Dịch: Duẩn Duẩn
Người đàn ông quỳ gối trước mặt cô, ôm chặt chân cô, thanh âm run rẩy.
"Mới vừa rồi, anh sợ biết bao khi nhìn thấy tờ đơn ly dị trong túi em. Thật tốt là không nhìn thấy! Phạm Ca, cảm ơn em đã không để anh nhìn thấy. Mấy ngày gần đây anh đều mơ thấy nó!"
"Anh không có mặt mũi đi tìm em, cũng không dám gặp em. Mỗi ngày, anh đều chốn chui chốn nhủi ở chỗ này, đêm nào cũng nghĩ cách làm sao để em có thể hồi tâm chuyển ý, nhưng dù anh có nghĩ thế nào cũng không được, bởi anh hiểu tính cách Phạm Ca ra sao."
"Anh bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, tuyệt vọng giống một đứa trẻ vô dụng không biết làm gì cả. Vì vậy anh liền tham gia đua xe, ngây thơ nghĩ rằng, nếu anh chết thì em sẽ tha thứ cho anh. Nhưng anh làm sao có thể ra đi được, khi mà thế giới không có em đâu phải là nơi anh muốn. Anh rất tò mò dáng vẻ của Phạm Ca khi ba mươi tuổi sẽ thế nào, không biết có đáng yêu khiến tim anh xuyến xao mỗi khi ngắm nhìn như bây giờ hay không. Anh muốn sống với em đến hết đời, để đến khi em già đi, khoé mắt ngày càng nhiều thêm một nếp nhăn, anh sẽ nói em của khi ấy vẫn đẹp đến nao lòng. Mỗi khi con trai chúng ta không nghe lời khiến em nhức đầu, anh sẽ hung dữ dạy dỗ nó, anh sẽ đóng vai mặt đen, còn em là kẻ mặt trắng, nghe nói mọi người đều dùng cách đó để dạy con. Phạm Ca à, anh không muốn bỏ lỡ bất cứ một giai đoạn nào trong cuộc đời mình."
"Phạm Ca, là anh cố ý để bọn đó đánh anh, chúng đánh càng ác thì anh lại càng sung sướng. Anh đưa hình bị đánh cho mẹ, cầu mong bà sẽ đưa chúng cho em xem. Có phải rất ngây thơ không? Sao mà đáng thương, ngu xuẩn đến thế!"
"Nhưng em không hề tới, em còn nói với mẹ những lời tuyệt tình như vậy. Lúc nghe được những lời đó, trái tim anh hốt hoảng biết chừng nào, anh bắt đầu mơ thấy tờ đơn ly dị đó đến đòi anh ký, độc ác mang người anh yêu thương đi mất. Từ lúc ấy anh bắt đầu sợ ban đêm!"
"Lúc em sinh Tiểu Cao gặp khó khăn, anh đã rất thành khẩn cầu xin Thượng đế, đứng trước giáo đường thành tâm cầu nguyện, chỉ cần em không xảy ra chuyện gì, anh xin làm tất cả mọi điều, bao gồm cả việc để em đi."
"Nhưng chỉ sau mấy tiếng đồng hồ, tên khốn nạn mới rồi còn thành kính cầu nguyện dần lộ nguyên hình."
"Vừa mới nghe tin em không xảy ra chuyện gì, anh liền nuốt lời. Nhưng anh vẫn không dám đến gặp em, vì sợ sẽ nghe thấy hai chữ ly hôn trong miệng em. Anh mở tiệc, giả vờ đóng mấy cảnh hẹn hò với các ngôi sao đang nổi, lúc đấy chính anh cũng tự hỏi tại sao anh lại làm như vậy. Rồi, một hôm bạn anh nói với anh rằng dù Phạm Ca có bắt gian anh tại giường với một cô minh tinh nào đó, cô ấy cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào đâu. Nó với với anh rằng phụ nữ một khi đã hết yêu còn tuyệt tình hơn cả đàn ông, dù anh có đòi sống đòi chết thế nào cũng vô ích."
"Anh nghe vậy liền đánh nó. Anh cho rằng nó mô tả anh kiểu đòi sống đòi chết như vậy là một sự sỉ nhục. Anh đấm gãy răng cửa của nó, hung hăng bảo rằng, Phạm Ca không hề quan trọng với tao, thế giới này còn hàng ngàn người đẹp gợi cảm quyến rũ, kéo đại một người cũng hiểu phong tình hơn Phạm Ca!"
