Dịch: Hakase, Dankawa Minani
Edit: Hakase
Beta: Hakase
~*~~*~~*~~*~~*~~*~~*~~*~~*~
“Makoto, chúng ta sẽ lên đó sao?” (Lucy)
“Uwaaa, to khiếp~” (Aya)
Ở phía Lucy và Sa-san đang chỉ là hàng chục Không chiến hạm ở trên bầu trời.
Hạm đội này chính là niềm tự hào của không quân Great Keith, Hỏa Dực - và họ đang diễu hành trên không phận của Kinh đô Hỏa Quốc.
Chà, trông cũng ra gì đấy chứ.
“Xin mời lên tàu, thưa Anh hùng Makoto.” (Tariska)
“Uhm… Tướng quân Tariska này, chúng tôi đi tàu bay của bạn tôi là được rồi chứ cần gì long trọng thế này…” (Makoto)
Tướng quân Tariska đã đến tận trọ của chúng tôi với đoàn hộ tống hùng hậu phía sau.
Bộ họ sợ chúng tôi sẽ chạy luôn hay sao mà lại hùng hổ thế…
“Cũng tiện đường cả. Với cả, ngoài Anh hùng Makoto ra thì còn có tân Anh hùng Hỏa Quốc Aya đây nữa. Chúng tôi đưa tiễn mọi người như thế này là việc nên làm thôi mà.” (Tariska)
“Anh hùng Makoto, cứ chấp nhận thiện ý của ngài Tướng Quân đi.” (Sofia)
Công chúa Sofia nhắc nhẹ tôi.
Khi tôi chạm mắt với cô ấy, ánh mắt công chúa nheo lại như kiểu ‘đừng có mà đòi hỏi.’
“Nóng quá đấy. Đi luôn đi, Hiệp Sĩ Của Ta” (Furie)
Furie dù đang cầm một cái ô che nắng rồi vẫn nóng chảy mồ hôi hết người, cô ấy nhìn lên trời, nhăn mặt khó chịu.
Tsui thì đang ngủ ở bên trên cái ô, mà sao nó không rơi xuống vậy?
“Tôi hiểu rồi, thưa Công Chúa. Mọi người, xuất phát thôi.” (Makoto)
Bỏ cuộc và lên trên Không Kỳ Hạm của Hỏa Quốc thôi. [note54823]
◇◇
Vài giờ sau khi xuất phát.
Tôi đang ngồi ở trong một phòng họp với Tướng Quân Tariska và các lãnh đạo khác trên tàu. Đương nhiên là Công Chúa Sofia, Hoàng Tử Leonardo và cả tổ đội của tôi cũng ở đây.
Cũng có các Hiệp Sĩ Hỏa Quốc đứng thành hàng xung quanh phòng nữa
(...Căng thẳng quá) (Makoto)
Biết thế này mình lên tàu của Fuji cho lành.
Mà cậu ấy đang trở lại Makkaren để đặt Kawakita dưới sự bảo hộ của Chris.
Về cuộc nói chuyện hôm trước, dù khá là lo ngại cho cổ, nhưng với Kawakita hiện đang không nhà không cửa, Makkaren vẫn là nơi tốt nhất hiện giờ.
Fuji nói là sẽ đuổi theo chúng tôi sau.
“Vậy, mọi người, ta có chuyện muốn nói đây.” (Tariska)
Tướng Quân Tariska nhìn chúng tôi từ trung tâm của cái bàn tròn giữa phòng, có vể ổng định giải thích về cái hoàn cảnh hiện giờ.
“Như mọi người đã biết, Great Keith đã cho quân đến Ma Lục Địa để điều tra về quân đội Ma Vương.” (Tariska)
Heehh, có chuyện đó à.
Mà sao Thủy Quốc không làm điều này vậy?
Tôi liếc sang Công Chúa Sofia.
(Chúng ta không có dư nhân lực để làm điều đó đâu…) (Sofia)
(Ừm…) (Makoto)
Nỗi đau của một tiểu quốc…
“Theo như các báo cáo, các cuộc hành quân lớn của quân đội chúng đã bắt đầu. Thú Vương Zagan, Thủy Vương Forneus; cũng có các dấu hiệu bắt đầu hội quân lại.” (Tariska)
Mọi người đều căng thẳng trước lời của Tướng Quân Tariska.
