Ossan Kyuuketsuki to Seijyo

thánh nữ sẽ không từ bỏ vampire

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Thưa ngài! Hôm nay tôi mang đến một thứ rất tuyệt vời đấy!"

Gsyaaaah.

Tấm rèm màu đen bị mở tung ra.

Ánh nắng chiếu sáng vào trong căn phòng.

Người đàn ông rời khỏi giường, da ông ta dường như đang tan chảy, nó khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Chào buổi sáng. Vậy thứ 'tuyệt vời' mà cô mang đến là?"

"Cái này!"

Vị Thánh tự hào đưa ra chiếc giỏ mà cô cầm trên tay.

Người đàn ông có chút cảnh giác.

"Lại là mấy tờ rơi tìm việc à?"

"Không phải đâu."

"Vậy thì một đống bài tập về nhà?"

"Cũng không phải luôn. Sau khi thấy phản hồi từ hai việc kia, tôi đã nghĩ ra một cách hoàn toàn mới để thuyết phục ngài vào hôm nay!"

"Một cách khác để thuyết phục về cái gì cơ...?"

"Tất nhiên là thuyết phục ngài quay lại xã hội rồi!"

Cô ấy nắm chặt tay.

Người đàn ông này là Vampire, và ông đang sống trong một thế giới mà Vampire không còn tồn tại.

Nên ông bị xem như 'Một gã tự cho mình là Vampire để trốn tránh xã hội.'

Xem ra công việc hiện tại của cô Thánh là giúp đỡ những người đang tránh né xã hội, và cô tin rằng cách tốt nhất để làm điều đó là thông qua công việc.

Thời thế chắc đã thay đổi, ông nghĩ.

Cách đây rất lâu, nói về 'Thánh' thì không thể không nhắc đến『Tai Ương Tối Thượng của Á Nhân』, thứ mà sự tồn tại của nó cũng khiến một Vampire như ông từng lo sợ.

Giờ đây, địa vị của họ bị rớt xuống giống như người chăm sóc cho người già vậy.

Mặc dù từ 'Thánh' vẫn đúng với nghĩa gốc, nhưng đối với ông ta - người biết quá rõ sức mạnh mà các Vị Thánh dùng trong quá khứ, nó là sự thay đổi khó nuốt nhất.

"Cô có làm gì đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không trở lại xã hội đâu... Thật sự thì "trở lại" không hợp với ta lắm. Rốt cuộc thì ta chưa bao giờ là một phần của xã hội loài người..."

"Đúng rồi. Nói cách khác, ngài chưa hề có việc làm."

".........Chà."

Cũng đúng.

Nhưng ông ấy không thích ý kiến đó.

Thật sự không thích.

"Đừng lo lắng! Hãy để mọi thứ cho tôi! Ngay cả khi ngài thiếu kỹ năng sống, hay kinh nghiệm làm việc, hoặc chỉ có cảm giác chung chung như 'công việc rất đáng sợ', thì tôi đã chuẩn bị một thứ chắc chắn giúp ngài muốn làm việc ngay!"

"Hm. Rồi, vậy cái này là gì?"

"Cho đến tận bây giờ tôi đã quá vội vã, chỉ việc thúc đẩy ngài đi làm mà chưa bao giờ chịu lắng nghe cảm xúc của ngài..."

"Cô cuối cùng cũng hiểu rồi hả?"

"Vâng!"

Người đàn ông không biết sự tự tin đó đến từ đâu.

Chừng nào Vị Thánh vẫn tiếp tục nghĩ "Vampire không tồn tại", thì chừng ấy hai người họ vẫn không thể hiểu nhau.

"Thế nên tôi đã mang theo cái này!"

Cô Thánh mở nắp giỏ.

Và bên trong là...

"...Bánh mì? Và túi giấy?"

"Vâng ạ! Bánh mì và túi giấy! Chủ đề của hôm nay sẽ là "Hãy cùng nhau tìm hiểu cách mà những người thợ làm ra chúng!""

"Hm."

"Tất cả những thứ chúng ta ăn hay những thứ mà chúng ta sử dụng hằng ngày, cần rất nhiều cố gắng và quan tâm để có thể làm ra chúng. Nếu ngài hiểu được bao nhiêu đam mê chứa trong đó, thì ngài sẽ có một cái nhìn tích cực về công việc thôi!"

"Ta hiểu."

"Đầu tiên sẽ là bánh mì. Ngài biết về nó mà phải không?"

