Mặt khác của phòng khác, là hai căn phòng, một căn phòng tập thể thao, đi qua một hành lang, đi vòng qua phía sau phòng tập thể thao là một phòng đánh cờ, một nhà vệ sinh, một phòng bếp nhỏ, bên ngoài, còn có một vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa để bàn gấm, đối diện bờ biển chính là một cái xích đu, một cái bàn tròn, bên cạnh bàn tròn là hai cái ghế, còn có chính là một vườn treo.
Nhìn thấy vườn treo này, trong đầu Viêm Cảnh Hi thoáng hiện một câu nói chính là: "Tìm một nơi, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở."
Rất đẹp, rất có ý cảnh.
"Chúng ta có thể ở đây thiết kế, khẳng định rất có linh cảm." Chu Gia Mẫn vỗ vỗ bàn tròn cảm thán nói.
"Ừ." Viêm Cảnh Hi tán thành.
Chu Gia Mẫn kéo Viêm Cảnh Hi trở lại phòng khách, Lục Mộc Kình đem một lọ thuốc mỡ cho Viêm Cảnh Hi, ôn nhu nói: "Bôi thuốc trước, cẩn thận tay bị nhiễm trùng."
Mặt Viêm Cảnh Hi hơi đỏ lên, không nhận.
"Hay là em hi vọng anh bôi giúp em." Lục Mộc Kình liếc lọ thuốc mỡ nói.
Viêm Cảnh Hi nhận lấy thuốc mỡ trong tay anh, thật tình thành ý nói: "Cảm ơn."
"Phòng có phòng tắm phía trong chính là ở hướng nam này." Lục Mộc Kình nhắc nhở.
"Vậy em ở phòng có phòng tắm này đi." Chu Gia Mẫn tà mị cười, đem hành lý chuyển vào.
"Tôi ở cùng Gia Mẫn." Viêm Cảnh Hi khách khí nói với Lục Mộc Kình.
"Tớ mới không cần ở cùng cậu, ở đây phòng nhiều như vậy, cậu ở bên cạnh tớ, buổi tối tớ sẽ tốn hơi thừa lời, sợ dọa đến cậu." Chu Gia Mẫn cự tuyệt nói.
Viêm Cảnh Hi ôm cánh tay Chu Gia Mẫn, cảnh cáo nhìn cô, "Chị đã ở với cưng nhiều năm như vậy, chị đây không chê cưng."
"Con nhóc này." Chu Gia Mẫn kéo Viêm Cảnh Hi, "Tớ thật vất vả muốn yên tĩnh vượt qua một ngày, hưởng thụ không gian không có cậu, cậu hãy thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của tớ có được không?"
Viêm Cảnh Hi cảm giác mình bị ghét bỏ, hung dữ nói, "Cẩn thận buổi tối ma tới tìm cậu."
"Đừng có ác như vậy được không?" Vẻ mặt Chu Gia Mẫn cầu xin, cô vì Viêm Cảnh Hi và Lục Mộc Kình tạo cơ hội, cô dễ sao?
Viêm Cảnh Hi chỉ có thể chọn căn phòng đối diện với phòng Lục Mộc Kình.
Chu Gia Mẫn vừa tiến vào phòng, liền nhảy lên giường mềm mại, nằm bò ở phía trên.
Phòng tổng thống này chắc phải tốn mấy nghìn một buổi tối nhỉ?
Cô quyết định cái gì cũng không làm, chỉ nằm ở trên giường cũng có thể kiếm hơn mấy ngàn rồi.
Chu Gia Mẫn vừa nhấc cằm, nhìn thấy dụng cụ đặt trên tủ đầu giường, mặt hơi đỏ lên, từ trong phòng thò đầu ra, vẫy vẫy tay với Viêm Cảnh Hi.
"Cảnh Hi, cậu qua đây." Chu Gia Mẫn cười hề hề nói.