Thú Vương là kẻ cai trị một vùng đồng bằng rộng lớn bao gồm cả Hồ Tro Độc và Sa Mạc Ảo Mộng.
Về phần Thủy Vương, hắn ta cai trị từ vùng vịnh đến các vùng biển quanh Bắc Lục Địa, thủy quái quanh lục địa đều là tay chân của hắn ta.
Hai tên này chưa từng hành động cùng nhau, mà bây giờ lại đang hội quân, có nghĩa là…
“Một cuộc hành quân chiến lược ư?” (Leo)
Hoàng Tử Leonard nhanh chóng hỏi Tướng quân Tariska.
“Có lẽ là vậy.” (Tariska)
Tướng Quân chỉ chậm rãi gật đầu.
“Lần gần nhất quân đội Ma Vương cùng nhau tiến quân là vào trận đại chiến một trăm năm trước. Tuy nhiên đã có báo cáo các Ma Vương đã đích thân thống lĩnh toàn quân để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, điều chưa từng xảy ra trước đây.”
Một trong các Hỏa Hiệp Sĩ dõng dạc giải thích.
“Một trăm năm trước… Là lúc bác Rosalie trở thành huyền thoại sao?” (Makoto)
“Đúng vậy. Lúc đó mama và Anh Hùng Highland đã chiến đấu với Ma Vương Valac.” (Lucy)
Tôi nhỏ giọng hỏi lại Lucy.
Đã một trăm năm kể từ khi các Ma Vương tự mình hành động rồi.
Đây chắc chắn là một tin chấn động.
Tôi nhớ đến mấy bài học lịch sử được học ở Thủy Thần Điện phía Tây Lục Địa.
Thời kỳ một nghìn năm đen tối của nhân loại khi Đại Ma Vương và mười Ma Vương dưới trướng thống trị toàn bộ.
Đại Ma Vương Iblis.
Long Vương Astaroth.
Thú Vương Zagan.
Thủy Vương Forneus.
Khổng Lồ Vương Goliath.
Bất Tử Vương Bifrons.
Trùng Vương Valac.
Đọa Thiên Sứ Erinyes.
Quỷ Vương Barbatos.
Và Tín Đồ của Noah, Cuồng Anh Hùng Cain.
Toàn bộ chúng thống trị cả thế giới suốt quãng thời gian đó.
Tất cả Đông, Tây, Nam, Bắc Lục Địa và thậm chí cả đại dương và Trôi Đại Lục chưa được khám phá. Toàn bộ thế giới bị mây đen vây kín, loài người thì phải làm nô lệ cho ác quỷ.
Đột nhiên Đấng Cứu Thế Abel xuất hiện và đánh bại Đại Ma Vương cũng như gần hết Ma Vương còn lại.
Một số thì biến mất sau cái chết của Đại Ma Vương. Chúng ẩn nấp ở Ma Đại Lục cùng với thuộc hạ của mình, chờ ngày Đại Ma Vương vĩ đại hồi sinh.
Và cuối cùng các Ma Vương đã bắt đầu hành động hòng thống trị lại thế giới.
Nhưng thực sự thì tình cảnh này vẫn còn ổn áp chán so với một ngàn năm trước.
Đại Ma Vương vẫn chưa được hồi sinh cũng như chỉ còn ba Ma Vương còn sống, trong đó có Astaroth, con rồng già nhất cũng như là Ma Vương mạnh nhất trong mười người.
Tóm gọn lại là vẫn chưa xác định được tiềm lực quân sự của chúng.
“Tuy tình hình là vậy,...” (Tariska)
Tướng Quân nói như muốn thay đổi bầy không khí nặng nề này,
“Theo như Hỏa Nữ thần Sol, vẫn còn thời gian chuẩn bị trước khi Đại Ma Vương hồi sinh mà, phải không Dahlia?” (Tariska)
“Đúng vậy. Chính vì thế ta cần phải nắm được quyền chủ động trong kế hoạch Bắc Chinh này.” (Dahlia)
Hỏa Vũ Nữ Dahlia quả nhiên cũng có mặt trong cuộc họp,
Anh Hùng Olga thì ở bên cạnh cổ, ngồi im thin thít.
