Chương 12: Cuộc hội ngộ với một người mới
Gặp gỡ là khởi đầu của sự ràng buộc
Đó là tại sao những cuộc gặp gỡ chỉ kéo dài trong khoảnh khắc
Vĩnh hằng tiếp diễn về sau là một chọn lựa giữa sự ràng buộc đó và li biệt
*
Một tòa nhà ba tầng vuông vức nằm ở rìa đông bắc của các tòa nhà giáo dục tổng hợp thuộc Học viện Taka-Akita.
Tòa nhà này có phần được làm từ gạch và có một sân thượng. Mặt trước của tòa nhà có một lối đi dẫn xuống tầng hầm. Lối đi đó được treo một bảng tên ghi "Tòa nhà ăn trung tâm".
Chỉ có khu vực tầng hầm là mở vào kì nghỉ xuân.
Một cầu thang rộng dẫn xuống dưới. Bảng thông báo đính lên tường ở đó viết rằng "Mở 24/24" bằng kiểu chữ Gothic in đậm. "Tuy nhiên, chỉ những dịch vụ giới hạn mới có vào đêm khuya và những ngày lễ," nó ghi tiếp như thế.
Xuống dưới cầu thang là tám cánh cửa kính lớn xếp hàng cạnh nhau và một khu vực được thắp sáng lờ mờ ở phía bên kia.
Dãy hành lang chứa một hàng các mấy bán phiếu ăn và vài tấm bảng thông báo lớn.
Qua khỏi hành lang là một không gian rộng 50 mét vuông với những bức tường trắng. Những cây cột vuông được xây ở những khoảng không cố định và mấy chiếc bàn cho tám người dùng lắp đầy khoảng trống giữa những cây cột.
Tuy nhiên, có rất ít người đang ở bên trong. Các cửa hiệu trong góc đều có tấm phủ trùm lại và chỉ có khu vực quanh quầy thu ngân dọc theo bức tường phía đông là được thắp sáng.
Ở mấy chiếc bàn có vài người đang mặc đồ cá nhân và đồng phục trường, cũng như có vài người đang mặc áo thun đỏ của đồng phục bóng bầu dục. Thêm nữa là, có một cô gái mặc đồng phục trường và một con mèo đen đang đứng gần quầy thu ngân.
Cô gái có mái tóc bạc xõa ra sau lưng mình chính là Brunhild.
Brunhild đặt hai tay lên quầy thu ngân và nhìn chăm chú vào nhà bếp.
Cuối cùng, món cô đang đợi cũng đến.
Một người phụ nữ già mặc tạp dề mang ra một chiếc hộp cạc tông khoảng 30 xentimet vuông.
Chiếc hộp có một tấm vải lau dĩa trải ra phía dưới và ở góc là hai cái chén sứ đáy bằng. Một dùng chứa nước và cái còn lại đựng ngũ cốc sấy khô đã được nghiền thành những mảnh vụn tương đối lớn. Con chim nhỏ nhảy vào giữa hai cái chén.
"Cháu đang nhận lãnh trọng trách lớn đấy. Nhưng nó đã gần trưởng thành rồi, nên cháu sẽ không gặp quá nhiều rắc rối đâu," bà ấy nói.
Trước khi người phụ nữ kịp đưa chiếc hộp ra, Brunhild đã cúi đầu và đưa hai tay ra.
Bà ấy đặt chiếc hộp lên tay cô.
"..."
Brunhild ôm lấy chiếc hộp.
Con chim nhìn lên cô từ trong chiếc hộp. Khi nó nghiêng chiếc đầu nhỏ của mình, Brunhild cười.
Cô nghe thấy người phụ nữ già nói, "Thật là hoài niệm. Ta cũng từng bắt được một con khi còn nhỏ."
"Vậy ạ?"
"Phải, phải. Kể cả một lão bà như ta cũng từng có lúc trẻ như cháu mà."
Brunhild chìm vào im lặng, nhưng con mèo đen ở dưới chân cô đánh nhẹ vào ống chân cô bằng hai chân trước của nó.
Brunhild dùng chân trái để đá con mèo bên dưới quầy thu ngân.
Người phụ nữ già đã không để ý thấy cuộc chiến này, nên bà ấy nhìn xuống con chim nhỏ và nói.
"Lúc đó là vừa kết thúc chiến tranh. Ta đã lấy trộm chút lúa mì và rượu sake mà cha ta có được từ chợ đen. Ta ngâm những hạt lúa mì và để chúng trên đất."
