Chuyển ngữ Nhã Vy
Nếu hỏi Võ Tòng trên đời này điều khó quên nhất là gì?
Khẳng định chính là dáng vẻ uống say của Lạc Man ở núi Nhị Long, ngoan ngoãn lại ngây thơ khiến cho lòng hắn ngứa ngáy.
Nếu hỏi Võ Tòng trên đời này tiếc nuối nhất là gì?
Khẳng định vẫn là ở núi Nhị Long, vợ mình uống say khiến tâm hắn ngứa khó nhịn, vậy mà hắn còn phải làm bộ như chính nhân quân tử.
Đã qua một thời gian dài, dáng vẻ vợ mình mở to đôi mắt vô tội vẫn luôn loe lóe trước mắt khiến hắn hưng phấn vô cùng, hận không thể xông lên tử hình nàng tại chỗ, nhưng vừa nhìn khuôn mặt lạnh như băng của nàng, Võ Nhị Lang lại uất ức hóa mềm.
Hắn thật sự không dám!
Trương Thanh đã từng truyền thụ cho hắn kỹ xảo vợ chồng hòa hợp, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa. Cho dù nữ nhân kiên cường cỡ nào thì khi bị nam nhân âu yếm sờ sờ nắn nắn cũng đều hóa thành một bãi xuân thủy.
Chỉ cần hầu hạ tốt ở trên giường, khi xuống giường nàng hiển nhiên có thể hầu hạ anh tốt.
Không thể không nói, đây là lời nói đầy kinh nghiệm của Trương Thanh.
Bên người Võ Nhị Lang, ngoại trừ hắn thì cũng không còn ai khác có gia đình, cũng chỉ đành chữa ngựa chết thành ngựa sống, tạm thời thử xem thế nào.
Vừa đúng Tiều Cái nói phải cử hành tiệc hoàn công, Võ Nhị Lang mừng rỡ, đây là một cơ hội đó cơ hội đó! Chỉ cần khiến Lạc Man quá chén, đến lúc đó, hắn muốn xoa liền xoa, muốn ôm liền ôm, chẳng phải quá sảng khoái sao?!
Cho nên hắn cố tình cổ vũ các huynh đệ đi kính rượu, quả nhiên, Lạc Man chỉ chốc lát sau liền say.
Võ Nhị Lang mừng rỡ, vội vàng buông chén rượu, ôm vợ mình trở về.
Bóng đêm càng sâu, ngoại trừ các huynh đệ đi tuần tra, đa số mọi người đều đã say tới lăn ra đất, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu khắp đại doanh, xa gần yên ắng.
Lạc Man mê man nghiêng người trong lòng Võ Nhị Lang, thỉnh thoảng cọ cọ đầu vào khuôn ngực rắn chắc.
Lòng Võ Nhị Lang mềm nhũn rối tinh rối mù, với người trong lòng này hình như yêu thế nào cũng không đủ.
Hắn chậm rãi thả chậm bước chân vội vã, bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc dâng đầy trong lòng.
Bước vào trướng, cẩn thận đặt Lạc Man trên giường, sau đó xoay người che màn thật tốt, Võ Nhị Lang lẳng lặng ngồi bên giường, dùng ngón tay tinh tế miêu tả khuôn mặt nàng.
Có lẽ do đang ngủ nên những đường cong trên mặt nàng nhu hòa hơn rất nhiều so với khi nàng thức, lông mi thật dài hơi lay động, đôi môi phấn nộn nghịch ngợm nhếch lên, tăng thêm một chút hồn nhiên hoạt bát.
Cho dù có từng gặp Lý Sư Sư hay Hỗ Tam Nương, hắn vẫn kiên định chấp nhất chỉ có vợ mình mới là đẹp nhất như cũ.
Ngón tay Võ Nhị Lang không ngừng miết đôi môi Lạc Man, cuối cùng không nhịn được nữa nên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống.
Lưỡi dài linh hoạt tách ra hàm răng, quấn lấy cái lưỡi phấn nộn nhẹ nhàng liếm láp, dây dưa, cứ bá đạo dạo quanh mỗi ngóc ngách khoang miệng.
Hô hấp Võ Tòng càng ngày càng dồn dập, không biết từ lúc nào, hắn đã áp sát người Lạc Man, bàn tay to nặng nề xoa nắn mềm mại trước ngực nàng.
