Otokogiraina bijin shimai o namae mo tsugezu ni tasuketara ittai dou naru?

mũi tên tình yêu đen tối ấy đã nhắm trúng cậu rồi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đột ngột mất đi những thành viên trong gia đình là một nỗi đau không thể đong đếm nổi. Nỗi buồn kéo theo cùng cảm giác cô đơn kéo theo thời điểm ấy…là những thứ tôi phải ngậm ngùi quen dần cùng dòng thời gian trôi.

Lúc cha tôi mất đi, rồi vài năm sau là mẹ, tôi cảm thấy trái tim mình như tồn tại một khoảng trống. Dù không hiểu sao bên nhà nội không ưa tôi, nhưng bù lại ông bà ngoại lại yêu thương tôi hết mực. Vậy nên khi tôi vẫn còn đau buồn cho cái chết của cha mẹ, họ đã muốn tôi đến sống cùng mình.

“…Xin lỗi ông bà ạ, nhưng cháu vẫn sẽ ở lại ngôi nhà này.”

Tất nhiên, tôi rất cảm kích lời đề nghị của ông bà, nhưng tôi không muốn rời khỏi ngôi nhà vẫn còn những kỷ niệm của cha mẹ. Tôi không muốn rời khỏi nơi ký ức của chúng tôi vẫn còn lưu giữ. Tôi không rời khỏi cái nôi tôi đã thân quen từ lâu này.

Tôi đã từng lo lắng về vô số thứ, nhưng như đã nói, tôi vốn đã quen rồi. Cuộc sống không có cha mẹ dần trở về bình thường, và giờ tôi không còn chút khó chịu nào khi ở một mình nữa.

…Nhưng vẫn còn đó những cảm xúc không bao giờ phai mờ.

“Hayato.”

“Hayato ơi.”

Đôi khi tôi vẫn tưởng tượng. Tôi mơ thấy cha mẹ vẫn còn sống và vẫy gọi tôi. Tôi mơ đi mơ lại về một thế giới hai con người tôi hết mực yêu thương chưa hề biến mất, nhưng rồi tôi vẫn phải chấp nhận thực tại, những thứ đó quá viển vông.

Cảm xúc sẽ không bao giờ mất đi trong tôi là khao khát nằm sâu trong tâm khảm, khao khát tìm về hơi ấm gia đình. Ngôi nhà đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường, tôi có đôi chút cô đơn và nhạy cảm.

Mỗi lần như vậy, tôi lại phải tự nhắc nhở bản thân u ám như vậy là không tốt, và cố gắng thích nghi với hiện thực.

Đúng vậy…Mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi.

Tôi chắc chắn rồi tôi sẽ ổn. Nghe có vẻ hơi nghiêm trọng một chút, nhưng tôi không bi quan tới mức rời khỏi thế giới này chỉ vì cô đơn đâu. Bạn bè của tôi rất nhiệt tình, và giờ nói chuyện với Arisa, Aina cũng rất vui nữa.

Vậy nên sẽ ổn thôi. Chắc chắn là vậy, rồi mọi chuyện sẽ ổn.

-

“……”

“Ah, dậy rồi à?”

Tôi chợt mở mắt rồi chết lặng.

Bởi vì thứ trước mắt tôi không phải là hai quả bóng bay khổng lồ…là mà bộ ngực đồ sộ được bọc trong lớp áo len đan.

“…Etto?”

Ký ức của tôi hỗn loạn.

Có lẽ tôi đã ngủ suốt từ đó đến giờ. Tôi nhớ tôi có nói chuyện với Arisa, Aina và cả Sakuna-san nữa. Xong chợt buồn ngủ…tôi ngủ quên sao…?!

“X-xin lỗi-“

“Không sao đâu, ổn thôi mà. Cháu cứ thoải mái đi.”

Cánh tay đặt lên vai khiến tôi không gượng dậy nổi.

Giọng nói đó là của Sakuna-san, và hình như tôi đang được gối đầu lên đùi cô ấy. Do bộ ngực quá khổ đó nên tôi không nhìn rõ được mặt, nhưng tôi chắc chắn cô ấy là Sakuna-san.

“…Gối đùi…ư.”

“Đúng vậy. Cháu có thoải mái không? Quả nhiên có hơi cứng so với gối thường nhỉ.”

