Dịch: Hakase
Edit: Dankawa Minani
Beta: Readers still read this :(( (ai nhận beta giùm vs)
Vô arc 8 nào! hajimemashou :)
Change: Bỏ hậu tố trong suy nghĩ, trừ Saya giữ nguyên là Sa-san
~~~*~~~~~~*~~~~~~*~~~~~~*~~~~~~*~~~~~~*~~~~~~*~~~~~~*~~~~~~*~~~
“Mừng hội học sinh lớp 1A chúng ta nào.” (Aya)
“““Cạn ly!!”””Fuji, Sa-san, Kawakita và tôi đang nhậu trong một quán bar ở kinh đô Gamuran.
Biết tin bạn cùng lớp Kawakita đã được tự do nên nhỏ Sa-san quyết định tổ chức tiệc mừng.
Và tất nhiên thì khứa Fuji cũng tranh thủ cơ hội rồi.
“Cảm ơn mọi người nhiều lắm, cũng may là mình được cứu.” (Keiko)
Cô ấy nở một nụ cười hạnh phúc dù vẫn còn ngượng ngùng.
“Mừng quá nhỉ Keiko-chan!” (Aya)
Sa-san ôm Kawakita,
Rồi hai người họ ngồi nói chuyện với nhau một lúc, chợt Kawakita quay sang hỏi tôi.
“Nghe bảo Takatsuki đã nói chuyện với lãnh đạo đất nước này nhỉ? Cảm ơn cậu nhé.” (Keiko)
“À, lúc tớ hỏi chuyện Tướng Quân thì mới biết cậu đã được tự do rồi. Công lao phải thuộc về Fuji-yan với Sa-san mới đúng.” (Makoto)
Tôi cười nhẹ, gãi má.
“Mình quen Michio từ lâu lắm rồi, cả Aya cũng là bạn mình nên họ giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Tuy chưa nói chuyện với cậu bao giờ, nhưng mà cậu tốt thật đấy, Takatsuki.” (Keiko)
Kawakita-san nở một nụ cười thật tươi với tôi, dễ thương thật.
Lúc ở trong lớp, cô gái này thuộc tuýp sành điệu cá tính, giọng nói có hơi dữ dằn và đáng sợ. Nhưng nói chuyện với Kawakita rồi mới hiểu cô ấy lại tốt đến bất ngờ.
“Nhưng cũng phải cảm ơn mày. Và nhờ có Sasaki-dono phá thanh kiếm Balmung nên tao mới có cơ hội để Hỏa Quốc nợ mình một ân huệ mà.” (Fuji)
“Mà sửa Thánh Kiếm hẳn cũng vất vả lắm nhể.” (Makoto)
“Hahaha! Tình cờ tao có quen một ông là bạn thân của một lão thợ rèn Thánh Cấp. Do tại hạ này may mắn thôi.” (Fuji)
Fuji cười lớn.
Dẫu có thế tôi cũng hiểu.
Mỗi khi cậu ta nhận được một lời đề nghị khó là chỉ khiêm tốn nhận là nhờ ‘bạn của bạn’ giúp... dù có hơi vòng vo.
Nhưng không phải Fuji có quá nhiều mối quan hệ rồi sao!
Chúng tôi ngồi tán gẫu, kể khổ đủ các chuyện khó khăn trên đời từ lúc đến thế giới này. Rồi sôi nổi kể lại chuyện ở bên kia.
Kawakita và Sa-san đang chán nản kể lể thế giới hiện tại có quá ít đồ ngọt.
À đúng rồi, ngài Noah đã cho tôi một hộp kem, nghĩ lại không khác gì mỹ vị ngon nhất trên đời mà đã rất lâu tôi chưa được nếm.
Ồ nhân tiện, ẩm thực Hỏa Quốc đa số sẽ thiên về đồ cay nhiều hơn.
Các quầy đồ ăn bán xiên nướng cay luôn đắt khách, đến các loại súp cũng đều là ớt cay đến sặc mũi.
Nói chứ tôi thích ăn đồ Hỏa Quốc lắm nha!
Cả hội cứ thưởng thức đồ ăn, uống vài ly cho mát họng và khi hơi men đã ngấm vào máu một tí…
“Này Michio, cậu có bạn gái chưa?” (Keiko)
Tôi nghe Kawakita nói rõ từng câu chữ.
Cô ấy nghiêng qua người Fuji, hẳn là say lắm rồi.
Không, đây là chiêu thả thính đầy ẩn ý.
