Chương 13: Chốn của Thiên Đường
Một ánh mắt nhìn xuống từ thiên đàng
Thật ra là bị trói buộc ở nơi cao xa đó
Niềm vui thích khi làm thế lại là một vấn đề khác
*
Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, Sayama tham gia cùng Izumo và Kazami ở Thư viện Kinugasa.
Ba người họ ngồi quanh một chiếc bàn trong thư viện có sàn nhà kiểu bậc thang dẫn đến chính giữa đó.
Sayama ngồi ở phía đông của chiếc bàn. Izumo và Kazami ngồi chéo với cậu.
Siegfried đang pha trà đen ở quầy quản lí nơi mà ông ta giám sát thư viện.
Sayama mặc quần tây với áo sơ mi và đặt cánh tay trái đang băng lại trên bàn.
Cậu đợi cho chiếc đồng hồ đen trên tay cậu điểm 6 giờ trước khi nói.
"Giờ thì, hai người có thể kể cho tôi toàn bộ câu chuyện về việc gì đang diễn ra ở đây không, Kazami, Izumo?"
Ánh nhìn sắc bén của cậu chỉ thẳng vào Izumo, người mặc áo khoác đua xe màu đen bên ngoài cơ thể vạm vỡ của mình.
"Ahh, mình có cảm giác là một cuộc chất vấn sắp bắt đầu ở đây rồi. Có phải mình chỉ đang tưởng tượng không ta?"
"Trùng hợp thật nhỉ, Izumo. Tôi cũng có cảm giác như thế. Chúng ta hãy cố hết sức để cùng kết thúc chuyện này nào."
"Tôi thích nói không hơn..."
Kazami mặc một bộ trang phục không tay và hướng ánh nhìn chỉ bằng nửa con mắt của mình vào hai cậu con trai.
"Sao mà chẳng được, nên hãy giữ cho nó nghiêm túc và vui vẻ nhé. Nếu không thì hai người có thể sẽ bị trời phạt đó."
"Anh nghe thấy cô ấy nói rồi đấy, Izumo. Hãy cùng có một cuộc chất vấn nghiêm túc và vui vẻ nào."
"Vậy về cơ bản, nó là một màn kịch chất vấn hả? Tôi biết cái đó. Vào ban đêm, tôi sẽ làm thế này với Chisato và rồi..."
Khi cậu ta nói, Izumo bắt đầu là làm động tác xoa bóp với hai tay giữa không trung trước khi đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của Sayama.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy một tiếng chấn động dữ dội ở bên phải mình.
"..."
Sayama nhìn qua phải và thấy Izumo với chiếc ghế của cậu ta đang lăn lóc dưới một kệ sách. Cậu ta lăn dọc theo xuống sàn nhà kiểu bậc thang một lần, hai lần, rồi ba lần trước khi dừng lại.
Cậu ta nằm úp mặt xuống với tứ chi dang ra và không cử động nữa. Sau khi thấy thế, Sayama quay sang Kazami.
Cô ta đang hạ tay xuống bàn và vẫn ngồi.
"Hm?" cô ta nói khi chú ý thấy ánh nhìn của cậu. Cô ta nhanh chóng bỏ tay xuống dưới bàn và chỉnh lại quần áo bị xộc xệch. Cuối cùng cô ta nhìn qua bạn trai mình đang nằm sõng soài trên sàn. Đuôi chân mày cô hạ xuống, cô đưa tay lên miệng, và nói.
"Ah, quả nhiên là trời phạt kìa... Thần linh hẳn là muốn Kaku sấp mặt rồi."
"Mắt tôi không đủ nhanh để theo kịp, nhưng mà trời phạt chỉ giới hạn ở khu vực phía dưới bàn thôi à?"
"Phải. Như họ vẫn nói, 'Chúa đáp trả lại cho bạn theo cách mà bạn không thể thấy'."
"Vậy là ông ấy thưởng cho một vụ ám sát à... Nhưng tôi không ngờ lời đáp lại của Chúa lại thẳng thừng đến thế."
"Chà, đúng thật. Vậy cậu sẽ làm gì? Vị thần của tôi là kiểu muốn đấm bằng tay trái sau khi đã đấm bằng tay phải đấy."
"Hm." Sayama chỉnh lại cà vạt. "Vậy tôi sẽ theo lời vị thần của cô bảo và làm việc này một cách nghiêm túc."
"Đừng có dễ dàng chấp nhận lời giải thích đó như thế chứ!" Izumo đứng dậy và chỉ vào Kazami. "Lỡ như anh bị thương thì sao!?"
"Nhưng anh đâu có bị... Em phải tự hỏi là sao lại có thể như thế được đấy," Kazami bực mình nói.
Izumo nhìn xuống chính cơ thể mình và nói, "Oh, nếu vậy thì được."
"Được sao?" Sayama hỏi còn Izumo thì nhún vai và gật đầu trước khi đặt chiếc ghế của mình lại và ngồi xuống.
Sau khi thấy hai người đó trở về lại bình thường, Sayama quay sang Izumo.
"Sao cơ thể anh cứng cáp thế? Tôi đã thắc mắc chuyện đó nãy giờ rồi."
"Oh, đừng để ý đến chuyện đó. Chỉ là một chút sự bảo hộ của thần thôi."
"Nhờ thế mà Kaku chẳng bao giờ rút ra được bài học và thành ra tôi lại phản ứng kiểu đó với những người khác luôn."
"Chisato ngày hôm kia tuyệt lắm đó, khi một tên biến thái sờ mông cô ấy trên tàu," Kaku ngây ngô nói. "Cô ấy đã để tên đó ngồi lên thanh chắn kế chỗ ngồi như đang cưỡi ngựa gỗ vậy và đẩy hạ bộ hắn vào cây cột kim loại như vậy nè, hết lần này tới lần khác."
"Cái ác phải bị hủy diệt và biến thái phải chết. Không bao giờ tha thứ cho chúng kể cả khi chúng khóc thét lên. ...Đó là khẩu hiệu cho kí túc xá nữ vào tháng trước."
Kazami sau đó gật đầu và vỗ hai tay lại tạo một tiếng rõ to.
