Viêm Cảnh Hi nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của Chu Gia Mẫn, ngón tay khẽ điểm vào trán cô ấy, "Cậu đi làm bản thiết kế đi, hôm nay không muốn hoàn thành phải không?"
"A." Chu Gia Mẫn lo lắng liếc mắt nhìn Viêm Cảnh Hi, nằm bò trên bàn làm thiết kế.
Viêm Cảnh Hi cầm li nước đi đến trước mặt Lục Hựu Nhiễm, liếc nhìn sắc mặt lạnh giá của anh ta, cảm thấy anh ta đến chỗ nào, chỗ đó liền xuất hiện áp suất thấp, nói: "Gia Mẫn nhát gan, chúng ta đừng dọa hư động vật nhỏ được không. Coi như là hoa cỏ, cũng đều có sinh mệnh, nào, cười một cái, cho chị nhìn chút."
"Viêm Cảnh Hi, tôi không có tâm tình đùa giỡn với em." Lục Hựu Nhiễm đối với cợt nhả của cô, có chút bất đắc dĩ, bực bội nói.
"Cho nên, tôi đã sớm nói với anh rồi ha, anh còn muốn ở chung với tôi, chính là tìm ngược, sao không đi làm vài chuyện khiến mình vui vẻ đi." Viêm Cảnh Hi nghiêng đầu, linh động nói.
Lục Hựu Nhiễm vào cửa, xoay người, tay chống bên đầu cô, thân ảnh cao lớn bao phủ lấy cô, ánh mắt lạnh giá nhìn xuống Viêm Cảnh Hi, nói: "Tôi có điểm nào không tốt, sao một chút cơ hội em cũng không cho tôi."
Viêm Cảnh Hi nghiêm túc bẻ ngón tay, đưa mười ngón đến trước mặt anh ta, tròng mắt liếc qua ngón tay của mình, sau đó nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, nói: "Số ngày tôi quen anh đã vượt qua ngón tay cái này, cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện anh có điểm nào tốt, nếu như cố nài tôi nói một chút..."
Viêm Cảnh Hi thu hồi biểu tình đùa cợt, trở nên ngưng trọng mà nghiêm túc, đôi mắt màu hổ phách kiên định nhìn Lục Hựu Nhiễm, nói: "Tôi cầu xin anh, Lục đại thiếu gia, sau này cách xa tôi một chút đi, anh có nhớ, lần đó tôi và Viêm Nhị ở nhà của anh không? Anh đã chạm vào Viêm Nhị, thì tôi cũng sẽ không phát sinh cái gì với anh."
"Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu rõ em, chẳng lẽ em hi vọng tôi tìm em để giải quyết nhu cầu sinh lý?" Lục Hựu Nhiễm cau mày, trong lòng như bị cái gì đâm một nhát, có chút không thoải mái, mà anh ta, cũng không rõ lắm thứ không thoải mái kia là gì.
"Vậy bây giờ anh đã hiểu tôi rồi sao?" Viêm Cảnh Hi hỏi lại, khóa đôi mắt anh ta, cười lên, nói: "Sinh nhật tôi khi nào, thích ăn cái gì, quan tâm nhất là cái gì, rất muốn là cái gì, ước mơ là cái gì, quá khứ của tôi như thế nào, anh rõ sao? Tính cách chân thực của tôi là gì, anh hiểu rõ sao?"
Lục Hựu Nhiễm dừng lại, cau mày, trong mắt lạnh giá thoáng qua một tia mê man.
Cái gì anh ta cũng không biết.