"Để cho...con chịm ạ?"
"Phải, phải. Ta ném một hạt ra tương đối xa. Khi con chim đã ăn nó, ta lại ném một hạt khác ở gần ta hơn một chút trước khi lặp lại quá trình đó. Vào lúc nó đến đủ gần, nó đã không thể bay nữa."
"Bởi vì nó đã bị say?"
"Phải. Nhưng nó biến mất vào sau hôm mà ta bắt được nó. Cha ta trông thất vọng vì nó đã đi mất và ông ấy than thở rằng con chim trông rất ngon miệng. ...Ta đã đánh ngất ông ấy bằng một que củi sau đó."
Brunhild bỏ lơ nửa sau câu chuyện và im lặng, nhưng con mèo đen đánh nhẹ vào ông chân cô lần nữa khi nó bò trở lại.
Cô đá nó văng đi bằng chân phải, hơi nhìn xuống, và liếc qua con mèo.
Nó nhìn lên cô từ nơi mà nó đang nằm trên sàn nhà.
Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, con mèo đen rụt người lại và bò đi.
Brunhild nghiêng đầu và tự hỏi liệu ánh mắt của cô thật sự gay gắt đến thế sao.
Nhưng rồi cô cảm thấy một sự hiện diện phía sau mình. Đó là tại sao mà con mèo bò đi.
"...!?"
Cô đặt chiếc hộp lên quầy thu ngân và quay lại. Một bộ ngực được chiếc áo vét đen bao lấy đang nằm ngay trong tầm với ở trước mắt cô.
Ngạc nhiên, cô lùi lại một bước và nhìn lên để đánh giá tình huống.
Phía trên chiếc áo vét đen là cổ áo của một chiếc sơ mi trắng. Phía trên nữa là một bộ râu trắng và cái đầu trọc.
Brunhild biết người đàn ông này.
Trước khi cô có thể làm gì, một giọng nói vang lên từ sau quầy thu ngân.
"Oh, Zonburg-san. Hôm nay ông trễ đấy."
Siegfried Zonburg đứng cạnh Brunhild. Ông ta cúi cơ thể to lớn của mình tới trước để đặt phiếu ăn lên phía đối diện của quầy thu ngân.
Người phụ nữ già nhìn tấm phiếu và hỏi, "Món nào?"
"Doria."
"Oh, cơm mửa sao. Chà, mình còn cơm không nhỉ?"
"Kể cả khi đó là cách mà mọi người gọi nó, nhưng tôi nghĩ người làm ra nó nên tránh cái tên đó."
"Tôi khó mà có thể gọi đó là Doria được. Tôi chỉ học cách nấu nó từ mẹ tôi thôi."
"Doria là một món ăn gia đình. Không có gì phải xấu hổ về nó cả."
"Vậy sao?" người phụ nữ già hỏi với một nụ cười, nhưng nét mặt của Siegfried không hề thay đổi.
Brunhild nhìn lên ông ta trong khi nín thở.
Đột nhiên, ông ta quay sang cô.
Brunhild thủ thế trước việc đó. Cô đưa tay phải vào không trung và tay trái vào túi áo blazer. Toàn bộ biểu cảm biến mất khỏi gương mặt cô và cô lườm ông ta.
Tuy nhiên, Siegfried không nhìn cô.
Ông ta đang nhìn chiếc hộp trên quầy thu ngân. Con chim nhỏ bên trong nhìn lên ông ta và kêu chiếp một tiếng. Siegfried đáp trả lại cái nhìn của con chim và mở miệng ra nói.
"Brunhild Schild-kun."
Brunhild nín thở khi tên cô bị gọi.
Cô nuốt khan và hỏi, "Sao ông biết tên tôi?"
"Mỗi khi cô mượn sách, cô đều cảm ơn trợ lí thư viện chứ không phải tôi. Tôi quản lí thẻ thư viện, nên tất nhiên là tôi biết được tên cô."
"...Ông thật sự bần tiện đấy."
"Không, đó chỉ đơn giản là lí do tôi biết tên cô thôi. Tôi không yêu cầu cô phải cảm ơn tôi. Đó là quyết định mà lòng kiêu hãnh của cô đã lựa chọn." Siegfried nhìn lại quầy thu ngân. "Thư viện đang mở cửa đấy. Ở khu sách sinh học và động vật có vài cuốn về cách nuôi động vật. Cô nên mượn một cuốn ngay đi."
"Đó là một mệnh lệnh à?"
