Chương
Khởi Linh – Vũ Quá Tích Niên
"Đội phó Nghiêm, đội phó Nghiêm! Phía anh Cao đưa tin nói....."
Gái cảnh sát thực tập vội vã chạy tới, giọng gào to chợt im bặt, miệng há to thành chữ A cực buồn cười.
Tại một khe khuất kín nối giữa hàng rào bảo vệ và ô tô, Nghiêm Tà vẫn đang ghì chặt Giang Đình trên cửa, hai người đồng thời lia mắt đến.
Sáu con mắt cùng nhìn nhau mấy giây, Nghiêm Tà che miệng khụ một tiếng, lùi nửa bước ra sau, vuốt quần áo thẳng thớm hỏi: "Thế nào rồi?"
Giang Đình nhanh chóng mở cửa chui vào xe riêng của đội phó Nghiêm, từ đầu đến cuối cứ im phăng phắc, phảng phất vừa rồi đếch có chuyện gì xảy ra. Gái thực tập ngu người, đầu óc tức tốc lóe lên vô số hình ảnh censore không thể diễn tả, mãi đến khi Nghiêm Tà hết kiên nhẫn gọi: "Ê! Hỏi cô đấy!"
"À, vâng vâng." Gái này thoáng giật mình, đứng nghiêm trang nói: "Báo cáo đội phó Nghiêm, anh Cao của tổ nghiệp vụ điều tra gọi điện đến, nói phát hiện được vật chứng quan trọng trong nhà nghi phạm Hồ Vĩ Thắng, bao gồm mấy cuốn tạp chí thực nghiệm hóa học cùng sách giáo khoa, còn cả một chiếc Iphone đời mới từng chạy lại phần mềm, ảnh nghi đây là điện thoại của nạn nhân."
Nghiêm Tà hỏi: "Đưa di động cho giám định viên khôi phục dữ liệu chưa?"
"Đưa rồi đưa rồi anh, Hoàng chủ nghiệm bên tổ giám định viện nói giờ chưa sửa được Iphone, phía đội phó Tần cũng có một số dữ liệu máy tính liên quan đến vụ buôn bán ma túy đang chờ khôi phục. Trước đó anh từng phê chuẩn để đổi ảnh sửa trước, cho nên di động tìm được trong nhà Hồ Vĩ Thắng chỉ có thể chờ đến tối nay hoặc sáng mai mới có thông tin."
"Thế thì ok." Nghiêm Tà híp mắt nhìn sắc trời, quay đầu gọi to: "Đại Cẩu!"
Cẩu Lợi gào to từ xa: "Hú chủ nhiệm Cẩu——!!!"
"Cẩu nhà chú!" Nghiêm Tà hỏi: "Bên chú khi nào xong việc?"
"Nhanh thôi, trước trời tối thì có thể xong hết là không tệ rồi á!"
Nghiêm Tà nói: "Thế ổn rồi, mấy hôm nay người anh hôi vãi ra, không về nhà tắm rửa đánh một giấc thì đợi ông đây đột tử trên cương vị vì dân phục vụ đi há."
Lời chưa kịp dứt, tim gái cảnh sát bên cạnh đập nhanh ba nhịp, trợn to mắt tròn không ngừng dòm ngó vào trong xe, tần suất chớp mắt hệt như cánh quạt gắn mô tơ.
Coi tướng cô nàng, Nghiêm Tà chắc chắn gái này chỉ nghe thấy hai từ quan trọng là tắm rửa với đánh một giấc.
"Tư tưởng nghiêm túc tí đi!" Nghiêm Tà quát nhỏ, nghênh ngang bỏ đi trong ánh mắt oan ức của gái cảnh sát.
