Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười giờ có chuyến bay về Bắc Kinh, sáng sớm trợ lý đã tới gõ cửa gọi các thành viên thức dậy chuẩn bị ra sân bay.
Tạ Trúc Tinh rửa mặt xong liền thu dọn hành lý của hai người, sau đó mới gọi Vương Siêu dậy.
Vương Siêu quen nằm ngủ úp sấp, lúc tỉnh giấc cũng chẳng giống ai, thông thường phải nhúc nhích mấy lần rồi đầu tiên là ngồi dậy quỳ đó ngẩn người, nếu như lúc này không nhanh chóng hối thúc hắn dậy thì hắn sẽ nhào tới trước một phát, úp mặt vào gối quỳ vậy mà ngủ tiếp.
Tạ Trúc Tinh nhìn hắn gian nan quỳ dậy, bảo, “Không cho ngủ, dậy mau dậy mau!”
Vương Siêu nhúc nhích một chút, vẫn cứ quỳ vậy mà quay đầu, mặt ủ mày chau nói, “Cái mông đau.”
Tạ Trúc Tinh, “… Nghiêm trọng không?”
Vương Siêu co co chân, mặt càng lúc càng như đưa đám, đáp, “Nghiêm trọng, rất nghiêm trọng.”
Bay từ Quảng Châu đến Bắc Kinh phải ở trên trời hơn ba tiếng.
Tạ Trúc Tinh đi tìm Đoạn Nhất Khôn, bịa một lý do coi như hợp lý hợp tình, “Anh ấy không thoải mái, có lẽ là không hợp khí hậu nên hơi đau bụng, uống thuốc rồi nhưng vẫn chưa đỡ. Như thế này nếu đi máy bay thì phiền lắm, hôm nay mọi người cứ về trước đi, tôi ở lại thêm một ngày với anh ấy.”
Đoạn Nhất Khôn đến phòng bọn họ thăm Vương Siêu một chút.
Vương Siêu nằm yếu ớt thoi thóp trên giường.
Đoạn Nhất Khôn dặn dò vài câu, đưa các thành viên khác về trước, còn muốn để lại một trợ lý cho Tạ Trúc Tinh nhưng cậu liền tỏ vẻ không cần, từ chối.
Mọi người đi rồi Vương Siêu lại lăn ra ngủ.
Tạ Trúc Tinh không tiện ra ngoài, ngồi một chỗ đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa chơi di động.
Một lát sau đã thấy Quý Kiệt gửi tin nhắn đến, “Tụi em kiểm tra an ninh xong rồi, máy bay tới trễ.”
Tạ Trúc Tinh nhắn lại, “Yên tâm chờ một lát đi.”
Quý Kiệt hỏi xem Vương Siêu đã khỏe hơn chưa, còn nói, “Cũng thật khéo, có một người trong ban nhạc đệm hôm qua, là tay bass hay keyboard em không nhìn rõ, đang đợi máy bay ở đây, mới rồi còn chào hỏi mấy người tụi em nữa, bảo là muốn rời Quảng Châu tới Bắc Kinh phát triển.”
Tạ Trúc Tinh liếc mắt nhìn Vương Siêu nằm trên giường bên cạnh.
Quý Kiệt kể tiếp, “Cậu ta nói mình và tên quỷ đáng ghét kia là bạn thời đại học, còn hỏi tụi em sao không thấy Vương Siêu đâu, tụi em không biết thật giả nên cũng không nói nhiều với cậu ta, sau đó anh Khôn mới cản lại.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Là bạn học của anh ấy, có điều quan hệ chẳng ra sao.”
Quý Kiệt, “Em cũng cảm thấy vậy, với tính tình chó má kia của Vương Siêu thì ai có thể quan hệ tốt với cậu ta được.”
Nói xong có lẽ là thấy hơi đụng chạm tới Tạ Trúc Tinh, cậu ta liền bổ sung thêm một câu, “Tiểu Tạ anh không giống vậy, tụi em đều biết anh dễ tính, cũng là nghĩ cho cái nhóm này nữa.”
Tạ Trúc Tinh gửi lại một icon vừa khóc vừa cười.