"Được rồi, hãy bắt đầu với buổi thảo luận nghiêm túc nào! Vào thẳng vấn đề, Kaku và tôi gia nhập UCAT hai năm trước. Vụ việc khi đó đã hoàn thành Leviathan Road với 10th-Gear và 6th-Gear rồi. Cha mẹ tôi đều là những người bình thường không có liên hệ nào với IAI hay UCAT. ...Ý cậu thế nào?"
"Cảm ơn cô vì lời giải thích nhanh chóng và đơn giản."
"Thì tại giấu giếm mấy chuyện này cũng không có ích gì mà," Kazami nói.
Siegfried nói vọng tới từ sau quầy quản lí.
"Nó chỉ thích hợp khi để gia tộc Izumo lo liệu hai Gear đó."
"Cái gì?" Sayama nghiêng đầu thắc mắc.
Với một nụ cười nhỏ, Izumo giải thích, "Ông nội tôi đã phá hủy 6th-Gear và 10th-Gear." Rồi cậu ta hỏi Sayama một câu. "Chuyện này sẽ thảo luận sẽ tốn thời gian đấy. Bạn cùng phòng của cậu ổn chứ? ...Cậu có cần đi để thắt chặt tình bạn của cả hai không?"
"Tôi sẽ dẫn cậu ta tham quan quanh trường sau. ...Cậu ta là em trai của Shinjou-kun. Anh có biết cậu ta không?"
"Oh...Tôi từng...nghe qua chút ít về cậu ta."
"Cậu ta không biết về UCAT. Cậu ta hiện đang xử lí mớ đồ đạc của mình, nên chúng ta sẽ có thời gian."
"Tôi hiểu... Vậy thì, Chisato, mang bản đồ thế giới ra. Hãy cùng nhanh chóng kết thúc việc này nào."
*
Kazami mang tới một tấm bản đồ lớn dùng cho lớp học. Nó được làm từ vải và có kích thước một mét vuông khi trải ra.
Khi cô ta giữ lấy một đầu và trải nó ra, mùi gỗ thoang thoảng tản ra từ tấm vải.
Một tấm bản đồ Nhật Bản hoàn thiện đã hơi phai màu theo năm tháng nằm trên bàn.
Izumo nhìn dọc qua nó về phía Sayama và rồi mở miệng nói mà không hề cười.
"Thật ra cũng đã lâu rồi tôi không nghe thấy bất cứ tin gì về Cục Quốc phòng ngoài những tin về ông nội tôi. UCAT giữ toàn bộ những thông tin kiểu đó trong kho bảo mật và sẽ không để những ai không được cho phép vào đó. Tôi đã biết được rằng ông già Siegfried là một cựu thành viên của Cục Quốc phòng trong một rắc rối vài năm trước."
Sayama nhận thấy ánh mắt của Izumo đang từ từ hướng lên ra phía sau lưng cậu.
Sayama quay đầu lại để thấy Siegfried đang đứng đó với một chiếc khay mạ bạc.
Hương thơm của trà tỏa ra từ bốn chiếc cốc đặt trên đó.
"Ta muốn mở một quán cafe, nhưng lại không thể làm thế ngay bây giờ được."
Kazami nhận lấy chiếc dĩa để tách và cái cốc đưa cho mình.
"Bọn họ cũng có trà ỏ Đức nữa. Tôi từng uống chút ít lâu về trước rồi, khi đi du lịch."
"Eh?" Izumo nhăn mày khi cậu nhận lấy chiếc cốc. "T-Từ khi nào mà em trở thành một con người của quốc tế như thế vậy?"
"Đó là trước khi em gặp anh, Kaku. Em đi khắp mọi nơi nhờ công việc của cha em trong mấy năm trung học. Chính nhờ những trải nghiệm của em khi đó đã dạy cho em cách nói tiếng Anh. ...Anh có thật sự cần phải nhìn em bằng ánh mắt đó không? Sayama thậm chí còn kinh hơn kìa. Nếu em nhớ đúng, thì cậu ta biết 12—..."
"Tôi biết 13 thứ tiếng. Ông tôi nhồi hết tất cả chúng vào tôi, nên cô không thể nói đó là khả năng của chính tôi được." Sayama lấy chiếc cốc của mình và nhìn lên Siegfried. "Mặc dù cũng chính ông ta chẳng kể gì cho tôi về bản thân ông ta hay về ông cả."
"Chuyện đó cũng không có gì ngạc nhiên cả. Ta tin rằng Izumo và Kazami chỉ vừa mới biết được rằng ta đã phá hủy 1st-Gear vào hôm nay thôi."
"Ông nói đúng rồi. Dù sao thì, ông sẽ giúp bọn tôi được bao nhiêu?"
"Ta nói cho cô tối thiểu những gì cần thiết mà ta nhớ. Và ta sẽ chỉnh lại cho đúng những gì cô đã biết."
Kazami huýt sáo một tiếng ngắn trước lời đó. Siegfried cau mày khi nghe vậy, nhưng cô ta làm ông ta giãn mày ra bằng một nụ cười ngượng ngùng.
Cô ta hạ cốc xuống và nói, "Việc đó nghe được đấy. Cả hai bọn tôi đã ở trong UCAT khoảng hai năm rồi, nhưng bọn tôi vẫn chưa được cho biết nhiều thông tin. Và Kaku còn là người kế thừa IAI. Không nhắc đến việc rằng lần cuối cùng cha anh ấy đến thăm là—..."
"Chisato."
Kazami ngừng nói khi tên cô ta bị kêu.
"Xin lỗi," cô ta nói.
Izumo gật đầu và Sayama cũng thế.
"Ông ta hành xử tệ thật," Sayama nhận xét. "Kể cả cha mẹ cũng có những cảm xúc của riêng mình về nhiều chuyện."
"Ta không biết là ta có nên thanh minh cho ông ấy không nữa..."
"Hãy cứ để thế đi," Izumo nói khi cậu ta đặt một tay lên tấm bản đồ. "Cậu đã nghe về Thuyết Đối ứng Thần châu-Thế giới ở Cung điện Hoàng gia rồi, phải không? Nhật Bản được kết nối với thế giới và điều đó vẫn còn cho đến ngày nay. Sau khi mười Gear bị phá hủy và Nhật thua Thế chiến Hai, Nhật Bản đã thoát được việc bị đô hộ bằng cách làm chậm gia tốc của long mạch lại và gánh lấy những hiện tượng lạ trên thế giới."