Nghiêm Tà đã từng được chọn làm ứng viên cho danh hiệu con rể quốc dân cực hot trong giới công an——thế nhưng, đó là đã từng. Ở thời điểm bá cháy nhất của hắn, tất cả phân cục của thành phố Kiến Ninh đều có nữ đồng sự thầm thương trộm nhớ, ngay cả lão đại phía tỉnh lị cũng tự gọi điện đến làm mối; tuy nhiên từ lúc Nghiêm Tà bắt chuyển công tác vài nữ thực tập, vì một lỗi nhỏ mà mắng té tắt bông hậu của ngành trước mặt mọi người khiến cổ bật khóc, thậm chí còn đếch có ý thức bản thân sai ở đâu khi ngang nhiên để nữ cảnh sát di dời thi thể thối rữa, thời ngầu lòi của hắn cứ thế lạc trôi về hướng đông, một đi không trở lại.
Nghiêm Tà, một thằng trai (khốn kiếp – khối u ác tính) thẳng bẩm sinh, cứ tin siêu sao không cần thẩm mỹ, ảnh mạng không photoshop; thuộc gu ngầm thích mấy em chân dài eo thon.
Giang Đình, diễn viên còn lại của đống hình ảnh làm mờ khó nói trong đầu gái cảnh sát, thực ra cơ thể từ đầu đến chân, chỉ có mỗi chân dài là hợp gu thẩm mỹ của Nghiêm Tà.
Lúc này đang là giờ cao điểm, đường vành đai ba của thành phố thực sự rất đông đúc, Nghiêm Tà đang lái theo dòng xe, bị xe bên cạnh hú còi ép phải đổi làn chen vào mấy lần, bản mặt đẹp trai bèn đen xì xì, thò đầu ra khỏi cửa sổ gào với thằng bấm còi: "Bấm bấm bấm! Bấm cái lone! Đéo dừng!"
"Phaeton cái cc, có giỏi thì đừng lái, mua trực thăng bay mẹ đi!"
Nghiêm Tà: "Bố đéo mua được chắc?"
Cửa kính con Chery QQ đối diện vươn ra ngón giữa, sau đó rồ ga phóng đi, lách vào cái khe chưa đến nửa mét giữa đầu Phaeton và đuôi xe đằng trước.
Một pha lách xe cực kì nguy hiểm, Nghiêm Tà mém toát mồ hôi lạnh, lập tức phanh xe bật đèn nhường đường, đằng sau là một biển bấm còi lên án.
"Bố địt cả nhà chúng mài!" Nghiêm Tà tức điên người: "Bố lái....."
Giang Đình hờ hững nói: "Anh hét to lên, hét anh lái Phaeton, lát nữa toàn bộ xe trên đường sẽ chạy vượt xe anh, ai bảo anh sợ xe anh xước hơn xe người ta. Không tin thì thử đi."
Nghiêm Tà: "................"
Nghiêm Tà căm phẫn nâng kính xe trong thắng lợi của Chery QQ.
Dáng ngồi Giang Đình tao nhã mà thoải mái, hai tay đan nhau đặt trên đùi, mặt mày không hiện rõ tia nóng ruột nào. Nghiêm Tà lia mắt nhìn anh từ gương chiếu hậu mấy lần, càng nhìn càng tức, nói: "Anh không thể ngồi ghế trước được à?"
"Sao phải ngồi ghế trước?"
"Ngồi ghế sau là để tôi làm lái xe chắc?"
Giang Đình nói: "Nào dám phiền anh, thôi phiền đội phó Nghiêm dừng xe ở ngã tư đằng trước hén."
"Dừng ở đâu? Sở công an thành phố Cung Châu à?"
Ánh mắt Giang Đình lia ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Nghiêm Tà hừ một tiếng, vừa hay lúc này xe đằng trước di chuyển, do nhất thời không quan sát, lại bị Toyota bên trái chen vào trước, sau đó đành trơ mắt nhìn đèn xe xanh lè.
"Bố đê mờ cái con cờ cờ............." Nghiêm Tà quen lái xe cảnh sát được cướp đường tức điên lên, dứt khoát không lái vào thành phố nữa mà lia mắt thấy khúc quẹo dưới cầu vượt, trực tiếp quay đầu tạt qua ngang qua, khiến con BMWs sợ tới mức mém bấm còi.
Ba giây sau, Nghiêm Tà bùng cháy, thay đổi tuyến đường rời khỏi trung tâm thành phố.
