Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

chương 22: 22: sách lược cho tương lai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi luyện thành tuyệt thế chỉ pháp thì Mạc Phàm lại một lần nữa sử dụng đấu kỹ Linh Chi Kiếm Chỉ.

Lần này hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa, mà còn cảm nhận kiếm khí có phần cường đại hơn lúc trước.

Có lẽ việc luyện chỉ pháp thực sự giúp ích cho việc tôi luyện Linh Chi Kiếm Chỉ.

“Xẹt” Một tiếng, một cái tảng đá đã bị chẻm làm hai nửa không một chút cản trở.

Cái Linh Chi Kiếm Chỉ này cũng thật mạnh đi, không những xẻ đôi một cái tảng đá như xẻ đôi một khối thạch, mà đường cắt của nó còn để lại tảng đá hai mặt gương hoàn chỉnh nữa, kể cả cao thủ Kết Linh cảnh cũng khó có thể phóng ra kiếm khí sắc bén đến vậy.

Nhưng đây chưa phải là cảnh giới mà Mạc Phàm hướng tới, hắn hướng tới chính là biến cái lưỡi kiếm này thành một cái dãy lụa tùy ý duy chuyển, Tự Thiên Tự Lộ chân chính.

Nhưng mà với cái ngộ tính thiên tài quái vật của mình, Diệp Mạc Phàm hắn nhanh chóng luyện được.

Luyện được Tự Thiên Tự Lộ rồi hắn bắt đầu đưa kiếm ý vào….Linh Chi Kiếm Chỉ hư hình hư ảnh, vô tình vô khuyết, một nhát trảm nhật nguyệt, một kiếm xẻ đại dương, một kích bắn rụng Thái Bạch.

Thực lực bộc tới Ngưng Linh tầng đỉnh phong.

Luyện được kiếm ý xong thì Mạc Phàm nói với Nam.

“Thôi chúng ta chuẩn bị về”

“Về hả, thật à.

Ngon!…..À mà quyên, ngươi bán mợ cái nhà rồi còn nơi nào mà về nữa đây?! Tiên Sư Nhà Ngươi!” Nam lúc đầu hớn hở khi nghe Mạc Phàm nói đi về nhưng lúc hắn nói đến câu về này thì lại khiến anh tức chết đi được.

Hắn ta không biết thằng tác giả này đã tốn biết bao nhiêu tiền hả?!

Nhưng Mạc Phàm không những không giận mà còn đáp với một chất giọng cực kỳ ấm, cái giọng điều đấy của hắn khiến cho cúc Nam của hoa hơi rung rung.

“Cái đấy không phải là nhà…Nhà của chúng ta chỉ có một cái ở mà thôi, đấy mới chính là nơi chứa đầy kỷ niệm của chúng ta”

“Đệch, ta nghe ngươi nói mà nghe như ngươi sắp thông ta tới nơi vậy!”

“Hở, ta nói có gì không đúng sao?”

“À thôi quên đi, coi như ta chưa nói gì.

Ngươi mà còn nhắc lại, là làm ta sợ đấy.

Tốt nhất đừng nhắc”

Thông báo rồi Mạc Phàm thu dọn đồ rời đi.

Mặt trăng tựa như một quả cầu chiếu sáng cả một vùng, mây đen thì không thấy một khối nào, nó tọa nên một khung cảnh nên thơ.

Dưới cái khung cảnh ấy, có một người thanh niên ngồi trước mái hiên nhà, tay cầm một chum rượu sầu đời ngắm trăm.

“Này Nam, cái thể giới mà ngươi tạo ra công nhận làm khổ ta thật đấy”

Mạc Phàm vừa nói vừa nóc rượu, lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được cái vị cay nồng này.

“Ta không biết trả lời ngươi ra sao.

Nhưng cái thế giới này chỉ đơn giản là được tạo ra từ một cái giấc mộng hồi nhỏ của ta thôi, nếu nó làm khổ ngươi thì cho ta xin lỗi, ta cũng không ngờ nó lại lãnh khốc đến nhường này” Nam thở một cái rồi nói, sau khi trải qua một lần thập tử nhất sinh với Trương Thuẫn thì cách nhìn của Nam thay đổi hẳn.

