Phá Vân 1

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Khởi Linh- Cơn mưa năm ấy

Nghiêm Tà nói căn này chỉ sửa sang xoàng thôi, song thực chất nếu bảo xoàng vậy cục công an thành phố sẽ là bãi cỏ quy mô lớn mất.

Phòng khách rộng lớn nối với phòng bếp, cửa kính thủy tinh chạm đất kéo đến ban công trồng cây cảnh. Nội thất căn phòng chỉ gồm ba màu theo phong cách hiện đại đen trắng xám, vừa đơn giản, vừa mang thở đàn ông, sàn nhà bằng đá cẩm thạch tự nhiên, đồ đạc trong nhà toàn thuộc dạng hàng cao cấp mới cóng, nếu chỉ mới nhìn sẽ khiến mọi người nghĩ rằng mình đang lạc bước vào phòng mẫu của công ty bất động sản, sang trọng hoàn hảo đến lạ lùng, rất không có hơi người.

Hai người yên lặng nhìn nhau tại phòng khách, biến chút không khí cuối cùng thành vụn băng đâm người.

"Anh muốn nghe 'đội trưởng Giang' nói gì?" Giang Đình nói chậm rãi, "Anh nói với tôi, tôi sẽ kể anh nghe."

Nghiêm Tà cười giễu cợt một tiếng, ngồi ngửa ra sau, ngang nhiên đánh giá anh: "Đừng hiểu lầm, tôi chẳng có hứng thú với kiểu nội bộ lục đục vào năm đó đâu. Anh là đội trưởng Giang uy quyền cũng được, Lục Thành Giang vô danh cũng được, với tôi mà nói chẳng có gì quá kích thích, cũng không có ham muốn tâm lý biến thái nhân cơ hội ném đá đến thỏa mãn gì kia đâu."

"Tuy nhiên, anh nằm yên ba năm trong bệnh viện, nhưng vẫn bình an vô sự, bây giờ vừa mới xuất viện, ma túy dạng mới lập tức chảy đến thành phố Kiến Ninh. Việc sử dụng ma túy đội lốt thuốc thông minh dụ dỗ bọn trẻ nhà giàu, từng xuất hiện tại Cung Châu trong nhiều năm, nhưng còn vụ anh bao che cho Hồ Vĩ Thắng thì sao? Sự thật ở đây là gì?"

Giang Đình nói hờ hững: "Gã cho tôi tiền, mua đứt được tôi. Nói thế thì anh hài lòng chưa?"

"——Đừng chém gió với tôi." Nghiêm Tà giơ tay: "Thằng cháu Hồ Vĩ Thắng có tiền mà vẫn chạy đi 'bán lẻ' được à? Có thể khiến đội trưởng Giang cậu kí tên trên hồ sơ tội danh hiếp dâm chưa thành, sau lưng gã Hồ chắc chắn vẫn có mạng lưới lợi ích lớn hơn!"

Giang Đình nói nhởn nhơ: "Thế thì anh đoán xem nút mở trong cái mạng nhện đó, có phải là tôi không?"

Nghiêm Tà nhất thời không đáp được.

Giang Đình nói: "Thấy chưa, tôi nói bị mua chuộc anh không tin, nói tôi là chủ sau màn anh cũng không tin. Thực ra trong lòng anh nghĩ như thế nào, sự thật ra sao, thì phải tự tin vào chính mình chứ."

Giang Đình dường như có khả năng kiểm soát cơ mặt trời sinh, trong mọi tình huống, anh đều tỏ ra rất thoải mái, hờ hững, anh biết dùng thái độ xa cách, tự nhiên như mây trôi nước chảy đẩy lùi thế tiến của Nghiêm Tà.

Nghiêm Tà lườm anh, phát hiện đối phương thực sự khó xơi. Hắn sự nhớ đến cái hôm khám nghiệm tái hiện hiện trường trong KTV, giữa chừng trông thấy Giang Đình ngơ ngẩn đứng giữa ngã tư suýt xảy ra tai nạn——Bây giờ nhớ lại chỉ khoảng khắc đó là Giang Đình có sơ hở, mới có thể thừa dịp lẻn vào.

