Osananajimi ga Zettai ni Makenai Love Comedy

ii

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đưa tở cảnh báo đó cho Tetsuhiko.

Giống như nhân vật trong bộ phim Hài của Mĩ, Tetsuhiko ôm lấy bên hai bên bờ vai một cách trào phúng và điều đó làm tôi vô tình chú ý sang.

“Pffffffff”

Tôi dùng hết sức hỉ mạnh vào tờ giấy, vo tròn nó lại giống như một quả bóng và quăng thẳng nó vào cái thùng rác.

“Được rồi, quan trọng hơn…”

“L–Làm sao mà senpai có thể bình tĩnh được như vậy.”

Rena chen vào cuộc hội thoại.

“Không, thật ra thì em cũng nghĩ rằng sẽ là hơi thô lỗ nếu làm ầm mọi chuyện lên như vậy trong khi vừa mới giới thiệu bản thân …cho nên em mới giữ im lặng, nhưng hai người thực sự rất là kì lạ.”

“Hmm…Vậy thì sao ?” Tôi trả lời Rena trong khi cô ấy đang chú ý đến bầu không khí xung quanh.

“Chuyện này…”

Chà, công bằng mà nói thì, tôi cũng nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với tình hình hiện tại.

Chỉ đếm thôi cũng thấy có khoảng 10 chiếc máy bay giấy nằm rải rác xung quanh, đi kèm theo vài quả bóng giấy nữa. “Xuống địa ngục đi” là dòng chữ được viết trong tờ giấy dán ngay lên bàn học của tôi. Tất cả chúng đều là tác phẩm của những nam sinh bị ghen tuông làm mờ mắt, và họ đã viết những lời đe dọa của mình lên những tờ giấy và dán chúng lên bàn học, hoặc biến chúng thành máy bay giấy hoặc những quả bóng và ném vào người tôi vì không ai dám nói trực tiếp.

“Chuyện này không hề bình thường chút nào.” Đây là quán cà phê địa ngục à. Hay là cái vạc chứa đầy sự thù ghét và ghen tuông! Làm sao mà anh lại có thể bình thản như vậy cơ chứ.

Tôi trao đổi với Tetsuhiko qua ánh mắt rồi nhún vai.

“Mà, mọi chuyện vốn dĩ là như vậy.”

“Nếu bọn họ không động tay động chân, thì thật lòng là tớ cũng chẳng quan tâm.”

“Wow, xem ra tất cả bọn họ hoàn toàn bị bơ rồi.”

Tetsuhiko hỏi tôi với điệu bộ hơi ngạc nhiên.

“Dù sao thì, Suehara, hôm nay mày có vẻ khá là gan đấy nhỉ. Thông thường nếu chuyện này xảy ra thì mày thường nói những câu đại loại như “Tôi mệt mỏi lắm rồi, làm ơn hãy để tôi yên’ chứ.”

“Hmm. À, đúng là tao thường cảm thấy như vậy trong lúc nghỉ giải lao buổi sáng nhưng giờ thì…”

“Nhưng gì?”

“Tao đã quen với chuyện này rồi.”

Tetsuhiko nhắm mắt lại và đặt ngón tay trỏ lên trán. Cậu ta có vẻ đang bối rối, nhưng không rõ lí do cho việc này là gì.

“Có chuyện gì sao, Tetsuhiko.”

“Mày biết đấy…”

Tetsuhiko đổi sang tông giọng mạnh mẽ.

“Nói rằng việc mày đã quen với chuyện này thậm chí còn chẳng thèm giải thích…”

“Vậy à? Ý tao là, dù chuyện đó thật ảm đạm và buồn chán, nhưng sau một thời gian thì mọi chuyện càng ngày sẽ càng ít quan trọng hơn.”

“Tsk, mày còn đần hơn cả những gì mà tao tưởng tượng ra đấy. Mày có đang chơi thuốc không đó.”

“Cái quái gì vậy, hình như trí não của anh không được bình thường…giống như là kiểu phượng hoàng tái sinh?”

“Nahh, cậu ta chỉ là sinh vật đơn bào thôi. Nếu em cắt nó thì nó sẽ phân đôi và sẽ chẳng có tổn hại gì hết. Cậu ta cũng giống y như chúng vậy.”

“Ah, em hiểu rồi.”

“Này, đừng có suy nghĩ cái kiểu đó. Quan trọng hơn, chả thú vị gì khi mày cứ nói thẳng vào mặt tao như vậy. Mày có thể nói bóng gió được cơ mà.”

