[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

chương 123: nhị ca, người phụ nữ của anh gặp khó khăn rồi.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Viêm Cảnh Hi đi ra cổng trường, nhìn thấy Viêm Nhị ăn mặc có chút kỳ quái.

Bây giờ thời tiết đã rất nóng, cô ta lại mặc quần da bó sát người, giày bó, áo da tay dài, mở rộng, bên trong là áo quây ngực màu đen.

Cầm trên tay một cái mũ bảo hiểm, một tư thế như đầu gấu.

Nhìn thấy Viêm Cảnh Hi qua đây, cô ta cầm chìa khóa xe trên tay ném cho Viêm Cảnh Hi.

Viêm Cảnh Hi phản xạ có điều kiện bắt lấy.

"Cô nghĩ để tôi làm tài xế cho cô sao, vẫn chưa đủ tư cách, cô lái xe." Viêm Nhị xem thường nói, mở cửa xe, ngồi lên phía sau xe, hai tay khoanh trước ngực, trừng Viêm Cảnh Hi.

Viêm Nhị làm việc, có chút cực đoan.

Viêm Cảnh Hi càng muốn thoát khỏi nhà họ Viêm.

Cô mở cửa xe, đi lên.

Lái xe.

"Trước khi đến đồn cảnh sát đưa tôi đến đường khách sạn Tùng Giang đường Tùng Giang một chuyến, tôi có việc." Viêm Nhị lạnh giọng ra lệnh.

Viêm Cảnh Hi từ trong gương nhìn Viêm Nhi hừng hực khí thế, lim dim nhướn mày, nhìn về phía trước, nói: "Thật ngại quá, tôi cũng không phải tài xế của cô, vẫn nên đến đồn cảnh sát sớm một chút, để mẹ cô đợi lâu cũng không tốt."

"Tôi nói đi thì đi, nói nhảm ít thôi, đừng quên, cô bây giờ vẫn đang là một con chó của nhà họ Viêm chúng tôi." Viêm Nhị quát.

Chó?

Viêm Cảnh Hi đạp phanh, dừng lại.

Viêm Nhị không khống chế được, va vào ghế.

Vừa mới lái, Viêm Cảnh Hi lái không nhanh, cho nên, Viêm Nhị va cũng không nặng.

Viêm Cảnh Hi mở cửa xe, liếc nhìn Viêm Nhị đang nổi giận, qua loa nói: "Chó cũng sẽ không lái xe thay cô, tự tôi đi xe buýt đi."

Cô đóng sầm cửa xe.

Viêm Nhị mắt thấy Viêm Cảnh Hi không vào vòng thiết kế của cô ta, sốt ruột, nếu không hãm hại được Viêm Cảnh Hi, cũng chỉ có thể dọa cô.

Cô ta đẩy cửa ra, gọi với theo Viêm Cảnh Hi: "Lái xe đi, nhanh lên một chút, tôi một khắc cũng không muốn để cô nằm trên sổ hộ khẩu nhà họ Viêm, quả thực làm người ta mất khẩu vị."

Viêm Cảnh Hi từ nhỏ đến lớn đã nghe quen Viêm Nhị châm chọc khiêu khích, nghe nữa, cư nhiên có thể tê dại đến một chút cảm giác cũng không có, nâng lên nụ cười, "Có thể khiến cô mất khẩu vị, là vinh hạnh của tôi, không đánh mà thắng, chỉ cần đứng, có thể có loại lực sát thương này, rất tốt, thay tôi an ủi khẩu vị của cô một chút."

"Cô... Viêm Cảnh Hi, tại sao cô có thể không biết xấu hổ như thế?" Viêm Nhị mắng.

Viêm Cảnh Hi một lần nữa mở cửa xe, biếng nhác đi vào, trả lời: "Cần thể diện còn có thể qua được sự tàn phá của cô sao? Nếu không phải là cô, tôi cũng sẽ không luyện được da mặt không gì có thể địch nổi như bây giờ, cám ơn cô nha, Viêm Nhị."

Viêm Nhị nhìn thái độ ôn hòa của Viêm Cảnh Hi, trong ánh mắt hừng hực lửa giận, nắm chặt bàn tay, cô ta để Viêm Cảnh Hi kiêu ngạo một hồi, lát nữa người trên đường càng nhiều, cô sẽ biết được hậu quả của việc đắc tội với cô ta.

Viêm Cảnh Hi lái xe, đi đến đồn công an.

Khi sắp tiếp cận trung tâm thành phố, Viêm Cảnh Hi từ trong gương thấy Viêm Nhị đội mũ bảo hiểm, khóe miệng của cô ta âm u lạnh lẽo nâng lên, trên tay không biết ấn cái gì.

Viêm Cảnh Hi hoài nghi thu hồi mắt, chỉ nghe thấy bên hộp đựng đồ bên người kêu một tiếng, bị bắn mở ra.

Con chuột bốn phương tám hướng từ trong vọt ra, sau đó một con rắn đỏ, từ trong hộp bò ra, lao về phía cô...

"A!" Viêm Cảnh Hibị dọa, phản ứng đầu tiên theo bản năng, thân thể tới gần cửa, tránh khỏi xe.

