Chương 18: Chân trời sụp đổ
Bạn đi đến đó để nhìn thấy điều gì?
Đó có phải là một câu hỏi mà ta trả lời được không?
Vì dù sao, đó cũng là điều mà bạn đi đến đó để tìm ra mà
*
Sayama theo Ooshiro Kazuo đến nơi cư trú của 1st-Gear. Họ trèo lên một ngọn đồi sau lưng UCAT.
Họ bước qua trạm kiểm soát vận chuyển UCAT, băng qua những vườn hoa, rau với khu rừng tuyết tùng, và cuối cùng dừng ở một con đường được tráng xi măng. Ooshiro quay sang Sayama đang đứng trên con đường đó. Ông ta phất vạt áo đã bị cháy xém của chiếc áo trắng thí nghiệm.
"Cháu có mang thứ gì mà có chữ được viết hay khắc trên đó không?"
Sayama vừa định trả lời thì cậu đột nhiên nhìn về phía khu rừng xung quanh.
“…?”
Có gì đó không đúng, Sayama nghĩ.
Cậu đã cảm thấy một sự hiện diện nào đó.
Tuy nhiên, cậu không nhìn thấy bất cứ gì quanh đó cả. Cậu chỉ thấy mỗi sự tĩnh lặng.
"Nơi này yên tĩnh thật nhỉ."
"Có lẽ đó là vì chúng ta đang ở gần không gian khái niệm. Nhưng tôi đã tới đây vài lần từ lâu về trước rồi. Và những lần đó," Shinjou nghiêng đầu, "tôi nhớ là nghe thấy nhiều tiếng chim hơn."
Mình cần phải cảnh giác, Sayama nghĩ.
Cậu gật đầu và trả lời câu hỏi trước đó.
"Cháu quyết định là nên cẩn trọng và tránh mang theo thứ gì có chữ viết trên đó. Nhưng đồ điện có hoạt động bên trong đó không?"
Sayama lấy chiếc di động từ túi ra. Nó có một micro và một máy ảnh chìm cho phép ghi âm và quay phim.
Sayama chỉ vào máy ảnh và Ooshiro gãi đầu.
"Hmm, nó sẽ hoạt động. Để ngăn chuyện phản loạn, nơi cư trú này dựa trên các khái niệm của Low-Gear. Nếu cháu dùng nó một cách thông minh, cháu có thể cho nó thêm tính năng đặc biệt từ các khái niệm được thêm vào nơi cư trú. Nhưng..."
"Nhưng nó sẽ không hoạt động như một chiếc điện thoại, đúng chứ? Tháp điện thoại nằm bên ngoài mà."
"Có vài thiết bị chuyên biệt cho phép cháu trò chuyện với bên ngoài, nhưng chúng khá đắt."
Nghe thế, Sayama cất điện thoại vào lại túi áo ngực của bộ com lê. Cậu giữ cho máy ảnh hướng ra ngoài.
Sayama sau đó nhìn sang bên trái Ooshiro. Ông ta giữ một chiếc laptop ở đó.
Khi Ooshiro chú ý, ông ta nhịp nhịp lớp vỏ xám của máy và giơ ngón cái lên.
"Cái này để ghi lại những gì được nói. Bàn phím và công tắc đều không đánh dấu. Bấm một nút, và nó có thể chuyển sang dạng cài đặt không hiển thị gì cả."
"Cháu không biết là ông giỏi máy tính thế đó, ông già."
Shinjou nhìn sang phía Sayama. Cô ấy có chút hụt hơi do leo lên con đồi thoải.
"Ông ấy chơi trò chơi điện tử trong phòng mình nhiều lắm. Nhưng khi SF, những người khác, hay tôi cố nhìn vào màn hình, ông ấy sẽ hoảng hồn mà tắt màn hình. Tôi nghĩ Itaru-san từng la ông ấy về việc này rồi."
"...Vậy sao?"
"Phải. Và mấy bức tường trong phòng Ooshiro-san đầy kín hình dán dọc dài. Chúng đều có tranh vẽ lòe loẹt mấy cô gái dâm dục."
Sau khi nghĩ về những gì Shinjou nói, Sayama nhìn sang Ooshiro. Cậu hướng một nụ cười nhỏ về phía người đàn ông đang mang theo chiếc laptop.
"Ông già."
"C-Cháu cần gì sao?"
"Cháu sẽ nói một cách gián tiếp: ông sẽ không chết theo cách đàng hoàng được đâu, ông già biến thái."
