“Takki-dono!”
“Takatsuki-sama!”
Trong lúc đang vừa luyện tập vừa tiện thể ngắm cảnh biển, bất chợt có tiếng ai đó gọi tên tôi từ đằng sau.
Tôi không ngoảnh lại để coi xem ai mới gọi mình, bởi rốt cuộc chỉ có duy nhất người mới gọi tên tôi kiểu đó.
Đó là Fuji-yan với Nina.
“Chào đằng đó, Fuji-yan, Nina-san. Lâu rồi không gặp.” (Makoto)
Tôi khẽ vẫy tay chào họ.
Fuji-yan chạy đến chỗ tôi cùng với Nina-san.
“Ồ, mày đang ở một mình à? Sasaki-dono, Lucy-dono với Furi-dono đâu rồi?” (Fuji)
“...À, ừm. Mọi chuyện là thế này…” (Makoto)
Tôi nhớ lại chuyện xảy ra lúc sáng.
◇◇
Lucy và Furiae biết được chuyện tối qua tôi và Sa-san đã ở riêng với nhau.
Và tất nhiên, cả việc hai đứa bọn tôi đã hôn nhau nữa.
Lucy nghe xong thì hỏi: ‘Nè, mình làm vậy cũng được đúng không?’, và nở nụ cười đầy vẻ mờ ám.
‘Điều đó…’, tôi vừa mở miệng trả lời, thì tự dưng…
‘Thôi đành vậy. Nhưng đừng có được nước làm tới đấy, rõ chưa?’ Sa-san lại là người trả lời thay tôi.
Hử? Còn ý kiến của tôi thì sao?
“Có ai nhìn thì ngại lắm nên ra đằng này đi anh Makoto.” (Lucy)
Chắc họ còn chẳng cần ý kiến của tôi phải ý chứ.
Tôi bị Lucy kéo vào bên trong cái tấm ngăn, và rồi bị Lucy ngồi đè xuống tấm nệm.
“X-Xin hãy nhẹ nhàng thôi.” (Makoto)
“Khum. Em phải dạy cái cơ thể hư đốn đã bí mật đụng chạm Aya này mới được☆.” (Lucy)
Cái nụ cười bề trên này của Lucy làm tôi nhớ đến bác Rosalie - mẹ của cô ấy. Quả đúng là mẹ nào con nấy mà.
Trong khi tôi còn đang lơ đãng nghĩ như vậy trong lúc nhìn lên Lucy, thì đột nhiên cô ấy cởi hết cúc áo trước của tôi và hồ hởi cởi luôn cả áo khoác của mình ra.
“Lucy, cậu cũng cởi đồ ra luôn à?” (Lucy)
“Tại nóng lên toàn cầu đấy.” (Lucy)
Mà nói mới nhớ, lúc nào cổ cũng ra khỏi phòng tắm mà chỉ có khăn che người, rồi còn thói xấu lột sạch sẽ đồ ra lúc ngủ nữa… Nên việc cậu ấy cởi bớt một hai cái áo không đủ khiến tôi ngượng được đâu…
“Sao anh vẫn bình tĩnh được hay vậy chứ. Được rồi, cởi nốt ra vậy.” (Lucy)
“Này! Sao phải cởi cả bên dưới chứ?!” (Makoto)
“Sao không? Anh cũng có mất gì đâu.” (Lucy)
“Khôngggggg!” (Makoto)
Tôi tuyệt vọng ngăn Lucy cởi hết phần dưới của tôi lại.
