“Cái món quái quỷ gì đây!”
Một tiếng thét dữ dội và tức giận vang lên, sau đó là âm thanh của muỗng và dĩa rớt xuống vang ra khắp xung quanh.
Mắt của vài người trong nhà hàng đã hướng đến người phụ nữ.
Cô gái ngồi ở đó. Từ “xinh đẹp” cũng không đủ để diễn tả được vẻ đẹp của cô. Vẻ đẹp của cô có thể sánh ngang với người đẹp nhất trong Vương Quốc, người được gọi là [Hoàng Kim Công Chúa]. Mặc dù khuôn mặt của cô hiện tại đang nhăn nhó vì sự giận giữ, nhưng cũng không thể làm mờ đi vẻ xinh đẹp của cô.
Cô hất mái tóc dài ra sau, và sờ vào cái băng buộc tóc trong sự khó chịu, cô đang tỏ ra không hài lòng với những món ăn được bày ra trước mặt. Dù cho cô trông càng đáng yêu hơn nhờ đôi mắt thấm chút buồn bả nhưng vẫn khó lòng giấu đi sự bất mãn.
Trên bàn đầy món ăn.
Những ổ bánh mì còn nóng mới ra lò được trưng bày một cách đặt biệt trên giỏ bánh mì. Một miếng thịt có một loại sốt với nhiều gia vị tạo ra một mùi thơm khó cưỡng. Còn có một dĩa Salad được làm bằng rau tươi và vẫn còn rất giòn.
Nơi này là nhà hàng sang trọng nhất trong tòa thành E-Rantel――Shining Golden Pavilion, nơi các món ăn được làm bằng các nguyên liệu đã được yểm ma thuật , vì vậy chúng luôn tươi mới. Nó chỉ phục cho những hoàng gia và các thương gia giàu có, bất cứ ai cũng sẻ phải hài lòng với nó, ngoại trừ cô gái này đây. Hầu hết mọi người đều bị bất ngờ, và một số người tự hỏi không biết thường ngày cô ăn gì.
“Nó chẳng có gì ngon cả!”
Nghe thấy câu nói này, bất cứ ai cũng có biểu hiệu ngạc nhiên. Không, chỉ có người quản gia đứng đằng sau cô vẫn không hề có biểu hiện gì.
Đó là những lời được nghe từ một nhà hàng phục vụ những món ăn sang chảnh nhất, các món ăn được làm từ những đầu bếp giỏi nhất. Một số người còn lắc đầu qua lại như nghi ngờ rằng họ đã nghe nhầm.
“Mou, ta không muốn ở lại thị trấn này nữa, hãy chuẩn bị khởi hành sớm đi!”
“Nhưng, thưa Ojou-sama. Bây giờ cũng sắp tối――”
(TL: Cô Chủ hay Tiểu Thư cũng được)
“Câm miệng! Ta đã nói là đi là đi!”
“Tôi hiểu rồi.”
“Hứ! Làm việc đi Sebas!”
Cô vứt cái nĩa trên tay đi, nó phát ra tiếng “kachan”. Cô đứng lên khỏi bàn, trong khi vẫn giữ vẻ mặt không hài lòng. Rồi rời đi khỏi phòng ăn với những bước chân ám chỉ sự bực tức của cô không có dấu hiệu giảm xuống.
Mọi thứ trở lại bình thường, giống như sự bình yên sau khi cơn bão đi ngang qua.
“Tôi vô cùng xin lỗi tất cả mọi người.”
Ông ta đi lại cái ghế, chỗ mà người phụ nữ vừa đứng lên lúc nãy, đặt nó lại vào vị trí cũ. Người quản gia từ từ cúi đầu xin lỗi với tất cả mọi người trong phòng. Mọi người đều chấp nhận lời của ông, một số người còn nhìn ông với ánh mắt thông cảm.
“Chủ quán.”
“Vâng.”
“Tôi xin lỗi vì cách cư xử của Ojou-sama. Và như một lời xin lỗi, ta xin trả chi phí tiền ăn của tất cả mọi người trong căn phòng này.”
Nghe điều này, một số người không thể giấu được khuôn mặt vui mừng. Mọi người sẽ phải trả một khoản tiền lớn để dùng bữa trong quán trọ hạng nhất này. Bởi vì ông ta nói sẽ trả tiền, nên mọi người đã không còn bận tâm đến sự khó chịu mà cô gái kia gây ra.