"Wow, cháu thật sự nói thế. ...Còn Shinjou-kun, cháu không nên rêu rao với mọi người chứ!"
"Eh? N-Nhưng cháu nghĩ chơi game một tiếng mỗi ngày là cách phát huy sở thích chấp nhận được mà." Nghiêng đầu, Shinjou lấy ra thứ trong như một tấm card từ túi sau. "Cháu có cái này. Nó không như của ông, nhưng nó là một hệ thống game cầm tay UCAT đã cho cháu đấy."
Sayama lấy nó từ cô ấy và nhận ra đó là một thiết bị game nhỏ với màn hình LCD. Màn hình LCD trắng đen được đặt ngay giữa, một nút tròn duy nhất nằm ở mỗi bên của màn hình, và nó có hai nút lựa chọn. Từ các họa tiết xuất hiện trên màn hình LCD, game này là về con người nhảy xuống từ một tòa cao ốc mà người chơi phải nẩy cho trúng vào một chiếc xe cứu thương bằng một tấm băng ca.
"Nó có một chế độ tính giờ và trò chơi có một Mức độ A bình thường và một Mức độ B khó. Tôi từng đạt điểm tối đa trong Mức độ A một lần, nhưng hết pin nên kỉ luật của tôi bị mất."
Sayama gật đầu tỏ vẻ hiểu khi lắng nghe, nhưng rồi cậu nói với Ooshiro.
"Cháu chỉ vừa mới nhận ra rằng do UCAT mà Shinjou-kun mới kì quặc đến thế, nhưng cháu nên làm gì về chuyện đó đây?"
"T-Tôi không có kì quặc."
"Cô đã bị tẩy não rồi đó. Game thường được chơi trên tivi hoặc một màn hình LCD có màu. "
"Eh? Cậu có thể chơi game trên TV được sao?"
"Ông già! Cái này đạt tới mức sửa đổi tính cách luôn rồi!"
"Ta cũng không thật sự chắc làm sao chuyện này xảy ra được nữa," ông ta nói. "Ta chỉ có thể đoán là người ta đã đưa cho cô ấy mấy thứ dư thừa."
"Vậy sao," Sayama nói kèm theo cái gật đầu. Cậu trả chiếc máy game cầm tay lại cho Shinjou. "Hãy giữ gìn cái này. ...Nhưng sẵn sàng đi vì tôi sẽ đảm bảo Setsu-kun dạy dỗ cô về việc này. Tôi nghĩ mình còn vài thứ trong kho mà một người đã tốt nghiệp để lại."
"Eh? C-Cậu không cần làm thế đâu. Tôi sẽ cảm thấy khó xử lắm."
"Không, đây là một cơ hội tuyệt vời để dạy cô đừng sống ở thời Showa nữa."
Sayama thở dài và tiếp tục tiến lên trước. Khi Ooshiro bước đi đằng trước cậu, ông ta đột nhiên biến mất.
Sayama chau mày và thắc mắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng rồi chiếc đồng hồ trên cổ tay trái cậu bất ngờ run lên.
—Chữ viết là đại diện cho sức mạnh.
Cậu nghe thấy một giọng nói và những con chữ đỏ cuộn ngang qua mặt đồng hồ.
Sayama nhận ra đây cùng là một thứ Văn bản Khái niệm mà cậu đã nghe ở Cung điện Hoàng gia.
Nhưng cậu cảm thấy như không có gì thay đổi cả.
Cảnh vật quanh cậu khó thấy được sự thay đổi nào. Chỉ có những loài cây quanh cậu là có hơi khác biệt và mùi đất nồng hơn chút, nhưng cũng chỉ thế thôi. Cậu không thể không so sánh nó với Không gian Khái niệm đã khiến cho hướng của trọng lực thay đổi.
"Cái này không được ấn tượng lắm."
"Không phải tất cả chúng đều thú vị đâu."
Cậu nhìn qua để thấy rằng Ooshiro và Shinjou đang đứng kế bên mình.
Sayama gật đầu và họ bắt đầu cất bước lần nữa. Bên kia khu rừng ở hai phía của con đường là những cánh đồng.
Sayama tiếp tục bước đi dọc con đường đất giữa những cây cao khi cậu nhìn những cây vào mùa ở đằng xa. Cậu sớm đến được đỉnh đồi.
Không gian có thể nhìn được mở rộng ra trước cậu.