Không, cô đừng so sánh với gối thật thế chứ.

Cô ấy bảo tôi không cần phải dậy, nhưng tôi vẫn dứt khoát gượng lên, nói rằng giờ bản thân rất ổn, tạo cho bản thân khoảng cách.

“Ah…”

Sakuna-san kêu lên tiếng buồn bã, nhìn tôi đứng dậy với ánh mắt luyến tiếc. Không, không, đừng nhìn cháu như vậy mà, cháu sẽ gặp rắc rối mất…Nghĩ lại thì, Sakuna-san đang ở cạnh tôi thế này, vậy hai người họ đâu.

“…? Đây là…”

Mùi cà ri phảng phất thơm nức mũi.

Tôi đảo mắt ra phía cuối phòng, Arisa và Aina đang nấu ăn ở đó. Cả hai đều đeo chiếc tạp dề màu hồng rất dễ thương.

“Ah, anh dậy rồi à.”

“Tớ không muốn đánh thức cậu vì trông cậu ngủ ngon quá…Mẹ ăn gian!”

Arisa-san đang nhìn nhưng Sakuna-san không hề để tâm.

Hiện tại có lẽ cũng đã tầm trưa rồi, chắc là họ đang nấu cà ri nhỉ. Tôi đã có dự định về từ sáng rồi, chắc họ đang muốn làm một bữa chiêu đãi tôi.

“Mọi người chắc chứ?”

“Tất nhiên rồi. Cô để hai đứa nó làm bữa trưa cho cháu mà. Mới đầu cô định tự mình làm cơ, nhưng cô lỡ đặt Hayato-kun lên đùi mình mất tiêu.”

Cháu xin lỗi ạ.

Cúi đầu thế là được rồi, Sakuna-san cười nói. Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, có lẽ bởi vì cô ấy là mẹ của Arisa với Aina. Càng ở gần, tôi càng có ấn tượng với cô ấy hơn. Thành thực mà nói thì, tôi cảm thấy cô ấy giống chị gái hơn là mẹ ấy.

“Sao thế?”

“…Ah không. Chỉ là cháu thấy cô giống chị gái hơn là một người mẹ thôi ạ.”

Mình đang nói linh tinh cái gì thế này.

Sakuna-san mở to mắt trong giây lát, rồi mỉm cười hạnh phúc. Tôi thích phản ứng đó hơn là bị bóp nghẹt bởi mấy câu nói kỳ lạ kia.

“Cảm ơn nhé, Hayato-kun. Nghe cháu nói vậy cô vui lắm. Nhưng cô nhờ cháu một việc có được không?”

“Dạ. Cô cứ nói đi ạ.”

“Có điều gì khiến Hayato-kun cảm thấy cô đơn sao?”

“Eh….”

Tôi rất ngạc nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Sakuna-san lại hỏi mình câu đó. Có lẽ cô ấy đã nhận ra từ biểu cảm của tôi. Cô ấy nói chuyện rất thân thiệt, một phần cũng do cung cách kính ngữ của cô, nhưng ánh mắt cô ấy nhìn tôi cũng rất sắc bén. Tôi còn đang lo sợ cô ấy đang nhìn sâu vào trong tâm trí tôi.

“…Cô xin lỗi. Mong cô không nói gì quá lời với cháu.”

“Ah, không đâu ạ…”

Sakuna-san cũng nghĩ vậy, cô nhanh chóng nở một nụ cười dịu dàng khiến tôi cảm thấy thoải mái. Ah, thực sự…Tôi nghĩ cô ấy giống một người chị hơn, nhưng biểu hiện tử tế của cô lại đem tới phong thái rất trưởng thành. Điều đó khiến tôi nghĩ cô ấy đúng thực là một người mẹ.

“Ổn thôi mà. Nhưng đúng như cô nghĩ, cháu đang cảm thấy cô đơn.”

“Chuyện đó…”

“Để mọi người chờ rồi~”

“Bữa trưa xong rồi này Hayato-kun, cả mẹ nữa.”

Otto, có vẻ món cà ri cho bữa trưa đã nấu xong rồi.

Sakuna-san và tôi cùng nhau đứng dậy đi về phía chiếc bàn đã được dọn sẵn. Món cà ri đó chỉ trông như bao món cà ri bình thường, nhưng đối với tôi nó cực kỳ ngon, theo hai nghĩa.

