Bởi vì ngủ rất sớm nên Phần Kiều tỉnh dậy lúc tờ mờ sáng, La Tâm Tâm quay lưng về phía cô, hít thở đều đều, hiển nhiên đang say giấc nồng.
Ngỏ nhỏ vắng đèn đường tối đen một khoảng, trên màn hình điện thoại hiển thị hiện là giờ sáng.
Phần Kiều kéo rèm vải tuyn, cô chợt phát hiện tuyết đã rơi. Bông tuyết li ti, lẳng lặng không chút tiếng động. Phần Kiều muốn hứng được hai đóa hoa trắng, cô nhoài người ra ngoài cửa sổ, tầm mắt va phải một chiếc xe dưới tầng.
Là một chiếc xe màu đen âm thầm đỗ ở hẻm hẹp giữa khách sạn/ nhà trọ Phần Kiều lưu lại và một nhà hàng thịt bò.
Không phải Maybach, là chiếc Vương Triều và Lâu Thanh hay lái.
Trên nóc xe đọng một lớp tuyết dày, chứng tỏ nó đã đỗ ở đây khá lâu. Thoạt đầu Phần Kiều không thể nhìn rõ người trong xe, từ cửa kính trên lầu chỉ phát hiện được một đốm đỏ lập lòe.
Có ai đó ngồi trong xe, đang hút thuốc.
Không, chắc không phải Cố Diễn vì anh không hút thuốc. Phần Kiều lắc đầu, có lẽ là Lâu Thanh.
Nghĩ vậy, Phần Kiều nhẹ nhàng rút đầu vào nhưng hai chân vẫn cố chấp không dời khỏi cửa sổ. Cô vô thức dán mắt xuống tầng, nhìn chập này đến chập khác.
Phần Kiều đứng một hồi lâu, hai chân đau nhức, người ngồi ghế lái mãi chưa bước ra, chấm lửa chưa từng bị dập tắt. Mặt trời dần lên cao, Phần Kiều trở vào mặc thêm áo khoác, khi quay về cửa sổ thì chiếc xe chẳng còn tăm hơi.
Chỗ đậu xe khô ráo, người hút thuốc vừa rời đi!
Phần Kiều giật nảy, cô vội chạy sang cửa sổ đối diện với đầu ngõ, vừa vặn thấy chiếc xe đen ấy lướt qua.
Do khoang xe ngập khói thuốc nên người nọ mở cửa sổ, dù rằng khuôn mặt ấy vụt qua chớp nhoáng nhưng Phần Kiều vẫn thấy rất rõ.
Là Cố Diễn.
Là anh thật rồi, Phần Kiều không thể nhìn lầm.
Thì ra anh là người mang cơm tối, người hút thuốc trong xe cũng là anh, anh đỗ dưới hẻm nhà trọ/ khách sạn suốt đêm.
Xoang mũi Phần Kiều cay xè, thở không ra hơi. Cô tựa lưng vào song cửa sổ, suýt ngã nhào.
Ngày trước Cố Diễn không hút thuốc mà.
Mỗi ngày anh làm việc mười hai tiếng, đã vậy còn ở đây cả đêm.
Vì sao anh đối xử với em tốt như vậy…. Tốt đến nỗi Phần Kiều cảm thấy có lỗi với ba mình, đến nỗi cô không thể khống chế con tim…..
“Kiều Kiều….” – La Tâm Tâm ngái ngủ lơ mơ, cô trở mình thì thấy Phần Kiều đứng ngay cửa sổ, không biết cậu ấy đã đứng bao lâu. “Sao cậu dậy sớm vậy?”.
“Hôm qua mình ngủ sớm mà” – Phần Kiều lật đật gạt phăng nước mắt, thoắt đã bình thường trở lại. “Mình còn phải đi học, hôm nay còn là ngày mẹ mình…”.
Hôm nay là ngày Cao Lăng tự thú.
