Overlord WN (Web Novel)

quá khứ của nazarick 『 tình chị em 』

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Mà này, Momon-san. Tôi đi đưa Yama-chan và An-chan đến chỗ của Aura đây.”

“Ừ. Biết rồi.”

“Tôi chắc chắn sẽ quay trở lại vào lúc 8 giờ tối như đã hứa.”

“Ừm. Nhưng nếu nhóm săn Người Lửa Khổng Lồ có mặt đầy đủ sớm hơn thời hạn, thì tôi sẽ gọi ngay cho bà. Khi ấy, nhớ đến nhanh nhất có thể đó.”

“Tôi biết dồiiiii”

Trước mặt Momonga là một khối lỏng lẽo màu hồng, và có thể nói là nó khá là ”quyến rũ”.

Trong số các loài Slime, thì đây là một màu rất là hiếm. Đó là một con Slime có màu sắc lấp lánh và bóng lưỡng, hơn nữa lại còn đang lắc lư như một cục thạch khiến nó trông không được dễ nhìn cho lắm.

Hình dạng của nó khiến cho người ta liên tưởng ngay tới một cơ quan nội tạng nào đó. Trong lúc nó đang rời đi với một chuyển động vô cùng thanh thoát thì――

“Chị Bukubuku ơi.”

――Giọng nói của một ai đó cất lên, nó khiến cho con Slime như thể bị đông cứng lại vậy. Tuy không rõ đâu là mặt trước đâu là mặt sau của con Slime, nhưng khi nhìn những chuyển động của nó, Momonga có thể đoán được rằng nó đang quay sang hướng phát ra giọng nói.

“Này. Đã bảo là đừng có gọi chị bằng cái tên đó, lần tới về nhà chị sẽ cho em biết tay.”

Giọng nói đáng sợ đó như của một con quỷ đến từ đáy địa ngục vậy, nó khiến cho người đó áp lực đến mức bất động.

“......Nếu chị không thích bị gọi bằng cái tên đó thì đừng có dùng nó làm Nickname!”

“Hở? Mấy người bạn của chị và cả những thành viên trong Ainz Ooal Gown gọi chị như thế thì không sao. Nhưng riêng em thì không được.”

(TL: trong tiếng Nhật, ぶくぶく - bukubuku còn có nghĩa là béo phì, mập.”

Người đang cố gắng cải trong tuyệt vọng là một người đàn ông trông giống như là một Chiến Binh, cậu mặc một bộ giáp toàn thân và được trang trí một cách đầy lộng lẫy. Vì được cường hóa thêm ma thuật vào cho nên đôi cánh đằng sau lấp lánh như là một đôi cánh ánh sáng vậy.

Dù đang mặc bộ giáp toàn thân và đeo một cái mặt nạ nhưng vẫn có thể biết được cậu là con trai nhờ vào cái giọng của cậu. Và tất nhiên, không có lý nào Momonga lại không biết đó là ai.

“Ah. Chào cậu. Peroroncino-san.”

“Chào buổi tối. Momon-san.”

2 người họ cúi đầu chào nhau một cách lịch sự như những người ở công sở. Khối thịt nhớt nhát di chuyển tới bên cạnh Peroroncino, sau đó một bàn tay vươn ra khỏi nó và chạm vào bộ giáp.

“Quả đúng thật là bộ giáp này, trông giống như bộ Thánh giáp trong một bộ phim nào đó nhỉ?”

“Nee-chan, ý chị là trong bộ phim Cross?”

“Đó là bộ Anime đã được làm lại cách đây khoảng 15 năm trước nhỉ? Momon-san biết bộ đó chứ?”

“À không. Tôi không thường hay xem Anime.”

“Tôi cũng vậy……”

“Em thì biết gì khác ngoài những tác phẩm Ero-game đâu cơ chứ.”

“Làm gì…...có chuyện đó…...Thật đó. Nee-chan, đừng có nói những điều khiến em mất mặt trước Momonga-san như vậy……”

Mình nên nói gì với cậu ta đây nhỉ? Trong khi Momonga đang tìm lời lẽ để nói, thì khối thịt ấy vẫn không ngừng công kích Peroroncino.

“......Sự thật là vậy mà, chị có nói gì sai đâu.”

“Sao em lại có thể đi xem mấy cái tác phẩm được chuyển thể từ Anime mà chị gái mình lại nói [Ahh~] hay [không được] cơ chứ!”