".........." Ngón tay Nghiêm Tà khẽ miết miệng cốc trà, không biết đang suy nghĩ điều gì, sau mấy lần bỗng nói: "Hành động phòng chống ma túy tại Cung Châu thất bại, phía chính phủ tuyên bố do lỗi chỉ đạo của anh, mạng nội bộ cũng đã xác nhận anh đã hi sinh. Bây giờ anh vẫn sống nhăn, nói khó nghe chút là tội phạm đang lẩn trốn, có nên tố giác anh hay không là chuyện của tôi. Bây giờ anh không phối hợp, không sợ tôi nóng giận, thông báo thẳng cho phía Cung Châu bắt anh lại à?"

Giọng nói cà lơ cà phất của hắn phảng phất như đang nói giỡn, nhưng nếu nghe tỉ mỉ mấy từ cuối lại mang ý hung ác lạnh lẽo. Thế mà, Giang Đình làm như không nghe thấy, cười thong dong: "Nếu tôi bị bắt, sẽ chết nhanh đấy."

"Ồ?"

"Nếu tôi chết rồi, án sẽ nhanh chóng giống hệt năm đó, biến thành tội trộm cắp tài sản hoặc buôn bán thuốc giả. Còn anh cũng chắc chắn không có cơ hội lật lại vụ án đâu, bởi vì lần này Hồ Vĩ Thắng sẽ không có vận may ngồi yên ba năm trong tù nữa, trước khi lên vành móng ngựa thì gã sẽ chết trong ngục giam."

Nghiêm Tà hỏi: "Anh dọa tôi à?"

Giang Đình vặc lại: "Anh đã từng bóc hành tây chưa?"

Hai người nhìn nhau một lát, Nghiêm Tà khoanh hai tay, tựa ra đằng sau, ngạo mạn nói: "Không có, tôi là đàn ông, không xuống bếp."

Giang Đình mỉm cười: "Hành tây sẽ khiến người bóc cay đến phát khóc, nhưng chỉ khi bóc từng lớp mới có thể đến phần tâm củ. Thay vì cứ ép cung tôi hỏi sự thật, chi bằng giải quyết vụ án hiện tại rồi tính tiếp đi."

Mặt mũi Nghiêm Tà sầm như nước, ánh mắt khẽ lóe.

Ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, đèn đường bật lên rực rỡ, từ ban công tầng trông ra xa, hàng đèn xe dài trên cầu vượt đằng xa tụ thành dòng nước, chảy ầm ầm về thành phố khổng lồ từ mọi hướng.

Mà trên đỉnh đám đông, ánh đèn neon trong bầu trời đêm thành phố phản chiếu trên cửa kính của hàng ngàn hộ dân, chiếu vào phòng khách mờ tối, phác họa lên gò má tuấn tú kiên cường của Nghiêm Tà.

Trong không gian yên tĩnh lặng ngắt chỉ nghe thấy tiếng hít thở, Nghiêm Tà rốt cuộc ung dung nói: "Hôm nay người đuổi giết anh là kẻ nào, chắc lòng anh đã đoán được rồi nhỉ?"

Giang Đình nói: "Người muốn giết tôi rất nhiều, tuy nhiên cử dạng sát thủ quèn này đi thì đến tôi cũng không nghĩ được."

"Còn cái người lái SUV giữa chừng giết người kia?"

Giang Đình trầm ngâm rất lâu, mới nói: "Không nói được."

Tạch! Nghiêm Tà bật đèn sáng trưng, sắc vàng ấm áp nhu hòa ngập tràn không gian rộng lớn. Giang Đình khoanh tay ngồi trên sofa bằng da màu đen rộng rãi, nổi bật lên dáng người thon dài mảnh khảnh, khuôn mặt, cần cổ cùng đôi tay lộ ra, lạnh lẽo khiến người ta dựng tóc gáy.

"Vậy thể theo ý của anh, trước khi vụ án được giải quyết, đành để đội trưởng Giang quý giá theo tôi đây cùng đi làm hằng ngày rồi." Nghiêm Tà chỉ về hướng phòng khách, mỉm cười nói: "Bên KTV Dương Mị người đông hỗn tạp, điều kiện không ổn, không phù hợp dưỡng bệnh. Chúng ta có khi nửa đêm phải về cục tăng ca, để không làm anh mệt mỏi, cứ ngủ ở nhà tôi một bữa đi há."