Lạc Man bị hắn chọc khiến linh hồn run rẩy, có loại cảm giác giống như linh hồn như sắp bị hút hết. Rốt cuộc không giả bộ được nữa, ưm một tiếng mở to mắt.
Võ Nhị Lang cho rằng nàng uống say, cũng không để ý, xoay người một cái để Lạc Man nằm ở trên người mình, hai mắt sáng lên nói: “A… Nương tử ngoan… hôn ta…a… Mau…”
Vừa nói, hai bàn tay to còn làm càn. Xoa nắn mông tròn của Lạc Man.
Trên mặt Lạc Man xanh đỏ lẫn lộn, trong lòng hận ngứa răng, hay cho Võ Tòng! Thật sự sắc tâm che trời! Nàng đã thấy kỳ lạ mà, bình thường mọi người sợ nàng muốn chết, sao lại có gan đến kính rượu nàng?! Thì ra đều là Võ Tòng giở trò quỷ!
Được! Hôm nay chúng ta nợ cũ nợ mới cùng tính một lượt!
Thấy nàng kinh ngạc không nói chuyện, Võ Tòng còn tưởng rằng nàng không nghe rõ, chỉ có thể chịu đựng lửa nóng toàn thân lặp lại lần nữa: “Ngoan… Bảo bối… Đến… hôn … Ta, không cần sợ hãi, sẽ rất thoải mái!”
Nói xong lại dám cầm tay Lạc Man xuống hạ thân cọ cọ.
Tay sờ thấy gì đó cứng rắn thẳng đúng lại nóng bỏng, Lạc Man bị phỏng mà giật mình, theo bản năng muốn rụt tay về, lại bị Võ Tòng chặt chẽ giữ lại, hắn chau mày, cơ bắp trên mặt căng thít, thoạt nhìn như đang phải chịu đựng thống khổ cực độ.
“Ừ… Đúng rồi! Bảo bối, sờ ta, lại hôn ta… Mau!”
Lập tức Lạc Man cảm thấy toàn thân nóng bừng, chịu đựng ngượng ngùng sờ soạng hắn mấy cái, tiếp tục xoa nắn rồi rụt mạnh tay.
Võ Tòng đang đắm chìm trong khoái cảm, thấy nàng mạnh rụt tay về tihì không khỏi sửng sốt, khóe mắt Lạc Man hếch lên, mỉm cười, ngón tay trắng nõng đặt giữa môi: “Hưm!”
Võ Tòng bị nàng tận lực triển lộ phong tình mê mẩn tâm thân đến tê rần, không hề chớp mắt nhìn nàng.
“Ư… Nóng quá…” Lạc Man kéo cổ áo, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi, mắt Võ Nhị Lang càng thêm nóng rực, hầu kết không ngừng di động lên xuống.
“Muốn ta sờ chàng sao?” Ánh mắt Lạc Man mị hoặc, đầu lưỡi hoạt bát nhẹ nhàng liếm môi trên.
Võ Nhị Lang khẩn cấp gật đầu, cả người giống như bị hỏa thiêu, muốn ôm nàng vào trong ngực vọt vào đưa đẩy khiến nàng khóc rống cầu xin tha thứ nhưng lại cũng không muốn làm mất đi phong tình của nàng lúc này, mâu thuẫn cực kỳ.
Cũng may không đợi hắn mâu thuẫn lâu lắm, Lạc Man cười hì lấy ra một thứ hì từ phía sau, đúng là xích tay lúc trước Võ Nhị Lang vì phòng ngừa nàng chạy trốn mà tạo ra.
Võ Tòng sửng sốt, vừa định mở miệng, Lạc Man lại đè lại, đôi môi hồng phấn hôn lên môi hắn, răng nanh đi động nhẹ cắn đầu lưỡi hắn.
Võ Nhị Lang bỗng chốc trầm mê, chờ hắn phản ứng trở lại, hai tay đều đã bị khóa vào đầu giường.
Lạc Man ngẩng đầu, thỏa mãn liếm đôi môi sưng đỏ, tiếp theo lại lấy ra hai cái còng tay khác khóa lại chân hắn.
Võ Nhị Lang tứ chi bị trói nằm trên giường, cảm thấy có chút không thích hợp, vừa định giãy dụa, Lạc Man đột nhiên nằm trên người hắn nhẹ nhàng thổi khí bên tai hắn.
