Ba ngày sau, vụ Mộ Dung Phỉ đánh lén cảnh sát đúng hạn mở phiên toà, song lần này hơi bất đồng. Sắc mặt thẩm phán và bồi thẩm đoàn khác nhau rất lớn, bọn hắn không có dụng tâm đi nghe chính phản hai phe kể lể biện luận, cả quá trình đều mờ mịt, ánh mắt đều cất giấu lo lắng.
Công tố viên Diệp Tuệ Linh cùng luật sư biện hộ Lâm Tử Vận cũng là bình tĩnh hơn rất nhiều, kỳ thật chỗ nên tranh luận lần trước đã tranh luận xong, các nàng chỉ bổ sung một chút, còn lại sẽ chờ thẩm phán và bồi thẩm đoàn phán quyết.
Diệp Tuệ Linh cùng Lâm Tử Vận theo thứ tự tuyên đọc kết thúc vụ án, người ở chỗ này cũng bắt đầu chờ đợi kết quả phán định cuối cùng của quan toà. Mộ Dung Phỉ vẫn thế, tựa hồ hết thảy không can hệ gì với nàng, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nàng cực nhỏ nhớ nhung cái gì, cũng chưa bao giờ áp lực như vậy.
Nàng là người tuỳ tâm tuỳ tính cực kỳ hiếm thấy, nói cách khác chính là cực kỳ bá đạo, nàng làm việc trừ bỏ y theo quán tính và bản năng, muốn cái gì thì làm cái đó, mình thích là được, rất ít băn khoăn cái khác, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đè nén nỗi nhớ lâu như vậy, nàng nóng lòng muốn gặp Tàng Huyền Thanh, nóng lòng muốn biết vì sao hai thứ kia của Tàng Huyền Thanh cứ luôn ở trong đầu nàng, không có dấu hiệu biến mất. Ai cũng không tưởng được, Mộ Dung Phỉ nhớ Tàng Huyền Thanh, thấy Tàng Huyền Thanh rồi sẽ hành động kinh người ra sao.
Trần Dương không giống lần trước, trong tay không có bút ký bản, lại luôn mỉm cười chú ý cả quá trình, tựa hồ là đang chờ mong màn trình diễn gì đó.
Sở Thanh Phong và Cố Dao cũng im lặng chờ đợi phán quyết, các nàng đều hi vọng Mộ Dung Phỉ sẽ bị cưỡng chế trị liệu, cũng không phải các nàng có tư tâm, các nàng là cảnh sát, xuất từ tinh thần trọng nghĩa. Cũng có lẽ các nàng có tư tâm, Sở Thanh Phong bởi vì Mộ Dung Phỉ thương tổn qua Cố Dao, cho nên trong vô thức liền đối Mộ Dung Phỉ ấn tượng kém tới cực điểm, Cố Dao lại bởi vì không muốn Tàng Huyền Thanh lưu giữ người nguy hiểm bên cạnh.
Quan toà tuyên án, tựa hồ có điểm do dự, hắn cầm búa, lần đầu tiên giơ lên, đến một nửa lại dừng, sau đó do dự một chút, mới hoàn toàn gõ xuống, tuyên bố phóng thích Mộ Dung Phỉ.
Ai cũng thấy kết quả không thích hợp, vụ án như vậy, thông thường đều khuynh hướng cưỡng chế trị liệu, viện kiểm sát vốn thuộc chính phủ, mà cơ cấu cưỡng chế trị liệu Mộ Dung Phỉ cũng thuộc chính phủ, Mộ Dung Phỉ quá nguy hiểm, thông thường sẽ bị phán định cưỡng chế.
Nguyên nhân là: Xã hội luôn lớn hơn cá nhân, xã hội luôn ở trên cá nhân, Mộ Dung Phỉ điên cuồng như vậy, đối với xã hội cũng có kết quả tốt, hơn nữa viện kiểm sát hoặc là quan toà, ngày sau sẽ không phải gánh vác hậu quả phán định sai lầm.
Lâm Tử Vận nghe kết quả, lại không có nhiều lắm thắng lợi vui sướng, ngược lại là khẽ nhíu mày, như có suy nghĩ gì, cô mẫn cảm thấy hôm nay không khí có chút quái dị, đặc biệt là thẩm phán và bồi thẩm đoàn, bộ dạng trông cứ lơ đãng.
