Tần Mỹ Điềm nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, lập tức cáo trạng với giám đốc Khương: "Giám đốc Khương, chính là Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn gây sự, bọn họ cố ý hắt mì ăn liền lên giường Phùng Kiều Kiều và Trương Lỵ Hương, sau đó tự hắt mì ăn liền lên giường của mình, muốn đổ oan cho Trương Lỵ Hương. Bọn họ còn đánh Trương Lỵ Hương, cô nhìn cánh tay Trương Lỵ Hương, chính là Chu Gia Mẫn cắn, nếu như cô không tin, có thể hỏi Vương Tuệ và Lý Ngọc Phân."
Ánh mắt giám đốc Khương nhìn lướt qua Vương Tuệ vàLý Ngọc Phân đang cúi thấp đầu, sau đó rơi trên người Viêm Cảnh Hi, dư quang nhìn thấy dấu vết móng tay rõ ràng trên cánh tay Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Là thế này sao?"
"Tôi có khả năng tự hắt nước lên người sao?" Viêm Cảnh Hi bình tĩnh trấn định hỏi ngược lại.
"Đó là Kiều Kiều thấy cô bắt nạt Trương Lỵ Hương, không thể nhịn được nữa, mới hắt nước lên người cô, Kiều Kiều và Lỵ Hương đều vô tội." Tần Mỹ Điềm bênh vực kẻ yếu nói.
Ánh mắt Viêm Cảnh Hi lạnh lùng liếc hướng Tần Mỹ Điềm, thanh tuyến bình thản, lại từng chữ có lực vang lên hỏi ngược lại: "Vậy cô cảm thấy tôi làm như vậy mục đích là cái gì đây? Tổn nhân bất lợi kỷ, làm cho mình không có chỗ ngủ? Hay là ăn no rững mỡ không có chuyện gì làm?"
"Là cô muốn đuổi Kiều Kiều và Trương Lỵ Hương đi!" Tần Mỹ Điềm xác định nói.
Viêm Cảnh Hi hơi giương khóe miệng mỏng lạnh, mấy phần chế nhạo, "Phùng Kiều Kiều và Trương Lỵ Hương ở trong lớp có tên ở cuối xe, cho dù lần này tới tham gia thi đấu, cũng là đi cửa sau, cô cảm thấy tôi cần phải làm sao?"
Tần Mỹ Điềm dừng một chút, trên mặt mấy phần lúng túng quái dị, "Vậy cũng không biết cô rồi?"
Giám đốc Khương nhìn Viêm Cảnh Hi bằng ánh mắt thản nhiên, dư quang liếc Phùng Kiều Kiều một cái, lạnh như băng nói: "Tôi không có rảnh quản mấy chuyện bát nháo của các cô, thế nhưng, các cô gây sự như vậy đi nơi nào cũng sẽ không được hoan nghênh. Cô, cô."
Giám đốc Khương chỉ vào Vương Tuệ và Lý Ngọc Phân, "Hai người các cô ở lại, những người khác đều hủy tư cách thi đấu, bây giờ lập tức rời khỏi đây."
"Giám đốc Khương, côkhông thể đối với Kiều Kiều như thế, Kiều Kiều là con gái của hiệu trưởng." Trương Lỵ Hương lập tức bênh vực kẻ yếu nói, "Hơn nữa, chuyện này, vốn cũng không phải là lỗi của tôi và Kiều Kiều, người nên đi hẳn là Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn."
"Con gái hiệu trưởng cũng không phải là người?" Giám đốc Khương hỏi lại, cười nhạo một tiếng, nói: "Cho dù người thêu dệt chuyện này không phải là các cô, nhưng các cô cũng tham dự lần đánh nhau này, cô nói các cô không sai?"
"Vậy tôi thì sao, giám đốc Khương, tôi và chuyện này một chút liên quan cũng không có, vì sao tôi cũng phải rời khỏi." Mắt Tần Mỹ Điềm đỏ ngầu giậm chân nói.