Vương Siêu ngủ thẳng tới giữa trưa mới dậy, cùng Tạ Trúc Tinh xuống nhà hàng của khách sạn ăn cơm, buổi chiều thì làm ổ trong phòng, Vương Siêu chơi game, Tạ Trúc Tinh ngồi bên cạnh nhìn hắn chơi.
Đến khi trời tối hai người mới ra ngoài, đến tháp Quảng Châu dạo một chút, bởi vì nhiều người nên cũng không chơi được gì, chỉ cưỡi ngựa xem hoa ngắm cảnh chốc lát, còn phải cẩn thận tránh bị người khác nhận ra, chưa tới nửa tiếng đã đi xuống. Nắm tay nhau đi dọc bờ sông Châu Giang, cũng không biết là ai liếc mắt nhìn ai trước, hai người liền ngầm hiểu dừng chân lại, trao cho nhau một nụ hôn dưới gốc cây gạo mập mờ.
Nhiệt độ ở Quảng Châu vào tháng mười một thật hợp lòng người, khí trời quang đãng đẹp đẽ, đèn đuốc rực rỡ li ti cách đó không xa cùng với nửa vầng trăng sáng trên trời, đan vào nhau thành một khung cảnh thật xa hoa.
Hôm sau bay về Bắc Kinh, hạ cánh liền leo lên xe công ty phái tới đón hai người bọn họ, buổi tối còn phải đến đài truyền hình quay chương trình.
Trên đường hai người ngồi lướt weibo, phát hiện fan hai nhà lại chiến nhau.
Chuyện bộ phim Tết mời Tạ Trúc Tinh diễn Đoạn Nhất Khôn còn chưa quyết định với đối phương, cũng chưa nói chuyện đàng hoàng với cậu, vậy mà trên internet đã nổ ra tin đồn, đồng thời không biết bên đối thủ nào mua blogger tới gây sự, nói rằng trong phim muốn tìm một ca sĩ có khả năng sáng tác, phải biết biểu diễn dương cầm, hiển nhiên rất thích hợp với đội trưởng Leo Vương của IceDream, nhưng bởi vì lãnh đạo trong công ty thiên vị Tomas Tạ nhân khí cao hơn một bậc nên mới giao cơ hội này lại cho Tạ Trúc Tinh.
Fan hai nhà vốn không hợp nhau liền bị blogger dắt mũi, fan Leo Vương cho rằng cục cưng bị chiếm mất tài nguyên tốt như vậy, đương nhiên là cực kỳ không hài lòng, còn fan Tomas Tạ thì cho rằng cục cưng nhà mình nhận được tài nguyên này cũng nhờ có năng lực tương xứng, dù công ty có thiên vị thì cũng là vì cục cưng vốn có thực lực, huống hồ bất công chính là lãnh đạo, cục cưng chỉ là nghệ sĩ được ký kết, lẽ nào lại từ chối? Đối với chuyện này fan Leo Vương liền tỏ vẻ, các người cùng với cục cưng nhà các người thực đúng là Bạch! Liên! Hoa! giống y như nhau.
Trận chiến này kéo dài tới tối, mắt thấy nhiệt độ dần hạ xuống thì lập tức bị châm thêm củi lửa vào.
Một blogger chuyên phun tào có tiếng trên weibo đăng một bản thảo do fan gửi tới, tiêu đề là “Trong lúc vô tình đánh một pháo với tiểu thịt tươi đang “hot””, nặc danh kể rằng mình là một người mẫu tạp chí, hồi đầu năm từng hẹn chịch một lần với tiểu thịt tươi của một nhóm nhạc thần tượng trong nước, lúc đó tiểu thịt tươi vẫn còn chưa ra mắt nhưng gia tài bạc triệu tiêu tiền như nước, chịch một lần sẽ tặng một túi xách hàng hiệu cả ngàn đôla, có điều chỉ mỗi bề ngoài là đẹp đẽ, trông được mà không dùng được, kỹ thuật thực sự quá tệ, không làm khởi động mà còn bắn nhanh, cũng chỉ ngủ qua một lần, sau đó tiểu thịt tươi ra mắt, xuất phát từ tính tò mò cô mới đăng một bài tán gẫu với đồng nghiệp, biết được bên cạnh mình còn có thêm vài chị em từng hẹn với vị tiểu thịt tươi kia, mọi người đều nhất trí cho rằng túi thì đẹp thật nhưng kỹ thuật quá nát.
