Cuối cùng họ cũng quay trở về thành phố, nhưng thời điểm hiện tại trời đã tối.
Ánh sáng ma thuật được sử dụng để chiếu sáng con đường chính, loại người thường đi bộ trên con đường này cũng dần thay đổi. Số lượng phụ nữ và trẻ em bắt đầu giảm xuống trong khi số lượng đàn ông vừa hoàn thành công việc bắt đầu tăng lên. Nhiều âm thanh của sự vui vẻ phát ra từ các quán và cửa hàng ở bên đường.
Trong khi đó, có một chiếc xe ngựa sang trọng được kéo bởi 4 con ngựa di chuyển ngang qua Momon và những người khác. Nhiều người đã rất ngạc nhiên bởi vì giờ này vẫn còn một chiếc xe hướng về cổng chính. Tuy nhiên, họ nhanh chóng quên đi điều đó và tiếp tục di chuyển.
Chiếc xe ngựa báo hiệu cho Momon và những người khác dừng lại.
Một số người đi phía sau bày tỏ sự không hài lòng, nhưng có vẻ như không ai trong họ đủ dũng cảm để than phiền với những Mạo Hiểm Giả trước mặt họ.
“Làm tối lắm.”
“Anh cũng vậy.”
Đáp lại lời của Peter, Momon cũng cúi đầu.
“Tóm lại, yêu cầu công việc sẽ kết thúc ở đây. Anh cũng đã vất vả rồi, chúng ta sẽ chia tay nhau tại đây. Chúng tôi sẽ giải quyết những vấn đề còn lại với Guild.”
“Vậy sao? Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều.”
“Nhưng về tiền thù lao……”
Một đồng vàng được đặt vào tay Momon. Momon nhìn nó với chút sự nghi ngờ. Nó hoàn toàn khác so với những gì đã thỏa thuận.
“Không phải hơi quá nhiều sao?”
“Còn có tiền thưởng cho Momon đã tiêu diệt những con Goblin, 1 đồng bạc cho mỗi con. Tiền thù lao cho việc vận chuyển đồ đạc tổng cộng là 6 đồng bạc. Và ngoài ra còn có thêm chút tiền chúc mừng anh đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.”
Momon cảm thấy có chút e ngại về điều này, nhưng sau đó anh cũng bỏ đồng vàng vào túi.
“......Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ nhận nó.”
Sau đó, anh trả lại cái ba lô gần như trống rỗng và khá nhẹ cho Peter. Anh liếc nhanh về phía Ninya――
“Vậy thì, tôi sẽ đi hướng này.”
――Cúi chào, Momon bắt đầu rời đi.
Nhóm Axe of Cyclone nhìn cách anh đi khỏi đây mà không hề tạo ra một tiếng động. Sau khi anh khuất khỏi tầm mắt, Peter là người đầu tiên mở miệng.
“Điều này thật sự đáng ngạc nhiên.”
“Hoàn toàn đồng ý. Tôi không thể tin rằng anh ta là một dân làng chỉ mới bất đầu làm một Mạo Hiểm Giả.”
Đáp lại, Dyne cũng gật đầu đồng ý. Nó chỉ đơn giản là dấu hiệu của sự tôn trọng với một Mạo Hiểm Giả xuất chúng.
Lukeluther nhận ra khuôn mặt Ninya có gì đó không hài lòng, nhưng anh đã không nói ra lời nào. Tuy nhiên, một chủ đề khác đã xuất hiện.
“Có ai đã quên bất cứ điều gì mà muốn nói về anh ta không?”
Peter và Dyne nhún vai và nhìn Ninya. Hiểu được hàm ý của họ, cậu lắc đầu.
“Xem ra không có ai quên gì cả. Vậy thì tôi nghĩ tốt nhất là nên ngừng lại ở đây.”
“Vậy sao? Phải nói như nào đây, anh ta giống như một bức tường không thể xuyên thủng.”
Peter và Dyne cuối cùng cũng đã hiểu ý nghĩa của lời nói đó và nở một nụ cười nhạt. Một số Mạo Hiểm Giả mà họ thường không muốn ai chạm vào quá khứ của mình. Tốt nhất là đừng đụng vào ổ kiến lửa.
“Ngừng lại thôi. Và anh ta có thể đã được huấn luyện phải không?”
“Peter. Hãy cân nhắc về những việc khác nữa. Chẳng phải sao? Cho dù anh ta đã từng được huấn luyện, chắc hẳn phải có vài điều mà chúng ta không biết?”