La Tâm Tâm biết sơ sơ chuyện của mẹ Phần Kiều, Phần Kiều chưa nói xong, La Tâm Tâm đã đoán được đại khái.
“Cậu có cần đi với bác ấy không?” – La Tâm Tâm tỉnh hẳn, đứng dậy.
“Không cần” – Phần Kiều lắc đầu. “Mẹ không muốn…. Hơn nữa hiện giờ tin tức tràn lan trên mạng như vậy, mình đến chỉ kéo thêm phiền tóai”.
Cũng đúng.
La Tâm Tâm thầm nghĩ, với hiện trạng của Phần Kiều bây giờ, nếu bị người ngoài phát hiện cô tới cục cảnh sát thì không biết truyền thông báo chí sắp người chờ sẵn thế nào: “Vậy chúng ta đi học thôi”.
Bây giờ là Tết Nguyên Đán, hôm nay tuyết lại rơi, nên có lẽ rất ít người tới đó.
“Nói gì thì nói, Kiều Kiều, đàn anh Cố Diễn một tay che trời, rốt cuộc vì sao ảnh chụp hai người lại đầy rẫy trên mạng vậy?” – La Tâm Tâm khó hiểu. “Ngay cả đàn anh cũng không kiểm soát được cục diện lộn xộn này sao?”.
Phần Kiều im lặng dọn giường, ánh mắt mờ mịt, chỉ khom người nói: “Có lẽ anh ấy cố ý”.
“Cố ý hả? – La Tâm Tâm nghĩ ngợi một hồi mới phản ứng. “Cậu cho rằng đàn anh cố tình để báo chí đưa tin sao?”.
Để buộc Phần Kiều quay về?.
Đàn anh Cố Diễn là người bốc đồng như vậy?.
Bỗng dưng La Tâm Tâm cảm thấy ngôi sao xa vời Cố Diễn được kéo xuống gần. Có điều, đàn anh à, động thái này…. hình như không phải một cách hay đâu….
Phần Kiều nhìn La Tâm Tâm lẩm ba lẩm bẩm, không biết cậu ấy muốn gì nên nhanh chóng chuyển chủ đề: “Sao nói chuyện của mình không vậy? Còn hai người cậu và Lí Dương…..”.
Nghe Phần Kiều hỏi, mặt La Tâm Tâm sa sầm: “Chia tay rồi!”.
“Con lừa ngu ngốc đó cãi nhau với gia đình, mình có nói vài câu mà cậu ta tưởng mình nói đỡ giúp người nhà cậu ta” – La Tâm Tâm bĩu môi. “Nếu không vì cậu ta thì mình cóc thèm tìm hiểu chuyện nhà cậu ta đâu. Làm ơn mắc oán, không cảm ơn thì thôi còn hung dữ với mình!”
Ba mẹ Lí Dương là quan chức trong bộ máy nhà nước, sau khi hai người ly hôn thì ba Lí Dương cưới vợ mới, sinh được một cậu con trai. Lí Dương không muốn tham gia chính trị, với khả năng của cậu ấy thì đi bất kì con đường nào cũng thành công.
Ca dao có câu:
Cây không trồng nên lòng không tiếc
Con không đẻ nên mẹ ghẻ không thương
Trách ai giục ngựa buông cương
Làm cho em phải vấn vương mối sầu.
Lí Dương không thích chính trị, ba cậu ta càng cố ép. Ba Lí Dương đã đến tuổi về hưu trong khi em trai cùng cha khác mẹ chỉ mới đi nhà trẻ.
Nếu Lí Dương không nối nghiệp ba thì quyền hành nhà họ Lí cứ thế đứt gãy, sau này thằng nhóc sẽ không được ưu ái.
Suy cho cùng cũng để lót đường cho thằng nhỏ thôi.
Đương nhiên Lí Dương không đồng ý, vì vậy ông ta tìm một biện pháp thỏa hiệp đó là bảo La Tâm Tâm khuyên Lí Dương.
