Chương 17: Những đóa hoa lặng im
Yên bình, yên bình, yên bình
Một người càng ồn ào, thì họ càng mong muốn sự im lặng
Một người càng ồn ào, thì họ càng chìm vào im lặng
*
Brunhild tỉnh dậy bắt đầu bằng sự ngạc nhiên.
Một cảm giác nhè nhẹ bỗng nhiên chạm đến má phải của cô.
"...!"
Vai cô rung lên và cô mở mắt. Cô nhìn vai phải của mình, nhưng không thấy gì ở đó.
Cái gì thế? cô tự hỏi khi nhìn thấy một cảnh vật xa lạ. Cô không ở trong căn phòng kí túc xá mờ mờ tối mọi khi của mình nữa. Trần nhà cao và các kệ sách xếp thành hàng. Cô có thể thấy ánh nắng buổi sáng.
Đồng hồ trên tường lớn hơn cái trong phòng kí túc xá của cô và nó chỉ 6:30 sáng. Nhìn thấy thời gian đó làm cô hơi hoảng lên. Cơn hoảng loạn làm tăng nhịp tim cô, việc này quét sạch chút ngáy ngủ cuối cùng ở cô. Một câu hỏi rõ ràng hiện ra trong trí óc cô.
"Mình đang ở đâu đây?"
Đây không phải là phòng kí túc xá của cô. Là một nơi khác. Nó là một nơi nào đó rộng hơn và ấm hơn.
Cô tập trung tầm nhìn lại, nhưng tất cả những gì có thể thấy là trần nhà cao, các kệ sách, và không gian rộng rãi. Tuy nhiên, Brunhild nhận ra nó. Kí ức của cô biến thành từ ngữ.
"Quầy quản lí thư viện."
Cô đang ngủ trên ghế thay vì một chiếc giường. Sự thật rằng cô đã chìm vào giấc ngủ, cái lò sưởi kế bên cô, và tấm mền xanh lục ai đó đã đắp lên cô, tất cả đều làm cô cảm thấy mình đã thất bại.
Tuy nhiên, cô thắc mắc đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng có ai đó đắp mền cho cô. Cô chỉ vừa mới tỉnh dậy, nhưng cô chỉnh lại tấm mền qua vai mình chỗ nó bị trượt xuống một ít và phó mặc cơ thể mình cho sự ấm áp của nó.
Khi làm thế, cô nhìn thấy thứ đã làm cô tỉnh giấc. Một dáng hình nhỏ đứng trên chỗ tấm mền gần ngực cô.
Ánh mặt trời xuyên vào cửa sổ giữa hai kệ sách và ánh đèn từ trần nhà chiếu sáng một con chim nhỏ với chiếc đầu xanh và đôi cánh đen.
Ánh mắt của Brunhild chạm với của con chim. Con chim dựng đuôi của nó lên và khẽ kêu chiêm chiếp.
Brunhild ngừng cử động.
"Ah..."
Một giọng nói nhỏ thoát ra khỏi môi cô và đuôi chân mày cô hạ xuống.
Cô di chuyển hai tay để giở tấm mền lên và nhẹ nhàng giữ con chim qua tấm mền.
Với tiếng kẽo kẹt từ chiếc ghế, Brunhild đứng dậy. Con chim nhỏ nghiêng đầu trên bàn tay cô và tấm mền. Nó mổ vào mặt trong chiếc cánh của nó, nhưng ngoài ra thì nó vẫn đứng yên.
"Ngươi có thể nhảy ra khỏi hộp, nhưng người vẫn chưa thể bay được, phải không?"
Brunhild giơ tay về phía chiếc hộp các-tông.
Con chim nhảy từ chỗ dốc xuống của tấm mền và vào trong hộp.
Tình trạng phía trong của chiếc hộp đã thay đổi so với đêm hôm trước. Dĩa thức ăn giờ có những hạt vàng ti tí trong đó.
Đó là hạt kê. Siegfried sẽ rải nó ra cho mấy con chim vào buổi sáng và có vẻ con chim đã mổ lấy một ít trong khi Brunhild ngủ. Tuy nhiên, con chim nhìn lên Brunhild và mở chiếc mỏ cong ngược xuống của nó.
Một lời nhận xét về con chim đến từ phía bên.
"Hình như nó đã thích cô rồi."
Một giọng trầm theo sau bởi một chiếc cốc giấy màu trắng nằm trong bàn tay đang chìa ra. Cả hơi nước và một mùi hương hơi gắt bốc ra từ chiếc cốc. Nó chứa cà phê.
Brunhild quay sang phía người đang giơ chiếc cốc ra.
Một ông già cao to đứng đó. Đó là Siegfried. Ông ấy gật đầu chào một cái.
"Sau khi uống cái này, hãy đưa con chim và con mèo của cô rời đi," ông ta nói để nhấn mạnh việc cô nên làm.
Ông già đặt chiếc cốc lên quầy quản lí.