Nhưng Lucy mạnh hơn tôi rất nhiều, nên tuyệt vọng vẫn mãi chì là tuyệt vọng thôi…
Chúng tôi vật lộn một lúc, rồi thì…
“Lu-chan, tớ nghe thấy tiếng sột soạt cởi quần áo… này, làm cái trò gì đấyyyyyyy!!” (Aya)
“Oi, Aya, đừng có xen vào chứ.” (Lucy)
“Không được! Nếu cậu định tiến xa vậy, tớ cũng sẽ tham gia!” (Aya)
“Ể, nhưng cậu là người cố gắng ăn mảnh trước mà Aya?” (Lucy)
“Uuuh, nhưng nhưng nhưng…! Tóm lại là, tớ cũng sẽ tham gia!” (Aya)
“Oi oi, hai người…” (Makoto)
Cả Sa-san cũng nhào vô rồi, nên tôi cần phải dừng lại cái tình huống như nhảy ra từ phim heo.
“Ồn ào quá rồi đó! Mấy người định làm trò quỷ gì trong khi còn người khác ở đây đấy?!” (Furiae)
Furiae với gương mặt đổ bừng đạp đổ cái vách ngăn.
“Chiến binh-san, Pháp sư-san, quỳ xuống! Hai người không biết xấu hổ à?! Chịu giáo huấn đi!” (Furiae)
“Ể, nhưng mà…” (Lucy)
“Im ngay!” (Furiae)
“Fu-chan đáng sợ…” (Aya)
Lucy và Sa-san ngoan ngoãn quỳ xuống trước cơn thịnh nộ của Furiae.
Tôi thì bị bỏ lại với tình trạng bán khỏa thân bên trên.
“Anou… Thần thì sao Công chúa?” (Makoto)
“Đi luyện tập một mình đi!” (Furiae)
“Đ-Được rồi.” (Makoto)
Nghe vậy xong, tôi hoàn hồn chạy ra khỏi lều.
◇◇
— Và đó là chuyện đã xảy ra.
“K-Khổ cho mày rồi…” (Fuji)
Fuji-yan gượng cười, hẳn đã nắm rõ được tình hình thông qua kĩ năng đọc suy nghĩ của cậu ý rồi.
“Danna-sama, em đi gọi mọi người nhé.” (Nina)
“Ừm, nhờ em vậy, Nina-dono.” (Fuji)
Nina nhanh chóng nhảy về hướng lều của chúng tôi.
Vẫn nhanh như mọi khi nhỉ.
“Mà này, sao mày lại ở đây vậy Fuji-yan?” (Makoto)
Thường thì thương nhân sẽ kiếm chác được rất nhiều khi chiến tranh diễn ra, và tôi cũng hiểu đây là thời điểm vàng để kiếm chác, nhưng nơi đây cách chiến trường chính khá xa đấy.
Không phải cậu ta nên kiếm chỗ khác để khoắng lời sao?
“GÌ tiêu cực vậy mày. Tao phải đi một quãng đường rõ dài đến đây chỉ vì lo cho bạn tao đấy biết không hả? Mà tao có cái này hay lắm, chắc nó sẽ có ích với mày đấy.” (Fuji)
Nói xong, cậu ấy đưa tôi một cái hộp gỗ có vẻ chứa một dụng cụ ma thuật đầy đắt đỏ.
“Gì đây?” (Makoto)
“Cứ mở ra mà xem. Tao muốn thêm nhiều hơn cơ, nhưng kiếm được có mười cái à” (Fuji)
Tôi lẩm bẩm ‘Vậy để xem nào’ rồi mở cái hộp gỗ ra.
Ngay lập tức, tôi cảm nhận được lượng mana cực khủng tỏa ra.
Bên trong hộp là mười chai thủy tinh, với mỗi chai đều chứa cùng một loại chất lỏng đang phát sáng nhè nhẹ.
Là một Pháp sư, tôi hiểu rõ rằng đám vật phẩm ma thuật bình thường không có cửa so với cái này.
Dù hiếm khi thấy được đồ thật, nhưng nếu không nhầm thì…
“Fuji-yan, chả lẽ…” (Makoto)
“Fufufu, chính là thuốc hồi phục đỉnh nhất thế giới Elixir đó. Dù gì chúng ta đang ở trong một cuộc chiến mà. Ít nhất cũng phải có vài thứ như này chứ.