Bài phun tào này nhanh chóng bị mổ xẻ, tiểu thịt tươi của nhóm nhạc thần tượng trong nước, năm nay mới ra mắt, nhà rất có tiền, cũng chỉ có một.
Cục cưng bị mắng là “Tạ Bạch Liên” hơn nửa ngày, fan Tomas Tạ sớm đã hết nhịn nổi, không thèm quản tin đồn là thật hay giả, lập tức quay ngược lại tặng cho Leo Vương một biệt danh thật kêu – Vương! Ngựa! Giống!
Phòng chờ ở đài truyền hình.
“Cái này thuần túy là bôi đen bố.” Bản thân Vương Ngựa giống rất không phục, hùng hùng hổ hổ, “Cái khác không nói! Ai cmn kỹ năng nát! Ai cmn nhanh bắn! Ai tung cái tin đồn này không biết nói thật à!”
Tạ Trúc Tinh, “…” Đây vốn chính là sự thật mà.
Vương Siêu tức giận nói, “Fan của anh cũng thật là, đang yên đang lành lại mắng em là Bạch Liên hoa gì chứ, người giao thiệp với người qua internet đúng là không ra sao, em tốt như vậy mấy cổ cũng không biết được!”
Tạ Trúc Tinh cười đáp, “Em không sao, nói vài câu cũng chẳng đau chẳng ngứa, ngược lại anh đó, anh cả anh mà thấy cái này có phải lại đánh anh không?”
Vương Siêu không thèm để ý trả lời, “Ổng bận lắm, không thèm để ý tới anh đâu.”
Trình Diệu gọi hai người từ xa, “Anh Tiểu Tạ, trưởng nhóm, chuẩn bị lên sân khấu.”
Bọn họ quay chương trình giải trí mấy lần cũng dần dần tổng kết ra kinh nghiệm, có thể coi là quen tay làm nhanh.
Chương trình lần này có phân đoạn thảo luận về vấn đề tập thể hình, mời mấy vị tập thể hình tài năng tới, có nam có nữ, có người là huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp, cũng có người là thành phần tri thức văn phòng, còn có cả bà chủ gia đình.
Đối với chương trình giải trí Vương Siêu vốn luôn hờ hững, thêm vào đó Đoạn Nhất Khôn còn yêu cầu hắn đi theo con đường nghệ thuật gia, cho nên càng lười động não nói chuyện, thông thường đều là mọi người cười vui vẻ còn hắn đứng một bên bộ dạng như hồn để trên mây. Nhưng hôm nay đề tài tập thể hình lại khiến hắn có hứng thú, mấy vị khách mời kia chia sẻ kinh nghiệm, hắn liền lắng nghe nghiêm túc dị thường.
Trước đây hắn tập thể hình toàn là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, cũng chẳng có hiệu quả gì rõ ràng. Tin đồn nói hắn kỹ năng không tốt kia, tuy rằng hắn chửi lại rất hung ác nhưng thực ra trong lòng cũng có chút hoài nghi. Trước đây chưa biết người khác chịch là thế nào cho nên hắn cảm thấy mình rất có khả năng, nhưng bây giờ chịch cùng Tiểu Tạ vài lần, so với hắn Tiểu Tạ còn có khả năng hơn, không riêng gì điều kiện bẩm sinh tốt mà lực eo cũng thật là trâu bò, chính hắn từng lén lút thử luyện tập không cần hiện vật, rung rung nửa phút đã ê ẩm, Tiểu Tạ còn có thể rung liên tục tới năm, sáu phút không giảm tốc độ, đây là khái niệm gì, quả thực đâu phải người đâu. Nếu hắn cố gắng tập thể hình đàng hoàng nói không chừng còn có cơ hội chinh phục Tiểu Tạ một lần?
Vương Siêu mơ tưởng viển vông chốc lát, không tự chủ lộ ra một nụ cười mang theo hàm xúc khác, huấn luyện viên thể hình đang làm mẫu động tác lăn vòng chống đẩy hít đất liền nhìn hắn bằng một ánh mắt kỳ quái.