Ông ta quay lưng, dập tắt lò sưởi, và bắt đầu sắp xếp các vật nằm dưới quầy.
Brunhild phủ tấm mền qua ghế và đánh thức con mèo đang cuộn người ngủ bên dưới chiếc ghế dậy. Con mèo đứng lên và nhìn quanh. Đôi mắt lim dim của nó quay sang phía tấm lưng của Siegfried.
Con mèo gật đầu một lần và vỗ lên chân của Brunhild.
Nó chỉ chân trước của mình về phía Siegfried trước khi chắp hai chân trước lại như đang cầu nguyện.
Brunhild gật đầu và đứng dậy.
"Ừm," cô nói lí nhí. Cô chạm vào mặt mình để thấy rằng nó đang mang vẻ vô cảm như mọi khi. Tóc cô bị rối, nhưng cô quyết định rằng nó vẫn nằm trong mức chấp nhận được. Cô cầm chiếc cốc trên quầy quản lí lên và hớp một ngụm cà phê.
Cô cảm giác như thể đây là lần đầu tiên cô nếm một thứ thức ăn hay nước uống thật sự. Căng thẳng còn trong cô đã để lại một vị sắt kì lạ trong miệng, nhưng cà phê cuốn trôi nó đi.
Nếm thử chút có vẻ đã làm ấm cơ thể cô. Sau khi uống toàn bộ cốc cà phê, cô nhận ra có đường ở dưới đáy. Nhưng cô không thể làm gì với nó vì cô không có muỗng. Cô mém nở nụ cười cay đắng với tấm lưng đang khom xuống tiếp tục sắp xếp các thứ dưới quầy quản lí.
"..."
Cô lấy lại nét mặt vốn có. Chiếc cốc tạo ra một tiếng ồn nhẹ khi cô đặt nó lên quầy. Cô biết điều mình cần phải nói.
"Xin lỗi vì...tối qua."
"Ý cô là chuyến viếng thăm đột ngột của mình?"
"Cả chuyện đó nữa," Brunhild đáp lại câu hỏi của tấm lưng ấy. "Nhưng ông đã giữ ấm cho tôi cả sau khi tôi chìm vào giấc ngủ và ông còn cho tôi súp..."
"Sự giúp đỡ của tôi đã hết vào lúc mà cô chìm vào giấc ngủ rồi. Đừng bận tâm về nó. Cô đã nhờ tôi giúp. Vào thời điểm đó, cô chỉ cần chìm vào giấc ngủ."
Khi ông ta nói, Siegfried cầm vài tài liệu lên.
Khi ông ta chậm rãi quay lại, Brunhild cố lặng lẽ lùi một bước. Tuy nhiên, thứ gì đó ấn vào phía sau của phần dưới chân cô. Nó là lưng của con mèo đen.
Brunhild ngừng lùi lại. Cô đối mặt Siegfried. Ông ta cao hơn cô hai cái đầu. Brunhild nhìn lên đôi mắt xanh của ông ta. Đôi mắt của ông ta không chứa đựng một cảm xúc nào và Brunhild nhận thấy ánh nhìn trong đôi mắt ông ta cũng giống với của cô.
Cô cảm thấy nguy hiểm. Không phải từ ông ta mà từ quá khứ của cô. Nắm giữ thêm liên kết cảm xúc nào nữa là rất nguy hiểm.
Và vì thế nên cô cúi đầu xuống để tránh ánh mắt đi.
"Cảm ơn rất nhiều."
Cô nghĩ về điều nên làm tiếp theo. Đầu tiên, cô sẽ ngẩng đầu lên. Thứ hai, cô sẽ cầm chiếc hộp của con chim lên. Thứ ba, cô sẽ quay đi. Thứ tư, cô sẽ ngẫu hứng đá con mèo đen. Và thứ năm, cô sẽ bước ra cửa. Cô bắt đầu triển khai kế hoạch.
Và cô đột ngột dừng lại ở ngay từ bước đầu tiên.
"...Ah."
Khi cô bắt đầu ngẩng lên, thứ gì đó lớn nhẹ nhàng ấn xuống từ bên trên.
Đó là bàn tay của Siegfried. Ông ta đang xoa đầu cô.
"Cô đã làm rất tốt."
Cô có thể cảm thấy má mình đỏ lên trước những lời của ông ta và cái cảm giác đang truyền qua tóc cô.
"X-Xin hãy dừng lại."
Cô lắc đầu và cố đặt tay mình lên đầu để thoát khỏi tay ông ta. Cô nhanh chóng đặt hai cánh tay lên chiếc hộp các-tông dành cho con chim để cô có thể mang nó. Cô quay đi.
Và khi cô xoay đầu để liếc ra sau, cô thấy Siegfried với cùng một ánh nhìn trên gương mặt ông ta như trước.
"Lỗi của tôi."
Những lời đó khiến Brunhild nhận ra tại sao cô lại tránh mặt ông ta.