Viêm Cảnh Hi từ phía dưới cánh tay anh ta chui ra ngoài, đứng bên người anh ta, nhìn gương mặt nghiêng tuấn tú tự phụ của anh ta, phán đoán nói: "Anh chỉ thấy được điều kiện của bản thân, với thân phận hiện giờ của Lục đại thiếu gia mà nói, đủ để tự cao tự đại, đủ để ngạo mạn xưng hùng, đủ để thu nhận vô số những người phụ nữ yêu thương nhung nhớ anh, bởi vì anh khinh thường tôi, cho nên cảm thấy tôi gả cho anh là thay trời ban ơn, tôi nên cảm động rơi nước mắt nhận lấy, hơn nữa cần cảm tạ tổ tông tích đức mới leo lên được cành cao này của anh, nhưng mà, tôi không cảm thấy anh cao quý hơn tôi, cũng không cảm thấy tôi kém hơn anh một bậc, càng không cảm thấy anh khinh thường tôi, leo lên anh chính là bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nếu như không có năng lực này, dựa vào người khác đứng ở đầu cành, cũng sẽ không đứng vững, cho nên, tôi không muốn gả cho Lục đại thiếu gia, không phải là tôi lạt mềm buộc chặt, cũng không phải tôi khác người, mà là, tôi thực sự không muốn gả cho anh. Không tiễn."
Lục Hựu Nhiễm bị Viêm Cảnh Hi nói hết đường chối cãi, mỗi câu nói đều không nói nên lời, đáy mắt lạnh giá phức tạp liếc nhìn Viêm Cảnh Hi, tựa như tức giận, tựa như cảm thấy không có mặt mũi, bước ra khỏi phòng Viêm Cảnh Hi.
"Cảnh Hi, cậu quá ngầu." Chu Gia Mẫn bội phục vỗ tay, nhìn về phía cửa, khuôn mặt tươi cười lại ngưng xuống, lo lắng nói: "Cậu nói xem, vị đại thiếu gia này có thể trói buộc cậu không?"
Viêm Cảnh Hi chuyển con ngươi, nhìn về phía cửa, "Hẳn là vẫn không đến mức đó. Nói rõ là tốt rồi."
"Cậu nói xem, anh ta có khả năng thực sự thích cậu không? Cho nên mới bắt cậu gả cho anh ta." Chu Gia Mẫn cắn bút, suy đoán nói.
Viêm Cảnh Hi nghĩ đến tối hôm đó Lục Hựu Nhiễm nói về chuyện cũ của anh ta, một người bị tình yêu thương tổn sâu vô cùng như vậy, cũng chưa có năng lực yêu sớm, hoặc là, tình yêu của anh ta đã sớm chết khi anh uống xong rượu độc kia, cho nên mới lạnh giá đến cực điểm.
"Không có khả năng." Viêm Cảnh Hi phán đoán nói, đi đến trước mặt Chu Gia Mẫn, lật xem bản thiết kế của cô, cau mày, lo lắng nói: "Không đủ xuất sắc."
"Vậy làm sao bây giờ?" Chu Gia Mẫn mong chờ nhìn Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ nhìn cô một cái, "Còn không mau làm đi, tớ tới sửa chữa giúp cậu."
"A."
Lục Hựu Nhiễm nắm chặt tay lái, ô tô nhanh chóng chạy trên đường cái, trong đầu lại nhớ đến lời Viêm Cảnh Hi vừa nói.
Cô phân tích rất đúng, anh ta kiêu ngạo, cảm giác mình đủ ưu tú, anh ta cũng khinh thường cô, khinh thường nhà họ Viêm, cho nên, cảm thấy cô không có lí do cự tuyệt anh ta, mà một câu kia của cô, tôi không cảm thấy anh cao quý hơn tôi, tôi kém hơn anh một bậc, những lời này rơi xuống trong lòng anh ta, khơi dậy từng mảnh bọt nước.
Sáu năm trước, anh ta cái gì cũng không có, chỉ là một học sinh, ba mất tích, mẹ tái giá, ăn nhờ ở đậu, không chiếm được sự tán thành của ông nội, đến chỗ nào cũng không được coi trọng, không có tiền, không có địa vị.