(Ô!?) (Makoto)
Tôi và Sa-san nhìn nhau.
Rồi tôi đưa mắt nhìn quanh xem Nina-san có ở đây không. (Cô ấy không có ở đây)
“...Uhm, nói sao nhỉ…” (Fuji)
Khứa Fuji-yan không có bạn gái.
Mà có tới hai cô vợ.
Gay rồi, tới cái thái độ ôn hòa vui vẻ của thằng bạn thân tôi còn biến mất sau câu hỏi đó…
Kawakita không để ý đến tiểu tiết đó, mà chỉ nhìn chằm chằm Fuji bằng ánh mắt đầy say đắm.
“Cậu thấy đó… Trông mình mạnh mẽ ra oai vậy thôi, chứ khi trở thành nô lệ của tên quý tộc đó, mình sợ lắm… Nhưng nhờ có cậu, tớ nghe nói cậu cũng là một lãnh chúa luôn đúng không…? Tớ không còn nơi nào để đi hết, nên…” (Keiko)
“Đ-Được, Keiko-dono cứ ở lại nhà mình bao lâu cũng được. Tớ sẽ xem cậu là khách quý!” (Fuji)
“Trời ạ, ý mình không phải thế… Với lại, cứ gọi mình là ‘Kei’ như hồi trước đi.” (Keiko)
(Aah.) (Makoto)
Méo ổn rồi.
Thằng bạn Fuji-yan *mở ngoặc*đã kết hôn*đóng ngoặc* đang bị người khác thả thính kìa trời ơi.
Mắt cậu ta xoay mồng mồng luôn rồi.
Tôi phải ra tay giúp đỡ nó thôi!
Tôi nghĩ ra cách nói rồi, nhưng mà…
“Keiko-chan, Keiko-chan.” (Aya)
Sa-san đã hành động.
Cô ấy thì thầm vào tai Kawakita.
Kích hoạt [Nghe lén.]
Thật sự là tôi không có ý định nghe lén đây, thật sự luôn.
“Fujiwara-kun đã có hai cô vợ rồi.” (Aya)
“......Ể?” (Keiko)
Thôi xong, Kawakita đứng hình luôn.
Ờm… Tất nhiên là cô ấy sẽ đứng hình rồi.
Fuji-yan còn chưa hé nửa lời về chuyện này.
Tôi liếc qua thằng bạn thân… Cậu ta đang ngượng không chịu được.
Tất nhiên là cậu ta sẽ phản ứng như thế rồi ha.
“R-Ra là vậy…! N-Nếu thế thì! M-Mình hiểu rồi!” (Keiko)
Khuôn mặt của Kawakita-san đỏ như gấc.
Đôi mắt của cô ấy đẫm lệ.
Trông Kawakita-san hơi đáng thương.
“Takatsuki, cậu nhìn cái gì!?” (Keiko)
“H-Hông có gì hết ạ!!” (Makoto)
Cô ấy giận rồi.
Đáng sợ.
Hình tượng cũ của Kawakita-san…
“Aya, uống tiếp đi! Cạn ly hết nhé!” (Keiko)
“Hể? Ư-ừ! Được, cạn ly!” (Aya)
Kawakita-san nốc một hơi cạn sạch cả cốc bia, có lẽ là để giấu đi nỗi xấu hổ của cô ấy.
Sa-san cũng không ngần ngại mà uống sạch cốc rượu nho.
Này Sa-san, bia với rượu có nồng độ cồn khác nhau đấy…?
Tôi đặt tay lên vai thằng bạn thân an ủi, tay kia lấy ly tôi nhâm nhi một ngụm.
Rồi cả tụ ngồi uống xả láng tới sáng.
◇◇
…Đau đầu quá.
Tối qua tôi uống có hơi quá trớn.
Nhưng ngồi với đám bạn cùng lớp ôn lại chuyện xưa vui thật.
Xong rồi lúc cuối Kawakita còn hét lớn vào mặt Fuji: “Hai cô vợ của cậu là đám người như thế nào!? Cho tớ gặp họ đi!”
Quá mạnh so với một cô gái.
Tính ra đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Kawakita, biết thêm nhiều điều về cô ấy cũng vui.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, phải nói chuyện với người ta mới biết được họ như thế nào.
Nghĩ lại thì, không biết đám bạn cùng lớp của tôi như thế nào rồi.
Lần cuối tôi gặp Sakurai cũng đã trôi qua một thời gian.