Tetsuhiko giả vờ gãi đầu và phớt lờ lời cầu xin của tôi.

“Nhưng, có vẻ như tao đã hiểu rồi. Tao đã luôn tự hỏi là tại sao mày lại có thể trở thành một người nổi tiếng dù tâm lí mày yếu đến như vậy, nhưng hóa ra lý do lại là vì mày là một thằng cực kì ngốc nên mày luôn đặt đôi chân ở trên ở trên mặt đất.”

“Là một kẻ ngốc thật sự rất khó khăn, huh.”

“Rena, có phải em đang hoàn toàn coi thường anh đúng không?”

“Không, không, em thật sự rất tôn trong anh mà, Maru-paisen.”

“Với cái kiểu nói năng nửa vời đó huh.? Từ trước tới giờ, anh chẳng thấy sự tôn trọng nào khi bị gọi là paisen như thế đâu.”

(Paisen là đọc ngược lại của senpai, hàm ý trêu chọc hay coi thường.)

“Em không nói dối đâu. Em chỉ nghĩ rằng anh hơi có chút biến thái, đần độn và suy nghĩ kì lạ mà thôi.”

“Hmm” – tôi đang bị coi như là một thằng ngốc ở đây. Bị một đàn em lớp dưới với một bộ ngực căng phồng khinh miệt như vậy ngay trong lần đầu gặp mặt…..chờ đã, có khi đây lại là một điều tốt ?

“Đừng có nhìn tao để tìm kiếm sự đồng thuận, Haru đần độn.”

“Nhân tiện, miêu tả về ngực của một cô gái như một vụ nổ là quấy rối tình dục đấy.”

Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Hai người bọn họ có vẻ như rất gần gũi.

Tetsuhiko, kẻ thù của tất cả con gái ở trường, đang được đối xử như một học sinh bình thường.

“Về chuyện đó thì, quan hệ giữa hai người là như thế nào?”

Rena, người đã mang pizza giao ngay tới chỗ chúng tôi hăng hái giơ tay lên một cách tràn đầy nhiệt huyết.

“Bọn em cùng học ở trường sơ trung.”

“Tao thỉnh thoảng nhờ cô ấy vì sự thuận tiện. Nhân tiện, vì tao đã nói với Rena rằng mày gần đây bắt đầu đánh hơi được thấy mùi tiền. Cho nên cô ấy đã nhờ tao giới thiệu hai người với nhau, và cái pizza này chính là khoản phí cho việc đó.”

“Mày thật là đáng kinh ngạc đấy, Tetsuhiko. Ý mày là cái pizza mà mày sử dụng để thay cho lời xin lỗi cũng không phải là tiền mày bỏ ra luôn….Tao thật sự ấn tượng khi mày có thể đi xa tới như vậy đấy.”

“Mồ, mày đừng có khen tao nữa, tao đỏ mặt mất.”

“Tao sẽ không bao giờ khen ngợi mày dù có là trong một phần nghìn giây đi nữa, Tetsuhiko rác rưởi.”

Rena đang nhìn chúng tôi với vẻ thích thú.

“Thật là, không biết tại sao hai người có thể trở thành bạn của nhau nhỉ…”

“À, thì, anh có hiểu được tại sao mọi chuyện lại như vậy dưới góc nhìn của một người thứ ba. Hai người bọn anh luôn đấu đá với nhau bất kể là lúc nào. Và Tetsuhiko luôn là kẻ mang đến cho anh sự rắc rối.”

‘Nhưng mọi chuyện đâu chỉ có vậy, phải không? Những điều như vậy đâu có quyết định được chuyện hai người có trở thành bạn bè của nhau đâu.”

‘Hmm, mọi chuyện chắc chắn là như vậy đấy.”

“Huh… không em vẫn không hiểu? Vậy tại sao hai người lại trở thành bạn bè?”

Tetsuhiko đang giả vờ như không biết gì, cho thấy hắn ta không có hứng thú tiếp tục chủ đề này. Điều này khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói ra suy nghĩ của chính mình huh?

“Thật ra thì, không có lý do nào đặc biệt cho việc đó cả nhưng…”

“Oh_”

Rena đột nhiên hướng ánh mắt của cô ấy về phía sau lưng tôi và như bị đông cứng bởi chỗ đó.

Khi Rena mất đi sự chú ý, cho nên lý do cho cuộc trò chuyện….