Tay không cẩn thận kéo tay lái, xông về lối đi bộ, Viêm Cảnh Hi vội vàng ổn định tay lái.

Con rắn lạnh giá từ hộp đựng đồ bò đến trên ghế cô, theo ghế tựa của cô tiếp tục trườn về phía cô, lắc qua lắc lại, vô cùng buồn nôn.

Viêm Cảnh Hi kinh hoàng đạp phanh xe.

"Phanh." Một tiếng.

Mắt Viêm Cảnh Hi hoảng sợ mở lớn, nhìn cửa sổ xe, trong đầu có một dự cảm xấu, hình như đụng vào thứ gì.

Cô cố không để bị rắn cắn, mở cửa xe, bước xuống xe, nhìn người phụ nữ trong vũng máu, trong đầu nháy mắt trống rỗng, chỉ cảm thấy lưng bắt đầu phát lạnh, thân thể cũng tê dại.

"Cảnh Hi, cô tông chết người." Viêm Nhị xuống xe, cười trên nỗi đau của người khác nói, trong mắt lóng lánh dị quang, không nghĩ đến còn có thể thu hoạch thêm.

Viêm Cảnh Hi định thần, vội vàng ngồi xổm xuống, nâng cô gái hôn mê nằm trong vũng máu dậy, lo lắng nói: "Cô tỉnh lại đi, đừng có gặp chuyện gì xấu, tôi đưa cô đi bệnh viện."

Viêm Cảnh Hi nhìn về phía xe Viêm Nhị, nghĩ đến trên xe của cô ta toàn là rắn và chuột, cô không thể nào lái xe của cô ta, nói với Viêm Nhị: "Viêm Nhị, nhanh đón xe, đưa cô ấy đến bệnh viện."

"Tại sao tôi phải đưa cô ta đến bệnh viện, là cô tông người ta, cũng không phải tôi tông, trên người cô ta toàn là máu, tôi sợ ô uế xe của tôi." Viêm Nhị vui vẻ nói.

Viêm Cảnh Hi nắm tay, chán ghét nhìn về phía Viêm Nhị, hiện tại không có thời gian để ý đến cô ta.

Cô buông người phụ nữ bị đụng, vọt tới đường cái bắt taxi.

Nhưng, người vây xem càng lúc càng nhiều, cư nhiên, không ai chịu giúp.

Viêm Cảnh Hi sốt ruột nước mắt đều nhanh chóng chảy xuống.

Một chiếc Maserati dừng lại.

Viêm Cảnh Hi đi lên đập cửa sổ, "Tiên sinh, xin nhờ..."

Cửa sổ hạ xuống.

Viêm Cảnh Hi thấy là Lục Hựu Nhiễm, hơi sững sờ.

Lục Hựu Nhiễm thấy Viêm Cảnh Hi một thân máu, chân mày nhíu lại, lạnh giọng hỏi: "Sao vậy?"

Viêm Cảnh Hi biết Lục Hựu Nhiễm lạnh nhạt, bạc tình, một người coi chuyện sống chết của mình như không có gì thì đối với chuyện sống chết của người khác lại càng thêm lạnh lùng.

Cô cũng biết ở chung với anh ta không thoải mái, thế nhưng lúc này, cô có thể xin giúp đỡ, cũng chỉ có anh ta.

"Lục Hựu Nhiễm, tôi tông phải người ta, bắt xe không được, anh giúp tôi đưa cô ấy đến bệnh viện có được không?" Viêm Cảnh Hi sốt ruột nước mắt vòng quanh vành mắt, đáng thương nói.

Lục Hựu Nhiễm thật sâu liếc cô một cái, đẩy cửa xe ra, gióng nói lạnh tanh không đổi: "Giúp tôi khiêng cô ta đến ghế sau xe, đầu hơi nâng lên, đừng để máu tắc vào các cơ quan bên trong."

"Được." Viêm Cảnh Hi đến đỡ người phụ nữ trên mặt đất lên.

Viêm Nhị thấy người giúp cô lại là Lục Hựu Nhiễm, lửa giận trong bụng lại bạo phát, nắm tay Viêm Cảnh Hi, hung ác nói: "Viêm Cảnh Hi, cô không thể đi, tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát lập tức đến đây, cô đâm vào người ta, cô phải chịu trách nhiệm."

Viêm Cảnh Hi gạt tay Viêm Nhị, thập phần chán ghét lạnh lùng nói: "Viêm Nhị, ai đang làm gì, ông trời đều thấy, vừa rồi cô làm cái gì trong lòng cô rõ nhất, cô yên tâm, tôi tông người ta tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng, cô cũng khó trốn khỏi liên can."

"Làm gì có chuyện gì liên quan tới tôi!" Viêm Nhị ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng làm rõ nói.

Viêm Cảnh Hi không để ý tới Viêm Nhị, nâng cô gái bị thương lên xe trước, đặt đầu cô ta trên đùi của cô, lo lắng nói với người cô gái bị thương nói: "Cô đừng có chuyện gì, ngàn vạn lần đừng có chuyện, lát nữa đưa cô đến bệnh viện, tất cả sẽ khá hơn, có nghe thấy không, người nhà của cô vẫn chờ cô trở lại..."