“Thế còn việc một dân làng bình thường mà lại có những kỹ năng tìm kiếm như một Ranger hay Thief thì sao? ”
“Ah, khả năng đó cũng có thể nhưng……”
Trong khi gãi mặt, Lukeluther nói với một giọng khó hiểu. Có điều gì đó anh cảm thấy không hiểu được vì anh cũng là một Ranger.
“Bởi vì Peter cũng nghĩ thế, nên anh đã trả nhiều tiền hơn phải không?”
“Mah, anh ta có vẻ là một người tuyệt vời, nếu có thể tôi muốn tạo một mối quan hệ tốt với anh ấy.”
“Đúng là vậy. Chúng ta có nên điều tra không? Nếu chúng ta sử dụng những mối quan hệ của chúng ta, có thể có được một số thông tin.”
“――Tốt nhất là ngừng lại ở đây.”
Ninya đã phản đối lời đề nghị của Lukeluther một cách nhanh chóng. Cậu đã tính nói những điều khiến cậu nghi ngờ, nhưng đã nuốt trôi nó.
Nhiều lần kiến thức của Ninya đã cứu sống họ.
Mọi người đều nhận ra nét mặt đó của Ninya, nó ẩn ý rằng Ninya biết điều gì đó mà tốt nhất nhóm không làm.
“Đúng vậy――Chúng ta nên thật sự dừng lại.”
Ninya lẩm bẩm gì đó, họ cảm thấy như có cái gì đó nặng nề đang đề lên người vậy. Người cậu run rẩy một cách yếu ớt khiến cho họ cảm thấy ớn lạnh.
#================■================#
Nơi mà Momon tới không phải là quán trọ. Anh đi vào một con hẻm, và sau đó đi tiếp vào một con hẻm khác nữa. Mỗi lần như vậy, môi trường xung quanh ngày càng tối hơn và yên tĩnh hơn.
Đây là một khu ổ chuột.
Những khu nhà ổ chuột như là một mê cung ở những con hẻm, một mớ hỗn độn gồm những căn nhà tồi tàn và những căn nhà đã ngã sập xuống khiến cho đường đi bị thu hẹp lại. Đường đi đầy những ổ gà, tất cả đều ở trong tình trạng tồi tệ.
Khó có thể gọi những ngôi nhà này là nhà, chúng giống như những khung gỗ đặt kế nhau thôi. Trước đây thì nó còn được bọc lại bằng những sợi vải và có thể gọi là nhà. Nhưng hiện tại, nó chỉ giống như bộ xương không còn da.
Không khí ở đây như có mùi của những ngôi nhà cho chó không được làm sạch, thế nhưng Momon vẫn tiếp tục bước đi.
Không có quá nhiều ánh sáng. Tuy nhiên, ở phía xa có những người đốt lửa trại ở trên đường, nhưng nó chỉ đủ để nhìn. Trong con đường tối và hẹp, Momon đã không hề bị chậm nhịp trong bước chân của mình.
Ở nơi đồng cỏ thì còn có ánh sáng của những ngôi sao, nhưng ở đây thì nó đã bị che khuất bởi những tòa nhà cao, vì vậy ánh sáng của nó không tới được mặt đất.
Ở phía sau, có thể cảm nhận được sự ồn ào của con đường chính đối lập với sự im lặng đến đáng sợ ở nơi này.
Momon bước đi trong lặng lẽ.
Anh quay lại nhìn lần, tốc độ di chuyển của Momon có hơi xáo trộn, và anh đi chậm lại.
Đó là vì con hẻm phía trước có một nguồn ánh sáng phát ra. Một áng sáng màu đỏ nhấp nháp. Đó không phải là ánh sáng ma thuật, có thể là một lửa trại hoặc là một ngọn đuốc.
Rẻ vào con hẻm, Momon nhìn một lúc.
Tương tự trước, đó là một con hẻm hẹp và bẩn. Có nhiều ngôi nhà không có quá nhiều tầng nằm ở bên trái và phải, không khí ở đây có mùi như thức ăn thối rửa. Ở giữa hẻm, có một ngọn lửa được đặt ở góc con đường, áng sáng nhấp nháy của ngọn lửa thấp sáng một phần khu vực xung quanh con hẻm, nơi đây như sự kết hợp giữa ánh sáng và bóng tối.
Một khúc gỗ được ném vào lửa, và những tia lửa bắn ra.
Anh không hề nhìn thấy sự hiện diện của ai ở môi trường xung quanh.
“Vậy.”
Nhìn xung quanh, Momon nở một nụ cười lạnh như băng.
Hoàn toàn không nhìn thấy ai ở đây. Đúng vậy, không có xuất hiện trong tầm mắt của anh. Nhưng có những dấu hiệu. Và ma thuật của Momon cũng có phản ứng.
