Đèn thuỷ ngân bật lên, An Cát nhìn thấy Du Diệp Quân thay đổi ánh mắt, trong lòng thầm ngạc nhiên, đại khái có thể nói là nhập diễn chỉ trong một giây.
Một giây trước, đầu óc còn trống rỗng tĩnh lặng, chỉ sau một tiếng "Action", lập tức thay đổi muôn màu, hoà nhã, bẽn lẽn, đáng yêu và thật thà.
Đây chính là bản lĩnh của một diễn viên xuất sắc, làm người nhìn thoã mãn thị giác.
Đây là lần đầu tiên Du Diệp Quân hoà mình vào cuộc sống của một thư sinh, thế nhưng vóc dáng và cử chỉ rất ăn nhập với nhau.
Bỗng nhiên An Cát khẩn trường, bạn diễn của cô xuất sắc thế này, liệu cô có bắt kịp được không? Có bị đối phương lấn áp không?
An Cát là một người rất mạnh mẽ, cô luôn cảm thấy những việc mà người khác không làm được thì cô vẫn có thể làm được, không có lý do gì khiến cô làm không tốt, chỉ dựa vào sự cứng đầu và kiên trì của bản thân, dù là trong sự nghiệp hay cuộc sống, cô vẫn sẽ kiên trì làm cho đến cùng.
Cho nên khi cuộc hôn nhân đầu tiên thất bại, dư luận xôn xao, nhưng mà điều đó không cản trở được sự nghiệp diễn xuất của cô, ngược lại An Cát nắm chắc từng cơ hội bản thân có được, nỗ lực tạo thành công thứ hai.
An Cát cũng đã dùng tâm lý ý chí kiên cường trên để diễn cùng bạn diễn tài sắc vẹn toàn - Du Diệp Quân, mặc dù khó khăn không nhỏ nhưng cô nhất định sẽ dốc hết sức, và tự cổ vũ bản thân.
Cảnh quay này là Du Diệp Quân đơn độc diễn, An Cát đứng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát thói quen và kỹ năng diễn xuất của Du Diệp Quân.
Nhưng mà cô hoàn toàn không phát hiện ra một kỹ năng nào, như thể nó là lẽ tự nhiên, giống như đây là một phần của cơ thể, sau đó ráp lại thành một khối toàn vẹn.
Cho đến khi tiến "NG" vang lên, Du Diệp Quân sửa sang lại trang phục, khí chất lập tức thay đổi về dáng vẻ uể oải và lãnh đạm thường ngày.
"Pass." Đạo diễn hô to một tiếng, Du Diệp Quân cười khẽ.
Cảnh quay này chỉ cần quay một lần đã qua, các nhân viên ở trên set quay và các diễn viên có mặt ở đó đều bày tỏ sự ngưỡng mộ, Du Diệp Quân đã quen với kiểu như thế này, cô cầm kịch bản lật ra xem.
Trong lòng An Cát thầm ngưỡng mộ, cô cũng cầm kịch bản lên xem, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, là cảnh quay cùng Du Diệp Quân.
Hơn nữa, đây còn là cảnh "tiểu biệt thắng tân hôn" sau một thời gian xa nhau, cô vẫn còn chưa thích nghi được mối quan hệ này.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người diễn chung với nhau.
Đèn thuỷ ngân sáng lên lần nữa, vào lúc thư sinh đi vào trong nhà, hai mắt cô sáng lên, vẻ mặt đầy hạnh phúc.
An Cát dùng hết kinh nghiệm của mình có được, vui vẻ chào đón.
Hai tay nắm lấy nhau, ấm áp, ẩm ướt.
An Cát nhìn thấy được ánh mắt đầy thương nhớ, uỷ khuất và chân thành, ngây thơ mà sống động, cô có chút thất thần.
"NG." Đạo diễn tạm dừng, cầm kịch bản đi đến, "An Cát, biểu cảm này của cô hơi chậm chạp.
Tiểu biệt thắng tân hôn, bây giờ hai người đã là phu thê, tình cảm đang trong giai đoạn mãnh liệt, biểu cảm của cô phải là hấp tấp, vui sướng như điên."
"Vâng." An Cát gật đầu.
"Cô có muốn tìm chút cảm giác không?" Đạo diễn Doãn nhẹ nhàng hỏi.
"Thực xin lỗi, cho tôi chút thời gian, tôi điều chỉnh lại." Mặt An Cát đầy xin lỗi.
"Không sao, không vội." Đạo diễn cầm kịch bản đi về trước màn hình.
An Cát đứng tại chỗ, hồi tưởng lại biểu hiện của Du Diệp Quân, trong lòng có chút lo âu.
Những lần trước diễn cùng với các diễn viên nam, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng cảm nhận được sự chiếm hữu và dục vọng của đàn ông, kể cả biểu hiện thương nhớ có đôi khi cũng lộ ra bên ngoài, nhưng mà ánh mắt Du Diệp Quân quá đơn thuần, sạch sẽ, làm cho bản thân cô sinh ra ảo giác, đó là ánh mắt đơn thuần của một đứa trẻ, không có bất cứ dục vọng nào.