Khi nào gặp lại nhất định phải uống một chầu mới được - Vừa nghĩ tôi vừa vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vài hạt mưa lắng đang tạt vào tấm kính.
Great Keith không phải là nơi có mưa nhiều, do Tinh Linh Ma Pháp của tôi lúc trước mà thời tiết nơi đây đã khiến nơi đây nắng mưa thất thường.
Dạo gần đây trời mưa rất nhiều.
Trời âm u mát mẻ như thế này đi dạo một lần thì sướng cả người.
Từ căn phòng của quán trọ nhìn ra, có bóng dáng của một pháp sư có áo choàng đỏ lấp ló bên ngoài.
Tôi chồm ra cửa sổ.
“Lucy, trời này mà em đang làm gì vậy?” (Makoto)
Tuy tấm áo choàng và bộ váy của cô ấy đã ướt đẫm vì nước mưa, nhưng Lucy vẫn quyết tâm cầm cây trượng ma pháp.
“Em đi luyện tập. Mama nói em phải luyện tập mỗi ngày.” (Lucy)
“Tập ở trong nhà không được sao?” (Makoto)
“Không cẩn thận là em làm nổ bay nóc nhà đấy.” (Lucy)
“...Hiểu hiểu.” (Makoto) [note54657]
Không ổn thật ha.
“Vậy em cứ tập ở ngoài đi.” (Makoto)
Quán trọ chúng tôi đang ở có mối liên hệ với Hoàng gia Rozes.
Lỡ có hỏng hóc gì thì họa may đền bù sặc máu mất.
“Em đợi hết mưa xem như thế nào? Hay là để anh thổi bay mây đen đi nhé?” (Makoto)
Tôi đưa cánh tay phải lên trời.
Nghe tôi nói, Lucy đờ cả người ra.
“Nhưng chỉ có Đại Hiền Giả-sama mới có thể chuyển đổi thời tiết mà?” (Lucy)
“Ủa vậy hả? Anh nghĩ là mình cũng làm được thôi.” (Makoto)
Ngài Noah đã biểu diễn cho tôi xem một lần.
Với lượng ma lực vô tận chứa trong cánh tay Tinh Linh, tôi nghĩ không gì là không thể.
“Uuh…. anh làm được cũng khiến em hơi sợ đó… Tới cả Aya cũng đã trở thành Anh Hùng rồi, còn mỗi em là bị bỏ lại phía sau.” (Lucy)
Hai chân Lucy đứng khép lại, cô ấy cứ bồn chồn không yên.
“Lucy?” (Makoto)
Trông Lucy không được ổn cho lắm.
“Nè, anh thấy em có hữu dụng không?” (Lucy)
Cô ấy lo lắng hỏi tôi.
Này, đừng có hỏi một chuyện hiển nhiên như thế chứ!
“Nếu không có Lucy thì anh còn lâu mới có ngày hôm nay.” (Makoto)
“T-Thật sao…?” (Lucy)
Chuyện ở Mộc Quốc, nếu không nhờ Lucy có lẽ tôi đã phải chật vật nhiều chuyện rồi.
Làm thân với Hồng Liên Phù Thủy Rosalie và Mộc Dũng Giả Maximilian.
Bản thân bác ấy cũng là họ hàng xa của Ma Pháp Sư Johnny, đồng đội của Đấng Cứu Thế Abel.
Lucy là con gái của Hồng Liên Phù Thủy tiếng tăm lẫy lừng.
Là em dâu của Mộc Vu Nữ hiện tại, là bạn cùng trường với Mộc Dũng Giả Maximilian nữa.
Đại Hiền Giả-sama cũng đã nhận cô ấy làm môn đồ ở Thái Dương Quốc.
(Nghĩ lại thì, gia cảnh của Lucy phải thuộc hàng khủng bố ấy chứ.) (Makoto)
Nói thật thì, tôi vẫn không hiểu vì sao hồi ở Makkaren, cô ấy lại không tìm được đồng đội.
Lucy không dùng gia thế để gây sức ép, chỉ nhún nhường trước tất cả mọi người. Bản tính vụng về của bản thân cũng khiến Lucy gặp nguy hiểm không ít lần nếu không có Hỏa Ma Pháp Vương Cấp của cô.
Là một người đồng đội, tôi có nghĩa vụ phải cổ vũ tinh thần cho cô ấy.
