~Editor: Diệp Quân
~Tác giả : Linh Linh Thất
Khi cách một tháng, miệng vết thương của Doãn Nhược An đã tốt lên không sai biệt lắm, có thể đi bên ngoài hóng hóng gió.
Tuy rằng cảm giác thân thể tốt lên rất nhiều, nhưng Doãn Nhược An trước sau luôn cảm thấy, thân thể của mình không bằng như trước nữa.
"Hệ thống, bên kia nữ chủ tiến triển như thế nào?"
"Tình cảm giữa nam nữ chủ đã bắt đầu tăng lên rồi."
Trong mắt Doãn Nhược An ám mang chợt lóe, nghiêng đầu đối với Xảo Vân vẫy vẫy tay: "Theo ta đi thư phòng."
Xảo Vân vội vàng tiến lên, theo Doãn Nhược An rời bước khỏi Phượng Nghi Điện.
Đi vào thư phòng, Doãn Nhược An đến án thư phất tay áo đề bút, viết xuống một đoạn lời nói.
Buông bút lông, cầm lấy giấy thổi thổi, cấp cái ánh mắt đối với Xảo Vân, Xảo Vân hiểu ý, vội vàng đem bồ câu đưa tin mang lại đây.
Ở một khắc bồ câu đưa tin bay ra đi, Doãn Nhược An nhắm mắt: "Theo ta đi tiểu thiên điện nghỉ một lát, ta có chút mệt mỏi."
Không phải tình cảm bắt đầu gia tăng sao?
Như vậy gặp được thời điểm có lợi ích, lựa chọn của các ngươi là như thế nào đây?
Nhìn phía chân trời, khóe môi Doãn Nhược An nhàn nhạt gợi lên, không phải thích lợi dụng người khác sao?
Thời điểm Nam Hiên Diệc đi vào Phượng Nghi Điện, nhìn đến đó là trên mặt tái nhợt của nàng nở rộ một mạt lóa mắt tươi cười.
Tuy rằng, tươi cười kia ý vị thâm trường, nhưng Nam Hiên Diệc lại cảm thấy, đó là tươi cười thiệt tình duy nhất mà hắn gặp qua.
"Nô tỳ gặp qua Hoàng Thượng!"
Xảo Vân thấy Hoàng Thượng đứng ở cửa đại điện bình tĩnh nhìn hoàng hậu nhà mình, vì sợ Doãn Nhược An thất lễ, chỉ phải mở miệng nhắc nhở.
Quả nhiên, khi nghe đến Xảo Vân nói, Doãn Nhược An thu hồi tươi cười trên mặt, đối với Nam Hiên Cũng doanh doanh nhất bái, trong tiếng nói bình tĩnh mang theo nhàn nhạt xa cách: "Thần thiếp...... Gặp qua Hoàng Thượng."
"Thân thể Hoàng hậu thiếu an, không cần giữ lễ tiết như thế."
Doãn Nhược An nhợt nhạt cười: "Chi lễ của quân thần sao có thể thiếu?"
Lời nói của nàng khiến sắc mặt của Nam Hiên Diệc trầm xuống, nộ mục trừng mắt Doãn Nhược An.
"Vậy ngươi vì sao thấy trẫm không quỳ bái?"
Nhìn về Nam Hiên Diệc phía đối diện, Doãn Nhược An khẽ động khóe môi, lộ ra một mạt tươi cười ác liệt: "Hoàng Thượng vừa mới không phải nói sao? Thân thể của thần thiếp thiếu an, nói vậy Hoàng Thượng cũng sẽ không nhẫn tâm để thần thiếp quỳ lạy chi lễ đối với Hoàng thượng."
"......" Nam Hiên Diệc không nói nhìn Doãn Nhược An, lần đầu tiên cảm thấy, dịu dàng hiền thục thật ra chỉ là nàng tân trang bề ngoài của chính mình, mà nội tâm bên trong chính là mười phần ý đồ xấu xa.
Mỗi lần cùng nàng nói chuyện, đều cảm thấy chính mình chiếm không được vài phần tiện nghi, trừ phi lấy quyền ra oai.
Nam Hiên Diệc liễm hạ trong mắt thất bại, đối với Doãn Nhược An hừ lạnh một tiếng, liền xoay người rời đi.
Lưu lại vẻ mặt vô tội của Doãn Nhược An cùng vẻ mặt mộng bức của Xảo Vân.
"Nương nương, Hoàng Thượng như thế này liền đi rồi?"
Xảo Vân vẻ mặt không thể tin tưởng.
Doãn Nhược An kinh ngạc nhìn thoáng qua Xảo Vân, khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ ngươi còn tưởng lưu lại hắn ở chỗ này dùng bữa?"
"Chính là......" Ngài vừa nãy rất có khí thế khiến cho Hoàng thượng vô ngôn nha.
Xảo Vân còn nghĩ muốn nói cái gì, nhưng thấy nương nương nhà mình hoàn toàn không có cảm thấy bản thân nói ra cái gì không đúng, liền yên lặng nuốt xuống nửa câu sau.
Nàng tổng cảm thấy, nương nương nhà nàng lần này bị thương không phải là nguyên khí, mà là đầu óc......
"Được rồi, ta mệt mỏi, ta muốn đi nghỉ ngơi!"
Thở dài một tiếng, Xảo Vân không có lại mở miệng, chỉ là thuận theo ý tứ của Doãn Nhược An, đỡ nàng đến Thiên điện đi nghỉ tạm.
"Ai...... Ta tổng luôn cảm thấy sau lần bị thương này, thân thể giống như càng tệ."
Người nói vô tâm người nghe cố ý.
Nghe được Doãn Nhược An nói, Xảo Vân không khỏi đỏ hốc mắt.
Nàng vội vàng cúi đầu, nỗ lực không cho Doãn Nhược An nghe ra trong giọng nói của nàng nghẹn ngào: "Như thế nào sẽ như vậy, thân thể của nương nương khôi phục rất tốt, chẳng qua là lâu lắm không có đi ra bên ngoài."
"Phải không? Ngươi nếu là không nói như thế, ta đều phải cảm thấy......"
"Nương nương chớ có nói bậy!"
Đã sửa tên nam chính. //