Chuyển ngữ Nhã Vy
Lạc Man ra ngoài đi bộ một lát, vừa trở về đã thấy Võ Nhị Lang và Lý Sư Sư lén lút trốn một góc to nhỏ thì thầm, không biết Lý Sư Sư nói gì đó khiến Võ Nhị Lang nổi giận đùng đùng quát lớn: “Nàng dám! Lão tử đánh gãy đùi nàng!”
Không cần hỏi, nàng này nhất định chính là mình rồi.
Lạc Man chau mày, nhàn nhã đi qua.
Võ Nhị Lang đang đắm chìm trong tưởng tượng không thể tự kềm chế, nếu như Lạc Man bắt buộc phải đi, hắn nhất định sẽ trói chặt nàng, ném lên giường, xoa xoa nắn nắn lại nắn nắn xoa xoa!
“Á, vì sao không được? Ta là ân nhân cứu mạng của huynh mà! Cho dù là vì tình hay là vì nghĩa, nàng cũng cần phải đi mới đúng!” Lý Sư Sư lạnh lẽo nói, đôi vợ chồng này có ý gì chứ? Đúng là một đôi bạch nhãn lang()!
()Bạch nhãn lang: người vong ân phụ nghĩa.
“Không được!” Võ Tòng cố gắng suy nghĩ nửa ngày mới nặn ra được hai chữ! Không được! Lạc Man sao có thể đi làm chuyện nguy hiểm như vậy được? Cho dù là vì hắn cũng không được! Nàng nên an an toàn toàn ngốc nghếch ở bên mình, đâu cũng không cho đi!
“Nếu như nàng nhất định phải đi thì sao? Thậm chí không thèm nói cho huynh một tiếng mà vụng trộm chạy đi thì sao!”
Võ Nhị Lang tưởng tượng theo lời của nàng, trong lòng liền càng thấy khó chịu. Nếu như vậy, chẳng nhẽ chứng tỏ trong lòng Tiểu Man, Sư Sư quan trọng hơn hắn rất nhiều sao? Có phải Tiểu Man chẳng để ý tới hắn chút nào không?!
Trong mắt hắn lộ ra vẻ chua xót, cắn răng nói: “Nếu thật sự là như vậy, ông đây bắt nàng rồi…” Đánh gãy đùi nàng! Xem nàng đi thế nào?!
“Rồi như thế nào?” Giọng nói nhẹ nhàng tiếp tục hỏi.
“Đánh gãy đùi nàng!” Khiến cho nàng đi cũng không được, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh ông đây! Võ Tòng hung tợn nói.
“Hừ hừ!” Lạc Man cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phương pháp này không tồi! Bà đây đánh gãy chân của chàng!”
Cái gì?
Võ Nhị Lang kinh sợ quay đầu, phát hiện không biết Lạc Man từ lúc nào đã đi qua, trong tay còn cầm một cây gậy to bằng bắp đùi, mặt đầy sát khí, mà Lý Sư Sư vui sướng khi người gặp họa trốn ở một bên xem diễn!
Võ Nhị Lang lập tức xấu hổ túng quẫn, lắp bắp hỏi: “Ôi… Nương tử... nàng... Sao nàng lại tới đây?”
Sau đó đột nhiên trừng lớn mắt “Nương tử, có… Có chuyện từ từ rồi nói! Đừng động thủ mà! Cho ta giữ chút… A!” Mặt mũi mà!
Võ Nhị Lang kêu thảm thiết một tiếng, bị Lạc Man vung gậy đánh trúng mông.
Lạc Man càng nghĩ càng không cam lòng, cảm thấy uất ức, tức giận phải chịu mấy ngày nay quay cuồng nổi lên, hận không thể dùng chân nghiền chết Võ Nhị Lang.
Thấy hắn gào to muốn chạy trốn, nàng liền cầm lấy gậy vọt tới.
“Ai… Người trẻ tuổi đầy sức sống mà!” Tiều Cái sáng sớm rời giường liền thấy hai người bọn họ một đuổi một chạy tán loạn khắp doanh trại mà cảm thán thật sâu.
