“Đây không phải là lúc để trí thông minh của ông quay trở lại đâu, Tetsuhiko.”
“Xin lỗi, Suu-chan… Xin cậu hãy lùi lại một chút.”
Shirokusa đặt tay lên vai, yêu cầu tôi im lặng, rồi khoanh hai tay lại và nhìn chằm chằm vào Tetsuhiko một cách đầy đe dọa.
“Kai-kun, cậu có gì muốn nói
về việc đoạn video đó được up lên mạng vì thói ích kỉ của chính cậu không?”
“Huuh?”
Ồ, đúng rồi, quả nhiên Shirokusa cũng rất tức giận về chuyện đó.
Vấn đề duy nhất lúc này là Tetsuhiko trông không có vẻ gì là hối lỗi cả.
“Tại thời điểm này, tôi hoàn toàn không có ý định tha thứ cho cậu, nhưng vì Suu-chan có vẻ như không để ý tới điều đó cho lắm, cho nên nếu cậu xin lỗi chân thành, tôi sẵn sàng tạm ngừng cuộc chiến của chúng ta, ít nhất là vẻ bề ngoài"
Ồ ổn đấy. Cô ấy đã đưa ra một biện pháp hòa giải tương đối ôn hòa. Tôi đã nghĩ rằng Shirokusa sẽ phản ứng mạnh hơn.
… Tuy nhiên, đối phương lại là Tetsuhiko …
“Tại sao tôi lại cần phải xin lỗi? Cậu không phải là nhân vật chính trong đoạn video, Kachi. Ý tôi là, dù việc này không hoàn toàn là không có liên quan gì tới cậu, nhưng cậu hầu như không bị ảnh hưởng gì và cũng chẳng mất gì vì đoạn video đó, phải không? ”
"Ehhhh ?!"
Đối với Shirokusa, đó là câu trả lời hoàn toàn bất ngờ. Ở một mức độ nào đấy, cô ấy vẫn duy trì vẻ mặt đáng sợ, nhưng cũng hơi bị nao núng một chút, có lẽ vì đó là phản ứng trước câu trả lời nằm ngoài dự tính.
Đây có lẽ là bản chất của Shirokusa. Tính cách nhút nhát của cô ấy đã bộc lộ ra ngoài do bởi sự tình nằm ngoài dự tính.
“T- Tại sao cậu–– cậu–– cậu–––– d- đồ ác quỷ!”
Wow, chẳng phải câu đó là của bọn trẻ con khi cãi nhau sao. Vốn từ vựng của cô ấy đã giảm đi do hoảng sợ. Đây chẳng phải là điều không nên đối với một tiểu thuyết gia hay sao? Dù sao thì, nó cũng khá dễ thương.
Hoàn toàn không còn bầu không khí đáng sợ mà Shirokusa muốn tỏa ra. Dù cô ấy đang cố gắng nhướng mày cao, nhưng điều đó chỉ có thể tạo ra ấn tượng xấu hổ mà thôi. Quan sát một cách lạnh lùng, nó giống như một đứa trẻ nào đó đang rụt rè cố gắng đưa ra hành động tiếp theo một cách cẩn thận.
Kết quả trận đấu đã được định đoạt. Đối với Shirokusa, người luôn đe dọa đối thủ
bằng cách làm cho môi trường xung quanh bản thân trở nên áp lực hơn, đối mặt với Tetsuhiko siêu hình, không xác định là một đối thủ quá tệ đối với cô ấy . Ảo ảnh chẳng có tác dụng với Tetsuhiko, vì vậy đây còn không được coi là một cuộc chiến nữa.
“Hãy dừng lại đi, Shiro. Tớ đã tha thứ cho Tetsuhiko, vì vậy cậu không cần phải tức giận vì điều đó đâu. Tớ sẽ tẩn cậu ta sau, vì vậy xin hãy tha thứ cho cậu ta về đoạn video đó. "
“S- Suu-chan…”
Shirokusa xoay xoay hai ngón tay đáng yêu trước ngực và khẽ gật đầu. (Eto ấy)
“Ch- Nếu cậu nói như vậy thì, Suu-chan, không phải là tớ không muốn tha thứ cho cậu ấy đâu…”
Cô ấy thật đáng yêu. Do Shirokusa trông rất giống một chú chó trung thành, tôi phần nào cảm thấy mình càng ngày càng giống một người cha hơn…
Vai của Tetsuhiko chùng xuống và cậu ta nhìn ra xung quanh.
“Chà, bây giờ tôi đã được Sueharu và Kachi tha thứ, vậu tiếp theo là Shida-chan, hả…?”
"Cậu hỏi tớ à?"