Phòng khách nhà Nghiêm Tà có khu toilet riêng biệt, không khí tản mác mùi không người ở, chăn ga gối đệm cùng đồ dùng cá nhân đều đầy đủ mọi thứ. Đối diện đầu giường có gắn một chiếc TV treo tường, nhưng Giang Đình không có ý muốn xem, cả ngày phải chạy ngược chạy xuôi theo Nghiêm Tà, bây giờ anh chỉ rửa mặt qua loa rồi trèo lên giường nằm.

Nghiêm Tà nằm trong phòng ngủ chính kế bên, mở cửa số sát đất, châm điếu thuốc.

Lời Giang Đình nói, hầu hết đều đã được cắt bớt tránh nặng tìm nhẹ, nhưng vẫn để lộ không ít thông tin —— chí ít cũng liên quan đến mạng lưới lợi ích cùng điều chế ma túy đằng sau Hồ Vĩ Thắng, với lại chính bản thân anh ta cũng đang nằm trong vòng xoáy nguy hiểm này, cho nên chắc hẳn Giang Đình sẽ không nói dối.

Tuy nhiên, nếu lời của anh ta còn có ý ám chỉ thì sao, liệu có mấy phần thật giả đây?

Sự hoài nghi của hắn đối với Giang Đình rất rõ ràng, Giang Đình đề phòng hắn cũng càng ngấm ngầm thêm sâu, cứ hệt như tên tù nhân, mặc dù đã thoát khỏi nhà tù nhưng vẫn có cảm giác thần hồn nát thần tính.

Tiếng nước chảy ào ào ở phòng kế bên chợt tắt, cạch một tiếng, đó là âm thanh mở cửa phòng tắm, giữa ban đêm tĩnh lặng như tờ trở nên cực kì rõ ràng, thậm chí Nghiêm Tà còn có thể tưởng tượng thấy hình ảnh Giang Đình bước chân trần dẫm trên thảm lót, tắt đèn, nằm yên vị trên giường.

Nghiêm Tà dụi điếu thuốc, đi đánh răng, muốn ngủ mà tạm thời không ngủ nổi, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, sau khi quay người, hắn dứt khoát đứng dậy đến phòng khách cầm quyển 'Red book' Giang Đình đặt trên bàn trà, bật đèn sáng trưng, lòng thầm nghĩ đọc xong quyển này thì hắn cũng sẽ dễ biết làm màu trước mặt Giang Đình hơn.

Ba phút sau, quyển sách lật nghiêng trên người, phó đội trưởng đội trinh sát hình sự thành phố ngủ say như chết.

Tiếng di động đột nhiên vang lên, phảng phất như dòng điện cao thế hai vạn kW giáng từ trên trời xuống, giật cho Nghiêm Tà giật nảy mình, vội vã nhận cuộc gọi: "Alo, alo, alo?"

"Đang làm gì thế lão Nghiêm?" Giọng nói trêu chọc của Tần Xuyên vang đến: "Mặt trời chiếu đến mông rồi, chú còn chết mê trên giường người đẹp nào thế?"

Nghiêm Tà day mắt nhìn đồng báo thức, năm giờ năm mươi rạng sáng, lập tức nổi khùng nói một câu: "À chú cũng biết đó, Maria Ozawa với Yui Hatano mới gõ cửa nhà anh ấy mà."

"Ô, vì trao đổi truyền văn hóa á đông nên hai cô giáo đã vất vả rồi nhể, chú có tiếp đãi tử tế không đấy?"

Nghiêm Tà cúi đầu liếc nhìn, "Cú điện này của chú em đen vãi, bây giờ đã tiếp đãi rồi nè!"

Tần Xuyên cười như điên, nói: "OK! Sau khi giải quyết xong vụ án, anh sẽ dẫn chú đến gặp Yui Hatano người thật hàng thật, nói được làm được nhé. Bây giờ nhanh dậy về đội đê, tối qua pháp y với nhân viên khám nghiệm tăng ca suốt đêm, cuối cùng cũng tìm thấy đầu mối mang tính đột phá rồi đây. Cẩu Lợi đang mệt phờ lầm bầm trong phòng họp kia kìa."

Nghiêm Tà nghi ngờ: ".............Manh mối giề?"

Cạch! Cửa phòng khách bị mở toang, Nghiêm Tà sải bước mà vào, bật đèn điện lên: "Nhanh tỉnh tỉnh, cục thành phố mới gọi điện——"

Khắc này, Giang Đình vốn đang trong trạng thái ngủ say giật mình tỉnh dậy, mắt đối mắt với Nghiêm Tà phá cửa chạy vào.