“......Vậy sao em biết?”

Peroroncino cứng họng. Momonga bị mắc kẹt trong một tình huống khó xử.

“......Này, dù gì chị cũng đã có tên tuổi trong các tác phẩm bình thường rồi, sao không ngừng tham gia mấy cái tác phẩm khiêu dâm đi? Đúng có mà thay đổi tên tới tận 5, 6 lần trong các tác phẩm Ero-game nữa, được không?”

“Về mặt tài chính và thời gian, thì chẳng phải đó là một công việc tuyệt vời sao?”

“Nhưng kể cả vậy…..”

“Ngoài ra, tất cả chỉ là diễn chứ đâu phải là thật――”

“Thôi đủ rồi! Em không muốn nghe mấy chuyện riêng tư của gia đình mình nữa! Hơn nữa, Momonga-san đang có mặt ở đây đó!”

Cậu có thể đừng lôi tôi vào chuyện này có được không? Momonga thu mình lại trong một góc, lẩm bẩm.

“Mồ, tốt nhất là chị nên từ bỏ nghề *diễn viên lồng tiếng đi!” (TL: Seiyuu - người lồng tiếng)

Momonga cảm thấy bầu không khí xung quanh như thể bất ngờ thay đổi. Có lẽ đây chính là thời điểm mà một Guildmaster nên can thiệp vào. Tuy nhiên, anh lại không muốn đối mặt với một người phụ nữ đang vô cùng tức giận.

Momonga phớt lờ đi ánh mắt cầu cứu của Peroroncino.

“Ồ, em dám nói như thế với chị sao? Chẳng phải em đã rất vui mừng khi chị xin được chữ ký của Mizuno cho em sao? Em đã quên rồi sao? Với tư cách là một diễn viên lồng tiếng, chị muốn em phải quỳ xuống nói lời xin lỗi.”

Peroroncino cạn lời. Và rồi như thể nhớ ra một điều gì đó, khối thịt run lên.

“À phải rồi, chị với cô ấy cũng khá thân với nhau, có thể gọi là hơn mức tình bạn nhỉ?”

“Chị im đi! Mizucchi của em là một tiểu thư yêu thích uống hồng trà! Hoàn toàn không giống một người chỉ thường hay xuất hiện trong những tác phẩm Ero-game như chị đâu!”

Momonga có hơi bối rối vì không biết Mizuno là ai, nhưng anh nhanh chóng nhớ ra rằng đó là một diễn viên lồng tiếng mà Peroroncino thường hay nhắc đến.

Anh nghe nói rằng cô ấy sẽ là người đọc dẫn truyện cho một tựa game sắp sửa ra mắt trong thời gian tới.

“......Cô ấy đã từng đổi tên khác và xuất hiện trong một vài Ero-game đó. Chẳng phải cũng giống như chị sao? Khởi nghiệp từ Ero-game? Mở mắt ra và chấp nhận sự thật đi, em trai.”

“Không đúng, chị nói bậy! Mizuno và Mizzuchi là 2 người hoàn toàn khác nhau!”

Peroroncino hét lên và điên cuồng giơ ngón giữa.

Khối thịt nhớp nháp định đáp trả lại, nhưng rồi như thể chẳng còn hơi sức để tranh cãi, khối thịt lắc đầu. Sau đó, cơ thể cô rung chuyển khi đi đến trước mặt Momonga, cùng với đó một bầu không khí vô cùng mệt mỏi.

“Ra vậy. Đám đàn ông con trai đúng thật là ghê tởm…… À này, Momonga-san. 2 người họ có lẽ đang đợi, nên tôi đi đây.”

“À…...ừm, vậy gặp lại sau……”

Momonga không muốn bỏ Peroroncino lại một mình ở đây, cậu đang vô cùng sốc khi nghe được những điều đó, nhưng anh lại không biết nên an ủi cậu như nào. Momonga nhìn khối thịt đang rời đi và một Peroroncino trông như hồn đã lìa khỏi xác, anh thở dài.

Và rồi than thở.

“2 người họ thật là―......”

========おわり========

Cám ơn mọi người đã theo dõi. Hmm trước cũng có thích một Seiyuu, rồi một hôm xem bộ Anime hơi ecchi, có tiếng rên của Seiyuu đó làm có hơi khó xử... Cho nên mình cũng hiểu được một phần cảm giác của Peroroncino hahahaahaha.

Truyện Chữ Hay