“Không nên động! Giường ở sát lều trại, nếu như sụp giường lều trại cũng sụp theo đó!”
Xúc cảm như có như không, quả thực như lửa đỏ đang hừng hực cháy lại đổ thêm thùng dầu, mặt Võ Nhị Lang đỏ bừng, thứ trong quần ngẩng đầu, ánh mắt đáng thương cầu xin tha thứ: “Nương tử! Nương tử! Thực xin lỗi… Là ta sai lầm rồi! Nàng tha ta đi!”
Lúc này hắn có ngốc cũng hiểu, Lạc Man vốn không có say!
Lạc Man cười tủm tỉm nhìn hắn, cầm lấy khăn lụa bên cạnh nhét trong miệng hắn, mặt lại vô tội nói: “Hư! Không cần ầm ĩ! Sẽ bị người ta nghe được! Chàng cũng không muốn mọi người nhìn thấy dáng vẻ lúc này của chàng đấ chứ!”
Một câu nói đã trực tiếp định trụ Võ Tòng, hắn không muốn cho các huynh đệ thấy dáng vẻ này của mình, nhưng hắn lại càng không muốn người khác thấy dáng vẻ yêu mị lúc này của nương tử, hắn chắc chắn sẽ giết người mất!
Thấy hắn yên tĩnh, Lạc Man cười đắc ý, có chút say, nàng mị hoặc nhìn Võ Tòng, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng phất qua xương quai xanh, rồi chậm rãi kéo mở áo, lộ ra cái yếm hoa sen màu hồng phấn.
Võ Tòng trừng lớn mắt nhìn, trong lỗ mũi ngưa ngứa, lập tức có chất lỏng nóng nóng không chịu khống chế chảy ra.
Lạc Man buồn cười giúp hắn lau máu mũi, lại cởi bỏ đai lưng của hắn, đầu ngón tay man mát xoa khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Thân thể Võ Tòng run lên, gắt gao nhắm mắt lại, trong cổ họng tràn ra âm tiết không rõ.
Lạc Man cúi đầu, mê muội hôn lên hầu kết đang trên dưới di động, cơ bắp bởi vì căng chặt mà bắt đầu nổi gân xanh.
Võ Nhị Lang nhẫn nại tựa hồ sắp tới giới hạn, sắc mặt ửng hồng, từng giọt mồ hôi lớn chảy ra trên người, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Lạc Man hôn dọc theo cổ xuống phía dưới, khuôn ngực màu đồng, cơ bụng rắn chắc hữu lực. Đầu lưỡi nàng nghịch ngợm không ngừng chơi đùa ở sáu múi cơ bụng mê người của Võ Nhị Lang.
Võ Nhị Lang cảm giác dây thần kinh của bản thân “phực” cái đứt lìa, hai mắt đỏ bừng, nét mặt dữ tợn trừng Lạc Man, miệng ấp úng, thân thể cũng bắt đầu lực lớn vặn vẹo, tựa hồ muốn thoát khỏi dây xích sắt.
Lạc Man sợ hắn thật sự làm sụp lều trại, vội vàng hôn trấn an hắn: “Được rồi được rồi! Tới đây!”
Nói xong liền kéo quần hắn xuống, thứ kia hình dạng đáng sợ, cứng rắn lập tức nhảy ra, rầm rĩ, thẳng chỉ thiên.
Trên mặt Lạc Man lập tức bay lên hai rặng mây đỏ.
Võ Nhị Lang nhìn ngây người.
Thấy ánh mắt đăm đăm của hắn, Lạc Man dằn lòng, cầm lấy khăn lông bên cạnh phủ lên mặt hắn, tiếp lại cởi bao khố rồi run rẩy ngồi lên thứ đáng sợ, cứng rắn kia.
Nóng bỏng chạm tới động khẩu ẩm ướt, ấm áp, chặt khít, cứ như vậy không chút nào ngừng nghỉ vọt vào, dường như có một thanh thiết cứng rắn nóng bỏng tiến vào thân thể mình, cái loại bị thứ nóng bỏng chống đỡ, mở ra cảm giác mãnh liệt, như thiết nóng lướt qua thần kinh.
“Ưm…” Lạc Man cắn môi, nhẹ nhàng nức nở, đầu hơi giơ lên, ánh mắt dần dần ướt át.