Izumo nhìn sang Siegfried. Ông già chỉ gật đầu.
Sayama quyết định rằng thông tin của Izumo hẳn là đã chính xác. Sẽ ổn nhất nếu để cậu ta đóng vai thầy giáo.
"Tiếp tục nào. Những gì tôi muốn là một danh sách của mười Gear. Ở Cung điện Hoàng gia, ông đã nói là chúng có ảnh hưởng đến những truyền thuyết, thần thoại, và văn hóa của thế giới này. Và 1st-Gear là..."
"Volsunga Saga của thần thoại Nauy và 'Bài ca của người Nibelungs' còn nổi tiếng hơn nữa. Đó là câu chuyện về một anh hùng diệt rồng và rồi mất mạng sau khi bị phản bội bởi vợ và người yêu cũ của mình. Cái tên Siegfried còn được biết đến là tên của người anh hùng," Izumo nói với một cái gật đầu. Cậu ta vỗ vỗ vào giữa Vùng Kinki và Sanin của Nhật Bản trên bản đồ. "Dù sao đi nữa, đó chính là 1st-Gear. Cậu biết Hạt nhân Khái niệm của 1st-Gear ở đâu, đúng chứ?"
"Đúng. Một nửa nó nằm trong thánh kiếm Gram và được giữ ở chi nhánh tây của UCAT dưới trụ sở IAI. Nhưng nửa còn lại thì ở trong Fafnir Custom, con rồng máy của phe cực đoan." Sayama chậm rãi khoanh tay lại. "Một con rồng máy... Anh có bao giờ thấy một con chưa, Izumo?"
"Một lần, nhưng đó không phải là Fafnir Custom. Đơn giản mà nói, nó là một cái máy có dạng rồng. Chỉ mỗi cơ thể nó đã dài hơn 30 mét. Tôi nghe là có vài con đặc biệt có thể bay nữa."
"Chúng là vũ khí đơn chiến mạnh nhất trong Cuộc chiến Khái niệm," Siegfried nói. "Như Ooshiro đã giải thích, Fafnir mà ta đã chém bằng Gram chỉ có một lò phản ứng. Phá hủy cái đó đã giết chết nó. Tuy nhiên, phiên bản cải tiến có hai lò phản ứng và Hạt nhân Khái niệm cốt yếu được phong ấn trong lò phản ứng vũ khí ở cổ họng nó. Nếu chiến đấu thì chỉ phá hủy lò phản ứng vũ khí là không đủ."
"Fafnir Custom sẽ vẫn vận hành được, nên nó có thể nghiền nát chúng ta à?"
"Một con rồng máy có thể chiến đấu hiệu quả chỉ với cơ thể khổng lồ của nó."
Sayama gật đầu trước lời giải thích của Siegfried.
...Nếu mình chấp nhận Leviathan Road, thì nó có nghĩa là mình sẽ đối đầu với thứ đó sao?
Cậu cười chua chát. Cậu nhớ lại những gì Shinjou Sadame đã nói vào chiều hôm đó: cậu có thể sẽ chết.
Rất có thể là cô ấy đã đúng, nhưng hiện giờ, Sayama cần thu thập thông tin. Cậu đưa một tay lên cằm.
"Tiếp theo, tôi muốn hỏi về 2nd-Gear."
"Oh, 2nd-Gear thì dễ thôi. Đó là Nhật Bản." Izumo giơ tay lên và chỉ về bảy hòn đảo Izu ở trên bản đồ bên phía Sayama. "Gear đó được cho là nền tảng của Kojiki[note16685] và Nihon Shoki[note16686]. Hạt nhân Khái niệm của nó rõ ràng là một con rồng lửa tên Yamata rồi. Cư dân của 2nd-Gear phần lớn đã thích nghi với cuộc sống ở đây. Đàm phán với họ sẽ dễ thôi."
Izumo di chuyển cánh tay đang duỗi ra của mình sang bên, chỉ về phía Biển Nội địa Seto.
"3rd-Gear là nền tảng của thần thoại Hy Lạp. Tôi không biết nhiều lắm về Hạt nhân Khái niệm của nó. ...Nó đã bị tách làm hai và một nửa được giữ bởi thứ gọi là Typhon. Và..."
"Và? Gì thế?"
"Cậu đã thấy cỗ máy hình người to lớn mà bọn tôi gọi là Thần Chiến tranh chưa? Cậu thấy rồi, phải không? 3rd-Gear là một thế giới của mấy thứ đó và automaton. Đó là tại sao tôi nghĩ rằng con Typhon này hẳn là một Thần Chiến tranh. Vấn đề là bọn tôi không thể tìm thấy nửa còn lại. Việc tìm ra nó có lẽ sẽ để lại cho chúng ta. Nếu như cậu chấp nhận Leviathan Road, là thế đấy," Izumo nói trước khi thêm vào, "Một vấn đề nữa là chúng ta có lẽ sẽ phải đánh với đám Thần Chiến tranh đó."
Sayama đã thấy nó vào đêm hôm trước ở xưởng sửa chữa dưới lòng đất của UCAT. Cậu đã thấy một gã khổng lồ bằng kim loại cao hơn tám mét.
...Đầu tiên là mấy con rồng máy và giờ là cái này sao. Tất cả bọn chúng đều phô trương quá.
Giờ cậu càng thêm thấu hiểu tại sao cậu có thể sẽ chết.
"Vậy còn 4th-Gear?"
Khi Sayama hỏi thêm thông tin mặc cho nguy hiểm, Izumo cười gượng gạo. Cậu ta chỉ vào Kyushu.
"Châu Phi. Từ những gì tôi nghe được, thì Hạt nhân Khái niệm được làm thành hình dạng một con rắn cây khổng lồ tên Mukiti và nó đang thuộc sở hữu của UCAT. ...Và 5th-Gear là châu Mĩ." Cậu ta chỉ vào Hokkaido. "Tôi đã nghe rằng 5th-Gear là Gear của những con rồng máy. Một nửa Hạt nhân Khái niệm rõ ràng là đã biến thành một thứ vũ khí phi thường nào đó hiện đang được cất giữ ở UCAT, nhưng vị trí của nửa còn lại thì không biết."
