Tôi bị choáng bởi cái diễn biến bất ngờ này, nhưng ngay lập tức lấy lại nhịp độ của mình và chạy tới bên Camille. Một cách tự nhiên, tôi hoàn toàn bơ đẹp cô con gái Tử Tước.
"Camille, em có sao không?"
Có vẻ như nàng ấy đã bất tỉnh, nhưng ít nhất là không bị thương.
Nhưng trên người nàng ấy có một chút mùi cồn... Nàng ấy xỉn rồi, đúng không?
"Em-... Cái đồ Bakamille!"
Tôi sẽ ngay lập tức đưa nàng ấy tới nơi khác để chăm sóc. Không thể cứ để nàng ấy như thế này.
Tôi nâng Camille dậy.
"Gì chớ, cứ tưởng đâu là cặp đôi nào đó đang làm chuyện ngu ngốc. Chẳng phải là tiểu thư này đã bất tỉnh rồi sao? Mà vậy thì chẳng phải là Nii-chan béo ở đằng kia đang dùng bạo lực để tấn công cô ấy à?"
Cái bóng vừa tấn công Dominique chầm chậm đứng dậy.
Nhân diện thực sự của cái cục đen thui đó thực ra là một trong những người hầu mặc đồ đen của nhà Jade; một cô nàng đeo kính với mái tóc đen thắt bím.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ta là hầu gái mà chúng tôi mới thuê gần đây để phục vụ trong biệt thự.
Do chỉ mới vào phục vụ trong biệt thự, cô ta hẳn là không biết mặt tôi, và cũng không biết mặt Dominique nốt.
"Con kia! Cái thứ hầu gái thấp kém như mày đang nghĩ gì vậy hả, dám đạp tao như thế!"
Dominique, người vừa bị xô bay đi đang chống đỡ lấy cơ thể nặng nề để đứng lên, và nhìn trừng trừng nào cô hầu với hơi thở nặng nhọc.
Cái gã này luôn tỏ ra kiêu căng với bất cứ ai địa vị thấp hơn mình, không một chút ngại ngần.
"Không có gì để nói hết! Người như ngươi, âm mưu làm những chuyện đồi bại với một cô gái đã bất tỉnh thì không có quyền lên tiếng!"
"Tiểu thư Camille thuộc về tao! Đó là tại sao tao có thể làm bất cứ gì tao muốn! Achille... Tránh xa khỏi cô ấy ra!"
Dominique chuyển ánh nhìn vào tôi, cất giọng đầy căm ghét trong khi phủi phủi cơ thể. Những lời hắn nói hoàn toàn vô nghĩa.
"... Đúng là rắc rối."
Dominique đã thực sự ghét tôi từ khi còn nhỏ rồi. Anh ta bơ 100% những gì tôi nói.
Và khi tôi bơ lệnh của anh ta, anh ta nhào tới tôi với đôi mắt vằn máu.
"Mày, đồ con ngoài giá thú-!"
Dominique điên cuồng lao tới tấn công tôi, nên tôi nhanh chóng né anh ta. Chẳng phải sẽ tệ lắm nếu anh ta đánh trúng Camille sao?
Bị mất mục tiêu, cả cơ thể to béo của anh ta mất thăng bằng và một lần nữa đổ nhào xuống sàn.
Tôi tuyệt vọng kiềm chế sự thôi thúc muốn sút bay cái đống thịt trước mặt mình vì dám động tay vào Camille, và thay vào đó dùng ma thuật trói hắn ta lại.
Và để làm điều đó, tôi khóa chuyển động của hai tay và hai chân anh ta lại.
"Tao không bao giờ! Không bao giờ cho phép! Cả vị trí Hầu Tước và Camille... Làm như tao sẽ để một thằng con ngoài giá thú như mày được động vào dù chỉ một ngón tay vậy!"
"Mình có nên dán luôn cái miệng ồn ào đó lại không nhỉ?"
Tôi bắn ma thuật vào miệng Dominique. Nó cực kỳ khó chịu khi nghe tên của Camille lại phát ra từ cái miệng đó.
"Cô kia, làm ơn đem hắn nhốt vào tầng hầm, đi bằng cửa sau."
Tôi gọi cô hầu với tóc bím người đang có mặt ở đây một cách tiện lợi. Tuy nhiên, cô ta lại bĩu môi một cách bất mãn.
"Hahh? Mang cái gã béo này á? Mắc gì tôi phải...?"
"Cô là hầu gái của gia đình chúng tôi, đúng chưa? Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, tuy nhiên... người mà cô phục vụ là tôi, cô biết không."
Cô hầu mở to mắt khi nghe lời nói của tôi.
"...Có khi nào?"
"Tôi là Achille Jade. Con trai thứ hai của gia đình này."
Và cái đống đang nằm trên sàn kia là con trai cả, nhưng mà... tôi cho rằng không cần thiết phải nói ra điều đó ngay lúc này.
Sau khi cho thấy việc đã hiểu được lời tôi, cô hầu nói rằng sẽ đi tìm một cái xe đẩy và hướng thẳng về phía nhà kho.
"Còn giờ thì..."
Tôi nhìn xuống Camille đang ở trong vòng tay mình. Nàng đang ngủ trong yên lặng, không hay biết gì những chuyện khác.
"Em đúng là quá sơ hở mà... Giờ anh biết phải làm gì đây?"
Tôi sẽ ngay lập tức tiến về dinh thự. Cũng không tệ khi được dành thời gian ở một mình với Camille trong phòng riêng cho tới khi buổi chiêu đãi bắt đầu.