Giám đốc Khương xem thường nhìn về phía Tần Mỹ Điềm, "Thật không may, lúc cô ở toilet lấy nước, tôi vừa vặn ở đó, cô có chắc chuyện này không liên quan gì tới cô?"
Mặt Tần Mỹ Điềm đỏ bừng, mím miệng, oán hận nhìn về phía Viêm Cảnh Hi.
Giám đốc Khương nói xong, ánh mắt nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Cô không muốn nói thêm gì nữa sao?"
Khóe miệng Viêm Cảnh Hi hơi nâng lên.
Cô cũng tham gia đánh nhau, lại giải thích, cũng không cần thiết, chỉ là hơi gật đầu, ôn hòa nhã nhặn nói: "Làm phiền cô rồi."
Di động giám đốc Khương vang lên, bà ta nhìn thấy là của Lục Mộc Kình, vội vàng đi ra ngoài, trả lời.
"Nghe nói có người đánh nhau, cô xử lý như thế nào?" Lục Mộc Kình đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chậm rãi hỏi.
"Năm người đánh nhau toàn bộ hủy tư cách thi đấu." Giám đốc Khương cung kính trả lời.
"Ha." Lục Mộc Kình cười khẽ, tay tự phụ tay đóng cửa sổ, xoay người, tựa trên bệ cửa sổ, nói: "Có thể bàn bạc với cô một cái nhân tình."
"Lục tổng, cậu đừng nói như vậy, cậu muốn tôi làm gì cứ nói thẳng là được." Giám đốc Khương hư hư cười, nơm nớp lo sợ trả lời.
Lục Mộc Kình nâng lên nụ cười, trầm giọng nói: "Viêm Cảnh Hi kia là bạn gái của tôi."
Giám đốc Khương: "..."
Chu Gia Mẫn không ngừng chỉ vào mũi của mình, hai tay ôm ngực.
Lục Mộc Kình khẽ liếc qua Chu Gia Mẫn, "Chu Gia Mẫn là bạn của bạn gái tôi, có thể cho các cô ấy một cơ hội không?"
Lục Mộc Kình nói rất uyển chuyển, biểu đạt đầu đủ đối sự tôn trọng đối với cương vị của người nhân viên này.
Thế nhưng, anh là tổng giám đốc, anh nói cái gì, ai dám trái lời, anh chỉ cần lộ ra một chút nói bóng dáng là được rồi.
"Đương nhiên, đương... Đương nhiên." Giám đốc Khương khẩn trương nói.
"Nghe nói bọn họbị hắt mì ăn liền lên giường, hôm nay hẳn là không thể ở, không ngại, giúp họ sắp xếp một không gian sạch sẽ yên tĩnh không bị quấy rầy chứ?" Lục Mộc Kình ấm nhuận như trước nói.
"Không ngại, không ngại. Bây giờ tôi liền đi giúp bạn gái Lục tổng thu dọn một chút."Giám đốc Khương vội vàng nói.
"Còn có, bạn gái của tôi không muốn người khác biết quan hệ giữa tôi và cô ấy, cho nên..." Lục Mộc Kình dừng lại một chút.
"Tôi nhất định sẽ xử lý thật tốt, Lục tổng yên tâm." Giám đốc Khương xác định nói.
"Cảm ơn." Lục Mộc Kình khách khí cúp điện thoại.
Mặt Chu Gia Mẫn lộ vẻ vui mừng, nhìn kim quang bao phủ lấy Lục Mộc Kình tuấn tú phi phàm, nịnh nọt nói: "Giáo sư Lục, thật thật sự đẹp trai, bảo sao Cảnh Hi lại thích thầy."
Lục Mộc Kình nâng một bên mày, trong mắt mấy phần thâm thúy, khóe miệng nhếch lên, "Cô ấy nói thích tôi?"
"Đúng vậy, ngày đó cô ấy còn hỏi em thích thầy thì phải làm sao? Nhưng mà da mặt Cảnh Hi mỏng. Đúng rồi..." Chu Gia Mẫn cười hì hì nhìn chung quanh một vòng.