"...............Anh sao thế?" Nghiêm Tà hơi ngơ, "Bệnh à? Sắc mặt xấu vậy?"

Dưới ánh đèn, Giang Đình đắp chăn lông, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả gối bông, mồ hôi lạnh rịn dưới lớp tóc đen, hai mắt cứ như dòng nước lấp lánh, môi khẽ mở thều thào.

"..............."

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Giang Đình mới thở khàn khàn, miễn cưỡng thả lỏng: ".........Đội phó Nghiêm, anh không sợ nhỡ hù chết người bệnh như tôi rồi thì nhà này biến thành nhà ma à?"

Tình trạng của anh rất không ổn, cứ như đang giấu cơn ác mộng hoặc đây là phản xạ có điều kiện vậy. Nhưng Nghiêm Tà không có tinh ý, chẳng biết sao hình ảnh hiện giờ khiến hắn cảm thấy hơi mất tự nhiên, vội vã rời mắt đi, ho khụ một tiếng: "Đừng xàm xí, anh là con gái chắc? Đêm ngủ còn mặc quần áo, sợ tôi xông vào sàm sỡ hở?"

Ánh mắt Giang Đình chậm rãi chuyển từ khuôn mặt Nghiêm Tà xuống phía dưới, dừng tại một nơi nào đó, lạnh lùng nói: "Anh cũng có kém gì đâu?"

Nghiêm Tà cúi đầu nhìn, luống ca luống cuống: "Ê tôi bảo này, sao anh suốt ngày nhìn đi đâu đó?"

Giang Đình bơ hẳn hắn luôn.

"Dậy mau đừng lê mề nữa, cục thành phố mới gọi điện đến, ADN của cái xác trên đường cao tốc trùng khớp với nhân viên có biệt danh Phạm Tư từng có tiền án hình sự, cơ bản đã xác định đây là vụ giao dịch mạng người của sát thủ chuyên nghiệp, đồng thời cũng phát hiện một manh mối lớn trên người gã."

Giang Đình chả thèm nhấc mí mắt: "Ờ?"

"Lượng, thuốc, tàn, dư." Nghiêm Tà gằn từng chữ, "Trong túi quần gã có nửa viên thuốc bị nghiền nát, thành phần hóa học khớp với thành phần có trong cơ thể Phùng Vũ Quang, một dạng ma túy mới chưa từng có ở thành phố Kiến Ninh."

Nửa tiếng sau, tại đội trinh sát hình sự thành phố, Giang Đình đeo khẩu trang, đi theo Nghiêm Tà bước vào thang máy trống.

Ting! Cửa thang máy chậm rãi chạy lên trên, Giang Đình cúi đầu tránh camera, nói nhỏ: "Vì sao anh muốn dẫn tôi theo suốt thế?"

Nghiêm Tà quay đầu cười toe toét với anh, hai mắt tràn đầy vẻ ấm áp: "Bảo vệ anh chứ còn gì nữa."

"............"

Sáng sớm, khoảng thời gian từ h đến h là thời điểm ít người làm việc nhất trong tòa nhà, đồng nghiệp bán mạng làm việc đều đã đi ăn sáng, người làm ca sáng còn chưa đến. Suốt cả quá trình, hai người họ không hề gặp một ai, Nghiêm Tà cần đến phòng họp tìm Cẩu Lợi, mà hắn cũng đã chuẩn bị sẵn an toàn cho Giang Đình——để anh chờ trong văn phòng của phó đội trưởng hắn.

"Tôi sẽ đóng cửa trước, anh có thể ra ngoài đi wc, người ngoài không vào được. Nhớ là chớ có chạy lung tung, đợi lát nữa tôi tìm anh kể tình hình mới nhất của vụ án cho nghe."

Giang Đình lười biếng nằm trên sofa, tinh thần mệt mỏi, mặt mày uể oải.

Nghiêm Tà vừa định đóng cửa, đột nhiên thò đầu vào: "Nhỡ gặp người quen thì nói anh là nhân chứng tôi đưa đến hỏi nhé, bảo họ tìm tôi, hiểu chưa?"

Giang Đình giơ tay vẫy, đó tư thế lòng bàn tay hướng vào trong, mu bàn tay hướng ra ngoài.