"6th-Gear đã đươc xử lí, đúng chứ?"
"Phải. Thế giới đó là cơ sở cho thần thoại Ấn Độ. Gear đó được cai trị bằng cách dùng một con rồng tên Vritra. Nếu cậu thấy bất kì người Ấn Độ nào ở UCAT, thì cậu có thể cho rằng họ đến từ 6th-Gear."
Trong khi vẫn đang cười, Izumo chậm rãi dời tay qua để chỉ vào Tohoku.
"Tôi được bảo rằng 7th-Gear là Trung Quốc, nhưng bọn tôi không biết bất cứ thứ gì về Hạt nhân Khái niệm của nó."
"Có nhiều thứ phải điều tra đây..."
"Hãy nghĩ nó như một phần nghĩa vụ của cậu. Tiếp theo, 8th-Gear Úc. Là Shikoku trên bản đồ. Hạt nhân Khái niệm của nó được giữ bởi một con rắn đá khổng lồ Wanambi, nhưng nó được giữ ở nhánh tây UCAT dưới trụ sở IAI."
"Chúng ta có một lượng nhiều đến bất ngờ trong số chúng được giữ ở phía tây đấy."
"Phải," Kazami nói khi cô ta đứng dậy và chỉ vào khu vực Chugoku tượng trưng cho Đức, Biển Nội địa Seto cho Hy Lạp, Shikoku cho Úc, và Kyushu cho châu Phi. "Tất cả chúng đều tập trung ở phía tây. Có vẻ như họ quyết định rằng nó sẽ có ích khi có chúng ở gần bên phòng trường hợp khẩn cấp. Đó có phải là lí do thật sự không, ông già Siegfried?"
"Đúng thế, nhưng nó cũng khó khăn hơn để di chuyển chúng sau đó. Tàn dư của các Gear khác nhau sẽ âm mưu cướp lấy Hạt nhân Khái niệm của nhau."
"Vậy là cuộc chiến vẫn tiếp diễn kể cả sau khi chiến tranh kết thúc à. Tôi cho rằng chuyện đó không làm tôi ngạc nhiên lắm. ...Tiếp theo, còn 9th-Gear?"
"9th-Gear là Trung Đông. Nó đã được đề nghị là nền tảng cho Bái hỏa giáo. Có vẻ là họ có con rồng máy khổng lồ nào đó tên Zahhak, nhưng 9th-Gear đã thua và Hạt nhân Khái niệm của nó được giữ dưới UCAT. 10th-Gear là cuối cùng, nhưng nó đã được giải quyết rồi."
"Cứ nói cho tôi đi."
"Được thôi," Ooshiro nói khi cậu ta chỉ lên trên Kinki. "10th-Gear được nghĩ là nền tảng cho thần thoại Nauy tách biệt với 1st-Gear. Mặc dù cùng là nền tảng cho thần thoại, nhưng 1st-Gear thiên về các truyện dân gian và truyền thuyết, còn 10th-Gear thì tập trung vào thế giới của các vị thần hơn."
"Vậy à," Sayama gật đầu.
Đó là những thần thoại đang tồn tại ở mười nơi trên thế giới cùng các Gear đối ứng với chúng. Và...
"Anh có thể không biết về 7th-Gear, nhưng toàn bộ các Hạt nhân Khái niệm đều liên quan đến rồng à?"
"Đúng. Và chúng cũng thường được chứa trong vũ khí. Trong gần như toàn bộ trường hợp mà Hạt nhân Khái niệm bị tách làm hai nửa, thì một nửa sẽ ở trong một con rồng và nửa kia sẽ ở trong vũ khí."
Sayama nghĩ về việc đó.
...Rồng và thứ vũ khí để diệt nó à.
Sực mạnh và sự kìm hãm, sự giàu sang và tầm ảnh hưởng, kẻ địch và người anh hùng. Đó là một biểu tượng nguyên thủy cho mối tương quan ấy.
"Vậy ra nó được gọi là Leviathan Road vì nó liên quan đến việc giải quyết mấy con rồng của mười Gear à."
"Và Leviathan cũng ám chỉ con tà long trong Sách khải huyền, phải không?" Kazami thêm vào. "Tôi biết một chút về nó do hiện giờ cha tôi đang nghiên cứu về thứ đó cho việc lên kế hoạch sự kiện nào đó. Leviathan có vẻ ngoài của tất cả mọi quái thú."
"Đó là những gì được mong đợi ở chúng ta." Izumo khoanh tay lại. "Đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng tôi nghĩ Leviathan Road là một cuộc đàm phán mà ở đó chúng ta đương đầu với các con rồng của mười Gear sau khi đã có được thứ vũ khí cần để đánh bại chúng."
*
Sayama bắt đầu gật gù trước những gì Izumo đã nói, nhưng rồi lại ngừng.
Có nhiều thứ cậu vẫn không biết. Vẫn còn quá sớm để chấp nhận suy luận đó.
...Và có vài điều làm mình bận tâm với lời giải thích về các Gear đó.
Cậu có cảm giác lời giải thích của Izumo và Kazami không có lỗi nhận thức nào. Bọn họ đã rất rõ ràng giữa những gì bọn họ biết và không biết.
Tuy nhiên, Sayama vẫn cảm thấy là đang thiếu đi điều then chốt gì đó. Nhưng vấn đề là gì?"
"Hm..."
Sayama bắt chéo tay và nhìn chăm chú vào tấm bản đồ Nhật Bản. Và rồi...
"?"
Hai tay đang khoanh trước ngực cậu cảm thấy một chuyển động trong túi ngực của chiếc áo sơ mi.
Đó là Baku. Nó hẳn là đã thức dậy sau khi ngủ trong túi bởi vì nó nhìn lên Sayama.
"Wah," Kazami nói với một cái nhìn lồ lộ ra rằng cô ta muốn chạm vào Baku, nhưng Sayama lơ cô ta. Cậu xoa đầu Baku và bảo nó ở yên đó.