Bên trên là bầu trời xanh và những đám mây trắng còn bên dưới là một ngôi làng. Những cánh đồng ở hai bên con đường trải dài đến ngôi làng.
Phần lớn cây vẫn còn nguyên vẹn trong ngôi làng và vài ngôi nhà được xây giữa chúng. Đa phần mấy ngôi nhà đó được xây bằng đá chồng lên nhau với xi măng lấp vào các rãnh hở. Mái nhà được làm bằng gỗ. Một vườn rau nhỏ và nhà kho nằm cạnh bên mỗi ngôi nhà.
Một khu vực trống trải hơn nữa nằm đằng sau những cái cây và các ngôi nhà. Một đại dương màu lục có thể thấy ở đó.
"Lúa mì?"
"Phải. Vài loại khoai và mấy thứ khác được trồng riêng. Trồng cây thu hoạch trong một không gian khái niệm có thể không ổn định. Khoảng hai mươi năm trước, một lượng lớn đất được đem vào từ bên ngoài để họ có thể tự cung tự cấp.
"Đó cũng là một phần công việc của UCAT?"
"Đúng vậy, nhưng ngân sách của UCAT là có hạn. Với bất cứ chuyện gì thêm nữa thì những người ở nơi cư trú phải tự kiếm cho mình. Họ làm thế bằng cách chia sẻ những kĩ thuật và kiến thức hoặc làm việc trong UCAT. Và nếu họ muốn hòa nhập, thì bọn ta rất sẵn lòng giúp đỡ."
"Có phải là vì càng ít người trong khu cư trú thì càng dễ duy trì thức ăn cho họ không?"
Đúng lúc Ooshirpo gật đầu đáp lại, một giọng trầm gọi đến từ cánh đồng cạnh bên.
"Đúng. Và nếu chúng ta muốn đón chào thêm vào những thành viên mới, thì chúng ta phải cử ra những người có thể rời đi."
Hình dáng đang leo lên con đường mòn to đồ sộ. Sayama nhìn lên hình dáng cao hai mét đó.
“Một con rồng?”
Trước mặt cậu là một con rồng có hình dạng như người phủ trong lớp vảy và da đen.
Khuôn mặt nhọn của ông ta cùng đôi mắt sắc bén hướng về Sayama. Đôi vai hạ thấp dưới chiếc cổ dài được bao lấy bởi một ngoại trang đơn giản màu trắng với bộ vét như của những người truyền giáo khoác bên ngoài. Trên chân của ông ta là...
“Jika-tabi?”
Chúng là loại được bán rẻ bèo trong siêu thị. Ngón chân đều lấm lem đất bụi.
Ông ta hẳn là đã chú ý thấy ánh nhìn của Sayama bởi vì Fasolt há miệng và cười lớn. Ông ta đá vào đất để giũ đi bụi bẩn và làm mấy bông hoa với rơm trong tay trái lắc lư.
"Mấy đôi giày này là hợp nhất với ba chiếc móng vuốt ta nhận được từ uy quyền của thần long. Chúng cũng hợp với công việc đồng áng nữa. Cậu không đồng ý sao? Tên cậu là gì, thiếu niên nhân loại và là cậu trai của Low-Gear kia? Ta là Fasolt, thủ lĩnh kiêm người kể chuyện của khu cư trú 1st-Gear này."
Phổi ông ta hẳn là giữ được nhiều không khí lắm vì ông ta nói hết trong một hơi.
Sayama thấy Baku cuộn đuôi và rụt hông lại ở nơi mà nó đang đứng trên vai Sayama.
"Tôi là Sayama Mikoto. Có vẻ tôi là người đại diện tạm thời của Low-Gear. Hân hạnh được gặp, thủ lĩnh từ thế giới khác," Sayama nói trong khi giơ tay phải ra.
"Ahh," Fasolt rên rỉ khi ông ta giơ tay phải bao trong chiếc găng làm việc lớn ra. Nhưng bàn tay giơ ra siết thành một nắm đấm. "Chúng ta làm như vậy ở 1st-Gear, Sayama Mikoto. Theo các nhà nghiên cứu văn hóa thì việc đó nhằm thể hiện rằng bạn không giữ vũ khí, nhưng nhiều người trong số chúng ta sẽ làm bị thương lẫn nhau nếu bắt tay."
Đúng thật là tay Fasolt có móng vuốt ló ra từ chiếc găng tay. Phần đỉnh bầu bầu, nhưng mấy phần đó đều trắng ngà do bị giũa đi. Sayama quyết định cũng siết tay phải mình thành nắm đấm.