Nghiêm Tà sực nhớ đến bữa tiệc khen thưởng của năm năm trước, chính hắn cũng bị anh dùng động tác này đuổi đi. Nhưng mà bây giờ thời thế thay đổi, cảnh ngộ khác xưa, chi tiết nhỏ nhoi khi xưa nay bất giác khiến lòng người kích thích kỳ lạ. Khóe môi Nghiêm Tà không kiềm được khẽ nhếch.

Vậy nhưng hắn chẳng nói gì, cứ mỉm cười kì quặc, khom người nho nhã, đóng cửa lại.

"Phạm Tứ, tên thật là Phạm Chính Nguyên, người thôn Kiến Tân- Nam Trình – Kiến Ninh, từng đi tù vì tội tống tiền, sau khi được thả thì thất nghiệp, kiếm sống bằng việc bảo vệ trong sòng bạc. Tên này từng vào trại cai nghiện mấy lần, lúc ngồi tù đại khái buộc phải cai ma túy, nhưng từ quá trình xét nghiệm máu cho thấy, tên này sau khi ra tù đã tái nghiện trở lại."

Tần Xuyên lật từng slide trên màn hình lớn, lại ra hiệu cho mọi người nhìn tài liệu vụ án đặt ở trước mặt: "Khi tổ pháp y khám nghiệm tử thi, có phát hiện trong túi quần người chết có một viên thuốc con nhộng màu đỏ đã bị nghiền thành bột, trên cơ bản có thể xác định, nó có thành phần tương tự với ma túy Phùng Vũ Quang đã cắn."

Trong phòng hội nghị từ sáng sớm đã bắt đầu giăng đầy khói thuốc, phó cục trưởng Ngụy day day hai mắt đỏ bừng vì thiếu ngủ, mệt mỏi nói: "Cho nên hiện giờ các cậu có suy luận gì?"

Tần Xuyên ngó Nghiêm Tà, Nghiêm Tà đang kẹp điếu Trung Hoa, tập trung tinh thần đọc báo cáo pháp y, không hề có ý định lên tiếng.

"Trước mắt suy luận chủ yếu của chúng tôi là," Tần Xuyên đẩy gọng kính vàng, nói từ từ: "Bản thân Phạm Tư hít ma túy, rất có khả năng cũng kèm theo buôn bán, đồng thời nắm giữ nguồn hàng của dạng ma túy mới. Hung thủ của vụ án đã biết loại ma túy này đã bị cảnh sát để mắt tới vì thế lợi dụng sự tin tưởng của Phạm Tư, dùng cách tiếp ứng gã chạy trốn để giết người diệt khẩu."

Tần Xuyên ngập ngừng nói: "Dựa theo suy luận này, trọng tâm điều tra hiện tại của chúng tôi là tập trung vào việc mua ma túy của Phạm Tư, cùng khai thác tối đa mối quan hệ giữa gã với Hồ Vĩ Thắng."

Cục phó Ngụy suy tư một lát, không hề trả lời vội mà chỉ chuyển sang người khác:

"Nghiêm Tà, cậu thấy sao?"

Trong ánh mắt chăm chú sáng ngời của mọi người, Nghiêm Tà vuốt nhẹ cằm, chợt nói: "............Phạm Tứ hít ma túy tổng hợp, "số " với "" nhỉ."()

Ánh mắt tất cả cùng lia sang một góc, Cẩu Lợi đang chống đầu ngủ khò khò giật mình tỉnh dậy: "Ờ, ờ, gì cơ gì cơ? Đúng rồi đúng rồi đúng á, hồ sơ trung tâm điều trị với kết quả khám nghiệm cơ bản đều phù hợp, diacetylmorphin tên khác là heroin, hít hoặc tiêm bằng đường tĩnh mạch, chuẩn không cần chỉnh."

Nghiêm Tà nói: "Thế thì sai rồi."

Cục phó Ngụy nhíu mày, "Sai ở đâu?"

Nghiêm Tà gập bản báo cáo khám nghiệm, tựa ra sau ghế: "Một con nghiện heroin nặng đã quen dùng đường tiêm tĩnh mạch, khả năng dùng ma túy tổng hợp có tiền chất amphetamine không hề cao, giống như một người quen ăn đồ mãn hán toàn tịch sẽ không muốn nhai trấu vậy, trái với hành vi bình thường của con người."

Đuôi lông mày đen nhánh thẳng tắp của hắn nhếch lên, nhìn đám đồng nghiệp khắp phòng: "Có thể nói, dư lượng thuốc trong túi quần người chết, không được bọc lại hoặc đóng kín, với lượng thuốc ít như vậy, có thật sự khiến người chết chui vào tủ lạnh không?"