Từ một cái thế giới nơi mình có thể sống mà không có bất kỳ ràng buộc nào như thời hiện đại, thoải mái ăn uống, thoải mái tận hưởng trở thành một cái thế địa ngục đúng nghĩa, chỉ có kẻ mạnh và kẻ thắng, tuyệt đối không có chỗ của sự yếu đuối và thất bại.

Mạc Phàm nghe thế vỗ lưng Nam một cái, mặc dù một người ở trong Thức Hải một người điều khiển cơ thể, như mơ hồ bọn họ lại có thể tác động đến nhau, hắn nói.

“Vậy thì ngươi kính ta một ngụm đi.

Tác giả cũng phải để cho cái mặt của phản diện này có một chút chứ”

Nam liền ngay lập tức nói.

“Không không, ta từ trước giờ không uống rượu.

Uống rượu chỉ làm con người ta giảm đi một phần tuổi thọ mà thôi”

“Ngươi chưa từng uống làm sau dám khẳng định thế? Uống một hớp đi cho biết mỹ vị cuộc đời”

Nghe Mạc Phàm nói thế Nam cũng nể.

Dù sao hắn ta cũng là người giúp anh sống sót ở cái thế giới này những năm mà, không đáp lại thì cũng kì.

Nam lấy quyền điều khiển cơ thể rồi đưa mũi lên ngửi thử.

Cái mùi cay nồng bất chợt xộc lên mũi, nhất thời khiến Nam ho sặc sụa, thế như anh vẫn nín thở rồi nhấp một hơi.

Cái vị cay như thể muốn xé toạc cổ họng ra vậy, cực kỳ khó chịu.

“Khặc khặc.

Mạc Phàm ngươi lừa ta, thứ này không dễ uống”

Thấy Nam như vậy, Mạc Phàm cười một cái nói: “Đương nhiên là lần đầu khó uống rồi, nhưng cái phản ứng của ngươi cũng thật là thú vị đi.

Ta chưa từng thấy ai uống rượu mà bịt mũi cả, đúng là một tên yếu mà.

Không ngờ tác giả của ta mà là một tên sợ đồ cay, ha ha”

Trúng kế khích tướng của Mạc Phàm, Nam nổi giận nói

“Cười cái đầu hồ ly nhà ngươi.

Thành Nam này không phải là một tên đến tương ớt cũng không thể ăn được.

Xem đây” Nói rồi anh cầm lên chum rượu nốc ừng ực.

Cái thứ này quả thực khó uống quá đi, cái vị cay nồng cộng thêm cái mùi hương khó ngửi nữa, Nam không biết đây là thứ uống hay thuốc độc nữa.

Một hơi, Nam nốc hơn nữa chum rượu.

Sau khi nốc xong thì những tưởng mình sẽ nôn thốc nôn tháo ra cái thứ đihiđro oxit độ đó ra, nhưng không ngờ Nam lại cảm giác sản khoái hơn hẳn.

Cơ thể sau khi uống rượu như làm nóng tức thì, từng mạch máu nở ra vô cùng thoải mái nhưng cái thoải mái đó kèm theo đó chính là cảnh giác say.

Đầu Nam bị quay cuồng đến điên đảo, không biết đâu là trời đau là đất nữa.

Cứ như thế mà anh đứng dậy lảo đảo đi được vài bước rồi té cái phịch xuống đất.

Trong cơ say, Nam nói mớ.

“Mạc Phàm, ta viết tiểu thuyết chỉ cho ngươi một cái mục đích đánh Thiên Đạo để làm chứng ngại cuối cùng của tên Uy Thành mà thôi, nhưng sau khi sống với ngươi một khoảng thời gian.

Ta muốn hiểu được động cơ thúc đẩy ngươi làm cái việc đó!”

Mạc Phàm nghe thế liền khẽ cười một cái, hắn nói.

“Có phải ngươi say quá thành ra trí nhớ lú lẫn hay không.

Cái mục đích của ta không phải được ngươi khắc họa rõ ràng một chữ Tình hay sao?”

Nam ngay lập tức cãi lại.

“Đương nhiên là ta nhớ, ta quất cho ngươi một Tiểu Ly Ly để làm gì? Ngươi mới chính là người lú, ta là tác giả làm sao quên được tình tiết của mình tạo ra để lấp hố cơ chứ? Ngươi đùa vừa thôi.