“S- Sususu- Suu-chan…”

Giọng nói bất ngờ đột nhiên vang lên khiến lưng tôi thẳng tắp như một cú búng tay của Thanos vậy.

Tôi không cần phải hỏi cũng biết người ở phía sau lưng tôi là ai. Chỉ có một người duy nhất gọi tôi bằng cái tên đó.

“O- Oh∼, Shiro, là cậu đấy à.”

“Ah, đ…đúng vậy.”

Mái tóc đen dài và mềm mịn như lụa. Ánh mắt sắc bén của cô, thứ luôn khiến những người xung quanh cảm thấy sợ hãi, giờ có vẻ gì đó như là bị tổn thương. Hình như là cô ấy đang ngại ngùng.

Shiro thật sự rất dễ thương.

Điều này đúng là gian lận mà. Một cô gái nổi tiếng tới mức xuất hiện trên TV và tạp chí Gravure idol, lại gọi tôi là Su-chan hay đại loại thế mặc dù chúng tôi đã có sự quen biết từ nhỏ, đồng thời lại tiếp cận tôi với một nét mặt như vậy. Hơn nữa, cô ấy lại rất lạnh lùng và thường đối xử lạnh nhạt với tất cả chàng trai xung quanh.

Cô ấy trông có vẻ rất vui khi tôi nói”Shiro, là cậu à”, trông như một chú chó trung thành với chủ nhân vậy…Nếu tôi là bố của cô ấy, tôi sẽ lo lắng về chuyện này đó.

Cảm xúc của cơ thể đang chạy dọc trong người tôi, nhưng thực tế thì tôi cảm thấy hơi miễn cưỡng khi phải trò chuyện với Shirokusa lúc này. Vì thế, giọng điệu của tôi có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

“Chuyện, chuyện gì thế Shiro? Cậu vẫn chưa rời khỏi lớp à?”

Đúng vậy, ban nãy khi liếc sang bàn bên, tôi đã nhìn thấy Shirokusa cùng với bạn thân của cô ấy, Mina Meiko rời khỏi lớp học ngay khi bắt đầu giờ nghỉ trưa. Điều đó cũng phải thôi, vì có rất nhiều học sinh đã tụ tập ở hành lang của lớp 2-B, cho nên việc tận hưởng bữa trưa trong yên bình cũng là điều khó khăn.

“Um…ưm…”

Shirokusa ấp úng. Cô ấy đang ôm chặt hộp bento của mình trong khi nói, nhưng thay vì thế mặt cô ấy đỏ lên và cuộc hội thoại chìm vào sự yên lặng.

“……..Mà, bầu không khí hôm nay có vẻ tệ nhỉ.”

Chúng tôi đang bị quan sát cực kì chặt chẽ. Hôm nay cả tôi và Shirokusa đều tránh tiếp xúc với nhau. Bất kì sự tương tác nào giữa tôi và cô ấy đều sẽ trở thành sự chú ý của đám người ngoài hành lang đó sau khi đoạn video bị phát tán trên mạng.

“Oi – oi, nhìn kìa…”

“Eh, chuyện gì thế? Một bước tiến mới à? Kachi đang tiếp cận cậu ta.”

“Có tộiiiiiiii. Hứa hẹn với một người bạn thời thơ ấu, tòa phán quyết có tội!”

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Goudou. Maru-san là một thằng ngốc, vì thế cậu ta không nhận ra rằng Shirokusa là bạn thời thơ ấu của mình.”

“Thật tuyệt vời. Cô ấy sẽ nhanh chóng chán cậu ta. Cảm ơn chúa vì cậu ta là một thằng đần.”

Này, tôi có thể nghe thấy tất cả mọi thứ từ đây đấy. Bên cạnh đó, thế quái nào mà bọn họ lại biết được tất cả chuyện này vậy? Tại sao các cậu không thể hiện điều đó trong các bài thi vào trường đại học mà lại lãng phí cho mấy chuyện kì lạ như thế này?? Mà, không biết ý định của Shirokusa lúc này thế nào? Nếu cô ấy đơn thuần chỉ muốn nói chuyện, cô ấy có thể làm điều đó khi mà sự hỗn loạn đã được hạ nhiệt, hoặc gọi điện thoại cũng được. Sẽ là không cần thiết chút nào khi cô ấy quay lại đây ngay sau giờ ăn trưa.

“Uh..uh..cậu có gì muốn nói à?”