"Tôi chỉ mong muốn điều tốt nhất cho con chim thôi. ...Nhưng tôi không thể chấp nhận việc nuôi một con chim trong cùng môi trường với một con mèo."
"Đừng lo. Con mèo của tôi trung thành với tôi lắm."
Lời nhận xét đó dẫn đến một cú đánh nhẹ vào bắp chân cô bởi chân trước của con mèo đen. Brunhild vung gót chân phải ra sau để đá con mèo văng đi trước khi cô cầm lấy chiếc hộp.
Siegfried không nhìn về hướng cô.
Cô lùi lại một bước để tạo ra khoảng trống giữa họ.
Siegfried đáp lại sự im lặng của cô một cách rõ ràng.
Ông ta lơ cô và để cho sự im lặng tiếp diễn.
"..."
Brunhild quay về phía lối ra.
Cô bắt đầu bước đi và con mèo vội vàng chạy theo cô.
Cô nhìn xuống chiếc hộp để thấy rằng con chim đang nhìn lên mình với chiếc đầu của nó nghiêng qua một bên.
Brunhild tiếp tục nhìn con chim và không nhìn lại.
Cô nín thở và nhanh chóng bước ra khỏi nhà ăn.
*
Một dãy các tòa nhà trắng nằm ở phía bắc của tòa nhà lớp học tổng hợp. Các tòa nhà xếp thành hình chữ thập và thoạt nhìn thì chúng đều trông như các tòa nhà lớp học tổng hợp ba tầng.
Tuy nhiên, các cánh cửa cổ xếp thành hàng ở mặt nam của tòa nhà nhỏ hơn và nhiều hơn so với các tòa nhà lớp học.
Qua mỗi cửa sổ có thể thấy hai chiếc bạn đặt kế cửa sổ và một chiếc giường tầng cạnh vách tường.
Chúng là kí túc xá cho học sinh.
Kí túc xá hiện đang nhuốm màu hoàng hôn.
Một bóng người duy nhất có thể thấy đang di chuyển giữa ánh mặt trời đỏ thẫm và những cái bóng đen có chút sắc lam được tạo ra bởi các tòa nhà.
Đó là Sayama, vẫn đang mặc bộ com lê xám của mình. Cậu nhanh chóng tiến đến tòa nhà nằm ở rìa tây nam của dãy các kí túc xá.
Cậu đến trước một cánh cổng nối với bức tường trắng có tấm bảng ghi "Kí túc xá Giáo dục Tổng hợp Bốn—Kí túc xá Đàn ông Đích thực."
Sayama dừng lại trước lối vào.
Nhìn qua đồng hồ đeo tay của mình báo cho cậu biết giờ là 5:30 chiều. Cậu chỉ vừa mới trở về sau khi bàn chuyện cùng Ooshiro về cuộc đàm phán sơ bộ với phe ôn hòa của 1st-Gear vào ngày hôm sau.
Sayama liếc xuống và thấy Baku đang ngủ với đầu của nó ló ra khỏi túi áo của cậu. Và...
"?"
Sayama bất ngờ quay sang phía đông nơi có tòa nhà ăn. Cậu đã để ý thấy vài chuyển động.
Cậu có thể thấy một cô gái đang mang một chiếc hộp đi về phía mấy tòa nhà lớp học tổng hợp.
...Đó là trưởng câu lạc bộ mĩ thuật mà mình đã chạm mặt sáng này.
Cô ta hẳn là vẫn còn việc phải làm.
Cô ta chăm chỉ thật, cậu nghĩ trong khi hít một hơi. Mình cần gặp Siegfried ở thư viện và Izumo với Kazami ở kí tuc xá nữ sau đó nữa.
Cậu sau đó quay trở lại phía tòa nhà kí túc xá và nhìn lên phòng của chính mình ở ngoài cùng phía đông của lầu hai.
Ngay giây phút tiếp theo, nét mặt cậu thay đổi. Cậu nhăn mày.
"...Đèn đang bật?"
Khi cửa sổ phản chiếu ánh mặt trời đang lặn, cậu có thể thấy căn phòng đang sáng ở bên kia cửa sổ.
Cậu không nhớ là mình có bật đèn trước khi đi đến Cung điện Hoàng gia vào lúc sáng.
Có thể là ai chứ? Sayama nghĩ khi cậu nhanh chóng đi vào trong kí túc xá.
Vào cùng lúc đó, cậu nghe thấy giọng Ooki từ đằng trước.
"Oh, Sayama-kun."