Ý ta ở đây chính là cái thứ gì ở nàng mà khiến ngươi phát điên đến như thế? Rõ là ngươi không ham mê sắc dục, cũng không ham mê tiền tài, nhìn cái nhà này là có thể thấy rõ điều đó”

Mạc Phàm nghe Nam nói như thế liền thở dài một cái, tay hắn hóa ra một chum rượu rồi nốc cạn trong một hơi, đôi mắt của Ma Vương Thiên Tọa tàn khốc lúc nào, giờ chỉ tràn ngập nỗi buồn.

“Sống trên đời ai chả mong một cái hanh phúc.

Hạnh phúc của ta chỉ đơn giản là thấy muội muội Diệp Hồng có một cuộc sống thật tốt, hạnh phúc của ta đơn giản là cùng Tiểu Ly Ly nàng ngắm trăng uống trà rồi sống đến đầu bạc răng long.

Trong lòng lúc đó của ta còn không có một chữ Đạo nữa kìa, ta nhớ lúc đó mình nhìn tiên nhân bay trên mà tự hỏi.

Họ trường sinh vì cái gì? Sau khi trường sinh thì được cái gì? Cuộc sống bất tử liệu có ban đến cho họ một cuộc sống hạnh phúc chăng?”

“Sau đó thì ta cũng tìm được chữ Đạo của mình, đó chính là cùng nàng sống cùng nhau đến chết.

Nhưng ngươi biết đấy, tuổi thọ của một con người bình thường cùng lắm là trăm năm, còn yêu quái trăm năm vẫn còn trẻ con.

Thế là ta đi tìm cái thứ được gọi là trường sinh bất lão, nhưng sau khi cầu được rồi thì nàng lại bị chính hành động cầu Đạo của ta mà chết.

Đương nhiên đau buồn sẽ dẫn đến thù hận, ta nhập ma hoàn toàn với một cái mục đích đó chính là hủy diệt Thiên Đạo báo thù cho nàng”

Nam nghe thế bỗng dưng nhớ ra một cái chi tiết trong truyện, anh nói.

“Không phải tu luyện Luân Hồi Lực Lượng khiến ngươi nhìn thấu luân hồi, từ đó tìm ra thân thế chuyển sinh của Tiểu Ly Ly sao? Sao ngươi không dùng cách đó để sông tiếp tục bên Tiểu Ly Ly? Mặc dù ký ức lúc đầu không nhớ, nhưng ngươi chẳng lẽ ngươi không có cách”

Đối với câu hỏi này, hắn chỉ thở dài chán nản nói.

“Nếu như thế thì quá đơn giản rồi.

Ngươi nên hiểu rằng luân hồi chỉ diễn ra nếu hồn phách của ngươi còn tại thế, nhưng hồn phách của nàng đã nát thành từng mảnh vụng không thể chuyển sinh được nữa! Với lại…..”

“Với lại gì? Ngươi ăn nói rõ ràng hơn một chút được không?”

“Người có số có mệnh.

Khi lên cấp bậc Tiên Đế thì ngươi thể nhìn thấu được mệnh của nhân gian, ta đã dùng khả đó để nhìn thấu mệnh của ta và Tiểu Ly Ly.

Mệnh ta của ta chính là một đại ma đầu ở nhân gian, để hoàn thành việc đó thì việc Tiểu Ly Ly là chuyện nhất định phải xảy ra.

Nếu nàng không chết, ta cũng không trở thành kẻ đối đầu của Thiên Đạo…..Thiên Đạo tự dựng lên một vở kịch rồi diễn, thật là trớ trêu mà”

Mạc Phàm nói ra cái chi tiết này khiến Nam có chút suy ngẫm, anh đột nhiên nhớ tới mấy cái thuyết du hành thời gian.

Ở một điểm nhất định, người tương lai không thể thay đổ được lấy ví dụ ngươi việc đảo lộn quá trình tiến hóa của chính bản thân mình, vì như thế sẽ tạo ra một cái nghịch lý được gọi là nghịch lý ông nội.