Võ Nhị Lang run rẩy càng thêm lợi hại, trước mắt là bóng đêm, cái gì cũng không nhìn thấy lại làm cho cảm giác càng thêm mãnh liệt, cảm giác ẩm ướt, trơn trượt, xúc cảm căng chặt, khiến hắn phát điên, còn có tiếng rên mất hồn đó.
Lạc Man hơi dừng một lát, nhẹ nhàng cắn một luồng tóc, tay chống lên bụng Võ Nhị Lang bắt đầu cao thấp di động.
Thân thể chồng chất ma sát qua thứ nóng bỏng, cứng rắn, dẫn phát tầng tầng lớp lớp khoái cảm.
Lạc Man càng thêm dùng sức cắn mạnh tóc, đầu dùng sức giơ lên, tựa như thiên nga trắng xinh đẹp.
Võ Nhị Lang cũng nhịn không được, thô lỗ đỉnh động, vòng eo dùng sức hướng về phía trước, tần suất hung ác tựa như muốn hòa vào thân thể Lạc Man.
Khoái cảm không ngừng chồng chất, Lạc Man nhịn không được nhẹ nhàng nức nở, nét mặt giống như thống khổ lại giống như chìm đắm, nước mắt hơi tràn ra nơi khóe mắt.
Nàng cảm giác bản thân như dùng tốc độ cực nhanh bay về phía bầu trời, khoái cảm chồng chất giống như vô vàn đám mây trắng va vào trên người, có loại cảm giác hít thở không thông.
Nhanh một chút!
Nhanh một chút nữa!
Lạc Man nhịn không được cao thấp di động phối hợp Võ Nhị Lang, cấp tốc di động vài cái, trong nháy mắt kia, trong thân thể giống như có gì đó nổ mạnh, trong đầu tràn đầy pháo hoa chói lòa, nàng nhịn không được khẽ kêu một tiếng, vô lực ngã xuống trên người Võ Nhị Lang.
Dường như dùng hết khí lực toàn thân, nàng thở dốc, đầu óc trống rỗng.
Nàng bên này sảng khoái, Võ Nhị Lang lại còn treo ở nơi đó, đúng là thời điểm mấu chốt nhất, ai biết Lạc Man bỗng nhiên nằm sấp bất động, gấp rút tới hai mắt hắn đỏ bừng, giống như thú con vị vây không ngừng nức nở, cọ đến cọ đi, muốn tìm kiếm nơi làm người ta mất hồn kia, lại luôn không tìm được cửa mà vào, gấp rút đến độ tay giật giật tạo nên tiếng vang cách cách.
Nghỉ ngơi một lát, phản ứng Lạc Man đi qua, xoay người một cái lăn sang một bên, miễn cưỡng mặc đồ vào, thở phào nhẹ nhõm: “A… mệt quá ha, ngủ trước nha!”
Cái gì? Võ Tòng cả người đều cứng lại rồi! Nương tử buồn ngủ? Vậy hắn làm sao bây giờ? Không đợi hắn kháng nghị, Lạc Man đã lấy cánh tay hắn làm gối mà ngủ!
Võ Nhị Lang muốn ngất quá mà!
Tứ chi bị khóa trên giường, trên mặt là khăn lông, trong miệng bị nhét vỏ gối, mấu chốt nhất là, phía dưới còn cứng rắn, kiên định đứng thẳng!
Hắn chỉ kém một chút nữa là có thể hưởng thụ đến khoái cảm tuyệt vời không gì so sánh nổi kia, mà đầu sỏ gây ra đã sảng khoái xong lại đang ngủ!
“Ô ô! Ô ô ô ô!” Võ Nhị Lang bắt đầu dùng sức giãy dụa, ý đồ lay tỉnh Lạc Man, làm thêm một trận chiến nữa.
“Đừng nhúc nhích! Sập lều!” Lạc Man mê man nói.
Võ Nhị Lang lập tức liền yên tĩnh.
Võ Nhị Lang, bạn nhỏ Võ Nhị Lang đáng thương của chúng ta bởi vậy mà bị dục hỏa hừng hực đốt người, trường mắt nhìn cả đêm.
Bên kia, Lâm Xung lại lưu loát sạch sẽ hơn rất nhiều, trực đánh hôn mê Lý Sư Sư mượn rượu giả điên, sau đó bế vào lều trại, đắp chăn xong, bản thân canh giữ cả đêm ở bên ngoài.