Diệp Tuệ Linh cũng nhăn lại mi, nàng cảm thấy hẳn là Thanh Liên Hội đã động tay chân rồi, nàng không muốn bình luận công chính tư pháp, nhưng nàng lại để ý có người nào đó dùng thủ đoạn để gây trở ngại, ánh mắt có điểm lợi hại nhìn về phía Lâm Tử Vận.
Lâm Tử Vận lúc này cũng vừa vặn nhìn Diệp Tuệ Linh, tầm mắt hai người chống lại, Lâm Tử Vận nhíu mày chặt hơn, cô nghĩ tới một khả năng, liền nhìn Trần Dương. Trần Dương tựa hồ sớm đoán được Lâm Tử Vận sẽ nhìn mình, hắn mỉm cười tùy Lâm Tử Vận xem kỹ hắn, trên mặt bình tĩnh, cái gì cũng không chịu biểu lộ ra.
Quan toà tuyên đọc phán quyết xong, liền cùng năm vị bồi thẩm đoàn ly khai hiện trường, mà Mộ Dung Phỉ cũng được cảnh sát mở còng tay, một lần nữa đạt được tự do. Trần Dương xem Mộ Dung Phỉ đã có thể đi, đối Lâm Tử Vận mỉm cười cung kính gật đầu, đứng dậy đi qua bên Mộ Dung Phỉ.
Trần Dương đến cạnh Mộ Dung Phỉ, cong eo, nói: "Mộ Dung Phỉ tiểu thư, ta tới đón ngài trở về."
Thái độ của Tàng Huyền Thanh đối với Mộ Dung Phỉ, đã nhượng Thanh Liên Hội tất cả mọi người biết địa vị của Mộ Dung Phỉ, cho nên lúc này Trần Dương mới có thể đối Mộ Dung Phỉ cung kính như thế. Mộ Dung Phỉ thản nhiên liếc Trần Dương, cái gì cũng không nói, chỉ đối hắn gật gật đầu, liền dẫn đầu đi ra cửa, Trần Dương theo đuôi nàng.
Mộ Dung Phỉ đi đường là cúi đầu, không ai rõ vẻ mặt của nàng, nhưng nếu có người có thể chứng kiến, sẽ phát hiện luôn luôn vô cảm Mộ Dung Phỉ, lúc này biểu tình lại bao hàm một tia chờ mong, mà nàng rốt cuộc là chờ mong cái gì, chỉ có nàng mới biết.
Trước kia Tàng Huyền Thanh luôn luôn duy trì trầm mặc, sau khi Tàng Thiên Hải xảy ra sự cố, cô mới chính thức lộ diện, làm cho người ta biết H thị còn có một nữ tử không thể đắc tội, cho nên ai biết Trần Dương, đều chỉ gặp qua một người có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện đi theo phía sau, người kia là từng không ai bì nổi, từng tung hoành H thị năm, Tàng Thiên Hải. Mà lúc này hắn bình tĩnh theo sát Mộ Dung Phỉ, vì không có bộ dạng không cam lòng, ai cũng có thể đoán ra bây giờ Mộ Dung Phỉ ở Thanh Liên Hội có địa vị như thế nào.
Đến cuối cùng, trước hết đi ra cửa ngược lại là Mộ Dung Phỉ, Sở Thanh Phong và Cố Dao, còn có Lâm Tử Vận cùng Diệp Tuệ Linh đều là ngốc ở vị trí của mình, đưa mắt nhìn Mộ Dung Phỉ trầm mặc mang theo Trần Dương đi ra đại môn.
Sở Thanh Phong và Cố Dao liếc nhau một cái, trong ánh mắt đều lộ vẻ lo lắng, nhưng nguyên nhân cũng không giống nhau, Sở Thanh Phong lo lắng Thanh Liên Hội sẽ có thêm một người còn đáng sợ hơn Trần Dương, mà Cố Dao thì lo lắng Tàng Huyền Thanh lại lưu giữ người nguy hiểm ở bên.
Sở Thanh Phong thấy Mộ Dung Phỉ đã đi ra cửa, thở dài một hơi, nói với Cố Dao: "Đi thôi."
Cố Dao gật gật đầu, vĩnh viễn nghe lời Sở Thanh Phong, "vâng" một tiếng, sau đó hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Ánh mắt Diệp Tuệ Linh mang theo tức giận rõ ràng, lần đầu tiên trực tiếp nhìn Lâm Tử Vận, thậm chí có điểm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lâm Tử Vận cũng là cau mày, lại chỉ ngồi ở đó suy nghĩ cái gì, cô biết Diệp Tuệ Linh nhìn mình lom lom, lại không hề muốn đối diện. Đây là lần đầu tiên, Lâm Tử Vận cùng Diệp Tuệ Linh trực tiếp ngả bài.