–Và cô ấy đã ở đây luôn rồi.
Cuối cùng thì… không, có lẽ là đã chờ đợi đúng thời điểm? Kuroha xen vào cuộc trò chuyện.
Khoảng cách giữa Kuroha và tôi gần như thường lệ. Đầu của cô ấy bất ngờ xuất hiện bên cạnh vai tôi, cho phép tôi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô ấy và ngửi được mùi hương của Kuro dù tôi có muốn hay không.
"-Không."
Những kỉ niệm đang dần lướt qua tâm trí tôi.
Tôi đứng thẳng và bất động, cố gắng hết sức để kìm nén ý muốn hét lên và chạy trốn khỏi cú sốc.
“Ồ, Shida-san. Người đã từ chối Suu-chan còn tới đây làm gì ? ”
"Oof!"
Câu nói hờ hững của Shirokusa khiến trái tim tôi đau nhói.
Kuroha đáp lại một cái nhìn sắc bén.
“Tại sao cậu…!”
“Hmm, thì sao? Tôi đã nói có gì sai sao? "
“Ư… Kư kkkkk…”
Kuroha nghiến răng, kiên quyết kháng cự.
“Sau khi nói ra tất cả những điều đó, có thể nào bây giờ cậu lại đang lên kế hoạch phủ nhận chíng? Chà, không thể nào! Không thể nào mà Shida-san… lại làm điều gì đó như vậy, phải không? ”
“…ビッチ. (BITCH)”
“Oh my, tớ nghĩ rằng mình vừa nghe thấy một từ gì đó rất đau lòng thì phải. Uhm, tôi là một con người không hay chấp nhặt, vì vậy ít nhất tôi sẽ lắng nghe bất cứ điều gì mà cậu nói. Làm ơn, hãy nói tiếp đi. "
Kuroha lên tiếng trong khi liếc xéo tôi.
“… Chà, tôi… cậu biết đấy, tôi,
err…”
Nhưng không có từ nào phát ra ngoài những từ ngữ đó. Tại thời điểm đó, Shirokusa xoáy mũi dùi vào sâu hơn.
“Có lẽ nào… cậu đã cảm thấy hoảng sợ khi tôi mời Suu-chan đến nhà và bước vào cuộc trò chuyện của chúng tôi mà không cần suy nghĩ? Không phải là như vậy mà , đúng không? Oh tôi xin lỗi. Tôi đã tưởng tượng ra một điều gì đó khủng khiếp. "
Trông có vẻ như lấy làm tiếc, nhưng trông Shirokusa lại có vẻ đang rất vui. Tôi chưa bao giờ thấy tinh thần của cô ấy lại phấn chấn như vậy trước đây.
“Tsk tsk –”
Kuroha tặc lưỡi. Thấy vậy, Shirokusa khịt mũi cười, như để tăng thêm sự khiêu khích.
Tôi không biết làm thế nào để ngăn chặn bầu không khí nguy hiểm do hai người bọn họ gây ra. Nếu tôi có thể làm như vậy thì mọi chuyện sẽ tổt hơn cho tôi bằng cách bước vào khoảng trống của cuộc trò chuyện ngay lúc này… nhưng cơ thể tôi lại không cử động.
Tim tôi đập thình thịch, chân run lên và mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“… Có chuyện gì vậy, Suu-chan? Cậu cảm thấy không ổn ở chỗ nào sao?"
Shirokusa có lẽ đã nhận thấy hành động kì lạ của tôi.
Kết quả là tôi đã nhìn lên và–
"Ah…"
Đôi mắt tôi bắt gặp ánh mắt của Kuroha, cô ấy đang
nhìn chằm chằm vào tôi vì quan tâm ngay lúc này.
Đôi mắt dễ thương như
một con vật nhỏ xuyên thẳng qua trái tim tôi.
Cơn chấn động bên trong cơ thể tôi ngày càng gia tăng. Tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Những bím tóc gọn gàng cùng với đôi môi có màu hồng nhạt của Kuro khiến tim tôi đập nhanh, nhưng nỗi sợ hãi đó ập xuống tâm trí tôi như một trận tuyết lở.
Sau đó – như có thiết bị ngắt mạch cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
“Ooh… Oogeeeeeeeeee!”
Tâm trí tôi trở lại trạng thái mất kiểm soát, và với bản năng được thừa hưởng từ tổ tiên cùa dòng họ mình, tôi nhanh nhẹn nhảy đi và ẩn mình sau Shirokusa.
"Ồ, paisen đã trở nên mất kiểm soát."