Trong văn phòng phó đội trưởng trống trải, thời gian đang lặng lẽ dần trôi, kim đồng hồ treo trên đường đã quay được ba vòng.

Trên ghế sofa, dạ dày dần dần đau đớn khiến Giang Đình mở bừng mắt.

Ngoài cửa đã thấp thoáng tiếng đám cảnh sát cục thành phố lục tục đến làm, song Nghiêm Tà vẫn chưa có dấu hiệu quay về, cũng không biết vì sao một tình tiết lại có thể kéo dài đến vậy——theo ý của Giang Đình, vụ án đơn giản rõ ràng thế này không cần thiết phải họp hành.

Giang Đình khó chịu đè chặt dạ dày, vừa cố gắng xoa nhẹ vừa đứng dậy, ai ngờ còn chưa kịp đứng thẳng, trước mặt bỗng tối sầm, trời đất đảo lộn, ngay sau đó cơn tụt huyết áp khiến anh quỵ ngã trên đất, mãi sau mới cố gắng tỉnh lại khỏi cơn choáng đầu.

"......." Giang Đình im lặng chửi một câu.

Anh bám sofa đứng dậy, tùy tiện đi lại trong văn phòng. Chẳng biết tại sao Nghiêm Tà lại thuộc dạng người không biết dự trữ lương thực, trên mặt bàn ngoài văn kiện cùng đồ đạc vớ vẩn thì có thể nói là không có đếch gì, thứ duy nhất có thể tạm coi là đồ ăn chỉ là nửa gói bánh quy không biết đã ẩm bao lâu rồi.

Giang Đình bóp cái bánh quy giòn có nửa dấu răng rõ ràng, đáy mắt rốt cuộc đã hiển hiện sự chán ghét rõ rệt.

Cốc cốc cốc——

"Báo....báo cáo đội phó Nghiêm," Một giọng nữ rụt rè nói, "Đội kỹ thuật đã có thông tin rồi, đội phó Nghiêm, đội......ầy dô!"

Giang Đình đã biết cô nàng này là ai, bèn bước đến mở cửa.

"——Ý!"

Không ngoài bất ngờ, người gõ cửa vẫn là gái cảnh sát thực tập nhát gan hôm qua, nhìn thấy người đàn ông xa lạ ra mở, cô bịt miệng theo phản xạ, sau đó mới nhận ra Giang Đình.

"............" Đôi mắt vốn to tròn của cô nàng càng to hơn, đôi con ngươi thực sự suýt lồi ra: "Anh anh anh anh anh, đội phó Nghiêm Nghiêm Nghiêm Nghiêm ảnh....."

Mới sáng sớm, văn phòng không người, quần áo nhiều nếp nhăn chưa thay cả đêm.

Nếu suy nghĩ có thể hóa thành thực thể, hình ảnh censore đầy ắp trong đầu cô nàng bấy giờ đã thực sự trở thành một bộ phim xếp hình hoàn chỉnh.

Giang Đình híp hai mắt, nhìn từ trên cao xuống, hỏi: "Cô tên gì?"

"Hàn Hàn Hàn.....Hàn Tiểu Mai!"

"Hàn Tiểu Mai." Giang Đình lấy một tờ năm mươi tệ trong ví ra, đặt vào lòng bàn tay cô, cử chỉ dịu dàng mà rất thật lòng: "Mua hai cái bánh bao với một cốc sữa đậu nành, xong thì mang lên đây."

"............." Hàn Tiểu Mai nghệt ra mấy giây, mắt nhìn Giang Đình đã đóng cửa tới nơi, mới đột nhiên kịp hiểu ra: "Ầy, đợi đã, thế đội phó Nghiêm——"

Giang Đình hờ hững nói: "Là đội phó Nghiêm bảo cô mua đấy."

".............À!" Hàn Tiểu Mai suýt cắn phải lưỡi, lanh lẹ quay người chạy đi.

() Heroin: Thường được chế biến thành loại: Loại bột trắng hồng, xốp như bông gọi là " Heroin ″ (còn gọi là bạch phiến) dùng để chích vào tĩnh mạch. Loại bột màu nâu hồng gọi là " Heroin ″ dùng để hút, hít.

Truyện Chữ Hay