“Ta khá là lo lắng trước động thái của chúng ở Ma Đại Lục. Lũ quỷ không chỉ đơn giản làm trò thôi đâu, nhưng…” (Dahlia)
“Trong đại quân Ma Vương đó có lũ phản nghịch loài người, bọn quỷ dữ Xà Giáo Đoàn. Không có gì chắc chắn là chúng đang âm mưu gì tốt đẹp đâu. Dù gì chúng đặc biệt giỏi trong chuyện này.” (Dahlia)
Tôi khá là quan tâm đến đoạn ‘lũ phản nghịch loài người, bọn quỷ dữ’, và nhìn về phía sau bằng [Góc Nhìn RPG].
Tôi thấy Furie đang tỏ ra khá cay đắng.
(Cần tôi nói gì không thưa Công Chúa?) (Makoto)
Tôi nhìn về phía Furie…
(... Ổn thôi, cứ im lặng và lắng nghe đi.) (Furie)
Chà cái ánh mắt tỏ rõ suy nghĩ của mình luôn kìa.
Tôi cảm thấy khá là hoang mang về điều này, mà nghe theo cổ mà im đi vậy
“Kế hoạch Bắc Chinh sẽ bắt đầu trong 1 tháng tới là vì Vu Nữ của Nữ Thần Vận Mệnh Ira đã tiên tri là phải hơn sáu mươi ngày nữa trước sự hồi sinh của Đại Ma Vương. Kế hoạch chi tiết hơn sẽ được phổ biến ở Thái Dương Quốc khi mà tất cả Anh Hùng tụ họp lại. Liệu ngài có câu hỏi gì đi đến đó không, Anh Hùng Makoto?” (Tariska)
“““…”””
Im lặng bao trùm cả căn phòng.
(Vậy là Đại Ma Vương sẽ hồi sinh trong sớm nhất là hai tháng nữa…) (Makoto)
Đã hai năm kể từ khi tôi đến thế giới này.
Tôi đã trải qua kha khá hiểm nguy rồi, vậy mà hóa ra nơi Tây Lục Địa này vẫn còn yên bình chán.
Nếu tôi mà không khiêu chiến với Xà Giáo Đoàn, tôi đã có thể tự mình khám phá mấy cái hầm ngụ, còn có thể tận hưởng cảm giác vô lo khi sống ở dị giới nữa.
Nhưng mọi thứ chuẩn bị diễn ra đây là một cuộc chiến.
Loài người, thú nhân, Elf và vô số chủng tộc khác, tất cả đều liên minh lại để đánh bại kẻ thù chung của thế giới - lũ quỷ.
(Hm? … Không nhầm thì, vẫn có người khác sống ở nơi khác phía Tây Lục Địa này chứ?) (Makoto)
“Tướng Quân, tôi có câu hỏi.” (Makoto)
Tôi giơ tay xin phát biểu như hồi còn học ở trường.
Mọi người trong phòng đều quay mặt về phía này.
… Tôi không ổn lắm với ngần này sự chú ý đâu.
“Ngài có cao kiến gì sao” (Tariska)
“Sao chúng ta không liên minh với cả các quốc gia ở các lục địa khác vậy?” (Makoto)
Bỏ qua việc Lục Địa Trôi nổi chưa được khám phá ra thì vẫn còn cả Đông và Nam Lục Địa mà, chắc chắn phải có người và chủng tộc khác sống ở đó chứ.
Trông không có vẻ là có trao đổi giữa các bên với nhau nên tôi không được dạy nhiều về điều này ở Thủy Thần Điện.
“... À, ngài là người chuyển sinh mà, Anh Hùng Makoto. Không thể trách ngài là ngài không biết được. Chúng tôi đã gửi thông điệp yêu cầu trợ giúp từ các lục địa khác rồi. Nhưng…” (Tariska)
Nam Lục Địa có ba quốc gia. Mỗi quan hệ giữa họ không thật sự tốt cho lắm nhưng không đến nỗi nguy hiểm.