“Nếu anh mà mạnh như em ấy hả, rồi sẽ có một ngày anh sẽ mạnh không khác gì Rosalie-san cho mà xem. Mà em đang tập gì đấy?” (Makoto)
“Em không nghĩ mình có thể bắt kịp mama đâu… Kĩ năng [Dịch chuyển] của em còn tệ lắm nên là…” (Lucy)
Ôi, hay thế nhỉ!
Đi thám hiểm mà có đồng đội biết dùng [Dịch chuyển] thì còn gì bằng.
“Hiện tại tỉ lệ thành công chỉ có mười phần trăm thôi à?” (Makoto)
“Vâng… Em phải tìm cách thành thạo hơn chứ không mười phần trăm đó cũng vô dụng lắm.” (Lucy)
Lucy chán nản thốt lên.
[Dịch chuyển] không phải là kĩ năng muốn là học được.
Tôi nghĩ với độ khó như lên trời này thì phải niệm chú các thứ, không thể nhanh được.[note54658]
Nhưng cô ấy mà kéo ngắn thời gian niệm chú thì còn gì tuyệt hơn.
“Vậy cứ dịch chuyển với anh thử đi. Anh muốn xem [Dịch chuyển] của Lucy như thế nào.” (Makoto)
Tôi tiến lại, nắm lấy tay Lucy.
“Hai chúng ta sao? Em tập một mình mà còn phải chật vật đủ kiểu…” (Lucy)
Nói thì nói thế chứ cái tay Lucy vẫn giữ chặt tôi không rời kìa!
“Khi gặp tình thế khó thì phải thử mọi cách chứ đúng không? Từ đó mình mới biết thêm được.” (Makoto)
“Hmm, thật sự là sẽ được sao?” (Lucy)
Lucy nghiêng đầu tự hỏi, nhưng cô ấy đã phấn chấn lại.
“Vậy chúng ta làm thôi.” (Lucy)
Lucy gương cây trượng ra, tay trái của cô ấy vẫn nắm chặt lấy tay tôi.
Lucy bắt đầu niệm chú cho ma pháp Vương cấp, [Dịch chuyển - Quãng ngắn]
Một luồng ma lực khủng khiếp bao trùm khiến tôi cảm thấy rợn người.
[Dịch chuyển] là một kĩ năng mà biết bao ma pháp sư khao khát muốn thành thạo.
Nếu tính ra thì số người dùng được còn đếm chưa qua bàn tay năm ngón.
Một trong những lý do lớn nhất là cái khối lượng mana khổng lồ đến mức lố bịch này mà cái kĩ năng này cần.
Vì vậy chỉ có những người có sẵn lượng ma lực khổng lồ như tộc Elf mới có thể sử dụng.
Ồ, Lucy niệm chú xong rồi.
Đột nhiên các vòng tròn ma pháp khổng lồ xuất hiện.
(Quả nhiên ma lực của Lucy là vô hạn mà…) (Makoto)
Tôi đi thám hiểm, du ngoạn cùng không biết bao lần mà cũng chưa thấy Lucy cạn ma lực bao giờ.
Những lần duy nhất mà cô pháp sư này không dùng được ma pháp là lúc cổ đứng chôn chân hay hoảng loạn quá mức.
“Em sẵn sàng rồi Makoto!” (Lucy)
“Được rồi, anh đã chuẩn bị xong.” (Makoto
“[Dịch chuyển]!” (Lucy)
Một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cảnh vật trước mặt chúng tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Ủa, sao tự nhiên có gió mạnh thế nhỉ?
“Lucy! Làm tố lắ- Hả!?” (Makot)
“M-Makoto! Chúng ta đang rơi tự do này!?” (Lucy)
Là vì cả hai đã dịch chuyển lên giữa trời mây.
Mà không phải chỉ cao ngang mái nhà.
Cỡ này cũng phải cao hơn một ngàn mét (hình như thế, tôi dốt Lý).
Chúng tôi đang ở tít trên mây.
Chúng tôi rơi xuống mặt đất ngày càng nhanh với tốc độ chóng mặt.
“Kyaaaa! Làm gì bây giờ anh Makoto, Makoto!!?” (Lucy)
Tiếng hét của Lucy bị át đi bởi tiếng gió xé tai.
“Em không dùng được [Phi Hành] à?” (Makoto)
Một Pháp Sư Trung Cấp cũng có thể thành thạo nó.
Thật ra thì bất cứ ai cũng có thể dùng. Chỉ có thằng Pháp Sư Sơ Cấp như tôi thì không.