Fasolt cụng tay Sayama với tay mình. Sayama cũng làm tương tự vậy.
"Xuất sắc. Đừng quên dùng lòng bàn tay khi chào hỏi một người phụ nữ. Nếu cậu muốn nhớ cách chào mọi người ở 1st-Gear thì cứ nhớ rằng đấm đàn ông và xoa đàn bà. Cách nói đó đến từ lô 14 của thành phố và ta từng làm theo nó khá nhiều lần."
Những lời của Fasolt tuôn ra hết một lượt, nhưng chúng đều dễ nghe.
Nó có một nhịp điệu dễ chịu, Sayama phân tích.
Ooshiro nói, "Ở 1st-Gear, chữ viết tạo ra sức mạnh, nên họ không bao giờ tiến bộ được nhiều trong việc lưu giữ tài liệu và hồ sơ. Loài rồng có quãng đời dài, dung tích phổi lớn, và một trí nhớ tuyệt vời, nên họ thường là người lưu giữ hồ sơ, thẩm phán, và người kể lại lịch sử."
"Phải. Ta từ bỏ vị trí thẩm phán do tuổi tác, nhưng ta sẽ tiếp tục vai trò người kể chuyện cho đến chết. Không còn nhiều người nói kiểu này, nhưng ta cho rằng đó chỉ là do thời đại mà ta sống thôi. Oh, nhưng ta có hơi thất vọng là cậu trông không có vẻ ngạc nhiên lắm khi thấy ta, Sayama Mikoto. Shinjou đằng đó khá là bất ngờ khi lần đầu thấy ta đó."
"C-Cháu chỉ là con nít lúc đó thôi. Cháu không thật sự hiểu."
Shinjou cúi đầu xuống và đỏ mặt trong khi Ooshiro khoanh tay lại và nói.
"Khi gặp Fasolt lần đầu, cô ấy đã leo lên lưng ông ta và bất ngờ khi không thấy cái khóa kéo nào."
"N-Nhưng cháu đang xem Aretorman Cement lúc đó và trên lưng ông ấy có một cái mà."
"Sao cô lại xem một buổi diễn nhỏ của tokusatsu Showa? Truyền hình tivi đến Okutama bị trễ à?"
Fasolt cười khằng khặc và nhắm mắt lại hoài niệm.
"Nó còn hài hơn nữa khi Ooshiro gặp ta lần đầu lúc nhỏ. Ông ta ướt hết cả quần ngay khi gặp ta và bất ngờ đến nỗi ré lên mấy tiếng lạ lùng rồi chạy lên tấn công ta. Ta cho ông ta đo sàn mà chẳng cần nghĩ ngợi gì. Nó thật sự bí ẩn khi việc đó không bao giờ ảnh hưởng đến các cuộc đàm phán về sau."
"Đánh ai đó đáng bị đánh không ảnh hưởng đến việc đàm phán đâu."
"Vậy à, vậy à. Ta cảm ơn cậu vì đã giải đáp bí ẩn 50 năm ấy, Sayama Mikoto."
Sayama và Fasolt cụng nhẹ tay nhau. Bán long làm lơ Ooshiro, người như đang muốn nói gì đó.
"Giờ thì. Nếu cậu thích, chúng ta có thể bắt đầu đám phán sơ bộ. Những vấn đề công khai nên làm ở nơi công khai, nên tục lệ của chúng ta là làm việc này ở quảng trường công cộng."
Sayama gật đầu, nhưng rồi nói, "Nếu được, ông có thể thực hiện công việc của người kể chuyện trước chứ?"
Fasolt và Ooshiro nhìn qua cậu, nhưng Shinjou gật đầu.
"Đúng thế. Shinjou-kun và tôi không biết nhiều về 1st-Gear."
"Cậu khá khác biệt với Ooshiro dù cùng một chủng tộc đấy. Ta có chút cảm động rồi. Tes."
Sau khi tỏ ý tán thành, Fasolt quay lưng lại và bắt đầu bước đi.
Ooshiro bắt đầu theo sau Fasolt, nhưng trước tiên là nhìn qua Sayama và giơ ngón cái xuống.
"Cháu nên nhớ lấy việc này đi."
"Đó là cách mà người lớn nên hành xử sao?" Sayama đáp lại.
Ooshiro chạy theo Fasolt trong khi rõ ràng là giả vờ đang khóc.
