Sau bữa sáng, bố mẹ tôi đi đến cửa hàng rau quả của họ ngay lập tức. Cả hai thường ra khỏi nhà vào lúc năm giờ sáng, nên hôm nay họ đi khá trễ.
‘Họ đi trễ bởi vì bữa sáng cùng con trai của mình.’
Cơn sóng của cảm xúc lần nữa dâng lên trong tôi khiến nước mắt trào ra. Đây là lần đầu tiên tôi có một bữa no như vậy trong một khoảng thời gian dài.
Tôi trên ghế và ngủ gật cho đến khi Sehee đánh thức tôi.
Con bé đã thay sang bộ đồng phục của trường và trông như một nữ sinh tao nhã.
Dù con bé là em gái của tôi, nhưng phải thừa thận một điều rằng con bé rất xinh đẹp.
“Gì? Sao lại nhìn em như thế?”
“Anh mừng vì thấy em như thế. Em đã lớn rồi.”
“A-Anh đang nói gì vậy?” Sehee đỏ mặt trước khi đánh vào tay tôi.
‘Hửm? Mình nói gì sai à? Nhưng cái cảm giác thoải mái gì đây?’
Chỗ mà con bé đánh khiến tôi nhẹ nhõm. Cứ như là được mát xa vậy.
“Ahh, tuyệt! Đánh anh nữa đi! Tiếp đi! Đánh tiếp đi!”
“Kyaaak! Biến thái~”
Slap!
… Sao em lại đột ngột tát anh thế chứ? Tôi xoa chỗ đang sưng lên trong khi Sehee thì hét lên: “Em đã đổ đầy bồn tắm với nước nóng rồi đấy. Anh sẽ khỏe hơn thôi. Tên anh trai biến thái ạ.”
“Rồi rồi …”
Con bé là kiểu luôn nổi giận với tôi nhưng cũng luôn quan tâm tới tôi.
“Nhưng tại sao mình lại là tên biến thái chứ?”
Sehee đến trường trong khi tôi ngâm mình trong làn nước ấm.
“Cứ như mọi sự mệt mỏi đã tan biến đi vây.”
Rồi một lúc sau…
Tôi rời khỏi phòng tắm và trả nợ thông qua chuyển khoản. Thật khó chịu khi mà nhìn số tiền của mồ hôi và xương máu biến mất ngay trước mắt tôi.
“Ugh… Thế giới này chắc chắn là địa nguc.”
Tôi cần ổn định lại. Do đó tôi kết nối vào Satisfy nhanh nhất có thể.
“Đống tên ấy được bán bao nhiêu nhở?”
Tôi xuất hiện ở nơi gợi lên khung cảnh của một ngôi làng thời Trung cổ của Châu Âu và ngay lập tức thốt lên lệnh “Bảng trạng thái.”
Tên: Grid
Cấp: 3 (75/500)
Nghề: Hậu duệ của Pagma
* Tăng tỉ lệ tạo thêm thuộc tính phụ khi chế tạo.
* Tăng tỉ lệ cường hóa vật phẩm.
* Mọi trang bị đều có thể sử dụng vô điều kiện. Tuy nhiên, sẽ có hạn chế tùy vào giá trị của vật phẩm.
Danh hiệu: Người trở thành Huyền Thoại
* Các hiệu ứng bất lợi sẽ không có tác dụng với bạn.
* Bạn sẽ không chết khi cạn máu.
* Có thể được thừa nhận một cách dễ dàng.
Máu: 336/336
Mana: 87/87
Strength(Sức mạnh): 24 + 5
Stamina(Thể lực): 22
Agility(Nhanh nhẹn): 16
Intelligence(Trí tuệ): 29
Dexterity(Khéo léo): 55
Persistence (Kiên trì): 21
Composure(Bĩnh tĩnh): 14
Indomitable(Bất khuất): 16
Dignity(May mắn): 14
Insight(Minh mẫn): 14
Điểm chỉ số: 60
Khối lượng: 3.095/1000
* Khối lượng mà bạn mang theo đã quá 200% nên tốc độ sẽ bị giảm 100%.
Cơ thể đang rất nặng và không thể nào sử dụng lực.
Khả năng nhận trạng thái “Suy yếu” rất cao.
“Cấp 3 hở… Huhu, vậy đây là tình huống của mình sao.
Chỉ số của tôi đã tăng lên nhờ vào việc chế tạo được vật phẩm Sử thi. Nhìn vào 60 điểm chỉ số tôi chưa đụng đến thì tôi đã ở vào khoảng cấp 26. Nếu trang bị thêm Đại kiếm Mamon và Giáp trụ Mengel thì khả năng chiến đấu của tôi nằm ở cấp 50.
“Vậy ra đây là cảm giác ưu việt mà chỉ những người đặc biệt biết sao? Huhuhut…”
Trong cái quảng trường đầy người này, tôi quên mất về sự khắc nghiệt của thực tại khi tôi độc thoại.
Rồi tôi chống tay lên hông, tôi cười như nhân vật chính của một bộ phim.
