Lâm Tử Vận mặc dù làm việc cho Thanh Liên Hội, nhưng cô lại tự nhận chính mình chưa bao giờ phạm pháp, cô chỉ lách luật thôi, lợi dụng sơ hở, không tính là phạm pháp.
Tuy rằng Lâm Tử Vận lên tòa cơ bản cũng là vì người Thanh Liên Hội bị bắt, nhưng ở Thanh Liên Hội, người bị bắt cơ hồ đều không phải nhân vật trọng yếu, đối với Thanh Liên Hội, bọn hắn là có cũng như không.
Tàng Thiên Hải là một người làm chuyện gì thì đều coi trọng, nhân tố ảnh hưởng Tàng Thiên Hải, ngoại trừ nguyên tắc, chính là ích lợi.
Lâm Tử Vận giúp huynh đệ Thanh Liên Hội lên tòa, cho tới bây giờ cũng chỉ là hết sức, còn chưa có kết quả bắt buộc. Từ nhỏ sinh trưởng ở cô nhi viện, đã gặp qua nhiều mặt hắc ám Lâm Tử Vận, cũng không phải người cứng nhắc, cho nên cô lách luật, nhưng những thủ đoạn kia cũng chỉ giới hạn ở dụ dỗ khiến nhân chứng cự tuyệt làm chứng, hoặc cố ý quên một vài khâu nhỏ thôi. Cô chưa bao giờ dùng thủ đoạn đặc thù của Thanh Liên Hội, đi bức bách nhân viên tư pháp.
Chuyện như vậy, Lâm Tử Vận tuyệt đối sẽ không đi làm, bởi vì cô biết, mặc kệ là không ai bì nổi, có một số việc là không thể làm, một khi đã làm, sẽ không thoát khỏi được, hậu quả sẽ thật nghiêm trọng. Lâm Tử Vận cam tâm tình nguyện làm việc cho Thanh Liên Hội, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ đem tiền đồ của mình ra đánh cược, nói trắng ra, cô cũng là tương đối ích kỷ.
Cho nên lúc này Lâm Tử Vận mới hoài nghi có phải Tàng Huyền Thanh đã làm cái gì mà cô không biết hay không, Lâm Tử Vận tức giận, là bởi vì Diệp Tuệ Linh hoài nghi chuyện này là do cô làm.
Đi theo Diệp Tuệ Linh, Lâm Tử Vận thủy chung nhíu mày, cô thầm than sao mình lại quá dễ kích động, không phải đã sớm đoán được Diệp Tuệ Linh sẽ không dễ dàng nhận sự theo đuổi của mình sao? Hơn nữa Diệp Tuệ Linh nói mình như vậy, không phải là bởi vì trong lòng chị ấy vẫn có chỗ cho mình sao? Không phải mình đã quyết định, bất kể gian nan thế nào, mình cũng nhất định phải đuổi tới Diệp Tuệ Linh sao? Dù sao cũng đã khiến chị ấy ly hôn rồi, còn có chuyện gì là không thể làm, không thể nhẫn nhịn đâu.
Được rồi, Lâm Tử Vận thừa nhận mình sai lầm rồi, thừa nhận mình có khuynh hướng M rồi, bằng không vì sao Diệp Tuệ Linh càng lãnh mạc với cô, cô lại càng thích nàng, muốn đu bám nàng đâu.
Nghĩ thông suốt, Lâm Tử Vận giãn mày ra, lại khôi phục vẻ mặt tiêu sái, cô mỉm cười, quyết định sẽ đối Diệp Tuệ Linh không ngừng cố gắng, không, hẳn là càng thêm dùng sức mới đúng. Bất quá, làm dịu quan hệ với Diệp Tuệ Linh mới là chuyện khẩn cấp nhất. Vì thế cô mang theo nụ cười độc hữu, tăng nhanh cước bộ, đuổi theo Diệp Tuệ Linh.