"Achille-sama, ngài định đi đâu vậy? Em cũng s-..."
Ahh, cô ta vẫn còn ở đây, đúng không. Cô con gái Tử Tước đã bám theo tôi tới tận đây.
"Đi chăm sóc cho vị hôn thê quý giá của tôi..."
"Ôi chao, Achille-sama. Ngài đâu cần phải làm tới vậy vì một ả phụ nữ không biết xấu hổ, dám động tay vào cả anh trai của ngài chứ."
Tôi rất muốn xóa sổ người phụ nữ thô lỗ không biết xấu hổ này ra khỏi nơi đây ngay lập tức…
"Tiểu thư Wazzurri, làm ơn hãy quay lại chỗ bữa tiệc. Nếu không, vậy xin hãy rời khỏi chỗ này ngay lập tức."
Tôi đã cố gắng nói lời nhẹ nhàng hết sức có thể. Vì nếu không, tôi e rằng con người thật của tôi có thể sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.
"Thật là độc ác mà. Khi ngài lại đi chọn người phụ nữ đó thay vì là em... Em biết rồi! Achille-sama, ngài đang bị yểm một phép nào đó lên người bởi người phụ nữ đó! Nếu không, không cách nào mà ngài lại có thể yêu thích một người phụ nữ mà đầu óc lúc nào cũng kỵ lạ như vậy!"
"Làm ơn ngừng lại đi."
"Oohhhh, họ đang có một cuộc chiến tình yêu..."
Trong khi tôi đang có cuộc tranh cãi với cô con gái Tử Tước, cô hầu tóc bím lúc trước đã trở lại.
Cô ta quay lại mang theo một cái xe đẩy để chở Dominique và một vài đồng nghiệp hầu gái.
...Cách canh thời gian của cô ta vừa đúng chuẩn. Tôi quyết định sẽ để mấy cô hầu chăm sóc cho cái thứ khó chịu này.
“Làm ơn đưa quý cô đây quay trở lại. Và làm ơn hướng dẫn cho cô ấy đến lối ra."
"Achille-sama... Đã rõ."
Cô hầu lớn tuổi nhất trả lời. Cô ta là dân kỳ cựu, đã phục vụ cho nhà Jade suốt nhiều năm rồi. Hẳn là sẽ ổn thôi nếu tôi giao lại cô con gái Tử Tước cho cô ta.
"Gì ch-... Achille-sama? Em không quay lại đâu, ngài biết không? Em vẫn còn rất nhiều điều muốn tâm sự với ngài! Và hơn nữa, nếu ai đó phải rời đi thì đó phải là tiểu thư Camille rời đi trước! Cô ta đã uống tới mức say mèm rồi làm những việc không đứng đắn với Dominique-sama đó, ngài biết không? Trong khi đã có một vị hôn phu tuyệt vời như ngài, Achille-sama!"
Cô con gái Tử Tước tiếp tục lải nhải một cách tuyệt vọng.
Nghe vậy, những cô hầu nhìn nhau với một biểu cảm không mấy dễ chịu.
Ngoại trừ cô hầu với tóc bím là người mới, tất cả những người hầu trung thành còn lại của nhà Jade đều biết rất rõ mối quan hệ giữa tôi và Camille.
Chính bởi thế nên họ cũng chú ý thấy tâm trạng tồi tệ của tôi.
"Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu ngài thay đổi cách nói đi ư...?"
Sau khi liếc một ánh nhìn về phía cô con gái quý tộc, người vẫn đang níu kéo ở lại đây một cách lì lợm, tôi quay về phía những cô hầu và đưa cho họ một mệnh lệnh khác.
"Hãy đem theo cái thứ thô lỗ này vì dám xúc phạm vị hôn thê quý giá của ta, và đưa cô ta ra khỏi sân tiệc ngay lập tức."
Sau khi cúi chào đầy cung kính, các cô hầu ngay lập tức tiến hành mang cô con gái Tử Tước đi.
“Ngươi, đồ xấc xược! Một con hầu thấp kém mà dám đụng vào ta như thế! Achille-sama, Achille-samaa!”
Với sự chống cự không mang lại kết quả gì, cô con gái Tử Tước bị bao vây bởi các cô hầu, và rồi bị kéo ra khỏi gia trang.
Trong lúc chuyện đó xảy ra, cô hầu tóc bím và một cô hầu trẻ khác cùng nhau vác Dominique chất lên xe đẩy.
“AAAahhhh, mặc dù hiếm hoi lắm mới có một dịp ăn mừng lớn thế này, vậy mà tôi lại phải mang gã béo này…”
“Sau khi nhốt hắn vào trong, khóa cửa lại. Sau đó tôi sẽ giữ chìa khóa.”
“Đã rõoooo. Achille-sama, cả lối nói kính ngữ lẫn gương mặt bơ của ngài đều đang bị trôi đi hết rồi đấy, ngài có biết khônggggg?”
Trong khi cười nhạo, cô hầu với tóc bím rời đi với cái xe đẩy.
Những người duy nhất còn ở lại gần nhà chòi là Camille và tôi.
“Camille… Anh mừng là em vẫn an toàn, nhưng mà tại sao mọi việc lại thành ra như thế này chứ?”
Camille đang ngủ yên bình trong tay tôi.
Tôi quyết định sẽ mang nàng tới phòng riêng và chăm sóc nàng tại đó.