“Chuyện này.. Một nữ tử trước mặt mọi người đuổi đánh trượng phu! Còn thể thống gì không?!” Tống Giang đứng một bên, không vui nói. Ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt Hỗ Tam Nương đầy chua xót đứng một bên, đột nhiên nảy ra chủ ý.
Nhị Lang bị Lạc Man đè đầu, thật sự là tổn hại tôn nghiêm của nam nhi, nếu như tam nương đã có tâm vậy để y bắc cầu cũng không ngại đâu!
Càng nghĩ Tống Giang càng cảm thấy biện pháp này không tồi!
Đàn ông mà! Tam thê tứ thiếp là bình thường! Đến lúc đó Lạc Man ý thức được nguy cơ, hiển nhiên sẽ phải cẩn trọng dè dặt lấy lòng Võ Nhị Lang.
Một mũi tên trúng hai đích!
Mà lúc này, Võ Nhị Lang còn không biết hắn bị người ta tính kế, thấy Lạc Man đuổi mệt mỏi thì ưỡn nghiêm mặt dè dặt cẩn trọng tiến lại gần, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán của nàng, đau lòng nói: “Mệt mỏi phải không?! Nương tử? Vậy nghỉ ngơi một lát lại đánh tiếp ha?”
Lạc Man một bên hồng hộc thở, một bên nỗ lực dùng ánh mắt giết chết hắn! em gái chàng, vậy thì để cho nàng đánh đi, đừng có mà chạy nữa!
Võ Nhị Lang ngượng ngùng đau đầu, dùng ánh mắt cầu xin tha thứ: Ta trở về phòng lại đánh tiếp được không? Ở chỗ này thật sự là tổn hại tôn nghiêm nam nhi của ta mà!
Làm xong vận động sáng sớm, mọi người tập hợp lại cùng nhau vui vẻ dùng điểm tâm.
Lạc Man buổi sáng cầm gậy đánh Võ Nhị Lang một chút, ấm ức trong lòng giảm đi không ít, tuy rằng còn chưa nguôi giận, nhưng ít nhất cũng chịu chú ý tới hắn. Vì thế Võ Nhị Lang vui mừng bóc trứng gà cho nàng, dâng cháo loãng, hầu hạ như hầu lão Phật gia.
Việc này khiến Lý Sư Sư hâm mộ không thôi, ánh mắt như phi đao phi tới Lâm Xung đang chuyên tâm ăn cơm bên cạnh.
Em gái nó chứ, nàng thật vất vả mới quyết định uống rượu loạn tính, nam nhân này sao lại đánh nàng hôn mê chứ?
Hay là kỳ thực miệng cọp gan thỏ có phải chính là Võ Nhị Lang và Lâm Xung hay không?!
Trời ơi! Đất hỡi! Số của nàng sao lại khổ như vậy chứ?!
Lý Sư Sư đang đắm chìm trong hối hận không thể tự kềm chế, Hỗ Tam Nương bê bát đi tới.
Lý Sư Sư đang ngồi kề bên vợ chồng Võ Nhị Lang, Hỗ Tam Nương mặt lạnh an vị bên cạnh nàng khiến cho Vương Anh luôn quấn quýt tới nàng ta sợ hãi nhìn Lạc Man, không dám đi qua, phẫn nộ ngồi xuống đối diện.
Hỗ Tam Nương không dấu vết nhẹ nhàng thở ra, từ sáng ngày nay, nàng đã bị Vương Anh cuốn lấy không thở nổi, nếu không phải vì bản thân ở Lương Sơn người đơn thế bạc chứ không thì đã trói hắn lại rồi thiến từ lâu rồi, nàng oán hận nắm chặt chiếc đũa.
Lý Sư Sư liếc mắt nhìn nàng cũng không mở miệng, việc này nếu như xảy ra với Lạc Man, nàng ấy đã sớm mặc kệ tất cả trói chặt Vương Anh đập tới tấp từ lâu rồi! Nếu lại là trên người nàng, nàng cũng sẽ tìm một chỗ dựa vững chắc bảo vệ khiến cho hắn không dám theo quấy phá rồi!