1, 2, có tổng cộng là 4……
Có vẻ như chúng đang mai phục. Không, chúng đang muốn phục kích mình. Nhưng, kẻ nào là người chủ mưu?
Momon xem xét đến khả năng những kẻ tấn công anh là những người vừa thuê anh, nhưng anh đã bác bỏ nó vì anh đã không làm bất cứ điều gì lộ ra chân tướng thật sự của mình.
Có quá ít thông tin. Đưa ra quyết định vội vã là không tốt. Tóm lại, cần phải để lại một tên nào đó để tra hỏi.
Anh nheo lông mày lại, suy nghĩ trong chốc lát. Ngay lập tức, Momon tiến lên phía trước. Bước đi của anh không hề vội vàng, và nó hoàn toàn tự nhiên.
Tiếp tục đi dọc theo con hẻm, Momon tiếp cận ngọn lửa.
Khi anh đến gần, những hình bóng ẩn trong bóng tối bắt đầu di chuyển, một cái lưới bung ra, nó rớt xuống Momon.
Nếu một người bị bắt bởi cái lưới đó, người bình thường chắc chắn sẽ không thể di chuyển. Cùng lúc đó, một người đàn ông cầm một cây gì đó giống như cây gậy di chuyển ra khỏi bóng tối, hắn giống như nhảy ra từ ngọn lửa. Có khoảng 3 tên.
Đầu tiên họ dùng phép tạo ra một cái lưới khiến anh ta không di chuyển được, sau khi chế giễu, chúng sẽ cướp tài sản của anh.
Momon hiểu được tình hình, và mỉm cười.
Momon đã lo lắng về hành động của mình vì không có đủ thông tin. Tuy nhiên, đây là một tình huống rất dễ hiểu. Ít nhất, phải bắt sống một tên để tra khảo. Nó đơn giản như đang giỡn.
Cái lưới mở rộng ra và trùm lên người Momon, anh như đã bị bẫy vào bên trong.
Tuy nhiên, như thể trượt qua người Momon, cái lưới rớt xuống đất mà không hề trúng anh.
“Đáng tiếc.”
Ở trên cái găng tay, Momon có đeo một chiếc nhẫn.
Ring of Freedom (Chiếc nhẫn của Sự Tự Do) . Chiếc nhẫn này có khả năng loại bỏ tất cả hiệu ứng gây cản trở như trói buộc và tê liệt. Ainz đã rất lo lắng về việc Momon bị bắt, nên đã đưa nó cho cô. Và như vậy, cái lưới không ảnh hưởng đến Momon.
3 người đàn ông đã rất ngạc nhiên bởi vì cái lưới đã không trúng mục tiêu. Đó là điều hiển nhiên. Bởi vì lối suy nghĩ thông thường như “ếch ngồi đáy giếng” của họ đã không hề nghĩ đến việc sẽ xảy ra trước mắt họ.
Vì tình huống này vô cùng bất ngờ khiến họ cứng đờ ra, và không thể tiếp tục theo kế hoạch được nữa.
Đã quá trễ. Không, phải nói rằng mọi thứ đã quá trễ kể từ khi quyết định tấn công Momon.Sau khi Momon kích hoạt ma thuật, 6 quả cầu ánh sáng bay ra từ tay anh, nó bay vọt vào không trung.
2 quả bay lên hướng mái nhà, ngay vị trí chiếc lưới rơi xuống. Một tiếng nổ lớn khi những quả cầu bay tới hắn, sau đó là âm thanh của cơ thể rớt xuống mặt đất, khiến ai nấy đều sững sờ.
4 quả còn lại tách ra và tấn công vào 2 cái bóng ẩn sâu trong con hẻm. 2 tên đó ôm bụng và thở hổn hển hấp hối cùng một lúc, sau đó chúng gục ngã xuống đất.
Choáng váng vì bị tấn công đột ngột, tên sống sót cuối cùng bỏ chạy hướng ngược lại với Momon. Cuối cùng hắn cũng đã hiểu được tình hình của mình.
“Hah.”
Momon thở dài khi thấy người đàn ông đáng thương đó bỏ chạy.
Chạy cũng vô ích, không có cách nào mà hắn có thể chạy thoát được. Momon thở dài vì hành động của hắn chỉ làm hao sức lực.
Momon kích hoạt ma thuật mê hoặc với người đàn ông. Và rồi anh nói.
“Chờ đã, anh bạn.”
Đôi chân bỏ chạy trong tuyệt vọng của người đàn ông đã dừng lại. Và hắn ta nhìn Momon với vẻ mặt sợ hãi.
“Chờ chút đã, anh bạn.”