Sở Thanh Phong và Cố Dao cùng nhau đi ra khỏi cửa, đồng thời phát hiện cách đó không xa có ba cỗ xe Benz, bất cứ lúc nào đều xinh đẹp hấp dẫn nhãn cầu người ta Tàng Huyền Thanh đang đứng ở giữa, đối diện là từng bước một tới gần Mộ Dung Phỉ, cô vươn tay ra, mỉm cười, Sở Thanh Phong xem ra, cực kỳ giống yêu nghiệt gây hoạ.
Hai người đều dừng bước, lặng đi một chút, tựa hồ không nghĩ tới Tàng Huyền Thanh sẽ đích thân tới đón Mộ Dung Phỉ. Sở Thanh Phong thầm nghĩ, xem ra lời Tàng Huyền Thanh nói, Mộ Dung Phỉ là tình nhân của cô, hẳn là không giả a. Xe Sở Thanh Phong cũng đúng lúc dừng ở bên kia, Sở Thanh Phong không muốn bởi vì Tàng Huyền Thanh mà trở nên phiền táo, nàng hoàn toàn bỏ qua người đàn bà kia, nói với Cố Dao: "Đi thôi."
Sau đó Sở Thanh Phong liền dẫn Cố Dao đi về phía Tàng Huyền Thanh, Cố Dao đi theo Sở Thanh Phong, cô nhìn thấy Tàng Huyền Thanh mỉm cười cùng bóng lưng Mộ Dung Phỉ, tựa như rối rắm một vấn đề cao thâm, suy nghĩ gì đó.
Diệp Tuệ Linh cùng Lâm Tử Vận đi ra, cũng là phát hiện Tàng Huyền Thanh tự mình đến đón Mộ Dung Phỉ, cũng như Sở Thanh Phong và Cố Dao, tăng nhanh cước bộ. Đối với Tàng Huyền Thanh, Diệp Tuệ Linh chưa bao giờ thấy qua, nàng chỉ thông qua lời bạn tốt Sở Thanh Phong miêu tả rồi tưởng tượng ra thôi.
Hiện giờ lần đầu nhìn thấy Tàng Huyền Thanh, Diệp Tuệ Linh liền xác định, đây nhất định là Tàng Huyền Thanh. Bề ngoài của Tàng Huyền Thanh quá mức đặc thù, Sở Thanh Phong miêu tả không chênh lệch, sườn xám xanh đen, ngọc chất Phật châu, son đỏ. Đương nhiên, còn có dung nhan xinh đẹp ngay cả Sở Thanh Phong cũng phải thừa nhận.
Diệp Tuệ Linh mặc dù hiếu kỳ Tàng Huyền Thanh, nhưng mà nàng lại không nghĩ cùng người như vậy gặp nhau, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến Lâm Tử Vận làm việc cho người này, trong lòng cũng có chút tức giận mà chính nàng cũng không biết. Vì thế Diệp Tuệ Linh chỉ nhìn thoáng qua liền không chú ý nữa, cất bước đi về phía Tàng Huyền Thanh, bởi vì xe nàng cũng dừng ở bên kia. Sở Thanh Phong cũng đang ở cách đó không xa, Diệp Tuệ Linh biết nàng cũng phải đi lấy xe, tính toán trước khi Sở Thanh Phong lái xe đi, cùng nàng chào hỏi.
Lâm Tử Vận nhìn thấy Tàng Huyền Thanh, cô phát hiện Tàng Huyền Thanh cũng không có chú ý tới mình, bởi vì Tàng Huyền Thanh không có nhìn qua đây, tầm mắt chị ấy chỉ đặt trên người Mộ Dung Phỉ. Hiện tại đối Lâm Tử Vận, tương đối trọng yếu vẫn là Diệp Tuệ Linh, cô cũng không có chú ý Tàng Huyền Thanh, đi theo Diệp Tuệ Linh, suy tư một chút, khôi phục ngữ điệu ngọt ngào, nói với Diệp Tuệ Linh: "Tuệ Linh tỷ tỷ, vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên phát hoả với chị, tôi biết, chị chẳng qua là quan tâm tôi mới nói những lời này. Tôi không làm chuyện đó, đích xác bị oan uổng, nhưng tôi không nên tức giận. Tuệ Linh tỷ tỷ, chị tha thứ cho người ta, được không?"
