~Editor: Diệp Quân
~Tác giả: Linh Linh Thất
Doãn Nhược An kinh ngạc nhìn thần sắc kích động của Xảo Vân, đáy mắt lược qua chần chờ.
Hay là, thân thể của mình thật có ẩn tình gì khác?
"Được được được, ta không nói bậy......"
Nàng cười nhạt một tiếng, trong giọng nói bất đắc dĩ mang theo ý vị dỗ dành.
Thấy nàng rốt cuộc không còn ý tứ muốn truy cứu, Xảo Vân ngầm thu khẩu khí, bất quá trong mắt lập loè phẫn hận.
Vì cái gì nhóm người này lại không thể buông tha cho tiểu thư?
Thân thể Doãn Nhược An bởi vì quá tệ, mỗi ngày đều phải uống mấy chén đại bổ dược.
Chính bản thân nàng lại cực kì chán ghét dược vừa đắng vừa nồng, nhưng nàng không lay chuyển được mấy cái nha hoàn, chỉ phải mỗi ngày đều uống thuốc.
"Nặc, ta thành thật uống lên là được!"
Buông chén thuốc trong tay, nhìn bên trong còn thừa một chút nước canh, trong mắt Doãn Nhược An lập loè thần sắc thống khổ.
Bên trong có linh chi ngàn năm, lộc nhung quý hiếm Nam Hiên Diệc ban thưởng, nhưng mà dựa theo suy nghĩ của Doãn Nhược An, hắn hoàn toàn là vì được nàng cứu nhưng thấy thân thể nàng còn chậm chạp không tốt lên, xuất phát từ áy náy mới ban thưởng nhiều đồ vật như thế.
Tuy nói bên trong đồ vật đều là đại bổ, uống lên lại là thống khổ vạn phần a.o(╥﹏╥)o
"Còn không phải do bọn nô tỳ ngày đêm đốc thúc, nếu không, nương nương như thế nào uống hết dược này?"
Bị Xảo Hoan nói sắc mặt nàng đỏ lên, ngầm giật giật môi lại cũng không có phản bác.
Lúc này cửa truyền đến động tĩnh, mấy người nghe tiếng nhìn lại, trông thấy đó là Nam Hiên Diệc người mặc kim sắc long bào.
"Nô tỳ gặp qua Hoàng Thượng."
Mấy người Xảo Hoan quỳ lạy trên mặt đất, đồng thanh nói.
Nam Hiên Diệc nhàn nhạt nhìn lướt qua bọn họ, ừ một tiếng liền không nói gì nữa.
Mọi người cũng thức thời lui ra ngoài, đem không gian để lại cho hai người.
Trong khoảng thời gian này, sau khi Nam Hiên Diệc bãi triều đều sẽ đến nơi này nhìn Doãn Nhược An một cái.
Thấy sắc mặt của nàng từ từ tái nhợt, đôi lông mày nhíu lại chưa từng giãn ra.
"Người sắp chết như thần thiếp này cũng chưa nói hay lộ ra biểu tình oán trời trách đất, sao đến Hoàng Thượng mỗi lần thấy thần thiếp đều là một bộ dáng khổ đại cừu thâm? Chẳng lẽ, là oán thần thiếp sống lâu lắm sao?"
Vốn là lời nói vô tình vui đùa, ai ngờ, Nam Hiên Diệc vốn là sắc mặt âm trầm trở nên càng thêm ám trầm hơn, lạnh giọng rầy nàng: "Nàng đang nói bậy gì vậy hả?"
Ánh mắt nghiêm khắc hạ xuống, là che dấu sự đau lòng trong tâm.
Nàng làm sao biết suy nghĩ của hắn trong lòng?
Hắn khi nào oán trách nàng sống lâu? Ngược lại, hắn hy vọng nàng có thể sống được khỏe mạnh lâu dài nhiều một chút.
"Đinh —— độ hảo cảm +, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là , độ hảo cảm của nữ chủ là ."
Mấy ngày không gặp, cư nhiên lại bị nữ chủ xoát được + độ hảo cảm.
Bất quá có độ hảo cảm, Doãn Nhược An cảm thấy, trước mắt nữ chủ cũng không thể làm ra sự tình gì.
"Chẳng lẽ, thật sự bị thần thiếp nói trúng rồi sao?"
Doãn Nhược An cúi đầu, lông mi hơi rung động, trên sắc mặt tái nhợt tràn đầy mất mát.
Nam Hiên Diệc nhìn đến thì đáy lòng mềm nhũn, ngồi ở đầu giường, đỡ lấy bả vai của ôn nhu nói: "Như thế nào sẽ như vậy, trẫm sẽ không để ngươi rời đi, tuyệt đối sẽ không."
Lời nói, như là đối với Doãn Nhược An nói, lại như là thôi miên chính mình.
Ánh mắt chợt lóe, khóe miệng Doãn Nhược An gợi lên: "Ân, thần thiếp tin tưởng bệ hạ."
Xem ra, thân thể của mình đã không cho phép chính mình kéo dài thời gian.
Sau khi Nam Hiên Diệc rời đi, Doãn Nhược An liền gọi Xảo Hỉ tới: "Xảo Hỉ, đi lấy cho ta giấy và bút mực lại đây."
"Dạ!"
Xảo Hỉ trả lời một tiếng, liền đăng đăng chạy ra đi tìm giấy và bút mực.
Nam Hiên Diệc sao......
Ánh mắt Doãn Nhược An say sưa nhìn bên ngoài, tựa hồ phía sau cảnh vật có một bóng người ở nơi đấy.
Trò hay, liền bắt đầu mở màn đi?
Lý Mộng Nhiên, chi gian ân oán giũa ngươi và ta, nên tới lúc kết thúc rồi......
Còn mấy chương nữa là hết thế giới này rồi. v(ಥ ̯ ಥ)v.
Ở mấy cái thế giới đầu chị nhà mình công lược, sức khỏe của chị yếu lắm, thân thể không tốt chút nào. Khổ thân chị. (T_T)
Đã sửa tên nam chính. //