Trong khi Momon lặp lại lời kêu gọi của mình, anh tiến tới người đàn ông một cách chậm rãi. Hắn quay mặt lại nhìn mặt Momon, khuôn mặt của hắn trở nên thoải mái như hắn gặp lại một người bạn đã rất lâu không gặp.
“Cái gì, có phải cậu là――”
“Đúng vậy.”
Hai vai của người đàn ông nhẹ nhõm. Thấy vậy, Momon mỉm cười và từ từ bước tới . Đó có thể là một nụ cười khinh bỉ hay chế nhạo, nhưng người đàn ông hoàn toàn không để ý.
Thấy một người bạn mà hắn tin tưởng từ tận đáy lòng đang trước mặt, hắn đứng dậy.
Momon đi chậm về phía người đàn ông.
Khi anh đến gần người đàn ông bị trúng ma thuật mê hoặc, anh đi ngang 2 tên lúc nãy trốn trong bóng tối. Chúng đang nằm trên mặt đất, những giọt máu tươi đang chảy ra từ miệng của chúng. Từ đây có thể thấy máu dính trên quần áo của chúng.
Những cây gậy xấu xí nằm ở bên cạnh chúng.
Rõ ràng 2 tên này đã phải chịu đựng một cơn đau rất dữ dội và trầm trọng, khuôn mặt đã đông cứng lại của chúng vẫn còn biểu hiện của sự đau đớn, nhưng không còn có dấu hiệu cử động.
Có một ma thuật áo giác là có thể làm cho một người với vẻ ngoài giống như cái xác chết trong trường hợp này, nhưng không có đấu hiệu cho thấy một ma thuật như vậy đã được sử dụng. Phép thuật cũng không có phản ứng. Vì vậy 2 tên này chắc chắn đã chết. Cũng không có dấu hiệu của sự sống ở trên mái nhà, chắc chắn hắn cũng chết như 2 tên này.
Khi đến gần Momon, người đàn ông phàn nàn.
“Thật là tàn nhẫn, tất cả bọn họ đều đã chết.”
“Mọi người đã tấn công tôi trước, nhớ chứ?”
“Mah, đúng là vậy nhưng giết chết hết bọn họ……”
Nhìn lên bầu giờ, người đàn ông tiếp tục lẩm bẩm lời than phiền. Cũng không trách được, hắn vẫn chưa chấp nhận những chuyện đã xảy ra―― Mình đành phải chiều theo sự bất mãn này của hắn vậy.
Ma thuật mê hoặc của Momon đã làm cho hắn nhìn anh thành một người bạn thân thiết nhất của hắn. Và như là một người bạn của hắn, những lời của Momon có một tác động nhất định đến hắn. Tuy nhiên, đây chỉ là ma thuật mê hoặc cấp thấp, nó không thể nào tẩy não hắn được. Sau khi thấy Momon phạm tội giết người, với tư cách là một người bạn, hắn có thể cố gắng khuyên Momon đầu thú.
Tóm lại, phản ứng của người đàn ông này là giống như một ai đó thấy người bạn của họ đã giết người. Mặc dù có một cảm giác tội lỗi, nhưng nó không quá lớn.
Momon nhìn xung quanh. Và quyết định không thể ở đây lâu hơn nữa. Cần phải dọn dẹp những cái xác. Những người canh gác đêm sẽ không đến khu ổ chuột này, nhưng để lại những cái xác sẽ gây nhiều phiền toái.
Ma thuật mê hoặc hiện tại có thời gian hiệu quả gấp đôi bình thường, nhưng nó không phải là một hiệu ứng vĩnh cửu. Anh cần phải làm rõ nguyên nhân đằng sau vụ phục kích trong khi ma thuật mê hoặc còn tác dụng.
“Ở đây rất nguy hiểm. Hãy đi theo tôi…...anh bạn.”
“Ah, tôi biết rồi.”
Người đàn ông đi theo Momon sau khi trả lời. Hắn tiếp tục trò chuyện với anh trong khi đi, nhưng Momon đã phớt lờ. Hắn không hề quan tâm dù phản ứng của Momon có lạnh lùng đến mức nào, điều này do ảnh hưởng của ma thuật mê hoặc.
Chưa đầy 1 phút sau, họ đi đến một nơi, đó là một ngôi nhà tồi tàn.
Căn nhà khá lớn.
Tuy nhiên, có thể nó đã không được tu sửa trong một thời gian dài.
Lớp sơn trên bức tường bắt đầu tróc ra vì tuổi tác. Theo năm tháng nó đã không thể chịu được những ảnh hưởng của thời tiết, hơn một nữa cửa sổ đã bị hư hỏng. Mái nhà cũng chẳng khá hơn. Những cái khung bằng gỗ đã bắt đầu mốc nát và những khúc gỗ rơi rải rác trên sàn nhà.