Diệp Tuệ Linh thấy Lâm Tử Vận thái độ khác thường không cùng mình đối diện, lập tức theo bản năng nghĩ Lâm Tử Vận thẹn trong lòng, mới không dám mặt đối diện ánh mắt chất vấn của mình. Diệp Tuệ Linh đối Lâm Tử Vận thật sự là thất vọng đến cực điểm, không muốn nhiều lời, thu thập xong đồ đạc liền ra cửa.
Lâm Tử Vận lúc này mới nhìn Diệp Tuệ Linh, chỉ là Diệp Tuệ Linh rốt cuộc cũng lười nhìn cô rồi, Lâm Tử Vận thấy Diệp Tuệ Linh chuẩn bị đi, cũng vội vã thu dọn, đi theo Diệp Tuệ Linh ra ngoài.bg-ssp-{height:px}
Cước bộ nhanh hơn tiếp cận Diệp Tuệ Linh, Lâm Tử Vận nhìn lưng Diệp Tuệ Linh, thấy Diệp Tuệ Linh tràn ngập khí tức lãnh mạc, cô hơi tức giận, thật không ngờ Diệp Tuệ Linh không tín nhiệm nhân phẩm của cô, cô đứng sau lưng Diệp Tuệ Linh, nhíu mày nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, tôi không làm gì cả, tôi cũng không phải dạng người như chị suy nghĩ đâu."
Diệp Tuệ Linh nghe Lâm Tử Vận nói, đột nhiên dừng bước, xoay người lại, xuyên thấu qua kính nhìn Lâm Tử Vận, thấy cô ánh mắt kiên định, không hề giống nói láo, nhưng mà nghĩ đến Lâm Tử Vận đang nối giáo cho giặc, cho dù Lâm Tử Vận thật sự cái gì cũng chưa làm, nỗi tức giận trong lòng không có cách nào đánh tan, vì thế ngữ khí cũng sắc nhọn: "Cô chưa làm gì thì tôi không biết, tôi chỉ biết là bây giờ cô còn đang làm việc cho Thanh Liên Hội, tôi thật sự không thể yên tâm với nhân phẩm của cô."
Mặc kệ nghi ngờ cái gì, đả thương người nhất đó là nghi ngờ nhân phẩm. Lâm Tử Vận lần đầu tiên dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Diệp Tuệ Linh, như lúc hai người còn ở tòa án, phản bác: "Cho dù tôi thật sự rời đi Thanh Liên Hội, chị sẽ đáp ứng ở cùng với tôi sao? Chị có dám cam đoan tôi ly khai Thanh Liên Hội rồi, sẽ lập tức ở cùng với tôi không?"
Diệp Tuệ Linh nhíu nhíu mày, không biết nên đáp ra sao, trong nội tâm hỗn loạn lên, đối Lâm Tử Vận tức giận cũng mơ hồ tiêu tán, thở dài nói: "Tôi chỉ là vì muốn tốt cho cô, nhĩ hảo tự lo thân." Nói xong, Diệp Tuệ Linh đi ra ngoài.
Lâm Tử Vận nhìn Diệp Tuệ Linh càng đi càng xa, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, Diệp Tuệ Linh căn bản chính là lấy quan hệ giữa mình và Thanh Liên Hội ra làm cái cớ cự tuyệt, cô lại thấy mình làm việc cho Thanh Liên Hội cũng không sai, cười lạnh một tiếng: "A, nếu chị đã không chịu đáp ứng ở cùng với tôi, vậy chị còn để ý tôi làm việc cho ai làm gì, để ý hậu quả của tôi làm gì?"
Diệp Tuệ Linh dừng lại, không hề quay đầu đáp trả, tiếp tục ra cửa. Lâm Tử Vận đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Diệp Tuệ Linh, trong ánh mắt tràn đầy mất mát, cước bộ theo sát nàng đi ra ngoài.
Mộ Dung Phỉ vừa đi ra đại môn, cước bộ lại đột nhiên tạm dừng, lẳng lặng nhìn phía trước, tựa hồ bị cái gì hấp dẫn. Nàng nhìn thấy ba cỗ xe cực kỳ quen thuộc màu đen, ở giữa nhất định là xe Tàng Huyền Thanh, nàng khẳng định. Vì thế sự vật luôn triền miên trong đầu càng thêm rõ ràng.
Một nét son hồng, mềm ấm ôm ấp.