Cô tránh ánh nhìn đi, hoàn toàn quay lưng về phía ông ta, và trĩu đôi chân mày xuống.
"Không... Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi."
"Tôi từng biết một cô gái rất thích thú khi tôi làm thế."
Brunhild nhắm mắt lại khi cô nghe thấy câu đó.
"...Zonburg-san?" cô hỏi.
"Gì thế?"
"Sao ông lại quyết định cứu con chim vào tối qua?"
"Bởi vì cô—..."
"Ông quyết định cứu con chim bởi vì tôi đã nhờ ông?"
Sau khi ngắt ngang câu trả lời của Siegfried bằng câu hỏi đó, cô nhận được một sự im lặng ngắn ngủi đáp lại.
Brunhild hít một hơi. Cô hít một, hai, ba, bốn, năm hơi. Ở hơi thứ năm, cô nhận được câu trả lời.
"Đó là một cách để tôi chuộc tội. Kể cả khi nó trái với qui luật tự nhiên..."
Brunhild mở mắt và lắng nghe giọng nói của ông ta.
"Tôi không muốn đánh mất những gì không thể lấy lại được."
Brunhild cử động khi cô nghe thấy thế. Cô đưa hia cánh tay đang mang chiếc hộp lại gần ngực mình và bước về phía cánh cửa.
Toàn bộ sức mạnh đã rời bỏ cơ thể cô mà cô không hề nhận ra.
Trong khi tự hỏi tại sao, Brunhild với lấy cánh cửa và mở nó ra.
Giọng của Siegfried truyền đến từ đằng sau.
"Nếu có chuyện gì khác xảy ra hay cô cần rời đi đâu đó một lát, cô có thể để con chim lại với tôi."
Brunhild gật đầu và bước ra hành lang. Cô đóng cửa lại. Đây là hành lang trường, nhưng là buổi sáng sớm trong kì nghỉ xuân. Lối đi được thắp sáng mờ mờ, còn không khí thì lạnh.
Bóng tối và cơn lạnh đó làm cơ thể cô tỉnh táo hơn là tâm trí cô.
Và mặc dù cơ thể cô tỉnh táo, thì nó vẫn cảm thấy yếu sức.
Brunhild thở dài. Cô bước tới hành lang trung tâm và dựa vào tường. Cô cảm thấy chiếc hộp tì vào ngực mình và bức tường lạnh lẽo áp vào lưng. Tiếng hót của con chim và cái lạnh trên lưng khiến cơ thể cô run rẩy.
Con mèo đen đến bên chân cô.
"Cô có ổn không? Có lẽ cô nên nghỉ ở phòng mĩ thuật thay vì đi về lại kí túc xá."
"Phải," Brunhild nói với một cái gật đầu.
Cô hít vào một hơi, nhìn lên trần nhà, mở miệng, và duỗi thẳng cổ.
Mình trông như con chim đang xin đồ ăn vậy, cô nghĩ.
Cô đưa không khí vào trong phổi mình và ngẫm nghĩ tại sao cơ thể cô có cảm giác mệt mỏi như vậy.
Cô không biết.
Nhưng cô biết một điều: Siegfried.
"Chuộc tội..."
Brunhild khép mắt và miệng mình lại rồi cúi mặt xuống.
Cô khép mình lại nhưng suy nghĩ bằng con tim. Cô nghĩ về những gì cô đã biết được sau sáu mươi năm:
Anh ta cũng không hề quên.
*
Chiếc đồng hồ lớn trên bức tường trường học chỉ 9 giờ sáng.
Đang là kì nghỉ xuân, nên chuông không reng. Thay vào đó, tiếng động cơ xe máy có thể nghe thấy.
Một chiếc mô tô kiểu du lịch màu đen băng qua cổng chính và tiếp tục hướng đến chỗ đậu xe phía sau kí túc xá. Một cặp đôi đang lái trên nó. Họ là Izumo và Kazami.
Động cơ mô tô quay chậm lại khi nó đi dọc theo dãy các tòa nhà lớp học. Với chiếc áo khoác nâu của mình bay lất phất trong gió, Izumo siết côn tay để động cơ chạy không. Cậu ta đặt gót chân xuống đất và giảm tốc.
Cậu ta cởi nón bảo hiểm bằng tay phải và thì thầm với không người nào cụ thể cả.
"...Cứng đầu quá sẽ bị mất ngủ đó."
"Xin lỗi vì đã bắt anh đi theo nhé," Kazami, người đang ngồi trên xe con, nói.
Izumo dừng chiếc mô tô và quay lại. Cô gái đang mặc áo ấm không tay và một chiếc áo khoác da của con trai cầm chiếc nón bảo hiểm cùng với ba lô của mình.
Đôi chân mày của Kazami hơi trĩu xuống trên gương mặt của cô. Tuy thế, cô lại nở nụ cười trên môi. Sau khi nhìn gương mặt cô, Izumo nhìn ra trước lần nữa.