Chính lúc Baku gật đầu và chui lại vào túi, mà Sayama mới nhận ra điều gì đã đang làm cậu bận tâm.
Trong giấc mơ Baku đã cho cậu xem buổi sáng đó, cậu đã thấy vài tàn tích.
Cậu ngay lập tức nói lên suy nghĩ.
"Babel. Izumo, anh có biết về một tòa tháp tên Babel không?"
Izumo nhìn lên và trao đổi ánh mắt với Kazami.
"Giờ thì bất ngờ thật. Bọn tôi không biết bất kì điều gì về nó trừ cái tên ra. Làm sao cậu biết về nó?"
"Baku đã cho tôi một giấc mơ với một tòa tháp khổng lồ trong đó. Nó ở đâu trên bản đồ này?"
Izumo và Kazami trao đổi thêm một cái liếc mắt nữa trước câu hỏi đó.
Từ cách mà đuôi chân mày bọn họ nhẹ nhàng di chuyển, Sayama có thể đoán được câu trả lời.
"Hai người không biết?"
"Không. Do nó được gọi là Babel nên bọn tôi biết được rằng rất có thể là nó nằm ở Trung Đông phiên bản Nhật gần Osaka. Và...Babel hẳn là liên quan đến thần thoại Cơ đốc của Low-Gear."
"Anh nói không biết mà sao nghe chắc chắn thế," Sayama nói. "Anh đang nói rằng đây là một thần thoại của Low-Gear mà không chịu ảnh hưởng nào từ các Gear khác cả sao?"
"Phải. Thần thoại Cơ đốc được xem là nguyên gốc của Low-Gear."
Izumo cười gượng và chỉ ra kệ sách sau lưng. Nó chứa mấy cuốn sách của Kinugasa Tenkyou mà Sayama đã liếc sơ qua sáng hôm đó.
"Cậu có nhớ mấy cuốn sách mà cậu đã nhìn qua sáng nay không? 11 cuốn về thần thoại. Tập một tới mười đối ứng với các Gear xếp thành hàng mà bọn tôi đã kể cho cậu. Và cậu có biết tập mười một nói về gì không?"
"...Kinh thánh?"
"Chính xác. Nhật Bản sở hữu dáng vẻ của long mạch thế giới. Tôi không biết liệu Babel ở Nhật Bản ảnh hưởng đến Trung Đông hay là Trung Đông ảnh hưởng đến vùng Osaka, nhưng tòa tháp đó chắc chắn có tồn tại."
"Hai người thật sự không biết bất cứ chi tiết nào về Babel à?"
"Bọn tôi đã cố nghiên cứu nó, nhưng thông tin đã hoàn toàn bị chặn. Tất nhiên là việc đó gần như đã nói rằng nó tồn tại ở ngay đó. Bọn tôi không hề có chút ý tưởng nào về việc tại sao nó lại bị giữ bí mật trong khi nó liên quan đến Gear của chúng ta," Kazami giải thích với một cái nhún vai.
Sayama cười chua chát.
Vậy sao, cậu nói thầm trong tâm. Hai người này đã thấy được những bí ẩn ở trong hoàn cảnh của họ và đã điều tra về nó trong hai năm qua.
Có thứ gì đó khác có vẻ đã vào đúng khớp răng của nó trong đầu cậu.
"Đó là tại sao UCAT dùng những cụm từ liên quan đến kinh thánh à? Chẳng hạn như nói 'Testament' thay cho 'Đã hiểu'. Testament cũng có thể dùng để chỉ kinh thánh."
"Phải. Có tổng cộng 11 Gear khác nhau: Low-Gear với kinh thánh và mười cái còn lại làm những hình mẫu cho các thần thoại khác. Ông của cậu và những người khác từ Cục Quốc phòng đã phá hủy tất cả những cái kia."
"Nhưng cái này lại bị gọi là Low-Gear. Sao nó lại có một cái tên hèn kém như vậy chứ?"
Siegfried gật đầu đáp lại.
"Các Gear khác gọi nhau bằng những con số dựa trên thứ tự dao động dây gốc của họ. Mấy biệt danh đó được tạo ra khi Cuộc chiến Khái niệm tiếp diễn. Và vì thế nên bọn ta cũng nghĩ ra cái tên của riêng mình. UCAT Mĩ đề xuất đặt tên chúng ta là Law-Gear bởi vì chúng ta chiến đấu cho chiến thắng và công lí. Nhưng..."
"Nhưng?"
"Giáo sư Tenkyou đã đánh vần sai nó khi đọc tuyên bố. Chúng ta đã trở thành Low-Gear kể từ đó."
"Tôi có nên cười vào mặt không?" Sayama nói với một tiếng thở dài. Rồi cậu hít vào một hơi trước khi hỏi, "Dù sao thì, cái nào trong số mấy Gear này mà ông tôi đã phá hủy?"
Siegfried không nói gì cả, nhưng ông ta hướng mắt xuống.
Nhìn thấy thế mang đến một cơn đau ở ngực của Sayama. Cậu nhăn mày và thở dốc để lấy hơi.
Izumo hẳn là đã chú ý thấy thay đổi này bởi vì cậu ta cau mày. Kazami bên cạnh cậu ta nói.
"Sayama? Cậu có—...?"
Cả hai người họ ý thức được về căn bệnh của cậu. Đó là tại sao Kazami đứng dậy khỏi ghế và bắt đầu tiến đến gần cậu. Cùng lúc đó, cửa vào Thư viện Kinugasa mở ra sau lưng cậu.
"Um, Sayama-kun có ở đây không?" hỏi một giọng cao độ.
"..."
Sayama ngẩng cái đầu đang gục xuống của mình lên và quay sang phía lối vào thư viện phía sau Siegfried.
Shinjou Setsu đứng đó trong bộ quần áo cá nhân. Tóc của Shinjou được cột lên và nó đung đưa khi cậu ấy nhìn sang Sayama.
Đôi mắt cậu ấy mở to khi cậu ấy nhìn qua cả thư viện và khép nhỏ lại khi đã tìm thấy Sayama.
"Cậu xong việc chưa?"
Sayama gật đầu và nhận ra một sự thật.
...Cơn đau ngực của mình biến mất rồi?