Lúc Mộ Dung Phỉ mới phát hiện chiếc xe, cửa xe liền mở ra, sau đó một thân tựa hồ vĩnh viễn sẽ không biến hóa sườn xám xanh đen, chói loá dưới ánh mặt trời, son môi đỏ thẫm như máu, dung nhan xinh đẹp Tàng Huyền Thanh đi ra, xa xa đối Mộ Dung Phỉ, lộ ra nụ cười khuynh thành.
Mộ Dung Phỉ cơ hồ bị rút đi hồn phách, cứ như vậy yên lặng nhìn Tàng Huyền Thanh, từng bước một đi tới. Tàng Huyền Thanh cũng nhìn Mộ Dung Phỉ, trên mặt thủy chung xinh đẹp mỉm cười, nụ cười của cô cũng không giả dối, cô là thật tâm hoan nghênh Mộ Dung Phỉ trở lại bên cạnh mình.
Mộ Dung Phỉ tiếp cận còn thước, Tàng Huyền Thanh vươn tay, chờ đợi Mộ Dung Phỉ phóng tay lên. Mộ Dung Phỉ muốn cũng không phải tay Tàng Huyền Thanh, trong nội tâm nàng nhớ đôi môi và vòng tay của Tàng Huyền Thanh tổng cộng ngày, hiện tại nàng muốn cũng chỉ có hai thứ này.
Mộ Dung Phỉ đến gần Tàng Huyền Thanh, lại không đi khiên tay cô, Tàng Huyền Thanh đang bởi vì Mộ Dung Phỉ không nắm tay cô mà sửng sốt, nàng lại vươn tay ôm lấy eo Tàng Huyền Thanh, cả người đều dụi vào lòng Tàng Huyền Thanh, ôm chặt, nhớ nhung suy nghĩ ngày, Mộ Dung Phỉ rốt cuộc cảm nhận được mùi vị khó quên.
Tàng Huyền Thanh sửng sốt, lại không hề tức giận, ngược lại là vui vẻ, rất có cảm giác thành tựu, Mộ Dung Phỉ là người thừa kế cô đã nhận định, là cô lập chí siêu việt Tàng Thiên Hải. Mộ Dung Phỉ biểu hiện như vậy, không phải tỏ vẻ em ấy rất tưởng niệm mình sao?
Tốt lắm, phi thường tốt, Tàng Huyền Thanh nhớ rõ trước đây, lâu lắm cô không có gặp Tàng Thiên Hải, cũng sẽ rất nhớ cha, cũng sẽ ôm cha như Mộ Dung Phỉ ôm mình. Cô nói qua, cô sẽ trở thành kính ngưỡng của Mộ Dung Phỉ, xem đi, hiện giờ không phải đã thành công bước đầu tiên rồi sao?
Chính là thần kỳ như vậy, Mộ Dung Phỉ cảm nhận được Tàng Huyền Thanh chân thật ôm ấp cảm giác cùng trong trí nhớ kém không xa, hình ảnh trong đầu không còn mờ ảo, mà là bắt đầu rõ ràng, bắt đầu có sức nặng, bắt đầu lắng đọng, rơi xuống đáy lòng.
Mộ Dung Phỉ rõ ràng cảm thụ Tàng Huyền Thanh ôm ấp, vì thế cũng lắng đọng một sự nhớ nhung, còn thừa lại mặt khác, thì phải là môi đỏ độc đáo của Tàng Huyền Thanh. Mộ Dung Phỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc đỏ, chuyên chú, tựa hồ toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại nó.
Tàng Huyền Thanh cảm giác được Mộ Dung Phỉ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn xuống, muốn hỏi nàng làm sao vậy, nhưng cô lại không thể tưởng được, Mộ Dung Phỉ lại to gan như thế, cô mới cúi đầu, Mộ Dung Phỉ liền nhón chân, lấy môi mình chạm vào môi Tàng Huyền Thanh, nhắm mắt lại, tinh tế phẩm thường.
Tình trạng đột phát, cho dù bình tĩnh như Tàng Huyền Thanh cũng nhất thời không thể phản ứng, cô ngây ngẩn cả người, ánh mắt trợn to đồng tử co rút nhanh, ban ngày ban mặt, ở trước mặt công chúng, bị Mộ Dung Phỉ ăn đậu hũ.
Hãy tưởng tượng ~
Phỉ ôm cổ: Mommy, mommy, hun, hun!
Thanh xoa đầu: Con iu, con hun nãy giờ cả chục lần rồi, vẫn chưa đủ sao?
Nổi da gà...