Sau khi đã gửi đi một lời từ chối tới các cô gái, tôi bắt đầu tìm kiếm Camille. Nhưng vẫn còn đâu đó một người đếch biết đọc bầu không khí…
"Thiệt tình đó, chẳng phải vậy cũng ổn sao-!? Em chắc là Camille-sama cũng đang có thời gian vui vẻ với người đàn ông nào đó khác mà. Mặc dù cũng phải can đảm lắm mới dám mời gọi một người như cô ta, hohohohoho!"
Hahahahaha, tôi có nên xóa sổ cô khỏi cái xã hội này không nhỉ? Tôi sẽ tận tình dồn ép cô cho tới khi cô không bao giờ có thể phục hồi lại được.
Đây là lần đầu tiên có ai đó dám nói những lời cay nghiệt như vậy về Camille.
"Như em nói đó, chúng ta nên vui vẻ với nhau."
"..."
"Achille-sama?"
Cô con gái Tử Tước nhìn tôi đầy ngờ vực khi tôi đột nhiên im lặng.
Tuy nhiên, có vẻ như cô ta lại tự hiểu sự im lặng đó theo hướng có lợi cho cô ta. Thành thật mà nói thì không thể nào hiểu nổi con người này đang nghĩ cái gì.
"Fufufu, em lúc nào cũng khao khát ngài, Achille-sama. Nên là..."
"Xin thứ lỗi."
Tôi cắt ngang lời cô ta.
"Tôi không có một chút sự khao khát nào dành cho cô và tôi cũng không hề có kế hoạch sẽ khao khát cô."
"...Ý ngài là sao?"
Dường như không thể hiểu nổi ý nghĩa trong lời nói của tôi, cô con gái Tử Tước chớp chớp mắt.
Cái vấn đề quá hiển nhiên đối với tôi lại thành ra là một câu trả lời không ngờ tới với cô ta.
"Như tôi vừa nói, tôi đang nói rằng tôi không hề có ý định sẽ nhận cô, người đã dám xúc phạm vị hôn thê quý giá của tôi, làm tình nhân."
Dĩ nhiên, ngay từ đầu thì tôi đã chẳng hề có ý định sẽ nhận bất cứ một cô nhân tình nào rồi.
Có vẻ như đã dần dần hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của tôi, cô ta bắt đầu run rẩy trong sự tủi nhục.
"Ngài đang nói rằng, em mà lại thấp kém hơn con nhỏ cuồng xăm đó hả?"
"Phải, theo mọi nghĩa."
Tôi nở một nụ cười dị thường với cô ta. Dĩ nhiên là mang hàm ý đe dọa.
"Vậy thì, tôi xin phép."
Tôi quay mặt và rời đi một cách nhanh chóng.
Xét từ tình huống này, có khả năng Camille đã bị thương hay đang gặp nguy hiểm. Tôi không nghĩ là Camille sẽ bị hại quá dễ dàng, nhưng dù cho có thận trọng quá mức thì cũng chẳng chết ai.
Dù sao thì sự hung hăng của một quý cô đang nổi cơn điên vì ghen tức nó đáng sợ một cách đáng ngạc nhiên, đó là điều mà chúng tôi học được từ trường hợp của tiểu thư Claire.
Mặc dù đã nói tới vậy với cô ta, có vẻ như cô con gái Tử Tước vẫn có ý định tiếp tục bám theo tôi, nên tôi nhanh chóng đi khỏi khu vực đó.
Tôi phải nhanh nhanh tìm cho ra Camille…
Sân tiệc giờ đây đông nghẹt người. Thành thật mà nói thì tôi không nghĩ là tôi sẽ tìm ra được nàng ấy ngay lập tức.
Tôi kích hoạt ma thuật tìm kiếm mà không chút ngại ngần. Tôi khá là lo lắng khi đây là lần đầu tiên tôi dùng ma thuật này, nhưng bạn sẽ không thể thoát khỏi khủng hoảng nếu không chấp nhận vài hy sinh.
Tôi lấy ra cây bút lông mà Camille đã tặng tôi làm quà và đuổi theo quả cầu ánh sáng.
Khi tôi làm vậy, quả cầu bay thẳng ra khỏi khu vực sân tiệc.
"Tại sao chứ?"
Là do nàng ấy bắt đầu cảm thấy muốn bệnh vì cồn nên đã rời khỏi sân...?
Tôi đuổi theo quả cầu trong sự hoảng loạn.
Camille đang ở trong một căn nhà chòi nằm xa khỏi khu vườn.
Với một người mà tôi không ngờ tới…
"Tại sai anh ta lại ở đây?"
Trong nhà chòi, có vẻ như ông anh nửa dòng máu Dominique của tôi đang trong trạng thái kích động và đang dần dần đè lên người Camille.
Nhân tiện thì tôi đã nhận ra Dominique có hành vi như kiểu anh ta phải lòng Camille từ trước.
Thỉnh thoảng khi nàng ấy ghé chơi, cặp mặt anh ta cứ dán chặt vào nàng với ánh nhìn cháy bỏng... Anh ta thèm khát nàng ấy.
Tuy nhiên, nếu mà phải nói thì, bất chấp cái thói xấc xược khi ở nhà, Dominique khi bước ra ngoài thì lại rất nhát. Tôi đã đánh giá thấp anh ta và nghĩ rằng anh ta sẽ không động tay vào vợ chưa cưới của người khác... nhưng có vẻ đây là ngoại lệ.
Nếu tôi không nhanh lên, Camille sẽ gặp nguy hiểm. Ngay lúc này, nàng ấy không có lấy một hình xăm nào nên không thể sử dụng hệ thống tự động phòng vệ.
Và, có thể là do say, nàng trông có vẻ lảo đảo.
"Camille!"
"Achille-samaa!"
Khi tôi đang cố lao tới, tay trái của tôi lại bất ngờ bị một bàn tay trắng mảnh mai bắt lấy.
"...-"
Đuổi theo tôi tới tận đây? Đúng là một sự ngoan cố đáng kinh ngạc.
Khi tôi quay lại, cô con gái Tử Tước đang đứng ngay đó.
"Thấy không? Nhìn đi. Chẳng phải Camille-sama cũng đang rất là tận hưởng đấy sao? Và hơn ai hết, đó lại là với Onii-sama của ngài. Thật là khó chịu màaa, thật là dơ bẩn màaaa."
Tôi im lặng gạt tay cô ta ra. Ngay lúc này, việc cứu Camille mới là chuyện ưu tiên.
Trong khi tôi đang bận rộn với người phụ nữ này, Camille đã ngã xuống sàn.
Dominique đè lên người nàng không chút ngần ngại. Tâm trí tôi sôi lên.
"Dominique!"
Từ đây, tôi sẽ không thể kịp dù cho tôi có chạy - tôi có nên bắn ma thuật vào anh ta?
Nó ổn, đúng không? Ý tôi là dù cho nếu có hơi thô lỗ một chút.
Khoảnh khắc tôi đưa tay về phía Dominique…
"Oi, tên kiaaaa! Mi đang làm cái quái gì ở giữa thanh thiên bạch nhật thế này vậy hả!?"
Một cái bóng đen bất ngờ xuất hiện và xô Dominique sang một bên.