Overlord WN (Web Novel)

chương 37: cuộc điều tra phần 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vào buổi trưa tại Guild Mạo Hiểm Giả――lễ tân ở tầng 1 không có gì nhiều để làm. Đó là bởi vì vào thời điểm này, các Mạo Hiểm Giả ít khi đi đến đây.

Về cơ bản, các Mạo Hiểm Giả rời thành phố để làm việc, để về trước khi hoàng hôn, họ thường rời đi từ rất sớm. Mà~, điều này là kiến thức thông thường của một du khách.

Để cập nhật yêu cầu của Guild thường là vào buổi sáng. Những ai muốn tìm công việc hay mối quan hệ, tốt hơn là nên ghé Guild vào sáng sớm.

Và vì thế, buổi trưa sẽ vắng như chùa bà Đanh. Tất nhiên, đó là bởi vì ở đây là E-Rantel, nếu là Vương Quốc, thì sẽ đầy rẫy công việc khác nhau, và là một câu chuyện khác.

Nhân viên lễ tân――Wina Halshia, đang ngáp dài nhưng không để một ai nhận ra, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Nhân tiện, cái ngáp này là cái thứ 10 chỉ trong 3 phút.

Cảm thấy buồn ngủ sau khi ăn trưa là một điều không thể tránh khỏi của con người, nhưng cũng có một số lý do khiến người ta trở nên buồn ngủ trước bữa ăn. Và tất nhiên, không liên quan gì tới thói quen.

Đó là bởi vì hôm nay có rất ít việc để làm, và phần lớn là vì cô đã hoàn thành xong. Nói cách khác, cô hiện tại đang rất rất là chán――đến mức mà phải nhấn mạnh nhiều lần.

Khẽ nghiêng đầu, cô ghen tị nhìn đồng nghiệp đang nói chuyện với một Leader Mạo Hiểm Giả đến muộn. Cô không thích quá bận rộn, tuy nhiên ngồi trên ghế có đệm mà không làm gì thì cô cũng chả thích.

Nhích lên nhích xuống, cô di chuyển cái mông có thể nói là phù hợp cho việc sinh đẻ, Wina điều chỉnh vị trí ngồi trên ghế. Và sau đó là cái ngáp thứ 11.

Trong khi lắng nghe đồng nghiệp và Mạo Hiểm Giả nói về việc đánh bại những con quái vật gần Đại Sâm Lâm Tob, khi cô đang thảnh thơi thì――

Cánh cửa từ từ mở ra.

Một người đàn ông cùng ánh nắng sau lưng từ từ bước vào. Ngoài thanh kiếm tuyệt vời ra, anh là một người đàn ông không có gì hấp dẫn hay đặc biệt gì. Bộ quần áo không đến nỗi nghèo nàn hay dơ bẩn, nhưng nó cũng không phải thứ khiến người khác phải chú ý. Phù hợp với một Mạo Hiểm Giả mới vào nghề. Tuy nhiên, cái găng tay mộc mạo có hơi rộng, mà đó chắc cũng là style của Mạo Hiểm Giả.

Thẻ GuildMember bằng đồng được đeo trên cổ, nó rung lắc theo chuyển động của người đàn ông.

Có nghĩa anh ta là một người mới hoặc là Mạo Hiểm Giả cấp F nhỉ? Wina đoán thế, và theo dõi chuyển động của anh.

Người đàn ông nhìn xung quanh, và bắt gặp ánh mắt của cô, như thể đang tìm cô, và rồi tiến về phía Wina.

Đây rồi, đáp lại lời nói đột ngột phát ra từ bên cạnh, Wina nhìn Isphen, người đang giải thích.

――Và ánh mắt họ gặp nhau.

Chỉ có đôi mắt của Ishpen di chuyển, nhìn vào Wina. Mạo Hiểm Giả đứng trước Ispen vì đang bận nhìn xuống tờ giấy nên không để ý, nhưng đó là một hành động khiếm nhã.

Cô đang làm gì vậy!

Trước hành động kỳ lạ đó, trong vô thức cô tính nói thế, nhưng đã kìm nén lại. Bởi vì người đàn ông bước từ lối vào đang đứng trước mặt Wina.

“――Thành thật xin lỗi. Tôi đã đến trễ hơn lịch hẹn.”

“Ettou.”

“Ah, tôi là Momon. Hôm nay, tôi được gọi đến bởi Guildmaster.”

Nghe những lời nói đó, Wiza nhớ lại những gì mà sếp cô đã nói.

Hôm nay, tôi có gọi một Mạo Hiểm Giả Tập Sự có tên là Momon, khi anh ta tới, hãy dẫn anh ta đến phòng họp ở tầng 4, đó là lời của sếp cô. Giờ là――Wina nghĩ đến đó, cô nhận thấy rằng đã trễ hơn 30 phút so với giờ hẹn.

“Momon-san phải không. Tôi hiểu rồi. Giờ thì tôi sẽ dẫn anh đến phòng họp ở tầng 4, anh có thể vui lòng đi theo tôi không?”

“Vâng, nhờ cô.”

Cô phớt lờ Ishpen, người đang vẫy tay dưới quầy. Có lẽ cô ấy muốn nói rằng tôi muốn nói chuyện với anh ta.

Thay vào đó, cô nên tập trung vào Mạo Hiểm Giả trước mặt đi. Nghiêm túc làm việc như một lễ tân đúng nghĩa dùm cái. Sao cô có thể không tập trung vào Mạo Hiểm Giả đang trước mặt thế được hả.

Trong khi Wina suy nghĩ những gì cô sẽ nói sau khi quay trở lại, cô đứng dậy và đi về phía trước.

Mở cái cửa sau quầy, Wina dẫn Momon lên tầng 4 và đang suy nghĩ, tại sao mình phải đưa một Mạo Hiểm Giả Tập Sự đến phòng họp ở tầng 4, nơi chứa đầy những bí mật quan trọng vậy? Đó là một câu hỏi hoàn toàn tự nhiên.

Hơn nữa là hôm nay, trong phòng họp của tầng 4, toàn là những người quan trọng nhất ở E-Rantel. Nghĩ về những người tham dự cuộc họp, cô tự hỏi tại sao Momon lại có mặt ở đó.

Và vì thế, cô nhớ lại hành vi bất thường của Ishpen, và những gì mà cô ta nói.

“Ah, Đối thủ sao……”

“Hả?”

Nghe thấy những lời nói vô thức của cô, một lời đáp lại từ phía sau cô. Wina lẩm bẩm những điều đó và nghĩ rằng không ai nghe được, bị nghe thấy khiến tai cô trở nên đỏ vì xấu hổ. Cô nhìn qua sau vai, vẫy tay và biện minh với Momon một cách tuyệt vọng.

“À không, không có gì đâu!”

“Vậy sao?”

Cô rời mắt khỏi Momon, khuôn mặt anh như muốn nói không có gì thật sao.

Xấu hổ quá. Xấu hổ quá đi. Mình sẽ đánh Ishpen sau. Vừa suy nghĩ những điều đó, 2 người họ đi lên cầu thang mà không nói lời nào, Wina đã đưa Momon đến trước phòng hợp tầng 4.

“Là phòng này.”

“Uh, cảm ơn cô.”

Cô gõ cửa, Wina xác nhận rằng có thể cho anh ta vào, sau đó cô rời đi.

Điều chào đón cô khi quay trở về, là khuôn mặt của Ishpen đang cắn môi, tỏ ra khó chịu.

“......Khuôn mặt đó, là sao?”

“Tôi nghĩ rằng mình sẽ được dẫn anh ta.”

Ishpen phồng má trả lời. Thái độ đó giống như một cô gái đang yêu――.

“Đó là người bà thích sao?”

“Tất nhiên không rồi.”

Trả lời một cách dứt khoát.

“Người đó không phải gu của tôi. Đó là đối thủ truyền kiếp của tôi. Tôi nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể dạy anh ta một bài học……”

“Nói gì vậy, con nhỏ này.”

Wina thở dài trước mặt Ishpen, người đang làm một khuôn mặt kỳ lạ.

Ishpen không phải là một người xấu, nhưng cô ta có chút lập dị. Nếu không có điều đó, cô ấy chắc chắn là một người bạn tuyệt vời.

Nghĩ như thế, đôi mắt đầy sự tò mò của Ishpen nhìn chằm chằm vào Wina.

“――G-gì đây, đôi mắt đó.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Hửm? Về người tên Momon?”

“Ừ. Là một Tập Sự mà được gọi lên phòng họp ở tầng 4, hơn nữa lại được gọi cùng với thị trưởng thành phố, có phải có chuyện nghiêm trọng rồi không?”

“Có lẽ vậy―”

“Ma~, tôi nghĩ rằng anh ta được gọi bởi vì là đối thủ của tôi――”

“――Suy nghĩ của bà thật lạ.”

Nếu nghĩ một cách bình thường, việc một Mạo Hiểm Giả Tập Sự được gọi lên tầng 4 là điều chưa từng xảy ra. Càng nghĩ, cô càng đưa ra những dự đoán khác nhau.

Ví dụ, có thể là một quý tộc lớn đã che giấu danh tính của mình, hay đó là một chiến binh với sức mạnh đáng kinh ngạc…...Suy nghĩ đến đó, Wina lắc đầu phủ nhận những điều đó. Dù có nhìn một cách lạc quan như thế nào――trừ Isphen ra――anh ta cũng không phải là một Mạo Hiểm Giả tuyệt vời.

“Vậy tại sao anh ta được gọi đến?”

“Đó là bởi anh ta là đ――”

“Dù tôi đã nói lúc này rồi, suy nghĩ của bà thật kỳ lạ.”

Trả lời một cách nhỏ nhẹ với Ishpen, đúng thật là trường hợp người tên là Momon, đã khơi dậy sự tò mò của Wina. Đến mức mà khiến cô muốn hỏi bất kỳ ai về anh――.

========■========

Đối với người đàn ông đã tới muộn――Momon, người đứng đầu Guild Mạo Hiểm Giả là Pluton đứng ra làm đại diện, giới thiệu từng người một. Thị trưởng Panasolei tất nhiên nên được giới thiệu từ đầu, nhưng theo nguyện vọng của ông nên sẽ là người cuối cùng.

Điều này là bởi vì ông muốn có thêm thời gian để quan sát người được gọi là Momon. Chắc chắn là ông đã được nghe sơ bộ về người tên Momon này từ Pluton. Nhưng, trăm nghe không bằng một thấy.

Khuôn mặt Panasolei trông giống một con heo, ông quan sát Momon.

Điều đầu tiên ông nghĩ, có thể có một lý do nào đó mà anh ta không tiện tháo găng tay ra dù đang ở trong phòng.

Tuy nhiên, nhiều Mạo Hiểm Giả hơi khác thường. Bởi việc ông không tiếp xúc nhiều với người đứng đầu Guild là Pluton, nói người đó là loại Mạo Hiểm Giả nào đó có hơi vô duyên.

Quyết định như thế, Panasolei im lặng và nhìn một cách kỹ lưỡng.

Biểu hiện và cách cư xử, bầu không khí của anh ta, ông không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên. Cơ bản, đó chỉ là một người bình thường. Tuy nhiên, ở một mức độ nào đó, ông nhận thấy tư thế và và động tác của anh ta rất mượt mà. Panasolei đoán rằng Momon lúc trước đã được dạy hay giáo dục rất tốt.

Thực tế, không có gì lạ khi con trai thứ ba của một quý tộc trở thành một Mạo Hiểm Giả. Dĩ nhiên, hầu hết đã mất mạng trong cuộc phiêu lưu đầu tiên, và không có một ai thành công.

Tóm lại, Panasolei đánh giá về Momon là, liệu anh ta có phải xuất thân từ giới thượng lưu hay không, một nghi ngờ như thế xuất hiện. Thật không may, ông không thể có câu trả lời.

Điều khiến ông ngạc nhiên hơn nữa, đó là Momon rất thoải mái.

Để những người nắm giữ quyền lực nhất của thành phố như người đứng đầu của Guild phải đợi 30 phút, đó là một con số không thể tưởng tượng nổi. Trái lại, anh ta còn tạo ra một bầu không khí đầy kiêu ngạo, như thể có gì sai khi bắt các người phải đợi.

Các Mạo Hiểm Giả về cơ bản là rất nghiêm khắc với thời gian. Đối với những lịch hẹn hay hợp đồng, họ chắc chắn không làm trái ngược lại. Vì vậy theo góc nhìn của Panasolei, người tên Momon này có hơi khác lạ.

Hoặc có lẽ là do anh ta chỉ là lính mới nhỉ.

Panasolei không biết rõ về những Mạo Hiểm Giả, đã quyết định như thế. Không, ông không có lựa chọn nào khác ngoài việc đoán như vậy. Đúng như dự đoán, ông không nghĩ rằng Momon sẽ nghĩ bản thân mình quan trọng hơn bất kỳ ai.

“――Và cuối cùng, sau khi thứ tự được thay đổi, Thị Trưởng của E-Rantel――Panasolei Gruze Vauna Rettermaier-dono.”

“Phừ-hii. Rất vui được gặp anh, Momon-kun. Phừ-hii.”

“Rất vui được gặp ngài, Thị Trưởng-dono.”

Momon khẽ cúi đầu.

Vào lúc đó, Panasolei thực sự nhướng mày một cái.

Sự coi thường, e ngại, hoang mang, thất vọng.

Ông đã vô cùng quen với việc nhận những ánh mắt như thế trong những lần giới thiệu đầu tiên. Tuy nhiên, đây là điều mà từ trước đến đây ông chưa từng trải qua, cảm giác như có một cái gì đó khó diễn tả được từ đôi mắt của Momon trong chớp nhoáng. Bởi vì Panasolei đã gặp rất nhiều người――nhiều người là những con cáo già, nên ông rất nhạy cảm. Bằng chứng là không ai ở xung quanh nhận thấy điều đó.

Cảm giác kỳ lạ đó là sao? Panasolei nghĩ thế và cảm thấy đôi mắt ấy cực kỳ giống với một người.

Phải. Chỉ có 1 quý tộc trong Vương Quốc. Một quý tộc lớn cực kì ghét rắn và bóng tối.

Trông giống như đang quan sát những đối tượng thí nghiệm, tròng mắt mở rộng tạo một cảm giác xấu xa, đôi mắt ấy rất giống với người đó.

Một lần nữa ông trực tiếp nhìn vào mắt của Momon, và toàn bộ cơ thể Panasolei bị tấn công bởi một cơn ớn lạnh. Ông không thể hiểu được tại sao anh ta lại biểu hiện sự lạnh nhạt ấy.

Nếu dựa vào vẻ ngoài để đánh giá bản chất của con người, cho dù có như thế nào, thì trăm người cũng như một. Sẽ không có ai khiến cho Panasolei cảm thấy sự lạnh lùng ấy.

Thế nhưng, tại sao――anh ta không thể mắc một sai lầm như thế. Đây là đối tượng cần thận trọng――.

Nghĩ thế, Panasolei biểu hiện điều đó ra ngoài.

Sự thay đổi trong biểu hiện của ông truyền đến những người trong căn phòng.

Đó là hiểu nhiên. Nói một cách ác ý thì khuôn mặt mập như heo đã đột nhiên thay đổi thành khuôn mặt của một thị trưởng.

“Hm!”

Như muốn ho ra những thứ bị kẹt trong họng, giọng Panasolei vang vọng khắp phòng.

“――Chúng ta bắt đầu thôi, Pluton.”

“Vâng, Thị Trưởng.”

Như bị áp lực bởi những lời nói của thị trưởng, Pluton bắt đầu nói với Momon.

“Thật sự thì lý do chúng tôi gọi anh tới đây không quá quan trọng. Một Mạo Hiểm Giả nữ đang làm nhiệm vụ, đã bị thương nặng. Và sau khi sử dụng Potion mà anh đưa cho nó đã rất hiệu quả. Vì thế, sau khi nghe câu chuyện đó, chúng tôi gọi anh đến mong được xem thử――”

Bỗng nhiên, một tiếng “pặt” vừa đủ nghe phát ra, tiếng vỗ tay 1 cái vang lên khắp phòng. Pluton như bị áp lực bởi âm thanh đó, đóng miệng lại. Ánh mắt của mọi người hướng về phía phát ra âm thanh――Panasolie, người đang làm một khuôn mặt nghiêm túc.

“Này, Pluton…...Không cần phải giấu đâu. Chúng ta nên nói sự thật.”

“Thị Trưởng, điều đó…….”

Pluton nhíu mày. Điều đó là tự nhiên. Nếu đó là một Mạo Hiểm Giả mạnh mẽ và đáng tin cậy thì còn chấp nhận được, nhưng người đó chỉ là một lính mới của Guild. Việc để rò rỉ thông tin cực kỳ bí mật――như có một con Vampire nguy hiểm đang lảng vảng gần E-Rantel, quá là nguy hiểm. Nếu tin này lộ ra bên ngoài, nó chắc chắn sẽ là một vấn đề lớn. Để tránh việc đó xảy ra, tốt hơn là bịa một câu chuyện hợp lý để che đậy nó đi.

Theo, Lizzie, Gignal cũng đồng ý với điều đó. Họ cũng nhíu mày giống như Pluton.

“......Momon-kun. Chúng tôi đánh giá anh rất cao. Vì thế tôi nghĩ nên nói sự thật với anh, nhưng anh có thể giữ bí mật chuyện này không?”

“Dĩ nhiên.”

Một phản ứng vô cùng nhanh. Tuy nhiên, trong trường hợp này, đó là câu trả lời không đáng tin lắm, có thể nhìn thấy qua ánh mắt của họ. Thế nhưng, đó là người mà Thị Trưởng lần đầu tiên đánh giá cao. Vì thế, họ khó có thể đưa ra sự phản bác trực diện.

Pluton, Theo, Lizzie, Gignal――4 người họ nhìn nhau, tự hỏi ai sẽ là đại diện lên tiếng, nhưng không ai dám cầm trái bom được châm lửa.

Cuối cùng, Pluton như thể bỏ cuộc, anh thở dài một tiếng.

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì――trước hết, việc này có nói ra cũng vậy. Điều này có thể kỳ lạ nhưng nó đã được lọt vào tai tôi, tôi muốn anh hiểu rằng vị trí của anh hiện tại có hơi tệ.”

Anh không bận tâm chứ? Biểu hiện Pluton như muốn nói điều đó, anh nhìn chằm chằm Momon.

Nhận ánh mắt đầy sự đe dọa của một cựu Mạo Hiểm Giả cấp A, tinh thần của những người mới hay sự bình tĩnh sẽ bị lung lay, nhưng trước điều đó, Momon chỉ nhẹ nhàng di chuyển cằm với ý hãy tiếp tục. Trước thái độ gan dạ và trơ trẽn đó, Pluton ngay lập tức nuốt nước bọt. Không, việc nuốt nước bọt đó không chỉ riêng mình Pluton. Tất cả những người trừ Panasolei và Momon ra, ai cũng làm hành động đó vì kinh ngạc.

“――Tôi hiểu rồi. Nếu anh đã sẵn sàng rồi thì tôi sẽ nói.” Pluton hít một hơi rồi tiếp tục. “Hôm vừa rồi, một nhóm Mạo Hiểm Giả đang tuần tra trên con đường chính gần E-Rantel, đã bị một con quái vật tấn công và chết gần hết. Con quái vật tấn công họ là một Vampire. Và bởi vì Vampire này có thể sử dụng được ma thuật, chúng tôi tin rằng nó mạnh hơn nhiều sao với những con thông thường.”

“Như Momon-kun đã biết, những con quái vật sử dụng ma thuật rất nguy hiểm.”

“Không rõ nó có thể sử dụng được ma thuật bậc mấy, nhưng ngay cả khi có biết cũng không có gì thay đổi. Hiện tại, điều mà tôi muốn anh ghi nhớ, là Vampire có thể sử dụng thành thạo ma thuật là một con quái vật rất nguy hiểm.”

“Ngay cả cấp A như tôi cũng không thể thanh tẩy được một Undead ở cấp độ như vậy, xin vui lòng hiểu điều đó.”

3 người khác như muốn hỗ trợ cho câu chuyện của Pluton, họ nói với Momon cùng một lúc. Hành động như thể che giấu điều gì đó, Momon nhướn mày. Và rồi Momon nói ra suy nghĩ của mình.

“――Nói tóm lại, anh không muốn cho tôi biết sức mạnh của nó? Đúng vậy không?”

“Ư!”

Chỉ ra điều họ đang muốn che giấu, ai đó phát ra tiếng rên rỉ.

“Nếu suy nghĩ một chút, cũng dễ hiểu vì sao mọi người lại muốn che giấu điều đó――”

“――Đủ rồi, Momon-kun!” Pluton giơ một tay lên, ngắt lời Momon. “Lý do chúng tôi gọi anh đến đây, tôi thành thật xin lỗi nhưng không phải là để nghe suy nghĩ của anh!”

Bởi giọng nói đầy cảm xúc gây gắt của Pluton, sự im lặng xuất hiện.

Momon và Pluton nhìn chằm nhau, không ai nói gì. Những người trong căn phòng, đều cảm thấy như pháo hoa đang nổ giữa Pluton và Momon.

Không, sai rồi――Momon vẫn bình tĩnh.

Trong tình huống đó, Pluton đang cố gắng thoát khỏi áp lực của Momon, nhưng đã thất bại. Quả thật Pluton là một người có cả sức mạnh lẫn địa vị, khi so với Momon chỉ là một người thấp kém hơn, trông chả khác gì một con châu chấu đang cố nâng một cái lưỡi liềm.

“......Thật sự…...là Tập Sự sao……”

Theo lẩm bẩm. Lizzie và Gignal trong vô thức, họ lắc đầu, tỏ ra đồng ý với điều đó.

Kể cả đối thủ là một Mạo Hiểm Giả cấp A tuy đã có tuổi, cũng không khiến anh chùn bước. Không giống như một người có tài năng tuyệt vời, nhưng có thể cảm nhận có một cái gì đó khác ở anh.

Người thở dài vào lúc đó, và im lặng theo dõi là Panasolei.

Bản thân Panasolei, cũng không thể che giấu cảm xúc bối rối khi người tên Momon này khiến ông có cảm giác kỳ lạ, hoặc một người mạnh mẽ như vậy vì một lý do nào đó là chỉ mới là Tập Sự. Tuy nhiên, so với dự đoán của 4 người khác, có thể nói ông ít bị sốc hơn.

“......Này, Pluton. Người tên Momon này không phải là một đối thủ có thể sử dụng cách thông thường. Như tôi đã nói trước đó, chả phải chúng ta nên thành thật về mọi thứ sao?......Pluton, phần còn lại hãy để tôi.”

Dù không thể hiện ra, Panasolei bắt đầu nói với một ý chí mạnh mẽ.

“......Và rồi. Chỉ có 1 Mạo Hiểm Giả còn sống. Đó là một người phụ nữ, cô ấy đã ném chai Potion nhận được từ anh vào con Vampire, và nó đã rút lui. Vì thế, Momon-kun. Chúng tôi gọi anh tới, hi vọng anh có thể cho xem chai Potion đó.”

Biểu hiện của Momon thay đổi. Trong khi quan sát những thay đổi trong biểu hiện, Panasolei cẩn thận chọn từ và tiếp tục nói.

“Tất nhiên, tôi hiểu những nghi ngờ của Momon-kun. Giá của một chai Potion cấp thấp là 50 đồng vàng. Lần này tôi sẽ trả gấp đôi là 100 đồng vàng. Anh có thể bán cho tôi không?”

Thỏa thuận này không quá tồi. Tuy nhiên, đây là nếu chai Potion này được Momon làm ra――và anh có vài chai. Còn nếu như là anh tìm thấy nó trong những tàn tích hay vì lý do nào đó mà có được một vài chai, có khả năng anh ta sẽ từ chối. Nếu Momon không liên quan đến việc tạo ra Potion, khả năng về việc giữa chai Potion và Vampire có liên quan đến nhau, sẽ giảm xuống.

“......Tôi hiểu rồi.”

Momon nhẹ nhàng gật đầu, lấy ra một chai Potion từ cái túi nhỏ anh mang theo, và đặt nó lên trên bàn.

Cái chai được làm bằng thủy tinh, và được làm rất khéo léo.

Đến mức Panasolei tự hỏi rằng liệu anh có nhầm lẫn nó với một chai nước hoa được sử dụng bởi các quý tộc lớn không. Vì nó có khả năng rất cao bị vỡ trong một trận chiến, nên không có lý do gì mà phải làm nó một cách tinh xảo như vậy. Nếu như nó bị vỡ mà xem như không có gì, chủ của nó hẳn là một người rất giàu có.

Chất lỏng bên trong có màu đỏ. Bề ngoài của nó không khác gì một chai Potion bình thường.

Mọi người rời mắt khỏi chai Potion, chuyển sang Lizzie.

“Vậy thì, tôi xin phép.”

Lizzie đưa bàn tay nhăn nheo, lấy chai Potion.

Ngay lúc đó, màu mắt bà thay đổi. Một ánh sáng rực rỡ trong mắt bà, đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén, má ửng lên vì phấn khích, và tràn đầy năng lượng như thể bà đã trẻ lại. Người đó, chính là dược sư mà được mọi người ở E-Rantel biết đến.

“Hm…...hm.”

Lizzie lấy ra một cái kính lúp từ túi, kiểm tra kỹ càng chai Potion. Bà nhìn đáy chai xem có chất kết tủa không, và kiểm tra xung quanh xem có chất rắn nào không.

Trong khi lẩm bẩm gì đó không phải là ngôn ngữ bình thường, bà kiểm tra hiệu quả của nó.

Nới lỏng nắp chai, ngửi mùi nó trên tay. Đôi mắt sắc bén trở nên sắc bén hơn. Lizzie hơi do dự, và sau đó ngay lập tức cho vài giọt lên ngón tay và liếm nó.

“Chật……”

Có gì phải để ý không nhỉ? Lizzie thở dài một hơi như bị căng thẳng, đóng nắp lại, và bà niệm chú.

Ma thuật của Lizzie được kích hoạt, và xác định một số tác dụng của ma thuật trong chai Potion. Và như biết được gì đó, khuôn mặt bà trông rất kinh ngạc và kích hoạt ma thuật lần nữa.

Sử dụng 2 ma thuật, Lizzie đã bị sốc biết bao lần. Người bà run rẩy, và――

“Kư!”

――Lizzie ngã gục trên sàn.

“Có chuyện gì vậy! Lizzie-dono!”

Lo lắng là điều hoàn toàn tự nhiên. Gignal gần đó nhanh chóng chạy về phía bà. Không thể tránh khỏi việc họ nghi ngờ đó là thuốc độc.

“Này!”

“Vậy là sao! Nó có thật sự là Pottion hồi phục không vậy? Anh đã đưa thứ gì cho Lizzie!”

Trong sự hỗn loạn――

“Khư khư…...hahahahaha!

――Đột nhiên, một giọng cười lớn vang lên trong căn phòng nhỏ. Lizzie từ từ ngẩng đầu lên. Và nụ cười ấy trông giống như một người điên. Tất cả mọi người――trừ Momon――đã bị áp lực bởi sự thay đổi đột ngột của Lizzie, họ di chuyển ngón tay còn không nổi nói chi là nói.

“Khư khư khư! Nhìn này! Theo-dono! Đây, đây là hình dạng hoàn hảo của một chai Potion! Tôi――các dược sĩ và nhà giả kim, hay tất cả những người liên quan đến việc chế tạo Potion, dù đã hơn 100 năm nghiên cứu cũng không thể đạt được mức độ như thế.”

Lizzie phấn khích đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, thở một cách hổn hển. Như thể nói rằng bà sẽ không bao giờ rời tay khỏi nó, bà nắm chặt Potion và giơ về phía Theo.

“Rốt cuộc, có chuyện gì vậy? Lizzie-dono.”

Mắt Lizzie di chuyển về phía Gignal, người đang cố bảo hãy bình tĩnh lại. Đôi mắt mở to của bà, dường như sắp rớt ra ngoài.

“――Potion sẽ bị giảm cấp. Đúng không!”

“......À, đó là hiển nhiên…...Đó không phải là điều bình thường sao?”

Trong giai đoạn tạo ra Potion, cần một dung dịch đặc biệt được làm ra bởi nhà giả kim. Dung dịch này được làm từ các loại thảo dược và khoáng chất, và phải qua nhiều công đoạn.

Và hiển nhiên, sử dụng các loại thảo mộc khiến cho Potion có hạn sử dụng và bị giảm cấp là điều bình thường.

“Đúng vậy! Đúng là vậy! Potion chứa dung dịch đặc biệt được tạo ra bởi thảo dược hay nhà giả kim. Do đó, nó là điều dĩ nhiên khi theo thời gian sẽ bị giảm cấp! Vì thế, ma thuật được sử dụng.” Dừng lại một lúc, bà đưa ra một kết luận. “Cho đến tận bây giờ.”

Mọi người tập trung nhìn vào chai Potion. Hiểu những gì bà ấy muốn nói.

“Cái này! Có hiểu không, mấy nhóc! Chai Potion này, chai Potion này! Nó sẽ không bị suy giảm, nói tóm lại nó là Potion hoàn hảo! Dù cho có là ai cũng không thể làm ra được!”

Lizzie hướng đôi mắt to đỏ ngầu về Momon.

“Oắt con, nhặt được chai Potion này ở đâu vậy? Hay là――tự làm?”

“Tôi đã làm ra nó theo những gì tôi biết.”

“Phương pháp?!”

“......Dĩ nhiên, tôi biết.”

Sự phấn khích tột cùng của Lizzie khiến cho môi bà run rẩy. Nguồn điện trong người đã tăng lên.

“Nếu vậy, hãy chỉ cho ta cách làm ra Potion này. Ta sẽ trả 30.000 đồng vàng.”

“!”

Mọi người đều bất ngờ.

Số tiền mà Lizzie nói đến, là một con số hoang đường. Số tiền mà một người làm công bình thường một ngày có thể kiếm được là khoảng 1 đồng bạc. Điều đó có nghĩa là nó bằng 300.000 ngày――821 năm tiền lương của một người làm công. Ngay cả đối với Thị Trưởng Panasolei, đây cũng là một con số tiền quá lớn. Trên thực tế, nó tương đương với tổng tài sản của Panasolei.

Và Momon trả lời một cách lạnh lùng.

“――Tôi xin từ chối.”

“Vậy thì ta sẽ tăng giá gấp đôi.”

Lizzie bất ngờ đưa ra thỏa thuận gấp đôi. Nhân tiện, nếu nhận được 60.000 đồng vàng, nó sẽ vượt qua tổng tài sản của Panasolei.

“――Xin từ chối.”

“Ah, vậy sao. Đây là thứ không thể học bằng tiền sao! Một trong những kiến thức tuyệt vời nhất mà không ai có thể tiếp cận!”

Lizzie lườn Momon. Đó là ánh mắt dùng để đối mặt với kẻ thù. Đó không phải là ánh mắt dùng để nói chuyện với khách mời.

Trong khi nhìn Lizzie với đôi mắt tàn nhẫn và lạnh lùng, Momon che miệng như đang suy nghĩ. Không ai có thể xác nhận rằng miệng anh có đang cử động hay không.

Bên dưới cái tay, miệng anh đang nói――kế hoạch đầu tiên đã bị hủy bỏ――.

“Khi ta 10 tuổi, ta đã bước vào thế giới này. Thế giới của dược sĩ! Và sau đó ta đã rất nỗ lực! Để làm ra một Potion không bị hư theo thời gian! Hiểu không! Đồ ranh con! Nỗ lực còn hơn cả nỗ lực, cố gắng nghiên cứu biết bao lần vẫn không đạt được, độ hoàn hảo của Potion đó! Câu trả lời đó đã ở ngay đây! Tất cả mọi người――dược sĩ, nhà giả kim, hay những ai liên quan đến việc chế tạo Potion, đều muốn biết câu trả lời đó! Câu trả lời cho những nghiên cứu và tìm kiếm bấy lâu nay để tạo ra Potion đó!

Liếc nhìn và giận dữ.

“Vậy có gì sai khi muốn nó. Để có câu trả lời, thậm chí trở thành tội phạm cũng còn hời!”

Lizzie duỗi ngón tay như một cành cây khô, chỉ vào Momon. Có những tia sét màu xanh nhạt nhấp nháy quanh ngón tay, những người đang chứng kiến chắc chắn không nhìn nhầm.

“Làm gì vậy!”

“――. Sử dụng ma thuật tấn công, bà điên rồi sao! Lizzie-dono!”

Ngoài trừ Panasolei, những người tin vào sức mạnh của mình đều đứng lên. Gignal là người đứng cạnh Lizzie, cố gắng di chuyển để trở thành tấm khiên cho Momon, nhưng đã bị Theo ngăn lại bằng cử chỉ.

Lightning là một ma thuật tấn công theo đường thẳng. Con người không thể trở thành bức tường chặn, người đứng sau cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi ma thuật. Tốt hơn là nên chuẩn bị những ma thuật trị thương.

Pluton cố gắng đến gần Lizzie hơn, thu hẹp khoảng cách lại.

“Không phải là một dược sĩ thì hãy ngậm miệng lại! Oắt con! Nói cho tao biết làm thế nào để làm ra Potion này! Những loại thảo mộc và khoáng chất nào được sử dụng. Hay mày không sử dụng nó? Có phải là sử dụng bộ phận của sinh vật không!”

Khi sự căng thẳng trong căn phòng tăng lên――giọng nói vẫn rất bình tĩnh của Momon, vang lên trong phòng. Mặc kệ cho ma thuật Lightning chỉ cần một bước nữa sẽ kích hoạt về phía mình, Momon vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, và nở một nụ cười vui vẻ.

Trước một tình huống như vậy, mắt Panasolei mở to.

Lizzie đang rất kích động, trong một số trường hợp bà ấy có thể sẽ thật sự kích hoạt ma thuật. Nhưng Momon, vẫn nhẫn nhịn hoặc anh cho rằng khả năng mình bị bắn là không cao. Hoặc anh tự tin rằng dù mình có bị bắn cũng không sao. Panasolei hiểu điều đó.

Vì thế, Panasolei đã đưa kết luận về Momon.

Chắc chắn không phải là Tập Sự. Người đàn ông này. Tệ nhất, cũng là một Mạo Hiểm Giả có cấp rất cao.

“Dung dịch Zolie――”

“Đó là thứ gì! Nguyên liệu của nó là gì!”

Chấp nhận lời nói đầy giận dữ như khóc của Lizzie, Momon lạnh lùng nói tên của những nguyên liệu như thể đang đọc thần chú.

“Ryunks Stone, Đá Rồng Vievul, Gold Nostrum.”

“Những thứ đó――”

Chưa từng nghe qua. Dối trá. Lizzie như muốn nói những điều đó ra, bà cắn môi. Máu chảy ra từ chỗ cắn.

Nếu kết luận những lời nói của Momon là dối trá, thì những thứ về anh cũng thế. Thực tế, để xác nhận nếu đó là lời nói dối, thì trong lời nói sẽ có vài lỗ hổng, dựa vào nó để phản bác lại. Kể cả có là lừa đảo, kết thúc trong việc cười, thì nó cũng chỉ là kịch bản đã được dựng lên trước. Nếu thế, để xác định ra sự thật, chỉ cần tìm ra nó thông qua các khe hở. Tuy nhiên, Lizzie không biết gì về những cái tên Momon nói.

Nói cách khác, Lizzie hiện tại một là tin toàn bộ, hai là nghi ngờ toàn bộ.

Chọn nghi ngờ thì dễ hơn. Không xác nhận nó cũng chả sao. Cho rằng tất cả những lời nói của Momon là xạo lờ.

Nhưng, điều khiến cho Lizzie run sợ hơn bất cứ thứ gì――là nếu những lời nói của Momon là sự thật.

“Đã từng nghe về nó chưa? Ruynks Stone có tác dụng tăng cường hiệu ứng hồi phục, Đá Rồng Vievul có tác dụng tăng cường sát thương thuộc tính.”

Lizzie không nói gì ngoài nhìn chằm vào nụ cười lạnh lùng của Momon, như thể muốn khoan một cái lỗ lên trên đó.

Trực giác từ nhiều năng kinh nghiệm của Lizzie như hét lên. Người đàn ông này đang nói thật. Nếu là thế――

Lizzie như thể không muốn nghe gì thêm nữa, lắc đầu một cách yếu ớt. Người duy nhất có thể hiểu được cảm xúc và biểu hiện của Lizzie đột ngột thay đổi là Theo.

Theo cũng thế, nỗi sợ một lần nữa tấn công anh.

Momon cười phì, và nói những lời cuối cùng.

“Bà nói rằng đã bước chân vào con đường này từ khi 10 tuổi. Vậy cho tôi hỏi. Sao giống như cái éo gì cũng không biết vậy.” Momon mỉm cười như mỉa mai. “――Bà đã làm những gì, trong những năm đó?”

Lizzie không nói gì, nhưng thở dốc hơn. Một sự phủ nhận công sức của cả cuộc đời bà. Bị nói thẳng như thế, nhưng một điều gì đó khiến bà không cho phép mình phản biện lại. Bởi hiển nhiên. Đó là sự thật.

Ngay cả cố gắng như thế nào bà cũng không thể đạt được, nụ cười ấy như đứng từ trên cao nhìn xuống. Bà là người đã nỗ lực hơn bất kỳ ai, vậy mà những lời nói đó như đâm vào tim, gan, ruột.

“――Thành thật xin lỗi. Tôi không thể giải thích cho một người không có chút tí kiến thức nào, chế tạo Potion là việc không hề dễ dàng.”

Không thể dạy cho một người thiếu hiểu biết.

Ném những lời có ý như thế vào Lizzie, Momon vui vẻ, lịch sự cúi chào. Cùng lúc đó, Lizzie ngã xuống sàn như một con rối bị cắt đứt dây.

Không còn sự căng thẳng như trước đó nữa nữa. Điều duy nhất còn lại là một sự im lặng trong đau đớn.

Lizzie lấy một tay che mắt, và cố không phát ra tiếng gì. Đúng với độ tuổi, không, nhìn trông như đã già thêm mấy tuổi.

“......Thị Trưởng. Vừa rồi theo quy luật sử dụng ma thuật trong thành phố, bà ấy đã vi phạm.”

“Hm……”

Theo là người hiểu cảm giác hiện tại của Lizzie nhất, nói điều đó ra với Panasolei. Một hành vi phạm tội sử dụng ma thuật xảy ra trước mặt anh, anh có thể hiểu lý do tại sao bà ấy lại làm thế, nhưng với tư cách là người đứng đầu của Guild Mạo Hiểm Giả, anh không thể làm ngơ.

Và với Panasolei, ông không biết nên xử lý như nào.

Tất nhiên, luật đề ra là phải chấp hành.

Mặc dù ma thuật tấn công chưa được kích hoạt hoàn toàn, nhưng sự thật là nó đã được sử để đe dọa. Hơn nữa, là ngay trước mặt người được gọi là thị trưởng. Vì thế bà ấy sẽ phải chịu hình phạt theo pháp luật.

Tuy nhiên, trong khi dự đoán rằng Đế Quốc sẽ có một cuộc xâm lược, đưa ra hình phạt với người thành thạo trong việc sản xuất Potion là Lizzie, sẽ dẫn đến cái kết là một số binh lính của Vương Quốc sẽ chết trong tương lai. Thành thật mà nói, nếu Momon không phải là người bị đe dọa, ông có thể sử dụng một số lý do và kết thúc với một khoản tiền phạt.

Panasolei nhíu mày, và Momon mở miệng như thể biết những gì ông đang mong đợi.

“Chờ đã. Tôi cũng không bị thương gì. Vì thế hãy bỏ qua hết mọi thứ, tôi không bận tâm đâu.”

“......Vậy sao.”

Có lẽ mình nợ anh ta một ân huệ nhỉ? Không, Mình nên biết ơn vì điều đó nhỉ?

Panasolei trong khi nghĩ thế, cúi đầu cảm ơn Momon.

“Vậy thì, vì Momon――dono đã nói thế , tôi sẽ sử dụng quyền hạn của mình với tư cách là thị trưởng sẽ bỏ qua việc này. Theo, có vấn đề gì không?”

“Không, không có thưa ngài.”

“Còn Pluton.”

“Không vấn đề gì.”

“Được, vậy đi. Mọi người, hãy trở về chỗ ngồi.”

Theo, Pluton và Gignal, những người đã đứng lên để ngăn Lizzie, trở về chỗ ngồi của họ.

“Giờ, Lizzie-dono, xin hãy cho tôi biết kết luận của bà. Potion này có thể đẩy lùi Vampire không?”

Lizzie quay lại nhìn Panasolei với đôi mắt đỏ như máu, gật đầu một cách mơ hồ.

“......Tôi nghĩ rằng hiệu quả của nó không khác gì Potion hồi phục…...Vì vậy, thật khó để cho rằng nó đã bỏ chạy sau khi nhận sát thương đó. Tuy nhiên, sau khi nhận ra Potion này là gì, có lẽ nó đã bỏ chạy……”

“Ý là?”

“Nó sợ người đã làm ra chai Potion….Như những gì thị trưởng đã nói trước đó.”

Ánh mắt của tất cả mọi người tập trung vào Momon. Chỉ trước đó, khi lần đầu tiên họ gặp Momon, những nhận xét của Lizzie sẽ khiến mọi người bật cười. Tuy nhiên, giờ thì khác. Người đàn ông đang ở trước mặt họ, có khả năng có một cái gì đó mà họ không thể tưởng tượng nổi.

Trong lúc mọi người im lặng, có một tiếng ghế bị di chuyển nhỏ phát ra.

Đó là âm thanh từ việc Lizzie đứng dậy.

“Xin lỗi. Tôi cảm thấy hơi mệt. Tôi muốn về sớm……”

Người họ đang thấy là một bà lão nhăn nheo. Không còn chút sức sống như hồi nãy nữa.

Panasolei muốn nói ra những lời an ủi, và mong muốn bà tiếp tục ở lại, nhưng đã không có từ nào được thốt ra.

“......Hm. Cảm ơn đã đưa ra những thông tin hữu ích, Lizzie-dono.”

“Xin lỗi, Thị Trưởng. Và tất cả mọi người.”

Lizzie hướng tới người cuối cùng là Momon.

“Momon-dono, xin hãy tha lỗi cho những hành động trước đó của tôi.”

Lizzie cúi đầu thật sâu. Đó không phải là điều mà ai cũng làm với một người đáng tuổi cháu. Đó là lời xin lỗi chỉ với những người cao hơn. Momon nhìn với đôi mắt lạnh nhạt, hào phóng lắc đầu, bày tỏ chấp nhận lời xin lỗi.

Một người nhỏ tuổi hơn, đang cư xử như người lớn hơn so với người lớn tuổi. Từ góc nhìn của một người thứ ba không biết gì, sẽ là một hành động rất vô lễ, nhưng 4 người họ từ những gì đã thấy trước đó, nó trông giống như là hiển nhiên thôi.

“Vì vậy, tôi sẽ trả tiền ngay. Và thêm một khoản tiền như lời xin lỗi cho sự thô lỗ của tôi, 1 chai Potion thôi. Có thể bán cho tôi không?”

Lizzie cúi đầu. Nếu phải mô tả nó, đó là một tư thế với sự tôn trọng sâu sắc nhất. Sự chân thành của bà. Tuy nhiên, nếu nghĩ về hành động trước đó, sẽ không thể tránh khỏi việc bị Momon từ chối. Thế nhưng, Momon đã vui lòng chấp nhận.

“Uhm.”

“Oh! Cảm ơn anh!”

Đôi mắt bà trở nên lấp lánh, và có lẽ trong tương lai bà sẽ kiểm tra Potion đó. Sức sống của bà đã xuất hiện trở lại. Lizzie lấy ra cái một cái túi da nhỏ. Mở nó ra, đổ hết những thứ bên trong lên bàn.

Một số vật thể lấp lánh rơi ra. Chúng là 4 viên đá quý.

“Avenchulin có trị giá bằng 55 đồng vàng, Fire Ageet có trị giá là 17 đồng vàng, Blue Quartz có trị giá là 25 đồng vàng và Jilcon trị giá là 48 đồng vàng. Hãy giữ lấy chúng.”

Momon không nói gì, lấy cái túi da nhỏ và số đá quý của Lizzie, bỏ vào túi.

“Vậy, tôi xin phép.”

Lizzie rời khỏi phòng. Như thể tiếng đóng cửa là tín hiệu, Panasolei lại bắt đầu cuộc trò chuyện.

“Hm. Momon-dono, ban đầu chúng tôi dự định sẽ kết thúc sau khi hỏi anh vài câu hỏi, nhưng tôi muốn anh hãy tham gia buổi thảo luận này. Điều chúng tôi muốn hỏi là về con Vampire xuất hiện gần E-Rantel. Pluton, đưa cho anh ấy tờ giấy mô tả về con Vampire.”

“Không, được rồi. Tôi không bận tâm khi phải giải thích đâu.”

Sau khi Pluton mô tả con Vampire, Momon khẽ gật đầu vài lần.

“Anh biết gì về nó sao?”

Câu hỏi đầy sự hy vọng của Panasolei, Momon trả lời rất đơn giản.

“Phải.”

Căn phòng trở nên im lặng ngay tức khắc. Không ai có thể tin vào những gì mà họ đã nghe thấy.

Đó là hiển nhiên thôi. Ai có thể tin rằng những thông tin mà Guild Mạo Hiểm Giả và Guild Ma Thuật Sư cũng không biết, lại nằm trong tay một Mạo Hiểm Giả có cấp bậc thấp nhất. Không, trái lại, tất cả đều chấp nhận việc đó. Sẽ không có gì lạ đối với người được gọi là Momon.

“Quả nhiên anh biết về nó nhỉ?”

Theo hỏi một cách bình thường. Và vì cái gật đầu nhẹ của Momon, cả căn phòng tràn ngập tiếng thở dài.

“Hm…...Có thể nói cho chúng tôi nghe được không?”

“............”

Momon không nói gì.

Panasolei nhận ra rằng sự im lặng này là ý muốn đổi thứ gì đó có giá trị ngang bằng――một thỏa thuận là điều bình thường. Rồi ông mỉm cười vì điều đó.

“Tất nhiên, tôi sẽ trả tiền. Và tùy thuộc vào độ chính xác của thông tin này, tôi hứa sẽ trả thêm nhiều hơn nữa.”

Cuộc nói chuyện đã chuyển thành chuyện tiền bạc, Momon nói.

“――Con Vampire đó có tên là Camila. Theo như những gì tôi nghe được, ả ta là 1 trong 3 đệ tử của Landfall.” (TL: chắc có Camile nữa)

“Hả!”

Sự bất ngờ xuất hiện từ cả 4 người họ. Đó là một 1 trong những điều họ đã nói trong khi Momon chưa tới đây. Đó là giọng nói vô cùng ngạc nhiên khi có một người xuất hiện để xác nhận một sự thật khủng khiếp như vậy.

“Rốt cuộc anh là ai?”

Pluton lặng lẽ hỏi.

“Anh không phải là một người bình thường. Phải, tôi chỉ có thể cho rằng anh là một người rất tuyệt vời. Tôi thừa nhận điều đó. Không ai ở trong căn phòng này sẽ phủ nhận điều đó. Tuy nhiên――một người như anh, lại chỉ mới là một Mạo Hiểm Giả Tập Sự. Tại sao anh không phải là một Mạo Hiểm Giả nổi tiếng?”

“Anh có muốn nghe về điều đó không?”

Những người nhận được ánh mắt của Momon――mọi người trong căn phòng đều gật đầu. Điều đó là tất nhiên. Không ai lại không muốn biết lý do cả.

“......Tôi đến từ một ngôi làng bị Camila phá hủy. Và thế là tôi theo dấu con Vampire để trả thù.”

“Hả……”

“Vậy anh có biết nó mạnh đến mức nào không?!”

“Dĩ nhiên. Khi tôi còn là một đứa trẻ, nó đã sử dụng ma thuật Bậc 3. Có lẽ bây giờ nó đã có thể sử dụng ma thuật Bậc 4 rồi.”

“Hm……”

Một Vampire có thể sử dụng ma thuật Bậc 3. Người này là ai mà lại theo dõi nó? Không ai nói ra, nhưng tất cả đều có cùng một câu hỏi.

Hiển nhiên. Trước khi Momon đến cuộc họp, để đánh bại Vampire có tên là Camila, họ đã đi đến kết luận cần những Party Mạo Hiểm Giả thấp nhất là cấp A+. Vậy mà anh ta có thể làm điều đó một mình. Điều mà ngay cả một chiến binh mạnh nhất của Vương Quốc cũng không thể làm được.

“Tôi sẽ nói thẳng. Chúng tôi dự đoán rằng Camila rất mạnh. Nhưng, anh có cách nào để đánh bại nó sao?”

Trước câu hỏi của Panasolei, Momon khẽ cười. Đó là nụ cười ngụ ý rằng câu hỏi vậy cũng hỏi. Và rồi, câu trả lời của Momon đã khẳng định những điều họ nghĩ.

“――Tất nhiên. Nếu không sao tôi lại đuổi theo nó.”

“――Oh!”

Một giọng nói phấn khởi vô thức phát ra từ họ. Một Vampire có sức mạnh khủng khiếp xuất hiện ở gần E-Rantel, đã có một người xuất hiện trước mặt họ để hóa giải tình huống vô vọng đó. Và nó không nằm trong những dự định của họ.

Việc ngăn cản họ vui mừng là không thể.

“Thần linh ơi. Đây cũng là phước lành Ngài ban cho sao?”

Đến mức mà Gignal phải cầu nguyện với vị thần của anh. Nhưng Theo vẫn giữ được sự bình tĩnh, và yêu cầu Momon làm thỏa mãn sự tò mò của mình.

“......Nhưng mà, làm thế anh làm được điều đó? Sử dụng Potion? Hay là một Magic Item nào đó?”

“Tôi không thể nói cho anh biết. Bởi nó có thể bị rò rỉ ra đâu đó.”

Theo thất vọng với những gì Momon nói một cách kiên quyết, nhưng khi nghĩ về điều đó, anh cảm thấy cũng đúng. Một trong những khả năng được biệt của Vampire là ma thuật mê hoặc. Sử dụng nó lên những người đã nghe về kế hoạch, và nếu như họ khai ra, khả năng thua của Momon sẽ tăng lên.

“Nếu vậy, trong thời điểm hiện tại, những thông tin về Vampire Camila, sẽ được thông báo ngay cho Momon-dono.”

“Vâng thưa ngài.”

Đáp lại lời đề nghị của Panasolei, Pluton đại diện trả lời. Điều này cho thấy còn có cách để giải quyết vấn đề nguy hiểm này. Khi Panasolei bị chi phối bởi cảm giác an tâm, ông nhớ lại một điều mà ông muốn hỏi.

“Vậy anh có biết một chút gì về người tên là Ainz Ooal Gown……”

“Là sư phụ của tôi.”

“Cái gì!”

Nhanh như chớp. Momon trở lại câu hỏi của Panasolei một cách dễ dàng và không dài dòng.

“Gown-dono là――”

“――Là Ainz-sama.”

Dù biểu cảm trên khuôn mặt anh ta đang mỉm cười, nhưng có áp lực trong đó. Panasolei cảm thấy một lòng trung thành mãnh liệt của Momon đối với người tên là Ainz, ông điều chỉnh lại lời nói của mình với vẻ mặt căng thẳng.

“Ainz-sama là người có sức mạnh như nào?”

“Tôi không biết.”

Momon nói và nhún vai. Và anh “ném cho họ một trái bom”.

“Có lẽ ngài ấy có thể sử sử dụng khoảng Bậc 6.”

Mọi người hít một hơi dài. Về rồi bắt đầu la hét.

“Cái gì! Anh nói là là ‘khoảng’, vậy là còn có thể hơn nữa sao!”

“Hah! Tôi không biết gì về một người như thế, và người đó đang ẩn danh trên thế giới này! Không, lẽ nào là 1 trong 13 Vị Anh Hùng…...không, không thể nào!!”

“Oh my god!”

“Cùng đẳng cấp với Pháp Sư đứng đầu của Đế Quốc, thật là một người tuyệt vời.”

Mặc dù công nhận việc sử dụng được Bậc 6 là rất tuyệt vời, nhưng với Panasolei, ông chỉ hiểu một cách mơ hồ. Còn với những người có kinh nghiệm là Mạo Hiểm Giả và biết sức mạnh của các Bậc ma thuật là Pluton, Theo, Gignal, mới hiểu rõ được sự chênh lệch sức mạnh đó. 3 người họ nhìn chằm chằm vào Panasolei. Panasolei cảm thấy bối rối khi bị nhìn như thế.

“T-tại sao, nhìn tôi như thế?”

“À không, tôi chỉ cảm thấy ghen tị.”

“Đúng vậy, tôi ghen tị với Thị Trưởng-dono thật.”

“Theo, Gignal-dono. Đối với những người không sử dụng ma thuật, đây chỉ là một câu chuyện bình thường. Chịu rồi nhỉ?”

“Mah, đúng là vậy.”

“Không phản đối.”

3 người họ thở dài.

Panasolei bị tấn công bởi nỗi cô đơn như thể ông đang bị cô lập. Đúng là ông không phải là Mạo Hiểm Giả nên không hiểu được, nhưng thế có lẽ hơi quá đáng. Đến mức khiến ông cảm thấy mình thật vô dụng.

“Nhưng Aizn--sama quả thật tuyệt vời. Và cả đệ tử Momon-dono cũng thế――”

“Mah, tôi chỉ có thể sử dụng ma thuật Bậc 3 thôi. Nhưng lý do Camila bỏ chạy có lẽ vì sợ sư phụ của tôi, Ainz-sama.”

“Vậy sao?......Nếu vậy, chúng tôi thường không làm điều này, nhưng hãy nhanh chóng bắt đầu bài kiểm tra tăng cấp bậc?”

“Được chứ?”

Momon nhớ lại những gì Ishpen nói, và hỏi Pluton.

“Đây là trường hợp đặc biệt.” Pluton cười. “Nếu chiến đấu với Camila trong tương lai, chúng tôi cần anh ra tiền tuyến. Nên phải nhanh chóng thăng cấp bậc cho anh.”

“Nếu là vậy, sao không cho thăng lên cấp B ngay lập tức? Bởi vì anh ta đã có thể sử dụng Bậc 3.”

“Không thể làm thế đâu, Gignal-dono. Hiện tại, Guild Mạo Hiểm Giả ở mỗi quốc gia có quy tắc riêng, nhưng cũng có những quy tắc chung. Một trong những quy tắc đó là muốn thăng cấp phải vượt qua bài kiểm tra. Nếu làm giả, không thể nói rằng nó sẽ không gây ảnh hưởng đến Momon-dono trong tương lai.”

“Guild Mạo Hiểm Giả và Guild Ma Thuật Sư đều bị ràng buộc bởi quy tắc đó à?”

“Không còn cách nào sao, Theo. Mặc dù quy tắc là thế. Nhưng――theo những thông tin điều tra được, anh ta đã từng làm Porter, vì thế tôi nghĩ anh có thể là một chiến binh, còn Spellcaster thì……”

“Ah, là vậy à? Nếu thế tôi sẽ tiết lộ 1 điều, đó là nhờ Magic Item này.”

Momon gỡ găng tay (Gauntlet) ra, và từ từ đặt nó lên bàn.

“Tên của găng tay là Iluan Graybell. Một trong những báu vật của tôi, được Ainz-sama ban tặng.”

“Hm…...tuy mộc mạc, nhưng không trầy xước…...Nó có hiệu ứng ma thuật gì vậy?”

“Àh, nó chỉ đơn giản là tăng một lượng lớn sức mạnh cho người đeo.”

“Hô――. Tôi có thể kiểm tra thử một chút không?”

“Ah, xin mời.”

“Vậy, tôi xin mượn một lúc.”

Sự tò mò lóe lên trong mắt, Theo cầm cái găng lên rồi kích hoạt ma thuật.

Theo mở to mắt, và cứng đờ. Người anh run lên như bị lạnh. Môi anh đang cố nói gì đó, nhưng nó chỉ run rẩy.

Sự thay đổi đột ngột này gợi nhớ đến Lizzie trước đó, Pluton và Gigal nhìn nhau, trong khi vẫn ngồi, di chuyển ghế một chút.

Trong lúc đó, có thể nghe thấy một âm thanh nuốt nước bọt, Theo cuối cùng cũng lên tiếng.

“......Cài này…...là Magic Item cao nhất…...là cấp Artifact.”

Trong khi Pluton và Gignal có biểu hiện giống như Theo, nhìn chằm chằm vào găng tay. Theo giống như đang chạm vào một thứ gì đó rất quý giá, nhẹ nhàng nâng nó lên và trả lại cho Momon.

“Ainz-sama…...quả thật là người vĩ đại……”

Momon trả lời chỉ với một nụ cười.

========■========

Trong khi nhìn cánh cửa mà nơi anh mới rời đi, những người trong phòng cạn kiệt năng lượng, dựa vào ghế như chả còn sức sống.

Tinh thần của họ mệt mỏi như vừa nói chuyện với sếp xong.

Trong khi những người như Panasolei là những người có tiền bạc, quyền lực, có thể tác động đến thành phố, còn Mạo Hiểm Giả Tập Sự có tên Momon có những thứ quý giá ẩn đằng sau, lại có thể ngang hàng với họ. Miễn là Vampire Camila chưa bị tiêu diệt, họ sẽ không thể bảo vệ thành phố mà không dựa vào Momon.

Và người được gọi là Momon, họ vẫn chưa thấy được giới hạn sức mạnh của anh ta. Anh ta nói rằng có thể sử dụng ma thuật Bậc 3, nhưng có thật là thế? Nếu như anh ta có thể sử dụng ma thuật Bậc 4, sẽ không có gì bất ngờ. Hơn nữa――người đằng sau anh ta còn đáng sợ hơn.

Pháp sư có tên là Ainz Ooal Gown.

Với khả năng có thể tạo ra Potion vượt qua cả kiến thức của dược sĩ và nhà giả kim hiện tại. Sở hữu một sức mạnh――mà khiến cho Vampire phải bỏ chạy. Có thể ban cho những Item chứa ma thuật áp đảo, điều đó minh chứng cho sự giàu có.

Đó chắc chắn là một người xứng đáng nhận được lòng trung thành của Momon.

Panasolei ôm đầu.

Vào hôm nay ông cảm thấy cán cân quyền lực của mình đã bị lệch sang một bên bởi một quyền lực khác.

Gignal đánh thức bản thân, nói ra những lời như vẫn còn mơ màng.

“.....Đó là món thuộc hàng đầu, Artifact là thứ mà con người không thể làm ra phải không? Lần đầu tiên tôi được thấy nó.”

Artifact là tên gọi chung cho những Magic Item thuộc hàng top đầu. Con người không thể làm ra nó, và chỉ có những sự tồn tại được gọi là Thần, Rồng cấp cao, Ác Quỷ hay Thiên Thần mới có thể tạo ra được. Sức mạnh của nó rất lớn, và không thể bị phá hủy. Theo truyền thuyết, chúng là những Item thậm chí có thể hồi sinh một người đã chết.

Đó là thứ mà 13 Vị Anh Hùng đã sử dụng, và là giấc mơ của biết bao Mạo Hiểm Giả hằng mơ ước tìm ra nó.

Thực tế, ngay cả với Gignal, Mạo Hiểm Giả cấp A, cũng chỉ mới lần đầu được nhiền thấy nó. Đương nhiên khi đổi ra tiền, nó sẽ không giống nhau. Rẻ nhất, cũng khoảng 100.000 đồng vàng chứ chẳng đùa.

“......Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng nó sẽ đẹp hơn.”

“Nhưng, nó chả phải tuyệt vời sao. Là một chiến binh, tôi thấy nó được làm rất tốt và không bị trầy xước. Điều này rất quan trọng, hầu hết các Mạo Hiểm Giả sẽ bị những thứ như sừng hay móng vuốt tấn công. Vì thế, găng tay này có thể được làm bằng vật liệu có khả năng chống chịu cao. Nhìn đơn giản nhưng nó là một món đồ tốt.”

“Còn tôi thì đây là lần thứ 2.”

“Tôi đã nhìn thấy báu vật của Vương Quốc, thanh kiếm của Vương Quốc nó được làm rất tinh xảo.”

“Ồh, Thị Trưởng-dono. Báu vật của Vương Quốc, tôi muốn nhìn thấy nó 1 lần trong đời. Mà, chắc là không thể nhỉ.”

“Có thể thấy nó trong lễ lên ngôi, nhưng cơ hội được mời tham dự, chắc không được, thật lấy làm tiếc.”

Và rồi, Panasolei thẳng người. Mọi người nhìn thấy thế cũng làm theo như muốn lăng nghe câu chuyện.

“Vậy, anh nghĩ sao?”

“Hiện tại có quá ít thông tin nhưng…...khi nghĩ về nó, không có sự kì lạ hay mâu thuẫn nào.”

“Anh có nghĩ đây có phải là một tin tốt hay không?”

“Cái đó?”

“Đó là những thông tin mà chúng ta muốn. Danh tính của Vampire, hay người có tên là Ainz Ooal Gown, và người tên Momon cùng với chai Potion……”

“Sự việc diễn ra có thuận lợi quá không?”

Panasolei im lặng, và suy nghĩ. Giống như ông không thể tin vào những gì mà ông nghĩ.

“Không…...tôi chỉ cảm thấy có chút lo lắng. Như theo đã nói trước đó, không có sự kì lạ hay mâu thuẫn. Sẽ ổn khi cho rằng nó là sự thật.”

Trong khi nói rằng ổn, nhưng biểu hiện của Panasolei thì lại không như thế. Pluton đưa ra một lời đề nghị như để giúp ông.

“Vậy thì, tạm thời chúng ta sẽ hành động trong bóng tối.”

“......Ừ…...vậy anh sẽ là người làm việc đó, được chứ Pluton? Tôi sẽ trả cho anh một khoản tiền cần thiết sau việc này.”

“Được thôi, Thị Thưởng-dono.”

Nhận thấy ánh mắt của Pluton, Theo gật đầu hiểu ý.

“Và hiện tại có điều tôi muốn hỏi…...Có thể cuộc thảo luận trong căn phòng này bị rò rỉ?”

Panasolei vừa nói vừa cho rằng điều đó là không thể. Các cuộc họp tổ chức trong căn phòng này cho đến nay chưa từng bị rò rỉ.

Thoạt nhìn đây chỉ là một căn phòng đơn giản, xung quanh được bao phủ bởi những những tấm chì, và chỉ có 1 lối vào. Bất cứ ai cố gắng xâm nhập vào đây, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Bởi hầu như không có nơi nào để núp. Ngay cả khi có ai đó tàn hình, cũng không thể che giấu sự hiện trong căn phòng nhỏ này.

“Trước hết, điều đó là không thể.”

Pluton là chủ sở hữu căn phòng này nói một cách đầy tự tin. Nhưng, người tiếp tục nói là Theo, làm khuôn mặt chán nản.

“Đồng ý…...Tuy nhiên, nếu người tên Ainz đã đạt tới ma thuật Bậc 6, không thể nói rằng điều đó là chắc chắn. Thành thật mà nói, Bậc 6 là lĩnh vực khó tưởng tượng nổi. Có thể có ma thuật nhìn lén vào căn phòng này……”

Nghe thấy điều đó, Theo lắc đầu. Một lĩnh vực như bị hoang tưởng. Nếu nghi ngờ, họ sẽ phải nghi ngờ tất cả.

Quả thật đúng là vậy, Panasolei cũng đồng ý với điều đó. Nếu nghi ngờ, xem liệu có ai xâm nhập vào căn phòng này không. Nhưng, không thể đi vào phòng mà không ai hay biết, và nếu có thể làm được đi nữa, kẻ đó sẽ núp ở đâu trong căn phòng hẹp này?

Panasolei nhìn căn phòng. Dưới bàn, trên trần nhà là không thể. Trừ khi có khả năng ẩn mình vào bóng tối thì còn được.

Đột nhiên, Panasolei nhớ lại rằng có một nhóm ám sát tên là Ijaniya có khả năng đó, nhưng lắc đầu bác bỏ ý kiến đó đi. Thật vớ vẩn――không có tí logic gì.