Cô ấy bước ra khỏi lối thoát hiểm với đôi xăng đan trong khi đang mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc váy bó bằng vải bông chéo.
"Canh giờ hay lắm."
Ooki đi từng bậc xuống chiếc cầu thang thấp ở lối vào và đến trước mặt Sayama với âm thanh lạo xạo.
"Chuyện gì thế, Ooki-sensei? Em đang có việc gấp lúc này, nên em muốn nhanh chóng đến nơi được nói đến đó."
"Heh heh heh. Em lúc nào cũng nói năng một cách hoa mĩ cả. Nhưng em sẽ hối tiếc nếu không nghe những gì cô—...đợi đã!"
Khi Sayama làm lơ cô ấy và cố đi qua, cô ấy giữ vạt áo cậu lại.
"Cô có thể không nắm vào chỗ đó không? Nó thật ra là khá đắt tiền đấy."
"Cô nghĩ em không nên quyết định chuyện gì là quan trọng dựa theo giá trị tiền bạc."
"Nó là hàng Ý và có giá 720 ngàn yên đấy."
"Wah! Cô xin lỗi! Chỉ để cho em biết thôi, nhưng cô sẽ mãi không bao giờ có thể trả nổi nó đâu!"
"Em biết. Em nghĩ cô nên ngừng việc chọn chỗ ngồi tiêu chuẩn trước cửa hàng trong tòa nhà ăn đi."
"Nhưng cô thích bánh mì mứt. Thật buồn khi cửa hàng đó đóng cửa vào kì nghỉ xuân... Đợi đã, xin hãy nghe những gì cô cần phải nói trước khi bỏ đi đã!"
Lần này, cô ấy nắm tay của Sayama. Cậu thở dài, quay sang Ooki, và gật đầu.
"Em xin lỗi, nhưng em sợ em sẽ lây cái nghèo của cô. Xin hãy giữ vi trùng Ooki tránh xa khỏi em."
"Nếu em nói những lời nói thế, thì cô sẽ không nói với em rằng em có bạn cùng phòng mới đâu!"
"Nếu cô nói những lời như thế, thì nó khiến em muốn cho cô biết về độ ngu ngốc trầm trọng của cô."
"Huh?" Ooki nói khi cô ấy nghĩ lại về những gì mình đã nói.
Sayama lịch sự dời tay cô ấy ra và hỏi, "Dù sao đi nữa, chuyện gì đang diễn ra ở đây thế ạ? Em có được căn phòng đơn này nhờ vào phép màu khi em đã có được vận may phi thường của việc được bình chọn về sức hút mà."
"Cô sẽ không hỏi em đã tác động đến cái phép màu và vận may phi thường đó như thế nào... Dù sao thì, cái phép màu và vận may phi thường đó chấm dứt vào hôm nay. Hãy từ bỏ đi."
Cô ấy chỉ vào Sayama khi nói, nhưng cậu làm lơ cô ấy. Cô ấy ngay lập tức bám lấy tay cậu.
"Sao em lại làm lơ cô!?"
"Thì, cô đã nói cho em những gì em cần phải biết rồi, đúng không? Một kẻ ăn bám đã đến," Sayama nói.
Ooki giơ ngón trỏ lên khẽ chặc lưỡi.
"Nghe này. Để cô cảnh báo em trước. ...Bạn cùng phòng mới của em vẫn chưa quen với em, nên cố đừng làm hay nói gì đó không đàng hoàng nhá."
"Cô đã hoàn toàn hóa điên rồi sao, Ooki-sensei? Từ khi nào mà em làm hay nói mấy thứ không đàng hoàng thế?"
"Em đang làm thế ngay lúc này theo thời gian thực đấy!"
"Nào, nào." Sayama nói khi cậu giơ tay phải ra để trấn tĩnh Ooki. "Em hiểu những gì cô đang cố nói mà, nên hãy bình tĩnh lại đi. Cô muốn em lịch sự một cách hoàn hảo, đúng chứ?"
"Đúng," Ooki gật đầu trước khi bắt chéo tay lại. "Đó là những gì cô muốn...nhưng với em thì..."
Cô ấy rên rỉ và Sayama không nói một lời, lấy tay phải búng vào trán cô ấy.
*
Sayama check in tại bàn tiếp tân, thay sang đôi giày đi trong nhà, và leo lên mấy bậc thang.