“E-Em có tập rồi, nhưng mà vẫn chưa bay được!!” (Lucy)
“Nhìn là biết rồi.” (Makoto)
“M-Makoto! Chúng ta đang rơi đó! Chúng ta đang rơiiiiiiiiiiiii!!!” (Lucy)
Lucy hoảng sợ đến phát khóc.
Chậc. Tôi lại lạm dụng [Minh Mẫn] quá nên lại không thấy sợ rồi.
“Này này, hỡi các Tinh Linh.” (Makoto)
Tôi đưa tay phải ra trước, niệm chú [Thủy Ma pháp: Phượng Hoàng].
Nháy mắt một cái, nguyên con Thủy Phượng Hoàng xuất hiện trước mắt.
Nắm lấy tay Lucy, tôi kéo cô ấy lên lưng con phượng hoàng.
Bằng một cách nào đó mà tôi cảm giác mọi ma sát trong không khí đã tiêu biến hết.
“Eh? Eh?! Eeeeeeeeh?!” (Lucy)
“Xin lỗi nhé Lucy. Anh hành động hơi vội nên chưa kịp nói gì hết.” (Makoto)
“Không phải, đây là Ma pháp Vương cấp mà!? Sao anh có thể triệu hồi dễ vậy!?” (Lucy)
“Nhờ có cái này này.” (Makoto)
Tôi đưa cánh tay Tinh Linh cho Lucy xem.
Chỉ cần nhẹ nhàng vươn tay ra thôi là đã cảm nhận được lượng mana vĩnh cửu.
Phải chi hồi mới đến đây đã thế này thì chuyện đã dễ hơn nhể… Mà chắc không đâu.
Cứ thế chúng tôi ngồi trên lưng con phượng hoàng, thư thái bay trên bầu trời Gamuran.
Con phượng hoàng cứ lượn đi lượn lại vài vòng, để tôi nheo mắt tìm chỗ quán trọ trên cao.
Đột nhiên trọng tâm của con sinh vật bị thay đổi khiến cả hai suýt thì ngã.
“Woah.” (Makoto)
“Kyah!” (Lucy)
Con phượng hoàng hạ độ cao, cứ lao thẳng xuống như máy bay ném bom.
“B-Bay lên!” (Makoto)
Tôi ra sức điều khiển, cuối cùng cũng bay ổn định lại được.
N-Nguy hiểm quá!
Có lẽ tôi cần phải có thêm thời gian để làm quen.
“Xin lỗi nhé, em không sao chứ Lucy?” (Makoto)
“Vâng, không sao. Kỳ lạ thật, hiếm lắm mới thấy anh bất cẩn trong việc điều khiển Thủy Ma Pháp đấy Makoto.” (Lucy)
“Thì, điều khiển thứ này đâu có dễ.” (Makoto)
Tôi cho cô ấy cánh tay Tinh Linh đang tỏa sáng của tôi.
Thấy rồi, Lucy nhăn mặt.
“Makoto, anh thấy đau không?” (Lucy)
“Cũng không hẳn, kiểu như anh không cảm thấy gì luôn.” (Makoto)
“Ể…? Nếu vậy thì có vấn đề rồi đó.” (Lucy)
“Không sao đâu mà, lâu lâu anh có bất cẩn tí… Nhưng mà được sở hữu sức mạnh như thế này cũng vui lắm ấy chứ.” (Makoto)
Tôi ngước lên trên.
Phía trên là những đám mây xám xịt, nơi mà những hạt mưa bắt đầu rơi.
Tôi vươn cánh tay Tinh Linh của mình ra.
“Hỡi cácTinh Linh, làm bầu trời trong xanh lại.” (Makoto)
Ngay lập tức, các đám mây tỏa ra rồi bay đi mất, để lại ánh mặt trời chiếu xuống Vương đô.
“...L-Là do anh làm đó sao Makoto…” (Lucy)
“Ừ. Tiện nhỉ? Nhưng mà chỉ khi trời mưa thôi, lúc đó mới có nhiều Thủy Tinh Linh để anh điều khiển.” (Makoto)
“...” (Lucy) [note54659]
“Lucy?” (Makoto)
Cô ấy đứng hình mất mấy giây.
Con phượng hoàng đưa chúng tôi về quán trọ, tôi bảo cô ấy luyện ma pháp [Dịch Chuyển] thêm vài lần, nhưng Lucy từ chối.
Địa điểm dịch chuyển sẽ tùy thuộc vào lượng ma lực của người sử dụng, có lẽ vậy.
Do cánh tay phải này nên cả hai mới bị dịch chuyển đến nơi có nhiều Thủy Tinh Linh nhất nhỉ.
