Dịch: Duẩn Duẩn
Người ta thường nói, số phận sở dĩ quyết liệt là bởi con người luôn yếu đuối khi đối mặt với số phận! Phạm Ca phát hiện thì ra bản thân cũng là một kẻ hèn yếu như thế!
Bạn cố gắng vẫy vùng tung nắm đấm về phía nó, nhưng lại phát hiện bản thân vốn lực bất tòng tâm, còn số phận vẫn ở trên đỉnh đầu bạn, nở nụ cười từ bi hiền hậu.
Trước hôm Tiểu Cao tròn bốn mươi ngày tuổi một ngày, nhà họ Ôn đã vội vàng cho hủy bữa tiệc chúc mừng thằng bé. Hôm ấy, vừa đến tháng mười, người hầu nhà họ Ôn trong lúc vô tình đã tìm thấy hồ sơ bệnh án trong phòng của Cô Ôn.
Lạc Cảnh Quỳnh, bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối!
Trong phút chốc, tất cả mọi người mới ngỡ ngàng nhận ra người phụ nữ luôn cười đến híp cả mắt ấy thời gian này gầy đến xót xa.
Thế nhưng thanh âm ấy chỉ vẻn vẹn hơi tiếc nuối, giống như một tiếng thở dài khi bị bạn thân của mình cho leo cây mà thôi. Phạm Ca cố kìm nước mắt, Cô Ôn không khóc, sao cô có thể khóc được chứ.
Ôn Cảnh Minh bước tới, ôm lấy em gái mình. Ngôn Kiều cũng ảm đạm, gục đầu lên vai Cô!
Cuối cùng, Cô Ôn tới trước mặt Phạm Ca, vỗ nhẹ mặt cô, xu nịnh nói: "Thôi mà Phạm Ca. Đừng tức giận quá nhé! Cô không muốn làm con phải khổ. Một mình A Trăn làm con khổ là đủ lắm rồi."
Những người giàu có luôn đối xử với người thân của mình vô cùng thờ ơ và lạnh nhạt. Có đôi khi họ còn lợi dụng cả người thân của chính mình. Điển hình là chỉ mới mấy tiếng đồng hồ sau khi hồ sợ bệnh án của Cô Ôn bị phát hiện, Ngôn Kiều đã bày một nét mặt đau khổ cùng với lời nói bóng gió của Ôn Cảnh Minh ám chỉ, nếu như Phạm Ca hòa hợp lại với Ôn Ngôn Trăn thì Cô chắc chắn sẽ rất vui.
Ngôn Kiều còn muốn dùng chân tình làm cô cảm động: "Phạm Ca à, Tiểu Trăn từ nhỏ đã lớn lên bên Cô con. Con cũng biết rồi đấy, Cô còn thương thằng bé hơn mẹ nhiều. Mặc dù bà ấy không nói nhưng ai cũng biết bà ấy luôn muốn con và nó tái hợp. Phạm Ca à..."
Ngôn Kiều nói rất nhiều, nhưng Phạm Ca nghe tai này lọt qua tai kia. Trái tim cô rối bời, cô biết chứ, Cô của cô thương Ôn Ngôn Trăn biết bao. Và cô cũng biết bà luôn hy vọng cô và Ôn Ngôn Trăn sống với nhau đến hết đời!
Ngôn Kiều vẫn còn nói tiếp: "Phạm Ca à, con cũng nên suy nghĩ cho Tiểu Cao một chút. Con nhẫn tâm để thằng bé còn nhỏ như vậy đã không có tình thương của bố sao?"
Tiểu Cao, Tiểu Cao...