Khi làm nũng, thanh tuyến của Lâm Tử Vận sẽ trở nên đặc biệt lạc lạc, bất cứ ai nghe được cũng kìm lòng không đậu nổi da gà, trong lòng nháy mắt ma ngứa, cũng không biết là cô cố ý, hay trời sinh đã thế, dù sao cũng không thấy giả tạo.
Diệp Tuệ Linh nghe được âm điệu của Lâm Tử Vận, nhưng nàng vẫn không thể thích ứng, như cũ là cảm giác ngưa ngứa nổi da gà, nàng đưa lưng về phía Lâm Tử Vận khẽ nhíu mày, cước bộ không ngừng, lãnh mạc đi tới.
Lâm Tử Vận cũng không phải người bị lãnh mạc dọa liền bỏ chạy, nếu là như thế, cô đã sớm buông tha việc theo đuổi Diệp Tuệ Linh, cô thấy Diệp Tuệ Linh không để ý đến mình, cũng tập mãi thành thói quen, đây là hình thức ở chung thường thấy nhất giữa hai người, cô cũng không nhụt chí, tiếp tục làm nũng: "Có được hay không vậy... Tuệ Linh tỷ tỷ..."
Một tiếng này, Lâm Tử Vận âm điệu lại càng mềm nhũn. Diệp Tuệ Linh toàn thân đều nổi da gà, tim đập nhanh hơn, công lực làm nũng của Lâm Tử Vận thật là lợi hại, ngay cả nàng chưa bao giờ cho rằng mình sẽ thích phụ nữ cũng không chịu nổi khuấy động.
Diệp Tuệ Linh không tính toán đi hiểu Lâm Tử Vận, trong lòng nghĩ: Hừ, muốn mình tha thứ, đợi cô ta thoát khỏi Thanh Liên Hội rồi nói sau. Không để ý tới, tiếp tục lãnh mạc đi trước.
Lúc này, Diệp Tuệ Linh đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ ngây người, phanh lại cước bộ, không chịu nổi kinh hô: "Trời ạ! Này..."
Lâm Tử Vận bị Diệp Tuệ Linh kinh hô làm cho hết hồn, cô lướt qua Diệp Tuệ Linh nhìn, cũng bị kinh trụ, kinh ngạc, miệng mở to.
Đồng thời sửng sốt không chỉ có Diệp Tuệ Linh cùng Lâm Tử Vận, còn có cách các nàng vài bước Sở Thanh Phong cùng Cố Dao. Bốn người đều dừng bước, nghỉ chân xem hình ảnh khiến các nàng có chút rung động, Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ, thế nhưng ban ngày ban mặt, trước công chúng, ôm cùng một chỗ, còn hôn hít nhau. Hơn nữa hai người kia còn tựa hồ tập mãi thành thói quen, các nàng hôn môi không chỉ là hời hợt, mà là tạm dừng rồi lại lớn mật.
Trong bốn người, đối hành vi của Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ, phản ứng nhanh nhất chính là Sở Thanh Phong, trong lòng nàng, Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ là tình nhân, cho nên cũng có thể... Thích ứng. Khi nàng sực nhớ, không phải đi quan sát đông cung đồ miễn phí, cũng không phải giữ vững đạo đức tiêu chuẩn "phi lễ chớ nhìn" vội vàng chạy lấy người, mà là theo bản năng đưa ánh mắt đặt lên mặt Cố Dao, quan sát phản ứng của cô.bg-ssp-{height:px}
Mà Cố Dao trừ bỏ kinh ngạc, nhìn không ra cái gì khác.
Lại đến Lâm Tử Vận, hình ảnh nữ nữ hôn môi, tự nhận trời sinh thích phụ nữ như cô, cũng không có nhiều kinh ngạc, nhưng cô kinh ngạc chính là lãnh đạm tựa như nước trong Tàng Huyền Thanh, cũng sẽ làm ra chuyện đó, cô càng không nghĩ tới, Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ lại là quan hệ tình nhân.