Sayama trao đổi ánh mắt với Shinjou và thở dài. Với một nụ cười khổ, cậu chạy theo Fasolt.
Khi làm thế, Sayama nhìn lưng Fasolt. Đôi vai hạ thấp của ông ta nhô ra từ phần cổ của bộ đồ ông ta mặc. Hai bên là phần không bao bọc bởi vỏ hay vảy. Khu vực đó dài và dày như một cánh tay còn phần da thì đỏ sậm và cứng lại như một vết sẹo do phỏng.
Shinjou nói nhỏ với Sayama từ nơi cô ấy đang bước đi cạnh cậu.
"Đó là vết sẹo do tự cắt đi đôi cánh của ông ấy. Hay ít nhất là tôi được nghe vậy."
Không biết ông ta nghe được cô ấy hay không, nhưng Fasolt nói khi nhìn cắt qua quảng trường công cộng bằng đất nằm giữa cây cối và nhà cửa với một cánh đồng lúa mì.
"Vào ngày nắng, không khí, gió, và những truyện kể về quá khứ đều sẽ bay đi xa. Trước khi bắt đầu đám phán, ta sẽ kể cậu nghe lịch sử về vùng đất của chúng ta."
Thay vì chỉ hít lấy một hơi, Fasolt có vẻ như còn tích trữ nhiều hơn một hơi trước khi lên tiếng lần nữa.
“Cũng như là sự hủy diệt của nó.”
*
Brunhild đang mơ. Sự hủy diệt của 1st-Gear được tái hiện lại trong giấc mơ của cô.
Trong bóng tối của màn đêm, chiếc cabin nhỏ của họ rung lắc. Mặt đất rung chuyển như thể nó đang bị thứ gì đó đập vào.
Brunhild chạy băng qua cabin. Cô ôm chiếc lồng chim trong tay và gọi tên những người cô tin tưởng khi đi qua hết phòng này đến phòng khác.
Đằng xa, cô nghe thấy tiếng mặt đất rung chuyển như thể đang cảm nhận nó bằng cả cơ thể. Gần đó, một đợt chấn động làm cô run rẩy tới tận xương.
Khi nghe những tiếng ồn này, cô la lên trong lúc bật khóc. Và lần nữa, cô chạy qua các căn phòng mà cô đã nhìn qua rất nhiều lần rồi.
Lò sưởi ở phòng trung tâm đã đổ sập còn đá bên trong thì bị cháy và văng tứ tung.
Mặt dương cầm sáu hàng tựa vào tường của căn phòng phía sau đã bị vỡ do một rầm nhà rơi trúng.
Tường và trần nhà của căn phòng bị nghiêng này được trang trí bằng những mảnh vải cuộn lại với những chữ tượng trưng cho may mắn ghi trên đó. Chúng là dành cho lễ hội.
"Sao chuyện này lại xảy ra vào ngày lễ hội chứ...?"
Sự rung chuyển của mặt đất mạnh lên và cô vấp ngã. Chiếc lồng va xuống đất và cô suýt ngã đè lên nó.
Đó là lúc một cánh tay vươn ra và đỡ cô từ đằng sau.
Cô nhặt chiếc lồng lên và quay lại để thấy một người phụ nữ tóc đỏ.
"Chị..."
"Ừ," Gutrune gật đầu.
Cô ấy cố ôm lấy Brunhild, nhưng đôi mắt dừng lại trên chiếc lồng chim. Trong chiếc cabin nghiêng ngả đó, cô ấy cười và hôn lên má Brunhild.
"Nghe này, Nein. Chị phải tới cung điện hoàng gia. Chị chỉ có thể nghĩ rằng chuyện gì đó đã xảy ra cho Hạt nhân Khái niệm ở đấy."
“…Eh?”
Brunhild, người được gọi là Nein, bối rối, nhưng mặt đất rung chuyển lần nữa và trần nhà kêu cọt kẹt.
Gutrune nhìn lên và nói, "Phòng nghiên cứu vũ khí có vẻ gần hơn. Nếu tới đó, cổng sẽ mở, nên hãy đợi ở đó nhé. Tiến sĩ với anh trai mình, Chúa tể Hagen đang ở phòng nghiên cứu. Họ sẽ cho em kẹo để ăn, được không?"
"Không, em muốn ở với mọi người. Tiến sĩ và những người khác đâu rồi? Họ không ở đây sao?"