Mà Hỗ Tam Nương thì sao, rõ ràng đám người Tiều Cái đều đã hướng về nàng, bản thân cũng có một thân võ nghệ phi phàm, vậy mà lại bị Vương Anh làm cho không thở nổi, thật sự là không thể tưởng tượng!
Kỳ thực chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Hỗ Tam Nương, cũng chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người.
Ba nữ nhân bọ họ, Lạc Man và Lý Sư Sư từ nhỏ đã một mình một người, có thể dựa vào cũng chỉ có bản thân, cho nên cái gì mà vì đại cục mà hi sinh bản thân hay cái gì mà vì huynh đệ không tiếc mạng sống là hoàn toàn vô dụng, trong đầu các nàng đều là vì bản thân mình thôi.
Mà Hỗ Tam Nương, từ nhỏ gánh vác vận mệnh của Hỗ gia trang, thậm chí vì thôn trang gả cho người mình không thích là Chúc Bưu, lòng tránh nhiệm cao mà hai nàng không thể so sánh, nàng từ nhỏ đều đã sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, sớm đã thành thói quen làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ trước sau, vì đại cục nhẫn nại hy sinh.
Cho nên, cho dù trong lòng nàng hận tới muốn làm thịt Vương Anh thì cũng chỉ là trốn tránh hắn mà thôi, nhưng nàng không nghĩ tới âm kém dương sai thế nào mà Vương Anh như thế lại sợ hãi Lạc Man.
Nàng cắn môi, nhìn Võ Tòng ra vẻ chân chó hầu hạ Lạc Man, ánh mắt phức tạp hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao Vương Anh lại sợ Lạc… Tẩu tử như vậy không?”
Lý Sư Sư lười biếng nói: “Ai nha, muội gọi ta là Sư Sư là được rồi. Cái này, ta cũng chỉ là nghe bọn họ nói … Lúc còn ở Núi Nhị Long…”
Lý Sư Sư kể sinh động như thật khiến Hỗ Tam Nương nghe mà sửng sốt vô cùng, nàng hoài nghi nhìn Lạc Man ôn hòa vô hại: “Thật sao?! Nhưng mà, thoạt nhìn không giống vậy…”
Lý Sư Sư cười nhạo một tiếng: “Người không thể nhìn bề ngoài, muội có hiểu hay không vậy? Loại người như Lạc Man này chính là sói đội lốt cừu, không thể chọc đó không thể chọc…”
Hỗ Tam Nương bỗng chốc hiểu rõ, chua xót nói: “Tỷ yên tâm. Ta cũng không phải là người làm chuyện xấu gì!” Nàng Hỗ Tam Nương tuy rằng không phải nhân vậy tài giỏi gì nhưng nàng cũng có tôn nghiêm của bản thân, loại chuyện đoạt phu quân này tự nhiên là làm không được.
“Ha ha… Ta không phải ý đó.” Lý Sư Sư cười gượng hai tiếng, nhìn thấy nàng ảm đạm đau lòng, khó được có chút chột dạ: “Ý của ta là nói, nếu muội muốn thoát khỏi Vương Anh thì có thể đi tìm Tiểu Man hỗ trợ…”
Hỗ Tam Nương giật nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng cười cười: “Không cần…”
Nàng không chịu đi tranh thủ cũng không đại biểu nàng sẽ không ghen tị, nàng đã bại bởi Lạc Man thì sao có thể cúi đầu trước mặt người ta chứ?!
Ăn cơm xong, Tống Giang khập khiễng tìm tới Hỗ Tam Nương, nói là xin lỗi.
Tam Nương hiển nhiên không dám nhận.
Tống Giang liền hòa ái nói bản thân và nàng vừa gặp mà đã như thân quen, không bằng kết làm huynh muội, từ đây có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng.
Tam Nương cũng không phải ngốc, hiển nhiên nhìn ra được y có ý đồ, uyển chuyển nói bản thân hồi nhỏ đã từng có tăng nhân đoán mệnh hộ sẽ khắc chết kết nghĩa, không dám liên lụy ca ca.
Tống Giang chỉ phải từ bỏ, lại nhắc tới việc hôn nhân của nàng.
Hỗ Tam Nương nhướng mày, chỉ có thể nói tới lời nói vừa nãy trên Lương Sơn thật sự không có tâm tư nói chuyện đó.