Lâm Tử Vận thích qua Tàng Huyền Thanh, cô cũng theo đuổi qua Tàng Huyền Thanh, nhưng thời gian cô kiên trì không nhiều như Diệp Tuệ Linh, bởi vì cô đã sớm ý thức được, Tàng Huyền Thanh không thể là bầu trời của cô, cô thích Tàng Huyền Thanh, chỉ là nhất thời mê luyến thôi, cho nên cô cũng không có ghen, hiện tại bên người cô còn Diệp Tuệ Linh đâu.
Nhớ tới Diệp Tuệ Linh, Lâm Tử Vận nhịn không được đi quan sát vẻ mặt của nàng, phát hiện nàng thật sự chấn kinh, bộ dạng khó tin, Lâm Tử Vận muốn biết ý tưởng chân thật trong nội tâm nàng, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chọt Diệp Tuệ Linh, nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác thế nào? Hai nữ nhân cùng một chỗ có phải rất đẹp hay không?"
Diệp Tuệ Linh không phải người cổ hủ, tuy rằng nàng không thích phụ nữ, nhưng nàng lại không phản cảm nữ nữ yêu nhau. Nàng thừa nhận, Tàng Huyền Thanh xinh đẹp như Đắc Kỷ và Mộ Dung Phỉ xinh đẹp như yêu tinh, hình ảnh hôn môi đích xác rất đẹp, nhưng mà nàng không thể nhận thân phận của bọn họ, Mộ Dung Phỉ là trẻ dưới vị thành niên, Tàng Huyền Thanh lại là người giám hộ.
Lâm Tử Vận hỏi, không biết Diệp Tuệ Linh có nghe không, nàng quay đầu xem Lâm Tử Vận, hoài nghi hỏi: "Cô nói Tàng Huyền Thanh là người giám hộ Mộ Dung Phỉ à? Đây là thật?"
Nếu thật sự chán ghét một người, mặc kệ tình huống nào, cũng sẽ không chủ động nói chuyện với đối phương. Nếu trong lòng kỳ thật đối người kia có hảo cảm, theo bản năng quên đi tức giận, kìm lòng không đậu sẽ cùng đối phương nói chuyện. Diệp Tuệ Linh chính là như thế.
Lâm Tử Vận đã quen vấn đề của mình bị Diệp Tuệ Linh bỏ qua, cũng quen đối Diệp Tuệ Linh bất kỳ vấn đề nào cũng thật sự lắng nghe. Nghe Diệp Tuệ Linh hỏi, cô nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cho Diệp Tuệ Linh biết cũng không ngại, cô thành thành thật thật hồi đáp: "Mộ Dung Phỉ được nhận nuôi, là một tuần trước."
Cô đáp làm cho Diệp Tuệ Linh lập tức nổi giận, lúc ở toà án, Lâm Tử Vận có cung cấp giấy chứng nhận Tàng Huyền Thanh nhận nuôi Mộ Dung Phỉ, tỏ rõ Tàng Huyền Thanh ba năm trước thu nuôi Mộ Dung Phỉ, hơn nữa nhân chứng vật chứng đầy đủ. Hiện giờ Lâm Tử Vận lại nói cho nàng biết, kỳ thật là một tuần trước. Diệp Tuệ Linh không hoài nghi Lâm Tử Vận, Thanh Liên Hội, đích xác có thể dễ dàng làm được chuyện ấy. Nàng dùng ngón tay chỉ vào Lâm Tử Vận, lại không biết nên nói Lâm Tử Vận thế nào.
Mộ Dung Phỉ đột nhiên hôn Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh không nghĩ đến, đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, cũng chệch hướng kế hoạch nuôi dưỡng của cô a. Bị Mộ Dung Phỉ hôn, ngay cả Tàng Huyền Thanh bình tĩnh như vậy cũng phản ứng không kịp, hơn nữa cô lần đầu tiên bị hôn, là nụ hôn đầu tiên, khiến cô nhất thời ngây ngẩn cả người, mà không biết phản ứng thế nào.
Tàng Huyền Thanh cũng không biết qua bao lâu, đợi cô phản ứng lại, trước tiên nhận thấy có người đang vây xem, cô khẽ nhíu mày, hơi đẩy ra Mộ Dung Phỉ, mà Mộ Dung Phỉ tựa hồ bởi vì vừa mới hôn môi, linh hồn bị người từ miệng hút ra ngoài, Tàng Huyền Thanh đẩy ra nàng, nàng liền không hề phản kháng, diễn cảm có chút đờ đẫn, ánh mắt lại chuyên chú nhiệt lạt nhìn chằm chằm môi cô.
