Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám người nhất quyết không di chuyển, chẳng lẽ phải ở ngoài một đêm thật?.
Phần Kiều đang do dự, một phóng viên nam tách khỏi đoàn, đi về phía vườn hoa sau ký túc xá.
Anh ta đến đây làm gì?.
Trước bụi cây Phần Kiều núp là một chiếc ghế dài bằng gỗ, hoàn toàn che khuất tầm mắt, người ngoài không thể phát hiện ra cô. Nhưng người đàn ông mỗi lục gần, Phần Kiều nhanh chóng quyết định: Bỏ chạy!
Khom lưng lò dò men theo lùm cây, đến khi quay đầu, hàng cây đã che chắn nên dĩ nhiên không thấy phóng viên lạc bầy kia nữa. Anh ta bỗng reo lên: “Này! Bên đây còn đường!”.
Vừa nghe thế, Phần Kiều mém chút ngã dụi, may mắn đứng vững, cô lẩn trốn như con thỏ.
Thẻ ngân hàng Phần Kiều đã trả Cao Lăng, bây giờ trên người Phần Kiều chỉ mang theo mấy trăm tệ, nghĩ dù gì cũng đủ ở lại một đêm. Mãi tới khi đứng trước quầy tiếp tân khách sạn thì choáng váng mặt mày.
“Thành thật xin lỗi quý khách, nếu không có căn cước thì thật sự không thể thuê phòng được”.
Phần Kiều tới hồ bơi thì mang chứng minh thư làm gì, sáng nay cô đã để nó ở ký túc xá.
Nếu lấy được chứng minh thư thì thuê khách sạn làm gì nữa?.
Phần Kiều thở dài, bà lão thấy cô gái rơi vào cảnh ngặt nghèo nên thử đề xuất: “Hay quý khách mượn căn cước của bạn đi, chỉ cần căn cước là được rồi”.
Cô đành ngồi xuống ghế chờ, gọi cho La Tâm Tâm. La Tâm Tâm vừa ăn trưa xong, Phần Kiều gọi là nhấc máy ngay: “Kiều Kiều, mình định gọi cho cậu. Cậu không biết chuyện hôm nay rần rần thế nào đâu. Cậu ở yên trong ký túc xá, đừng ra ngoài….”.
“Không kịp nữa rồi” – Phần Kiều cười khổ, cắt ngang. “Dưới ký túc xá dày đặc phóng viên nên mình không dám về, phải thuê phòng khách sạn….”.
“Cậu có mang tiền không?” – La Tâm Tâm lập tức hỏi.
“Tiền thì có nhưng lại không mang chứng minh thư”.
“Cậu đang ở đâu? Mình tới liền”.
Phần Kiều báo địa chỉ, bụng ùng ục kêu vang. Cô sực nhớ cả ngày mình chưa ăn gì.
Sau khi trở về với bơi lội, chứng kén ăn của Phần Kiều đã chuyển biến tốt đẹp, hôm nay cô đói cồn cào, tuy đau ê ẩm nhưng Phần Kiều nhưng cô không thể ngăn cơn thèm ăn. Ăn một ít cũng được.
Bên ngoài gió thổi to, đằng sau cánh cửa rét cắt da cắt thịt, cứa vào mặt người đi đường. Khách sạn đơn sơ vẫn có mái hiên, trên đường đến đây Phần Kiều đã đông cứng, không gian ấm áp khiến cô bất động, không muốn ăn.
Khách sạn vài năm tuổi nằm tận sâu ngõ nhỏ, một số món đồ trang trí quầy lễ tân đã phai màu. Bức tường sơn màu xanh lá kiểu cũ cao ngang thắt lưng, màu sơn bắt đầu ố vàng. Khách sạn đã bật máy sưởi, bà lão vừa từ chối cô đang chống cằm chán chường.
Khách sạn ọp ẹp nhưng ít ra bà chủ không giống người hay xem tin tức giải trí, cô sẽ an toàn. Căng thẳng cả buổi chiều, cuối cùng Phần Kiều thả lỏng, ngồi xuống ghế sô pha đợi La Tâm Tâm.
Khách sạn ấm áp, bà lão ngáp ngắn ngáp dài lây sang Phần Kiều, Phần Kiều dựa ra sau, lim dim, chợp mắt một lát.
Phần Kiều nhắm mắt không lâu, cửa kính khách sạn bị đẩy ra.
Khí lạnh tràn vào, bà lão tiếp tân đối diện cửa giật mình bừng tỉnh, ngẩng đầu hướng về cửa.
Bước vào là một thanh niên trẻ tuổi, chân dài tăm tắp. Tóc tai chải gọn ra sau, vầng trán cao rộng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng khiến người ta e sợ tràn ngập vẻ quyền quý vương giả.
Bà lão không thấy được nhãn hiệu âu phục đắt tiền của cậu thanh niên, không hiểu sao bà cảm giác toàn bộ vật trang trí của nguyên cái khách sạn này cộng lại cũng không bằng bộ vest kia. Khí chất cao quý không thích hợp với nơi tầm thường thế này, vậy cậu ta ở đây làm gì?