Phòng Lục Mộc Kình là phòng tổng thống, có lẽ có hai trăm mét vuông, vài gian phòng, phong cảnh ưu mỹ, nhiệt độ vừa phải, vô cùng yên tĩnh.
"Giáo sư Lục ở đây còn có ai ở nữa sao?" Chu Gia Mẫn ý nghĩa sâu xa hỏi.
Lục Mộc Kình hiểu rõ mục đích của Chu Gia Mẫn, mỉm cười, "Cô đưa cô ấy qua đây đi, nơi này có phòng trống."
"Quá tuyệt vời." Chu Gia Mẫn nhẹ nhảy lên, hai tay chắp tay, cười nói: "Chúc giáo sư và Cảnh Hi trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, em đi kêu cô ấy qua đây."
Chu Gia Mẫn nhảy từng bước từng bước ra ngoài.
Lục Mộc Kình khóe miệng nhếch lên, ngồi trước bàn đọc sách, tiếp tục làm việc trên tay.
Khi Chu Gia Mẫn tìm được Viêm Cảnh Hi, cục diện xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Giám đốc Khương nói thái độ Viêm Cảnh Hi nhận sai vô cùng tốt, cho nên, quyết định cho một cơ hội.
Phùng Kiều Kiều tìm ba cô ta, hiệu trưởng Phùng nói giáo sư Dương đi tìm giám đốc Khương nói hộ, Phùng Kiều Kiều cũng được cho một cơ hội.
Viêm Cảnh Hi nhìn thái độ của giám đốc Khương đối với cô thay đổi rất khá, lường trước là Lục Mộc Kình sau lưng giúp, trong lòng có loại cảm giác quái dị, mở miệng, thở ra một hơi thật dài.
Cô thật không muốn thiếu Lục Mộc Kình quá nhiều, nhưng mà hình như đã vô ý thiếu rất nhiều.
Chu Gia Mẫn thần bí hề hề chuyển hành lý.
Đồ trên Viêm Cảnh Hi đã khổ phân nửa.
Thứ nhất, Viêm Cảnh Hi cũng không muốn ở cùng Phùng Kiều Kiều trong một phòng, thứ hai, trên giường cũng không thể ngủ, cho nên theo Chu Gia Mẫn rời khỏi.
"Cảnh Hi, cậu biết không, vừa rồi giáo sư Lục gọi điện thoại cho giám đốc Khương, nói cậu là bạn gái của thầy ấy." Chu Gia Mẫn vừa đi phái trước, vừa nói.
"Cái gì?" Viêm Cảnh Hi cả kinh, nhíu chân mày, trên mặt nóng lên.
Chu Gia Mẫn quay đầu, cười nói: "Thầy ấy phải giúp cậu, luôn phải tìm lý do chứ. Tớ cảm thấy lý do này rất tốt, cảm giác như là, người phụ nữa của tôi phạm lỗi thế nào, tôi cùng chiều! Rất khí phách, rát có cảm giác yêu. Cảnh Hi, sau này cậu có thể được chiều mà kiêu, ha ha ha, ha ha ha."
"Đừng nói giỡn, trên thực tế tớ không phải, nếu như chuyện này truyền đi, nên kết thúc như thế nào?" Viêm Cảnh Hi ngưng trọng nói.
"Vậy cậu nên cố phấn đấu thành là bạn gái của thầy đi, lên mặt với những kẻ mắt chó bắt nạt cậu, một hiệu trưởng nữ nhi có cái gì rất giỏi." Chu Gia Mẫn nâng cằm lên, vênh váo tự đắc nói.
Viêm Cảnh Hi một chưởng, vỗ vào trán của cô, "Đừng đắc ý, sao có thể."
Chu Gia Mẫn mím môi, "Tớ cảm thấy rất có thể."
"Biết trèo cao ngã đau không? Nếu như không phải từng bước một đi lên, lúc ngã xuống, phía dưới tất cả đều là bọt nước, sẽ ngã chết." Viêm Cảnh Hi lo lắng nói, dẫn hành lý đi ở phía trước.