Nhưng anh ta cũng không cảm thấy bản thân kém một bậc so với người đàn ông kia, người đàn ông kia cũng không cao quý hơn anh ta, ôm loại niềm tin này, anh ta dùng chính sự quyết đoán và tự tin của mình, chiếm được sự tán thành của ông nội, trở thành Lục tổng của Lục thị, kiêm chức phòng khai thác quản lý.
Bây giờ Viêm Cảnh Hi, làm cho anh ta nhìn thấy bóng dáng khi chính mình nghèo túng, nhưng cô rộng rãi hơn anh ta, hào hiệp hơn anh ta, vẫn tình nghĩa hơn anh ta, thực sự là càng lí trí hơn anh ta.
Trong mắt Lục Hựu Nhiễm càng phát ra phức tạp, yết hầu chuyển động, cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Thẩm Ngạo Tường.
"Thẩm Ngạo Tường, tớ là Hựu Nhiễm, giúp tớ điều tra một chút tin tức về Viêm Cảnh Hi, sau đó tớ sẽ đưa cậu cơ sở tư liệu của ấy, tớ muốn biết sinh nhật của cô ấy là ngày bao nhiêu, thích ăn cái gì, quan tâm nhất là cái gì, rất muốn là cái gì, ước mơ là cái gì, có quá khứ như thế nào!"
giờ chiều, Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn chạy bản thảo, giám đốc Khương, giám đốc Lý, giám đốc Thiện, giáo sư Dương bốn người đang trong phòng giám đốc Lý chọn ra danh sách mười sinh viên có thể thăng cấp.
Viêm Cảnh Hi không muốn phiền phức người khác, nên đã cùng Chu Gia Mẫn đi xe buýt của khách sạn đến trước trung tâm thành phố, sau đó lại đón xe trở lại.
Trên xe
Viêm Cảnh Hi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Chu Gia Mẫn dùng cánh tay đẩy Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Cảnh Hi, sao cậu không chủ động gọi điện thoại cho giáo sư Lục? Gọi một cước thôi, tớ muốn nghe giọng nói tràn ngập từ tính của thầy ấy."
Viêm Cảnh Hi liếc hướng Chu Gia Mẫn, nói: "Anh ấy về Las Vegas , có lẽ là có việc gấp, gọi điện thoại quấy rầy không tốt lắm đâu."
"A? Mấy ngày nay bên Tướng Quân Lệnh đều phải tăng ca, cuối tuần này cậu tính làm gì?" Chu Gia Mẫn hỏi.
"Tớ đã hứa thứ bảy làm bữa tiệc cá cho ông rồi, cho nên, thứ bảy đưa bọn nhỏ cùng đi câu cá, chủ nhật, ở cô nhi viện đón ngày Quốc tế thiếu nhi sớm với bọn nhỏ." Viêm Cảnh Hi đã sớm sắp xếp xong xuôi.
Nghe thấy ngày Quốc tế thiếu nhi sắp đến, Chu Gia Mẫn thở dài một hơi, nhìn trước ngực của mình, lại liếc bộ ngực Viêm Cảnh Hi một cái, cảm thán nói: "Đều là con gái, sao lại sai biệt lớn như vậy chứ, vòng eo của tớ đã sớm qua ngày Quốc tế thiếu nhi, nhưng ngực thì vẫn tiếp tục ở ngày Quốc tế thiếu nhi, bi thảm quá!"
Viêm Cảnh Hi vỗ vỗ gáy Chu Gia Mẫn, nhìn như trấn an nói: "Không sao, chỉ số thông minh của cậu không phải dừng lại ở thời kì thiếu nhi là được, nếu không, thật có lỗi với thân thể khỏe mạnh của cậu.
Chu Gia Mẫn: "..."
Thứ bảy, sáng sớm Viêm Cảnh Hi đã rời giường, sau khi rửa mặt xong, chuẩn bị xuất phát đi cô nhi viện.
Di động vang lên
Viêm Cảnh Hi thấy là của Viêm Nhị, sáng sớm, tâm tình liền không thế nào tốt được, sợ tiếng chuông ảnh hưởng đến giấc ngủ của Chu Gia Mẫn, cô trả lời điện thoại di động, đi đến ngoài cửa.