"Mà, anh sẽ dính với em cho đến khi chúng ta có được sự đồng ý."
"Xin lỗi. Em nghĩ nó sẽ như thế này ít nhất là cho đến khi Sayama tự quyết định cho bản thân cậu ta."
"Thật sao, nó không làm anh bận tâm thế đâu. Bạn của em sẽ hoàn thành bài hát mới kịp cho Lễ hội Zenren vào tháng Năm chứ? Chúng ta đã in thông báo về cuộc thi của ban nhạc trường rồi."
"Bọn em có đủ bài hát dự trữ mà. Và nếu nó tới mức đó, thì em có thể về nhà và xin cha em giúp mà, nên là mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Thật sao?"
Izumo liếc ra sau để thấy Kazami gật đầu và thay đổi nét mặt. Cặp chân mày của cô hơi nhướn lên và mắt cô nhìn thẳng lên cậu ta.
"Bạn bè rất quan trọng, nhưng có thứ khác chúng ta phải ưu tiên. Hãy bắt đầu từ đó."
“Leviathan Road?”
"Phải. Với tư cách là một người có liên quan, không phải có thứ chúng cần cho cậu ta thấy sao?"
"Yeah, anh có thể nghĩ ra vài thứ cậu ta sẽ muốn thấy. Như là—...Ah, đợi đã! Anh vẫn chưa nói gì mà!"
"Tch. Anh khôn ra rồi đó."
Kazami hạ nắm tay phải mà cô đã giơ lên để tống vào Izumo xuống.
Cô thở dài. Cổ áo khoác của cô trượt khỏi đôi vai ủ rũ của cô.
Ngoài da ra còn có thể thấy được thứ gì đó khác trên đôi vai trần của Kazami.
Izumo với tay ra mà không báo trước. Cậu ta đặt tay mình lên phần xương đòn gánh có chút lạnh của Kazami.
"Ah...Gì thế?"
Kazami hơi co người lại khi cô quàng tay quanh ba lô và chiếc nón bảo hiểm, nhưng Izumo nhanh chóng di chuyển tay mình lên vai cô. Khi cô nhìn lên với nét mặt bối rối, cậu ta cho cô xem thứ mà cậu ta kẹp giữa hai ngón tay.
Đó là một cánh hoa nhỏ màu vàng.
“…”
Nét mặt Kazami trở nên u ám khi cô thấy màu sắc và hình dáng của nó. Cô hạ mắt xuống một chút và chân mày cô cũng rũ xuống theo.
Izumo thở dài.
“Chisato.”
“Hm? C-Cái gì?”
Khi cô mở miệng để nói, Izumo đột nhiên đút cả ngón tay và cánh hoa vào trong miệng cô.
"Nn!" Kazami giật nảy người trước khi nuốt lấy cánh hoa.
Izumo rút ngón tay ra và nói, "Nghe này. Vẻ mặt u ám đó không hề giống với em—... Ow ow ow! Chết tiệt, giờ mới giống em đó!"
"Im đi! Sao anh lại đột ngột làm thế chứ!?"
"Em không thích đột ngột à? Được rồi, lần sau anh sẽ xin phép trước."
"Đó! Không! Phải! Là! Vấn! Đề!!"
Những cú đấm của Kazami vang lên theo từng đợt ngắt quãng. Cô đập vào người cậu ta, đánh vào mặt cậu ta bằng một cú rờ-ve trái vào bên trái khi đầu cậu ta chúi về trước, đấm vào sườn phải không phòng bị của cậu ta bằng một cú móc, và bắt đầu một cú đấm múc tay trái.
“Oh?”
Nhưng cô dừng lại ở đó. Izumo hít một hơi trong khi đợi cú múc lẽ ra phải đến đó.
"H-Huh? Thế này có cảm giác thiếu thiế—...ý anh là không. Sao thế, Chisato?"
"Em nghe thấy tiếng đàn organ," Kazami đáp lại khi cô chỉ tay về phía tòa nhà lớp học tổng hợp năm hai mà từ đây họ có thể nhìn thấy phía sau lưng nó.
Izumo hướng tai theo hướng đó và nhận ra mình cũng có thể nghe thấy nó. Nó đến từ phòng âm nhạc trên lầu hai của tòa nhà.
"Đó là bài Silent Night à? Thỉnh thoảng có thể nghe thấy nó. Phòng đó cách âm kém hay sao thế?"
"Không có phòng âm nhạc nào lại cách âm kém cả. Nhìn kìa, cửa sổ đang mở."
Izumo nhìn lên phía tầng hai và cánh cửa sổ phòng âm nhạc quả thật đang mở.
"Thấy chưa?" Kazami nói. "Phòng mĩ thuật và phòng âm nhạc thật ra là cách âm tốt lắm đấy. Bọn em dùng phòng nhạc để luyện tập nên em biết mà."