"Phải, phải, Phạm Ca không hề quan trọng với tao. Mỗi ngày anh đều tự thôi miên chính mình như vậy, rồi dường như thôi miên có tác dụng, anh bắt đầu tưởng tượng đến tình cảnh em đến trước mặt anh, đưa giấy ly hôn cho anh, lúc đó, anh sẽ nói với em bằng giọng điệu bất cần, anh muốn dùng tất cả ngôn ngữ cơ thể nói cho em biết rằng, Phạm Ca, em chẳng hề quan trọng với tôi, em thích đi thì em cứ đi."
"Vì thế anh liền tập ký chữ, làm chủ tốc độ trong vòng một giây, để em biết rằng, không có em anh vẫn sống rất tốt!"
"Khoảng thời gian đó anh giống như một thằng điên, ngày nào cũng nhìn đồng hồ rồi liên tục suy đoán, lúc nào Phạm Ca sẽ tới, lúc nào Phạm Ca sẽ quay trở lại? Anh bị chính suy nghĩ đó tra tấn hành hạ đến không được yên ổn. Vì vậy anh nghĩ anh phải tự tìm niềm vui cho mình trong khi đợi em tới."
Ôn Ngôn Trăn nói thẳng một hơi, mọi người trong phòng bao như thể bị giọng nói của anh mê hoặc.
Anh hít sâu, nâng đỡ cơ thể mình bằng một đầu gối, nửa quỳ, vùi mặt vào bụng cô.
Đoạn ổn định hơi thở, nói tiếp:
"Tốt quá, cuối cùng em cũng đến. Con dâu nuôi từ bé của anh lần này đã chủ động xuất hiện trước mặt anh. Phạm Ca à, làm sao mới có thể cứu vãn hình tượng xấu xí năm phút vừa qua trong lòng em bây giờ. A Trăn của em không tốt, nhưng hắn sẽ chịu trách nhiệm cho những sai lầm của mình."
"Chỉ có điều khi anh cầm túi xách của em, anh lại nghĩ, tại sao anh không thể chơi xấu, giống như đứa con nít thường hay chơi xấu bọn bạn của mình. Ôn Ngôn Trăn sống tới hôm nay còn chưa từng chơi xấu ai bao giờ ư?"
"Ví như xé đơn ly dị em mang tới, rồi để chúng tung bay trong không trung như hoa tuyết. Lần tới em mang đến anh lại xé. Cứ như vậy trì hoãn được thêm lúc nào hay lúc ấy."
"Bởi vì...như vậy...ít nhất anh và em còn bị trói buộc trong mối quan hệ vợ chồng. Còn nếu anh ký tên lên tờ giấy ấy."
"Thì chúng ta sẽ chân chính trở thành hai người xa lạ, em là em còn anh là anh. Nếu điều đó xảy ra thì cũng tốt, anh chỉ sợ rằng một ngày nào đó người đàn ông bên cạnh em không còn là Ôn Ngôn Trăn nữa. Anh biết Phạm Ca tốt đẹp đến nhường nào, anh sợ sẽ có người đàn ông khác phát hiện ra sự tốt đẹp của cô ấy rồi xuất hiện trước mặt cô ấy với dáng vẻ tuyệt vời nhất. Sau đó, cô ấy sẽ mang danh phận là vợ của gã đó suốt đời."
"Đến lúc đấy anh nghĩ mình sẽ điên mất. Phạm Ca, em cũng biết anh là đứa ích kỷ đến dường nào mà phải không. Vì vậy, anh xin em, xin em đừng cố rời xa anh!"
Ôn Ngôn Trăn bỗng bật cười: "Thật tệ làm sao, hình tượng của anh bây giờ đã hỏng bét rồi nhỉ?"
Tiếng cười nhàn nhạt, buồn bã của anh giống như nốt nhạc trầm buồn cuối cùng vút lên trước khi vụt tắt trong khúc nhạc cầu siêu.
Ánh đèn sáng rỡ phảng phất như cũng ảm đạm đi vì tiếng cười ấy. Xung quanh yên tĩnh như địa cầu thuở mới khai thiên lập địa. Phạm Ca nhìn quanh bốn phía, cảm giác như đang đứng trong một bãi tha ma chờ đợi cơn giông tố phía trước, mỗi lần hít vào thở ra đều nhiễm phải hơi thở của người chết.