Và nơi gần nhất chính là trên bầu trời…
[Dịch Chuyển] phức tạp vậy sao?
Lucy tiếp tục chuyên tâm tập luyện, tôi cũng không muốn làm phiền nên rảo bước ra ngoài đi dạo.
“Makoto! Tí nữa cho em đi cùng với, nhé!?” (Lucy)
Vừa bước khỏi quán trọ là cô ấy đã nằng nặc đòi đi theo tôi.
“Được rồi, nhưng đừng cố quá nhé.” (Makoto)
“Không phải anh mới là người lúc nào cũng cố gắng sao?” (Lucy)
…Thế á?
Mặc dù không hiểu lắm nhưng tinh thần của Lucy đã phấn chấn trở lại rồi.
◇ ◇
Tôi thức dậy, ngoài trời mới ánh rạng đông. [note54660]
Gỡ đống băng gạc trên tay ra, thường thì lúc này sẽ là ca luyện tập đầu tiên trong ngày.
Cánh tay tôi đang phát sáng.
Kể từ lúc tôi hóa thành Tinh Linh thì cánh tay này đã theo tôi đến bây giờ, không sao mà hóa giải được.
Dù thuộc tứ chi trên cơ thể nhưng tôi phải cố lắm mới di chuyển được nó… Chưa kể có một cái cảm giác rất lạ rằng thứ này đang bị điều khiển bởi ai đó khác chứ không phải tôi.
Nhìn mana bên trong cứ chảy như máu tĩnh mạch vậy. [note54661]
Và phía trên khủy tay một tí là một vết bớt màu đỏ.
Nó cứ phát sáng mập mờ như bóng đèn sắp bị đứt. Cứ như là tượng trưng cho sức mạnh khủng khiếp của ngài Noah vốn đang bị phong ấn ở Hải Đế Thần Điện.
Nhưng Eir-sama đã đính chính lại đó là Thần Tính của ngài ấy.
…[Minh Mẫn.]
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Tôi không thể điều khiển cánh tay của mình, chứ đừng nói gì là Thần tính của Noah-sama.
Đúng là không thể, nhưng…
(Mình cứ có cảm giác đã mạnh hơn ấy nhỉ?) (Makoto)
Mới hôm qua thôi tôi đã điều khiển được cả thời tiết.
Một cảm giác tự hào, vui trong lòng như vừa đạt được một thành tựu,
Trong lúc tôi đang suy nghĩ kế hoạch cho ngày mới…
“Anh Hùng Makoto, anh dậy rồi á!?”
Vừa có ai đó bước vào phòng mà không gõ cửa.
Nếu đó là Lucy hay Sa-san thì tôi không ngại nhắc nhở đâu, mà…
“S-Sofia. Chào buổi sáng.” (Makoto)
Là cô Công Chúa.
Tôi chấn chỉnh lại bản thân.
“Ồ, ra là anh đang luyện tập.” (Sofia)
Công chúa Sofia nhìn tôi và mỉm cười, rồi quay trở lại phong thái nghiêm túc.
Lại có chuyện gì rồi chăng?
“Ngày xuất quân chính thức của Kế hoạch Bắc Chinh đã được xác định.” (Sofia)
Công chúa Sofia nói khẽ vào tai tôi.
“Bắc Chinh… Chính là kế hoạch tiến vào chiến đấu với Ma Vương ở Bắc Lục địa sao? Khi nào vậy?” (Makoto)
Tôi đã nghe đi nghe lại kế hoạch này không biết bao lần.
“Còn một tháng nữa. Bắt đầu vào ngày đầu của tháng Hải Sư.” (Sofia)[note54663]
“Một tháng… Gì mà gần quá.” (Makoto)
Tôi cảm thấy rất bất ngờ.
Cứ nghĩ ít nhất là ba tháng ấy chứ.
Nhưng một kế hoạch quy mô như thế mà đã quyết định đường đột đến vậy ư?
Công Chúa Sofia nhẹ nhàng gật đầu trước lời tôi nói.
“Em cũng nghĩ vậy. Chắc hẳn đã có biến chuyển gì đó rồi… Thái Dương Quốc đã cho gọi tất cả Dũng Giả và Vu Nữ đều phải tập hợp ở Symphonia.” (Sofia)
Chuyện này tuyệt đối không được chậm trễ. Và chúng tôi vội vàng thu xếp hành lý và chuẩn bị quay lại Thái Dương Quốc.