"Em nói thế chứ chúng ta chắc chắn có thể nghe thấy tiếng chim từ phía trên trong khi ở trong Thư viện Kinugasa ngày hôm qua mà."
"Hẳn là nó đã theo đường ống thông gió. ...Anh không thể nghe thấy gì khi ở trên bởi vì kho chứa của thư viện luôn luôn yên tĩnh mà." Ánh nhìn của Kazami dừng lại trên tầng ba. "Bất thường thật. Một trong mấy tấm màn phòng mĩ thuật đang mở. ...Oh, con mèo đen của Schild kìa."
Bị lôi kéo bởi những từ cuối của Kazami hơn hẳn, Izumo nhìn lên cửa sổ phòng mĩ thuật trên tầng ba. Một con mèo đen duy nhất ngồi trên khung cửa. Con mèo không có vẻ là đã chú ý thấy họ. Kazami ôm nón bảo hiểm của mình trước ngực.
"Dễ thương quá. Con mèo kiểu đó thật hoàn hảo với một cô gái Đức hoàn toàn cứng nhắc như Schild."
"Anh nghĩ điều em nói còn cứng nhắc hơn nữa..."
Giây phút Izumo nhìn sang Kazami, cô đang mắt chữ O mồm chữ U.
Izumo dõi theo ánh nhìn của cô tới cửa sổ phòng mĩ thuật để thấy rằng tấm màn đã được kéo lại.
“K-K-K-Kaku?”
“Chuyện gì?”
"C-Con mèo vừa mới kéo màn lại. Nó kéo màn. Nó đã làm thế đó!"
“Kéo thế nào?”
"N-Nó đứng lên, nắm lấy bằng chân nó, và kéo thế này này."
"Vậy sao. ...Em có vẻ đang có khoảng thời gian khó khăn đấy, Chisato."
Không nói gì thêm, Izumo quay về trước và gạt chống lên để bắt đầu chạy xe tiếp.
"Giờ thì, quay về và ngủ chút thôi."
"Tin em đi mà!!"
Khi lưng Izumo rung lắc bởi những cú đấm liên tiếp, cậu ta lầm bầm với nét mặt khó chịu.
"Nó ngạc nhiên đến thế ở cái thế giới mà chúng ta đang sống ư?"
*
Sayama đến một bệnh viện liên kết với IAI nằm dọc theo con sông Tama từ IAI.
Shinjou đã đến từ sảnh chính của IAI và đưa cậu tới trung tâm của năm tòa nhà trắng tạo nên bệnh viện này. Shinjou cho xem một tấm thẻ ở quầy tiếp tân và họ được dẫn tới cầu thang nằm cạnh quầy tiếp tân.
Họ bước xuống khoảng năm lầu và băng qua vài cánh cửa chắn mở ra đằng trước họ. Họ đến một lối cầu thang tách thành hai hướng và Sayama theo sau Shinjou đi xuống con đường bên trái. Ở đó cậu thấy...
"Một căn phòng? Đây là phòng chờ dẫn tới đại sảnh à?"
Ở cuối cầu thang là một căn phòng xi măng và một không gian tối tăm mở rộng ra phía sau nó.
Ngoài cùng phía bắc của căn phòng có một thang máy lớn, nhưng số tầng hiển thị không đi lên lầu một. Nó chạy từ B3 xuống B7.
Sayama chau mày trước bầu không khí của căn phòng. Mũi của Baku giật giật ở nơi mà nó đang ngồi trên vai Sayama.
Sayama nhận ra mùi hương trong căn phòng. Đó là mùi của nhang. Cậu gần đây đã ngửi thấy nó ở đám tang của ông mình.
Và cậu có thể nghe thấy âm thanh của máy điều hòa không khí.
Cả mùi hương và âm thanh đều đến từ không gian tối đen ở bên kia căn phòng.
Căn phòng có một chậu rửa tay bằng đá, một thùng rác kế nó, và một băng ghế chờ. Thùng rác chứa những bông hoa dài đã héo và những tấm vải trắng.
“…”
Shinjou quay lại giữa căn phòng để đối diện với Sayama. Cô ấy cởi chiếc áo khoác nâu ra để lộ một chiếc áo sơ mi đen và quần đen bên dưới. Chỉ có khăn choàng quanh cổ cô ấy là trắng.
"U-Um. Đây là lần thứ hai của tôi, nhưng...thì...đây là..."
"Cô không cần phải nói. Nếu cô nói trước là chúng ta sẽ đến đây, thì tôi đã mặc đồ tang rồi."
"Ooshiro-san bảo tôi đưa cậu đến đây trước khi đàm phán. Ông ấy giơ ngón cái như vầy này."
"Đó là lí do mà hôm nay cô trông không vui sao? Cô không có vẻ là đang lắng nghe khi tôi kể về chuyện em trai cô chuyển đến."
"Oh, p-phải. Xin lỗi. Đây, cậu cầm lấy."