Chủ quán không hề ngạc nhiên chút nào, ông đã quen với cái cảnh tượng này. Nó đã lặp đi lặp lại nhiều lần kể từ khi người phụ nữ đó và ông quản gia đến đây.
“Sebas-san,có vẻ như ông gặp nhiều rắc rối to nhỉ.”
Một người đàn ông trung niên đang ăn giữa chừng, nói với Sebas. Đáp lại, Sebas chỉ nở một nụ cười.
Sau đó, mắt của Sebas hướng về phía người đàn ông đang ăn như hạm trong góc căn phòng. Nhận thấy điều đó, người đàn ông có dáng vẻ nghèo nàn đứng lên và đi nhanh về phía Sebas.
Người đàn ông này hoàn toàn không phù hợp với những người khách ở đây. Nhìn vẻ ngoài của gã có thể nhận thấy rằng đây là một người không đáng tin chút nào. Gã ta hoàn toàn nổi bật ở nơi này.
Mặc dù bộ quần áo phù hợp với những người trong nhà hàng này, nhưng nó trông giống như một gã hề cố gắng mặc một bộ đồ sang trọng vậy.
“Thưa ngài Sebas.”
“Có chuyện gì vậy, Zack-san”
Kẻ được biết đến với cái tên Zack dõng dạc lên tiếng. Nhiều vị khách không thể không cau mày. Rõ ràng là hắn đang cố nịnh bợ gì đó.
Tuy nhiên, sắc mặt Sebas vẫn không thay đổi.
“Tôi chỉ là một kẻ làm thuê, nhưng liệu nó nên xem xét lại khi khởi hành vào lúc này?”
“Có phải do ngươi gặp chút khó khăn khi điều khiển xe ngựa vào ban đêm?”
“Mah, đó cũng là lý do, và tôi vẫn chưa chuẩn bị xong vài việc.”
Anh gãi đầu. Mặc dù đã được gội sạch, nhưng giống như gàu có thể sẽ bay tứ tung ra vậy. Những người gần đó, họ có nhận ra nó rớt lên người họ không, hay họ không nhận ra? Tốc độ gãi tăng dần lên.
“Ra là vậy. Tuy nhiên, lời của Ojou-sama phải được ưu tiên, và ta không nghĩ rằng cô ấy sẽ chấp nhận gợi ý rời đi vào buổi sáng.”
Lời của Sebas chắc như thép,và ông nở một nụ cười mạnh mẽ.
“Và như vậy, ta xin lỗi vì không giúp được gì, chúng ta sẽ phải khởi hành.”
“Nhưng… Vâng.”
Đôi mắt của Zack đảo qua đảo lại, gã không thể nghĩ ra nên nói gì tiếp theo. Zack cúi mặt xuống.
“Tất nhiên, không phải là ngay lập tức. Ta cần chút thời gian để chuẩn bị, ngươi cũng vậy đúng chứ?”
Nhận ra ánh mắt đầy xảo quyệt từ người đàn ông nghèo nàn, kẻ đang cố nói điều gì đó hoặc đang cố che đậy một kế hoạch mờ ám nào đó nhưng Sebas vẫn lờ nó đi.
“Vậy thì khi nào chúng ta rời đi?”
“Cũng phải. Khoảng 2 tiếng sau được chứ? Nếu lâu hơn nữa thì thị trấn này sẽ chìm trong bóng tối. Ta cho rằng đó là giới hạn của chúng ta.”
Một lần nữa, có thể thấy màu sắc vui mừng trong mắt gã. Sebas lại tiếp tục cố gắng lờ nó đi. Trong khi tự dùng lưỡi liếm môi nhiều lần, Zack mở miệng.
“Hehe, vậy thì không có vần đề gì cả.”
“Vậy thì ổn rồi. Giờ thì ngươi sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay chứ?”
“Hehe, tôi đã hiểu. Tôi sẽ ngay lập tức chuẩn bị, vì vậy hãy chờ một chút.”
Sau khi nhìn thấy Zack rời khỏi đây, tay Sebas phủi phủi không khí dơ bẩn quanh ông. Nó giống như bụi bẩn đã dính lên người ông vậy.
Trong khi giữ nụ cười trên khuôn mặt, ông cố kìm nén ước muốn thở dài trong mình.
Thành thật mà nói, ông cũng không hề ưa những sinh vật thấp kém. Những Thủ Vệ như Demiurge và Shalltear, có thể thích biến những kẻ như vậy thành một món đồ chơi, nhưng Sebas thì không.