“Mười lọ Elixir?! Chúng phải vượt giá một triệu đồng…” (Makoto)
“Thật tiếc nhưng tao phải cập nhật cho mày tin này, rằng từ khi chiến tranh diễn ra giá của chúng nhảy thẳng lên trời rồi. Giá thị trường hiện tại đang là một triệu hai trăm nghìn đồng vàng. Khó kiếm lắm đấy nên dùng tiết kiệm thôi nha mày.” (Fuji-yan)
“...U-Ừm, đương nhiên rồi.” (Makoto)
Khi biết được giá trị của cái hộp gỗ này vượt qua cái mốc mười triệu đồng vàng, cả người tôi bỗng run rẩy.
Tôi chầm chậm đóng cái hộp lại.
“Ừm, Fuji-yan, giá chỗ này..?” (Makoto)
“Mày là một Anh hùng đó Takki-dono. Tao sẽ ghi nợ chúng với Hoàng gia Rozes… là những gì tao muốn nói đấy, nhưng tao sẽ tặng chúng cho mày như một món quà chia tay. Dù gì tao cũng không thể ra chiến trường được, nên đây là tất cả những gì tao có thể làm được.” (Fuji)
“Cảm ơn nhé, Fuji-yan.” (Makoto)
“Không có chi không có chi.” (Fuji)
Thằng bạn thân nhất của tôi đang cười như không có gì to tát kia trông da dánh đàn ông thật.
“Mày định làm gì tiếp từ giờ?” (Makoto)
“Sau một đêm, tao đã nghĩ là sẽ đến chỗ của Sakurai-dono và cho cậu ấy vài thứ nữa-desu-yo.” (Fuji)
“Chỗ cậu ta là chiến trường chính đó. Mày không thấy lo sao?” (Makoto)
“Tao nghe được rằng vẫn còn vài ngày nữa trước khi trận chiến quyết định diễn ra.” (Fuji)
“Ừm. Theo Vận Mệnh Vu nữ thì cũng phải vài hôm nữa Quỷ vương mới bắt đầu tấn công mà.” (Makoto)
Tôi khá ngạc nhiên trước khả năng thu thập thông tin của Fuji-yan.
“Vậy thôi, đi ăn với nhau nào. Mong là Công chúa đã bình tĩnh hơn…” (Makoto)
“Hahaha, tao cũng mang nhiều đồ ăn từ nhiều quốc gia tới đó, nên hãy dùng chúng để dụ cổ nào.” (Fuji)
Bạn tôi, cậu thật đáng tin mà!
Chúng tôi quay trở lại căn lều trong khi nói chuyện phiếm với nhau.
Mà, cũng lâu rồi tôi mới lại ăn cùng Fuji-yan và Nina.
Chủ đề đương nhiên là về thằng bạn nối khố của tôi chuẩn bị đi đánh Zagan rồi.
Mà, có vẻ cả Fuji-yan cũng không lấy được thông tin nào bên Ma Lục Địa, nên chẳng ai ở đây biết được sức mạnh cũng như hình dáng của Quỷ vương.
Hẳn bọn chúng to như quả núi luôn quá…
Rốt cuộc bọn chúng là gì?
Đã khá lâu rồi kể từ khi cả hội đã tìm thấy nhau rồi, nhưng tâm trạng chúng tôi vẫn có chút trùng xuống vì cuộc chiến.
Mà, Lucy, Sa-san và tôi đã chia nhau mỗi người 2 lọ Elixir rồi.
Chỗ còn lại thì Furiae sẽ giữ.
Fuji-yan và Nina cũng nhanh chóng di chuyển đến nơi tiếp theo.
◇◇
“Ôi, không phải kia là Hiệp sĩ Của Ta, người mới làm mấy trò dê cụ với chính đồng đội của mình sao?” (Furiae)
Tôi đang luyện tập một mình như hôm qua ở bờ biển, và rồi Furiae bỗng xuất hiện.