Cậu không biết lí do. Tuy nhiên, rõ ràng là sự có mặt của Shinjou đã đóng vai trò trong đó.
Sayama cười gượng gạo trong tim mình khi cậu tự hỏi tại sao.
Cậu đứng lên và nhìn qua Izumo với Kazami. Một nụ cười nở trên môi Kazami.
"Đi đi. Tôi mong cậu sẽ chăm sóc tốt người bạn cùng phòng đầu tiên của mình."
Sayama lắng nghe những lời của Kazami và gật đầu. Cậu bước tới chỗ Shinjou đang nghiêng đầu với một nụ cười.
*
Trong căn phòng mĩ thuật không được thắp sáng, Brunhild dừng bàn tay đang di chuyển cọ của mình lại.
Đồng hồ đeo tay của cô cho cô biết giờ là 7:30 chiều.
"Mình nhập tâm vô việc này cũng được một lúc lâu rồi."
Cô nhìn sang bên. Con chim nhỏ đang ngủ trong chiếc hộp cạc tông đặt trên bàn làm việc. Phần vải lau dĩa bên trong hộp đã bị nhàu nát đến nỗi lõm xuống một vùng ngay giữa trông như một cái tổ. Con chim đứng trên cây cọ đặt ở đó thay cho một cái giá để chim đậu. Đôi mắt nó đang cụp xuống ngủ.
Khi Brunhild ngắm con chim, cô đung đưa hai chân. Việc này tạo ra một giọng nói ở dưới chân cô.
"Ow. Cái gì thế? Tôi chỉ vừa mới lim dim ngủ."
Cô nghe thấy tiếng bước chân của con mèo trên sàn. Nhìn xuống, cô thấy cơ thể mảnh khảnh của nó đang đứng và nhìn lên cô.
Brunhild ấn ngón trỏ lên miệng mình.
"Cô đang định ngoáy mũi à?" con mèo hỏi.
Cô nhẹ nhàng đá con mèo văng vào không trung.
Con mèo quay lưng về phía cô, lăn một vòng, và bắt đầu phàn nàn, nhưng Brunhild làm lơ nó. Cô đứng dậy và kiểm tra đồ ăn với nước trong chiếc hộp. Cô nhúng ướt vài miếng thức ăn vào nước và để đó cho con chim.
Rồi cô ngồi hỗm xuống, nắm lấy cổ con mèo, và nhấc nó lên.
"Nào, đi đến trung tâm chỉ huy thôi."
"Ah? Vậy còn con chim? Nó có ổn không?"
"Nó đang ngủ, nên giờ là cơ hội của chúng ta."
Brunhild đặt con mèo xuống sàn và bước tới chỗ mấy chiếc tủ khóa. Chúng là mấy chiếc tủ dành cho câu lạc bộ mĩ thuật nằm ở phía sau căn phòng. Khi bước đi, cô nới lỏng chiếc cà vạt của bộ đồng phục và cởi bỏ áo khoác.
Cô vắt chiếc áo khoác qua cánh tay mình khi đến trước một trong mấy chiếc tủ. Cô chạm vào cánh cửa và mở nó ra.
"Xin lỗi, Requiem Sense. Thời điểm để sử dụng mày vẫn chưa đến."
Chiếc lưỡi hái khổng lồ đang uốn lại trong chiếc tủ gọi những quả cầu ánh sáng đến khắp khu vực xung quanh. Khi ngắm thứ ánh sáng màu đom đóm mờ mờ ấy, Brunhild cầm lấy vài món đồ vải được gấp lại từ đáy tủ.
Khi cô nâng chúng lên và trải ra bằng một tay, con mèo đen nói ra tên của nó.
"Bộ trang phục đen của phù thủy."
Rũ xuống từ tay cô là một chiếc đầm đen và một chiếc mũ tam giác màu đen.
Khi Brunhild đưa bộ đồ đen lại gần mình, cô ném chiếc áo khoác vào trong tủ.
Bàn tay đang trống của cô lướt qua với những chuyển động đã trở nên quen thuộc. Chiếc váy đồng phục rơi từ eo cô xuống sàn nhà, cô cởi nút chiếc áo sơ mi của mình, và cô luồn người ra khỏi nó.
Nửa chừng, bàn tay cô bị vướng vào cổ tay phải của chiếc áo sơ mi, nhưng cô cắn đứt chiếc nút để tháo nó ra.
Giờ cô chỉ đang mặc một chiếc quần lót đen và vớ chân.
Cô sau đó giũ nhẹ bộ đồ đen lần nữa để căng nó ra.
Bộ đồ đen này không có vết khâu nào dọc cổ áo hay vùng ngực. Cô hớp bụng lại để làm người mình ốm lại nhất có thể và trượt phần viền áo xuống theo cơ thể. Cô thở ra và hình dạng ba chiều tạo bởi phần xẻ dưới ngực với chỗ gấp nếp ở eo ôm vừa vặn vào cơ thể cô mà không cần đến thắt lưng.
Brunhild lấy ra sợi dây chuyền với một hòn đá xanh đính vào nó từ túi ngực của chiếc đầm và đeo nó quanh cổ.
Cô nâng chiếc mũ tam giác lên bằng cả hai tay và đội nó lên đầu.
"Xong xuôi."
Còn không kiểm tra lại trước gương, Brunhild bắt đầu di chuyển. Cô cầm lấy chiếc áo sơ mi và chiếc váy ở chân lên và ném chúng vào trong tủ mà còn không thèm gấp chúng lại.
"Ah."
Chiếc áo sơ mi vướng vào Requiem Sense, nên cô hoảng hồn lấy nó ra.
Cô đỏ mặt và nhìn xuống. Con mèo đen đang nhìn lên cô nhanh chóng lắc đầu.
"T-Tôi không có đang nghĩ gì hết! Tôi không có cười! Tôi không hề nghĩ 'đồ ngu' hay 'đồ khỉ đột' gì hết!"
"Nếu vậy thì tốt," cô khẽ nói.
Cô đóng tủ lại và ánh sáng lờ mờ đang trôi nổi xung quanh biến mất.