Tất nhiên, không có nguồn sáng trong căn nhà. Không, có chút ánh sáng của trăng rọi vào, có thể nói nó sáng hơn con hẻm.
Momon bước qua cái lỗ lớn ở bức tường.
Bên trong ngôi nhà trông như bị bỏ hoang và cỏ dại mọc đầy ở sàn nhà. Thấy thế, Momon suy nghĩ một lúc. Anh nghĩ đến việc có thể sẽ để lại dấu chân nếu bước lên. Tuy nhiên, Momon thấy người đàn ông ở phía sau bước vào nhà một cách bình thản và để lại dấu chân trên đó.
Sàn gỗ mục nát không thể chịu được trọng lượng của Momon, và nó vở vụn. Cái mái nhà bị hư hỏng làm cho ánh sáng của những ngôi sao lọt qua. Nó chiếu sáng Momon như ánh đèn sân khấu. Sau đó, Momon quan sát cẩn thận mọi thứ xung quanh.
Người đàn theo sau Momon bước vào một cách cẩn thận.
“Này này, ổn chứ?”
“Tôi ổn cả. Ở đây an toàn.”
“Vậy sao? Mah, nếu anh đã nói vậy.”
“Vậy tiếp theo là gì?”
Momon quay lại. Từ lúc bắt đầu, anh đã kích hoạt ma thuật để tìm kiếm dấu hiệu của sự sống.
Ở đó.
Ngoài người đàn ông ra, còn có 3 người khác trong khu vục này. Tất cả đều ở trong căn nhà. Momon sử dụng những giác quan sắc bén của mình để xác nhận vị trí của chúng.
“Etou, anh có thể chờ tôi một phút để tôi mang 3 cái xác tới đây.”
Những cái bóng xung quanh Momon bỗng nhiên di chuyển về hướng mà anh chỉ. Đây không phải là một phép ẩn dụ. Hai cái bóng thật sự chuyển động.
“Hả!”
Người đàn ông hét lên một tiếng. Hắn ta trông giống như một con vật nhỏ nhìn xung quanh bóng tối vậy. Dĩ nhiên, cho dù hắn có nhiều thế nào, cũng không thể thấy chúng.
“Giờ thì chúng ta đã có chút thời gian để nói chuyện với nhau.”
“Hả, nói gì giờ?”
“Dễ thôi. Tại sao anh lại tấn công tôi? Ai đã ra lệnh cho anh làm vậy?”
Nếu đó là một yêu cầu từ ai đó, thì vấn đề sẽ rất phức tạp. Sau khi nghe câu trả lời của người đàn ông, Momon thở phào nhẹ nhõm.
“Không có ai cả. Chúng tôi làm vậy chỉ để cướp tiền thôi. Tất nhiên, nếu tôi biết đó anh là, tôi sẽ không làm vậy, thật đó. Tôi là một người luôn đối xử tốt với những người bạn.”
“Hmmmm.”
Momon đã nghe được những điều cần nghe.
Momon nở một nụ cười, anh di chuyển một cách nhẹ nhàng mà không hề để lại dấu vết nào trên đám cỏ dại, anh tiến về phía người đàn ông. Khoảng cách gần đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Anh tháo găng tay ra và ngón tay đặt vào ngực người đàn ông, rồi anh kích hoạt ma thuật.
Người đàn ông mở to mắt, ôm chặt lấy cái miệng. Nước đang tràn ra khỏi miệng của hắn.
là ma thuật truyền nước vào phổi. Đây là một ma thuật cò thời gian Countdown trước khi nó kích hoạt. Nó vô dụng đối với những mục tiêu có thể thở được dưới nước. Nó cần một khoảng thời gian trước khi gây ra cái chết cho mục tiêu. Trong Yggdrasil, nó không phải là một ma thuật đáng sợ, bởi vì có nhiều cách để khắc chế.
Do bị tấn công, ma thuật mê hoặc trên người đàn ông đã bị loại bỏ. Hắn cảm thấy bị sốc vì ảnh hưởng của ma thuật và nổi sợ hãi đang ngày gia tăng, hắn bắt đầu vùng vẫy vì không thể thở được, và ôm lấy cổ họng. Vào lúc đó, Momon nhẹ nhàng nói với hắn.
“Vô ích thôi. Ngươi không thể nôn nước ra đâu. Ngươi có thể thử nuốt nó nhưng nó vẫn sẽ tích tụ trong phổi ngươi thôi.”