Baku ngẩng đầu lên từ túi áo của Sayama và trèo lên vai cậu. Baku hẳn là đã biết họ sắp về tới giường rồi bởi vì nó nhìn thẳng tới trước từ chỗ trên vai của Sayama khi cậu bọc qua khúc cua của cầu thang.
Sayama nhanh chóng hoàn thành việc leo thang. Cậu di chuyển từ đầu cầu thang tới hành lang. Phòng của cậu là phòng cuối cùng bên trái.
Những cây đèn huỳnh quang thắp sáng hành lang hơn cả ánh mặt trời đang tắt. Sayama có thể nói rằng cánh cửa vào phòng cậu đang mở.
Môt vài chiếc hộp cạc tông đang nằm ở cuối hành lang kế bên cánh cửa. Ai đó đang dọn vào.
"..."
Sayama im lặng bước tới.
Cậu có thể nghe thấy tiếng ồn trong phòng. Ai đó đang mở một chiếc hộp cạc tông và lấy những thứ bên trong ra. Cậu có thể nghe thấy tiếng ai đó đang chồng quần áo và chất mấy cuốn sách lên.
...Mình cũng đã làm ra cùng những tiếng ồn như thế vào năm trước.
Cậu đến gần.
Cậu liếc vào trong phòng qua cánh cửa đang mở.
Ngay khi làm thế, một bóng người bước ra khỏi phòng.
Bóng người này có vóc dáng mảnh khảnh và nhỏ con.
Bóng người này ngã nhào về phía trước giữa mấy cái thùng nhưng đã xoay xở để vẫn đứng được.
"Oh."
Quán tính làm cho chiếc áo sơ mi lùng thùng và chiếc quần kiểu soóc rộng đung đưa. Và có thứ khác còn đung đưa nhiều hơn bộ quần áo nữa: mái tóc đen mềm được cột ra sau lưng của bóng người đó.
Bóng người nhìn lên và hơi mở to mắt ra.
Sayama nhận ra gương mặt đó.
"...Shinjou-kun?" cậu hỏi.
"Ah," bóng người đó nói.
Giọng nói cũng giống với của Shinjou.
Giọng bối rối phát ra từ Sayama đang nghĩ ngợi.
...Đây là kí túc xá nam.
Nhưng suy nghĩ của cậu không dừng lại tại đó.
...Nếu Shinjou đột nhiên quyết định rằng cô ấy mong ước một cuộc sống cùng mình, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Shinjou thuộc UCAT. Ngôi trường này có liên kết sâu sắc với IAI, vậy nên rất có thể nó cũng liên kết với UCAT.
Sayama đã có Izumo và Kazami như những ví dụ. Cậu cho rằng hai người đó liên quan mật thiết đến IAI và UCAT còn hơn cả những gì chính thức được nói về họ.
Hơn nữa, UCAT đã hỏi cậu liệu có chấp nhận các quyền đối với Leviathan Road không. Sự hiện diện của Shinjou có thể là một phương tiện để khiến cậu đồng ý.
Mình nên làm gì đây? Mình nên làm gì đây? Sayama nghĩ hai lần trước khi thêm vào. Không, bất kể người lớn hi vọng sẽ đạt được điều gì qua việc này, thì sự thật vẫn là Shinjou, một cô gái, đã tới đây.
Cậu nhớ lại những gì cô ấy đã nói trên cây cầu trước Cung điện Hoàng gia. Cô ấy đã bảo cậu đừng quá ngạc nhiên khi quay trở về kí túc xá.
...Điều đó là không thể. Mình chỉ còn biết sốc trước việc này thôi.
Khi Sayama hỏi cô ấy là cô ấy sẽ gửi cho cậu gì à, cô ấy đã gật đầu và nói rằng cô ấy có cảm giác là cô ấy phải làm thế.
Cậu đã đáp lại như thế nào?
...Mình đã bảo với cô ấy là mình sẽ vui vẻ mà chấp nhận nó.
Sayama đã đi đến kết luận. Cậu đã đưa ra câu trả lời khi đó rồi.
Sau khi đã tiến xa đến thế, cậu không lưỡng lự hay làm cho tình hình phực tạp hơn nữa. Cậu đã quyết định rằng mọi thứ nên tiếp diễn theo như cô ấy muốn.
Với một nét mặt nghiêm túc, Sayama gật đầu về phía cô ấy. Cậu nhẹ nhàng dang tay ra hai bên.
"Nào, hãy lao vào vòng tay của tôi đi."
Đáp lại, Shinjou cúi chào với một cái nhìn nhẹ nhõm.