Ý tôi là lúc này chẳng hợp lý để trò chuyện chút nào. Tôi cảm nhận được áp lực từ đám đông bên ngoài hành lang, nhưng thành thật mà nói thì, người đang trò chuyện với tôi là Shirokusa, và điều đó làm cho trái tim của tôi trở nên dao động.

“- Tớ đã thích cậu.”

Đó là những gì mà tôi đã nói ở buổi lễ hội tỏ tình. Tôi đã nhận ra mọi chuyện sau đó, nhưng thật lòng mà nói thì, đó liệu có phải là lời tỏ tình hay không? Chúng ta đã kết thúc cuộc trò chuyện rồi, mặc dù tôi đã phớt lờ nó, đúng không.

Đây là lần đầu tiên tôi xuất hiện trở lại trên sân khấu sau một khoảng thời gian dài. Đó là kết quả hành động của tôi dựa trên sự phấn khích đó.

Thành thật mà nói, tôi đã cực kiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiì tiếc nuối trong suốt kì nghỉ. Suy nghĩ về chuyện đó vô số lần, tôi đã úp mặt vào gối trong khi lăn qua lăn lại trên giường vì cảm xúc như bị hành hung về thể xác bởi sự ngu ngốc của chính mình.

Chà, nếu so với việc bị từ chối sau khi tỏ tình thì, điều này rõ ràng vẫn tốt hơn....Không, mọi chuyện sẽ ổn thôi nếu mình không nghĩ về chuyện này nữa.

Dù sao đi nữa, thì lời nói đó giống như một lời thú nhận vậy, khiến giờ đây chúng tôi thật khó có thể nhìn mặt nhau. Và đoạn video được công khai sau đó giống như một đòn kết liễu.

Hmph, tại sao mình lại nói ra câu “Tớ thích cậu” được nhỉ..? Mình thực sự muốn rút lại câu đó quá. Hay nói cách khác, thì câu đó có nghĩa là, “Tớ đã từng thích cậu trước đây, nhưng bây giờ thì không còn nữa” là vậy đó. Nhưng tôi hoàn toàn không biết rằng một cô gái khi nghe những từ đó sẽ cảm thấy như thế nào.

Vậy là, liệu cô ấy có nghĩ rằng “Hmmm, vậy là trước đây cậu thích tôi, nhỉ…” và cảm thấy chuyện đó giống như lợi thế không ?

Ahh, điều đó có lẽ là lời giải thích cho việc tiếp cận nhút nhát nhưng mang đầy hi vọng của cô ấy.

Ngoài ra, có một khả năng là cô ấy nghĩ rằng “ Uhm, tớ rất biết ơn vì tình cảm của cậu, và cả những chuyện trong quá khứ nữa. Nhưng hiện tại thì chúng ta không có mối quan hệ giống như là lãng mạn hay gì đó, vì vậy làm bạn có lẽ là giải pháp tốt hơn cả....?” hoặc một điều gì đó tương tự như vậy.

Đúng vậy, Shirokusa là một cô gái rất nổi tiếng, và cô ấy cũng không phải là kiểu con gái di chuyển một cách vụng về như vậy, cho nên không phải điều này là không có khả năng. Chỉ có điều, tôi cảm thấy rằng cô ấy đáng lẽ ra phải cảm thấy tức giận hơn khi bị rơi vào cái tình huống đó. “Nếu cậu thích tớ thì tại sao lại thay đổi quyết định ?” Như vậy thì sẽ chứng minh được rằng tình yêu mà tôi dành cho cô ấy chỉ là từ một phía mà thôi.

Xét lại tất cả các khả năng thì....

Aaaaaargh, tôi thực sự không thể hiểu được rằng cô ấy đang cảm thấy gì nữaaaa

“Không sao đâu, Shirokusa-san.”

Kiểu con gái mũm mĩm, dễ tính đang đứng sau cô ấy - Mina Meiko, đang đẩy Shiro tiến về phía trước.

“Ổn ? Chuyện gì ổn mới được ?”

Tôi hoàn toàn không hiểu được những lời động viên khó hiểu của Meiko dành cho cô ấy, nhưng tôi biết rằng nó đã mang lại hiệu quả khi tôi nhìn thấy sự quyết tâm trở lại trên ánh mắt của Shirokusa.

"Suu-chan!"

"V- Vâng!"

Giọng điệu mạnh mẽ của Shirokusa khiến tôi tập trung về phía cô ấy.