“…Trông ngon quá.”

Lý do chính đơn giản là mùi hương thoảng trong không khí đã đủ mê mẩn rồi, thêm nữa nó còn được làm ra từ hai hoa khôi đại diện cho trường.

“Cậu thích là tớ vui rồi.”

“Em cũng thử vị rồi. Em làm thế này vì em muốn có ích cho Hayato-kun.”

Nói từ ‘có ích’ có hơi cường điệu quá không, tôi khúc khích trước lời nói của Arisa và nhanh chóng ngồi xuống ghế. Cảm ơn hai người đã làm ra món cà ri ngon như thế này.

“Itadakimasu….?”

Tôi cầm thìa lên chuẩn bị ăn, nhưng Arisa với Aina cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Cả hai người họ cứ dán mắt vào tôi không chớp như thế có hơi khó chịu, nhưng tôi vẫn cố gắng đưa miếng cà ri vào miệng.

“…Ực.”

“…….”

“……”

Cả hai người họ vẫn đang nhìn thẳng vào tôi…

Sakuna-san là người duy nhất vẫn mỉm cười vui vẻ, và theo một khía cạnh nào đó, tôi không biết hai người họ thế này có phải là bình thường hay không nữa. Sự hòa quyện giữa độ cay vừa phải, vị ngọt thanh của gạo và khoai tây tạo nên những hương vị đặc trưng của món cà ri. Ý tôi không phải là món cà ri bình thường, đây thực sự là món cà ri ngon nhất tôi từng được thưởng thức.

“Ngon lắm. Ừm, rất ngon luôn. Cảm ơn hai cậu.”

Lời nói của tôi cuối cùng cũng là cho cả hai người họ cười.

Ah, nghĩ lại thì, chắc đây là lần đầu tiên tôi ngồi cùng bàn với ai đó không phải đám bạn kia của tôi. Việc tụ tập ăn cùng với nhau cũng chỉ vào những sự kiện như Halloween, tôi nghĩ có lẽ chưa bao giờ tôi được dùng bữa trong một không gian bình dị như thế này.

“……”

Ấm áp…ấm áp quá.

Không chỉ món cà ri ngon mà không gian Arisa, Aina và Sakuna-san ở cùng nhau cũng thực sự rất ấm áp. Cảm giác ấm áp này có lẽ là do cả ba người họ đều quan tâm đến nhau.

“……”

Nghĩ lại thì, món cà ri của mẹ tôi có ngon thế này không nhỉ. Tôi không nghĩ hương vị của món cà ri này lại có thể thay đổi nhiều đến vậy, bầu không khí trước mắt làm tôi nhớ về bàn ăn tối gia đình mà tôi đã từng được thưởng thức.

“Hayato-kun!?”

Tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Aina.

Không chỉ Aina, mà cả Arisa lẫn Hakuna-san cũng nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi nghiêng đầu trước ánh mắt của ba người, nhưng rồi tôi mau chóng nhận ra.

“…Ah.”

Một vài giọt nước mắt chảy xuống.

Tôi vừa xin lỗi vừa lau nước mắt, tôi nghĩ chuyện này thật thảm hại.

“Không có gì đâu, nhưng mà...”

“Món này dở lắm sao.”

Tôi gượng cười lắc đầu trước lời nói của Arisa, nói rằng không phải vậy.

Đột nhiên rớt nước mắt như vậy chắc là họ ngạc nhiên lắm, tôi nên nói về nguyên do mới được. Bạn bè tôi đều biết hết cả, và tôi cũng không cần phải giấu diếm làm gì.

“Xin lỗi, nơi này ấm áp quá, nó làm cháu nhớ về hồi xưa thôi ạ.”

“Hồi xưa?”

Tôi gật đầu trước câu hỏi của Sakuna-san.

“Ano…Cháu mồ côi cha mẹ từ rất sớm và bắt đầu sống một mình kể từ đó. Sự ấm áp này làm cháu nhớ lại cảm giác được sống trong một gia đình ạ.”

Tôi lại bắt đầu ăn cà ri, nói xin lỗi vì đã làm không khí u ám đi.

Không còn đường lui nữa, họ đã biết rồi…

Tôi có cảm giác có ai đó đang cười.

Truyện Chữ Hay