"Cảm ơn vì đã hành xử thiếu đàng hoàng đúng như mình đã được nghe về cậu. Mình là em trai của Shinjou Sadame, Setsu."
*
Tay của Sayama vẫn đang dang ra.
Shinjou Setsu thẳng người lên lại trong khi vẫn cười.
Nhưng rồi Shinjou nói "Um..." trong khi đuôi chân mày rủ xuống và giơ tay phải ra.
Với tay mình vẫn đang dang ra hai bên, Sayama uyển chuyển hạ hông xuống và quay người 90 độ. Cậu nắm lấy tay phải của Shinjou bằng tay phải vẫn đang giơ sang bên của mình. Cậu bắt tay cậu thiếu niên.
Cái chạm đó cho cậu biết rằng Shinjou không có đeo cái nhẫn nào trên tay phải cả.
"...Em trai của cô ấy?"
"Phải," Shinjou đáp lại với giọng ít lo lắng hơn trước và cười. "Chị của mình chưa nói cho cậu sao? Chị ấy bảo mình ở lại đây cho đến khi nào tay của cậu lành, Sayama-kun."
Giọng nói và âm điệu của cậu ấy đều giống của Shinjou. Cảm giác của bàn tay cậu ấy cũng y đúc.
Sayama nghiêng đầu trong tâm trí và buông tay cậu thiếu niên ra.
"Chị cậu đã nói cho cậu bao nhiêu điều về tôi rồi?"
"Chị ấy nói cậu đã bảo vệ chị ấy khi chị ấy suýt bị xe tông, nhưng cậu đã bị thương cánh tay thuận của mình trong lúc đó. Chị ấy bận việc, nên chị ấy không thể làm được gì để giúp cậu mặc dù chị ấy muốn thế."
"Vậy à," Sayama gật gù nói.
...Cậu ta không biết về UCAT à?
"Tôi xin lỗi trước, nhưng tôi có thể kiểm tra vài chuyện không?"
Shinjou nghiêng đầu khó hiểu.
"Chắc rồi, mình không phiền đâu. Nhưng chuyện gì thế?"
"Oh, không có gì nhiều đâu."
Sayama đứng trước Shinjou, từ từ kéo cậu ấy lại gần, và chạm vào ngực phải của cậu ấy bằng tay phải của mình.
"Eh? Ah...C-Cậu đang làm gì thế?"
Khi cậu thiếu niên yếu ớt chống cự, Sayama chỉ cảm thấy được xương sườn và một bộ ngực nhỏ.
Shinjou cố đẩy người mình ra khỏi cánh tay trái đang quấn quanh lưng cậu ấy.
Nhưng Sayama nói, "Xin đừng di chuyển. Chỉ lần này thôi, với lại ai đã nói là mình không phiền đâu thế?"
"N-Nhưng mình không nghĩ rằng ý của cậu là như thế này..."
Đôi vai của Shinjou trĩu xuống và cậu ấy ngừng chống cự.
Sayama gật đầu và lướt tay qua bên trái ngực của Shinjou. Cậu ấn ngón tay vào như thể đang cố xoa bóp ngực cậu ấy, nhưng làn da bên dưới chiếc áo sơ mi trắng ấy mỏng và thô. Nó có rất ít sự mịn màng và thiếu đi hình dạng bộ ngực của Shinjou mà Sayama đã thấy đêm hôm trước.
...Cậu ta là con trai.
Người của Sayama hơi co xuống. Cậu bỏ tay phải ra khỏi ngực Shinjou và một tiếng rên nhỏ phát ra từ đôi môi của Shinjou. Như để tước lấy cơ hội thư giãn khỏi Shinjou, Sayama ôm lấy eo Shinjou với tay phải của mình.
"Ah," Shinjou nói khi Sayama áp tai phải vào ngực cậu ấy.
Sayama nghe thấy nhịp đập hơi dồn dập từ trái tim của Shinjou.
Nó nghe giống hệt như những gì cậu đã nghe được vào đêm hôm trước. Hương thơm ngòn ngọt trong hơi thở cũng giống hệt.
Tuy nhiên, bộ ngực mà cậu đã áp tai vào không giống với bộ ngực cậu đã thấy. Nó là một bộ ngực phẳng lì của một đứa con trai.
Vẫn nghi ngờ, Sayama hỏi, "Hm... Ngực của cậu luôn như thế này à?"
"T-Thì, đúng thế..."