Shinjou lấy ra một chiếc cà vạt đen và một bịch nilon từ túi trong của chiếc áo khoác đang vắt trên tay cô ấy. Chiếc cà vạt là dành cho tang lễ còn bịch nilon...
"Đây là những thứ tôi mang theo bên mình hôm kia."
Nó chứa một chiếc di động IAI có thể ghi âm và quay phim bằng micro và ống kính của nó, một máy ghi âm giọng nói kĩ thuật số cầm tay, và một chiếc cặp da đen khóa chặt.
"Tôi được báo là mấy cây bút và chiếc đồng hồ bị hư đã gửi đi để phân tích rồi."
Sayama đầu tiên cầm lấy bịch nilon và mở nó ra. Pin của chiếc máy ghi âm cầm tay đã hết.
"Ai đó sơ ý bật nó lên à?"
Cậu cất nó vào trong túi cùng với chiếc điện thoại và gài túi lại trước khi đặt túi nilon lên ghế.
Sayama cởi chiếc cà vạt đang đeo ra trong tích tắc và lấy chiếc cà vạt đen từ Shinjou.
Cậu nghiêng đầu, quàng cà vạt quanh cổ, và cột nó.
"Oh, nó hơi bị gấp nếp nè."
Shinjou bước tới và cầm lấy chiếc cà vạt.
Khi cô ấy giữ nút thắt cố định bằng tay phải, chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô ấy lấp lánh một ít. Shinjou chỉnh lại cà vạt, lùi lại một bước, phát ra một tiếng than nhỏ, và chỉnh nó lại lần nữa. Cô ấy hỏi một câu khi cô ấy di chuyển phần cuối cà vạt.
"Setsu thì sao?"
"Có vẻ cậu ấy quyết định đi thăm nhà vào sáng này. Cậu ấy đã đi khi tôi thức dậy rồi."
"Oh, um, đó không phải là ý của tôi. Cậu nghĩ thế nào về em ấy?"
"Tôi cố không nói về người khác khi họ không có mặt."
Điều đó làm một nụ cười cay đắng hiện lên trên gương mặt của Shinjou. Cô ấy xoa đầu Baku khi nó ngồi trên vai Sayama.
"Như thế rất giống với tính Sayama-kun đấy."
"Vậy sao? Thì, có vài người mà tôi đã phần nào bỏ qua hạn chế đó. Izumo và ông già chẳng hạn."
"Như thế cũng rất giống cậu đấy," Shinjou nói với một nụ cười tươi. Rồi cô ấy hỏi, "Setsu nói cậu là một người kì lạ."
"Oh, đó có lẽ là vì tôi đột nhiên kiểm tra khắp người cậu ấy. Có lẽ vẫn còn hơi quá sớm cho việc đó."
"Tôi muốn biết cái 'hơi' của cậu nghĩa là sao..."
"Đừng lo. Tôi làm thế bởi vì tôi nghĩ Setsu-kun có thể là cô."
"Eh?" Shinjou hỏi.
Sayama trả lời, "Đêm hôm qua, tôi đã nghĩ đến chuyện cởi quần lót của Setsu-kun trong khi cậu ấy đang ngủ để xem cậu ấy có phải là cô không."
"S-Sayama-kun? ...Cậu bị điên à?"
"Thô lỗ nha. ...Hay là để tôi hỏi tại sao cô lại siết cà vạt của tôi với một nụ cười trên mặt thế?"
"Tôi không được làm thế sao? Với lại, thì, Setsu là con trai. Cậu hiểu ý tôi mà, phải không?"
"Có, tôi hiểu. Và tôi chỉ vừa mới gặp cậu ấy. Đấy là lí do mà thay vào đó, tôi có yêu cầu cho cô."
"Eh? Là gì thế?"
"Tôi đã ghi nhớ những đường nét cơ thể của chân và mông Setsu vào đêm trước. Tôi muốn đối chứng chúng với cơ thể cô, nên liệu tôi có thể—..."
Trước khi kịp nói hết, cà vạt của cậu đã bị thắt chặt hết cỡ rồi.
*
Vài phút sau, Sayama với Shinjou cúi chào và bước vào phòng tiếp theo. Nó khá là lớn. Các bục đá được xếp thành bốn hàng ngang và năm hàng dọc. Bảy trong số chúng hiện đang được sử dụng.
Sáu trong số chúng được trùm vải trắng và một được trùm vải đen.
Mỗi tấm vải có những đóa hoa đặt kế bên chúng. Tuy nhiên, một trong mấy tấm vải trắng được điểm tô bởi một bông hoa tím nhạt mà Sayama không nhận ra.
"Đó là hoa Anh thảo modesta. Nó mọc ở thảm hoa sau UCAT. Sibyl, người phụ trách việc liên lạc và bảo dưỡng, đã hái chúng vừa nãy. Cậu vẫn chưa gặp cô ấy mà, đúng không, Sayama-kun? ...Tôi cá rằng mấy bông hoa này là của cô ấy đấy."