Mặc dù Sebastian không chấp nhận sở thích đặc biệt này của Demiurge, ông không hề nói ra sở thích riêng của mình để tránh sự bất đồng quan điểm trong Nazarick.
Bất cứ thứ gì không thuộc về Nazarick đều là những sinh vật hạ đẳng. Đây là quan điểm cơ bản trong Nazarick.
Sebas đã có ý kiến riêng của mình về điều đó nhưng khi nhìn thấy một sinh vật đê tiện như Zack, ông cảm thấy cách suy nghĩ đó không hề sai.
Dĩ nhiên sẽ thật không khôn ngoan khi "vơ đũa cả nấm". Đáng tiếc, nhưng đến giờ vẫn chưa có sự tương tác nào có khả khăng khiến Sebas cảm thấy điều đó là sai.
“Yare yare.”
Sebas dùng một tay vuốt ve chòm râu được cắt tỉa gọn gàng của mình, ông suy nghĩ về bước tiếp theo.
Kế hoạch đã diễn ra suôn sẻ.
Tuy nhiên, cần phải xác nhận tiến độ thêm một lần nữa.
“Xem ra ông gặp rắc rối lớn rồi nhỉ.”
Trong khi Sebas đang chìm trong suy nghĩ, một người đàn ông ăn mặc đơn điệu bắt chuyện với ông.
Ông ta tầm 40 tuổi. Râu ông được cắt tỉa gọn gàng, tóc ông ta vẫn là màu đen dù có vài sợi tóc bạc trộn lẫn vào.
Bụng ông ta phình ra cho thấy đây là một người đã có tuổi và cũng là người có cuộc sống trù phú. Phong cách trang nhã, và bộ quần áo sang trọng cho thấy ông là một người cao quý.
“Đây là ngài Bardo-sama.”
Sebas nhẹ nhàng cúi đầu chào. Người đàn ông đó――Bardo nhanh chóng ngăn ông lại.
“Ah, đừng đừng. Xin đừng làm vậy.”
Bardo Louvre.
Ông là một thương gia kiểm soát phần lớn hàng hóa lương thực trong khu vực này. Ông là người nói với Sebas.
Trong thành phố được bao bọc bởi những bức từng này, là điểm tập trung lại trong suốt khoảng thời gian chiến tranh, ông là người có quyền lực rất lớn trong giới các thương gia cung cấp lương thực trong thành phố.
Khi số binh lính lên đến mười nghìn người, phải mất rất nhiều thời gian để cung cấp lương thực cho họ và còn phải qua các bước thủ tục phức tạp. Do đó, một chiến lược đơn giản được đề ra là cho quân lính của Vương Quốc là mang các vật dụng cần thiết trong các cuộc hành quân, và họ có thể bổ sung thêm lương thực khi đi đến các thành phố.
Và vì những lý do như vậy, các thương gia buôn bán lương thực và vũ khí có quyền lực đáng kể trong thị trấn này.
Rất khó để nói chuyện với một người như vậy chỉ bởi vì đang ở cùng một nhà hàng. Ông ta đã bắt chuyện với Sebas, chắc chắn là phải có lý do.
Theo phán đoán của Sebas, dĩ nhiên nó không phải là do sự cảm thông của ông ta đối với ông. Bởi vì trước đây họ chưa bao giờ gặp nhau, thay vì dựa vào sự quan tâm thì ông ta xem họ như những người thương gia lạ mặt giàu có và muốn làm quen.
Một lý do khác cho điều này có thể là do vẻ hấp dẫn của người phụ nữ dưới sự chăm sóc của ông.
“Sebas-san, điều này không tốt đâu.”
“Điều đó là gì vậy thưa ngài?”
Sebas giữ nụ cười như thường lệ, trả lời ông ta một cách lịch sự bởi vì ông hiểu những gì thương gia muốn nói.
“Đó không phải một người có thể tin cậy. Tại sao Sebas-san lại thuê một tên như thế, tôi thực sự không hiểu.”
Não Sebas hoạt động max công suốt. Ông đang cố tìm câu trả lời phù hợp nhất.
Không có cách nào ông có thể nói ra lý do thực sự vì sao ông lại thuê hắn ta.
Nhưng nếu trả lời không biết, thì trong mắt Bardo ông sẽ là một người có mắt nhìn người tệ và đánh giá của ông ta về Sebas cũng sẽ giảm xuống.
