"......................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................"
Cảm giác như bị theo dõi.
Người đàn ông đang ngủ say dường như bị quấy rầy bởi ánh nhìn mãnh liệt đó.
Ông mở mắt.
Và nhìn sang cô bé với khuôn mặt vô cảm cùng mái tóc đen che ngang một bên.
Cô ấy là người hầu.
Khuôn mặt hai người họ gần nhau đến nổi họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau
Ông ta không tài nào ngồi dậy được. Chẳng thể làm được gì khác ngoài mỉm cười khi vẫn còn đang nằm trên giường.
"Có chuyện gì sao?"
"..."
Người hầu vẫn im lặng.
Nhưng hình như cô ấy muốn truyền tới ông điều gì đó bằng đôi mắt của mình.
Mối quan hệ giữa họ kéo dài khá lâu.
Có lẽ chừng 500 năm.
Vampire và người hầu của ông ta.
"Vampire hử? Ah, trong truyện cổ tích phải không?" Ngày nay, hầu hết mọi người đều đọc chúng, và có vẻ dòng dõi Vampire đã tuyệt diệt.
Người đàn ông sống trong lâu đài này là một Vampire đích thực.
Hơn nữa ông ta còn là Vampire có địa vị cao quý. Xưa kia ông từng được biết đến với tên『Bạch Vương Nguyên』, một Vampire ngạo nghễ đứng trên đỉnh của thế giới.
Vì vậy bất kỳ động vật nào mà ông ta cho máu, dù có trở thành nô lệ thì cũng sẽ là nô lệ có dòng máu quý tộc, đó là sự tương đồng đầy tráng lệ.
Trung thành và tài năng.
Mối quan hệ cùng chia sẻ sự sống lẫn cái chết.
Nhưng... Ông ấy không hiểu suy nghĩ của cô.
500 năm qua, ông chỉ đơn giản là ra lệnh cho người hầu, rồi dành khoảng thời gian còn lại để chăm sóc một vài thứ trong khi còn đang tự giam chính mình. Ông chưa bao giờ có nhu cầu cần giao tiếp.
Do đó nếu người hầu cứ nhìn mình chăm chú như thế này, thì ông thực sự không biết phải nói gì.
Mãi mà cô hầu chẳng chịu mở lời.
Tại sao lại vậy...
"...Việc nói gây khó khăn cho ngươi à?"
"..."
Người hầu gật đầu.
Mới học gần đây, cô ấy có vẻ vẫn không thích nói cho lắm.
"Ta sẽ không biết được nếu ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta như thế."
"..."
"Cái mặt đó muốn nói là 'Ngài có đủ khả năng để đoán không?' hử."
"..."
Cô lắc đầu.
Chẳng lẽ ông bị ảo giác... Không, trong một khắc, khuôn mặt cô hiện lên cái nhìn khó chịu.
Cô nhún vai. Sau đó xòe bàn tay ra.
Người đàn ông nhìn vào bàn tay đang mở rộng mà vẫn chưa hiểu.
Rồi ông thấy nó. Đeo ở ngón giữa, chiếc nhẫn hợp mốt màu hồng với những hạt nhỏ bóng loáng rẻ tiền được dán trên đó.
Ông ta đã làm nó vào hôm qua, ngay tại đây như một phần của... 'Bài tập về nhà'.
Ông chỉ làm một chiếc, và ông không có ý định làm tiếp đâu, nhưng...
"...Nhẫn à, có chuyện gì với nó?"
"..."
"Ah, ngươi đang tự ép mình đeo nó phải không? Ta đưa ngươi bởi vì ta bị cuốn theo mấy cái hành động của cô Thánh ấy mà..."
Cô hầu lại lắc đầu.
Dù sao thì, trông có vẻ cô ấy không ghét việc đeo nó.
"..."
Người hầu chỉ vào chiếc nhẫn trên tay trái cô.
Sau đó chỉ vào lưng của người đàn ông.
Rồi một lần nữa chỉ vào mình rồi chỉ lại vào ông.
"Ta vẫn không hiểu."
"...Phiền."
"Ta nghĩ rằng tình hình trở nên phức tạp hơn là do ngươi chẳng chịu nói đấy."
"Nhẫn, lấy được. Muốn, đáp, ơn."
Ngay cả khi chỉ sử dụng những từ ngữ ngắt quãng, nhưng lại là câu dài nhất mà cô ấy từng nói.
Một câu nói trọng đại.
"...Chà, không cần đáp lễ đâu. Nó cũng không quá khó làm. Thay vào đó, ta khá phấn khích khi ngươi thể hiện lòng biết ơn đấy."
"...Kenzoku...Đưa...Chủ Nhân...Quyền hành..."
Cô đã định nói gì khác.
Nhưng như thể thấy quá phiền phức, cô ngừng lại và rồi thở dài.
"Im lặng, thứ gì đó, nhận."
"...Chà, nếu ngươi đã nói vậy, ta đành chấp thuận thôi."
"...Fu."
Một tiếng thở dài mệt mỏi.
Hành động 'nói chuyện' này rắc rối hơn họ tưởng.
"Mà, dù ngươi có hỏi thứ mà ta mong muốn, đáng tiếc là ta chẳng muốn gì cả."
"..."
"Đừng nhìn ta bằng con mắt hờn dỗi đó... Ngay từ đầu, nếu ta tham lam như những Vampire khác thì ta đã có cái kết như chúng rồi. Hẳn là do lòng tham đã đẩy bọn chúng đến sự tuyệt chủng."
"..."
"Này, mặt ngươi kiểu 'Trông tôi như quan tâm đến cái câu truyện rắc rối đó hả'?"
"..."
Lần này người hầu gật đầu.
Nó từng là một đứa trẻ ngoan ngoãn - Ông không nhớ là đã dạy nó thành một đứa lỗ mãng.
Người đàn ông suy nghĩ một chút về thứ mà ông muốn. Một thứ gì đó?
Là nó.
"Gần đây ta đã bỏ việc uống rượu và hút thuốc, vì thế ta thấy hơi nhạt miệng. Ta muốn một thứ gì đó mà có thể nhai trước mặt cô Thánh mà không làm cô ấy lo lắng."
"..."
Người hầu đưa tay mình cho ông ta.
Ông mỉm cười.
"...Không được, ta nghĩ cô ấy sẽ còn tức giận hơn nếu mà thấy ta cắn ngươi đấy."
"..."
"Ngươi... biểu hiện đó.. 'Từ khi nào mà ngài quan tâm đến suy nghĩ của người khác vậy?', phải không?"
Cô gật đầu.
Bởi cô thường có bộ mặt vô cảm, nên sự biểu hiện đó đem lại cảm giác thích thú kỳ lạ.
"Chà, thế nào cũng được, hãy chuẩn bị cái gì đó trước khi Vị Thánh của chúng ta tới."
"..."
Người hầu gật đầu.
Hôm đó, Thánh nữ đến như thường lệ.
Trà và bánh nướng siêu cứng được đem lên.
Kể cả có là Vampire thì hàm cũng phải mệt vì nhai thứ này.