Trong giây phút Phạm Ca hoảng loạn, Cô Ôn hung dữ nhào tới, một con người luôn nhã nhặn như thế đã nổi giận đùng đùng đập chiếc bình hoa xuống đất: "Đủ rồi đấy, Ngôn Kiều. Trong lòng chị chỉ có con trai chị mà thôi. Đã bao giờ chị thật sự xem Phạm Ca như con gái hay con dâu của mình chưa! Nếu như có, chị sẽ không bao giờ nói với con bé những lời như vậy vào giờ phút này. Tôi ủng hộ Phạm Ca, con bé nếu đã muốn ly hôn thì hãy để nó ly hôn, lời này tôi đã quyết! Nếu như các người còn ầm ĩ giở trò nữa, đừng trách tôi lấy cổ phần của công ty bố để lại khiêu chiến với các người!"
Sau khi vợ chồng Ôn Cảnh Minh bỏ đi, người Cô còn thấp hơn cả Phạm Ca ôm cô vào lòng vỗ về, "Phạm Ca ngoan, không sao, không sao cả. Chúng ta đừng để ý đến họ."
Phạm Ca gục đầu trên vai bà, khóc tu tu như một đứa trẻ: "Cô ơi, nếu lúc nãy cô cũng giống bọn họ chắc con phát điên mất!"
Rạng sáng ngày hôm sau, Ngôn Kiều lại vội vã chạy vào phòng Phạm Ca. Lần này, cả Ôn Cảnh Minh cũng xuất hiện. Hai vợ chồng nét mặt phờ phạc, hoảng loạn, không hẹn mà cùng nói: "Phạm Ca, lần này con phải giúp chúng ta. A Trăn xảy ra chuyện rồi!"
Ôn Ngôn Trăn lại tiếp tục gây rối. Anh nhờ đám bạn của mình mang ma túy và súng ống vào khách sạn. Trong phòng bao sang trọng, bọn họ tổ chức bữa tiệc "khai súng" và chơi blackjack, người nào thua sẽ phải cầm súng bắn nổ lốp một chiếc xe trong bãi đậu, sau đó kẹp lên gạt cần xe một tờ chi phiếu có trị giá gấp mấy chục lần chiếc xe ấy.
Hiện tại đã có hơn hai mươi chiếc xe "gặp nạn".
"Phạm Ca, khách sạn đã cho người báo cảnh sát. Con à, A Trăn nó cố ý. Chuyện lần trước của nó đã chọc giận cảnh sát Macau, lần này có chơi chiêu trò gì cũng vô ích. Họ nói nếu trời sáng mà A Trăn còn điên khùng làm loạn ở đó thì bọn họ sẽ không tha cho nó đâu."
"Phạm Ca ơi là Phạm Ca, chơi ma túy, sử dụng súng trái phép và tụ tập phá hoại tài sản của người khác đều là tội phạm hình sự đấy con ạ! Chúng sẽ hủy hoại nó mất thôi. Giả sử lần này thoát tội được, lần sau nó lại càng quá đáng hơn. Rõ ràng là Tiểu Trăn đang cố ý làm rùm beng mọi chuyện. Phạm Ca ơi, mẹ cầu xin con, xin con mang nó trở về giùm mẹ! Mẹ với bố nó có cầu xin khuyên bảo thế nào nó cũng thờ ơ, không thèm đếm xỉa. Nó đang chờ con, nó đang chờ con!"
"Cái thằng trời đánh kia là một đứa hèn nhát! Con phớt lờ nó là nó liền khó chịu. Hành vi của nó bây giờ chẳng khác gì đứa trẻ muốn thu hút sự chú ý của người lớn. Nó làm như vậy, cũng chỉ vì muốn con chú ý tới nó. Con lớn lên với nó, tâm tư nó thế nào chắc con cũng hiểu. Bây giờ mẹ với bố già rồi, bắt đầu thấy tình cảm quý giá hơn bao giờ hết! Nghĩ lại hồi xưa mới thấy quá nhẫn tâm với A Trăn. Vì thiếu thốn tình cảm mà suy nghĩ của nó lệch lạc, muốn giữ mãi một nơi ấm áp, nên mới cố chấp như vậy."
"Phạm Ca, con đi gặp nó đi, được không con? Coi như mẹ cầu xin con, cầu xin con!"