Phụ nữ qua đường nhìn tôi khinh bỉ và thì thầm với nhau.
“Có chuyện gì với tên kia thế. Đứng với cái thế như vậy trong khi độc thoại…”
“Chìm trong cái tôi? Hắn ta mắc bệnh hoang tưởng chăng?”
“Hắn ta xấu vãi nồi. Hắn chắc không có nổi một cô bạn gái đâu.”
Mọi khi, tôi sẽ bực mình nhưng hôm nay, tôi hạnh phúc đến mức chả thèm quan tâm đến cái nhìn của người khác.
Lờ đi những gì lũ kia nói, tôi kiểm tra kinh nghiệm của đống kỹ năng.
[Legendary Blacksmith’s Craftsmanship Skill] Lv 1 (3.7%)
[Legendary Blacksmith’s Breath] Lv 1 (2.0%)
Tôi từng nghĩ là sẽ tốt một thời gian dài để những kỹ năng này lên cấp.
“Có phải là nhờ việc tạo ra vật phẩm Sử thi không nhỉ?”
Tôi hướng đến sàn đấu giá trong sự vui vẻ.
Như thường lệ, sàn đấu giá vẫn rất rộn ràng.
“Giá cuối cùng là bao nhiêu nhỉ?”
Mức giá của một mũi tên Jaffa nằm vào khoảng 5 bạc. Tuy nhiên những mũi tên Jaffa mà tôi chế ra nằm ở hạng Sử thi nên tôi mong rằng nó sẽ cao hơn khoảng 3-4 lần.
Nếu so với những vật phẩm thông thường, khá là hợp lý nếu một vật phẩm cấp Hiếm sẽ có giá cao gấp 3 lần so với vật phẩm thông thường, còn loại Sử thi có lẽ sẽ gấp 7 lần.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng trở nên lo lắng.
Liệu có người chơi giàu nào sẽ bỏ ra nhiều tiền chỉ để mua tên chứ? Ngày từ đầu, vật phẩm tiêu thụ sẽ có giá thấp hơn so với vật phẩm trang bị.
‘Ừ, đừng trông mong quá nhiều.’
Tôi mở bảng đấu giá khi nghĩ rằng mình sẽ hài lòng nếu như chúng được bán với cái giá gấp đôi. Tuy nhiên …
“K-Keok…!”
Sau khi xác nhận giá bán của tên Jaffa, tôi chỉ biết câm nín.
Trong khi ấy, tôi có thể nghe thấy xì xào cả đám đàn bà đang nhìn tôi.
“Tên kia đang cười một mình tại quảng trường ư? Lạy chúa. Hắn ta đang làm gì vậy? Miệng hắn rơi ra rồi kìa.”
“Kyaaak~! Hắn ta chảy nước miếng kìa! Tởm quá!”
“Xấu xí. Hắn ta chắc chả có người yêu đâu.”
“Argh…Uhhh…”
Tôi có ngậm miệng lại nhưng không thể.
[Special Jaffa Arrow] (99 cái)
[Giá bán: 72 bạc cho mỗi cái]
Nó được bán với giá gấp 12 lần so với tên Jaffa thông thường!!
“Eh…uh…ặc…”
Tôi run rẩy chạm vào túi, rồi tôi lấy máy tính – vật phẩm mặc định cho tất cả người chơi ra. 99x72=?
“…7128…”
100 đồng bạc tương đương với 1 đồng vàng. 7128 đồng bạc tương đương với 71 đồng vàng và 28 đồng bạc. Và 100 đồng vàng rơi vào khoảng 120000 won tiền mặt.
“Không phải mình chế được 100 mũi tên 1 ngày sao?”
Nó xấp xỉ 1 ngày trong game. Nếu như tôi tính ra thời gian ở thực tế, thì tôi nhận được 84000 won dưới 6 tiếng.
“Hahahaha”
Tôi trở nên phấn khích. Những tràng cười mất kiểm soát trào ra từ miệng tôi, “Puhahahahat!”
“T-Tên kia cuối cùng cũng phát điên rồi!”
“Thảm hại! Hắn ta chắc chắn không thể nào có người yêu! Mẹ hắn có lẽ là người phụ nữ duy nhất trong danh bạ của hắn.”
‘Khụ, họ có cần phải nặng mồm đến thế không?”
Không, không thể để mình lay động bởi lũ này được.
‘Tĩnh tâm nào.’
Lúc này, tôi vẫn có thể cười được kể cả khi nghe những lời lăng mạ đấy.
‘Mình đã nhìn thấy một con đường rõ ràng rồi.’
Nợ ư?
“Mình sẽ trả toàn bộ trong game!”
Không cần phải đi lao động nữa. Nó sẽ lợi hơn nếu tôi kiếm tiền từ những vật phẩm tôi tạo ra trong game. Quả thật, Hậu duệ của Pagma chắc chắn là con ngỗng đẻ trứng vàng.
Tôi siết tay lại và rùng mình trong khi đấu giá viên đưa tôi nhưng đồng vàng và bạc.
