Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa, Du Diệp Quân có thể nghe rõ ràng, cô không hỏi rùng mình một cái, sởn cả tóc gáy, đôi tay nắm chặt góc chăn.
Cửa mở, có tiếng bước chân dần dần tới gần, tâm Du Diệp Quân giật nảy theo từng tiếng bước chân.
Người tới nhẹ nhàng kéo chăn ra, Du Diệp Quân càng nắm chặt lấy góc chăn, cả cơ thể run lên.
Tim cô như muốn nhảy ra cổ họng, cả người khẩn trương giống như dây cung.
"Là anh đây, Quân Quân." Một giọng nói nam trầm ấm xuyên qua chăn truyền đến lỗ tai Du Diệp Quân.
"Đừng sợ, là anh, anh đến rồi!" Chàng trai rất có kiên nhẫn, tiếp tục kéo chăn.
Giọng điệu quen thuộc, giọng nói quen thuộc, cả người Du Diệp Quân được thả lỏng.
Chăn bị kéo ra, một luồng không khí tràn vào, Du Diệp Quân hé miệng thở.
Trời đã sáng, mặt trời vừa mới ló rạng, trong phòng đầy ắp ánh sáng.
Du Diệp Quân hé mở mắt, nhìn thấy Quách Niên Hồng cô lập tức mỉm cười, ánh mắt nhu hoà, lưu luyến.
Sống mũi Du Diệp Quân cay cay, nước mắt tích lại trong nháy mắt lập tức lăn xuống.
Quách Niên Hồng hoảng hốt, tay luống cuống lau nước mắt, Du Diệp Quân nắm lấy tay anh ta, siết chặt, không nói gì hết nhưng mà sự hoảng loạn cùng với uỷ khuất đều thể hiện qua ánh mắt.
"Đến đây." Quách Niên Hồng mở rộng hai tay, mời.
Du Diệp Quân giãy giụa chuẩn bị ngồi dậy, Quách Niên Hồng thấy thế, hai tay đỡ lấy bả vai cô, kéo cô vào trong lòng ngực.
Trong nháy mắt, hơi thở mát lạnh của đàn ông vây quanh Du Diệp Quân, trái tim hoảng loạn của cô, rốt cuộc cũng đã yên bình, cảm giác vẫn như ngày đầu, cuộc sống lang bạc luôn có một điểm tựa.
Lúc An Cát mang theo hộp đồ ăn vào cửa, nhìn thấy thân ảnh hai người an tĩnh ôm nhau, dưới ánh sáng mặt trời ấm vàng, tựa như mùa xuân ấm áp.
Người đàn ông này trong lúc cô tìm hiểu về tư liệu điện ảnh của Du Diệp Quân, đã từng nhìn thấy, người đàn ông đeo mắt kính, tao nhã lịch sự, rất có hơi thở của thư sinh, so với một doanh nhân thật sự có chút khác biệt.
An Cát đứng ở cửa do dự.
Quách Niên Hồng nhận ra có người đứng ở cửa, hai tay nhẹ đẩy Du Diệp Quân ra, để cho cô ngồi thẳng, sau đó đứng lên nhìn về phía cửa.
truyện đam mỹ
"Thực xin lỗi, đã làm phiền hai người." Giọng nói của An Cát đầy xin lỗi.
"Phải cảm ơn cô mới đúng, vất vả cho cô cả buổi tối." Giọng nói của Quách Niên Hồng rất thành khẩn.
"Không có gì vất vả, chuyện nhỏ không tốn sức." An Cát mang theo hộp đồ ăn đi đến trước giường bệnh, mở ra, "Tôi có mua cháo, ăn sáng trước đi!"
"Nhưng mà hình như tôi mua thiếu một phần." An Cát nói có chút tiếc.
"Không sao, tôi có nói Tiểu Bạch đi mua, thật sự làm phiền cô quá rồi." Quách Niên Hồng lấy tay đỡ đỡ mắt kính, cung kính trả lời.
An Cát có chút buồn cười, hình như cô ở đây không thích hợp cho lắm, làm cho bọn họ phải câu nệ, đặc biệt là Quách Niên Hồng.
Du Diệp Quân dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm hộp cháo của An Cát mang đến, cô nuốt nước miếng, có chút đói bụng.
"Bây giờ, cô chỉ có thể ăn cháo trắng, cái này sẽ tốt cho bao tử và gan hơn." An Cát múc cháo ra chén, ngón tay áp áp lên chén thử độ ấm, rồi đặt lên cái bàn bên cạnh giường bệnh, tiện thể xoay người cầm lấy túi, "Mau ăn đi, độ ấm vừa phải, tôi đến đoàn làm phim trước, trễ chút mới quay lại."
"Cô ở lại ăn sáng rồi đi! Tiểu Bạch cũng sắp quay lại rồi." Giọng nói của Quách Niên Hồng vẫn đầy khách sáo.
"Không được, tôi mới vừa ăn xong.
Anh chăm sóc Du lão sư nha, mong cô ấy mau bình phục." An Cát vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Tôi tiễn cô." Quách Niên Hồng chuẩn bị vòng qua giường bệnh.
"Không cần.