Cô liếc quanh để đảm bảo không còn ánh sáng nào sót lại. Sau đó, Brunhild nhìn qua tủ đựng dụng cụ lau dọn cách cái tủ về bên trái.
Cô bước tới, mở cánh cửa gỗ ra, và lấy ra một cây chổi. Nó dài một mét rưỡi và được làm ra để dùng bằng cả hai tay. Phần chổi quét có một miếng nhựa với hoa văn bọc lấy.
Brunhild xoay nó vòng vòng trong một tay để đảm bảo phần đầu chổi không bị lỏng ra khỏi phần cán.
"Ta hi vọng cái này sẽ ổn. Trong cuộc tổng vệ sinh, một đứa năm nhất đã giả vờ chơi heavy metal[note16687] bằng cái này."
"Và ai là người đã đánh cho cậu ta ngất xỉu bằng cách đột ngột chặt vào hành não của cậu ta bằng tay mình thế?"
"T-Ta chỉ bị hoảng chút thôi. Ta đã không thể nghĩ ra được cách nào khác."
"Một cú chặt đột ngột từ hông thì quả là tuyệt hảo khi chỉ suy nghĩ trong tích tắc."
"Im đi. Dù sao thì, chúng ta cần phải đi nhanh về nhanh thôi."
Brunhild bắt đầu bước đi và con mèo thở dài trước khi theo sau.
Cô mở cửa phòng mĩ thuật và bước ra ngoài hành lang. Rồi cô bước lên cầu thang. Điểm đến của họ là sân thượng.
*
Khi họ đã đến được sân thượng, gió và mặt trặng lộ diện.
Brunhild nhìn lên mặt trăng đang tỏa ra ánh sáng trắng xanh và nhíu mày.
"Thế này chỉ làm cho nó khó hơn thôi. Mình sẽ bị nhìn thấy nếu mình bay."
Cô nhìn xuống bản thân để thấy rằng bộ đồ đen của mình đang phản chiếu ánh trăng, nhuộm cơ thể cô một chút xanh.
Bóng của cây chổi và chiếc mũ tam giác ở trên sân thượng cũng vẫn là màu đen thẫm.
Sau khi thở hết hơi khỏi mũi, Brunhild lấy một chiếc túi nhỏ ra từ túi áo. Nó làm từ da và có hình chữ nhật. Góc trên được gấp lại là phần duy nhất dùng để mở ra.
Đuôi của con mèo đen dựng lên và run rẩy khi nó thấy chiếc túi.
"Tôi đã đủ sợ cái trình điều khiển của cô rồi... Cô thật sự sẽ dùng thứ đó luôn sao?"
"Thôi nào. Nếu ta mà cất cánh với sức mạnh của chính mình thì tiếng ồn và ánh sáng sẽ làm lộ ta mất."
"Low-Gear quả là bất tiện.." con mèo nói khi nó gục đầu xuống.
"Đúng vậy," là lời đáp lại duy nhất mà cô đưa ra trước khi mở chiếc túi và trút nó xuống.
Cát rơi ra.
Brunhild bắt đầu bước đi. Cô đi lại phía rìa tây của sân thượng. Cô giữ cây chổi trong tay trái và lắc nhẹ chiếc túi cát trong tay phải mình.
Đột nhiên, cô bắt đầu ngâm nga. Cô ngâm nga giai điệu của bài thánh ca Silent Night.
Cát tỏa màu trắng dưới ánh trăng rơi xuống sân thượng theo cơn gió và trông như hòa lẫn với âm nhạc trong hơi thở của cô.
Mặc cho cơn gió đang thổi, cát rơi thẳng xuống mà không tung tóe ra. Con đường mà Brunhild bước và cách mà cô di chuyển tay mình vẽ ra một đường nét duy nhất.
Đường nét này là một chữ viết. Chữ viết của 1st-Gear này có kích thước một mét vuông.
Từ tâm của sân thượng ra tới rìa tây, cô xếp 40 kí tự giống nhau thành hàng và rồi xếp thêm 20 kí tự khác thành hàng.
Sau khi đã viết xong 60 kí tự, Brunhild xốc nhẹ chiếc túi kế bên tai. Cô gật đầu thỏa mãn trước việc nó còn lại nhiều đến cỡ nào và cất chiếc túi vào lại túi áo.
Rồi cô bước về lại chỗ con mèo đen nãy giờ vẫn không di chuyển. Cô đứng lên trên chữ đầu tiên và hướng mặt về bầu trời phía tây.
"Nào, đi thôi."
Brunhild lấy một hòn đá xanh duy nhất từ túi. Hòn đá có một sợi xích nhỏ đính vào đằng trước. Cô quấn sợi xích đó quanh phần giữa của cây chổi.
Cô đặt phần lông chổi lên sàn và đặt chân phải lên điểm nối giữa cán và phần lông chổi. Cô di chuyển tay phải đang cầm cán về trước. Việc này tạo thành một hình tam giác ngược giữa cây chổi và chính cơ thể cô.
Cô nắm đại lấy cổ con mèo đen ở dưới chân mình và ném nó lên phía đầu của cây chổi.
"Không phải là phía đầuuuuuuu chứứứứứứ!"
"Câm miệng," Brunhild nói khi cô bước nhẹ một bước bằng chân trái vẫn đang đặt trên sàn.
Chữ viết đầu tiên nằm ở đó.
Trong khoảnh khắc mà tiếng bước chân cô vang lên, một sự thay đổi đến với toàn bộ 60 kí tự.
Sự thay đổi đến dưới dạng ánh sáng nhợt nhạt và chuyển động. Cát từ 40 kí tự tỏa ra một ánh sáng nhạt màu xanh và cát từ 20 kí tự viết sau chúng tỏa ra một ánh sáng màu cam. Hàng lối của tất cả 60 kí tự bắt đầu di chuyển với 20 kí tự dẫn đầu.
Nhìn chăm chú xuống chân của Brunhild, một hàng dài 60 mét tạo ra từ 60 kí tự làm thành một con dốc thoải dẫn lên trời.
Sau khoảng 30 giây, một con dốc đã hình thành với điểm cuối được nâng lên cao 3 mét.
Con dốc thoải này có thể nhìn thấy được mà không cần lên sân thượng của một trong mấy tòa nhà lớp học còn lại.