Sayama ngước lên để thấy một khuôn mặt đỏ bừng đang nhìn xuống cậu. Shinjou hơi mím môi và nhíu mày. Cuối cùng, cậu ấy phát ra một hơi thở dài run run.
"V-Vậy đã đủ chưa? Cậu xong chưa? Mình không muốn cậu ở d-dưới đó quá lâu."
Không đáp lại, Sayama nắm lấy cánh tay của Shinjou từ nơi nó đang vung vẩy trong không khí vì ngượng và đưa nó ra sau lưng cậu ấy.
"Eh? Ah... Không, Sayama-kun?"
Khi Shinjou ôm nhẹ lấy cậu, Sayama lắng nghe nhịp đập của cậu thiếu niên.
Nhưng không có gì thay đổi. Bộ ngực vẫn có cảm giác của một đứa con trai. Nhịp đập trở nên mạnh hơn, nhưng chỉ có thế.
"Vậy sao," Sayama nói khi cúi đầu trước khi ngẩng lên.
...Cậu ấy đã nói rằng họ là chị em sinh đôi, phải không nhỉ?
Sayama một lần nữa thầm gật đầu trong tâm, đứng thẳng dậy, và hướng mặt về trước.
Shinjou đứng đó với hai má đỏ ửng và đuôi chân mày rũ xuống. Shinjou phát ra một hơi thở và Sayama bắt chéo tay lại.
"Đừng lo. Không có gì bất thường cả."
"C-Cậu mới là bất thường đến khó tin đấy, Sayama-kun."
"Đó có phải là cách mà cậu nên hành xử với người chỉ vừa mới gặp mặt không?"
"Cậu nên đứng trước gương mà nói thế đi..."
"Không cần," Sayama tuyên bố. "Tôi vừa mới nhận được một lời cảnh báo từ Ooki-sensei ở dưới cầu thang xong. Và tôi đang cẩn thận để không làm trái lại đây."
"...Mình cần phải hỏi. Đó là cảnh báo gì thế?"
Sayama đưa ra một câu trả lời dõng dạc.
"Đừng làm hay nói gì không đàng hoàng."
"Wow," Shinjou nói khi cậu ấy lùi lại.
Mặc dù vậy, Sayama giơ tay phải ra.
"Có lẽ là chỉ đến khi tay tôi lành lại, nhưng hãy giúp đỡ nhau nha Shinjou-kun. Nó có lẽ không quá khó đâu. So với mấy người xung quanh tôi, thì tôi liên tục bị bối rối vì độ bình thường của mình đấy."
*
Trong phòng mĩ thuật về đêm, Brunhild đưa thức ăn cho con chim nhỏ trong khi vẽ tranh. Cô đang thêm màu xanh cho khu rừng trên bức tranh sơn dầu và sẽ đưa thức ăn mỗi khi con chim kêu lên để báo rằng nó đói.
Cô sẽ dùng nhíp gấp ngũ cốc đã được nghiền và đập ra, nhúng nước cho ướt, và đưa cho con chim. Nếu cô không nghiền nhẹ ngũ cốc bằng nhíp, con chim sẽ không thể đưa nó vào mỏ.
Con mèo đen dưới chân của cô nói.
"Cô thật sự sốt sắng với việc này đấy nhỉ."
"Ta phải làm việc này ít nhất là cho tới khi nó đi ngủ."
"Tôi nghĩ cô cần phải ghé thăm trung tâm chỉ huy vào tối nay đấy. Cô sẽ làm sao?"
"Chưa tới lúc cho báo cáo định kì của ta, nhưng đúng vậy... Sẽ là tốt nhất khi hỏi xem ta nên xử lí việc này từ giờ trở đi như thế nào. Nếu nó là chuyện gì đó đơn giản, ta chỉ cần gửi ngươi bay tới đó. Nhưng mà..."
Con mèo gật đầu.
"Rất có thể là họ đã chú ý đến động thái của phe Cung điện Hoàng gia. Trung tâm chỉ huy sẽ tràn trề sức sống khi cố quyết định xem sẽ làm gì."
"Chừng nào mà thánh kiếm Gram còn được cất giữ dưới trụ sở chính của IAI, thì chừng đó chúng ta vẫn chưa thể làm gì được. ...Đột nhập vào để lấy nó đi không phải là chiến lược mà Hagen Đáng kính muốn."
"Nhóm thế hệ thứ hai, những người không biết chút gì về chiến tranh như Fafner, thì lại hăng hái đến kì lạ."
Con chim nhỏ kêu chiêm chiếp.