“Quý khách, ngài….”.
Không đợi bà lão dứt lời, cậu thanh niên giơ tay ra hiệu im lặng, đến gần quầy lễ tân.
Cậu thanh niên đặt một xấp tiền lên quầy, ngón tay sạch sẽ thon dài như kiệt tác nghệ thuật hoàn mỹ.
Cậu này trông quen quen…. Bà lão nuốt nước bọt: “Đây là….?”.
“Có hai việc” – Ánh mắt anh hướng về Phần Kiều ngủ gục trên ghế sô pha, tham luyến trong giây lát. Anh quay lại, đặt thêm một hộp cơm lên quầy: “Chờ cô ấy tỉnh dậy, bà hãy tìm mọi cách bắt cô ấy ăn cơm, sau đó đưa cô ấy một phòng sạch sẽ nhất”.
“Chỉ hai việc này sao?” – Bà lão không thể tin. “Trả nhiều tiền cho hai chuyện cỏn con thôi à?”.
Ép Phần Kiều ăn cũng không đơn giản như vậy, Cỗ Diễn nghĩ, gương mặt vô cảm. Anh đẩy hộp cơm về phía trước: “Cơm này là do bà nấu, nếu cô ấy phát hiện thì bà sẽ không được nhận số tiền này”.
“Được được được!” – Bà lão gật đầu lia lịa.
Cuối cùng người đàn ông lướt mắt qua cô gái ngủ ở sô pha, tạm dừng một chút rồi xoay người rời đi.
Tới khi người đàn ông khuất dạng ngoài cửa, bà lão mới dám cầm xấp tiền lên, tim bà đập bình bịch, cơn buồn ngủ đã bị thổi bay sạch sành sanh. Bà lão đếm mấy lần liên tục vẫn không thể tin tất cả là sự thật.
Bà lão tò mò chuyển sang nhìn cô gái ngủ bên kia, khăn quàng cổ vẫn luôn che khuất mặt từ nãy, lộ mỗi đôi mắt. Bây giờ khăn rơi xuống, bà mới có thể quan sát diện mạo cô gái nọ.
Khuôn mặt cô gái rất nhỏ, tóc vuốt gọn gàng, nổi bật vầng trán mỹ nhân tiêm. Nước da trắng sáng, đường nét tinh xảo không son phấn, không kém cạnh những ngôi sao trên TV.
Không đúng! Đẹp hơn người nổi tiếng luôn!
Bà lão chưa có cơ hội người đẹp như thế ngoài đời, bỗng bà hơi sợ hãi….
Cô gái xinh đẹp như vậy, phải đưa cô ấy tới phòng sạch sẽ nhất….. Hộp cơm kia không phải bị tẩm độc đấy chứ….
......
“Kiều Kiều!”.
La Tâm Tâm lay Phần Kiều, la thất thanh: “Phần Kiều, Phần Kiều sao cậu ngủ ở đây, lỡ bị cảm thì sao?”.
Phần Kiều dụi mắt ngồi dậy: “Mình thiếp đi lúc nào không hay, chắc do đêm qua ngủ không ngon….”.
“Sang nhà mình ngủ đi” – La Tâm Tâm nhìn quanh một vòng, nén giọng thì thầm: “Không thể ở đây được, chỗ này….”.
“Sáng mai mình có tiết ở hồ bơi, chỗ này gần hơn”.
Nhà La Tâm Tâm ở phía đông thành phố, nếu kẹt xe ngay giờ cao điểm thì mất ít nhất bốn, năm tiếng đồng hồ. Phần Kiều nắm tay La Tâm Tâm, vô cùng cảm kích tấm lòng của La Tâm Tâm: “Cảm ơn cậu….”.
“Cảm ơn gì chứ” – La Tâm Tâm khoát tay. “Không đi cũng được, mình ở với cậu một đêm. Nói xong La Tâm Tâm lấy chứng minh thư ra đi về phía quầy lễ tân.
“Không cần đâu” – Phần Kiều vội vàng đứng dậy đuổi theo. “Mình ở một mình được rồi!”.
Phần Kiều không kịp ngăn, La Tâm Tâm đã đặt chứng minh thư lên: “Cho cháu một phòng hai người ở ạ”.
Bà lão cúi đầu xác nhận thông tin xong, hỏi: “Xin hỏi quý khách muốn dùng bữa không? Khách sạn chúng tôi có cung cấp dịch vụ ăn uống với giá cả phải chăng…..”.
“Thật ra cháu đã ăn ở nhà rồi, – La Tâm Tâm lắc đầu, chợt nhớ đến Phần Kiều. “Kiều Kiều, cậu ăn chưa?”.
Chiều nay xảy ra nhiều việc như vậy, La Tâm Tâm chắc chắn Phần Kiều ăn ngon.
Giây tiếp theo, Phần Kiều lắc đầu: “Cảm ơn, không cần ạ”.