Với bàn tay còn lại, Shirokusa đặt nó vào bộ ngực đầy đặn của mình và hít thở thật sâu, sau đó nói ra trong hơi thở:

“ Làm ơn, hãy hẹn hò với tớ.”

“ Hmm....?”

“ Hmm....?”

“ Eh?”

“ Huh..?”

Bầu không khí trong lớp đột nhiên đóng băng. Câu nói của Shirokusa khiến cho mọi người xung quanh mất đi khả năng suy nghĩ.

Giữa bầu không khí im lặng đó, một vài giây sau, cuối cùng tôi cũng nhận ra:

“ Chờ phát, mình vừa nhận được lời tỏ tình à...?”

"Nghiêm túc chứuuu ?!"

Khi tôi bật dậy và thốt lên câu đó, một giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng truyền đến tai tôi.

“ Ý cậu là ấy, hãy đi với tớ. ”

Bạn của Shirokusa, Meiko, đã xen vào.

“ Nhỉ, Shirokusa ?”

"Ah……? Hở……? …… Hả? ”

Khá muộn màng… và phải mất một lúc, cuối cùng thì Shirokusa cũng nhận ra ý nghĩa của những lời mà cô ấy đã nói. Cô ấy tiếp tục nói trong khi mặt đỏ như một con tôm hùm luộc.

“Đ- Chờ đã! K...không, phải như vậy đ đâu ! … Không, ý tớ là… nghĩa là, chuyện- đó”

Shirokusa đang rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Cô ấy đã cố gắng thể hiện một bộ mặt dũng cảm ngay từ ban đầu cho tới lúc này, nhưng dường như cô đã ngay lập tức nhận ra rằng chỉ với điều đó thôi là không đủ và Shirokusa đang cảm thấy hối tiếc trong khi cố gắng tìm kiếm những từ ngữ để che đậy cảm xúc của mình.

" Cậu và bố của Shirokusa-san, hai người biết nhau, phải không, Maru-san?"

Từ sợi dây cứu sinh mà Meiko ném ra, tôi đại khái cũng đã nắm rõ được tình hình lúc này.

“O- Ooh, đúng là tớ đã gặp tất cả những nhà tài trợ của mình, nhưng ông ấy mới là người đối xử với tớ tốt nhất.”

“Rõ ràng là cha của Shirokusa đã lo lắng về những việc đã xảy ra với cậu trong suốt thời gian qua, vì vậy ông ấy rất muốn gặp lại cậu lúc này.... phải không?”

Giọng nói điềm tĩnh của cô ấy có làm dịu đi sự lo lắng của Shirokusa.

Tôi có thể nhận ra sự sắc bén trong mắt Shirokusa.

“Đúng vậy.”

Shirokusa ưỡn ngực ra, khiến mái tóc đen dài xinh đẹp đang xõa trên vai cô ấy nhảy múa giữa không trung.

“Khi tôi nói chuyện với Papa về Suu-chan, ông ấy nói rằng ông ấy muốn gặp cậu. Vì vậy tôi chỉ đơn thuần nghĩ rằng, khi nào có thời gian, cậu nên đến nhà tôi chơi. Không thể nào có chuyện tớ lại rủ cậu “hẹn hò”ngay giữa lớp học như thế này cả. Đừng có hiểu nhầm đấy, ok ?”

“V- vâng, hahaha…”

Quả nhiên là vậy ?

Chà, đó là một cú sốc thực sự. Tôi tưởng trái tim mình đã ngừng đập rồi cơ đấy.

Tetsuhiko đã nói chuyện với tôi trên đường về nhà sau lễ hội văn hóa rằng “Shirokusa và Abe hẹn hò chỉ là tin đồn”, khiến tôi tin rằng mình vẫn còn có cơ hội.

Nhân tiện, tôi cũng đã nghe từ cậu ta rằng "Abe là một fan hâm mộ của tôi, và đã can tâm tình nguyện trở thành nhân vật phản diện để kích động tôi", mặc dù tôi không biết cậu ta đã lấy thông tin đó từ đâu ... Và ngay cả chuyện đó có là thật đi chăng nữa, anh ta vẫn là một tên đẹp trai đủ để làm tôi tự ti, và nói thẳng ra là khiến tôi không muốn lại gần.

“Tất nhiên, không có chuyện đó đâu…”

Thành thật mà nói, tôi chỉ muốn nó dừng lại. Cái suy nghĩ "Rốt cuộc thì cậu không có tình cảm với mình nhỉ ?" khiến tôi tổn thương, dù chỉ trong một giây.