Gutrune chìm vào im lặng, nhưng Brunhild hỏi tiếp.
"Sách về Gram ở buồng sau mất rồi. Sách về Fafnir cũng mất rồi. ...Siegfried đâu ạ? Anh ấy phản bội chúng ta rồi sao? Nè, anh ấy phản bội chúng ta rồi sao!?"
Gutrune thẳng thắn đón nhận những câu hỏi. Cô ấy nhắm mắt và mở miệng để nói.
“…”
Và cô ấy lại thôi.
Cô ấy hít một hơi và mở mắt ra. Cô ấy nhìn thẳng vào Brunhild.
"Anh ấy... có lẽ thế. Nhưng cũng có lẽ là không."
Brunhild nhận thấy nét mặt mình đã tươi tỉnh lên phần nào khi nghe những lời đó. Cô biết rằng Gutrune cũng tin tưởng anh ấy.
Gutrune kéo Brunhild lại phía mình trong khi nhẹ nhàng ôm cô, chiếc lồng chim và mọi thứ.
"Chị sẽ đi kiểm tra, nên em chạy trước đi."
"C-Chị không thể ít nhất là đi cùng em sao?"
Gutrune dịu dàng buông tay ra và lắc đầu.
"Chị là một thành viên hoàng tộc. Các quan chức cấp cao đã về nhà cho lễ hội, nên chỉ có tiến sĩ với chị có thể vào tầng hầm. Và hẳn là có chuyện gì đang xảy ra ở đó. Chị phải đi."
"Tại sao? Tại sao chị lại phải đi?"
"Chị chắc rằng mình sẽ cứu được một ai hay một điều gì đó." Cô ấy nở nụ cười gượng gạo. "Cha đã yếu đi kể từ khi mẹ chị mất. Chị lẽ ra nên cứu ông ấy... nhưng có vẻ giờ chị có thể làm thế rồi. Dù chuyện gì xảy ra và dù nó có thành ra thế nào, có chuyện chị phải làm với tư cách một thành viên hoàng tộc."
"Chị sẽ làm gì nếu Siegfried đã phản bội chúng ta?"
"Đừng lo. Dù chuyện gì xảy ra, chị cũng sẽ thuyết phục anh ấy. Cùng nhau, chúng ta có thể bảo vệ và cứu thế giới này. ...Nhưng với tư cách là một thành viên hoàng tộc, chị có lẽ sẽ phải mạnh tay với anh ấy. Nếu chuyện đó xảy ra, em hãy lo cho anh ấy nhé."
"Và... và khi chuyện đó xảy ra, chúng ta lại có thể cùng bên nhau vào một ngày nào đó?"
"Dĩ nhiên rồi. Chị sẽ thuyết phục anh ấy và em sẽ hỗ trợ anh ấy. Và... chúng ta sẽ luôn bên nhau."
"Chị hứa chứ?" Brunhild hỏi.
Gutrune cười và đáp, "Ừ, chị hứa chúng ta sẽ luôn bên nhau."
Cô ấy xoa đầu Brunhild. Cảm giác dịu dàng trấn an Brunhild và cuối cùng cô cũng cười.
"Em là một đứa bé ngoan, Nein," Gutrune nói với một nụ cười dành cho chính mình.
Con chim trong lồng hót lên giữa cơn rung chuyển và âm thanh vang rền.
Khi Brunhild nghe tiếng hót đó, cô tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
*
Khi Brunhild mở mắt, cô thấy phòng mĩ thuật nghiêng sang một phía.
Cô đã ngủ gục đầu trên bàn làm việc. Mặt cô xoay sang trái. Cổ cô có cảm giác căng cứng khi cô duỗi người.
Cô chạm lên má và thấy những vết hằn của mặt chiếc bàn.
"Đây không phải là một lối sống lành mạnh."
Cô nhìn xuống để thấy con chim nhỏ đã ra khỏi hộp và đang nhìn cô.
Thức ăn trong dĩa rõ ràng đã vơi bớt. Con chim có vẻ khá đói.
Cô bất giác giơ tay ra rồi con chim vỗ đôi cánh của nó và bay lên vai cô.
Brunhild cười. Quay đầu sang bên có hơi đau, nhưng cô cố chịu. Cô nhìn vào mắt con chim đang hót. Cô không thể nói liệu những giọt nước mắt của cô là do giấc mơ, cơn đau ở cổ, hay do sự bình phục của con chim.
Brunhild nhìn xuống và tìm con mèo đen.