Người đàn ông nhanh chóng quay đầu bỏ chạy khi hiểu những lời của Momon. Tất nhiên, không có cách nào anh có thể tha thứ cho một hành động như vậy. Momon đưa chân ra và gạt chân hắn. Người hắn ngã xuống cái sàn tồi tàn, nó tạo ra một tiếng động lớn.
Momon đặt chân mình dưới người hắn, rồi lật ngược người hắn lại. Sau đó anh đạp lên bụng hắn, rồi từ từ truyền sức vào.
Trực giác của hắn biết được chuyện gì sắp xảy ra với mình, hắn cố đẩy cái chân của Momon ra, nhưng nó không hề xê dịch. Thậm chí hắn cố gắng xoắn người lại và quằn quại, nó cũng không hề di chuyển.
Có lẽ hắn đã cảm nhận được sức mạnh chênh lệch giữa hai người. Hắn cố gắng nắm chặt lấy tay trước ngực và khóc lóc cầu xin.
Sợ hãi, van xin, đau đớn.
Biển hiện của người đàn ông liên tục thay đổi. Momon lặng lẽ nhìn người đàn ông đang giữ lấy bàn chân của anh với khuôn mặt tuyệt vọng. Hắn cố đẩy bằng tất cả sức lực trong khi mặt đã đỏ bừng vì không thể thở được. Hắn cố gắng đẩy nó ngay hi vọng nhích được một chút thôi cũng được. Vào những lúc sinh tử, con người có khả năng đạt được một sức mạnh không tưởng để tự cứu lấy bản thân mình. Nhưng ngay cả sức mạnh sinh ra từ sự tuyệt vọng cũng có giới hạn trước sức mạnh áp đảo của Momon.
Trong khi cơ thể của hắn giãy giụa để bám lấy sự sống, Momon lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt đang đỏ bừng của hắn. Miệng Momon chuyển sang biểu hiện sự khinh bỉ.
Chẳng bao lâu, nước từ miệng hắn tràn ra ngoài, mắt của hắn trừng lên. Trông như một con rối bị đứt dây. Hắn không còn động đậy.
“Hummm.”
Với một tiếng khịt mũi nhỏ, nét mặt anh buồn chán giống như một đứa trẻ không còn hứng thú với món đồ chơi đó nữa, Momon nhấc chân ra khỏi cái xác.
Sau đó, Momon quay về hương những cái bóng đã quay trở lại.
“Các ngươi làm tốt lắm.”
Như đặt hành lý xuống, với sự chuyển động đột ngột của một cánh tay, 3 cái xác rơi xuống. Sự hiện diện của nó hoàn toàn bị che khuất trong bóng tối, hình dáng và dung mạo không thể xác nhận được. Tuy nhiên, nó có phản ứng với ma thuật của Momon.
“Giờ thì, hãy xuất hiện đi Shadow Demon (Quỷ Bóng Đêm).”
Những cái bóng không có độ dày đang từ từ giản nở ra. Nó giống như được chuyển từ 2D sang 3D.
(TL: nếu như gái 2D chuyển thành 3D thì sao?)
Hình dáng của chúng trông như một người gầy gò với cánh dơi mọc trên lưng, ngón tay biến thành một cái móng vuốt sắc nhọn.
Như được tạo ra từ chính cái bóng tối, nó có màu đen huyền. Thứ duy nhất có màu khác biệt là con mắt, nó có màu vàng rực nhẹ. Cái tên Shadow Demon rất phù hợp với nó.
[Chúng tôi muốn thấy hình dạng thật của ngài.]
“?”
[Chúng tôi muốn xác nhận rằng ngài là người mà Chúa Tể đã ra lệnh cho chúng tôi phải phục vụ.]
“Haa. Mah, trong trường hợp này thì…...trước lúc đó nói cho ta biết tên chủ nhân của các ngươi.”
[Tên của chủ nhân chúng tôi là Ainz Ooal Gown. Là một Đấng Tối Cao.]
“Được rồi.”
Momon thay đổi hình dạng.
Hình dạng của Momon không khác gì hình dạng khi cô ở Nazarick. Tuy nhiên, quần áo của cô đang mặc không thay đổi, làm cho Oppai lộ ra một chút.
“Như vậy được chứ?”
[......Chúng tôi không thể xác minh được danh tính của cô. Chúng tôi lặp lại lần nữa. Chúng tôi muốn thấy hình dạng thật sự của cô.]
“......Không còn sự lựa chọn nào khác nhỉ.”
Cô gãi đầu trong sự lúng túng, Momon hơi lưỡng lự. Cuối cùng cô gật đầu đồng ý với một khuôn mặt vô cảm xứng đáng giống với một cái mặt nạ Noh, viền của khuôn mặt cô biến dạng và tan chảy ra.