Lần thuyết pháp này không ổn, Lí Dương nghĩ La Tâm Tâm theo “phe” bên kia, cãi nhau với một trận ầm ĩ, không liên lạc tới tận giờ.
“Tâm Tâm, cậu và Lí Dương nên nói chuyện rõ ràng đi, nếu không làm sao cậu ấy biết được cậu giúp ai….” – Phần Kiều khuyên vì lo cho La Tâm Tâm, hai người bên nhau ngọt ngào biết bao nhiêu, giờ giận dỗi, nói chia tay là chia tay. ”Lí Dương thích cậu nên mới quan tâm lập trường của cậu đó”.
“Hai đứa quen nhau lâu vậy, mình là người thế nào cậu ta không hiểu sao? Còn nổi giận với mình nữa….” – La Tâm Tâm tức tối, ngữ điệu cuối cùng yểu xìu. “Thôi được, khi nào gặp lại mình sẽ tìm cơ hội giải thích rõ ràng….”.
“Mà nói chuyện của mình chi, mình và cậu đâu giống nhau” – La Tâm Tâm chợt nhớ ra Phần Kiều. “Rõ ràng cậu cũng nhớ….”, thấy Phần Kiều mải cúi đầu, La Tâm Tâm chẳng nói gì nữa.
Đến bể bơi rồi lớp học, một ngày mới lại bắt đầu.
Phần Kiều không online, cũng không muốn người ta thảo luận về mình nên đành đeo khẩu trang và quấn một lớp khăn dày.
Tuyết rơi nên ít người đi bơi, nhưng bé Trương Bội Bội không nghỉ.
Cô bé đeo ba lô vịt con, thắt hai bím tóc nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng do gió lạnh rất đáng yêu.
“Cô ơi…!” – Nhác thấy Phần Kiều, cô bé núp sau bà nội đang nheo mắt cười. Phần Kiều gật đầu chào, cúi đầu dặn dò: “Con thay quần áo trước, khởi động rồi hôm nay luyện tập mét bơi ngửa nha”.
Khả năng Trương Bội Bội giữ thăng bằng trong nước vô cùng tốt, rất thích hợp với bơi ngửa.
Nghe đến bơi ngửa, Trương Bội Bội héo rũ, mình không thích bơi ngửa, mình luôn luôn sặc nước….
“Cô ơi” – Trương Bội Bội chớp chớp mắt, rề rà không chịu thay đồ bơi.
“Nếu hôm nay con bơi giỏi thì cô sẽ thưởng cho bộ áo tắm vịt con ở cửa hàng đối diện nha~ chịu không?”
Đây là dỗ trẻ con.
Quả nhiên sau một hồi do dự, niềm yêu thích áo tắm vịt vàng vẫn vượt qua nỗi sợ bơi ngửa, lúc này Trương Bội Bội chạy vào phòng thay đồ lập tức.
Phần Kiều bật cười.
......
Trương Bội Bội sinh ra là dành cho bơi ngửa, một khi nghiêm túc thì chỉ cần một buổi chiều thì thích nghi rất nhanh, động tác vừa chuẩn vừa tốc độ. Đối với trẻ con tuổi này thì phải nói khó mà đạt được thành tích đó.
Thời gian ở bên đứa trẻ hết sức thư thái, Phần Kiều chẳng mảy may bận lòng, cô ngâm mình trong bể bơi mặc một ngày trôi qua.
Tan học, Trương Bội Bội thay quần áo, háo hức lẽo đẽo sau Phần Kiều, đợi cô tiễn các bạn học khác về mới khe khẽ gọi: “Cô ơi…”.
Nhìn vào đôi mắt của Trương Bội Bội, Phần Kiều biết ngay Trương Bội Bội đang trông ngóng áo bơi vịt con.