Nói xong không đợi Tống Giang đáp lời đã liền chạy nhanh như chớp.
Tống Giang vừa định mở miệng nói muốn giúp nàng làm mai cho Võ Nhị Lang đã phát hiện người đã không thấy, chỉ phải thở dài, lần sau tìm cơ hội lại nói.
Buổi chiều cọp mẹ Cố đại tẩu lại mang theo một đám người tới muốn nương nhờ, Tiều Cái vô cùng vui vẻ, buổi tối lại thiết yến hoan nghênh các huynh đệ.
Võ Nhị Lang đã chịu giáo huấn cũng không dám tính kế Lạc Man nữa, một lòng chỉ ở bên cạnh nàng cung kính hầu hạ.
Lạc Man ăn nho hắn lột vỏ, Lạc Man uống rượu hắn đưa tới.
Còn ăn cơm càng không cần phải nói, đồ ăn vừa lên đến hắn liền nhanh nhẹn lột da gà da vịt mà vợ mình thích ăn ra bỏ vào trong chén, sợ nàng ăn không đã ghiền, thuận đường ngay cả da ở bàn trước bàn sau cũng đều bóc.
Lạc Man nhìn đồ ăn tràn đầy trong chén vừa lòng gật đầu, phá lệ tươi cười nhìn hắn.
Võ Nhị Lang thụ sủng nhược kinh lại nhanh nhẹn chạy tới bàn bên cạnh bàn tiếp tục làm việc.
Mọi người xung quan tức giận trừng hắn mà không thể nói gì.
Thấy khiến cho nhiều người tức giận, Võ Nhị Lang lúc này mới bỏ qua, phẫn nộ trở lại bàn mình tiếp tục hầu hạ lão Phật gia.
Ăn cơm xong, Võ Tòng hồi tưởng lại biểu hiện hôm nay của bản thân, quả thật có thể được cái , phần, hưng phấn xoa tay, chờ buổi tới trở về mưa rền gió dữ.
Ai biết đợi nửa ngày, chỉ thấy Lạc Man nắm tay Lý Sư Sư đến, ném một câu “Tối hôm nay ta ngủ cùng Sư Sư!” sau đó lướt nhẹ đi.
Chừa lại Võ Nhị Lang như bị sét đánh ngốc tại nơi đó.
Có lòng đi bắt nàng dâu, trong lều trại còn có thêm Lý Sư Sư, Võ Nhị Lang vội vã nắm tai gãi mặt, dứt khoát ngồi xổm trước màn trướng của bọn họ, khoanh chân ngồi đó, có chết hắn cũng không chịu rời đi vợ mình một chút!
Trong màn, Lý Sư Sư ghen tị nhìn bóng người phía trước, đều cùng là người sao lại khác biệt lớn như vậy chứ? Võ Nhị Lang giống hệt cao da chó dính chặt, đuổi đều đuổi không đi. Lâm Xung kia lại giống hệt thánh nhân, đồ cho không dâng tới cửa cũng không cần.
Trời ơi! Đất hỡi!
Số nàng sao lại khổ như vầy nè!
Lạc Man uống ngụm trà, lườm liếc nàng một cái: “Kỳ thực đối phó Lâm đại ca không phải không có cách…”
Mắt Lý Sư Sư sáng lên, nhảy vọt tới: “Có cách nào?”
Lạc Man mỉm cười: “Người như hắn, lòng trách nhiệm đặc biệt mạnh. Lần trước cô bị Chúc Bưu bắt hắn không phải một lòng nhớ thương cô sao? Nếu như cô có chuyện gì, cô nói huynh ấy có áy náy, do đó mỗi ngày đều cẩn thận chiếu cố cô hay không?”
Đúng vậy! Lý Sư Sư giật mình.
Lạc Man tiếp tục nhìn nàng, cười càng thêm vui vẻ: “Đáng tiếc! Cô lại vô cùng tốt, không lý do gì lại có chuyện gì!”
A?! Lý Sư Sư nháy mắt hóa đá sau đó vỡ ra, hóa thành bột phấn phiêu tán trong gió.