Nói ra hai chữ người nhà này, cô gái bị thương đột nhiên mở mắt.

Tay cô ta nắm thật chặt tay Viêm Cảnh Hi, ánh mắt kích động, phẫn hận, trừng Viêm Cảnh Hi, lại hung ác đến cực điểm, muốn nói chuyện, mà lại nói không nên lời, phun ra một ngụm máu lớn.

Máu bị sặc vào cơ quan, cô ta lại hít khí.

Máu lại từ trong mắt, trong lỗ mũi, trong tai của cô ta chảy ra ngoài.

Viêm Cảnh Hi lo lắng lau máu mũi cho cô ta, máu ở khóe mắt, không ngừng được, kinh hoảng gọi: "Lục Hựu Nhiễm, Lục Hựu Nhiễm, mau lái xe, mau lái xe, cô ấy sắp không được rồi."

Lục Hựu Nhiễm đang lấy túi cho Viêm Cảnh Hi.

Xốc túi lên, anh ta nhìn thấy một con rắn chiếm giữ phía dưới túi, lạnh lùng dừng một chút, xẹt qua một tia hoảng sợ.

Đừng nói là một người đàn ông như anh ta, ngay cả khi Viêm Cảnh Hi nhìn thấy, cũng sẽ cực kì hoảng sợ.

Chân mày Lục Hựu Nhiễm nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Viêm Nhị, chán ghét, căm hận, quay đầu, vô cảm đi về phía xe của mình.

Viêm Cảnh Hi nhìn thấy sức lực của cô gái trong lòng nhẹ đi, tay cô ta rũ xuống, mắt bình tĩnh nhìn Viêm Cảnh Hi, mở thật to, một chút tiêu cự cũng không có, trong mắt đờ đẫn một chút sáng bóng cũng không có.

Tim Viêm Cảnh Hi bỗng nhiên trầm xuống, nhìn cô ta trống rỗng giống như tử vong, lo lắng nói: "Cô đừng có chuyện, ngàn vạn đừng có chuyện gì."

Lục Hựu Nhiễm liếc nhìn cô gái trong lòng Viêm Cảnh Hi, trong mắt lạnh nhạt thoáng qua một tia lưu quang, lái xe, đến bệnh viện.

Viêm Nhị bị Lục Hựu Nhiễm vừa thoáng nhìn dọa tới, giống như bị đao lăng trì qua, có loại dự cảm xấu ở kéo dài trong lòng, sợ hãi run lẩy bẩy, lập tức gọi điện thoại cho Phùng Như Yên.

"Mẹ, con xảy ra chuyện rồi, mẹ phải giúp con, giờ con đang ở..."

Trong bệnh viện

Hai tay Viêm Cảnh Hi tạo thành chữ thập, tay đặt ở trên trán, ở cửa phòng cấp cứu cầu khấn.

Trong đầu vẫn nhớ kỹ cái liếc mắt cuối cùng cô gái đó, phẫn hận, kích động, hung ác, cùng với hình ảnh chảy máu từ miệng, nhìn thấy mà giật mình.

Tính mạng con người, quá mong manh, thoáng qua rồi biến mất, trước đó còn vui vẻ đi trên đường, đột nhiên, lại có thể mất đi sinh mạng.

Nếu như cô ấy có con, đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?

Nếu như cha mẹ chỉ có một mình cô ấy, cha mẹ của cô ấy phải làm sao bây giờ?

Viêm Cảnh Hi bị sự tự trách quấy nhiễu.

Đồng thời, càng thêm chán ghét Viêm Nhị, loại này chán ghét đã không thể dùng từ nói ra mới cảm thấy sảng khoái nữa rồi.

Trước đây Viêm Nhị mắng chửi cô thế nào, kích động cô thế nào, cũng có thể tha thứ.

Duy chỉ có lần này có thể hại chết một mạng người, nếu như không cẩn thận, cô cũng có thể xảy ra tai nạn xe cộ dẫn đến chết người.

Một người, tại sao có thể đủ không hiểu chuyện đến loại tình trạng này đâu!

Lục Hựu Nhiễm tựa trên tường bên cạnh phòng cấp cứu, ánh mắt lạnh lẽo thật sâu nhìn người con gái mảnh mai bất lực trước mắt này, nhớ lại quá khứ chính mình.

Lúc đó

Sau khi anh ta được rửa ruột, một mình nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, cũng là như thế này.

Dường như toàn thế giới đều sụp đổ.

Không có nơi để đi, sinh vô khả luyến, thế nhưng, lại dẫn đến một cỗ không cam lòng cùng chưa từ bỏ ý định.

Sinh vô khả luyến: Còn sống nhưng đã không còn lưu luyến gì, cho dù là người hay vật. Sinh mệnh đã không còn ý nghĩa, tựa như một cái xác không hồn.

Cho nên, chống đỡ anh ta sống lại.

Nhìn Viêm Cảnh Hi đang mê man, trong lòng không khỏi có chút thương tiếc với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com

Trước Sau

Truyện Chữ Hay