Cái nghịch lý này lấy việc bạn trở về quá khứ để giết ông nội của chính mình, khi ông nội không còn thì đương nhiên bạn cũng không còn, từ đó bạn không thể giết ông nội, mà khi bạn không thể giết ông nội thì bạn sẽ tồn tại và bạn sẽ giết ông nội, từ đó tạo ra một cái nghịch lý.

Nhưng mà với cái hệ thống Phản Thiên náy, nó có ý gì? Chẳng lẽ nó có thể thay đổi được mệnh kẻ khác?

Lúc Nam đang suy ngẫm với cơn say thì Mạc Phàm tiếp tục nói.

“Thực ra ta cũng tìm được cách triệt để cứu Tiểu Ly Ly trước khi ngươi đến đây rồi”

“Tìm ra?! Ngươi làm bằng cách nào?”

“Muốn kết thúc vở kịch thì phải giết người điều khiển kịch.

Chỉ có con đường duy nhất mà Thiên Đạo vạch ra cho ta mới cứu được nàng, một con đường hủy diệt Thiên Đạo!” Mạc Phàm tự hào nói, đây là cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra để cứu Tiểu Ly Ly.

“Ngươi bị ngốc à? Chả phải lúc trước ta đã nói là cách đi vào vết xe đổ là vô dụng rồi sao?” Nam chán nản, anh không hiểu cái não của tên phản diện này có bị nhúng nước hay không.

Hắn ta cứ cố chấp làm theo con đường mòn lúc trước, chẳng khác nào lại đi về một con đường dẫn đến hố phân.

Nhưng Mạc Phàm lại mang một cái ánh mắt kiên định nhìn Nam tự tin nói.

“Đúng là ta biết mình không thể làm được, thân chỉ là một con rối của Thiên Đạo làm sao có thể đánh bại được? Nhưng tới khi gặp được cái hệ thống của ngươi!”

“Hệ thống của ta?!” Nam trợn mắt lên hỏi lại, anh không biết tại sao tên họ Diệp này lại để ý đến cái hệ thống của mình như thế.

Lúc đầu giải thích mệt cả hơi với hắn thì hắn chỉ xem nó như là một cái thang máy để nhanh chóng tầng tu luyện tiếp theo thôi mà.

“Đúng vậy hệ thống của ngươi.

Vì ngươi là Phản Thiên Chi Tử, ngươi là kẻ xuyên không, ngươi là tác giả chí tôn.

Chỉ có ngươi mới có thể giúp ta đổi mệnh, mới có thể giúp Tiểu Ly Ly sống sót, chỉ mới có ngươi mới hủy diệt được Thiên Đạo Ý Chí!”

Ngấm lại cũng đúng, đầu tiên là đến từ cái tên của hệ thống, Phản Thiên, nghe là biết một thứ công cụ để đánh bại Thiên Đạo rồi.

Khả năng của hệ thống Nam cũng chưa biết hết, ngoại trừ mấy cái thứ cơ bản của hệ thống Thiên Mệnh.

Tháy khuôn mặt ngà ngà say của Nam đang suy tư, bỗng nhiên tâm tình của Mạc Phàm rất vui vẻ, hắn nâng chum rượu lên rồi nói.

“Mệnh ta chỉ có ngươi mới có thể thay, còn kẻ giúp ngươi chỉ có thể là ta.

Không biết vị tác giả này có muốn cùng phản diện ta uống một ngụm kết giao huynh đệ không?”

Nghe câu nói này của Mạc Phàm, Nam hơi bất ngờ nhưng dưới tác dụng của rượu, anh không thể điều khiển hành động của mình mà vô thức nâng cái chum ấy lên nói.

“Được Thành Nam ta kết bái huynh đệ với ngươi, ngụm rượu này ta kính” Nam cầm cái chum lên hớp một hơi sảng khoái.

“Được! Từ ta nay Mạc Phàm là tiểu đệ còn ngươi là huynh trưởng thấy thế nào” Mạc Phàm cười ha hả, cầm chum rượu lên nóc một hơi cạn sạch.

“Nghe thấy cũng ổn đấy đệ.

Từ nay chúng ta kết bái huynh đệ, một lòng hủy thiên diệt đạo” Hai người cứ như thế mà uống say rồi ngủ thẳng cẳng trên cái mặt đất lạnh buốt.

Truyện Chữ Hay