Trong mắt Chu Gia Mẫn thoáng qua một đạo tinh quang, Cảnh Hi quá nhát gan, coi như là ngã xuống, cũng không phải đã lên tận mây sao?
Nếu không, tối hôm nay cô đổ thêm dầu vào lửa, để Viêm Cảnh Hi và giáo sư Lục gạo nấu thành cơm?
Hê hê.
Cô làm bạn của Viêm Cảnh Hi, từ đó hãnh diện.
Viêm Cảnh Hi rơi vào trầm tư của chính mình, không nhìn thấy trong mắt Chu Gia Mẫn tràn đầy màu sắc khác thường.
Cô nghĩ, không muốn thiếu Lục Mộc Kình nhân tình, vẫn khá an tâm.
Chu Gia Mẫn chạy tới, vỗ vai Viêm Cảnh Hi, "Đi nhanh như vậy làm gì, cậu lại không biết chúng ta đi đâu, đi theo tớ."
Chu Gia Mẫn hấp ta hấp tấp đi ở phía trước, vào thang máy, ấn lầu hai mươi tám.
...
Viêm Cảnh Hi thấy Chu Gia Mẫn nhấn chuông cửa, trong lòng có loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, cửa mở ra.
Lục Mộc Kình đứng ở cửa.
Anh vẫn mặc bộ tây trang màu xanh da trời trước đó, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt ấm nhuận, khí chất ưu nhã.
Một trận gió từ phía ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo hoa cỏ thơm ngát.
Anh như trăng thanh gió mát, rền vang như đón gió dưới ngọc thụ, phong tư trác việt.
Viêm Cảnh Hi không hiểu sao, tim đập nhanh, rũ mắt xuống.
Lục Mộc Kình liếc về phía cánh tay của cô, cau mày, trong mắt thoáng qua thương tiếc, ngữ khí quan tâm hỏi: "Đấu thất bại?"
Viêm Cảnh Hi trên dưới vuốt dấu móng tay trên cánh tay, thấp giọng nói: "Cô ta bị đánh thảm hại hơn."
Lục Mộc Kình nhướn một bên mày, ánh mắt lim dim nhìn cô, hỏi ngược lại: "Cho nên, anh hẳn là cảm thấy kiêu ngạo vì em?"
Chu Gia Mẫn tựa hồ cảm thấy được Lục Mộc Kình có chút không vui, vội vàng nói: "Giáo sư Lục, thầy đừng trách cứ Cảnh Hi, cô ấy là thấy em bị đánh, mới ra tay giúp em."
Lục Mộc Kình bất đắc dĩ, cúi người, nhẹ xốc hành lí Viêm Cảnh Hi lên, chuyển vào phòng, nói: "Vào đi. Các em tùy ý chọn phòng."
Chu Gia Mẫn hé miệng cười, kéo Viêm Cảnh Hi đi vào, đặt hành lý bên cạnh sô pha trong phòng khách, hỏi: "Giáo sư Lục ở phòng nào?"
"Phòng này." Lục Mộc Kình dựa vào cửa một căn phòng hất cằm về hướng đông.
"Em và Cảnh Hi muốn đi dạo." Chu Gia Mẫn kéo Cảnh Hi đi tham quan.
Hướng nam chính là phòng khách, một mặt phòng khách, hướng đông là phòng tắm.
Phòng tắm rất lớn, có một bôn tắm xm, dưới đáy bồn tắm có bánh xe xoa bóp cùng xoa bóp giọt nước, xung quanh bồn tắm còn có một lỗ hút nước, nếu như tắm ở bên trong này, nhất định rất tuyệt.
Nếu để cho Viêm Cảnh Hi và giáo sư Lục cùng nhau tắm?
Hê hê.
Ánh mắt Chu Gia Mẫn bắt đầu mờ ảo, không khỏi cười toét miệng, một chủ ý xấu xa thoáng qua tâm