Brunhild dùng nhíp đút nó ăn.
Nó nuốt lấy thức ăn và thở ra một hơi. Nó nghiêng đầu và nhìn lên Brunhild. Cô vẫn giữ vẻ vô cảm.
"...Nó dễ thương quá."
"Cô không cần phải nói thì thầm chuyện đó đâu, cô biết chứ." Con mèo hạ vai nó xuống. "Nhưng sao cô lại bị ám ảnh với con chim này dữ vậy?"
"Ta không có bị ám ảnh. Ta nghĩ qui luật tự nhiên quan trọng, nhưng ta cũng nghĩ rằng sinh mạng rất quan trọng."
"Cô đang tự mâu thuẫn với chính mình đấy."
"Phải, đúng vậy."
Brunhild cầm bảng màu và cọ của mình lên. Cô đưa cọ tới nơi nào đó ngoài khu rừng. Cô đưa nó lại khu vực đã để trống đến giờ. Cô đưa nó tới chỗ dành cho cabin và những con người.
"Ngươi có muốn nghe một câu chuyện cũ không?"
"Có."
"Chuyện này đã rất lâu về trước rồi, khi ta vẫn còn rất nhỏ."
"Đó là mấy trăm năm trước thế? Không, ah, x-xin lỗi! Ahhh! Phần cuối của cán cọ nhọn đấy!!"
"Câm mõm. Dù sao thì, một người nào đó đã cứu một thị trấn ở gần khu rừng của bọn ta khi đó. Một con rồng máy đã mất kiểm soát. Khi người phi công đang kết nối với nó, quá trình đào thải đặc biệt mạnh và anh ta đã hóa điên. Thị trấn bị phá hủy hết phân nửa và con rồng máy vào trong rừng để đuổi theo những người đã chạy trốn vào đó."
Con mèo không nói gì và chỉ gật đầu.
Brunhild tiếp tục nói khi cô vẽ viền đen cho chiếc cabin.
"Người này đã chiến đấu mặc dù đang bị thương và đã tự mình giành chiến thắng. Ta không biết là do ngẫu hứng hay sao, nhưng anh ta đã nhặt nuôi một con chim bị thương sau đó. Bọn ta cùng chăm sóc nó."
Con mèo nhìn lên bức tranh sơn dầu. Vài người khác nhau được vẽ bằng than quanh chiếc cabin mà Brunhild đang tô đen.
Một ông già đọc sách trong cabin và một cô nhóc với một người phụ nữ chơi với con chim ở đằng trước cabin.
Và cũng có thể thấy được lờ mờ một người đàn ông.
Con mèo nhìn lên những nét vẽ đó trước khi quay sang Brunhild. Sau cùng, nó nhìn lại những nét vẽ than của con chim đang bay.
"Vậy..." Con mèo nghiêng đầu. "Cô muốn thấy đôi cánh vỗ ấy một lần nữa à? Kiểu kiểu như vậy sao?"
"Không," Brunhild đáp lại với một tiếng cười nhỏ. "Đây chỉ là một bức tranh. Nó không có thật. Khi thế giới của bọn ta bị phá hủy, con chim đó đã thoát khỏi lồng và..."
Cô hít một hơi, nhưng không nói tiếp.
Sự im lặng tỏa ra quanh cô làm con mèo run lên, nhưng Brunhild khẽ cười lần nữa.
"Ha," cô thở ra trước khi nói bằng một giọng run run nhưng lại đang cười. "Nếu anh ta có ở đó, ta nghĩ kết quả có lẽ đã khác. Anh ta đã cứu con chim mặc dù biết rằng thế giới sẽ bị phá hủy, vậy tại sao anh ta lại không theo dõi nó tới tận cùng? Và dù chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng anh ta đã ở bên Tiểu thư Gutrune nhiều đến thế... Vậy thì tại sao chứ?"
Khi cô hỏi câu hỏi đó với không ai cụ thể, mắt con mèo mở to.
"Có phải người mà cô đang nói đến này là người mà tôi đang nghĩ đến không?"
"Phải. Tên pháp sư đến từ Low-Gear. Gã đàn ông đã lấy trộm đi thánh kiếm Gram từ 1st-Gear và phá hủy mặt đất cùng bầu trời đó. Và là kẻ thù đã giết những người như gia đình đối với ta trước khi bỏ chạy đi."
Brunhild nói tên của ông ta.
"Siegfried Zonburg. Kẻ thù lớn nhất của bọn ta."