Một ngọn gió thổi đến từ phía đông như để quét qua mặt của các con chữ vậy.
Brunhild sau đó giẫm lên con chữ trên sàn bên dưới chân cô một lần nữa.
Tất cả diễn ra trong một khắc.
Kí tự dưới chân cô tạo ra một cơn gió. Ngọn gió này không thổi; nó đẩy.
"!"
Một bức tường gió đẩy vào chân và lưng cô. Nó đẩy mạnh vào cô, cây chổi, và con mèo dọc theo con dốc.
Cô tăng tốc lên. Brunhild đầu tiên cảm thấy độ dày đặc của không khí. Cô sau đó cảm thấy tốc độ.
Khi người cô ôm người theo cây chổi, cô có thể thấy cảnh vật phía trước và hàng các kí tự lướt qua vùn vụt dưới chân mình. Khi cô đã qua một kí tự nào, thì kí tự đó sẽ mất đi ánh sáng, quay về lại thành cát, và rải ra khắp sàn.
Trong khoảng thời gian được biết đến là tích tắc, 40 kí tự đầu vỡ tan ra.
Khi Brunhild đến được 20 kí tự còn lại, cơ thể cô bắt đầu nổi lên.
Cô bắt đầu tăng tốc hơn nữa theo một đường thẳng.
Cơn gió đẩy cô từ đằng sau bắt đầu đẩy vuông góc với lưng và dưới mông cô.
Khi Brunhild thấy điểm cuối của con dốc và bầu trời sao phía tây ở xa hơn nó, cô cuối người sát cây chổi hơn nữa. Cô bám vào cây chổi với toàn bộ người mình.
Trước cả khi cô có thể hít một hơi, toàn bộ các kí tự trên sàn vỡ tan ra và Brunhild bắn thẳng lên trời.
Một tiếng ồn gầm rú đập vào người cô.
"!"
Cô đang ở trên không trung.
Không có thứ gì đang đỡ cho cơ thể cô. Trong một khắc, thì đó là tất cả những gì cô có thể nắm bắt được.
Năm giác quan của cô đang mất đi sau khi bị tác dụng bởi quán tính.
Tuy nhiên, tất cả giác quan của cô sớm quay trở lại sau đó. Cô có thể cảm thấy cơn gió đêm lạnh lẽo đang làm cho từ phía trước cổ cô ra tới sau lưng nhồn nhột.
"...Ah."
Khi thị giác hơi bị tối đi của cô phục hồi, cô chú ý thấy một dãy nhà riêng chạy dọc bên dưới cô.
Cây chổi di chuyển với tốc độ cao và nó đang rơi xuống làm cô hớp bụng. Brunhild đang bám vào cán chổi với cả cơ thể mình và cây chổi đang lắc lư dữ dội, hết sang trái rồi tới sang phải, mà không hề có dấu hiệu là sẽ cân bằng lại.
Brunhild ngẩng đầu lên. Cô kiểm tra để chắc rằng ánh sáng trắng xanh nhàn nhạt đang tỏa ra từ các hoa văn bao lấy phần lông chổi. Rồi cô thả con mèo ra từ nơi mà cô đang đè nó xuống cán chổi bằng tay trái.
Khi cô lao qua cơn gió, vùng biển ánh sáng đang trôi bên dưới cô đến gần hơn. Nó chỉ tốn một khắc để cô quyết định xem phải làm gì.
Cô cần bay lên. Và để làm thế...
"Tiếp tục ở dạng bay."
Brunhild siết chặt hòn đá quấn quanh cây chổi và dùng một chân để đạp phần lông chổi hướng xuống đất.
Theo quy tắc đòn bẩy, đầu cuối của cán chổi chĩa lên trời.
Đó là khởi điểm.
Như để đáp lại, hoa văn bao lấy lông chổi bắt đầu sản sinh ra động lực của chính nó.
Phần lông chổi tỏa sáng xuống dưới đất.
Ánh sáng bắn ra từ trái, phải, và phần đỉnh của cán chổi. Ánh sáng đó biến thành những chiếc cánh nhỏ được cố định vị trí trông như cánh chim.
Với lực lao tới, cánh, và hướng lên, cây chổi sẽ lao lên trời.
Cảnh đêm bay qua bên dưới đang tiếp tục tới gần hơn, nhưng Brunhild mặc kệ quang cảnh thành phố đó.
"Đi nào!!"
Ánh sáng phát ra từ dưới cùng của cây chổi đột ngột bùng nổ.
Một âm thanh rắn nổ ra.
Đỉnh cây chổi tạo ra một vòng tròn hơi nước và nó cho phép cô gia tốc vào bầu trời.
Với một tiếng gầm tương tự như tiếng súng hạng nặng, nó bắn thẳng hướng lên thiên đường.
Brunhild bay.
Vào lúc mà cô cảm thấy phản lực, cô đã đang ở rất cao trên trời rồi.
Cây chổi tiếp tục bay lên. Tuy nhiên...
"..."
Brunhild yên lặng quan sát biển sáng trải ra bên dưới cô.
Đó là Tokyo.
Nhưng Brunhild phát ra một tiếng cười cay đắng vào cơn gió và nhìn lên phía những thiên đường. Cô nhìn vào bầu trời sao phía tây. Mặt trăng không thể thấy ở nơi cao đến thế trên bầu trời.
Cô siết chặt hòn đá trong tay phải và tăng tốc hơn nữa. Cô dồn toàn bộ tốc độ vào việc bay lên và di chuyển về phía tây.
Cô bay. Cô bay lên bầu trời đêm. Mọi cảm xúc trong cơ thể cô đều giục cô vòng qua bầu trời và tiếp tục hướng về phía tây. Cảm giác bị ném vào không trung mang lại sự thích thú cho Brunhild. Và thế là cô tăng tốc thêm nữa.
Con mèo đang la hét gì đó, nhưng nó chìm vào im lặng khi cô đáp lại nó bằng một nụ cười.
Cô di chuyển lên và lên nữa.
Khi cô bắn người qua chỉ ngay phía dưới những đám mây, cô từ chối việc giảm tốc hay dừng lại cho đến khi cô đạt được độ cao mong muốn.