Nhưng nó không có ở đó.
Cô nghĩ lại và cảnh vật ngay trước lúc cô chìm vào giấc ngủ hiện lên trong tâm trí cô.
Cô quay sang phía cánh cửa và thấy rằng nó không khóa.
"Mình đã thu xếp được để gửi nó đi báo cáo định kì..."
Cô thở phào nhẹ nhõm với tư cách là chủ con mèo. Cô quay khỏi cánh cửa và ánh mắt cô tập trung vào giữa căn phòng mĩ thuật một cách tự nhiên.
Một bức họa còn dang dở nằm trên giá vẽ ở đó.
Một chiếc cabin nhỏ duy nhất có thể thấy được trong khu rừng của sắc đen và lục. Brunhild nói với con chim khi cô nhìn vào chiếc cabin được phác họa màu đen nhạt.
"Ta đến từ thế giới này." Cô nở nụ cười cay đắng. "Lời hứa cuối cùng của ta ở đó chưa bao giờ được thực hiện cả. Chị ấy không hề quay lại. Ta nghi ngờ chuyện chị ấy có thể thuyết phục anh ta. Và... Có vẻ anh ta đã phản bội và bỏ rơi chúng ta. Người duy nhất còn lại là ta, người đã tin tưởng tất cả những người khác."
Brunhild nhìn con chim.
"Nhưng," cô bắt đầu.
Con chim hót. Nó vẫy chiếc đuôi lên xuống một cách vui vẻ.
Khi lắng nghe tiếng chiêm chiếp đó, Brunhild ngồi vào chiếc ghế trước giá vẽ. Cô cúi đầu xuống một tí.
"Lẽ ra ta không nên hỏi anh ta tại sao lại cứu mày," Brunhild thì thầm khi nhớ lại cảnh trong giấc mơ cô. "Sao chị ấy lại nói thế trong khi đang đến cung điện để bị giết bởi anh ta? Sao chị ấy lại kêu ta chăm sóc anh ta hoặc nói là chúng ta sẽ luôn bên nhau?"
Không ai có thể trả lời câu hỏi đấy. Thay vào đó, con chim ngừng hót và nghiêng đầu.
*
Ở trung tâm quảng trường công cộng của khu cư trú 1st-Gear, một vài bản khắc được lật sấp trên mặt đất. Phần dưới của bản khắc ghi "nền nhà" và phần trên ghi "quảng trường".
Sayama và những người khác ngồi lên mấy bản khắc bên dưới có vai trò "nền nhà" trong khi lắng nghe Fasolt nói.
Ông ta tóm lược thời xa xưa nhất, bắt đầu với việc rồng thần tạo ra vùng đất.
Sau khi nói trong vài phút, những lời tiếp theo của ông ta kể về sự tạo dựng loài người và hình thành của một vương quốc.
"Đó là Vương quốc Wotan?" Sayama hỏi và Fasolt gật đầu.
Ông ta tiếp tục câu chuyện kể cả khi dân làng đi ngang qua và cả khi ông ta chào những người có cánh với các thành viên tộc khổng lồ.
Một khi Fasolt kể tới chuyện lãnh đạo của vương quốc từ ba thế hệ trước khi một con hắc long bị bắt lúc nó bay qua bầu trời từ một tron mấy thế giới khác của thần rồng, câu chuyện không còn là câu chuyện được nghe gián tiếp nữa.
Thời gian tiếp tục trôi và, tại một lúc nào đó, một khách viếng thăm kì lạ đến thế giới họ.
"Anh ta không phải hậu thế của thần rồng và anh ta đến từ một vùng đất vô nghĩa với chúng ta. Vua Wotan đã mất đi vợ mình, và khi một trong mấy con rồng máy của ông bắt đầu nổi điên, vị khách này đến và đánh bại nó."
Fasolt hít một hơi. Âm thanh của nhịp thở liên tục đến từ sau cổ và hai bên ông ta.
Khi ông ta mở miệng để nói tiếp sau chừng một phút, ông ta nói với giọng điệu của một cuộc đối thoại hơn là kể chuyện.
"Regin hợp thể với Fafnir để giúp nhà vua bảo vệ những khái niệm, nhưng Siegfried giết cả hai người họ với thánh kiếm Gram và khiến những khái niệm mất kiểm soát để đưa 1st-Gear vào một sự diệt vong khép kín. Nhiều người tin anh ta cũng đã giết Công chúa Gutrune khi cô ấy đến. Bản thân Siegfried cũng đã thừa nhận."