Đối với Tàng Huyền Thanh, cùng Mộ Dung Phỉ xem như việc nhà, bây giờ là ở bên ngoài, không phải trong nhà, cho nên cô không thể đánh mất thể diện, tận lực biểu hiện ung dung tự đắc, lực đẩy Mộ Dung Phỉ cũng là rất nhẹ, chỉ đẩy Mộ Dung Phỉ ra một chút thôi, sau đó cô tiếp tục mỉm cười, quay đầu xem ai đang vây xem mình và Mộ Dung Phỉ.
Động tác của Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ, dừng trong mắt bốn người đó là, Mộ Dung Phỉ hai tay ôm eo Tàng Huyền Thanh, chuyên chú ngẩng đầu nhìn mặt cô, Tàng Huyền Thanh hai tay đặt lên vai Mộ Dung Phỉ, mỉm cười nhìn lại đây, còn ái muội hơn nụ hôn vừa rồi a.
Tàng Huyền Thanh rốt cuộc thấy rõ bốn người vây xem mình là ai, còn là người quen, trừ bỏ Lâm Tử Vận cùng Cố Dao, còn có trước đó không lâu mới giao thủ Sở Thanh Phong, người cuối cùng, cũng là có chút quen, kiểm sát trưởng Diệp Tuệ Linh.
Đã gặp qua là không quên được, có lẽ nghe hơi giả dối, Tàng Huyền Thanh không chân chính nhớ rõ, nhưng chỉ cần gặp qua gì đó, cô sẽ lưu lại ấn tượng, sẽ không hoàn toàn quên mất.
Tàng Huyền Thanh nhớ rõ Lâm Tử Vận từng đưa ảnh chụp Diệp Tuệ Linh cho cô xem, cũng son sắt nói cho Tàng Huyền Thanh, đây là nữ nhân em ấy chuẩn bị truy.
Tàng Huyền Thanh là một nữ nhân keo kiệt, có thù tất báo, cô thấy mình bị bốn người đó vây xem, trong lòng rất là không phục, dựa vào cái gì chỉ có cô xấu hổ. Vì thế nữ nhân keo kiệt nửa thật nửa giả, mỉm cười với Sở Thanh Phong: "Đã lâu không gặp, Sở cảnh quan." Bỗng nhiên hữu ý vô tình liếc Cố Dao, tiếp tục nói: "Chúc các ngươi hạnh phúc."
Không để Sở Thanh Phong có cơ hội giải thích, Tàng Huyền Thanh lại nhìn Lâm Tử Vận, yêu khí mỉm cười, đưa mắt nhìn Diệp Tuệ Linh, nói với Lâm Tử Vận: "Tử Vận, tôi cũng hi vọng em sớm ngày truy được Diệp kiểm sát trưởng, chúc hai người hạnh phúc."
Tàng Huyền Thanh đích xác nhận được hiệu quả cô muốn, hai câu đơn giản khiến Sở Thanh Phong và Diệp Tuệ Linh đều xấu hổ, mà Tàng Huyền Thanh căn bản là không cho các nàng cơ hội phản bác, quay đầu dắt tay Mộ Dung Phỉ.
Diễn trò diễn nguyên bộ, Tàng Huyền Thanh ôn nhu mỉm cười với tình nhân: "Chúng ta về nhà."
Mở cửa xe, trước đem Mộ Dung Phỉ nhét vào trong xe, Tàng Huyền Thanh thầm nghĩ trong lòng: Mộ Dung Phỉ, ngươi nhất định sẽ hối hận! Sau đó cô cũng lên xe, đóng cửa lại.
Ba cỗ xe Benz dài cất bước cùng lúc, trong mắt bốn người, không ai bì nổi.
Xin trích nguyên văn lời tác giả gửi đến chế Thanh nhà ta: "Ngươi là thụ! Ngươi là vạn năm thụ! Ngươi vạn thụ vô cương!" =)))))))))