Trans: Dankawa Minani
Tide: Màu
Beta: Dankawa Minani
I'm back to heal you guys, so much rumcum
Tide thi cuối kỳ + 5 bộ dí nên... trách ai thì bt rồi đấy
~~*~~*~~*~~*~~*~~*~~*~~*~~
Sa-san giờ đang nhìn tôi bằng gương mặt đỏ rực tự lúc nào.
Cậu ấy lúc nào cũng chơi game ở phòng tôi lúc còn ở thế giới cũ, nhưng chưa bao giờ chúng tôi tiến xa được tới bước này.
Và kể cả khi chúng tôi hội ngộ lại ở thế giới này, biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, nhưng… hai chữ ‘giới hạn’...
Cũng bởi tại tôi là một thằng đần hết thuốc chữa.
“Takatsuki-kun…” (Aya)
Bộ ngực khiêm tốn của Sa-san đang dính chặt lấy người tôi.
Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập của cậu ấy.
Cơ mà, tôi cũng hệt như vậy thôi.
“Sa-san…” (Makoto)
Tôi nuốt nước bọt xuống cổ họng mình.
Nếu tôi cứ nhát nữa nhát mãi thì tôi chẳng xứng gọi bản thân là một thằng đàn ông.
Hơn nữa, tâm trí lẫn cơ thể tôi đều đã giương cờ trắng đầu hàng rồi.
Tôi đưa tay đến cúc áo của cậu ấy, và làn da trắng muốt của cậu ấy chầm chậm lộ ra.
“Xin lỗi vì làm gián đoạn việc luyện tập của ngài, thưa Anh hùng Makoto! Đội trưởng Ortho có lời nhắn tới ngài vì đã sử dụng phép làm đóng băng một vạn quái vật, và rằng đội trưởng mong ngài có thể nghỉ ngơi hô—eh?”[note58504]
““Eh?””
Sa-san và tôi quay ra nhìn người vừa xuất hiện.
Một hiệp sĩ có vẻ là cấp dưới của Đội trưởng Ortho đang đứng há hốc mồm ở cửa.
Đôi mắt của cậu ấy nhìn chằm chằm vào quần áo xộc xệch của tôi và gương mặt của Sa-san.
Tay tôi thì vẫn dừng lại ở cúc áo thứ ba của Sa-san.
“““…….”””
Một cơn gió mát mẻ thổi vào bên trong ngôi nhà băng.
“X-Xin lỗi vì đã làm phiền ạ!” [note58505]
Anh hiệp sĩ mới đến đưa lời nhắn của ông Ortho cho tôi bỗng bỏ chạy bằng một tốc độ đến kinh ngạc, ...
““……””
…Bỏ lại chúng tôi đang chết lặng bên trong.
“...Này, Taktsuki-kun.” (Aya)
“...Gì, gì vậy Sa-san?” (Makoto)
“... Các Thái Dương Hiệp sĩ biết chỗ này à?” (Aya)
“... Anh hùng luôn phải trong tâm thế sẵn sàng cho bất kể tình huống nào, nên tớ lúc trước có nói địa điểm luyện tập cho ông Ortho biết.” (Makoto)
“Hiểu rồi.” (Aya)
“Ừm…” (Makoto)[note58506]
“…”
“…”
Sa-san và tôi im lặng nhìn nhau một lúc lâu.
“C-Chắc chúng ta quay lại thôi ha?” (Makoto)
Tôi đề nghị với cậu ấy.
“...Ừm.” (Aya)
Sa-san gật đầu.
Rồi cả hai nắm tay nhau quay lại chỗ lều.
◇◇
Tôi trở về căn lều và chui vào chỗ đệm của mình, nhưng ngay lập tức tôi nhận ra bản thân lại đang đứng tại một không gian trống.
Có vẻ tôi lại bị gọi rồi.
“Xin chào người, thưa Nữ thần Naoh, thưa Nữ thần Eir.” (Makoto)
“Ơ kìa, có phải là Makoto mỡ dâng đến tận miệng rồi còn không ăn được không vậy?” (Noah)
“Mako-kun à, Sofia đang cảm thấy rất cô đơn đóa, hãy để ý đến cô ấy chút đi moà?” (Eir)
Trước mặt tôi hiện tại là hai Nữ thần, một Noah thì đang cười toe toét và một Eir thì đang trưng ra bản mặt đầy khó ở.
Nhưng tôi cảm giác trông cả hai người có vẻ khang khác so với bình thường.
“...Hai ngươi đang làm gì vậy?” (Makoto)
Họ đang ngồi trong một cái kotatsu, và đặt trên bàn là một cái nồi.