Highland đã đại diện cho Tây Lục Địa gửi sứ giả sang Đế Quốc - quốc gia mạnh nhất Nam Lục Địa.
Tuy nhiên, Bắc và Nam Lục Địa cách nhau quá xa nên họ quyết định không tham gia kế hoạch Bắc Chinh.
‘Nếu Đại Ma Vương phục sinh, chúng tôi nhất định sẽ tiếp viện’, đó là phản hồi của họ.
Hai nước còn lại cũng trả lời lại tương tự.
Đối với Đông Lục Địa, thì lại thất bại toàn tập.
Ở đó có rất nhiều quốc gia tham vọng thống nhất thiên hạ.
Hiện tại không thể xác định được nước nào sẽ thắng, và nếu Tây Lục Địa muốn cử sứ giả sang bất kỳ nước nào thì ngọn lửa chiến tranh bên đó sẽ lan sang cả bên này.
Bởi vì vậy, bên phía Tây cũng không thể yêu cầu hợp tác từ họ được,
“Rõ ràng là Tây Lục Địa sẽ là tiên phong trong việc ngăn cản sự hồi sinh của Đại Ma Vương. Không chỉ gần với Ma Lục Địa nhất mà Đấng Cứu Thế Abel cũng xuất thân từ lục địa này.” (Tariska)
“... Tôi hiểu rồi. Cảm ơn vì đã giải thích.” (Makoto)
Tây Lục Địa là nơi sẽ hứng chịu nhiều nhất nếu có sự đe dọa từ Ma Lục Địa tràn xuống, và cũng là nơi chịu ảnh hưởng từ Đại ma Vương nhiều nhất.
Do vậy gần như các quốc gia ở đây không đấu đá lẫn nhau. Và toàn đều phải cố chuẩn bị sẵn sàng để đối đầu với lũ quỷ.
Tuy vậy các lục địa khác lại không có nguy hiểm cận kề như Tây Lục Địa.
Không thể trông cậy vào họ được.
(Khó khăn thật đấy…) (Makoto)
Cuộc họp này sau đó đã kết thúc.
◇◇
Vài ngày sau.
Hạm đội Hỏa Quốc đã an toàn cập bến ở Vương đô Symphonia.
Lâu Đài Highland khổng lồ vẫn to như ngày đầu chúng tôi đến đây.
Lâu đài ở Gamuran cũng lớn nhưng quả nhiên không thể bì được với Thái Dương Quốc mà.
Ở cổng vào phía trước là tượng đài của Đấng Cứu Thế Abel cầm thanh kiếm trên tay.
Bức tượng xanh xanh này làm tôi nhớ dến tượng Nữ thần Tự do.
(Hm?) (Makoto)
Tôi cảm thấy có gì đó rất lạ.
Cái gì vậy?
“Waah, đến nơi rồi~ Vương dô Thái Dương Quốc. Mong là Eri-chan vẫn ổn. " (Sa-san)
Sa-san vươn cả người qua cả tay vịn của chiến hạm.
Tôi đã nghĩ là ‘nguy hiểm lắm’, nhưng với sức mạnh của Sa-san hiện tại thì mẹ trẻ có rớt từ trên này xuống chắc còn không có một vết sước.
“Này, Sa-san.” (Makoto)
“Sao vậy?” (Aya)
“Có phải tượng của Đấng Cứu Thế Abel luôn có màu như thế không?” (Makoto)
Tôi nói ra điều nãy giờ bản thân đang phân vân.
“Eh? Tớ thấy nó vẫn như thế thôi.” (Aya)
“... Lần cuối tớ thấy nó thì nó lại là màu khác cơ…” (Makoto)
Tôi nhớ nhầm à?
“Tớ sẽ nhận ra nếu nó đổi màu đó.” (Aya)
“Hmm, phải ha.” (Makoto)
Chắc như Sa-san nói thôi.
Tôi nhầm lẫn một chút. [note54824] [note54825]
“Tàu bay sắp hạ cánh xuống. Xe ngựa đã chờ sẵn ở mặt đất, hi vọng mọi người đã chuẩn bị xong để đến Lâu đài Highland.”