Ngày thứ hai, Lạc Man thần thanh khí sảng ra cửa, gặp Lâm Xung luyện thương ở bên ngoài thì cười gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, Võ Nhị Lang hai mắt đã biến thành màu đen, ảm đạm không ánh sáng, bước chân phiêu diêu cũng bước ra, vừa vặn gặp Lý Sư Sư nhe răng trợn mắt xoa cổ, hai người đều ngây ngẩn cả người!
Ánh mắt Lý Sư Sư đăm đăm trừng mắt nhìn bộ dạng suy yếu của hắn, hạ giọng nói: “Huynh có phải bị…” Lạc Man ép khô?
Khốn! Lạc Man thật dũng mãnh! Không hổ là thần tượng của nàng! Còn bức Võ Nhị Lang thân cường thể kiện tới dáng vẻ này?! Hay là, Võ Nhị Lang kỳ thực là miệng cọp gan thỏ? Không dùng được?
Ánh mắt quỷ dị của Lý Sư Sư không ngừng nhìn hắn rồi ấp a ấp úng nói: “Kỳ thực… Huynh có thể… Ăn chút rau hẹ … Cái đó … thật sự không được thì tìm đại phu khám xem cũng có thể. Loại chuyện này không thể kiêng kị gặp đại phu, bằng không, cứ thế mãi sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng!”
Lời thấm thía của Lý Sư Sư nói ra xong rồi, Võ Nhị Lang nếu không được, vậy Lạc Man không phải sống cuộc sống như quả phụ sao?!
Võ Tòng mới đầu ngạc nhiên, sau đột nhiên linh quang chợt lóe, bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình, cô mới không được đó! Cả nhà các cô đều không được!
Nhưng loại chuyện này không nên nói rõ ràng cùng nữ nhân, Võ Nhị Lang đành phải hàm hàm hồ hồ cho qua, là Lạc Man không chịu cho hắn ăn! Mới không phải hắn không được đâu!
Liên tưởng tới không khí quỷ dị giữa các nàng ngày hôm qua, máu bà tám trong cơ thể Lý Sư Sư lại hừng hực sôi lên, dùng sức một cái kéo mạnh Võ Nhị Lang sang một bên, hưng phấn nói: “Đến đây, nói cho tỷ biết rốt cuộc sao lại thế này? Tỷ giúp đệ phân tích phân tích!”
Tuy rằng cảm thấy nàng không đáng tin nhưng tốt xấu gì cũng là một nữ nhân, chắc có thể hiểu biết Lạc Man nghĩ cái gì đúng không?
Võ Nhị Lang do do dự dự, kể lại chuyện bọn họ vì sao tách ra.
Lý Sư Sư nghe trong im lặng, cuối cùng trịnh trọng tặng hắn ba chữ: “Cho đáng đòi!”
Võ Nhị Lang đáng thương nhìn nàng, hoàn toàn không hiểu rõ bản thân sai ở nơi nào?
Lý Sư Sư dài thở dài một hơi, cũng hiểu rõ Võ Nhị Lang luôn luôn cẩu thả, bên người lại chưa từng có nữ nhân, làm sao có thể hiểu rõ lòng dạ hẹp hòi của nữ nhân chứ!
Nàng đây liền làm chuyện tốt, nói cho hắn rõ ràng vậy!
“Ta hỏi huynh! Nếu lúc trước Chúc Bưu bắt ta, áp chế Lạc Man dùng bản thân trao đổi? NHuynh nghĩ như thế nào?”
Võ Nhị Lang xì một tiếng: “Nàng khẳng định không chịu!” Cho dù là bắt hắn thì nàng cũng sẽ không đi!
Lý Sư Sư trên trán nổi gân xanh: “Ta nói là nếu như! Nếu như! Nếu như nàng đi thì sao!”
Em gái nó, sao lại thế chứ!
Võ Nhị Lang thử suy nghĩ một chút, nếu như, nếu như nàng thật sự đơn độc đi tìm Chúc Bưu…
Nhất thời trong cơn giận dữ, trong mắt sát khí bốn phía, giọng nói dường như là rít qua từng kẽ răng.
“Em gái nó chứ! Nàng dám hả! Lão tử đánh gãy đùi nàng!”