“Mắt cậu để ở đâu thế? Nhìn biết ngay là nồi lẩu rồi còn gì. Đừng có đứng đó nữa, mau đến đây ăn cùng tụi ta đi.” (Noah)[note58507]
“Cuối năm nay ta được gửi nhiều đồ ăn quá nên chả ăn hết nủi. Mà trong đám đó có con vịt ngon lém, nên ta đã rủ Noah ăn cùng.” (Eir)
“Nhưng giờ đã phải cuối năm đâu người?” (Makoto)
“Ờm, chuyện trên Thần Giới ấy mà. Thời gian trên đó khác dưới hạ thế này lắm Makoto.” (Noah)
“Thần hiểu rồi…” (Makoto)
Vậy trên Thần Giới cũng có cuối năm à.
Dù không biết rõ sao hai người lại làm lẩu, nhưng mùi hương từ cái nồi quá thu hút nên tôi cũng chầm chậm chui vào cái kotatsu.
Tôi ngó vào cái nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Bắp cải, hoa cải cúc, cà rốt, đậu phụ, nấm 2 loại maitake và shiitake, rau cải bẹ, tất cả đều ở trong nước lẩu tương.[note58508]
Bên cạnh nồi lẩu là một đĩa thịt vịt bóng nhẫy.
“Đũa của cậu này Mako-kun. Thịt vịt sẽ rất dai khi nấu quá lâu, nên ta chỉ cần nấu nhẹ một chút trước khi ăn là được. Ăn thịt không cũng ngon đấy, nhưng theo ta ăn thêm nó với rau mới làm thịt vịt thành tuyệt phẩm.” (Eir)
Eir bắt đầu buổi thuyết giảng về “thịt vịt học” của mình.
Có vẻ Thủy Nữ thần của chúng ta rất khắt khe với mấy cách ăn lẩu này nhỉ.
“Cứ ăn như mình muốn có phải tốt hơn không?” (Noah)
Bên phía Nữ thần Noah thì người vẫn tự do tự tại như mọi khi.
Một sự khác nhau rõ ràng giữa hai Nữ thần trước mặt tôi.
“Vậy thần xin phép.” (Makoto)[note58509]
Thôi thì cứ nghe theo Eir nói và gắp một miếng thịt vịt vào nồi lẩu vậy.
Chờ một khoảng ngắn, tôi gắp nó ra rồi cuốn nó cùng với cải bẹ, xong xuôi mới đưa vào miệng.
(Cái?!) (Makoto)
Nước thịt ngập tràn trong miệng, cùng với hương vị đầy sắc đậm đà.
Mắt tôi giờ ngập tràn ngôi sao với nền cầu vồng bảy sắc bao phủ.
Như thể hạnh phúc đang lan tỏa khắp người, làm tôi mụ mị đi.
C-Cái thứ quỷ gì mà ngon vậy trời?!
Mình chưa bao giờ được ăn thứ gì tuyệt vời đến như này từ trước đến nay!
“Ồ, hiếm khi thấy Makoto bất ngờ như này lắm đấy.” (Noah)
“Đây là sản phẩm hạng nhất của Thần Giới mang tên Vịt Hoàng Kim. Câu khẩu hiệu của món này chính là ‘Một miếng lên tiên’ đó.” (Eir)[note58510]
“Thứ như vậy cho con người ăn có ổn không vậy hả Eir?” (Noah)
“Đây là Mako-kun đó, chắc cậu ấy sẽ ổn thôi moà? Này này Mako-kun, cứ bật Minh Mẫn lên đề phòng đi he?” (Eir)
“...Người phải nói với thần sớm hơn chứ.” (Makoto)
Tôi cảm giác sắp sửa thăng thiên thật rồi đây này.
Tôi thậm chí còn thấy cả một thiên thần đang cố giật lấy áo mình nữa này.
Sau đó, cảnh tượng ăn lẩu cùng với hai Nữ thần siêu thực này tiếp tục.
“Vậy, sao người lại gọi thần hôm nay vậy?” (Makoto)
Tôi nhìn về phía Nữ thần Eir đang gắp miếng thịt vịt và hỏi.
Bởi không đời nào mà tôi được hai người gọi đến đây chỉ để ăn lẩu cùng đâu, phải không?
“Hừm, là gì ấy nhỉ? Eir nói là có chuyện muốn kể cho cậu.” (Noah)
Nữ thần Noah thì đang ăn kem vanilla dù vẫn đang ở giữa bữa.
Tôi hỏi ngài ấy là “Không phải tráng miệng là món kết thúc à?”, nhưng ngài ấy lại nói lại “Ta muốn ăn gì lúc nào là việc của ta.”