Mặc dù chắc chắn là sẽ rời khỏi thành phố này, ông muốn tránh điều đó nếu có thể. Ông ta có thể sẽ có ích trong tương lai.
“Có thể đúng là vậy. Tuy nhiên, không có ai khác làm việc tích cực như hắn. Cho dù bị nhiều người đánh giá thấp nhưng Ojou-sama lại xem trọng và thích sự nhiệt tình của hắn.”
Lão thương gia mỉm cười trong cay đắng. Đánh giá của ông ta về cô gái đó đã giảm xuống thêm một bậc.
“Điều này có thể hơi thiếu tôn trọng và vượt quá giới hạn của tôi, nhưng tốt hơn là ông nên có lời khuyên với cô ấy chứ?
“Điều đó có thể đúng như những gì ngài nói. Tuy nhiên, khi tôi nghĩ về lòng biết ơn của chủ nhân đối với tôi……”
“Tôi tin rằng lòng trung thành cũng rất quan trọng……”
Thương gia lầm bẩm trong miệng, ông đã nuốt đi những lời định nói tiếp theo sau đó.
“Nếu vậy thì tôi có thể cho ông mượn một người đáng tin cậy hơn của tôi?”
“Tôi xin từ chối.”
Mặc dù giọng điệu khá nhẹ nhàng, nhưng có thể cảm nhận lời từ chối như đinh đóng cột. Hiểu được điều đó, Bardo đưa ra một đề nghị từ một góc độ khác.
“Thật vậy sao? Nhưng tôi nghĩ tốt hơn nên có một vài vệ sĩ đã qua đào tạo. Từ đây đến thủ đô rất là xa. Và sự an toàn trên con đường đến đó cũng rất tệ.”
“Tuy nhiên.”
“Tôi cũng có thể cho ông mượn một số vệ sĩ đáng tin cậy nữa?”
Bảo vệ an ninh những con đường chính dẫn đến các thành phố lớn thuộc về thẩm quyền của các quý tộc, họ thường kiểm soát những khu đất đai mà có những con đường lớn đi ngang qua. Và nhờ vậy họ sẽ có quyền thu thuế đường bộ với những ai sử dụng con đường của họ. Sự thật là họ chỉ vì tiền, an ninh trên nhưng con đường đó vẫn rất tệ.
Có rất nhiều trường hợp những tên lính đánh thuê trở thành kẻ cướp bóc, chúng tấn công những người di chuyển trên những con đường lớn này.
Để giải quyết vấn đề này, [Hoàng Kim Công Chúa] đề xuất cần có những đội tuần tra trên những con đường dưới quyền cai trị của nhà Vua. Tuy nhiên, số lượng lính bảo vệ không quá nhiều nên hiệu quả mang lại cũng ít. Điều này chủ yếu do sự can thiệp của các quý tộc, họ sợ rằng quyền lợi của họ sẽ bị ảnh hương một cách nghiêm trọng.
Trong thành phố này, nguồn cung về lính gác không hề thiếu. Chỉ có một số ít Mạo Hiểm Giả ưu tú trong khi phần lớn còn lại thì lại là những tên cướp cải trang thành vệ sĩ, đây chính là lý do nhiều người thuê bị trở mặt và cướp tài sản. Sự việc này không hề hiếm gặp.
Vì vậy, nhiều thương gia đã thuê những Mạo Hiểm Giả hoặc những lính đánh thuê đáng tin cậy để làm vệ sĩ cho họ.
Trong số những thương gia như Bardo, những người có quyền lực đáng kể, họ sẽ biết những nhóm lính đánh thuê nào có giàu kinh nghiệm và đáng tin cậy. Tuy nhiên, thiện chí của ông đã bị từ chối.
“Nghe cũng được. Nhưng, Ojou-sama không thích bị người lạ bao quanh mình. Tôi không thể làm bất cứ điều gì mà khiến cô ấy không hài lòng.”
“Vậy sao?”
Bardo cau mày, biểu hiện của ông cho thấy sự lo lắng. Nó giống như biểu hiện của một người lớn không thể chịu đựng cơn tức giận của một đứa trẻ được nữa.
“Tôi xin lỗi vì đã từ chối lòng tốt của ngài.”
“Xin đừng bận tâm. Thành thực mà nói, tôi chỉ muốn đổi chút ân huệ, tôi chỉ muốn mối quan hệ 2 bên sẽ tốt hơn.”