Tự tôi đi được rồi." An Cát bỗng nhiên quay đầu, nhìn Du Diệp Quân sau đó cười ngọt ngào với cô ấy, "Nhanh chóng khoẻ lại nhé, tôi còn chờ được hợp tác với cô!"
Du Diệp Quân chậm chạp cong khoé miệng, cười miễn cường, "Được."
An Cát đi rồi, trong phòng bệnh lại yên tĩnh.
"Sao anh lại đến đây?" Ăn cháo xong, khôi phục được chút sinh khí, Du Diệp Quân nhìn quầng thâm mắt của Quách Niên Hồng mà hỏi.
"Hơn giờ tối qua, Hàn Đức Ngọc gọi điện thoại xin lỗi anh, nói không chăm sóc em tốt để em nhập viện." Quách Niên Hồng đưa tay ra, thuận tay vén tóc mái Du Diệp Quân.
Sắc mặt Du Diệp Quân còn chút tái nhợt, chắc có lẽ vừa mới ăn cháo ấm xong, đôi môi cũng hồng hơn chút.
"Cả đêm hôm qua, anh không ngủ à?"
"Có ngủ, sáng sớm nay h mới lên máy bay, anh lo lắng em...." Quách Niên Hồng dừng đề tài đúng lúc.
Ánh mắt Du Diệp Quân ảm đạm, "Anh ngủ một lát đi, mặt trời đã lên cao rồi."
"Chờ bác sĩ đến kiểm tra xong, em cũng ngủ một lát đi!"
"Em biết rồi!" Du Diệp Quân ngoan ngoãn trả lời.
Có lẽ vì Quách Niên Hồng đã đến, Du Diệp Quân có điểm tựa, cho nên trạng thái cực kỳ tốt, khôi phục rất nhanh, đúng hai sau xuất viện, tung ta tung tăng.
Tối ngày Du Diệp Quân xuất viện, Quách Niên Hồng mở tiệc cảm ơn mọi người, sau đó vội vàng đi về xử lý đống công việc chồng chất.
Sáng sớm ngày hôm sau, An Cát đã đến trường quay, vừa vào cửa thì thấy Du Diệp Quân ngồi trước kính trang điểm nghiêm túc xem kịch bản.
Có tin đồn hành lang, lúc Du Diệp Quân đóng phim rất khó tiếp cận, nghiêm túc, lạnh nhạt, không biết hợp tác có khó khăn không, trong lòng An Cát vẫn có chút lo lắng.
"Buổi sáng tốt lành!" An Cát mang theo hơi thở sớm mai chào Du Diệp Quân một tiếng.
Du Diệp Quân ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt cười trong trẻo của An Cát, bất giác cô cũng cười nhưng không dễ nhìn thấy, giống như một gợn sóng lướt qua mặt, sau đó ngưng tụ thành hai tia sáng trong mắt, rồi biến mất trong hốc mắt.
"Sớm An lão sư!"
Thật ra, cô cũng lo lắng, nói ra thì cô đóng vai một chàng trai, so với một chàng trai đúng nghĩa vẫn có khác biệt rất lớn, không biết đối phương có khó chịu hay không? Diễn có ra được kết quả mong muốn hay không? Mấy vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu cô từ cái hôm cô bước vào đoàn làm phim.
"Sau này, chúng ta cùng dùng chung một phòng nghỉ, không biết Du lão sư có chê không?" An Cát đi đến trước cái máy lọc nước, vừa rót nước vừa nói.
"An lão sư nói quá rồi, dùng chung phòng với chị, tôi cầu mà không được, còn phải cảm kích chị mới đúng." Sự cảm kích này phát ra từ nội tâm Du Diệp Quân, cô biết An Cát vẫn còn để trong lòng chuyện cô gặp con rắn đạo cụ kia, sợ vẫn còn bóng ma tâm lý, cho nên mới chủ động muốn dùng chung một phòng nghỉ.
"Tôi chỉ sợ cô chịu uỷ khuất thôi." An Cát uống nước, suy nghĩ chút rồi nói.
"Chị không cảm thấy uỷ khuất mới phải.
Là tôi làm phiền đến chị."
"Hai người đến sớm thật nha!" Ngải Lâm vừa đến cửa đã nói, "Diệp Tử, sao đến sớm vậy, tôi đến phòng cậu gõ cửa nửa ngày chẳng thấy động tĩnh gì.
Thì ra là đến phim trường sớm, sau này nhớ gọi tôi đi cùng."
"Được rồi, sẽ gọi cậu." Du Diệp Quân bĩu môi trả lời.
Nhân viên đoàn làm phim đến cũng đông đủ, trong đoàn làm phim bọn họ là người bận rộn nhất.
Trong phòng nghỉ, chuyên viên trang điểm tay cũng không ngừng nghỉ.
Du Diệp Quân hoá trang thành con trai cho nên nhẹ nhàng nhất, chỉ cần quấn tóc, kẻ mày kẻ mi một chút, thay đồ là xong, lúc cô hoá trang xong, xoay người nhìn An Cát, người này giống như chỉ mới bắt đầu trang điểm, cảm giác thật nhàm chán.
Cô soi gương, nhìn cái gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, gương mặt thanh tú được chiếc đèn đánh spotlight.
Bắt đầu một cuộc sống của một thư sinh si tình, chân tay yếu mềm..