Viêm Cảnh Hi vừa mới ngồi xuống, thấy vẻ mặt kia Chu Gia Mẫn, nhíu nhíu mày, hoài nghi đi qua.
Chu Gia Mẫn cầm hộp trên tủ đầu giường, đưa cho Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Cái này là cái gì vậy?"
Viêm Cảnh Hi nhìn cái hộp trước mặt, mặt đỏ lên, đem hộp vứt vào lòng Chu Gia Mẫn, "Đồ đáng ghét, chính mình không phải đã rõ rồi sao."
Chu Gia Mẫn cười hề hề, rất tò mò nói: "Cậu nói nó nói ở trên chấn động là có ý gì nha?"
"Sao tớ có thể biết được?" Viêm Cảnh Hi nhịn không được liếc cô một cái, ngồi trên giường Chu Gia Mẫn.
"Còn có rất nhiều mùi hương để chọn đấy? Đúng rồi," Chu Gia Mẫn cầm hộp trong tay ném trên giường, lại đi chọn một cái hộp khác, khẽ liếc mắt mặt trên nói, đưa cho Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Mặt trên này còn nói có mười hai hạt châu lăn, thật muốn nhìn một chút là dạng gì?"
"Cậu chớ lộn xộn, muốn xem, lên mạng mà nhìn cho rõ đi, mở ra một cái, rất quý đấy." Viêm Cảnh Hi nhận lấy hộp trên tay Chu Gia Mẫn bỏ vào trong cái giá.
"A a, ý kiến hay." Chu Gia Mẫn lập tức lấy máy vi tính xách tay của mình ra, kết nối mạng không dây của khách sạn, nhập tiêu đề: Cái gì là mang hạt châu ngừa bộ Y, cách dùng như thế nào, hiệu quả là gì?
Cô chuyển nhập, liền hiện ra rất nhiều quảng cáo, Chu Gia Mẫn tùy ý mở ra một cái.
Cái trang web kia hiện ra rất nhiều cửa sổ, đủ loại đồ dùng hiện ra, còn có giả cái kia!
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Chuyện đen tối xảy ra.
Bởi vì hiện ra quá nhiều cửa sổ, còn có rất nhiều ảnh đen nam nữ, dẫn đến máy vi tính bị đứng, hình ảnh cái đỏ của nam giới thật lớn ở giữa màn hình máy vi tính.
Trên mặt Chu Gia Mẫn ửng đỏ, nhãn châu xoay động, một đạo tinh quang, cầm chuột trong tay ném cho Viêm Cảnh Hi, nói: "Vào đi."
Mặt Viêm Cảnh Hi cũng đỏ bừng lên, chưa kịp nghĩ đến hành vi của Chu Gia Mẫn, bấm chuột lung tung, căn bản tắt không xong, cửa bị đẩy ra trong nháy mắt, cô chột dạ đem máy vi tính khép lại, nhìn về phía cửa.
Lục Mộc Kình vào cửa, liếc mắt nhìn máy tính một cái, ánh mắt tối sâu nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, trong mắt quá nhiều nội dung, giống như là vũ trụ mênh mông, vừa giống như là cực quang mê huyễn ở Bắc cực. Tản ra mê người sáng bóng.
Viêm Cảnh Hi không biết anh nhìn thấy chưa, xấu hổ muốn tìm một cái động chui vào, trong con ngươi bịt kín sương mù mênh mông mờ mịt, lóe ra, tức giận trừng mắt lườm Chu Gia Mẫn.
Chu Gia Mẫn run lên một cái, nói: "Em cũng không có làm gì, là Cảnh Hi muốn xem."
Cô nói xong, lầm bầm từ trên giường đi xuống, đi đến phía cửa, không dám nhìn ánh mắt muốn giết người của Viêm Cảnh Hi, cúi đầu đi ra ngoài, nói: "Các cậu trò chuyện, tớ ra ngoài hít thở không khí."