Là bạn diễn thể hiện chưa đúng sao? Giống như không phải vậy, mặc dù thư sinh đã lập gia đình, nhưng mà chỉ chỉ mới , tuổi.
Vẫn chỉ là mọt sách, chưa hiểu biết chuyện đời, cho nên trong cuộc sống đối với người yêu, cũng sẽ tự nhiên bảo trì một khía cạnh tình cảm đơn thuần, bạn diễn thể hiện gãi đúng chỗ ngứa.
Vậy thì là do cô vẫn chưa dung nhập được.
Bây giờ, cô đang là thê tử của thư sinh.
Ở thời cổ đại, đàn ông là người có địa vị lớn nhất trong nhà, một thê tử đối với phu quân phải tôn kính, yêu quý và phụ thuộc.
Đúng, chính là như vậy.
Hơn nữa, hai người còn đang trong thời kỳ tân hôn đã phải xa cách, vậy thì cách thể hiện phải là vô cùng thương nhớ và mang theo xin lỗi.
Tự hỏi bản thân xong, An Cát đi vào trong phim trường, nhìn đạo diễn gật đầu.
Đạo diễn hiểu ý, bắt đầu cảnh quay lần nữa.
Sau ba cảnh quay dài, cuối cùng cũng đã xong.
Kế tiếp, An Cát và Du Diệp Quân diễn từng phân đoạn với diễn viên khác, hai người diễn rất thành thục.
Một ngày bận rộn cứ như thế mà trôi qua.
"Kết thúc công việc hôm nay." Đạo diễn hô to, nhân viên ở trong phim trường bắt đầu thu thập.
An Cát thở phào nhẹ nhõm, diễn chung với một bạn diễn như Du Diệp Quân, thật sự phải dùng hết sức tinh lực, chỉ cần sơ sẩy một chút, thì sẽ bị phân tâm.
Xem ra phải cố gắng trau dồi kỹ năng nhiều hơn nữa, không thể lười biếng được, và cũng cần thường xuyên đi tìm Du Diệp Quân để diễn tập trước mới được, chứ nếu không ở phim trường mà cứ nghe "NG" suốt, lòng tự trọng của cô không thể chịu nổi sự đả kích này.
Từ trước đến giờ, An Cát chưa bao giờ cảm thấy áp lực khi làm diễn viên.
Mặc dù, những ngày đầu tiên diễn là phim tình cảm, nhưng độ nhập diễn của cô vẫn coi như tạm được.
An Cát vẫn còn đang suy nghĩ về bản thân mình thì đã bị Du Diệp Quân chạy như điên đến cắt ngang.
"An lão sư." Du Diệp Quân quăng cuống kịch bản xuống, lập tức chạy đến, "Buổi tối, không quay phim nữa, chị có muốn đi ra ngoài chơi không? Bọn tôi muốn dạo chợ đêm."
"Đi dạo à? Hôm nào đi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt cho lắm." An Cát từ chối, cô đang cần về phòng nghiền ngẫm lại kịch bản.
Dựa theo thông báo của hôm nay, cảnh quay ngày mai chính là cảnh quay lớn – đêm động phòng hoa chúc, bản thân cô còn chưa nhập diễn hoàn toàn, thì đã phải diễn ngay đoạn tình cảm mãnh liệt, mặc dù trong kịch bản cũng không có đoạn nào không có chừng có mực, chỉ có một cái hôn trán thôi, nhưng mà trong lòng cô vẫn không thoải mái.
"Chị làm sao thế? An lão sư." Du Diệp Quân vừa nghe nói tâm trạng của An Cát không tốt, lập tức sốt ruột.
"Không có việc gì đâu, chỉ là tôi còn chưa đọc hiểu hết kịch bản cho nên vẫn chưa nắm chắc được nhân vật." An Cát cũng không tính giấu giếm Du Diệp Quân, dù sao đây cũng là bạn diễn của cô.
"Khụ, tôi còn cho rằng chị không khoẻ chứ! Việc diễn chỉ là chuyện nhỏ." Du Diệp Quân không câu nệ mà nói.
An Cát nghe vậy, lặng lẽ thu dọn đồ cá nhân, thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Du Diệp Quân thấy An Cát không nói gì thêm, bản thân cũng có chút tự giác, ngoan ngoãn nói, "Vậy hôm khác chúng ta cùng đi nha!"
"Ừm!" An Cát nhỏ giọng trả lời.
"Vậy tối nay, có cần diễn tập không?" Du Diệp Quân thử hỏi.
"Được nha." An Cát chỉ đang đợi câu nói này, thật ra cô cũng ngại mở miệng yêu cầu Du Diệp Quân diễn tập với cô, đối phương đã nói thế này, thật hợp ý.
Du Diệp Quân sửng sốt, sau đó cũng cười thoải mái.
"Chị An, chị có điện thoại."
"Đây.".