Bardo cười vui vẻ. Sebas trả lời với một nụ cười.
“Không, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại sự hiếu khách của ngài với chủ nhân của tôi.”
“......”
Một tia sáng yếu ớt bỗng lóe sáng trong mắt Bardo. Nhưng nó đã được giấu đi ngay lập tức, người bình thường sẽ không thể phát hiện những thay đổi nào trong phút chóc. Tuy nhiên, với Sebas nó là quá đủ.
“――”
“Vậy, tôi vô cùng xin lỗi, nhưng Ojou-sama đang đợi tôi, tôi xin phép rời đi.”
Canh ngay vào lúc Bardo mở miệng, Sebas di chuyển.
Thấy được ánh mắt của Sebas đang như đang soi xét ông, ông than thở một hơi thật dài.
“――Hmmm. Vậy không có sự lựa chọn nào khác nhỉ. Sebas-san, nếu ông có đến đây một lần nữa, hãy đến gặp tôi. Tôi sẽ chào đón ông.”
“Vâng. Lúc đó rất mong sự giúp đỡ của ngài.”
Gõ “cốc cốc” vào cái cửa nhiều lần, Sebas bước vào phòng cúi đầu và nói “xin phép.”
“Sebas-sama.”
Sebas bước vào và đóng cửa lại, người phụ nữ cúi đầu chào ông. Nếu có những người trong nhà hàng ở đây, họ chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên. Người phụ nữ đang cúi đầu và chào ông là người phụ nữ gây ra nhiều điều phiền toái cho họ.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là cô chỉ mở một mắt――mắt bên trái của cô thì đã khép lại. Khi cô ở nhà hàng, nó hoàn toàn bình thường.
“Hmm. Không cần phải cúi đầu đâu, tất cả chỉ vì công việc thôi.”
Sebas nhìn vào căn phòng rộng rãi và đầy sự sang trọng.
Các căn phòng tốt nhất tại quán trọ này được chia thành 3 phòng, 1 phòng được thiết kế riêng cho vệ sĩ nên được làm bằng những vật liệu thô sơ. Phòng chính vốn dĩ được dành cho các quý tộc. Nên nó vô cùng lộng lẫy, quý phái mà người thường không thể nhìn thấy được.
Các hành lý đã được xếp gọn ở góc phòng, và chờ đến khi có người mang chúng đi. Sebas không phải là người để chúng ở đó, vì vậy chỉ có thể là một người đã lên đây trước.
“Ta đã định làm nó.”
“Ngài nói gì vậy. Sao thần có thể để Sebas-sama làm một việc như thế được.”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên――Solution Epsilon lắc đầu.
“Vậy sao? Mặc dù, hiện tại ta đã trở thành quản gia của cô.”
Sebas nhăn mặt.
Một Sebas bỗng nở nụ cười tinh nghịch trên gương mặt già cõi, đầy vết nhăn.
Chấp nhận nụ cười từ tận đấy lòng của Sebas, Solution cũng dần thả lỏng, nét mặt không còn nghiêm nghị nữa.
“Đúng vậy. Sebas-sama là quản gia của thần. Tuy nhiên, thần là thuộc hạ của Sebas-sama.”
“Điều đó cũng đúng. Bây giờ, công việc của cô đã xong. Tiếp theo là công việc của ta, hãy nghỉ ngơi đi.”
“Vâng. Cảm ơn ngài rất nhiều.”
“Giờ, ta sẽ đi thông báo cho Shalltear-sama.”
Sebas nhẹ nhàng nâng cái hành lý lớn nhất lên.
“Nhân tiện, tên đó làm việc tốt chứ?”
“Vâng. Hắn thực sự làm rất tốt.”
Solution đưa tay che con mắt nãy giờ khép lại.
“Tình hình hiện tại là gì?”
“Vâng――Hắn đang gặp một tên ăn mặc bẩn thỉu nào đó.”
“Thật tuyệt.”
“Ngài có cần biết bọn chúng đang nói gì không?”
“Không, điều đó không cần thiết. Ta sẽ mang hành lý ra xe ngựa. Hãy lắng nghe thay cho ta. Ah, lát nữa ngươi tóm tắt ý chính cho ta là được.”
“Đã hiểu thưa ngài.”
“Phải phải. Cô đã liên lạc được với Narberal chưa?”