Chung cư cao cấp Hồ Tân là khu đô thị mới xây dựng trong hai năm gần đây của thành phố Kiến Ninh, cơ sở hạ tầng cùng cảnh quan đều cực kì hoàn hảo, giá bất động sản có thể nói là nổi bật như hạc trong bầy gà. Hình như Nghiêm Tà không quá quen với tuyến đường này, lái theo chỉ dẫn rất lâu, cuối cùng mới tìm thấy lối vào bãi đỗ ngầm. Sau khi dừng xe, hắn lập tức đi thang máy lên tầng mười tám, thử ba lần mới mở được cửa chính xác.
"Sao thế, vào đi chứ." Nghiêm Tà đếu hiểu, nói, "Nhà tôi chứ đâu, không trị tội anh đột nhập nhà bất hợp pháp đâu."
".................."
Giang Đình chậm rãi bước vào, Nghiêm Tà đóng sập cửa ngay sau lưng anh.
"Sofa, TV, nước trong tủ lạnh." Nghiêm Tà vừa cởi cúc áo vừa nói: "Tôi đi tắm rửa đã, anh ngồi yên đó, đợi tôi xong xuôi hai chúng mình tâm sự hén. Nếu anh lựa lúc tôi không chú ý mà chạy thì, hừ, cứ cẩn thận....."
Hắn đứng ngoái đầu lại, khóe môi cong lên, để lộ nụ cười đểu giả.
Giang Đình nhếch một bên mày.
"Trong mạng công an nội bộ, khung đen xì tên anh, sẽ chẳng còn nữa đâu."
Hai tay Nghiêm Tà bắn tim với Giang Đình, mỉm cười quay người, thoải mái quẳng đồ vào phòng, để trần cơ bắp rắn chắc, cầm khăn lông bước vào phòng tắm.
Mấy năm trước, Giang Đình biết đến cha Nghiêm Tà đầu óc không bình thường đầu tiên không phải vì hắn là người xông lên hốt gọn tụi bán ma túy trước, mà là hành vi khi kết thúc chấm công nhận thưởng của hắn, thái độ đếch sợ ai kia cùng thằng nào dám cướp công của bố bố sẽ cho máu bắn ba thước phần mộ mày.
Cũng chính khi ấy, anh loáng thoáng nghe nói tay cảnh sát non choẹt tên tà tiếc gì này là kẻ có bối cảnh, chỉ là bối cảnh không thuộc ngành công an, chắc thuộc dạng con nhà giàu.
Còn chuyện vì sao giàu có không mua xe thể thao chơi gái xinh, mà chạy đến làm cảnh sát hay sĩ quan công an có mười tám mạng cũng không đủ này thì, Giang Đình không có hỏi cặn kẽ.
Mấy năm đó anh phải suy nghĩ tính kế rất nhiều, đầu óc chỉ toàn các kế hoạch, có thể bớt chút thời gian nhớ đến tay Nghiêm Tà này, thực ra đã là chuyện hết sức kỳ kỳ.
Tóc tai Nghiêm Tà ướt sũng, đông một nhúm tây một nhút, trông có vẻ cực kì kiêu ngạo. Hắn tự soi gương quẹt quẹt mấy đường dao cạo, trông trái nhìn phải đều thấy tốc độ mọc không nhiều, vì thế vừa cầm khăn lông lau tóc vừa đi vào phòng khách, chỉ thấy Giang Đình vẫn ngồi yên đó, ở ghế sofa có mấy quyển sách không biết anh mò từ đâu ra, trên bàn đã pha một cốc trà nóng.
"Tôi bảo nhá cái anh này," Nghiêm Tà thuận miệng nói, "Sao anh lục loạn phòng sách của tôi thế?"
"The Red Book của Carl Jung." Giang Đình khép bìa sách, đặt nhẹ quyển sách bìa lên bàn, hỏi: "Anh đọc hiểu à?"
Nghiêm Tà liếc phần bìa đỏ rực, thật sự đách nhớ nổi bản thân mua khi nào, chắc là khi DangDang giảm giá thì mua về đặt trong phòng sách, dù sao thì cái giá gỗ hơn chín mươi vạn kia mà cứ trống hơ nom có vẻ hơi mất mặt tí.