Để tả hình dạng sau đó của cô trong hai từ, thì đó sẽ là quái vật.
Đầu cô giống như một quả trứng màu hồng, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy vài sợi tóc đang mọc.
Vị trí được cho là chỗ cái mũi thì hoàn toàn không nhô ra, ở đó nó hoàn toàn bằng phẳng. Chỗ mắt và miệng thì chỉ là những lỗ trống. Đôi mắt, môi, lưỡi và răng hoàn toàn không tồn tại. Khuôn mặt giống như hình vẽ tượng trưng bằng cây bút đen của những đứa trẻ. Cơ thể cũng có sự thay đổi, Oppai đẹp đẽ của cô bị teo nhỏ lại như một quả bóng bị chích xì hơi bởi cây kim.
Cô tháo bỏ găng tay bằng Hemp ra, 5 ngón tay xinh đẹp của cô, được thay thế bằng 4 ngón kỳ quặc. Những ngón tay, chúng lúc lắc như bọ que, trong đó có một ngón đeo nhẫn.
Doppelganger――
Đó là hình dạng thật sự của Momon――Narberal Gamma.
Tộc Doppelganger, có thể đạt được nhiều hình dạng hơn bằng việc tăng cấp độ, cấp độ Doppelganger của Narberal hiện tại chỉ dừng lại ở một hình dạng, ở Lv 57 cô cần tập trung vào ma thuật. Vì vậy cô không thay đổi thành bất cứ hình dạng nào khoác ngoài hình dạng Maid của cô, nhưng cũng có thể sử dụng ma thuật ảo giác để thay đổi bề ngoài. Đó là lý do vì sao cô thích hợp để thâm nhập vào thị trấn và trở thành một Mạo Hiểm Giả.
Trong Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick, chỉ có 2 NPC là một con người và một bán nhân.
Các Maid chủ yếu là Homonculus, Narberal và những người khác, có những Maid có kỹ năng chiến đấu cũng thuộc trong số đó. Có tộc với tài ẩn mình, Slime săn mồi, tộc người sói, Dullahan và một Automaton.
Âm thanh giống như một con gió đi qua hang động.
Giọng nói kỳ lạ như bán nam bán nữ.
“Ngươi đã xác nhận được chưa?”
[Chúng tôi đã xác nhận được rằng ngài chính là Narberal Gamma mà Ainz-sama đã nói. Kể từ giờ chúng tôi sẽ là thuộc hạ của ngài.]
Narberal thay đổi lại hình dạng mà không thèm trả lời. Hình dạng của một Doppelganer đã biến mất, và thay vào đó là hình dạng của một người phụ nữ xinh đẹp. Vẻ đẹp này như là một sự dối trá khi so với hình dạng trước đó. Cô nhặt cái găng tay ở dưới đất lên, và đeo nó lại.
“Xuất hiện đi, Shadow Demon.”
Dù cho đã trở lại với chất giọng lạnh lùng như mọi khi, nhưng vẫn cảm nhận được cơn thịnh nộ khủng khiếp bị kìm nén. Cảm nhận được cơn giận, từ trong cái bóng, 2 con Shadow Demon lao ra và quỳ trước Narberal. Narberal đi tới con Shadow Demon đầu tiên.
“Nee, sao ta lại phải cho các ngươi thấy hình dạng thật của mình?”
Đưa chân lên, cô đá vào bụng của con Shadow Demon. Nếu đó là một trong những thành viên của Axe of Cyclone, nếu sử dụng lực quá mạnh, nó sẽ phá vở nội tạng của người đó.
Âm thanh đau đớn phát ra, người của con Shadow Demon trông như số 9 trong chữ Kanji (九). Không thể chịu nổi cơn đau, nó phát ra tiếng rên rỉ.
“Nếu đó là để kiểm tra những người được sinh ra từ bàn tay của các Đấng Tối Cao, thì ta có thể chấp nhận được. Nhưng sao ta phải cho thấy hình dạng thật sự của ta với những kẻ như ngươi? Hình dạng người phụ nữ này được tạo ra bởi những Đấng Tối Cao trao cho ta và nó rất đặc biệt.”
Duy trì khuôn mặt vô cảm, cô tiếp tục tung ra nhiều cú đá.
Cô không hề dừng lại. Narberal là một pháp sư. Phải mất nhiều thời gian để giết một con Shadow Demon ở lv 30 chỉ với sát thương vật lý. Đơn giản là vậy.
Lần nữa, cô tiếp tục đá.
Con Shadow Demon kia không hề có dấu hiệu sẽ ngăn cản cô lại.