“Thần đâu thể làm gì khác được…” (Makoto)
Tôi cố giải thích tình hình mọi sự.
Lần này, tôi không cảm nhận thấy Lucy và Sa-san đang ở gần.
Mà cả bọn tối qua đã quẩy tung nóc với Fuji-yan và Nina rồi mà, nên giờ chắc hẳn cả hai vẫn đang ngủ.
“Cậu có nói thế thì cái mặt của cậu đang nói điều khác đó.” (Furiae)
“...Không phải thế đâu… chắc… là vậy.” (Makoto)
Có thật là cái mặt tôi đang thế không đấy, Minh Mẫn ơi??
“Liệu cậu có dám động thủ với cả ta luôn không ta?” (Furiae)
Furiae cười toe toét đùa cợt tôi.
Này này, dù tôi có thế nào thì cũng không dễ dãi thế đâu nhé.
“Chẳng sao cả. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.” (Makoto)
Khi tôi khẳng định lại vói cổ, nụ cười của tôi dần hiện nhưng ngược lại nụ cười của Furiae-san lại rơi xuống
“Hừm, vậy à.” (Furiae)
Furiae-san phẩy tóc như thể không quan tâm đến phản hồi của tôi.
Vậy là tôi đã trả lời sai rồi sao?
““…””
Chẳng hiểu sao, cả hai người bọn tôi bỗng rơi vào im lặng.
Nên nói gì bây giờ nhỉ?
Hừm…
Mình có nên nói là ‘người vẫn xinh đẹp như mọi ngày’ không?
Nhưng lần trước tôi nói vậy thì cổ lại nổi giận nói ‘chả có tí cảm xúc nào trong đó cả!’...
“Furiae-sama!”
Ngay lúc đó, một người bỗng xuất hiện.
Da nâu, mát đỏ với mái tóc bạc, một mỹ nam thật sự.
Không nhầm thì hắn là tên Ma nhân giống như là bạn thuở nhỏ của Furiae.
Tên là gì vậy nhỉ?
“Không phải là Havel đó sao? Có chuyện gì vậy?” (Furiae)
“Các Ma nhân còn nhỏ và người già đã được di tản ra xa bãi biển nơi gần chiến trường nhất. Nhưng mọi người chỉ có thể ở trong hầm nên không thể tránh xa hẳn được…” (Havel)
“... Vậy sao. Dù gì cũng hết cách mà.” (Furiae)
Có vẻ Havel dạo này thường báo cáo các hoạt động của họ cho cổ.
Tận tâm thật đấy.
Quả nhiên Nguyệt Vu nữ phải đặc biệt như này chứ.
“Này, tên Thủ hộ Hiệp sĩ của Furiae-sama kia.” (Havel)
“Hửm?” (Makoto)
Đang gọi tôi à?
“Đừng có để một ngón tay nào của địch chạm vào ngài ấy đấy! Ta sẽ không tha thứ cho ngươi nếu Furiae-sama dính một vết xước nhỏ đó!” (Havel)
“À à, vâng. Tôi sẽ cố gắng hết sức.” (Makoto)
“Nhớ lời ngươi đấy!” (Havel)
Đáng sợ thật đấy.
“Geez, cứ kệ cậu ta đi Havel… Hửm?” (Furiae)
Furiae khiển trách hắn, nhưng có vẻ cổ nhận thấy gì đó và nhìn về phía biển.
“Kìa, Hiệp sĩ Của Ta, nhìn kìa!” (Furiae)
Giọng nói sắc bén của cổ vang lên.
Biển vẫn lặng sóng, và một vài đám mây trắng đang trôi trên trời.
Thậm chí tôi còn thấy cả một đàn hải âu đằng xa.
Một quang cảnh đầy yên bình.