Bà lão sốt ruột: “Tuy khách sạn lâu đời nhưng tay nghề đầu bếp không tồi, chế biến cũng sạch sẽ….”.
La Tâm Tâm giữ tay Phần Kiều: “Kiều Kiều, cậu ăn chút gì đi. Khó lắm mới thèm ăn lại, cậu nhịn vài ngày sẽ chán ăn mất….”
“Sáng mai mình ăn được không?” – Phần Kiều rã rời chỉ muốn nằm nghỉ ngơi. “Hôm nay mình mệt quá”.
“Kiều Kiều!” – La Tâm Tâm nhất quyết không chịu thua, ánh mắt kiên nhẫn, quyết tâm.
Phần Kiều đành đồng ý: “Được rồi, mình ăn”.
Bà lão thở một hơi nhẹ nhõm, vội vã thu xếp.
Hộp cơm Cố Diễn đem tới toàn là cao lương mĩ vị, đồ ăn vẫn âm ấm. Nhớ lời cậu thanh niên dặn dò, bà lão múc thức ăn ra chén đĩa của khách sạn xong xuôi mới bưng ra.
Hải sản hấp chưng nghệ tây[], một miếng lươn nhỏ nướng, canh rong biển[], bánh tart tattin[], ngoài ra còn có một phần súp bí ngô[] bốc khói, thơm ngào ngạt.
[]
[]
[]: Món bánh táo lật ngược của Pháp được đặt tên theo hai chị em nhà Tatin. Với mùi bơ thơm ngậy thấm đẫm trong từng miếng táo tươi và màu nâu vàng bóng của đường caramel phủ kín trên bề mặt, món bánh táo tarte tatin đã khiến bao thực khách hảo của ngọt say mê, yêu thích
[]
La Tâm Tâm hãi hùng, không ngờ một khách sạn nhỏ và tồi tàn thế này còn nấu được những món cao cấp thế.
Bàn ăn này cũng nằm ngoài dự kiến của Phần Kiều, cô quan sát kĩ càng, kiểu gì thì khách sạn cũng không thể nấu được những món này.
Nếm thử một miếng, hương vị quen thuộc đâu đây…
Sợ Phần Kiều phát hiện, Cố Diễn không cho dì Trương nấu nướng, yêu cầu đầu bếp riêng ở Cố phủ chế biến tất cả.
Phần Kiều chưa từng ăn thử tay nghề của đầu bếp này, tuy nhiên dì Trương đã học hỏi người đó vài năm nên cách nêm nếm, mùi vị cũng mang âm hưởng của ông ấy.
Rất giống dì Trương nấu, có điều ngon hơn một xíu.
Phần Kiều đưa ra kết luận, cô thản nhiên đặt muỗng xuống, xoay qua hỏi: “Bà chủ, bà biết Trương Nghi không?”.
“Trương Nghi?” – Bà lão mù mờ. “Trương Nghi là ai vậy?”.
“Cảm ơn bà, cháu biết rồi” – Phần Kiều cúi đầu ăn tiếp.
Phần Kiều ăn nhanh hơn bình thường, bất ngờ bị sặc nên ho sặc sụa, La Tâm Tâm vội đưa nước qua. “Kiều Kiều ăn từ từ thôi”.
Phần Kiều nhận ly nước, uống một ngụm, im lặng hồi lâu.
La Tâm Tâm nương theo đèn bếp lờ mờ phát hiện Phần Kiều đã khóc, mắt cậu ấy đong đầy nước.
“Kiều Kiều….” – Miệng La Tâm Tâm mấp máy, không nói nửa lời.
La Tâm Tâm không biết lý do Phần Kiều đột nhiên rơi nước mắt, quen biết lâu là thế nhưng đây là lần đầu La Tâm Tâm thấy Phần Kiều yếu lòng như vậy. Những giọt lệ đau khổ chảy ròng ròng.
Mỗi người đều cất giữ một bí mật không muốn người khác biết, La Tâm Tâm hiểu rất rõ nên cô không hỏi, Phần Kiều cũng không nói.
Phần Kiều cúi đầu tỏ ý hi vọng La Tâm Tâm vì không muốn La Tâm Tâm phát hiện.
“Mình lên phòng chuẩn bị giường ngủ đây, khi nào ăn xong thì mau lên nhé Kiều Kiều” – La Tâm Tâm tỏ vẻ không biết gì, đứng dậy lên lầu.
Để Phần Kiều ngồi lại một mình.
Phần Kiều không được gặp Cố Diễn một thời gian dài, cô rất nhớ anh. Nhớ vầng trán cao, đôi lông mày rậm, gương mặt lạnh băng nhưng nói chuyện với cô rất dịu dàng.
Ngày dọn khỏi lầu Cẩm Vinh, cô không thèm liếc người tuyết Cố Diễn đắp lấy một cái.
Cứ bỏ đi một mạch.
Im lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng Phần Kiều lau khô nước mắt. Đồ ăn trên bàn hoàn toàn nguội lạnh, Phần Kiều cầm đũa một lần nữa, gắp từng miếng từng miếng vào miệng.