"Vậy sao. Sáu người này là ai?"
"Nhũng thành viên đơn vị tiên phong. Họ đã đuổi theo tên người sói đó. Nghĩa vụ bình thường của họ là canh gác, nhưng họ đã yêu cầu cho mình được cử đi bởi vì đó là một trường hợp khẩn cấp. Bắt giữ những người khả khi và các kẻ cực đoan là việc UCAT."
Và để biết kết quả thế nào, chỉ cần nhìn ra trước mặt mình, Sayama nghĩ. Vậy ra đây là tại sao Shinjou-kun bảo mình nên từ chối Leviathan Road.
Shinjou lấy một bao nhang và bật lửa từ túi quần sau ra. Chiếc bật lửa rẻ và cũ kĩ thuộc về Ooshiro. Nó có tên của ông ta và vị trí dành cho nó ("Nằm trên TV") viết bằng bút lông.
Cô ấy bật nó lên.
Hai người họ, mỗi người cắm một cây nhang kế bên rồi chắp tay lại ở từng cái trong sáu bục đá.
"Chúng ta đã được gia đình của người kia và người kia cho phép, nên cậu có thể nhìn họ."
“Vậy à.”
Sayama chắp tay lần nữa trước khi lật tấm vải lên. Cậu không do dự và cậu không bất ngờ. Sau quãng thời gian ở với gia đình Tamiya và ông của mình, cậu đã thấy cùng một thứ như vậy vài lần rồi.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cậu thấy một cơ thể bị xé toạc bởi một con quái thú.
Thi thể đầu tiên trông như thể khu vực dưới cổ bên phải tới sườn trái đã bị khoét ra bằng một cái xẻng vậy. Hẳn là nó đã bị khoét ra bởi một lưỡi kiếm cùn vì những mảnh vụn trắng của xương có thể thấy được trong khe thịt đã đen lại.
Thi thể thứ hai không có vết thương ngoài da nào thấy được trừ ba vết lớn và vài vết bầm trên đầu. Tuy nhiên, cổ và bụng đã co lại như một quả bóng xẹp. Khu vực đó hẳn là đã bị nghiền bởi một cú cực mạnh.
Sayama đắp lại tấm vải và chắp tay lần nữa. Shinjou làm tương tự ở cạnh cậu.
Shinjou đã nói đây là lần thứ hai của cô ấy, nhưng mặt cô ấy trong vẫn nhợt nhạt. Tuy nhiên, Sayama không thể hiện chút bậm tâm nào.
Ở nơi đây, người chết chiếm ưu tiên.
Shinjou liếc nhìn sang tấm vải đang che đi các thi thể.
"Có vẻ vụ việc này đã dẫn đến việc phải suy nghĩ lại về hệ thống hiện tại. Cụ thể là, yêu cầu đầu vào cho phân đội đặc biệt và tiêu chuẩn, sự phân chia công việc, và quá trình giải quyết tình huống kiểu này nếu nó tái diễn."
"Nếu ai đó chết, thì gia đình họ sẽ được báo tin thế nào?"
"Nhân viên chính thức được nói là đi ra hải ngoại trong khi công tác. Trong trường hợp đó, gia đình họ được báo là có 'tai nạn' trong khi họ đang canh gác ở một phần nguy hiểm của thế giới. Bất cứ thành viên gia đình nào ở trong UCAT thì đơn giản là được báo cho sự thật thôi."
"Sẽ thế nào nếu một học sinh như Kazami chết?"
"Cô ấy không có liên hệ gì với UCAT hay IAI cả, nên nó sẽ được báo là cô ấy gặp tai nạn." Shinjou nhìn lên Sayama. "Cậu giận à?"
"Tất nhiên là không. Nó là lẽ thường khi một tập đoàn tự bảo vệ chính nó thôi. Và... Với một xung đột như thế này, họ sẽ chẳng bao giờ hiểu dù cô có cố kể sự thật. Tôi chắc rằng UCAT của mỗi nước làm việc với chính phủ và các tập đoàn để giữ bí mật một lượng thông tin nhất định."
"Phải," Shinjou gật đầu nói.
Shinjou sau đó nhìn về phía tấm vải còn lại. Đây là tấm vải đen nằm cách xa những tấm khác.
Sayama đã đoán được ai nằm dưới tấm vải đó rồi.
"Đó có phải là con ma sói ngày hôm kia không?"
"Đúng vậy," Shinjou xác nhận.
Cô ấy đưa cho Sayama một mảnh vải cô ấy lấy ra từ túi sau. Nó là vải bạt trắng. Nó có thứ gì đó viết lên trên bằng mực đen.
"Đặt thứ này cạnh thi thể trong chuyến đi viếng đầu tiên của cậu là phong tục ở 1st-Gear."