… Chà, dù tôi vừa mới tỏ tình với Kuroha, nhưng điều đó không thể thay đổi được sự thật rằng Shirokusa là mối tình đầu của tôi. Thêm vào đó, tôi hoàn toàn không ghét cô ấy, chỉ là tôi đã nhận ra rằng Kuroha đối với tôi tuyệt vời và quan trọng như thế nào. Cho nên, tình cảm mà tôi dành cho Shirokusa vẫn không hề suy giảm.

Tôi khá chắc rằng mình sẽ cảm thấy hạnh phúc nếu tôi rơi vào tình huống mà cô ấy tỏ tình với tôi, và trái tim tôi sẽ nhảy lên ngay cả khi tôi cảm thấy kì lạ ngay tại thời điểm đó. Vì vậy, sau khi tôi biết rằng mình đã hiểu lầm, và sự kỳ vọng của tôi đã được thay thế bằng sự thất vọng cùng cực. Tôi cảm thấy mình lúc này giống như một thằng hề khi hiểu sai ý của cô ấy, thật xấu hổ và thảm hại.

Có vẻ như những người xung quanh đang nhìn tôi như thể nhìn một người nổi tiếng. Nhưng ở trong trường hợp này, hoàn toàn không phải vậy.

Điều này rất quan trọng. Thực tế đã chứng minh điều đó. Vì nếu tôi thực sự nổi tiếng, liệu sẽ có những điều tuyệt vời sẽ xảy đến với tôi ? Dù đó là chuyện dâm dục, nhỉ ?

Thực tế duy nhất hiện ra trước mắt là tôi đã “tỏ tình và bị từ chối”.

Không, không hẳn là như vậy. Điều tôi nói đến Kuroha, thì một mô tả chính xác hơn sẽ là tôi đã "kẻ đã thực hiện lời thú nhận duy nhất trong đời tương đương với việc đánh cược mạng sống của chính mình, và nghĩ rằng có 100% cơ hội thành công, và đã bị từ chối một cách phũ phàng”.

Nhân tiện, về Shirokusa, có lẽ chẳng có vấn đề gì khi nghĩ rằng “cô ấy chẳng hề tức giận mặc dù tôi đã nói với cô ấy rằng tình cảm của tôi đã thay đổi”, có nghĩa là Shirokusa chưa bao giờ có tình cảm lãng mạn với tôi ngay từ ban đầu”.

Không, nghiêm túc mà nói thì… tôi thực sự chẳng có manh mối gì khi nói về các cô gái.

Chuyện tình của tôi với Kuroha, người tôi gần gũi nhất, thân thiết nhất và quen biết lâu nhất còn ra nông nỗi này. Thì chắc chắn với những cô gái khác thì hoàn toàn chẳng có chút khả năng nào cả.

Đó là lý do tại sao–

Dù tôi vẫn có thể tỏ ra cứng rắn và tỏ ra lạnh lùng khi nói chuyện, nhưng ngay lúc này,

khi nói đến việc thích hoặc không thích một người và các mối quan hệ lãng mạn - tôi chỉ muốn thoát khỏi chúng.

Tôi đã biết điều đó từ rất lâu. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ việc được ai đó thích là là một sự hạnh phúc không gì sánh được. Khi nói đến tình yêu, tôi đã nghĩ rằng người ta nên tiến về phía trước một cách kiên quyết.

Nhưng bây giờ-

- Tôi cũng có thể cảm thấy sợ hãi.

“Này, Kachi –”

Tetsuhiko thì thầm với một lon cola trong tay.

“ Cậu, cũng có lúc vụng về đến không ngờ, nhỉ ?”

“Hả ?”

Một bầu khói đen đang toát ra từ Shirokusa.

“Eek”

Rena nhăn má và lùi ra xa. Chà, việc cô ấy cảm thấy sợ hãi trước một senpai tỏa ra bầu không khí như vậy ngay lần đầu gặp là chuyện đương nhiên. Thành thật mà nói, nếu mà là tôi, thì tôi đã chuồn ngay lập tức rồi.

“Tetsuhiko, dù cậu chẳng mấy khi sợ hãi vì cậu sở hữu thần kinh thép, nhưng hãy cho tớ được nghỉ ngơi, được chứ? Đôi khi điều đó còn đáng sợ hơn rất nhiều so với những kẻ đang chực dòm ngó đấy ? ”

"Đáng sợ sao? Kachi? ”

Truyện Chữ Hay