Cô gái đứng bên trái bận một chiếc váy đen gợi cảm, ngắn đến nổi không che nổi mông, đôi mắt cô ta đánh rất đậm. Lúc này đây cô ta đang bụm miệng chảy nước mắt, những lời người đàn ông vừa nói làm cô ta cảm động đến phát khóc.
Nếu như trước đây nghe thấy những lời này của Ôn Ngôn Trăn, Phạm Ca nghĩ mình chắc chắn cũng sẽ khóc bù lu bù loa như vậy! Hầu như tất cả các cô gái đều sùng bái những lời ấy.
Phạm Ca chạm lên mắt mình, khô khốc, không có một giọt nước mắt!
"Mới vừa rồi không tìm thấy đơn ly dị trong túi em, anh đã mừng đến phát điên. Hóa ra Phạm Ca không ly dị với anh, hóa ra Phạm Ca đến đây để đón anh."
Ôn Ngôn Trăn thận trọng ngẩng đầu lên.
Bị ánh mắt đó lôi kéo, Phạm Ca đành cúi xuống.
Bấy giờ cô mới phát hiện, ánh mắt si ngốc, dại khờ của người đàn ông ấy hồn nhiên, cố chấp như một đứa trẻ. Phạm Ca bỗng tìm thấy bóng dáng của một người khác trong anh. Người đó chính là Lạc Gia Sơ. Hiện tại, vẻ mặt của Ôn Ngôn Trăn cũng hèn mọn, thấp kém giống hệt ông ấy.
Nhìn thấy một Ôn Ngôn Trăn như vậy, Phạm Ca chợt tức giận. Ôn Ngôn Trăn đang làm gì vậy? Ôn công tử nổi danh khắp Hồng Kông rốt cuộc đang làm gì vậy? Anh có biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào thái độ thấp hèn của anh hay không? Đây chắc chắn sẽ trở thành chuyện nhục nhã nhất trong giới xã hội thượng lưu. Họ sẽ vừa uống trà chiều vừa thì thầm bàn tán về Ôn công tử trong một nhà hàng trên đỉnh núi, bạn biết gì không, Ôn công tử ấy...
Phạm Ca lắc chân, lạnh lùng nói: "Ôn Ngôn Trăn, anh đứng lên!"
Nhưng người ôm cô vẫn bất động. Người đàn ông này luôn biết cách làm cô phải thỏa hiệp, ngay cả nội dung lời nói, giọng điệu có chừng mực và thái độ cũng rất sành sỏi!
"Ôn Ngôn Trăn, mẹ nhà anh, đứng lên mau!" Phạm Ca mất bình tĩnh gào lên, thanh âm vang dội đến mức có thể gọi hồn cả những người đang ngơ ngẩn trở về! Nhưng bọn họ vẫn không dám di chuyển, họ giả vờ không nhìn thấy tình cảnh bẽ bàng của Ôn công tử.
Người đang ôm cô hơi buông lỏng vì cơn giận dữ của cô, song anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt cố chấp như cũ.
Ôn Ngôn Trăn dè dặt hỏi.
"Phạm Ca, em tới đón anh về có phải không?"
Phạm Ca sửng sốt, ánh mắt cô dời từ mặt anh lên trần nhà. Đây là tầng cao nhất của khách sạn, vì muốn tạo hiệu ứng chân thật, toàn bộ tường xung quanh đều được lắp kính, còn trần nhà thì sử dụng chất liệu bán trong suốt. Dưới ánh đèn kiến tạo, bầu trời mênh mông trải dài vô tận đang bao trùm lấy họ.
Tựa như câu thơ của Thi Tiên Lý Bạch:
Nguy lâu cao bách xích
Thủ khả trích tinh thần
Chênh vênh trăm thước lầu cao
Giơ tay với được trăng sao trên trời
() Bản dịch của Bùi Khánh Đản, Đường thi trích dịch, Trung tâm nghiên cứu Quốc học, NXB Văn học,
"Đúng vậy, đúng vậy, cô ấy chắc chắn đến đón anh về nhà!" Một giọng nói đột ngột vang lên, là giọng nữ cao vút, nhắc nhở Phạm Ca hiện tại không phải là lúc để thưởng thức phong cảnh.