"Đương nhiên không..........." Nghiêm Tà im bặt, khóe mắt liếc thấy ánh mắt mập mờ của Giang Đình, nhất thời đổi giọng: "Đương nhiên là hiểu rồi, anh khinh tôi à?"
Giang Đình bật cười.
Nghiêm Tà quẳng khăn lau đầu lên ghế dựa, kéo ghế, ngồi chình ình đối diện Giang Đình, gác chân quan sát anh.
Tuổi tác Giang Đình lớn hơn Nghiêm Tà chút đỉnh, nhưng xét từ bề ngoài thì không thấy thế. Anh hẳn thuộc loại người từ trẻ đã cố gắng biết tự kiềm chế và dưỡng sinh, khí chất kín đáo hơn Nghiêm Tà, giữa mắt mày còn có nét nho nhã tuấn tú ít có của giới cảnh sát.
"Vì sao anh làm cảnh sát?" Nghiêm Tà hỏi đột ngột.
Vấn đề này rất không đầu không đuôi, Giang Đình không trả lời ngay mà hỏi: "Thế vì sao anh làm cảnh sát?"
"Hồi nhỏ không học hành tử tế, làm anh em với lão đại cảnh sát." Nụ cười của Nghiêm Tà tràn ngập sự chế nhạo tự nhiên: "Đội trưởng Giang, anh hiểu nhể."
Đây là lần đầu tiên hắn gọi đội trưởng Giang.
"Không hiểu." Giang Đình nói, "Tôi trượt nguyện vọng một nên mới vào đại học công an."
Nghiêm Tà: "........."
Nghiêm Tà quyết định không tự rước nhục nữa, chờ sau này có cơ hội hắn sẽ đi tra nguyện vọng một năm xưa của tên này là gì.
Hắn cầm cốc hồng trà Giang Đình pha, cũng đếch chê gì, nhấp một ngụm nói: "Anh khá tinh mắt đấy, trà này tôi nhớ không nhầm thì trên dưới ngàn tệ, phải tôi thì cứ quất Lipton cho lẹ."
Giang Đình bình tĩnh nói: "Tôi đâu muốn lấy chút gì từ anh, đây là loại rẻ nhất tôi tìm trong hộp trà nhà anh đấy, nào dám sớ rớ đến Lão Đông Hưng."
Nghiêm Tà nói: "Thôi, anh cũng uống rồi, lá trà chả phải dùng để uống còn gì? Nếu hôm nay không kẹt xe, cũng một năm rưỡi tôi chưa đến đây rồi, để thêm vài năm chắc cho chuột làm ổ mất. Nói toẹt ra là chung cư này do nhà tôi xây dựng, thiết kế trang trí còn khá tạm, anh đừng chê."
Dường như Giang Đình rất thích thú, anh đổi tư thế dễ chịu hơn, mỉm cười: "Không, không dám chê."
"Không dám? Thế để tôi đổi chủ đề buồn cười hơn nhé. Biết vì sao tôi làm cảnh sát không?"
Giang Đình cứ kệ hắn chém gió, Nghiêm Tà cũng đếch để ý, tự biên tự diễn: "Hồi nhỏ tôi không thích học hành, ba ngày hai bữa cúp học đi chơi, đánh nhau không biết chui đồn chơi bao lần. Gia đình tôi kinh doanh nhỏ, may sao có dăm ba đồng, mặc dù lần nào cũng lót tiền cho tôi ra thế nhưng cứ đánh nữa đánh mãi, đánh đến khi sắp mười tám đủ tuổi hình sự. Sau đó, đồn trưởng công an của khu đó tìm ông ba tôi, bảo thằng lỏi này thường xuyên ăn nằm tại đồn công an, tương lai có hai con đường, hoặc được vinh dự bởi chế độ chuyên chính dân chủ nhân dân qua, hoặc tham gia lực lượng công an nhân dân vinh quang."
Giang Đình nói: "Hoặc vào nhà đá, hoặc làm cảnh sát."