Nữ thần nhà mình tự do tự tại ghê…
“Phải rồi! Điều quan trọng đây: về Ira-chan đó!” (Eir)
Dù đang nói chuyện quan trọng nhưng tay ngài ấy cứ gắp hết thứ này đến thứ khác.
Soba đã luộc qua được cho vào nồi lẩu.
Mì Soba?
“Này Eir, không phải uống nước dùng là việc cuối cùng phải làm với nồi lẩu sao?” (Noah)
“Chậc chậc chậc, cậu khum hỉu rồi. Kết thúc bữa lẩu vịt với mì soba mới là số zách đóa.” (Eir)[note58511]
“Hể, thật sao?” (Makoto)
Nữ thần Noah và tôi hứng thú ngó vào cái nồi sau câu nói của Nữ thần Eir.
Tất cả chỗ nước thịt từ thịt vịt hòa lẫn với chỗ nước lẩu đang tỏa ra mùi hương khó cưỡng.
Trong lúc đó, mì soba được chia vào bát của cả ba, và được rắc thêm hành lá và ớt bột shichimi tỏa sáng lấp lánh bên trên.
“Của cậu này.” (Eir)
“Cảm ơn người, Eir-sama.” (Makoto)
“Ngon! Ổn đấy Eir.” (Noah)
Tôi vừa nhận lấy bát của mình thì đã thấy Nữ thần Noah húp xùm xụp chỗ mì rồi.
Cả ba chúng tôi đang tận hưởng nốt chỗ mì soba vịt siêu ngon này.
Haah, thoải mái ghê.
(Hửm? Hình như chúng ta đang quên thứ gì đó thì phải.) (Makoto)
Không nhầm là nãy Nữ thần Eir đang nói dở điều gì thì phải…
“Phải rồi, về việc Ira-chan hạ thế xuống Trần Giới suốt khoảng thời gian vừa qua!” (Eir)
“Người nói chuyện được với Nữ thần Ira rồi sao?” (Makoto)
Tôi nghĩ là tôi cần nghe kĩ chuyện này nên vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi.
“Vậy, sao mà Ira lại cắm chốt trong Vu nữ của mình suốt vậy?” (Noah)
Nữ thần Noah thúc giục Nữ thần Eir nói tiếp.
“Có vẻ như Ira-chan dạo này than thở chuyện không thể ngăn thời kỳ đen tối một ngàn năm trước. Chính vì vậy, em ấy đã đích thân xuống dưới đó để không đưa ra bất cứ quyết định sai lầm nào nữa. Mà sự thật thì ở trên Thần Giới khó có thể nhìn rõ tương lai được.” (Eir)
Nữ thần Eir đang dọn dẹp bát đĩa.
“Để thần giúp ngài, Nữ thần Eir.” (Makoto)
“Ổn mà, ổn mà. Cứ ngồi đó đi.” (Eir)
Liệu việc để một vị Thần dọn dẹp có ổn không vậy…?
À không, đây là chỗ của Nữ thần Noah, vậy không phải người nên dọn dẹp ở đây là…
Tôi nhìn về phía Nữ thần mình đang phụng sự, ngài ấy đang ăn cây kem thứ hai.
“Cái giề?” (Noah)
“Không có gì đâu…” (Makoto)
Ngài ấy chắc đang khá là vui, thôi cứ để như vậy đi.
“Nhưng cậu biết đấy… Nếu nhìn tương lai ở dưới Trần Giới, có khả năng bọn ta sẽ bỏ lỡ bức tranh toàn cảnh.” (Eir)
“Mà, liệu có ổn không vậy? Không phải đó là vùng xám trong luật của Thần Giới sao?” (Noah)
Nữ thần Noah xen vào trước gọng điệu lo lắng của Nữ thần Eir.
Luật Thần Giới lúc nào cũng xuất hiện trong các cuộc nói chuyện gần đây.
Nói đơn giản, rõ ràng là ‘Thánh Thần không được can thiệp trực tiếp vào các vấn đề của người phàm’.
Có vẻ chuyện mà Nữ thần Ira đang làm khá là nguy hiểm.
“Thần chỉ mong ngài ấy có thể đối tốt với Công chúa và thần hơn chút thôi.” (Makoto)
Nữ thần Ira thực sự làm khó hai bọn tôi quá trời.
Nữ thần Eir nói lại sau lời của tôi.
“Không sao đâu. Ta bảo Ira-chan phải đối tốt với cậu và nhóm của cậu rồi đó Mako-kun!” (Eir)[note58512]
Nữ thần Eir giơ ngón cái lên và nháy mắt với tôi.