Người mẹ này lại bật khóc nức nở trước mặt Phạm Ca lần nữa, Ôn Cảnh Minh đứng cạnh đôi mắt cũng hoe đỏ. Bấy giờ, Cô Ôn bước vào phòng, chiếc váy ngủ quá khổ trùm lên người Cô, khiến Cô trông càng hao gầy, tê tái.
Lần này, Cô không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đứng đó, khuôn mặt bị bệnh tật giày vò như khắc lên dấu ấn của thần chết.
Sắc trời lộ ra màu trắng bạc. Phạm Ca đứng trước cửa phòng bao. Hai cánh cửa đóng chặt im lìm. Cô còn chưa kịp làm gì thì bên trong đã có người đẩy ra. Đó là hai cô nàng mặc bộ đồ thỏ hồng, tinh thần hưng phấn, từ chỗ phồng lên của nội y cũng biết hôm nay mấy nàng đã hốt bộn đống tiền boa từ khách.
Cánh cửa lần nữa khép lại. Phạm Ca hít sâu một hơi, đẩy cửa!
Cánh cửa từ từ mở ra, ngay lúc ấy Phạm Ca đã nghĩ, nếu lúc này có ai đó chụp lại chỗ này rồi gửi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị mấy anh chị hay dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích, lên án mất. Còn mấy người làm thuê phải mướn nhà trọ để ở chắc cũng chỉ biết thở dài than thở, có tiền cũng không nên đem đốt như vậy chứ, sau đó cuối câu sẽ bỏ thêm chữ, một đám phá gia chi tử.
Đây là lần đầu tiên Phạm Ca đứng trong phòng bao sang trọng của một sòng bạc nổi tiếng lẫy lừng thế này. Nói là sòng bạc Phạm Ca lại thấy giống chốn lầu xanh hơn. Hàng chục cô gái xinh đẹp trẻ tuổi với đôi mắt lả lơi quyến rũ như muốn hớp hết hồn của đám đàn ông. Bên cạnh Ôn Ngôn Trăn cũng có mấy cô.
Đây là lần đầu tiên Phạm Ca nhìn thấy Ôn Ngôn Trăn như vậy. Nhà họ Ôn từ nhỏ đã giáo dục anh rất nghiêm khắc và có kỷ luật, ngoại trừ đua xe ra, Ôn Ngôn Trăn hiếm khi tham gia mấy bữa tiệc đàm đúm chơi bời giống đám công tử khác. Phạm Ca biết, Ôn công tử mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, anh chán ghét nhóm bạn chơi cùng mình.
Nhưng lần này, Ôn công tử có vẻ rất vui vẻ. Người đẹp tóc dài đang thò tay mò mẫm trong quần áo anh, còn cô em tóc ngắn bên cạnh cũng không chịu thua kém, cô ả dựa cả bộ ngực khủng của mình lên người anh.
Ôn công tử đang ngậm thuốc, đôi mắt hơi lim dim, ngồi chính giữa bàn đánh bạc. Anh chàng đứng bên trái run lẩy bẩy, mồ hôi rơi tí tách xuống sàn. Người xáo bài đứng bên phải, trên bàn cuộc rải rác vài đồng chip, tất cả đang hứng thú trông coi.
Phạm Ca chầm chậm bước đến. Mọi người đều đang chú ý vào bàn đánh bạc nên không ai phát hiện ra cô. Đến khi đứng ở đó, cô mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông run rẩy cầu xin bọn họ tha cho anh ta. Tên này là phục vụ trong phòng bao, không biết đã lỡ trộm tiền chip của ai, bị Ôn công tử, là ông vua bữa tiệc, ra lệnh cho người chặt ngón tay.
Anh cười lớn: "Mày đừng sợ, tao chỉ giúp mày nhớ kỹ hơn thôi, tránh khỏi lần sau tay chân lại táy máy."