Viêm Cảnh Hi nhìn Chu Gia Mẫn trốn thoát, để cô ở lại một mình, hắng giọng một cái, đem máy vi tính đặt lên bàn, làm bộ cái gì đêu không nhìn tới, hỏi: "Anh có chuyện gì sao?"
Lục Mộc Kình đi vào.
Viêm Cảnh Hi khẩn trương, thế nhưng không muốn để ah nhìn thấy cô chột dạ, thân thể đứng thẳng tắp, rũ mắt, vụng trộm điều chỉnh hô hấp mất trật tự.
Nhưng, trong hô hấp, tất cả đều là hơi thở của anh.
Viêm Cảnh Hi ngẩng đầu, anh đã đứng ở trước mặt cô, ánh mắt sâu tối nhìn xuống khuôn mặt tinh xảo hồng hào của cô, giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn, hỏi: "Vừa rồi đang xem cái gì mà hoang mang như thế?"
Chẳng lẽ anh không thấy được?
Trong mắt Viêm Cảnh Hi thoáng qua một tia sáng.
Anh không thấy được, vậy thì tốt rồi.
"Không có gì đâu, nào có hoang mang, đột nhiên một người đi vào, tiềm thức liền sẽ đè máy vi tính xuống." Viêm Cảnh Hi làm bộ nhẹ nhõm nói.
Lục Mộc Kình khẽ cười, nếu như hiểu rõ, mắt liếc máy vi tính một cái, cưng chiều nói: "Vật kia vẫn nên ít xem chút, sai sự thật, thoải mái hay không, chủ nếu không phải là nhìn lớn bao nhiêu, mà là nhìn có thích hợp không, nếu như của em quá nhỏ, quá lớn đi vào, sẽ rất đau." (Trời ơi, Lục biến thái, Lục biến thái, Lục biến thái. Điều quan trọng phải nói lần =)))))
Viêm Cảnh Hi cảm giác mặt mình thoáng cái giống như là bị châm lửa, như thiêu như đốt, nghẹn đỏ bừng, ánh mắt bởi vì khẩn trương lấp lánh, cắn cắn môi dưới, nói: "Tôi không biết anh đang nói cái gì?"
Lục Mộc Kình cúi người, cùng ánh mắt của cô nhìn thẳng, sâu thẳm u ám giống như một mảnh đại dương mênh mông rộng lớn, giấu giếm ngọn sóng đang cuộn trào mãnh liệt.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Thậm chí ở trong mắt của anh nhìn thấy sắc mặt hồng hào, đôi mắt mập mờ của chính mình.
"Nhìn tôi làm gì?" Viêm Cảnh Hi xấu hổ, bàn tay phải che khuất mắt của anh, "Không được nhìn."
Lục Mộc Kình nắm tay cô, kéo xuống, ánh mắt sáng quắc, "Cái kia, Cảnh Hi, lần trước em tặng anh quà anh vẫn còn giữ, mặc dù, anh chưa chơi qua vật kia, nếu như nếu em thích, anh có thể nghiên cứu thử, hoặc là, cùng em nghiên cứu."
Viêm Cảnh Hi nháy nháy mắt mê man.
Cô tặng anh quà gì? Sao cô lại không nhớ?
"Nhưng mà?" Lục Mộc Kình nhíu mày, mấy phần suy nghĩ, "Lần đầu tiên em đã chơi lớn như vậy , không đáng lắm."
Viêm Cảnh Hi: "..."
Trong đầu cô lóe sáng, mắt trừng lớn, sóng gợn lăn tăn, trong mắt xấu hổ đều ửng đỏ.
Cô nhớ ra là cái gì rồi!
Ngày đầu tiên cô gặp Lục Mộc Kình, là vì Phùng Như Yên bắt cô tặng quà cho Lục Hựu Nhiễm, cô không cẩn thận đưa cho Lục Mộc Kình, chính là đồ chơi trong máy vi tính kia.