Tuy nhiên, tại sao lượng tiền họ đưa lại thiếu nhỉ?
“Sao mấy người chỉ đưa tôi 60 vàng và 59 bạc?”
Đấu giá viên chỉ mỉm cười vào trả lời.
“Lượng tiền bị giảm mất 10 vàng và 69 bạc do phí hoa hồng. Tiền hoa hồng cho một vật phẩm cấp Sử thi là 15%. Cảm ơn ngài vì đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi.”
Phí hoa hồng là 8% cho vật phẩm thường và 10% cho vật phẩm hiếm. So với chúng, phí hoa hồng cho hạng Sử thi là quá đắt.
‘Thế thì phí hoa hồng cho vật phẩm hạng Huyền thoại là bao nhiêu chứ?’
Đột nhiên, hình ảnh của nhà đấu giá và công ty Mother’s Heart is Happy như chồng lên nhau.
Bóc lột thì vẫn không thay đổi dù ở có Satisfy hay thế giới thực đi chăng nữa.
“Chết tiệt… mình sẽ trở thành người lợi dụng trên xương máu kẻ yếu.”
Tôi sẽ chế được vật phẩm Huyền thoại - thứ mà không ai có thể làm được trừ Hậu duệ của Pagma.
Hai tỷ người chơi ở Satisfy sẽ bị bất ngờ!
“Nhưng đó là việc của tương lai. Ugh!”
Nước mắt chảy ra ngay khi tôi nghĩ về 15% tiền hoa hồng. Cũng là do hôm qua, tôi không thể mở một quán bán hàng vì phải đi làm để rồi tôi phải sử dụng sàn đấu giá.
Ngay khi có tiền, tôi có nên thuê xe để đến làng Wiston không nhỉ.
‘Mình có thể ở lại đây và kiếm thêm nhiều tiền nhờ mũi tên Jaffa nên liệu mình có thực sự cần đi đến đó không?’
Tôi đã từng cố gắng đến ngôi làng ấy vì tôi muốn tìm nơi săn bắn phù hợp hơn. Tuy nhiên, tôi không cần cố ôm lấy việc săn bắt và lên cấp khi mà tôi có thể kiếm lợi bằng việc chế tạo.
‘Thật tuyệt nếu như ở lại đây và làm thêm vật phẩm suốt thời gian ấy.’
Tuy nhiên, nếu có gì đấy khiến tôi phải xem xét lại, thì đó là việc lão Smith là tên đồng tính!
‘Nếu mà mình ở lại đây 1 mình với gã ta… nghĩ thôi đã thấy tệ rồi.’
Tôi không cần vội vã săn quái vào lúc này, nhưng sẽ thoải mái hơn khi sống ở ngôi làng phù hợp với cấp độ của tôi.
Cuối cùng, tôi quyết định di chuyển đến Wiston như kế hoạch và hướng thẳng về chiếc xe ngựa.
Như lần trước, tôi bắt đầu thương lượng về giá cả trong khi chuẩn bị một câu chuyện buồn nhất có thể.
“Đứa em gái ôm yếu của tôi đang chờ tôi ở làng Winston…”
“Ôi không! Tôi sẽ rời đi sau 1 tiếng, leo lên xe ngựa đi!”
“Nhưng tôi chỉ có 7 đồng vàng lúc này…”
“Ồ, tôi tưởng anh là khách đặt trước chứ. Xin lỗi nhá.”
Lần thương lượng đầu của tôi đã thất bại!
“Bà tôi mất vào ngày mà tôi sinh ra, và hôm nay là ngày giỗ của bà ấy. Tôi cần phải đến Winston ngay lập tức, nhưng tôi chỉ có 7 đồng vàng và 50 bạc …”
“Ừm, tôi muốn giúp anh lắm vì danh tiếng cũng như tình trạng của anh, nhưng sẽ rất lỗ cho tôi nếu như đến làng Wiston chỉ với 7 đồng vàng và 50 đồng bạc. Tôi xin lỗi.”
Ý định thương lượng lần 2 của tôi cũng thất bại. Con người ở đâu cũng dẫm đạp lên nhau cả.
“Mấy người nên đưa tôi một cái bánh chocopie, aaa, mấy tên này… Mấy người nên nhận ra rằng chúng ta như nhau cả thôi!”
Đến cuối, tôi thất bại trong việc thương lượng với cái giá mà tôi muốn, nhưng tôi đã kiếm được chiếc xe với giá rẻ nhất.
“Hãy đến Wiston nào. Nó nên là một chuyến đi nhanh và rẻ khi xét với số tiền tôi trả. Và hãy thân thiện đi! Ông nên thể hiện lòng hiếu khách đi chứ!”
“… Ta sẽ rất biết ơn nếu như chú mày im miệng đấy.”
Du hành luôn khiến cho con người phấn khích. Tuy chuyến đi này khá gập ghềnh và tên lái thì chả thân thiện chút nào nhưng tâm trạng tôi vẫn khá tốt.