"Chà, tất nhiên. Nhưng theo ông chú này nhớ thì bánh mì nó đậm hơn, tròn hơn và cứng hơn mà nhỉ... Loại bánh mì trắng dài này là loại phổ biến ngày nay à?"

"Vâng ạ. Vậy hôm nay chúng ta hãy thử làm một số ổ bánh mì đi!"

"...Sao chúng ta phải làm thế?"

"Bằng cách tự tay làm một thứ gì đó thân quen, ngài sẽ nghĩ rằng 'Thật là một công việc khó khăn!' hay 'Những người thợ tuyệt vời, họ phải chăm chỉ đến nhường nào mới đáp ứng được nhu cầu của nhiều khách hàng như vậy', hoặc đại loại thế!"

Có vẻ hôm nay là một chủ đề cụ thể hơn bình thường.

Bản thân Vị Thánh đã cho thấy sự tiến bộ.

"Chúng ta chỉ cần làm bánh mì thôi à?"

"Đúng ạ. Những món trang sức lần trước tôi mang theo không thực sự thân thuộc với ngài, nên ngài không thể đem tình yêu thương gửi vào chúng... Nhưng lần này, tôi đã mang đến thứ mà ngài ăn mỗi ngày!"

"..."

Thực tế thì thức ăn chủ yếu của ông ta là máu, mà nó đã bị bỏ qua hoàn toàn.

Không phải ông ấy không thể ăn thức ăn bình thường, trái lại ông còn thường hay uống trà và ăn bánh nướng, nhưng...

Nó cũng chỉ là một phần của thói quen, ông không cần ăn bánh mì để no bụng.

Nên đối với ông, thực phẩm chỉ như một phương tiện để giữ cho cái miệng bận rộn. Với mục đích đó, bánh mì cũ cứng mà ông nhớ có lẽ sẽ tốt hơn bánh mì hiện tại.

"Ta muốn cho cô biết, ta chưa từng nấu bất cứ thứ gì trong đời, liệu có ổn không?"

"Thưa ngài."

Vị Thánh tiến đến đối mặt với người đàn ông.

Và trong khi liếc nhìn sang người hầu nơi góc phòng, cô thì thầm.

"Thường thì Kenzoku-chan chuẩn bị sẵn các bữa ăn cho ngài phải không ạ?"

"...Chà, cho đến nay thì... ta cho rằng cô đúng."

"Thật là. Thỉnh thoảng ngài hãy làm đồ ăn cho Kenzoku-chan đi. Rồi Kenzoku-chan sẽ cảm động và nói 'Ông ơi, con yêu ông!'"

"..."

Ông không thể tưởng tượng nổi việc người hầu của mình nói mấy câu như thế.

Ngay từ đầu ông ta cũng đâu phải ông của con bé.

"Không... ta không nghĩ rằng nó muốn điều đó đâu..."

"Chỉ bởi vì cô bé chưa hề hỏi ý ngài thôi. Có lẽ vậy."

"Không, ta biết chắc rằng nó sẽ không bao giờ yêu cầu điều đó, tất cả được hiện rõ trên mặt nó rồi..."

"Cô bé trông bình thường mà?"

"Thật đấy, khuôn mặt đó thể hiện sự khó chịu."

"Ý ngài là gì ạ, khó chịu?"

"Mà nó cũng không đáng lo ngại lắm đâu."

"Vâng, được thôi. Dù sao thì! Số lượng đàn ông thất nghiệp, những người không biết tự nấu ăn là rất cao. Nấu ăn, dọn dẹp và thoát khỏi ý nghĩ 'Thất nghiệp cũng ổn phết', chính là thứ giúp ngài sống lành mạnh hơn."

Có vẻ mọi thứ diễn ra đều vì muốn ông phải nấu ăn.

Người đàn ông bỏ cuộc - Cho dù ông ta đã bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, thì cũng không phải việc xấu khi thử làm một cái gì đó mới mẻ.

"Được rồi, được rồi. Vậy thì, hôm nay hãy làm một ít bánh mì nào."

"Vâng! Hôm nay chúng ta cùng thực hiện bước đầu trên con đường hòa nhập lại với xã hội thông qua việc nấu ăn cũng như hiểu được niềm đam mê và niềm vui của những người làm bánh!"

Cô Thánh nói, với một nụ cười rạng rỡ.

Và thế, hôm nay Vampire bị mắc kẹt lại trong bếp.

Truyện Chữ Hay