Thì ra, Lục Mộc Kình đều thấy được tất cả.
Viêm Cảnh Hi vừa vội vừa giận lại xấu hổ, nói: "Tôi không có thích, lần trước vật kia là Phùng Như Yên bắt tôi tặng, tôi căn bản cũng không biết là vật gì, còn có, vừa rồi máy vi tính, cũng không phải tôi muốn xem, nó, tự nó nhảy ra."
"Ý của em là, mạng chỗ này của anh có virut?" Lục Mộc Kình theo lời của cô nói.
"Tôi không biết, dù sao, không phải tôi muốn xem." Viêm Cảnh Hi mông ngồi ở trên giường, tay đụng phải một cái hộp thô sáp.
Ánh mắt nhìn sang, trong nháy mắt 囧.
Cô thả cái hộp lại cái giá, nhưng mà ngay từ đầu Chu Gia Mẫn ném tới chấn động cái kia còn ném ở trên giường đâu.
Viêm Cảnh Hi khóc không ra nước mắt, vội vàng dùng tay che lại, hi vọng Lục Mộc Kình không có thấy, nói: "Anh rốt cuộc có chuyện gì? Nếu như không có việc gì, vậy đi ra ngoài đi."
"Anh muốn hỏi các em cơm chiều là muốn ăn ở trong hay là xuống lầu đi ăn." Lục Mộc Kình hỏi.
"Dưới lầu đi." Viêm Cảnh Hi nói xong, lại vừa nghĩ, nếu như xuống dưới lầu, nói không chừng đụng đến giám đốc Lý, giám đốc Thiện, giáo sư Dương, nhìn thấy không tốt, lại sửa lời nói: "Trong phòng đi."
Lục Mộc Kình hoài nghi liếc nhìn Viêm Cảnh Hi, nhíu mày, "Chắc chắn."
"Ừ ừ." Viêm Cảnh Hi ngồi trong nơm nớp lo sợ, trong tay nắm chặt hộp.
Ánh mắt Lục Mộc Kình dời xuống, nhìn thấy trên tay của cô.
Viêm Cảnh Hi cả kinh, vội vàng cầm vật trên tay để ra sau lưng, thúc giục: "Anh mau đi ra đi."
Lục Mộc Kình hiểu rõ, hơi nhíu mày, một tia không hiểu, cúi người, hai tay chống hai bên người Viêm Cảnh Hi.
Anh dựa vào quá gần, Viêm Cảnh Hi vô thức sau ngửa ra sau, ngay cả hô hấp đều khẩn trương.
Lục Mộc Kình cầm mu bàn tay cô, tựa hồ muốn lấy hộp trong tay cô ra.
Viêm Cảnh Hi toàn thân đều cứng ngắc.
Cô mất thể diện chết mất, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên cô mất thể diện nhất.
Cô cầm chăn, trong căn phòng này có một người đàn ông là anh, có ý gì sao?
"Cái đó... Cái đó..."
Ánh mắt sâu thẳm âm u của Lục Mộc Kình nhìn cô chột da, cùng với xấu hổ đến nói năng lộn xộn của cô, trong lòng, như là bị lông chim lướt quá, một loại rung động khác thường dập dờn ra.
Lục Mộc Kình cười, ý vị thâm trường hỏi: "Em thích thứ này?"
Viêm Cảnh Hi không biết anh nói là cái nào, vô thức lắc đầu.
Lục Mộc Kình nghiêng người, lại lần nữa tới gần cô, "Vậy em thích loại nào? Anh nghiên cứu một chút?"
Viêm Cảnh Hi thật là khóc không ra nước mắt, hộp trong tay nhanh chóng bị cô tạo thành hình tròn, cô nhanh mồm nhanh miệng như vậy nhưng cũng hết đường chối cãi.
Chợt, di động Lục Mộc Kình vang lên.
Lục Mộc Kình đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau