Trong khi đi cầu thang lên tầng 4 Guild Mạo Hiểm Giả, người đàn ông thở hổn hển.
Người ông ta không khỏe lắm. Không, sẽ đúng hơn khi dùng từ béo phì. Một lớp mỡ bao quanh bụng ông, và có cả ở dưới cằm. Bởi vì có nhiều mỡ, nhìn ông ấy trông giống như một con chó Bull xấu xí.
Mái tóc mỏng đủ để ánh sáng phản chiếu lại, phần tóc còn lại có màu trắng.
Thế nhưng, bộ quần áo thì khỏi chê. Mặc một cái áo khoác nhung mà một thường dân không thể mặc. Những thứ như nhẫn hay quần áo đều là những món đồ rất chất lượng. Điều đó cho thấy độ giàu của ông ta.
Vì E-Rantel chịu sự kiểm soát trực tiếp của Vương Quốc, những người được vua bổ nhiệm có nhiệm vụ điều hành thành phố. Và người đứng đầu thị trấn là thị trưởng. Đó chính là ông ta――Panasolie Gruze Vauna Rettenmaier.
Trái ngược với vẻ ngoài của mình, ông không hề vô dụng. Ông ấy là một người tài giỏi.
Bởi vì thành phố này luôn là thành phố đầu tiên phải tham chiến trong cuộc chiến giữa Vương Quốc và Đế Quốc, nên cần phải thực hiện nhiều việc như chuẩn bị và quản lý các nguyên liệu khác nhau. Việc đó có thể giao cho thương nhân, các quan chức hay bất cứ ai đều được, nhưng người đưa ra quyết định cuối cùng chính là ông. Đây là một công việc đòi hỏi người đó phải có đủ kiến thức và sự tinh tế để đưa ra một quyết định đúng hay không.
Hơi thở của ông trở nên nặng nhọc.
“Ông có sao không?”
Người nói với Panasolei là nhân viên tiếp tân của Guild, Ishpen Ronble. Nhưng đó là một câu hỏi khéo léo để che giấu đi sự thật rằng cô cảm thấy khá mệt mỏi khi phải giúp ông ấy ở đây.
“Phừ-hii (Hộc). Phừ-hii. Ổn khỉ. Cô… Phừ-hii.”
Mũi ông ta có vẻ như bị nghẹt, tiếng thở nghe như tiếng heo kêu.
“Thật không hiểu nổi. Phừ-hii. Một người già như tôi đây, phừ-hii, một người có cái bụng như tôi, phừ-hii, hẹn gặp ở tầng 1 chả phải tốt hơn sao. Phừ-hii.”
Đó là tiếng heo hay tiếng người? Ispen nghĩ như thế khi nghe những lời nhận xét của Panasolei và cô cúi đầu.
“Thành thật xin lỗi.”
“Phừ-hii. Phừ-hii. Maa chả còn cách nào khác nhỉ. Phừ-hii.”
Panasolei bắt đầu bước đi và lấy ra một cái khăn tay để lau mồ hôi trên trán.
“Phừ-hii. Từ đây, tôi có thể đi một mình. Cảm, phừ-hii, ơn.”
“Vâng. Xin phép.”
Sau khi nhìn Ishpen đi xuống cầu thang, Panasolei bắt đầu bước đi.
Nếu như quay đầu lại nhìn cô, ông ta sẽ thấy Ishpen đang nhìn chằm chằm vào ông trong khi đi xuống.
Tuy nhiên, Panasolei đã không quay lại.
Vừa lau mồ hôi vừa đi, Panasolei đã tới cánh cửa mà ông muốn đến. Ông định mở ra, nhưng chần chừ một lúc.
Tầng 4 của Guild Mạo Hiểm Giả. Trên đó có nhiều phòng như phòng của Guildmaster, phòng lưu trữ các tài liệu quan trọng hay phòng để trao đổi thông tin quan trọng. Và căn phòng trước mặt ông ấy là phòng họp. Nó được sử dụng cho các cuộc họp quan trọng về Guild hoặc những điều liên quan đến thành phố.
Các cuộc thảo luận xảy ra ở đây thường chẳng tốt đẹp gì.
Càng mở cánh cửa chậm chừng nào, ông càng cảm thấy hạnh phúc chừng ấy. Những người cười nhạo việc làm của Panasolei, hoàn toàn không biết công việc quản lý thành phố khó khăn như nào.
Lau mặt bằng khăn tay lần cuối, ông thẳng lưng. Cái bụng phệ tưng một cái.
Ông không cần phải gõ cửa. Mặc dù nói người cai trị thành phố này là vua, nhưng thực ra là Panasolei.
“Đã để mọi người chờ, phừ-hii.”
Ngay khi mở cửa ra, ông ấy nói với tất cả mọi người.
Bước một bước vào, Panasolei nhìn quanh phòng.
Nó không phải là một căn phòng lớn. Chiều dài và chiều rộng khoảng 6 mét, hoặc có lẽ hơn một chút. Có 1 cái bàn ở giữa và 6 cái ghế. Vì không có cửa sổ nên có hơi cảm thấy ngột ngạt.
Vài tờ giấy nằm bừa bộn trên bàn. Ở đó không có cuộn giấy hay bìa cứng, những thứ cung cấp thông tin quan trọng cho Guild――có thể thấy tình hình nghiêm trọng như nào. Tuy nhiên, có cảm giác như ai đó đã đọc nó và ném vào giữa bàn.
Một số cái cốc, và 2 chai nước lớn cũng được đặt ở đó.
Có 4 người đang ngồi ở đó. 2 người ông ấy biết và 2 người không biết.
1 trong những khuôn mặt ông quen biết là một người đàn ông gan dạ.
Mặc áo tay dài và quần dài vừa với người, dường như việc chuyển động khá dễ dàng. Một ánh sáng dạ quang――hoặc cũng có thể gọi nó là ánh sáng ma thuật, phát ra từ tay áo hay cổ áo cho thấy rằng nó được cường hóa ma thuật phòng thủ. Bao kiếm ở thắt lưng cũng được trang trí một cách tinh tế. Thanh kiếm dài và được làm rất chất lượng. Và nó cũng có ánh sáng lấp lánh của ma thuật.
Mặc dù không quá cao, nhưng cơ thể rắn chắc như một cái cây khổng lồ. Và các cơ bắp
săn chắc ấy, có thể dễ dàng nhìn thấy chúng phồng lên từ bộ quần áo. Anh ta có mái tóc đen và ria mép.
Một chiến binh. Từ đó hoàn toàn phù hợp, và anh ấy chính là định nghĩa của nó.
Và người quen thuộc còn lại. Đó là một người đàn ông gầy gò với những sợi dây thần kinh cực kỳ căng thẳng.
Tuổi anh sắp bước vào cuối của U30.
Mặc một cái áo choàng màu xanh đậm. Cây trượng làm bằng gỗ đen luôn được anh mang theo đang được dựa vào tường, có một viên tinh thể ma thuật được gắn trên đầu nó. Đeo 3 chiếc nhẫn trên ngón tay. Và một găng tay bảo vệ cánh tay. Tất cả đều được cường hóa bằng những ma thuật phòng thủ hàng đầu.
Mái tóc mỏng của anh có màu vàng và đôi mắt màu xanh thẫm mang ánh mắt sắc bén. Nếu anh có một chút cơ thịt thì có thể được coi là một người đẹp trai, nhưng nhìn anh hiện tại giống như một con chim săn mồi bị bỏ đói.
Một trong những người ông không biết, đó là người phụ nữ duy nhất trong căn phòng. Không, gọi là phụ nữ không biết đúng không nữa.
Đó là một cụ bà lớn tuổi. khuôn mặt nhăn nheo, bàn tay cũng nhăn nheo. Mái tóc bạc được cắt ngắn quanh vai. Cái mũi trông giống như những mụ phù thủy trong những câu truyện cổ tích.
Quần áo bà đang mặc là những bộ quần áo làm việc mà thường dân hay mặc. Lúc đầu nó có màu trắng nhưng giờ có những vết bẩn màu xanh lá cây, và có mùi cỏ. Việc bà được gọi đến đây trong khi ăn mặc như thế, cho thấy tầm quan trọng của bà.
Và người cuối cùng.
Mái tóc vàng ngắn. Khuôn mặt chữ điền. Một người đàn ông dịu dàng nhưng có thể cảm nhận thấy một ý chí sắt thép từ anh.
Anh có một bầu không khí thoải mái vào cuối tuổi U30.
Quần áo anh ta giống như những người bình thường, nhưng có thể nhận thấy rằng chất liệu tốt hơn. Ở cổ anh có đeo một biểu tượng của Thần Đất, một trong 4 Đại Thần. Trông đơn giản, nhưng không có cảm giác anh là một người nghèo. Từ giản dị có thể phù hợp với Linh Mục hơn.
Và cơ thể anh ta khá tốt, nhưng không đến mức trông giống như một chiến binh. Tuy nhiên, anh là người cao nhất trong số những người ở đây, mọi thứ về anh đều cảm thấy to lớn (TL: kể cả cái đó đó). Kích thước của bàn tay đang để trên bàn có thể dễ dàng che hết mặt một người đàn ông.
Panasolei bước tiếp mà không hề nói gì, ngồi xuống một cái ghế trống. Và lau mồ hôi không ngừng bằng cái khăn tay. Lấy một cái cốc không có ai sử dụng và đổ nước vào.
Và nốc một ngụm.
Nước có hương vị trái cây trộn lẫn bên trong. Cổ họng lạnh lẽo cảm nhận được một sự ngọt ngào mờ nhạt, nhưng nó đủ khiến ông cảm thấy sảng khoái và cảm giác ấy lan tỏa khắp người.
Một lần nữa, sau khi rót nước, một trong những người ông quen biết mở miệng nói.
“Xin lỗi vì đã gọi ngài đến đây. Chúng tôi đang đợi ngài, Panasolei-sama.”
“Phừ-hii. Ah. Lại có chuyện gì sao? Guildmaster?”
Người đàn ông trông giống như chiến binh được gọi là Guildmaster trả lời một cách mỉa mai là――Pluton Ainzack, nở một nụ cười đau khổ.
“Đúng như lời ngài nói.”
“Vậy sao. Phừ-hii…...Vậy họ là?”
“Vâng. Họ là những người mà tôi thấy có kiến thức cần thiết cho sự việc lần này. Đầu tiên là――”
Panasolei giơ tay, ngăn lời giới thiệu của Pluton.
“Hmm. Rất vui được gặp bà, Dược sư-dono. Tên của bà là Lizzie…...Lizzie Bareare-dono đúng không?”
2 người quen biết với Panasolei, khuôn mặt họ như nói đúng là vậy. Và 2 người không quen bị bất ngờ.
Panasolei đã gây dấu ấn trên khuôn mặt của 2 người ông không biết, cảm giác đánh giá thấp Panasolei đã bị giảm dần.
Ông thích sự thay đổi này trong bầu không khí.
Panasolei che giấu nụ cười trong khi lau mồ hôi.
Vẻ ngoài của Panasolei cực kỳ kém hấp dẫn. Thay vì được người khác giới yêu thích, việc ông bị ló ngơ là điều khá thường tình, ngay cả trong những buổi khiêu vũ lúc còn trẻ, ông cũng chỉ biết úp mặt vào tường tự kỷ.
Mà điều đó không thể tránh được, ông đã bỏ buộc. Nhưng sự hiện diện của ông vẫn rất hữu ích. Chẳng hạn như cuộc họp đầu tiên. Thực tế là cái đầu của ông khác hoàn toàn với vẻ ngoài và tuổi tác, ông thường sử dụng nó như một lá bài tẩy để đánh lạc hướng suy nghĩ của đối phương, làm cho cuộc đàm phán trở nên thuận lợi hơn.
Trong lần này, Panasolei đã sử dụng nó để 2 người không quen biết phải đánh giá lại ông.
“Vậy là ngài đã biết.”
“Tất nhiên rồi, Pluton. Nắm giữ 60% thị trường Potion của thành phố, làm sao mà tôi không biết bà ấy chính là dược sư giỏi nhất chứ.”
“Hôh. Biết tên của một người chỉ làm công như tôi. Ngài khiến tôi ấn tượng thật đấy.”
Bà lão lịch sự cúi đầu. Panasolei bình tĩnh xua tay phủ nhận.
“Không, có rất nhiều binh lính đã được cứu bởi những Potion của bà. Chắc chắn Đế Quốc sẽ tấn công trong vài tháng tới. Vào thời điểm đó, chúng tôi sẽ cần sự giúp đỡ của bà.”
“Tôi hiểu rồi. Kể cả phải huy động tất cả các học trò của mình, tôi sẽ chuẩn bị đủ số lượng cần thiết.”
“Nghe những lời nói đó tôi thật sự rất vui. Chúng ta sẽ thảo luận kỹ lưỡng về điều đó vào một ngày khác.”
“Uh, tôi sẽ đợi đến ngày đó.”
“Tôi cũng thế, Bareare-dono.”
“Vâng. Thưa Thị Trưởng. Gọi tôi là Lizzie được rồi.”
“Vậy sao, cảm ơn bà.”
Cảm giác như những điều đó sắp đến.
Panasolei cảm thấy nhẹ nhõm khi vấn đề cần chuẩn bị đã được giải quyết. Sau đó ông quay sang khuôn mặt Linh Mục xa lạ.
“Giờ thì, anh là Linh Mục cao nhất phục vụ cho Thần Đất, Gignal Elshai-dono đúng không?”
“Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, Thị Trưởng-dono. Gọi tôi là Gignal được rồi.”
“Vậy thì tôi xin cảm ơn về điều đó.”
Khẽ cúi đầu, họ trao đổi lời chào với nhau.
“Kĩ năng chữa thương của anh đã cứu được nhiều binh lính. Tôi muốn gửi lời cảm ơn tới anh thay cho đức vua.”
“Xin đừng bận tâm. Đó chỉ là sau cuộc chiến.”
“Vậy à.”
Mặc dù ngoài miệng nói thế, Panasolei đương nhiên hiểu điều đó. Trả tiền thưởng là điều bình thường.
“Nhờ số tiền thưởng, các cơ sở hạ tầng của đền thờ đã được cải thiện hơn. Cảm ơn ngài về điều đó.”
“Không, không, nó là sự xứng đáng cho việc làm của anh.”
“Chúng tôi, những người phụng sự cho Thần Đất, xin ngài hãy nhớ rằng cảnh cửa của chúng tôi luôn luôn rộng mở.” (TL: thử ko đưa tiền xem nó có mở ko? - giỡn thôi :D)
“Ừ tôi biết rồi. Nghe những lời nói đó khiến cho sự lo lắng của tôi đã tan biến đi phần nào.”
Panasolei nhìn vào người cuối cùng mà ông biết.
“Và…...được một khoảng thời gian rồi nhỉ? Guildmaster của Ma Thuật Sư――Theo Lachesil-dono.”
“Chẳng phải mới chỉ 1 tháng thôi sao? Thị Trưởng-dono. Và ngài không cần thêm dono đâu.” (TL: dono là cách gọi lịch sự như sama)
“Vậy sao? Vậy thì tôi sẽ làm thế…… Giờ thì có thể nói lý do vì sao triệu tập những người có quyền lực cao nhất trong E-Rental đến căn phòng này không? Tôi đã nhận được yêu cầu đến đây ngay, có phải là một vấn nghiêm trọng đã xảy ra không?”
Đoán rằng thông tin được ghi ở các tờ giấy trên bàn, Panasolei cầm những tờ giấy bị vứt đó và đọc chúng.
Thông tin đó là từ một Mạo Hiểm Giả tên Baniara, và những chuyện xảy ra với đồng đội của cô.
Tóm tắt ngắn gọn là họ đã bị một con quái vật tấn công, cả Team đã bị quét sạch, nhưng điều đó không phải là hiếm khi xảy ra với các Mạo Hiểm Giả.
Nhưng, vấn đề danh tính của con quái vật là Vampire. Và vì vậy, bản báo cáo từ Mạo Hiểm Giả đó chứa nhiều thông tin trả lời cho thắc mắc của ông.
Ví dụ, vụ thảm sát những tên cướp trong hang động. Nó cho thấy sức mạnh hủy diệt áp đảo của nó. Càng đọc, ông ta càng thấy sức mạnh của con Vampire này ghê gớm như nào.
Đọc lại nhiều lần, những thông tin đó ngấm vào đầu Panasolei.
Lý do Lizzie và Gignal mà ông không quen biết được gọi đến,
Panasogal đã đoán ra được một phần nào và gật đầu.
“Ra là vậy…… Vậy, tôi không hiểu rõ vấn đề lắm. Có thể giải thích cho tôi một cách tường tận được không?”
Guildmaster của Mạo Hiểm Giả――Pluton, và Guildmaster của Ma Thuật Sư――Theo, là những người bạn cũ từng chung Team với nhau. Và do đó, họ có thể hiểu được suy nghĩ của nhau chỉ bằng cách nhìn vào khuôn mặt nhau.
Họ nhìn nhau, và Pluton mở miệng.
“Panasolei-sama. Một Vampire đã được phát hiện ở gần E-Rantel.”
“Hmm……”
Đúng thật nó khá là gần đó. Nhưng, có cần làm ầm như vậy không? Trong khi nghĩ thế, Panasolei với tư cách là Thị Trưởng, không thể nói những lời đó ra.
Thế giới của con người và quái vật gần với nhau, nhưng dù thế vẫn có một ranh giới. Có những lúc những con Goblin, Orc hay Ogre đến tấn công. Hay những con Griffon, Manticore và Cockatrice xuất hiện ở đây để tìm kiếm thức ăn. Tuy nhiên, thường cũng có trường hợp là những con quái vật loại khác xuất hiện trước con người trong lúc chúng bị truy đuổi, di cư hoặc vì một điều gì đó khác.
Thế nhưng, Undead lại là một chuyện khác.
Undead là sự hiện diện của xác sống, chúng là những con quái vật được sinh ra từ những nơi ô uế. Chẳng hạn như chiến trường và tàn tích. Và đó là những nơi chúng thường sống――chúng là những con quái vật quen thuộc nhất trong thế giới của loài người.
Việc Undead xuất hiện trong thành phố là hoàn toàn bình thường. Không, sẽ rất hiếm khi chúng không xuất hiện. Vì vậy, các nghĩa trang là nơi tập trung nhiều xác chết thường được bảo vệ để tránh việc thành phố bị tấn công từ bên trong, và các quy luật được đặt ra để không cho ai vào trong lúc ban đêm, khi Undead có khả năng xuất hiện.
Điều đó có nghĩa Undead là loài thường được nhìn thấy, thường được nhắc hay nghe đến.
Chắc chắn, Vampire có sức mạnh to lớn trong các loài Undead.
Vì Panasolei không phải là một Mạo Hiểm Giả, ông không thể hiểu rõ về nó, nhưng ông ấy biết rằng nó nằm trong top 5 trong số Undead.
Tuy nhiên, nó không phải là không thể bị đánh bại.
“Điều này thật tệ nhỉ. Chúng ta phải thuê các Mạo Hiểm Giả, dự tính xem sẽ tốn bao nhiêu cho họ?”
Trong khi Panasolei nói thế, số tiền ấy chỉ khiến ông nhướng mày một cái.
Những người còn lại nhìn nhau, và tỏ vẻ cay đắng. Cho dù nhìn ở góc độ nào, điều đó cũng không dễ.
“............Có thể nói cho tôi nghe tại sao không?”
Đối với câu hỏi đó, những người còn lại nhìn nhau trước khi quyết định ra một người đại diện. Đó chính là Guildmaster của Ma Thuật Sư, Theo.
“Vấn đề là con Vampire đó đã sử dụng ma thuật .”
Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng.
Đó là sự im lặng mà Panasolei không thể hiểu được. Có phải là do Vampire ấy đã sử dụng ma thuật kỳ lạ? Không phải Vampire vốn dĩ là một Undead sở hữu nhiều năng lực đặc biệt sao? Vậy vấn đề ở đây là gì?
Panasolei nhìn xuống tờ báo cáo lúc nãy ông đọc. Quả thật là thông tin quan trọng, đã được viết giống như nhấn mạnh bằng cách khoanh tròn nó lại. Nhưng ông không thể hiểu được ý nghĩa thật sự của nó.
Với thắc mắc của Panasolei, người được tập hợp tại đây có thể giải thích điều đó.
“Việc nó biết ma thuật, là một vấn đề rất nghiêm trọng.”
“Nói tóm lại?”
“ là ma thuật Bậc 3.”
“Thì?”
“Ma thuật có 10 Bậc, từ 1 đến Bậc 10 huyền thoại. Mà, có những giả thuyết rằng còn có Bậc cao hơn mà ngay cả các vị thần cũng không thể với tới được, nhưng nó thiếu căn cứ. Chúng ta sẽ không nói về điều đó.”
Theo lắc đầu nhẹ nhàng, nhìn trực diện Panasolei, và tiếp tục nói.
“Vậy, ngài có biết ai là pháp sư mạnh nhất trên thế giới hiện nay không?”
Đôi mắt chìm trong suy nghĩ nhưng ông không có câu trả lời ngay. Nếu không xem xét các huyền thoại hay truyền thuyết, chỉ có 1 cái tên duy nhất xuất hiện để đưa ra câu trả lời hợp lý.
“Pháp sư của Đế Quốc. Fluder Paradyne.”
Với câu trả lời của Panasolei, Theo gật đầu xác nhận câu trả lời đó là đúng.
“Vậy thì, ngài có biết cấp bậc ma thuật mà pháp sư vĩ đại Fluder-dono có thể sử dụng không?”
“Điều đó thì tôi không biết……”
“Là Bậc 6. Mặc dù ngài nghe có vẻ như chả có gì lớn lao, nhưng người có thể sử dụng ma thuật Bậc 6, gần đây nhất là cách đây 200 năm về trước. Những người được gọi là 13 Vị Anh Hùng…...Ngài có hiểu hôn? Ma thuật Bậc 10 không rõ có thật sự tồn tại hay không, nhưng ma thuật Bậc cao nhất mà con người có thể đạt được là Bậc 6. Maa, những con quỷ mà đã bị 13 Vị Anh Hùng phong ấn, đã sử dụng ma thuật Bậc 7……”
“Hmm……”
Panasolei đã bắt đầu dần hiểu mơ hồ những lời nói đó, một lần nữa ông lau mồ hôi.
“Tóm lại, xin đừng nghĩ Bậc 3 chỉ là thứ hạng bình thường khi đếm từ dưới lên.”
“Tôi hiểu rồi. Điều đó có nghĩa là sử dụng được Bậc đó đã là thành tựu?”
“Phải. Đúng vậy. Quay trở lại vấn đề chính.”
Theo tiếp tục giải thích giống như một người thầy đang dạy cho học sinh của mình.
“Mức độ khó của một Vampire cơ bản là 60. Đó là sức mạnh vừa đủ với một Team Mạo Hiểm Giả cấp A. Tùy thuộc vào thành phần trong Team mà thậm chí cấp B cũng xử lý được, nhưng nó tùy thuộc vào việc chuẩn bị mà tỉ lệ chiến thắng có thể bị giảm xuống. Và thêm vào đó người có thể sử dụng ma thuật Bậc 3, ngay cả khi không qua bài kiểm tra để xác định, thì họ ít nhất cũng được xem là Mạo Hiểm Giả cấp B.”
Panasolei gần như đã hiểu những gì anh ta muốn nói, ông cau mày.
“Nói tóm lại, điều anh đang muốn nói. Con quái vật này có thể so sánh với một Team cấp A và nó có sức mạnh của một người cấp B.”
“Phải.”
“Hmm.”
“Hãy để tôi giải thích phần còn lại của Theo――” Pluton nói tiếp lời giải thích của Theo. “Với những Mạo Hiểm Giả cấp A, họ chỉ chiếm xấp xỉ 2% dân số toàn quốc. Vì tổng số Mạo Hiểm Giả đã đăng ký trong Vương Quốc là 2.000 người, nên số Mạo Hiểm Giả cấp A chỉ có khoảng 40 người. Ngài hiểu điều đó phải không? Cấp A là một sự tồn tại vô cùng hiếm có.”
“Ra là vậy.”
Panasolei thở ra như một tiếng thở dài.
“Tôi đã hiểu đại khái rồi. Tôi muốn nghe đánh giá từ anh. Nó thật sự nguy hiểm?”
“Rất nguy hiểm là khác.”
“Không nhầm lẫn chứ.”
“Hoàn toàn không.”
“Nó cực kỳ nguy hiểm.”
“Hm…...Vậy thì mọi người nghĩ nên làm gì là tốt nhất?”
“Câu trả lời chỉ có 1.” Pluton tiếp tục nói với một khuôn mặt căng thẳng. “Tôi nghĩ cách tốt nhất đánh bại nó, là các Party thấp nhất là cấp A.”
“Đ-điều đó là không thể! Quá bất khả thi! Ở đâu chúng ta có thể tìm thấy những Party Mạo Hiểm Giả có cấp như thế!”
“Ở Vương Quốc có 2 Party, vì ở Đế Quốc có 2 Party nên chúng ta có thể mượn họ 1 Party. Vậy là đã có 3 Party. Và ở ở Bình Nghị Quốc Agrando có 4 Party, họ――”
Panasolei mở to đôi mắt ngạc nhiên. Ông lên tiếng phản đối.
“Anh nghiêm túc sao? Pluton. Đưa Party từ Bình Nghị Quốc Agrand vào trong Vương Quốc? Anh có thật sự nói điều đó một cách nghiêm túc?”
“Vâng.”
Mắt Panasolei mở to hơn nữa, như thể nó sẽ rớt ra sau khi nhìn Pluton gật đầu đồng ý nghiêm túc. Sau đó ngả người ra sau ghế như chả còn tí sức lực gì. Và ông lắc đầu một cách yếu ớt.
“Điều này là không thể. Đây là lãnh thổ của đức vua, và ngay cả khi có sự cho phép, các Mạo Hiểm Giả có thể tự do di chuyển…...điều đó cũng sẽ phát sinh ra nhiều vấn đề.”
“Nó có thể tạo ra sự xích mích với Pháp Quốc Slane.”
Panasolei gửi một ánh mắt đầy sự căm thù với Pluton, người đã nói những lời đó một cách dễ dàng. Nhưng khuôn mặt của Pluton vẫn làm ngơ như không hề hay biết. Ông tặc lưỡi, và nhìn Pluton như thể muốn giết chết anh.
“......Ở những nước khác thì sao? Ngoài Bình Nghị Quốc Agrand…...như Thành Phố Calsanus (tên của quốc gia) hay Vương Quốc Roble thì sao?”
“Ở Guild của Thành Phố Calsanus thì cao nhất là cấp A, và Vương Quốc Roble chỉ có 1 Party. Tôi nghĩ rằng họ sẽ không dễ dàng gì để nhóm nó đi, nhưng chúng ta có lẽ chỉ còn cách đàm phán trực tiếp với Party đó. Nhưng vậy thì kết quả có thể hơi khó lường.”
“Vậy thì chỉ cần kết hợp 3 Party thì sao?”
“Điều đó là không thể, Thị trưởng.”
Ông nhìn sang Lizzie, người lần đầu lên tiếng.
“Nếu đối thủ là một Vampire có thể sử dụng ma thuật Bậc 3, thì 2 Party cấp A+ vẫn sẽ ổn. Thế nhưng, Thị Trưởng. Đó là khi nghĩ rằng Vampire ấy chỉ sử dụng được ma thuật cao nhất là Bậc 3 thôi.”
Đó là điều họ muốn nói. Và tất cả mọi người ở đây đều lo lắng về điều đó. Panasolei cuối cùng cũng hiểu được điều đó, mặt ông tái nhợt.
“Cao nhất…...Điều đó có nghĩa là……”
“Phải. Chỉ khi đó là cao nhất. Nếu không phải, sẽ là điều tệ nhất trong những điều tồi tệ nhất. Trường hợp nó có thể sử dụng ma thuật cao hơn Bậc 3, thì từ nguy hiểm cũng không đủ.”
“......Chúng tôi cũng nghĩ thế. Nếu nó sử dụng ma thuật Bậc 4 thì cần 4 Party cấp A+, nếu nó có thể sử dụng ma thuật Bậc 5 thì cần ít nhất là 10 Party cấp A+.”
“Vì thế, trong tình huống không thể xác định sức mạnh của kẻ thù, chỉ gửi 3 Party có thể sẽ làm lãng phí mạng sống của họ.”
“Không thể nào……”
Khi đánh giá sức mạnh của Party Mạo Hiểm Giả cấp A+, thì sức mạnh của họ sẽ tương đương với hơn 1.000 binh lính. Điều này là do có một sự việc rằng có 1 Party đã hủy diệt 2.000 binh lính. Vào thời điểm đó, khi binh lính chỉ còn dưới 1.000 người, họ đã quét sạch mà không có bất kỳ thương vong nào.
Nếu là vậy thì.
Với 3 Party Mạo Hiểm Giả như thế mà còn không đủ thì con Vampire được nói đến bằng với bao nhiêu người?
Khi Panasolei đã hoàn toàn nhận ra sự nguy hiểm, ông chộp lấy cái cốc. Và đập nó xuống cái bàn.
“Vậy nếu như hợp tác với Gazef-dono thì sao?”
Gazef Stronoff――chiến binh mạnh nhất của Vương Quốc. Một người có sức mạnh vượt xa cả các Mạo Hiểm Giả cấp A+. Một người được cho là con át chủ bài của Vương Quốc.
“Đúng là không có chiến binh nào có thể đánh bại Gazef-dono. Thế nhưng, nếu 1 Party Mạo Hiểm Giả gồm 4 người chiến đấu với Gazef, phần thắng có lẽ thuộc về Mạo Hiểm Giả. Ví dụ thế này, Gazef-dono là một chiến binh với một thanh kiếm tuyệt vời, còn những Mạo Hiểm Giả là những chiến binh được trang bị dược phẩm, áo giáp, khiên, và một thanh kiếm mỏng manh hơn, rõ ràng là có sự khác biệt giữa 2 bên. Nếu là một Party Mạo Hiểm Giả, họ có thể chiến đấu bằng nhiều cách khác nhau――gấp 4 lần so với Gazef-dono. Khi chiến đấu với con quái vật có những khả năng đặc biệt, điều này sẽ tạo ra sự khác biệt rất lớn.”
“Hmm……”
“Thị Trưởng. Hiện tại nó chỉ ở khu vực lân cận, nhưng nếu nó tiến vào E-Rantel, việc đánh bại nó sẽ rất khó khăn.”
“Ư…”
Chấp nhận lời nói của Pluton, Panasolei cất tiếng một cách đau đớn.
Ông hiểu những gì họ đang muốn nói. Ngoài ra, không có Mạo Hiểm Giả cấp A+ ở E-Rantel, không còn chiến thuật nào khác ngoài việc lấy thịt đè người, nhưng Undead thì không cần nghỉ ngơi hay ngủ. Nếu vậy thì chỉ còn cách tiếp tục đánh cho đến khi mặt trời mọc, kết quả rõ ràng sẽ rất tệ.
Hơn nữa, ngay cả khi vào thời điểm đó họ không bị hủy diệt, việc rút lui cũng rất khó khăn.
“Nếu chúng ta không thể tập hợp những Party cấp A+, thì không có lựa chọn nào khác. Dẫu cho tôi có tìm kiếm trong kho báu vật của Guild Ma Thuật Sư, cũng không thể tìm thấy bất kỳ Magic Item nào có thể gây ảnh hưởng đến một Vampire như vậy.”
“Nó giống như một đại họa. Chúng ta không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc chấp nhận và đợi nó quét qua.”
“Là một Linh Mục tôi không thể che giấu đi cảm xúc bất lực của mình, nhưng sẽ là hành động dại dột khi vứt bỏ mạng sống một cách vô ích. Tuy nhiên, nếu có những sự hy sinh vô tội thì những Linh Mục như chúng tôi sẽ trở thành một tấm khiên.”
“Nếu nó vào thành phố, số nạn nhân ước tính là không thể tưởng tượng được.”
Nếu như không thể tập hợp những người đó lại, họ không thể làm gì khác ngoài việc lo sợ. Đó là ý kiến của tất cả những người có mặt ở đây. Nhưng, chấp nhận sự thật là điều không phù hợp với vị thế là thị trưởng.
Nếu không thể tập hợp được họ, vậy thì tìm những phương án khác nhau và thực hiện để đạt được kết quả tốt hơn, cho dù chỉ một chút.
Nếu vậy, trước hết là thông tin. Phải, khi Panasolei chuẩn bị mở miệng, nước đã đổ vào người ông từ bên cạnh.
“Đây không phải là một vấn đề đơn giản thế đâu. Lizzie-dono.”
Một sự cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt cam chịu của Pluton, ông cười trong bất lực.
“Nếu nó sử dụng Bậc 4 thì phạm vi thiệt hại là thành phố, còn nếu Bậc 5 thì phạm vi sẽ là toàn Vương Quốc, còn nếu hơn thế nữa phạm vi thiệt hại sẽ là những quốc gia lân cận. Là vậy đó.”
Theo và Pluton nở một nụ cười đau khổ. Còn khuôn mặt của Lizzie và Gignal trông rất ngạc nhiên.
“Có hơi quá không? Đúng thật là kẻ thù rất mạnh, nhưng thế!”
“Đối thủ là sự tồn tại có thể so sánh với đội quân của một quốc gia. Và hành động chỉ như một cá thể đó? Tôi nghĩ rằng nó có thể đọc chuyển động của chúng tôi bằng cách sử dụng nhiều loại ma thuật khác nhau, hay khôn ngoan hơn chúng tôi.”
“Nỗi sợ hãi đột nhiên xuất hiện rằng có một thế lực có thể so sánh với rất nhiều quân đội xuất hiện ở nhiều nơi…...Tôi không muốn tưởng tượng điều đó đâu.”
Nếu đó là một đội quân hàng chục ngàn người, dấu vết hành quân của họ sẽ dễ dàng tìm thấy ở bất cứ đâu. Hơn nữa, cần một số lượng lương thực cần thiết hỗ trợ họ, và nếu là một trận chiến lâu dài, việc duy trì sẽ rất khó khăn.
Vậy nếu đó chỉ là một cá nhân thì sao? Hơn nữa là có thể sử dụng ma thuật tàng hình, và giỏi hành động bí mật thì?
Có khả năng nó sẽ sử dụng ma thuật bay và xâm nhập vào thành phố từ trên không, hay đi vào cổng thành bằng cách cải trang thành một du khách. Không cần phải ăn uống. Ngoài ra nó còn rất căm thù sự sống, một con quái vật như thế đang ở gần đây.
Từ việc hiểu được sức mạnh của một con quái vật như thế, nhận thức của Lizzie và Gignal đã thay đổi, họ nhận ra con quái vật quá nguy hiểm, khuôn mặt họ trở nên nhăn nhó.
Bầu không khí trong căn phòng trở nên nặng nề, và sự im lặng trở nên bao trùm. Thậm chí có thể nghe thấy ai đó đang nuốt nước bọt.
“Hài…...Sẽ rất tệ.”
Panasolei nói với giọng thì thầm, mọi người đều đồng ý với điều đó.
“Tôi nghe nói rằng điểm yếu của Vampire là ánh sáng mặt trời và sức mạnh thanh tẩy của Linh Mục, sử dụng cách đó có được không?”
“Trước hết là không thể. Một sự tồn tại như vậy có thể sử dụng ma thuật chống lại ánh sáng mặt trời――nếu nói rằng nó không biết 1 chút ma thuật hệ bóng tối nào, thì thật khó tin.”
Ánh mắt của Panasolei hướng đến Gignal để tìm sự giúp đỡ.
“Tôi thành thật xin lỗi, có vẻ như ma thuật thanh tẩy một Undead ngay lập tức sẽ không hoạt động trong tình huống này. Tôi nghĩ rằng cho dù là 6 Đại Linh Mục Cấp Cao, Giáo Hoàng, hay thêm 6 Công Chúa Miko của Pháp Quốc Slane cũng không thể.”
Ở quốc gia lân cận, ngay cả Linh Mục cao nhất của họ cũng không thể tiêu diệt sự tồn tại được cho là vượt quá A+. Nó làm cho người ta cảm thấy sự tồn tại của một Undead như thế xứng đáng với từ hùng mạnh. Panasolei cố gắng lau mồ hôi mặc dù ông biết rằng chẳng có giọt nào chảy ra.
“......Theo, tại sao một con quái vật như vậy lại xuất hiện ở đây? Đó là quái vật truyền thuyết nào? Có bất kỳ thông tin nào không?”
“Không, không có truyền thuyết kể về một con quái vật như vậy.”
“Có một điều như vậy xảy ra sao? Một Undead có sự hận thù với người sống, trốn ở đâu đó trên thế giới này sao? Tôi cũng không biết nữa, nhưng ma thuật Bậc 3, một cá nhân có thể dễ dàng học được nó không? Theo, với những gì ông biết với tư cách là người đứng đầu Guild Ma Thuật Sư. Có thể học được nó bằng cách tự học không?”
“......Điều đó là không thể.”
Lời nói của Theo như phá vỡ sự im lặng của căn phòng.
Đạt đến trình độ đó bằng cách tự học. Điều đó là không thể. Nếu là vậy, nó chứng minh rằng có một sự tồn tại đã dạy nó. Có khả năng người dạy cho nó là một nhân vật nguy hiểm đáng để điều tra hơn.
Không ai có thể phớt lờ sự lo lắng này.
“......Có thể có một quốc gia nào đó đứng đằng sau? Liệu có ai đằng sau chỉ dạy nó, hay điều khiển nó không?”
Nếu có, ông muốn thương lượng với người đó. Bởi không có cách nào có thể nói chuyện với một Undead, kẻ ghét sự sống. Tuy nhiên, ý tưởng của Panasolei ngay lập tức bị loại bỏ.
“Không thể có một quốc gia như thế. Thông tin về một quốc gia có một Spellcaster có thể điều khiển Vampire như vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa nghe qua. Hơn nữa, từ tính cách của Vampire, tôi không nghĩ rằng chúng có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với sinh vật sống.”
“Vậy nếu như có một pháp sư bị hút máu, trở thành chủng tộc giống chúng thì sao?”
“Từ những thông tin về Vampire được thu thập bởi Guild Ma Thuật Sư, Vampire có thể tạo ra cao nhất là một Lesser Vampire. Nó sẽ không đủ trình độ để dạy cho con Vampire đó.”
“Có thể là như này, có một ai đó đã phản bội con người…...Nghĩ như thế là hợp lý nhất. Một tà giáo hay tương tự. Gặp những tà giáo tôn thờ xác sống trong lúc thám hiểm là điều không hiếm.”
“Hoặc……” Từ kiến thức của Gignal với tư cách là một Linh Mục, anh đưa ra một cái tên Undead thích hợp nhất. “Nếu là tình huống xấu nhất, người có thể chỉ dạy nó là…...Landfall.”
Một lần nữa, căn phòng trở nên im lặng.
Landfall được xem là một Vampire mạnh nhất, và là sự tồn tại được đặt cái tên hoàng tộc là . Sức mạnh ấy đủ để tiêu diệt bất kỳ quốc gia nào, biến nó thành quốc gia xác sống.
Tuy nhiên, truyền thuyết kể rằng nó đã bị tiêu diệt bởi 13 Vị Anh Hùng. Chỉ trong 200 năm qua, thỉnh thoảng, có những tin đồn rằng về việc phát hiện những Magic Item hay bản đồ kho báu thuộc về Landfall.
Người dạy Undead đó là một Undead.
Không ai có thể ngăn bản thân thở dài.
“Đệ tử của Landfall? Nó là kịch bản xấu nhất có thể xảy ra.”
“Landfall có thể sử dụng ma thuật Bậc 5. Nếu Vampire đó cũng có sức mạnh như thế, thì chúng ta chỉ có thể dựa vào sức mạnh của 13 Vị Anh Hùng thôi.”
“Nghe nói rằng hầu hết trong số họ đã qua đời trong cuộc chiến cuối cùng đó, nhưng một số người có thể vẫn còn sống.”
“Vua của Elf vẫn còn sống chứ?”
“Không có cách nào để xác minh tính xác thực của những tin đồn đó. Tin đồn có lẽ bắt nguồn từ Pháp Quốc Slane khoảng 5 tháng trước.”
“......Có vẻ như chúng ta đã hơi lạc đề.”
Lời nói mệt mỏi của Panasolei, khiến cho cuộc trò chuyện mất lửa dần. Căn phòng lại chìm vào sự im lặng.
“Giờ thì tôi muốn mọi người nghe kết luận. Trước hết, Vampire này là một kẻ thù rất mạnh.”
“Phải, đúng vậy.”
“Nếu như không thể tập hợp các Party Mạo Hiểm Giả cấp A+, chúng ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc giống như một con rùa rút đầu vào mai?”
“Tuy không muốn thừa nhận điều đó, nhưng đúng là vậy.”
“Vậy thì đã liên lạc gì với những ngôi làng gần đó chưa?”
“Cùng lắm, chỉ có thể đưa người điều tra, tìm ra hang ổ của Undead đó càng sớm càng tốt thôi.”
“Hmm…...Dù cho tìm thấy cũng không thể đánh bại nó? Thật nực cười.”
Không có ai đáp lại lời mỉa mai đó. Bởi ai cũng có cùng một suy nghĩ, và không thể làm gì khác. Và rồi Pluton lẩm bẩm gì đó.
“......Tuy nhiên, trước khi điều đó xảy ra, chúng ta nên thu thập thông tin và vị trí của con Vampire đó.”
Lông mày Panasolei giật giật.
“Nói tôi nghe 1 điều, sự tồn tại của Vampire đó đã được xác nhận chưa? Liệu có phải do ai đó đã nhìn nhầm không?”
“Không, điều đó là không thể. Chúng tôi đã điều tra cẩn thận khu vực xung quanh.”
“Vậy sao…...Còn một câu hỏi nữa…...Tại sao, cô ấy là người duy nhất sống sót? Không có lý do gì mà cô ta có thể toàn mạng.”
Panasolei đọc lại báo cáo nhiều lần, vừa gõ ngón tay trên bàn vừa hỏi.
“Chúng tôi cũng đã tự hỏi điều đó. Sau khi xem xét mọi thứ, tôi có thể đưa ra một lời giải thích.”
Phần lớn Undead có sự thù hận rất lớn với sinh vật sống. Tuy nhiên, cũng có những con thông minh, chúng sẽ không giết chết một cách nhanh chóng, đùa giỡn, thực hiện các kế hoạch khiến cho con mồi tự giết chết lẫn nhau. Ví dụ như bắt 2 anh em phải chiến đấu với nhau, hoặc sai họ giết một người xa lạ.
Khả năng tất cả chỉ để làm thỏa mãn sự tàn bạo của nó, in dấu sự khủng khiếp của nó lên chính nạn nhân.
Và còn 1 điều nữa――
“Vào lúc đó, nó đã nhận thiệt hại từ chai Potion, việc đó có vẻ như ngoài dự kiến của nó. Nhưng, điều đó có một sự khó hiểu. Nếu như nhận thiệt hại từ điều đó, tôi nghĩ đáng ra nó phải giết nhân chứng đề thông tin không bị rò rỉ.”
Mọi người trong căn phòng khoanh tay, suy ngẫm. Cuộc thảo luận của họ kéo dài nhưng không ai có thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng.
Vào lúc đó, đột nhiên, Panasolei nảy ra một ý tưởng.
“Liệu người đưa chai Potion đó có liên quan gì không?”
Không khí trong căn phòng trở nên xôn xao. Họ nhìn nhau và cố gắng nghĩ ra gì đó để phản bác lại giả định của Panasolei. Nhưng, chẳng có ai nói.
Nếu có đủ Party cấp A+ thì có thể chiến đấu 5 phút với Vampire đó, nhưng có vẻ như nó sợ một ai đó.
Một khoảng thời gian trôi qua, Pluton mở miệng nói.
“Khả năng này là rất thấp, nhưng hoàn toàn không phải là không thể.”
“......Lizzie-dono. Bà có thể làm một chai Potion chống lại Vampire không?”
Dược sĩ nhận được câu hỏi từ Panasolei, khuôn mặt đã nhăn nheo càng trở nên nhăn hơn.
“Chắc chắn Potion Hồi Phục có thể làm tổn thương Undead. Nói thì dễ nhưng làm rất khó. Bởi để làm ra Potion có khả năng đẩy lùi Vampire thì tôi nghĩ cho dù là tôi, đệ tử――hay những người mà tôi biết cũng không thể làm ra được.”
“Loại thuốc hồi phục đó tôi cũng chưa từng nghe qua ngay cả trong Guild Ma Thuật Sư.”
“Vậy loại thuốc bí mật được gọi là Amrita được đồn từ Pháp Quốc Slane thì sao? Nghe nói rằng nó chứa sức mạnh của thần thánh.”
“......Gignal-dono. Thông tin về Potion đó được Pháp Quốc Slane bảo mật rất kỹ, ngay cả Guild Ma Thuật Sư của tôi cũng không có tí tin gì. Có lẽ cho dù có thể đến đó điều tra, câu trả lời nhận được cũng chỉ là ảo tưởng――hay câu trả lời cũng chỉ là sự phỏng đoán không căn cứ.”
Tên của người đã đưa Potion cũng được viết trên tờ giấy.
“Momon sao? Đã gọi người đó đến đây chưa?”
“Vâng. Tôi đã hẹn ngày hôm nay. Vẫn còn 1 tiếng nữa……”
“Vậy sao…… Nếu vậy hãy lắng nghe câu chuyện một cách bình tĩnh. Nếu như có thể trốn thoát bằng cách tắm chai Potion đó, vậy loại Potion đã giúp trốn thoát là gì? Liệu anh ta có cho xem nó không? Và hơn nữa tôi muốn biết đó là loại người như nào?”
Panasolei rót nước vào cốc, và rồi uống. Việc nói quá nhiều khiến cho cổ họng ông khô ráo, một sự mát lạnh dễ chịu chảy vào.
“......Hah. Về lý do xảy ra cuộc chạm trán trong hang, anh có biết tại sao không?”
“Tôi chỉ có thể đưa ra dự đoán. Như đã đề cập trước đó, Vampire dễ bị tổn thương bởi ánh sáng.”
Khi Theo chỉ một số nơi trên bản đồ, Panasolei lắng nghe. Xác nhận Panasolei không nói gì, anh tiếp tục nói.
“Về cơ bản, Vampire thích những nơi mà ánh sáng mặt trời không chiếu tới. Và hầu hết Vampire khá tự cao với những người sống, do đó chúng không sống trong các thành phố có nhiều con mồi, nhưng cũng không sống ở những nơi như cống rãnh, chúng thích cư trú ở dưới lòng đất sang trọng. Nên chúng thường ra ngoài để tìm kiếm những hoang động lớn.”
“Nói tóm lại là nó đang tìm nơi trú ẩn…...phải không?”
“Phải. Ngoài điều đó ra tôi không thể nghĩ ra khả năng nào khác. Nó đã tàn phá nơi đó, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nó đang tìm kiếm một Magic Item……”
“Vậy à……”
Về con Vampire, những điều ông muốn nghe gần như đã đủ rồi. Sau đó ông muốn nghe câu chuyện của người được gọi là Momon, để tìm ra giải pháp cuối cùng.
Vấn đề khác có lẽ là làm sao thực hiện nó trong thời gian quy định.
“Vậy. có một điều tôi muốn hỏi trước khi người tên là Momon đến…...Đặc biệt là với người đứng đầu của Guild Mạo Hiểm Giả là Pluton, và người đứng đầu của Guild Ma Thuật Sư là Theo.”
Nhìn vào khuôn mặt của Pluton, Theo, Lizzie, Gignal, rồi Panasolei nói.
“Ở đây, có ai biết về cái tên là Ainz Ooal Gown không?”
4 người họ nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên và lắc đầu. Thay mặt những người còn lại, Pluton hỏi.
“Tôi chưa từng nghe thấy cái tên đó, nhưng người đó là ai?”
“Hm…...Thật sự tôi cũng không biết rõ về người đó. Tôi chỉ nghe được một chút từ Gazef-dono…….”
Panasolei như suy nghĩ gì đó, im lặng một lúc rồi tiếp tục nói.
“Có lẽ những gì tôi nghe được chỉ là tin đồn, nhưng một ngôi làng gần E-Rantel đã bị tấn công bởi những kẻ mặc giáp như kỵ sĩ Đế Quốc. Mà, những kẻ đó đã bị giết. Đó là tên của pháp sư đã giải quyết những tên đó và cứu dân làng.”
“Hôh.”
Một tiếng cảm phục của ai đó.
Kỵ sĩ của Đế Quốc, được trang bị vũ khí và cũng rất tinh nhuệ. Binh lính của Vương Quốc thì trái ngược lại hoàn toàn. Việc có thể đánh bại nhiều quân Đế Quốc, chỉ có 1 mình, đều đó cho thấy pháp sư ấy rất giỏi. Mah, cho dù có là giả dạng thì họ cũng không phải là đồng đoàn. Ít nhất cũng tương đương với kỵ sĩ của Đế Quốc.
“Và pháp sư ấy không trực tiếp chiến đấu, mà bởi một con quái vật như kỵ sĩ. Sức mạnh của con quái vật đó đã được Gazef xác nhận bằng một trận đấu kiếm, kết quả trận đấu là hòa. Nếu đối phương thật sự nghiêm túc, thì có thể vượt qua cả anh ta.”
“......Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một điều vô lý như thế trong căn phòng này.”
Nghe Theo nói thế, Lizzie và Gignal cũng gật đầu đồng ý với điều đó.
“Thật chất, các pháp sư chủ yếu chỉ điều khiển những con quái vật yếu hơn. Nếu họ tập trung nhiều pháp sư và làm một nghi thức lớn, hay nhờ sự trợ giúp của các Magic Item mạnh mẽ, một kết quả khác có thể được tạo ra. Nhưng…...cơ bản là không thể nào.”
“Điều đó có nghĩa, vị pháp sư đó có sức mạnh hơn cả thứ được gọi giống như là kỵ sĩ, kẻ đã chiến đấu với Gazef-dono.”
Khi nghe những lời nói đó, Lizzie cười cay đắng.
“Điều đó là thật sao?”
“Mah, sẽ tốt hơn khi nghĩ đó chỉ là lời nói quá của Gazef-dono, anh ta đã đề cao đối thủ của mình.”
“Uhm. Có lẽ đúng là vậy……”
Điều khiển một con quái vật mạnh hơn Gazef.
Nếu đó là sự thật, thì sức mạnh của người đó cũng tương tự với pháp sư mạnh nhất là Fluder, hoặc có lẽ còn hơn. Từ những gì họ biết, điều đó là không thể tin được. Ai cũng có một cảm giác như thế.
“Điều tôi thật sự muốn hỏi, điều đó…...mọi người nghĩ xem có liên quan gì nhau không? Sự tồn tại của một Vampire với sức mạnh kinh khủng đó. Và sự xuất hiện của một vị pháp sư bí ẩn đã cứu lấy ngôi làng.”
Im lặng, mọi người đều lạc trong suy nghĩ. Người đầu tiên nói là Theo.
“......Một sự trùng hợp đến kỳ lạ nhỉ.”
“Thế nhưng, một mặt cứu làng, một mặt giết người. Có một sự mâu thuẫn ở đây.”
“Nếu vậy――”
Vào lúc này, xuất hiện nhiều ý kiến khác nhau. Nhưng, đều là ý kiến mâu thuẫn, không có câu trả lời thỏa đáng. Và rồi, Gignal lẩm bẩm.
“Nếu nghĩ theo hướng đối nghịch nhau thì sao? Vì sự xuất hiện của Vampire nên pháp sư ấy đang tìm kiếm nó?”
“Nghĩ thế thì giúp ích được gì?”
Panasolei đáp lại với nụ cười lạnh lẽo.
Nếu là thế chả phải tuyệt vời sao? Thế nhưng, sự việc lại không thuận lợi như thế.
Hi vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều. Thay vào đó, tốt hơn là nên tính những trường hợp tệ hơn nhất. Đó là quan điểm của Panasolei, nên ông loại trừ những trường hợp thuận lợi.
“Hiện tại không có đủ thông tin, cho dù có nói đến đâu, cũng chỉ là giả định. Vấn đề về Ainz Ooal Gown, chúng ta sẽ thảo luận sau.”
“Đúng vậy. Guild Mạo Hiểm Giả của tôi cũng sẽ nỗ lực để tìm kiếm thêm thông tin.”
“Nhờ anh, Pluton. Tiền không phải là vấn đề.”
“Uh, tôi hiểu rồi.”
“Giờ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi trước khi Momon đến. Pluton, xin lỗi nhưng có thể cho tôi biết thông tin về người tên Momon không?”
“Không vấn đề gì. Vậy hãy nói điều này ở phòng của tôi.”
Mọi người trong phòng đứng dậy, và bắt đầu di chuyển ra ngoài. Số người ra khỏi căn phòng đó, tổng số là 7.