"Chuẩn cơm rồi." Nghiêm Tà có vẻ còn thấy hơi tự hào: "Vì thế tôi thi vào trường cảnh sát, tốt nghiệp với số trong ngành công an điều tra nhé——Nói thêm, khoa trinh sát bọn tôi tuyển hơn học sinh."
Nhìn nét mặt của hắn, Giang Đình biết tỏng thực ra hắn đang tự chứng minh bản thân không học dốt, không phải đứa no. từ dưới lên.
"Tôi giúp đồn đăng kí viễn thông gian lận, bắt biến thái chuyên sờ mông con gái trên xe công cộng, làm trung gian hòa giải vợ chồng đánh nhau do mâu thuẫn tại chung cư kế bên, ba ngày hai bữa giúp ông bà cụ mở khóa khi không cầm chìa khóa. Mấy năm đó, án to nhất tôi làm là truy bắt một thằng lưu manh giật túi chạy đúng bốn con phố, khi tóm được thằng chả thì mò được túi thuốc bột trắng. Túi thuốc đó khiến tôi được nhận thông báo khen ngợi lần đầu trong bốn năm làm nghề, hồi ấy tôi phê vãi. Không lâu sau, tôi đệ đơn xin luân chuyển với cấp trên, muốn tham gia đội phòng chống ma túy trực thuộc khu, để trở thành một cảnh sát phòng chống ma túy."
Nghiêm Tà uống một hớp, nói chậm như rùa: "Nhưng đội ma túy đếu nhận tôi."
Giang Đình im lặng.
Đội ma túy không thèm nhận Nghiêm Tà, bây giờ rất khó nói nguyên nhân có phải vì "chiến tích" trước năm mười tám của hắn quá đặc sắc, hay thành tích trong trường quá nát, hoặc cái tên nhà siêu giàu này lỡ có ngày thành liệt sĩ xanh cỏ, thì ông bà nhà sẽ nổi điên lên mất.
"Tôi cực kì muốn đến đội ma túy, nhưng gia đình lại không cho. Mấy năm đó, công việc chống ma túy của Cung Châu cực kì tốt. Năm nào cũng được công an toàn quốc biểu dương, nhìn mà phát thèm, thế là tôi dứt khoát xin đơn điều nhiệm đến Cung Châu."
Nghiêm Tà dừng lại, giọng điệu pha chút suy ngẫm: "Sau thì anh đoán thế nào?"
"Anh làm cảnh sát hình sự quả thật tốt hơn truy bắt ma túy, không tính là sai." Giang Đình bình tĩnh nói.
Nghiêm Tà bơ luôn câu nhận xét của anh.
"——Ngày thứ ba sau khi nộp báo cáo, năm đó, phó cục trưởng Ngụy Nghiêu từ cục thành phố xuống cơ sở rèn luyện, cũng là vị đồn trưởng ngày xưa tự tay bắt tôi hơn mười lần, xúi ba già tôi ra lệnh ép tôi thi vào trường cảnh sát ấy. Ổng bắt tôi rút đơn xin điều nhiệm về, tuyệt đối không cho phép đến Cung Châu, lập tức theo chân ổng về làm trong phòng hình sự thành phố. Anh biết ổng nói như thế nào không?"
Hai mắt Giang Đình hơi híp lại.
Nghiêm Tà hơi cúi về trước, đan mười ngón tay, khuỷu tay để trên đùi, nửa cười nửa không nhìn anh: "Ổng nói, nước của Cung Châu quá sâu, người ngoài nhảy xuống sẽ dễ chết đuối lắm. Hơn nữa cái loại như tôi, đừng cho rằng nhà giàu thì có thể cứng cổ chen vào, cho dù gia đình tôi có vung tiền mua trọn tỉnh Kiến Ninh, vào được Cung Châu cũng chưa chắc giữ được mạng sống."
"Tính thời gian theo lời ổng nói, hồi đó anh hẳn là đội trưởng đội phòng chống ma túy, ngụp lặn như cá gặp nước ở cái chỗ "không giữ được mạng" nhỉ——bây giờ nghĩ lại, anh có cảm nhận gì có thể để tôi thu thập ít thông tin không? Đội trưởng Giang?"