Đang tận hưởng cuộc sống đại gia này, Nam thực sự không muốn rời đi một chút nào.
Ai lại đi tập luyện võ công trong khi có thể ngồi gác chân lên bộ ghế gỗ trăm triệu cùng thưởng thức món tôm hùm xào do đầu bếp sao làm chứ?
“Thôi nào, ngươi bế quan thêm một khoảng thời gian nữa đi.
Để ta còn tận hưởng chút chứ, xuyên không mà cứ bị đánh như chó thì, ta thực sự không thể chịu nổi”
Nghe thánh lười Nam nói thế, Mạc Phàm không thể ngăn được cơn giận dữ, gầm lên.
“Chịu hay không chịu, không phải là do ngươi quyết.
Chẳng phải ngươi đã nói sẽ giúp ta trên con đường đánh Thiên Đạo hay sao? Vậy thì nhấc cái mông lên nào!” Nói rồi Mạc Phàm cưỡng chế Nam vào lại Thức Hải.
Tự nhiên Kiều Kiều cảm thấy có gì đó không đúng, đại nhân phóng khoáng lúc nãy đâu rồi? Sao giờ nhìn đại nhân như thể nhìn một tên Ma Thần vậy?
Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì Mạc Phàm nói với nàng.
“Ngươi! Đi thông báo bán nhà mau lên.
Nhà này giá gốc Kim Tinh, tên nào muốn mua thì đấu giá”
“Đại nhân, người sao kì vậy? Mới lúc nãy tiểu nhân vừa mới thấy tâm trạng của ngài rất tốt mà?” Kiều Kiều khó hiểu hỏi.
“Bây giờ tâm trạng ta không tốt muốn bán nhà thì sao? Ngươi dám cản? Ngươi mà cản thì đừng trách ta vô tình!” Cái thái độ của Mạc Phàm xoay ngắt độ, từ một con người dễ tính tự nhiên lại biến thành một tên khó ưa.
Cái điều này thật khiến Kiều Kiều nhất thời không biết làm sao để thích ứng được.
Nàng chỉ biết vâng vâng dạ dạ rồi rời đi thông báo bán nhà.
Mạc Phàm đến cái tủ quần áo.
Hẳn mở cửa tủ ra xém chút nữa là bị dìm trong đống đồ mà Nam mua, từ giày dép đến quần áo đều có đủ, không thiếu một thứ gì.
Nhìn đống đồ này tự nhiên Mạc Phàm hắn sôi máu.
‘Cái tên này! Có tài kinh doanh thế mà lại để ta vất vả đi chạy cơm từng bữa.
Biết trước thế này thì Diệp Hồng đâu chỉ có mỗi ba bộ đồ’ Mạc Phàm thầm chửi Nam
Chửi rồi, Mạc Phàm lấy ra một bộ võ phục màu đen đỏ rồi mặc vào.
Hắn không cầu kỳ về ăn mặc nhưng mà lại rất quan trọng đến màu sắc của trang phục, chỉ ưa thích loại đen được pha thêm chút đỏ.
Đây chính là bản tính của Ma Vương Thiên Tọa được Nam khắc lên, nên không thể nào giải thích nổi.
Sau khi mặc võ phục thì Mạc Phàm phóng thẳng vào rừng để chuẩn bị tu luyện tiếp tục.
Hắn khác với Nam, hắn là người tu đạo, lòng không mong tiền tài, không mong mỹ nhân, không mong sắc dục, một lòng cầu hạnh phúc nhỏ nhoi.
Nhưng mệnh Mạc Phàm là mệnh lớn, nên muốn dành lấy cái hạnh phúc nhỏ nhoi đó hắn phải thật là mạnh, mạnh tới mức không có kẻ nào có thể bước ra chịu một quyền của hắn.
Khinh công bằng Ảnh Vân Bộ, Mạc Phàm như một cơn gió tiến đến một cái thác nước.
Hắn định đây chính là nơi tu luyện của mình, nơi đây vừa có thực vật sinh trưởng phát triển mạnh mẽ, nguồn thịt động vật cũng rất dồi dào, nếu khát nước thì có thể dùng nước ở thác mà uống.
Không bị người khác làm phiền cũng không làm phiền người khác, đây chính là một nơi hoàng hảo để trui rèn võ công.
Đầu tiên Mạc Phàm lấy ra một bộ áo giáp do hắn kêu Nam đặt ở một tiệm rèn, mỗi bộ phận của bộ giáp nặng ít nhất là trăm cân.
Mặc lên rồi, Mạc Phàm bắt đầu đứng dưới thác nước mà luyện quyền cước.
Từng quyền hắn đánh ra không có nỗi một chút lực, từng trảo Mạc Phàm chém ra đều vô cùng cùn không một chút sắc bén.
Dưới tác động cùng lúc của giáp sắt và áp lực nước thì mỗi động tác của hắn cực kỳ chậm chạp, nhưng mặt của Mạc Phàm lại nở tươi như hoa, vì hắn biết nếu có thể đánh ra một quyền mạnh mẽ thì đồng nghĩa cơ thể của mình cũng mạng mẽ cường đại hơn.
Ngày rồi lại đêm, đêm rồi lại ngày.