"Phạm Ca, em tới đón anh về có phải không?" Ôn Ngôn Trăn lại hỏi tiếp, giọng run run!
Bầu trời bên ngoài chỉ còn chút xíu màu trắng của bụng cá mập, trời sắp sáng rồi. Đã có một số lượng lớn cảnh sát bày binh bố trận ở bên ngoài. Phạm Ca tới để đưa Ôn Ngôn Trăn ra cửa sau của khách sạn, ở đó có sẵn quản lý khách sạn, tài xế nhà họ Ôn và một vị luật sư!
Phạm Ca chầm chậm dời mắt khỏi trần nhà, khẽ lướt qua người phụ nữ bận chiếc váy không thể che nổi mông đó, chắc chắn mới vừa rồi người phụ nữ trang điểm đậm đến nỗi không nhìn ra tuổi tác này đã trả lời thay cô!
Nhìn mà xem, Ôn Ngôn Trăn lại mê hoặc thêm một người phụ nữ nữa rồi. Anh đã khiến cho cô nàng khéo léo lả lơi trong đêm tối này quên mất thân phận mình là ai. Cô ta nên giữ nguyên một nụ cười xinh thay vì nói những lời không đâu vào đâu!
Cô lại cúi đầu, nhếch môi nói.
"Đúng vậy, Ôn Ngôn Trăn, tôi tới đón anh về!"
Trong ánh sáng mê loạn, cảnh người phụ nữ dẫn người đàn ông rời khỏi nơi xa hoa trụy lạc ấy không khác gì vị mục sư cứu rỗi con chiên của mình khỏi con đường lầm lỗi. Một kết thúc vô cùng viên mãn trong cuộc sống.
Sau năm mươi sáu ngày xa nhà, Ôn công tử nhà họ Ôn cuối cùng cũng đã quay trở về.
Ở Hồng Kông, những người càng lắm tiền nhiều quyền thì sẽ càng mê tín. Sau khi Ôn Ngôn Trăn bước qua chậu lửa, tắm nước xả xui các kiểu, cả người sạch sẽ thơm tho ôm Tiểu Cao vào lòng, thì trời đã vào trưa.
Cậu bé nhỏ như hạt mầm không thích người khác đụng vào lại cười rất vui vẻ trong vòng ôm của Ôn Ngôn Trăn. Anh xúc động, khàn giọng nói, "Phạm Ca này, nom Tiểu Cao giống hệt anh khi bé đấy."
Phạm Ca ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Sau khi làm xong mọi chuyện, anh đến phòng của Cô Ôn. Giấc ngủ trưa của bà càng ngày càng dài. Đôi khi Phạm Ca sẽ ngồi lì trong phòng bà, chờ bà thức dậy rồi giúp bà chải tóc!
Lần này, bà lại ngủ lâu hơn lần trước mấy chục phút.
Việc đầu tiên bà làm khi tỉnh dậy là dùng cánh tay đập Ôn Ngôn Trăn túi bụi, vô cùng dữ tợn, sức lực ấy quả nhiên là muốn đánh chết anh.
Ôn Ngôn Trăn để mặc cho bà đánh, cuối cùng bà đánh đến nỗi rớt nước mắt, Ôn Ngôn Trăn liền ôm cơ thể nhỏ bé của bà vào lòng.
"Cô à, là lỗi của con, tất cả đều là lỗi của con!"
Bà lại bắt đầu làm nũng với A Trăn, hết lần này đến lần khác.
"Thằng nhóc trời đánh, Cô bị bệnh mà cũng không vác mặt tới thăm. Lúc còn bé là ai chăm sóc con? Con vừa ngã bệnh là Cô lại gấp đến độ mắc cả tật về mắt. Thế mà đến lúc Cô đổ bệnh thì nhẫn tâm không đến nhìn một cái, xem như Cô nuôi con phí công rồi. Con còn tệ hơn cả Mullah nữa..."
Mullah là con chó nhỏ mà Cô Ôn nuôi rất nhiều năm. Đáng tiếc nó vừa mới mất năm ngoái, nhưng Cô thường quên mất chuyện Mullah đã chết, luôn không tự chủ được nhắc tới tên của nó.
Trông thấy bà làm nũng với A Trăn, Phạm Ca cảm thấy quyết định đến Macau của mình là đúng đắn.
Siêu nhân trứng muối cũng biết mệt, cũng có những lúc muốn tháo ngụy trang của mình xuống!