Vương Siêu vội thu hồi nụ cười, vờ như chẳng có gì xảy ra mà tiếp tục đóng giả nghệ thuật gia.
Quay chương trình xong thì gặp được nhạc sĩ sáng tác “Băng mùa hè” sau cánh gà, ông đến đài truyền hình tập dợt âm nhạc cho một buổi dạ tiệc, mọi người đều một mực cung kính chào hỏi ông.
Vương Siêu không chen lời vào, vị thầy giáo này đã cao tuổi, trước đây từng gặp mặt mấy lần, tỏ vẻ cũng không quá quý mến hắn nên hắn liền tự giác chạy sang một bên, cầm bình nước trái cây vừa uống vừa chờ những người còn lại khách sáo với vị thầy giáo này cho xong.
Cái tên huấn luyện viên thể hình đang nói chuyện với đạo diễn liếc sang đây, thấy Vương Siêu liền cười cười phất tay với hắn. Vương Siêu chẳng hiểu ra sao nhìn hai bên một lượt, là chào hỏi hắn hả? Tên huấn luyện viên kia tạm biệt đạo diễn bước nhanh lại phía này, tự xưng là fan của hắn, còn muốn chụp ảnh chung, chụp ảnh chung xong vẫn chưa chịu đi, ra sức khen ngợi hắn, nói hắn lớn lên thật sự đẹp trai đến đáng giận, cố hết sức thổi Vương Siêu lên tận trời.
Ai mà không thích nghe lời êm tai chứ? Vương Siêu lập tức vui vẻ hỏi, “Nếu tôi muốn tập thể hình thì nhiều nhất là bao lâu có thể nhìn thấy hiệu quả?”
Huấn luyện viên đáp, “Cậu muốn tập chỗ nào?”
Vương Siêu đáp, “Eo.”
Tạ Trúc Tinh vừa nói chuyện với thầy giáo soạn nhạc vừa nhìn sang bên này, vừa vặn bắt gặp tên huấn luyện viên kia đang sờ eo Vương Siêu, Vương Siêu còn cười hì hì đầy mặt.
“Úi úi úi,” eo Vương Siêu có chỗ ngứa, không nhịn được nói, “Đừng nhéo đừng nhéo!”
Tên huấn luyện viên kia liền thả tay xuống, “Không bằng tôi đưa số điện thoại cho cậu, sau này cậu muốn tập cứ tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Gã lấy ra một tờ danh thiếp, Vương Siêu cầm xem, trên đó có in danh hiệu hiệp hội tập thể hình, nghĩ rằng có thể lên chương trình này thì hẳn cũng là tinh anh trong nghề, có lẽ sẽ đáng tin.
Trên mặt tên huấn luyện viên kia cười mà như không cười, thấp giọng nói, “Muốn luyện eo hay là luyện chỗ khác, đều có thể tìm tôi.”
Vương Siêu không get được ý gã, còn nghiêm túc suy nghĩ một chút mới trả lời, “Tháng sau đi, tháng này không rảnh.”
Tạm biệt thầy soạn nhạc xong, Tạ Trúc Tinh lập tức bước tới hỏi, “Tán gẫu chuyện gì thế?”
Huấn luyện viên thể hình không đáp lời, cười cười gật đầu với cậu, cực kỳ đắc ý bỏ đi mất.
Vương Siêu cả ngày khoác lác mình là mặt trời mới chém ngàn người, đâu chịu thừa nhận mình giả vờ, đồng thời cũng sợ Tạ Trúc Tinh cười mình nên vội nhét danh thiếp vào túi quần, tự cho là thông minh mà giấu đầu hở đuôi, “Không tán gẫu gì hết á, tụi em với thầy Trương nói chuyện xong rồi hả?”
Tạ Trúc Tinh, “… Đi thôi.”
Từ đài truyền hình ra, Vương Siêu liền kéo Tạ Trúc Tinh gọi cậu tới chỗ hắn ngủ. Các thành viên bây giờ vẫn chưa biết quan hệ bọn họ đã biến chất, luôn cảm thấy trưởng nhóm đúng là đứa trẻ quấn lấy Tiểu Tạ đòi bú sữa, cả đám leo lên xe bảo mẫu đi mất, không thèm quản hai bọn họ nữa.
Tạ Trúc Tinh về cùng hắn.