Người phục vụ bắt đầu nài xin. Anh ta nói rằng mẹ anh ta đột nhiên ngã bệnh, cần tiền thuốc men chữa trị, nên đường cùng mới làm chuyện táng tận lương tâm. Anh ta bảo đồng nghiệp của anh ta có thể làm chứng, sau đó luôn miệng gọi "Ôn công tử, Ôn công tử".
"Chặt!" Ôn công tử vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, phất tay một cái.
Anh ta sợ hãi lùi về sau, vô vọng tránh tên cao to hùng hổ đang cầm dao lăm lăm đi về phía mình. Cuối cùng anh ta hết đường đành co cẳng chạy. Đáng tiếc sự trốn chạy của anh ta trong mắt đám người đó không khác gì chuyện cười.
Bọn họ cười khằng khặc vang dội, đúng lúc đó cơ thể người phục vụ không may đụng phải Phạm Ca, làm cả hai cùng té lăn quay xuống đất.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cô, Ôn Ngôn Trăn như bị điện giật đứng bật dậy, điếu thuốc đang ngậm trong miệng rớt xuống đất, hất tay đẩy mấy cô ả đang bám trên người mình ra xa mấy mét.
Anh chỉnh trang lại quần áo, đứng dại ra, đôi môi hé mở nhưng không thốt nổi một lời. Một lát sau, dường như ý thức được điều gì! Anh nhướng mày, vẻ mặt lại trở về vẻ hờ hững khi nãy, lôi một điếu thuốc khác ra ngậm lên miệng.
Những người nhận ra Phạm Ca liền ngừng cười ngay lập tức, chỉ có những người không biết thì vẫn cứ cười khùng khục không dứt, thậm chí có kẻ còn ngả ngớn nói, "Chị gái này, hình như chị nhầm phòng rồi đấy. Tôi có thể chắc chắn trong phòng này không có ông chồng chết dẫm của chị đâu!"
Vừa dứt lời, kẻ đó liền bị Ôn Ngôn Trăn tức giận ném thẳng chai vang đỏ vào mặt.
Gã ngơ ngác đứng im tại chỗ, bưng cái trán máu chảy ròng ròng của mình.
Không biết là ai đã tắt nhạc, xung quanh cực kỳ yên tĩnh. Tất cả mọi người đều đang nhìn Ôn Ngôn Trăn, ông vua bữa tiệc mới nổi gần đây ở Macau!
Chẳng là bữa tiệc do Ôn công tử tổ chức ở hải phận quốc tế đã trở thành chủ đề nóng gần đây trong thành phố, thiếp mời tổng cộng ngốn hết ngàn đô la Hồng Kông; Hoàng tử Ả Rập, nữ hoàng sắc đẹp, siêu mẫu, và những ngôi sao ca nhạc đang nổi đều đến trình diễn miễn phí. Đáng sợ hơn cả là phía sau buổi tiệc ấy có liên quan chặt chẽ với những nhân vật trên, tràn đầy chiêu trò và mánh lới.
Lần này mấy gã công tử ăn chơi trác táng luôn bị xã hội chỉ trích lên án vô cùng mừng rỡ, nhìn mà xem, Ôn công tử được yêu thích nhất trong tứ đại gia tộc cũng biến thành như vậy!
Ôn Ngôn Trăn từ từ châm điếu thuốc rồi ngậm lấy, nheo mắt lại, cau mày, rít một hơi thật mạnh. Khi nhả ra một vòng khói, lại tiếp tục nheo mắt, khóe miệng như cười như không.
Phạm Ca nghĩ bụng, động tác ấy của Ôn công tử chắc chắn đã câu mất ba hồn bảy phách của mấy người đẹp ngồi ở đây rồi.
Ôn Ngôn Trăn cất giọng tuỳ tiện: "Lạc Phạm Ca, em nói xem, em đến đây để lật bài ngửa với tôi ư? Nhưng làm sao bây giờ? Ông đây hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn cùng em chơi trò dây dưa!"
Ánh mắt anh còn tìm kiếm phía sau cô, không nhịn được cười nhếch mép: "Thế nào, sao hôm nay không mang Đại Âu của em tới nữa. Nghe nói, thời gian gần đây hai người thân thiết lắm mà."