Sayama nhìn sang và thấy một số những mảnh vải được đặt cạnh chân của thi thể trong khi hoa thì đặt bên đầu.
Trong lúc Sayama đặt mảnh vải, Shinjou nhúng ngón tay vào một ly nước cạnh mấy bông hoa. Cô ấy để nước nhỏ giọt xuống tấm vải che phần ngực.
Sayama làm tương tự.
Khi cậu để cho nước lạnh nhỏ xuống, ánh nhìn của cậu cố định vào cách sắp xếp mấy bông hoa.
Thêm vào với mấy bông hoa trắng được đặt cùng sáu thi thể kia, còn có hai đóa hoa cúc vàng. Dựa theo số cánh hoa đã rụng đi, Sayama suy ra rằng một đóa đã được đem đến vào hôm kia và một đóa vào hôm nay.
Nước trong ly lạnh và không hề có cặn cũng như là bong bóng.
...Vậy là có ai đó đang trông chừng cho hắn một cách tử tế.
Đột nhiên, mắt cậu di chuyển đến thân mấy bông hoa cúc viếng. Mỗi bông có một vết xước thẳng ngang ở tương đối cao trên thân bông hoa.
Sayama thở dài khi cậu thấy màu xanh lá nhạt lỏng ở trong vết xước.
"Sao thế, Sayama-kun?"
"Oh, chỉ là có vẻ như không thể trách việc xung quanh tôi toàn những người đa cảm. Nhưng nếu họ muốn là người như thế, thì tôi cũng sẽ thuận theo."
"Eh?" Shinjou nghiêng đầu thắc mắc.
"Đừng bận tâm," Sayama nói.
Cậu đặt một tay lên tấm vải đen.
"Chúng ta có sự cho phép đối với hắn chứ?"
"Có, chúng ta nhận được nó từ phe ôn hòa và những người chúng ta bắt được hôm qua. ...Phe Cung điện Hoàng gia, phải không nhỉ?"
"Tôi hiểu," Sayama nói với một cái gật đầu.
Họ có lẽ muốn bước vào đàm phán với không chút bí mật.
Cậu chắp hai tay lại, cúi người, và lật tấm vải lên.
Trong tâm trí mình, cậu đang hình dung lại nét mặt của con ma sói vào khúc kết của trận chiến giữa họ ngày hôm kia.
...Mình sẽ nghĩ gì nếu nét mặt đó vẫn còn ở đây?
Cậu không do dự hay để lộ chút ngạc nhiên nào. Cậu chỉ đơn giản là kéo tấm vải xuống với câu hỏi đó trong đầu. Tuy nhiên...
"Một con người?"
Bên dưới tấm vải là một người ngoại quốc tóc nâu. Hắn ta có mái tóc ngắn, rối và một khuôn mặt góc cạch. Mắt hắn ta nhắm, nên chỉ có nét mặt khiến hắn ta trông như đang ngủ.
Sayama nghe Shinjou nói.
"Các ma sói ở 1st-Gear biến thành sói khi họ căng thẳng. Và họ trở lại bình thường khi căng thẳng đó biến mất. Họ không thể thật sự hóa sói với khái niệm ở Low-Gear, nhưng một hòn đá hiền triết tạo ra bản sao thứ cấp của khái niệm chữ viết ở 1st-Gear đã được tìm thấy trong dạ dày anh ta. ...Cậu có thấy dấu vết của trận chiến đó không?"
Sayama nhìn kĩ hơn và thấy rằng môi của người thanh niên bị rách và hắn ta đã bị đâm ở ngay chính giữa ngực. Khu vực quanh mấy vết thương đó bị cháy xém. Việc đó gây ra bởi đồng hồ và cây bút bi của Sayama.
Một đường thẳng rộng như một tấm danh thiếp cắt xuyên từ trái qua phải hắn. Đó là từ cú bắn tỉa của Kazami.
"Hình như phe ôn hòa đã cho phép bắn giết khi họ nghe về tình hình."
"Cuối cùng hắn cũng tự tử mà... Hẳn là hắn đã biết mình không còn đồng minh nào nữa."
Sayama đắp tấm vải qua cơ thể lại.
Cậu cúi người và rồi liếc quanh căn phòng. Trong đại sảnh tĩnh lặng, sáng mờ mờ này là bảy người đã mất đi.
...Và chuyện tương tự cũng có thể xảy ra với mình.
Cậu suy nghĩ hồi lâu và một câu hỏi duy nhất lóe lên. Chuyện này có thể xảy ra với cậu, nhưng nếu nó không xảy ra...
"Chuyện này có thể xảy đến với ai đó khác..."
“Eh?”
Khi Shinjou phát ra giọng thắc mắc, cô ấy và Sayama nhìn nhau.
Sayama nhìn vào đôi mắt đen của Shinjou và có một suy nghĩ bất chợt:
Liệu Shinjou sẽ chọn một chiến trường mà ở nơi đó cô ấy có thể sẽ ngã xuống chứ?