Sebas khẽ nhắc nhở với Solution đang sững sờ. “Sẽ khó lòng liên lạc được với Narberal trong khi cô ấy đang thực hiện nhiệm vụ, nhưng với phép Do Thám của cô thì mọi chuyện sẽ dễ dàng thôi. ”
“Na-chan――Thần xin lỗi.”
Trong khi hơi đỏ mặt, cô che miệng bằng cả hai tay.
“Không sao đâu. Ta không để tâm nếu cô gọi cô ta bằng cách gọi thông thường.”
“Vâng. Eh, chì là Na-chan đang thực hiện lệnh của Ainz-sama. Vì vậy thần không muốn làm điều gì đó khiến cô ấy phân tâm……”
“Là vậy sao?”
“Trong số 41 Đấng Tối Cao, Người tạo nên Na-chan, Nishikienrai-sama cũng đã ẩn mình trong suốt thời gian dài. Thần tin tưởng vào sự trung thành của cô ta dành cho Ainz-sama. Và kể từ khi cô ấy nhận được mệnh lệnh trực tiếp từ Ainz-sama……”
Sebas gật đầu đồng ý. Điều đó thật sự rất tuyệt .
Tuy nhiên, hình tượng của Narberal vững chắc như sự trường tồn Nazarick. Dù Sebas đã không hề biểu lộ ra khi nhận mệnh lệnh, nhưng từ tận đấy lòng,
ông cảm thấy rất vui và cùng với đó một áp lực tương tự.
“Còn Solution thì sao? Cô dường như không thấy cảm thấy áp lực như Narberal.”
“Thần cảm thấy nhẹ nhõm vì có sự trợ giúp của Sebas-sama. Tất nhiên, thần cũng sẽ cố gắng hết sức để thực hiện mệnh lệnh của Ainz-sama.”
Solution đã nói với ý chí đầy sự quyết tâm và mạnh mẽ.
“41 vị Đấng Tối Cao…...những người còn lại đã lạc trôi phương nào rồi?”
Đó là sự tồn tại được biết đến như những vị thần cai trị ở Nazarick, họ kiểm soát tất cả mọi thứ trong Nazarick.
41 Đấng Tối Cao.
Hiện tại chỉ còn 1 người, người duy nhất còn ở lại――Ainz nhận được sự trung thành tương đương với tổng cộng 41 người, người đã trở thành Đấng Tối Cao mà họ tôn sùng và kính trọng nhất.
“Sebas-sama――Một ngày nào đó họ sẽ trở lại.”
“Đúng vậy. Ta đã phạm một sai lầm lớn.”
Vẻ mặt Solution đột nhiên có hơi biến sắc.
“――Dù sao đi nữa, thưa Sebas-sama, thần xin phép thay đổi chủ đề.”
Một luồng sát khí lạnh như băng tỏa ra, ngay cả không khí cũng như đang đóng băng lại. Solution không khỏi thốt lên sự run sướng, có thể cảm nhận qua giọng lạnh lùng của cô.
“Có chuyện gì, Solution?”
“......Sau khi xong việc với hắn ta, ngài có thể cho tôi chăm sóc hắn được không?”
Sebas đặt bàn tay rãnh rỗi của mình đặt vào chòm râu, trong khi vừa suy ngẫm vừa vuốt nó.
“――Cũng được. Nếu Shalltear-sama không bận tâm, ta cũng không phiền để cho cô làm những gì mình muốn.” Sebas tiếp tục nói để an ủi Solution, chân mày cô đang nhíu nhẹ lại và biểu đang tỏ ra thất vọng. “Sẽ ổn thôi. Nếu chỉ 1 gã đó thì chắc sẽ được thôi.”
“Vậy sao. Thần đã hiểu. Xin hãy nói điều đó với Shalltear-sama.”
Solution nở một nụ cười hài lòng trên khuôn mặt. Không giống như biểu hiện lúc nãy, bất cứ ai nhìn thấy chắc chắn sẽ say mê nó.
“Được thôi. Vậy hắn đã nói gì?”
“Hắn mong muốn được tận hưởng thần. Và vì vậy, thần cũng sẽ tận hưởng hắn.”
Nụ cười của Solution ngày càng mở rộng ra.
Cô rất mong chờ những điều sẽ xảy ra tiếp theo, có thể tìm thấy những nụ cười ngây thơ vô số tội đó ở những đứa trẻ.