Chim chóc từng con từng con bay khỏi tổ, hưu con từng lứa bắt đầu có sừng, Mạc Phàm vẫn đứng đó tập luyện không ngừng nghĩ.
Ngoại trừ lúc ăn, đi vệ sinh và ngủ ra thì tất cả thời gian hắn đều điên cuồng tập luyện.
Trong vòng ba tháng ngắn ngủi mà Mạc Phàm có thể cùng lúc mang một giáp ngàn cân, đứng dưới thác nước mà đánh ra một quyền nặng trăm ký, tung ra một cước nặng ký.
Cường độ cơ thể của Mạc Phàm đã đạt đến Ngưng Linh tầng đỉnh phong rồi, cộng thêm các đấu kỹ của mình, hắn ta hoàn toàn có thể kích bại tu sĩ Ngưng Linh tầng sơ kỳ một các dễ dàng.
Hắn bước ra khỏi thác nước, cởi bộ giáp hen rỉ của mình ra mà đánh một quyền.
Kình khí phóng ra tạo nên một cái lỗ trên thác nước.
Đột nhiên “Bùm” một tiếng, những tảng đá phía sau thác nước bị đánh vỡ.
Hắn thỏa mãn nhìn thành quả của mình, mục tiêu đầu tiên đã hoàn thành.
Đó là rèn luyện thân thể đến mức Ngưng Linh tầng , mục tiêu tiếp theo chính là luyện một chỉ pháp do Mạc Phàm sáng tạo mang tên Linh Chi Kiếm Chỉ.
Hắn dồn nội lực vào hai đầu ngón tay, ngưng ra một thanh kiếm dài tầm cm.
Kiếm không quá cùn nhưng cũng không quá sắc, chỉ là một thanh kiếm khí bình thường mà thôi.
‘Chưa đủ sắc bén!’ Nghĩ rồi Mạc Phàm liền giảm nội khí ngưng tụ trên đầu ngón tay mà tập trung vào phần lưỡi kiếm mà biến nó trở nên sắc bén không cùng.
“Ừm như thế này là dược rồi” Mạc Phàm nói rồi tiện tay chém vào một cái tảng đá bên cạnh, không ngờ thanh kiếm nhỏ bé như này mà có thể cắt đi một phần ngọn của tảng đá dễ như ăn bánh.
Có khi lưỡi lam cũng không bén bằng nó.
Đột nhiên Mạc Phàm cảm thấy có một nguồn đau đớn chảy dọc khắp người hắn.
Lúc tra ra thì cơn đau đến từ hai đầu ngón tay, nơi ngưng ra kiếm khí, nó đang sưng tấy lên do không thể chịu được áp lực từ việc dồn nội khí tại một điểm.
Mạc Phàm bất đắc dĩ phải tản đi nội lực trong cơ thể, để ngưng nó phế đi tay của mình lần nữa.
Qua lần này, Mạc Phàm hắn phải xác định thêm một cái mục tiêu nữa.
Đó chính là luyện chỉ pháp, chỉ có ngón tay cứng như sắc thép thì mới chịu nổi áp lực đến từ việc sử dụng Linh Chi Kiếm Chỉ thôi.
Nghĩ là làm ngay, Mạc Phàm lập tức lập ra một bài luyện tập địa ngục bao gồm ăn ngủ nghỉ sinh hoạt cũng chỉ dùng hai ngón tay.
…
Thấm thoát tháng nữa trôi.
Nam ngáp dài một cái, việc lướt hệ thống dù có thú vị đến mấy thì lướt lâu chán thôi, giờ chỉ còn Phản Phản là còn chịu chơi với anh.
Tất cả những trò chơi mà hai người có thể cùng chơi được, Thành Nam đều lôi ra chơi hết.
Nam đã biến Phản Phản từ một tiểu tiên tử không biết gian lận là gì, trở thành một thần bài doanh chấn thiên hạ có thể cùng anh so mấy chiêu.
Nhưng đối với một tên mà khi tết là gom hết tiền của nguyên xóm bằng cách chơi ăn gian suốt mấy chục năm như thế thì nàng vẫn còn hơi non.
Phản Phản liên tiếp bị Nam xì dách không còn một mẩu Kim Tinh trên người.
Còn anh thì cười khoái chí, dù sao tiền này cũng là tác giả ham chơi này cho mượn nên thành ra có thua Phản Phản cũng không mất gì, mà thắng cũng không có gì.
Chơi chủ yếu là để đốt thời gian mà thôi, chứ cả ngày dán mắt nhìn tên họ Diệp chọc chọc vào đá thì có gì thú vị?
…
“Đùng” Hai cái lỗ to bằng cái cửa tổ kiến được khoét trên đó.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà Mạc Phàm đã luyện ngón tay cứng cáp tới mức độ có thể đụt cả đá, khoan cả cây.
Cái tốc độ tu luyện này chỉ có thể thấy ở hắn chứ không ai khác, người thường muốn luyện tới cảnh giới này phải mất ít nhất năm để rèn dũa may ra trước lúc về chầu thì mới có thể làm được.
Mà họ Diệp này chỉ cần luyện trong hai tháng là có thể luyện thành.