Chất lỏng màu đen huyền chảy ra từ miệng con Shadow Demon và cơ thể của nó bắt đầu co giật không ngừng. Cuối cùng, Narberal cũng dừng lại.
“――Fu~. Ta tin rằng đó là những lời mà Ainz-sama đã nói, và vì ngươi là quân tiếp viện từ Ainz-sama, ta sẽ không giết ngươi.”
Cô nhẹ nhàng lau mồ hồi trên trán.
“Giờ thì, hãy dọn dẹp những cái xác sao cho không còn sót lại một miếng thịt. Có một nơi có Zombie và Skeleton mà chúng ta cai trị――”
Cô ra lệnh với con đã được tha lỗi. Vào lúc này, Narberal đang nhìn vào 1 chỗ trên bức tường――nghĩ về một nơi vượt ra ngoài cả vách tường, cô khép miệng lại.
――Cô bắt đầu suy ngẫm.
Mặc dù có thêm tay sai sẽ có nhiều lợi ích, nhưng nó cũng có nhiều khuyết điểm. Chủ nhân của cô gửi những thuộc hạ trước lúc đó phục vụ cho Ngài ấy. Điều này có thể gây ra sự khó chịu trong các thuộc hạ. Nó giống như nói rằng sức mạnh của cô là không đủ.
Bất cứ hành động nào khiến Ainz không hài lòng đều không thể chấp nhận được.
“――Không có ai cả, hãy dọn dẹp xác bọn chúng.”
[Vâng.]
“Sau đó, ta đã học được vài điều từ nhóm Party Mạo Hiểm Giả đó, vì vậy hãy xem cách chúng hành động. Nó sẽ hữu ích hơn cho ngươi nếu muốn quan sát những Mạo Hiểm Giả mạnh hơn.”
[Hah] (Vâng)
Thu thập thông tin bằng cách tham gia vào nhóm Party Mạo Hiểm Giả cấp thấp là cần thiết. Bởi vì các thông tin thu được chủ yếu liên quan đến những kiến thức cơ bản.
“Hãy bỏ trốn nếu ngươi bị phát hiện trong lúc theo dõi chúng. Ngươi được phép ra tay nhưng tuyệt đối không được tiêu diệt sạch bọn chúng, phải chừa lại vài tên để lấy thông tin. Đó là tất cả, bắt đầu hành động.”
Cô rời mắt khỏi con Shadow Demon đang cúi đầu, Narberal nhìn lên bầu trời. Ở phía xa xăm, sau những kiến trúc đổ nát là những ngôi sao lấp lánh.
<――Fly / Bay>
Người Narberal nâng lên khỏi mặt đất. Hoàn toàn chống lại trọng lực, nhẹ nhàng bay lên giống như một quả bóng.
Sau khi ma thuật được niệm xong, một cái gì đó quấn quanh người Narberal, một rào chắn vô hình được hình thành xung quanh cô.
Vượt qua cái mái nhà bị hư hỏng, Narberal bay lên bầu trời. Trước khi rời khỏi căn nhà tồi tàn này, cô đã sử dụng ma thuật để xác nhận rằng không có ai đang ở gần đây.
Cô bay lên cao khoảng 300 mét.
Những ngôi sao lấp lánh đang ở trên đầu cô, và ở đó, cô nhìn thấy vô số ánh đèn trên những con đường.
“Hahh.”
Ở nơi không có ai, và xung quanh là một không khí trong lành, Narberal hít thở sâu nhiều lần.
Công việc được giao cho Narberal, đó là một công việc khó khăn hơn cô tưởng.
Một công việc giết chóc hay tàn phá sẽ thú vị hơn. Với cô, phải mỉm cười với những sinh vật thấp kém thì nó vô cùng mệt mỏi. Tuy nhiên, nếu cô làm tốt công việc của mình, cô hiểu rằng Ainz sẽ rất hài lòng, vì vậy cô cần phải cố gắng hết sức.
“Ahh. Mou, mình muốn giết hết bọn chúng.”
Cô vươn vai như để giải tỏa cơn ê ẩm trên đôi vai. Narberal loại bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí. Mình sẽ có nhiều cơ hội trong tương lai. Cho đến lúc đó, mình phải chịu đựng.
“Hahh.”
Thở dài lần cuối, ma thuật bay hết tác dụng, và cô bắt đầu hạ xuống.
Có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc ở tai. Đuôi tóc và quần áo của cô phất phới trong gió.
Ngày mai có thể mình cần tìm một công việc khác. Trước đó, mình cần tìm một nhóm Mạo Hiểm Giả mạnh và ra lệnh cho bọn Shadow Demon. Công việc của cô xếp chồng như một ngọn núi.
“Mình phải cố gắng hết sức――”