“Công chúa?” (Makoto)
Khi vừa định nói ‘có gì đâu’, nhưng ai kia lại hét lên.
“Đó…! Wyvern và Gryphon!” (Havel)
Tên Ma nhân bỗng hét lên.
Chắc hẳn mắt của Ma nhân tốt hơn hơn nhiều so với người bình thường,
Mắt tôi không thể nhìn xa như vậy được.
[Thiên nhãn].
Khi bật kĩ năng lên, thứ mà tôi nghĩ là đàn hải âu kia thực ra lại là một đàn quái vật bay.
Và chúng đang tiến về đây rất nhanh.
Quân của Quỷ vương!
“Makoto!” (Lucy)
“Takatsuki-kun!” (Aya)
“Lucy, Sa-san! Một đàn quái đang tiến về đây!” (Makoto)
Hai người đồng đội của tôi bỗng xuất hiện với khí thế hừng hực.
Có vẻ họ cũng nhận ra chúng rồi.
“Có vẻ như chúng là quái vật dưới trướng Thú Vương Zagan. Chúng làm như mình sẽ tấn công từ phía biển, và rồi tấn công từ trên không!” (Lucy)
“Theo tớ nhìn thì lũ quái kia đang mang vài ma khí để đánh bom hay sao ý. Cứ đà này chúng sẽ san phẳng nơi này mất!” (Aya)
Lời nói của Lucy và Aya khiến Furiae và tên Ma nhân tái nhợt đi.
“Cậu nói gì cơ…?!” (Furiae)
“Người không thể ở lại đây được, Furiae-sama! Hãy chạy ra khỏi đây đi!” (Havel)
“Công chúa, như hắn nói đấy, ta phải rút thôi.” (Makoto)
“Ta không cần! Đây là nơi ta sinh ra và lớn lên! Sao ta có thể bỏ chạy được?!” (Furiae)
Furiae tỏ ra cứng rác trước lũ quái vật trên bầu trời đang nhăm nhe phá hủy quê hương của mình.
Kể cả cổ có rút lui kịp, nếu chiến trận trở nên hỗn loạn thì khả năng cao người dân Laphroaig sẽ bị vướng vào.
Hẳn cổ đang lo về điều đó.
“Này, Hiệp sĩ Của Ta, câu có thể triệu hồi lại Đại Tinh Linh được không?” (Furiae)
Furiae-san đưa ra lời đề nghị như muốn Đồng bộ với tôi.
“Thần thì… Chuyện chúng là quái vật biển là một chuyện, nhưng để đấu với một lũ biết bay sẽ rất khó khăn đấy.” (Makoto)
Tôi nói lên suy nghĩ của mình.
Tôi đã trải qua đủ điều để nhận ra sự yếu ớt của Thủy Ma Pháp.
Lần trước chỉ đơn giản là lũ quái vật ở dưới biển, nơi ma pháp của tôi có lợi thế mà thì.
Mà tình hình hiện tại thì không như vậy.
“Mình thì chỉ cận chiến được thôi…” (Aya)
Sa-san bỗng nản chí.
“Không sao đâu Aya! Tớ sẽ hạ chúng bằng Hỏa Ma Pháp!” (Lucy)
Lucy thủ thế với cây trượng của cổ.
Số lượng của chúng lên đến hàng ngàn. Quá nhiều mục tiêu để Thiên thạch có thể hạ được hết chúng.
“Lucy, ra đây.” (Makoto)
“Được thôi, nhưng có chuyện gì à?” (Lucy)
“Không phải ta nên hội quân với Thái Dương Hiệp sĩ sao Takatsuki…?” (Aya)
Sa-san hoang mang nhìn về phía này.
“Không, có thể sẽ quá muộn. Cứ bắn chúng trước khi chúng đến được đất liền đi.” (Makoto)
“Ể?” (Lucy)
Tôi nắm lấy vai của Lucy và dùng Đồng Bộ.