Phạm Ca siết chặt chiếc ví trong tay, tức đến phát khóc. Cô nghiến răng nghiến lợi, rít ra từng chữ một: "Ôn Ngôn Trăn, giờ anh có đi hay không?"
"Đi? Tại sao tôi phải đi?" Ôn Ngôn Trăn vừa ngả ngớn dành cho người đàn bà bên cạnh một nụ hôn gió, vừa cười cợt nói: "Khi cô nào cô nấy ở đây đều đáng yêu thế này!"
Được lắm, anh được lắm. Phạm Ca ngẩng đầu lên, cố không cho nước mắt mình rơi xuống. Sau khi sinh đứa bé xong, hình như cô càng ngày càng thích khóc thì phải, đặc biệt là Cô của cô...
Cô của cô! Phạm Ca gắng dồn nước mắt về lại trong hốc mắt, để bản thân trông thật thản nhiên: "Ôn Ngôn Trăn, anh đi ra ngoài với tôi!"
"Đi ra ngoài?" Ôn Ngôn Trăn cau mày: "Rồi sao nữa, em tính nói chuyện ly dị với tôi? Sau đó, Đại Âu của em sẽ mang em đi thật xa chứ gì! Ok, ok! Tôi cũng không thích làm khó người khác, chả phải chỉ ký một cái tên thôi sao? Quá đơn giản!"
Ôn Ngôn Trăn chỉ chiếc túi cô đang đeo: "Em để đơn ly dị ở đó chứ gì? Còn luật sư của em thì chắc chắn đang đứng bên ngoài!"
Anh ra lệnh cho người bên cạnh đến lấy chiếc túi của cô. Sau khi đưa đến cho Ôn Ngôn Trăn, anh ung dung kéo khoá, giọng nói cũng rất từ tốn chậm rãi.
"Để tôi nhìn xem nào, con dâu nuôi từ bé của tôi sẽ viết tờ đơn ly dị thế nào!"
Cả phòng đều tĩnh lặng như tờ, chỉ còn âm thanh thở dốc ngày càng lớn của Ôn Ngôn Trăn.
Ôn công tử không hề tìm thấy tờ đơn ly dị như anh đã nói. Anh vội ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Phạm Ca, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
Gương mặt Lạc Trường An cũng trắng bệch như vậy, giống y hệt người chết. Đêm ba mươi ấy, gương mặt Lạc Trường An đỏ hồng như máu, cơ thể dưới chiếc áo lông và cơ thể người đàn ông núp sau rèm cửa sổ rốt cuộc đã làm những gì? Giá như khi ấy cô đi đến vén chiếc rèm lên thì tốt biết mấy, ít nhất con đường đi đến ngày hôm nay cũng không mệt mỏi nhường vậy!
Phạm Ca đờ đẫn xoay người, cô không biết tại sao bản thân lại lết đến nơi này, cô muốn làm một Thánh mẫu nữa ư? Không, không thể nào, làm Thánh mẫu mệt chết đi được.
Ngay lúc Phạm Ca dợm bước, Ôn Ngôn Trăn nhanh như chớp nhào về phía cô.
Cơ thể cô bị ôm ghì lấy, siết chặt đến đau đớn, người đàn ông ôm cô dần dần khụy xuống.
"Phạm Ca, Phạm Ca..." Anh ta như dùng cả linh hồn gọi tên cô: "Em đừng đi, xin em đừng đi!"
Phạm Ca cúi đầu.
Người đàn ông quỳ gối trước mặt mình, ôm rịt lấy chân mình, thanh âm run rẩy.
"Mới vừa rồi, anh sợ biết bao khi nhìn thấy tờ đơn ly dị trong túi em."
"Thật tốt là không nhìn thấy! Phạm Ca, cảm ơn em đã không để anh nhìn thấy. Mấy ngày gần đây anh đều mơ thấy nó!"