“Cảm ơn ngài rất nhiều.” (Makkoto)
Tôi cúi đầu xuống và bày tỏ lòng biết ơn.
Mà ngài ấy cũng không làm gì chúng tôi ở cuộc họp lần trước.
Tôi hiểu rồi, vậy đó là nhờ Nữ thần Eir cả.
Ngay lúc đó, tôi thấy Nữ thần Noah đang kêu ‘mumumu’ với biểu cảm khá khó hiểu.
“Người sao vậy, Nữ thần Noah?” (Makoto)
“Cô đang cố lấy lòng Makoto đó hả Eir? Cô không được cướp Makoto của tôi hiểu không đó?” (Noah)
“Không thể nào mà tui có thể cướp được cậu ấy chỉ với thế này đâu mừ.” (EIr)
Nữ thần Eir thích thú nói.
Nhưng có vẻ Nữ thần Noah rất lo lắng và đi đến chỗ tôi.
“Này Makoto, cậu có thể ăn que kem này.” (Noah)
“Thần xin từ chối. Nó chỉ là phần thừa của người thôi, Nữ thần Noah à.” (Makoto)[note58514]
Nữ thần Noah đưa que kem ngài ấy đang ăn cho tôi.
“Hả? Cậu muốn nói là cậu không muốn ăn thứ ta đã cho vào miệng sao?! Đúng là tên tín đồ tự phụ. Nè, cứ ăn đi.” (Noah)[note58515]
“Này, người đứng có dí nó vào m–mgh!” (Makoto)[note58517]
Nữ thần Noah lấy một thìa kem từ cái thìa ngài ấy vừa dùng và nhét nó vào miệng tôi. [note58518]
Cảm giác lạnh và ngọt dần lan tỏa trong miệng.
Thực sự là ngon thật.
“Đó! Ngon mà, đúng chứ?!” (Noah)[note58519]
“Nếu có thể, thần muốn ngài dùng cái mới hơn là cái ngài vừa dùng cơ.” (Makoto)
“Nói cái gì cơ?! Làm thêm miếng nữa đi!” (Noah)
“Không!” (Makoto)
“Hai người thân nhau thật đấy.” (Eir)[note58521]
Nữ thần Eir cười nắc nẻ khi thấy cuộc trao đổi của Nữ thần Noah với tôi.
Ngay lúc đó, tầm nhìn tôi bỗng mờ đi.
Có vẻ như hết thời gian rồi nhỉ.
“Vậy, Nữ thần Noah, Nữ thần Eir, cảm ơn hai người vì cuộc nói chuyện lẫn bữa lẩu này rất nhiều.” (Makoto)
“Gặp sau nhé Mako-kun. Cố hết mình với cuộc chiến nhé☆.” (Eir)
“Đừng có hạ thấp cảnh giác đó Makoto.” (Noah)
Tôi gật đầu với hai Nữ thần trước mặt.
Cuộc chiến vẫn chưa bắt đầu.
Mau vực bản thân dậy đi nào.
Trong khi nghĩ vậy, ý thức của tôi bỗng mờ nhạt đi.
◇◇
Trời đã sáng rồi sao?
Mà sao bên ngoài ồn ào thế nhỉ?
[Nghe lén].
“Aya! Nói đi! Cậu làm gì Makoto tối qua hả?!” (Lucy)
“Cái gì vậy Lu-chan? Tớ chả làm gì cả~☆.” (Aya)
(Geh.) (Makoto)
Ra là họ đang nói về tôi à.[note58522]
“Nói dối. Tớ ngửi thấy mùi của Makoto trên cậu, và tóc vương trên áo cậu cũng là của anh ấy luôn. Bằng chứng ở ngay trên cậu đấy!” (Lucy)
“Hawawawa.” (Aya)
Năng lực suy luận của Lucy đang đẩy lùi Sa-san lại.
Tôi có nên xuất hiện không?
(Rồi, ngủ thêm năm phút nữa vậy.) (Makoto)
Ngủ lại thôi.
“Ồ, anh dậy rồi à Makoto.” (Lucy)
“Takatsuki dậy rồi à.” (Aya)
Sao mà họ biết vậy?!
Có hẳn một tấm ngăn trong lều đó!?
Chết thật, tình huống thế này thì…
“À, ta thấy tương lai mà Hiệp sĩ Của Ta đang cố trốn đi đấy. Mau bắt lấy cậu ấy.” (Furiae)[note58523]
“Công chúa?!” (Makoto)
Đừng có dùng khả năng tiên tri cho việc này chứ!
…Sau đó, tôi bị bắt lại và bị hỏi cung mọi thứ xảy ra hôm qua.