Nếu suy nghĩ về điều đó, có lẽ phải nghĩ đến những sự tồn tại trong truyền thuyết như Shadow Dragon hay Night Stalker.

Panasolei thở dài một tiếng, loại bỏ hoàn toàn những suy nghĩ như thế ra khỏi đầu. Những gì ông phải suy nghĩ không phải là những chuyện truyền thuyết hay cổ tích.

“Giờ thì, Pluton. Sau khi hạn chế thông tin để không gây ồn ào, hãy thông báo cho các Guild Mạo Hiểm Giả ở các thành phố gần đó.”

“Đã rõ. Còn những thông tin liên quan đến Ainz-dono và Momon-dono thì sao?”

“Hm. Sẽ rất tệ nếu thông tin này bị lộ ra, tôi có linh cảm không tốt lắm. Giấu nó càng nhiều càng tốt.

“Vậy, tôi sẽ làm như thế. Tôi sẽ sử dụng để gửi khuẩn cấp.”

“Guild Ma Thuật Sư cũng sẽ làm như vậy.”

“Trông cậy vào anh, Theo. Và tôi sẽ thông báo cho Đức Vua về Camila. Nếu rời đi ngay bây giờ…...chắc khoảng 15 ngày tới?”

Khuôn mặt Pluton và Theo trông hơi mơ hồ, còn Gignal thì có một khuôn mặt kỳ lạ.

Sử dụng đường chính, thì từ đây đến thủ đô là 280 km. Nếu đi bằng ngựa, mỗi ngày có thể đi được 42 km. Sử dụng phép tính đơn giản, thì sẽ đến đó trong 7 ngày. Số ngày mà Panasolei nói là gấp đôi. Tốn quá nhiều thời gian.

“Tại sao mất nhiều thời gian như vậy?”

Gignal vô thức hỏi. Báo một tin quan trọng, tại sao họ lại không vội vàng? Pluton và Theo, hiểu được lý do, nở nụ cười cay đắng. Điều này là do sắp đụng vào những vấn đề nhạy cảm của Vương Quốc. Thực tế, Panasolei cũng nở một nụ cười như thế.

“Có rất nhiều vấn đề, Gignal-dono.”

Đối với Gignal, người không hiểu, Panasolei vẫn giữ nụ cay đắng và tiếp tục nói.

“Tôi nghĩ anh biết mà, có những luật lệ và đặc quyền trong Guild Mạo Hiểm Giả. Để tránh bị nuốt chửng như Pháp Quốc Slane.”

“Nhưng chẳng phải trường hợp này là nói về Camila sao?”

“Những người có chức quyền trong Vương Quốc, hiện đang chia phe để tranh giành quyền lực. Nếu họ phát hiện ra phe hoàng gia đang giúp đỡ Guild Mạo Hiểm Giả…...chuyện sẽ trở nên rất rắc rối. Nếu làm không đúng, Guild Mạo Hiểm Giả cũng có thể bị chia làm hai.”

“Nhưng bằng cách nào đó……”

“......Gignal-dono. Rất là nguy hiểm. Mặc dù Vương Quốc đã bị tách làm 2 phe, tôi không muốn Guild Mạo Hiểm Giả cũng bị thế bởi bất kỳ nguyên do nào.”

Nói tiếp thay cho Panasolei, lời nói của Pluton nhẹ nhàng, nhưng kiên quyết từ chối ý kiến của Gignal. Gignal như đã cảm nhận được điều đó, anh thay đổi hướng tấn công.

“Vậy, nếu tôi thương lượng với đền thờ, và thuê Mạo Hiểm Giả với những con ngựa nhanh thì sao?”

“Là một Thị Trưởng lại sử dụng Mạo Hiểm Giả để liên lạc với Đức Vua? Chả khác nào tôi tự làm mất uy tín của mình. Người như thế có đáng để giao chức Thị Trưởng không?”

“Vậy nếu có một con quái vật xuất hiện trên đường?”

“Thế thì những quý tộc ở các thành phố gần con đường đó sẽ chịu trách nhiệm? Hay họ sẽ đổ lỗi cho công chúa Lanner, người đã đề xuất làm con đường đó? Nếu không có bằng chứng về việc quái vật xuất hiện sau khi điều tra, chuyện sẽ kết thúc với việc tôi với tư cách là thị trưởng đã nói dối? Hay đó sẽ là trách nhiệm của nhà vua, người đã giao chức vụ thị trưởng cho một người nói dối như vậy?”

“Điều đó……”

Vu khống. Nghĩ thế, Gignal đã hiểu được cuộc xung đột nội bộ trong Vương Quốc đang rất nghiêm trọng.

“Dù cho có một con quái vật nguy hiểm tên Camila, kết cục cũng không thể tránh khỏi sự xung đột của con người. Nếu không có sự tiến quân của Đế Quốc, sự chia rẽ và lục đục nội bộ đã diễn ra nhanh hơn.”

Sau lời nói đó, một sự im lặng nặng nề trong căn phòng.

“......Anh có hiểu những gì tôi nói không?”

“Tôi hiểu rồi. Tôi không nên tự ý hành động phải không?”

“Đúng vậy. Anh có thể không chấp nhận việc đó, nhưng tôi nghĩ anh đã hiểu. Giờ, kết thúc cuộc họp ở đây thôi.”

“Phải……”

Nhìn Pluton, Theo và Gignal, khuôn mặt họ vẫn chưa chấp nhận, Panasolei quyết định kết thúc cuộc họp.

========■========

“Khư, hahahahahahaha.”

Ainz cười.

Tiếng cười đó――là tiếng cười chế giễu và thương hại cho những kẻ yếu đuối.

“Nói tóm lại, không có kẻ nào mạnh mẽ phải cẩn trọng ở các quốc gia xung quanh nhỉ? Giờ thì, giờ thì, giờ thì, mình nên làm gì đây? Cách tốt nhất là gì đây?”

Ainz cười nhạt, nhận ra cần phải thay đổi lớn trong kế hoạch trước đó. Trọng trách anh phải gánh vác ngay lập tức nhẹ đi, anh cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng, nó không hoàn toàn biến mất.

Ví dụ như một Player của Yggdrasil có tồn tại, tạo ra một mạng lưới thông tin để nhanh chóng tìm ra được người đó là một vấn đề lớn. Vậy phải làm thế nào để có thể làm tạo ra nó?

Hiện tại, anh đang sử dụng Demiurge với tư cách là Quỷ Vương. Sau đó, vì Player của Yggdrasil chắc chắn mạnh hơn những người trong thế giới này, anh nên sử dụng một số kế hoạch rằng mình cũng phải nổi bật như thế.

Đứng dậy khỏi ghế, Ainz bước đi từ từ trong căn phòng lớn.

Và nói chuyện với một khoảng trống không có ai ở đó. Tất nhiên, cũng không có ai đang tàn hình. Anh chỉ đơn giản là đang tự kỉ.

“Có thể sẽ rất thú vị khi có một giải đấu võ thuật, nhưng trong tình hình hiện tại là không thể nhở? Lộ 1 phần của Nazarick để thu hút họ thì sao?...... Thú vị nhưng không thoải mái lắm. Nhưng, có vẻ hiệu quả. Để thu hút những Player của Yggdrasil muốn quay trở về lại thế giới của họ, mình có thể lan truyền tin đồn này……”

Nói thế, Ainz lắc đầu từ trái qua phải.

“Không, không, không cần vội như thế. Mình có thể chờ những biến động trong Vương Quốc và Đế Quốc. Tình hình có thể thay đổi sau đó. Và có khả năng rằng Player của Yggdrasil đang ẩn trong thế giới này.”

Hơn nữa có nhiều lợi ích khi làm thế. Đó là kế hoạch tăng cường sức mạnh cho Nazarick đang được tiến hành. Có thể mình không cần phải tăng cường sức mạnh chiến đấu, mà cần những sự tồn tại có cái đầu tốt và phù hợp cho các cuộc đàm phán.

“Điều phiền phức thì vẫn còn nhỉ? Hời――”

Ainz nói với những Maid đứng đợi ở phía sau.

“Gọi Aura và Shalltear đến đây. Nói với họ rằng ta muốn thảo luận về những kế hoạch khác trong tương lai.”

“――Vâng thưa ngài.”

Trong khi nhìn 2 Maid rời khỏi phòng, Ainz nở một nụ cười chế giễu mà không thể che giấu. Anh còn phải quan sát những chủng tộc khác ngoài con người. Và hi vọng rằng thí nghiệm của Cocytus sẽ diễn ra tốt đẹp.

“Khư―. Sẽ dễ dàng thôi.”

Trong khi lắc nhẹ cái cổ, Ainz nhìn ra cái cửa. Vừa suy nghĩ những việc tiếp theo cần làm――

========END========

MỌI NGƯỜI CÓ THỂ KHÔNG CẦN QUAN TÂM.

Vận tốc hoa anh đào rơi là 5cm/s, nếu khoảng cách giữa chữ dòng chữ End tới chỗ bình luận là 5cm, thì chỉ mất 1 giây để kéo xuống. Chứ không phải dài lê thê như vậy. Cảm ơn một số bạn đã và đang và luôn ủng hộ. Mọi người có thể vào fanpage Re:Sakusei để nhận thông báo về chương mới sớm nhất. Vì mới lập nên chưa có gì, mọi người có thể vào chém gió. Khi đạt 500 người sẽ có Event nhá :D! Link FullHD không che ở dưới nha!

Truyện Chữ Hay