"Có chuyện gì?" Viêm Cảnh Hi lạnh nhạt hỏi.
"Chúc mừng cô nha, nghe cậu nói, cô đấu qua vòng loại, còn có thể đạt được thứ hạng thiết kế lần này." Viêm Nhị kỳ quái nói.
"Cảm ơn." Viêm Cảnh Hi theo lời của cô ta, không lạnh không nhạt đáp một câu.
"Cắt." Viêm Nhị xuy cười một tiếng, "Có vài người, phẩm đức không tốt, thiết kế cho dù tốt thì có ích gì, ngay cả mẹ nuôi của mình cũng đánh, coi là người sao?"
"Nếu như cô gọi điện thoại qua đây, là để thảo luận tôi có phải là người hay không, thật ngại quá, tôi không rảnh." Viêm Cảnh Hi lạnh giọng nói, ngắt di động.
"Mẹ bảo tôi gọi điện thoại cho cô, lát nữa đến đồn công an, chuyển hộ khẩu của cô ra khỏi hộ khẩu nhà họ Viêm chúng tôi, cô tốt nhất mang theo chứng minh thư, còn có, kiếm xem có cái chủ hộ nào chịu chứa chấp cô, nếu không cẩn thận liền trở thành kẻ ở lậu, a, nhưng mà, loại người như cô cũng chỉ xứng làm kẻ ở lậu thôi." Viêm Nhị cười chế nhạo nói.
Hộ khẩu trước của Viêm Cảnh Hi là của cô nhi viện, trước khi cô được nhận nuôi, cô nhi viện vẫn là cô nhi viện, đất chưa bị Lục Diệu Miểu mua, cho nên, khi nhà họ Viêm nhận nuôi cô có làm thủ tục bình thường, sau đó, cô nhi viện bị Lục Diệu Miểu mua rồi, ông chưa xử lý mảnh đất cô nhi viện, nhưng cô nhi viện thật sự đã không thể xem như là cô nhi viện nữa rồi, trước đây, những đứa trẻ được cô nhi viện nhận nuôi vẫn theo dì Trương, sau đó, những cô nhi ấy lớn lên, đi ra, lục tục, người đến, người đi, dì Trương cũng sẽ lại nhận nuôi thêm vài đứa trẻ lưu lạc, bây giờ, trong cô nhi viện cũng chỉ có đứa trẻ, theo dì Trương.
Nếu như hộ khẩu của cô chuyển ra khỏi nhà họ Viêm, không biết cô còn có thể về cô nhi viện được không, hơn nữa, dì Trương ở Lục Ninh bản thân cũng không có nhà, hộ khẩu dì Trương vẫn đang ở nông thôn, không biết cô có thể thêm vào hộ khẩu dì Trương không?
"Tại sao không nói gì, lúc này cô sẽ không luyến tiếc nhỉ? Muốn dựa vào cây đại thụ nhà họ Viêm này cô đi sớm làm gì, kiêu ngạo như thế." Viêm Nhị châm chọc nói.
Viêm Cảnh Hi rũ mắt xuống.
Có thể ra khỏi hộ khẩu nhà họ Viêm, coi như là chuyện tốt, chỉ là quá trình cụ thể cô vẫn không biết phải làm sao, đi đén đồn cảnh sát tìm hiểu một chút trước cũng tốt.
"Bây giờ tôi đi, trước giờ rưỡi có thể đến đồn cảnh sát." Viêm Cảnh Hi xác định nói.
"Giờ tôi đang ở cổng trường học của cô, ra đi, tôi đưa cô đi, miễn cho cô kéo dài thời gian tìm lí do này kia." Viêm Nhị lạnh giọng nói, cúp điện thoại, hung ác nhìn mặt trên hộp.
Nếu như, Viêm Cảnh Hi biết bên trong chính là cái kia, có thể hay không...