“Đó là bởi vì cho dù khả năng hồi phục của cậu ấy mạnh đến đâu, nhưng tâm trí của cậu ta lại rất yếu… Cậu ấy có thể quen với sự ghen tị, nhưng không đến mức có thể chống lại được cảm giác bị từ chối, hả…?
"Pfff ... Ahahahaha!"
Shirokusa đã bật cười thành tiếng. Nụ cười của cô ấy gợi nhớ đến khung cảnh một nhân vật xấu xa tuyên bố chiến thắng của mình.
“Oh my gosh? Shida-san… cậu còn điều gì để nói không? Tất cả chuyện này xảy ra
là vì những gì cậu đã làm… tất cả là vì cậu đã từ chối Suu-chan, phải chứ? Tội nghiệp Suu-chan… Không sao đâu. Tớ sẽ không làm những điều khủng khiếp đó như cái cách mà Shida-san đã làm với cậu. "
Shirokusa nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Trong sự hạnh phúc đó, tôi rúc má vào mu bàn tay Shirokusa.
“Gggggggg–”
Kuroha nghiến răng.
“Hehehehe, đó là một biểu cảm rất hợp với cậu đấy, Shida-san! Giống như một con mèo ăn trộm vậy ! Đó là khuôn mặt mà tôi muốn nhìn thấy! ”
“Woow, Tetsu-senpai, Kachi-senpai đã hoàn toàn trở thành kẻ phản diện rồi, anh có chắc là chúng ta có thể để cô ấy như vậy không?”
“Đây là lần đầu tiên anh thấy Kachi tràn đầy năng lượng như vậy. Chậc chậc, chết tiệt, đáng lẽ ra mình phải ghi lại cảnh này mới được. ”
“Hmm, senpai vẫn không nhận ra được bài học của mình chút nào mặc dù là anh chính nguyên nhân của mớ hỗn độn này, huh, paisen…?”
Shirokusa tiếp tục xoa đầu tôi với vẻ mặt ngây ngất, nhưng tay cô ấy đột ngột dừng lại khi nhìn thấy tôi ngoan ngoãn cầm lấy bàn tay cô ấy.
“… Cứ thế này thì có lẽ tớ phải nuôi cậu ở nhà mình , Suu-chan. Hmm, điều này có lẽ là tốt nhất. ”
"Không thể nào?!"
“Shirokusa-san, chờ đã nào…”
Có lẽ lương tâm của cô ấy đã trở lại sau những lời nói của Meiko, dù sao thì Shirokusa đã thì thầm “Tệ quá…”, một cách khá miễn cưỡng và bỏ cuộc.
“Haru…”
Kuroha rụt rè quay về phía tôi và chìa bàn tay ra.
Bàn tay nhỏ bé của cô ấy như thể sẽ vỡ ra nếu có thứ gì đó chạm vào. Hương thơm của Kuroha tỏa ra từ tay áo cô ấy, khiến bộ não của tôi phản ứng.
Bàn tay và mùi hương quen thuộc của cô ấy đang ru tôi vào cảm giác an toàn–
"-Không….."
Bất chợt, kí ức đó lại ập tới.
"Oogeeeee!"
"Ah…"
Tôi hất tay Kuroha ra theo bản năng và trốn sau Shirokusa.
"Điều đó thật đáng sợ, phải không, Suu-chan?"
Shirokusa đứng trước mặt tôi, che cho Kuroha khỏi tầm nhìn của tôi.
“Với tình hình như hiện tại thì, Shida-san, tôi có thể yêu cầu cô không gặp Suu-chan trong một thời gian không?
“… N- Nhưng…”
“Chính cậu là người đã gây ra tình trạng lúc này của Suu-chan. Cậu tốt nhất là nên rời đi ngay lúc này đấy? Chỉ để nhắc nhở thôi, nhưng nếu cậu định làm cho Suu-chan đau khổ hơn những gì mà cậu ấy đã phải nhận thì, tôi sẽ– ”
Shirokusa nói sau khi hít một hơi.
“–Tôi sẽ sử dụng những kiến thức bị cấm, được nhân loại giấu kín trong bóng tối, để loại bỏ cậu.”
“Uwwa! Kachi-senpai thật đáng sợ! ”
Rena lùi lại, và tất nhiên đám đông quan sát xung quanh cũng vậy.
Tuy nhiên, ở giữa đám đông đó, chỉ có hai người im lặng.
“…………”
Tetsuhiko quan sát biểu hiện củatừng người ở đó, và chìm đắm trong suy nghĩ.
“…………”
Và người kia - Kuroha - vẫn giữ nguyên biểu cảm trong vài giây, chỉ đơn thuần nhắm mắt lại, im lặng không một lời phản bác Shirokusa trước khi rời khỏi hiện trường,
COME BACK