Vất vả lắm mới tạo dựng được lòng tin với bọn trẻ, dĩ nhiên cô sẽ giữ lời hứa. Phần Kiều khoác áo, băng sang cửa hàng áo tắm đối diện.
Áo tắm của cửa hàng tuy không đắt nhưng đó là đối với Phần Kiều trước đây, cồn Phần Kiều mua một món thì cô phải liệu cơm gắp mắm một khoảng thời gian.
Cũng may áo tắm Trương Bội Bội chọn nằm trong khả năng Phần Kiều chi trả, thoải mái thanh toán xong, cô nắm tay Trương Bội Bội ra ngoài.
Trương Bội Bội giữ chặt áo tắm, cô bé sờ trái sờ phải, yêu thích không muốn buông tay. Phần Kiều nâng tay xem giờ, giờ chắc bà nội cô bé đến đón rồi.
Phần Kiều đoán không sai, vừa ngẩng đầu thì thấy bà cô bé đứng đợi trước hồ bơi bên kia đường.
Trương Bội Bội dĩ nhiên cũng thấy: “Bà ơi!”.
Cô bé phấn khích chạy phăm phăm chạy sang đường, hươ hươ áo tắm trong tay, không để ý chiếc ô tô nhỏ đang lao từ bên trái tới.
“Bội Bội! Coi chừng!”.
Trương Bội Bội băng đến giữa đường mới nhận ra chiếc xe phóng như bay, cô bé sững sờ tại chỗ, sợ đến nỗi không kịp phản ứng.
Hồ bơi không nằm trong khuôn viên trường mà nằm trên một con đường nhựa lớn, rộng và bằng phẳng, ngày thường ít có người và xe chạy qua. Vì vậy bình thường xe chạy ngang không cần giảm tốc độ, chủ nhân chiếc xe kia cũng không ngờ đột nhiên có một đứa nhỏ xông ra.
Bà nội cô bé Trương Bội Bội sợ sắp ngất.
Phần Kiều chỉ cách Trương Bội Bội vài bước, xe ô tô gần sát Trương Bội Bội, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Tim Phần Kiều suýt ngừng đập, cô sải chân tiến đến ôm lấy Trương Bội Bội, lăn một vòng trên mặt đất, chiếc xe tý nữa quẹt qua hông cô.
Thậm chí Phần Kiều cảm nhận rõ mồn một đầu xe lướt qua tóc mình, Phần Kiều Kiều chưa kịp thở phải vì thời khắc nguy hiểm qua đi thì sát phía sau xe ô tô là một xe buýt.
Do xe ô tô chắn tầm mắt nên tài xế xe buýt không thấy Phần Kiều và Trường Bội Bội, đèn phanh sau ô tô lại không sáng nên bác tài xe buýt vẫn đang nhấn ga. Đợi khi thấy hai người sõng soài trên mặt đất thì không thể trở tay nữa.
Giẫm phanh thật mạnh, lốp xe ma sát ken két tóe lửa trên mặt đất.
Phải làm gì đây!!!
Chiếc xe buýt ngày một gần, đầu óc Phần Kiều trắng xóa.
“Kiều Kiều, đứng dậy mau” – Một giọng nói vang lên, Phần Kiều không đủ thời gian nhận ra đó là ai, cơ thể theo phản xạ ôm Trương Bội Bội đứng dậy.
Giây tiếp theo, Phần Kiều bị một người đẩy từ phía sau, cô lảo đảo chúi về phía trước, ôm Trương Bội Bội ngã vào hàng cây ven đường.
Bà nội Trương Bội Bội lo sốt vó, bà bật khóc vội vã chạy sang xem Trương Bội Bội trong lòng Phần Kiều thế nào.
Trương Bội Bội không sao, Phần Kiều biết, cô quay lại xem cuối cùng ai là người đẩy mình.
Lúc này, ánh mắt Phần Kiều trợn tròn, không thể tin vào mắt mình.