Một thuộc cấp của Tướng Quân Tariska sẽ dẫn chúng tôi đi.
“Thưa Công Chúa, chúng ta nên nhanh đi gặp Sakurai thôi.” (Makoto)
“Hmph.” (Furie)
Furie quả nhiên đang ngại lắm đây mà.
Mà, lâu lắm cũng không gặp thằng bạn nối khố của mình.
Nhưng trong tình cảnh mà quân đội Ma Vương đang có âm mưu nào đó, tôi không nghĩ Quang Dũng Giả lại có thể gặp mặt được chúng tôi được.
Liệu nói chuyện được với cậu ta không đây?
Tôi đang mải suy nghĩ trong khi tận hưởng cái cảm giác rung lắc của xe ngựa và cảnh quang Symphonia.
Vẫn đông người như vậy. Nhưng cũng chi có con người thôi.
Tôi không thấy có elf hay thù nhân trong tầm mắt.
Đó là điểm khác biệt với Rozes và Great Keith: phân biệt chủng tộc ở Vương Đô Thái Dương Quốc cực kì khủng khiếp.
Không biết cậu chủ con nhà mafia, Peter vẫn ổn chứ?
Tôi cũng quan tâm đến lũ trẻ ở nhà thờ khu ổ chuột Quận Chín nữa.
(Không, mình không có thời giờ để lo cho người khác đâu. Một cuộc chiến sắp bắt đầu rồi…) (Makoto)
Cái cảm giác nguy hiểm này vẫn chưa thuyên giảm tí nào cả.
Có thể là vì tôi đã sống một cuộc đời yên bình, hoặc là vì Minh Mẫn đã làm trái tim tôi chai sạn đi…
Sao không phải cả hai nhỉ? [note54826]
Ồ, có vẻ xe ngựa đến cổng Lâu Đài Highland rồi.
Tôi bắt đầu xuống xe, và rồi Furie gọi tôi lại.
“Này, Hiệp Sĩ Của Ta, có thể… cậu sẽ dính vào bất hạnh trong tương lai gần đấy?” (Furie)
“Công Chúa?” (Makoto)
“Aah, ta vừa thấy thoáng qua một tương lai… nhưng ta không tài nào nói cho ngươi hiểu được.” (Furie)
“Liệu người có thể đừng làm tôi thêm bất an nữa được không????” (Makoto)
Tôi hướng ánh mắt nghi ngờ về phía cổ trong khi tiến vào cổng lâu đài.
Wow nhìn những viên đá thẳng tắp kia kìa.
“Takatsuki, dừng lại.” (Aya)
“Eh?” (Makoto)
Sa-san đột nhiên kéo tay tôi lại.
Kể cả Sa-san thì tôi cũng muốn nói là ‘cái gì hả?’ đấy, đột nhiên kéo tay người ta thế.
*ĐÙNG!!!*
Một tiếng nổ.
Ngay sau đó, một cơn động đất xảy ra cùng với màn khói bụi lấy đi tầm nhìn của tôi.
Đánh bom khủng bố à?!
Hay là Xà Giáo Đoàn?
Tôi nhanh chóng gỡ băng gạc khỏi tay phải chuẩn bị chiến đấu.
Sau khi Màn bụi bay đi, có một tên kiếm sĩ với mái tóc vàng và bộ giáp cũng vàng chóe lóa cả mắt xuất hiện.
Đó là Hào Quang tỏa ra từ bộ giáp sao?
… Aah, là anh à?
“Cũng một khoảng thời gian rồi nhỉ, Anh Hùng Rozes, Takatsuki Makoto!!!”
Điếc tai quá đấy, tôi nghe rõ mà tên đần này.
“.. Chào đằng ấy, Gera. Trông anh vẫn khỏe như vâm ấy ha.” (Makoto)
“Haa, cho ngắm cái gương mặt của kẻ từng đánh bại tôi cái!!” (Geralt)
Người xuất hiện mà muốn long trời lở đất không ai khác là Lôi Dũng Giả, Geralt Valentine.