Thực ra hai người hôm nay cũng không định chịch, buổi sáng mới từ Quảng Châu về, buổi chiều diễn tập, buổi tối quay chương trình, đều mệt rũ rượi.
Chỉ muốn yên ổn cùng đánh một giấc.
Tạ Trúc Tinh đi uống ly nước quay lại, liền thấy Vương Siêu nằm lỳ trên giường, cầm tấm danh thiếp lưu số điện thoại.
Lúc này cậu vẫn nhịn được, không nói gì mà mở valy hành lý của hai người từ Quảng Châu ra, cầm quần áo dơ ném vào máy giặt.
Chờ cậu bấm máy giặt về xong, Vương Siêu đã thêm tên huấn luyện viên kia vào WeChat, hai người còn đang nói chuyện.
Tạ Trúc Tinh không cận chút nào, cách hai mét đã thấy trên màn hình di động của Vương Siêu có một tấm ảnh cơ bắp do tên huấn luyện viên kia gửi tới, khoe cơ ngực thì thôi đi, cơ bụng cũng nhịn được, nhưng mà chỉ mặc mỗi cái quần lót! Mẹ nó cậu sao mà nhịn nổi nữa?
Đang muốn nói chuyện đã thấy Vương Siêu ngồi dậy, vén áo lót của mình lên đến ngực, quơ tay quơ chân muốn tự chụp một tấm.
Tạ Trúc Tinh, “… Anh làm gì đó?”
Vương Siêu vừa thấy cậu liền sai ngay, “Em đến đúng lúc lắm, mau giúp anh chụp tấm hình.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Tôi đệt.
Vương Siêu không hiểu ra sao bị đẩy ngã xoạcmột trận, hùng hùng hổ hổ, rầm rầm rì rì, nước mắt lưng tròng.
Sướng thì có sướng, nhưng mà trong lòng cũng không vui cho lắm, tự hắn dâm thì được, ép hắn dâm hắn sẽ không có sức.
Tạ Trúc Tinh hỏi hắn, “Còn nói chuyện lẳng lơ không?”
Vương Siêu, “… Ai cmn nói chuyện lẳng lơ!”
Tạ Trúc Tinh cũng biết hắn tám phần mười là ngu xuẩn, có điều không thốt nên lời rằng mình ghen, tức giận đến chua cả chân răng. Vừa vặn Vương Siêu đang cởi truồng nằm úp sấp, cậu liền vỗ mấy bàn tay lên mông hắn.
Vương Siêu vốn cảm thấy trận hôm nay giống y như cưỡng dâm, lập tức bị đánh đến choáng váng, nổi nóng, “Tạ Trúc Tinh! Em điên rồi đúng không! Trừ mấy ông anh với ba anh ra còn chưa có ai từng đánh anh đâu!”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Anh cứ tiện miệng đi. Em hỏi anh lần nữa, hai ta rốt cuộc tính là gì?”
Mông Vương Siêu bị đánh đến đau rát, tức giận đáp, “Cái gì mà tính là gì? Em đừng cảm thấy theo anh lên giường được vài lần liền nghĩ mình thật sự ghê gớm lắm! Đừng nói anh không hề nói chuyện lẳng lơ, dù anh nói thật thì em quản được hả! Em là gì của anh vậy!”
Tạ Trúc Tinh, “…” Thật ăn cứt cũng không nói chuyện khó nghe như vậy.
Máy giặt bên ngoài đã xong từ lâu, cậu nhớ ra phải đi phơi quần áo, đã tháng mười một rồi mà vẫn chưa bắt đầu cung cấp khí sưởi, trong phòng có hơi lạnh lẽo, Tạ Trúc Tinh liền mặc quần áo vào trước.
Trong lòng Vương Siêu lộp bộp một tiếng, cho rằng cậu tức giận muốn bỏ đi liền vội ôm chặt lấy chân cậu, la lên, “Em lại muốn bỏ đi đâu!”
Tạ Trúc Tinh cảm thấy hơi buồn cười, cố ý đáp, “Anh quản được em sao, em là gì của anh chứ?”
Vương Siêu sợ cậu đi thật, mặt mũi cũng chẳng cần nữa, há mồm liền gọi, “Chồng, anh sai rồi.”