Được rồi?! Nàng ngu xuẩn quá mà! Lý Sư Sư yên lặng rơi lệ.
Lạc Man xem diễn đủ rồi mới hảo tâm mở miệng: “Ta chủ yếu kà nói cho cô biết Lâm đại ca là người có tránh nhiệm cao, loại chuyện tình cảm gì đó có thể bồi dưỡng. Chỉ cần hắn chịu phụ trách cô, theo tính tình của hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối với cô. Đến lúc đó, với mị lực của cô, còn không dễ như trở bàn tay sao?”
Lý Sư Sư yên lặng nức nở, chờ đợi nhìn nàng: “Ta biết, nhưng mà… Nhưng mà…” Cho dù ta muốn bá vương ngạnh thượng cung, ta cũng phải thượng được mới nói chứ!
Trong lòng nàng còn sợ hãi sờ cổ.
Lạc Man giật khóe miệng: “Vậy hết cách! Chờ cơ hội đi!”
Bên kia, Tiều Cái và Tống Giang cũng đã quá chén, hai người hưng phấn tản bộ dọc theo đại doanh.
Tiều Cái mỉm cười chào hỏi các huynh đệ, trên mặt lộ rõ vui mừng nói: “Huynh đệ, các huynh đệ đến Lương Sơn càng ngày càng nhiều! Lương Sơn chúng ta cũng càng ngày càng lớn mạnh!” Hồi tưởng lúc bọn họ vừa tới Lương Sơn chỉ có ít ỏi mấy người, mà bây giờ, cho dù là triều đình cũng không thể dễ dàng làm gì bọn họ!
Tống Giang miễn cưỡng cười, trong lòng cũng không vui vẻ cho lắm, lớn mạnh thì có ích lợi gì, người đến chỉ biết có Tiều Cái mà không biết có Tống Giang, người nhiều lại có ích lợi gì?
Uy tín của Tiều Cái càng ngày càng cao, người đưa ra ý kiến phản đối hay chất vấn càng ngày càng ít.
Nhưng đối lập với chuyện này, tuy mọi người vẫn gọi y một tiếng ca ca, nhưng thực sự nghe lời y cũng chỉ vài người!
Tống Giang cắn răng, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa. Y hiểu rõ Tiều Cái là người ngoan cố, không để đương kim Hoàng thượng vào mắt, muốn huynh ta chiêu an, trừ phi mặt trời mọc đằng tây.
Y híp mắt, vừa vặn nhìn thấy Võ Nhị Lang ở xa xa thì bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp tốt.
“Ca ca! Đệ đệ cho rằng như bây giờ còn chưa đủ, thiên hạ có rất nhiều người tài giỏi, nếu đều có thể lung lạc đến Lương Sơn ta…”
“À?” Tiều Cái cảm thấy hứng thú hỏi: “Đệ có người tài nào muốn đề cử?”
“Tiểu gió xoáy Sài Tiến, là người hào sảng, môn hạ thực khách hơn trăm người, nếu là tài cán người này mặc ta sử dụng…”
“Không ổn không ổn…” Tiều Cái cười xua tay, người kia hắn cũng biết, là hậu nhân của Chu Thế Tông Sài Vinh Phái, bởi vì Trần Kiều thoái vị vì đức, Tống Thái Tổ sắc ban thưởng ‘đan thư thiết khoán’ trong nhà, người này tâm tính tự do, trong nhà phú khả địch quốc, sao lại chịu lên Lương Sơn đây.
“Ca ca! Đệ đệ có cách!” Tống Giang chắp tay, ánh mắt kiên định.
Tiều Cái kinh ngạc nhìny, thấy mặt mày y ôn nhã như trước, trong ánh mắt lại mang theo quyết tâm kiên định, là cập thời vũ Tống áp ti đây sao? Vẫn là huynh đệ tốt vì cứu hắn mà không để ý đến an toàn của bản thân đây sao? Là y thay đổi, hay là bản thân hắn thay đổi?
Tiều Cái đột nhiên cảm thấy sầu não, vẫy tay không nghĩ nói thêm: “Tùy đệ!”
Tống Giang mừng rỡ, vội vàng cáo biệt trở về lều suy nghĩ chủ ý.