Và…
"Phần lớn cư dân 1st-Gear vẫn giữ mối thù và họ tiếp tục tìm kiếm sự hủy diệt của Gram và ám sát Siegfried kể cả sau khi trốn tới Low-Gear."
"Sao họ lại muốn phá hủy Gram? Tôi nghĩ đó là vũ khí của thế giới các người chứ."
"Thánh kiếm Gram được tạo ra như một vũ khí khái niệm với ý chí của riêng nó, Sayama Mikoto. Họ xem nó là một tội ác khi thanh kiếm đã chấp thuận nhận Siegfried làm chủ nhân. Các nhóm vũ trang của 1st-Gear mong muốn thực thi báo thù Gram sau khi lấy được Hạt nhân Khái niệm từ nó."
"Vậy à," Sayama nói. "Vậy ra đó là quá khứ của Siegfried."
"Khi cứu ngôi làng, anh ta đã bị thương. Nhà thông thái Regin nhận anh ta vào. Regin đáng kính cũng đã cưu mang Công chúa Gutrune lúc nhà vua xa lánh cô sau khi mất vợ và một cô gái tên Nein thuộc tộc sống lâu bị mồ côi trong Cuộc chiến Khái niệm. Lúc đầu, ông ấy định hỏi Siegfried thông tin về Low-Gear."
"Không có sự thù địch giữa họ sao?"
"Ta nghe nói là có vài mâu thuẫn, nhưng Siegfried và công chúa khá thân nhau. Âm nhạc... Phải, Siegfried cũng giỏi âm nhạc nữa, nên họ có nó làm điểm chung. Nhưng," Fasolt nói, "chuyện đó kết thúc vào ngày lễ hội sao. Nó xảy ra trong lúc cung điện hoàng gia vắng người nhất vì chúng ta đều đã trở về vùng đất chúng ta cai trị. Có một cơn động đất bất chợt và bầu trời bị xé toạc. Thế giới không bao giờ khôi phục được."
"...Siegfried đã làm thế?"
"Vào lúc đó, anh ta đã rời đi qua cánh cổng trong cung điện hoàng gia. Chúng ta chưa bao giờ gặp lại anh ta. Như công chúa mong ước, chúng ta đưa cô ấy đến đài quan sát và để cô ấy phát biểu. Cô ấy nói với mọi người rằng 1st-Gear đã thua và sẽ bị phá hủy. Cô ấy bảo họ trốn thoát tới Low-Gear qua cánh cổng trong cung điện hoàng gia hoặc cánh cổng trong thành phố. Nếu cô ấy không làm thế, ta nghi ngờ sự hỗn loạn trong thành phố sẽ lắng xuống, nhưng cô ấy kiệt sức ở đó..."
“…”
Fasolt nhắm mắt lại và gật đầu khi Sayama đáp lại chỉ bằng sự im lặng.
"Khi thế giới bị hủy diệt, chúng ta chia nhau ra giữa cổng đông và tây. Cánh cổng gần cung điện hoàng gia dẫn tới đây. Cánh cổng gần phòng nghiên cứu vũ khí rất có thể thoát ra ở đâu đó vùng Chugoku của Nhật. Những cánh cổng của chúng tôi hầu hết mở ra ở nước Đức thuộc châu Âu, nên đó mới là cánh cổng gốc. Và đó là câu chuyện về sự hủy diệt của 1st-Gear theo ta được biết," Fasolt kết thúc.
Ooshiro ngồi chéo chân cạnh ông ta trong khi gõ vào chiếc laptop đặt trên đùi.
"Nó vẫn tiếp tục khó khăn kể từ đó. Phe ôn hòa thoát ra qua cánh cổng ở cung điện hoàng gia nhận sự bảo hộ của UCAT, nhưng phe cực—...hiếu chiến từ chối sự bảo hộ và đang tiếp tục chiến đấu. Và trong số những người thoát ra qua cổng cung điện hoàng gia, một nhóm hiếu chiến khác gọi là phe Cung điện Hoàng gia tách li ra với vài công nghệ không gian khái niệm. Nhưng cháu thấy chuyện xảy ra với họ vào hôm qua rồi đấy." Ooshiro gật đầu và nhoẻn cười. "Những cuộc đàm phán tạm thời này sẽ bao gồm tất cả chuyện đó. ...Dù có thế nào, hãy cứ thong thả."