Đợi MC thắng tôi đăng tiếp chap nữa :'(
__________
Chuẩn bị bước vào kì nghỉ đông và tôi hiện đang ngồi trong thư viện. Nếu là ngày thường thì tôi sẽ đọc sách, nhưng vì bài kiểm tra cuối kì sắp tới nên hôm nay tôi quyết định tập trung vào học hành.
Ngay khi giở quyển vở và sách tham khảo ra để cày quốc, tôi nhìn lên và thấy có người đang ngồi đối diện mình.
Đó chính là Saito.
Thường thì chúng tôi sẽ ngồi cách khá xa nhau, nhưng sao hôm nay cô ấy lại chọn chỗ gần thế nhỉ?
Tưởng hôm nay vẫn mượn sách ở nhà cô ấy chứ, hay mình nhầm gì chăng?
“Cậu định cho tớ mượn sách ở đây luôn à, tớ cứ tưởng là ở nhà cậu như mọi khi chứ…”
“Đâu, vẫn là nhà tôi mà. Tôi thấy cậu không đọc sách nên tò mò muốn xem cậu đang làm gì thôi.”
Hiểu rồi. Sự thật là tôi thường đến thư viện chỉ để đọc sách, và kể từ lúc gặp cô ấy đến giờ thì tôi chưa học ở đây bao giờ cả.
“Tớ đang học. Sắp tới có bài kiểm tra mà. Cậu không định học sao?”
“Tôi ôn ở nhà rồi, nên không cần đâu.”
“Không ngoài dự đoán ha.”
“Tôi không ghét học, thời gian của tôi phần lớn là dành cho nó mà.”
Cổ thu vai lại và mỉm cười khi trả lời tôi.
Tôi đã dần quen với giọng nói lạnh như băng đó rồi.
Con người ta dù thông minh cỡ nào thì vẫn phải ôn bài trước giờ kiểm tra mà thôi.
Saito hẳn là đã học hành rất chăm chỉ, đến mức dáng vẻ mệt mỏi của cổ đang hiện rõ trước mắt tôi cơ mà.
Đợi thi xong phải tặng cô nàng chút đồ ngọt coi như quà cảm ơn mới được.
Chuyện trò riết cũng chán, cổ mở sách ra và bắt đầu đọc.
Tôi tưởng cô ấy sẽ chuyển ra chỗ khác ngồi, nhưng chắc thấy làm vậy phiền nên là thôi.
Mà cứ ngồi đối mặt nhau thế này mà bị ai nhìn thấy thì họ sẽ sinh nghi mất, tốt hơn tôi cũng nên quay lại tập trung vào việc học.
Khi đã học được một thời gian, một câu hỏi khó xuất hiện làm tôi khá oải.
Vì vậy mà tôi vươn vai, và vô tình thấy Saito đang vật vờ trước mặt mình.
Chắc cô ấy đã thấm mệt nên mới ngủ gật đây.
Thời tiết lúc này bắt đầu trở lạnh. Song, nhờ có máy sưởi mà tòa nhà này trở nên vô cùng ấm áp.
Dành thời gian cho việc học đến mức đêm quên ăn ngày quên ngủ thì ngủ gật âu cũng dễ hiểu thôi.
Cổ nhắm nghiền hai mắt và giữ nhịp thở đều đều.
Ngay cả gương mặt lúc ngủ của cô nàng xinh đẹp này cũng thật dễ thương quá đi.
Biểu cảm thường ngày đã tan biến, thay vào đó là gương mặt đang nghỉ ngơi trong trạng thái vô cùng thoải mái.
Đến cả một người tưởng chừng đã quen với việc gặp cổ như tôi, khi nhìn lại, vẫn phải công nhận cô ấy là một mỹ nhân đầy cuốn hút.
Gương mặt đang say ngủ của Saito thật quá đỗi đáng yêu, nó toát lên vẻ yếu đuối và ngây thơ đến mức tôi chỉ muốn đưa tay chạm vào.
Cô ấy gật lên gật xuống như con thuyền chòng chành, khiến mái tóc đen láy cũng ánh lên theo. Dáng vẻ cùng gương mặt khi ngủ của cô thực sự đã hớp hồn tôi mất rồi.
“Mmm…”
Đang mải ngắm thì bỗng Saito từ từ mở mắt ra và cất lên âm thanh ngọt ngào, sau đó lờ đờ ngước lên nhìn tôi.
Có lẽ do chưa tỉnh hẳn, nên trông cô nàng lúc này khá ngây ngô.
Cặp mắt ẩm ướt ánh lên long lanh, trông thiếu phòng bị tới mức tôi phải quay mặt sang hướng khác.
“Hmm… Mmm”
Với bộ dạng không phòng bị, cô đưa tay lên lờ đờ dụi dụi đôi mắt theo cách rất đỗi dễ thương tựa như một em thú cưng vậy.
Cuối cùng thì Saito cũng tỉnh hẳn, cổ đưa mắt nhìn về phía tôi.
“...”
Cô ấy chớp chớp vài cái rồi mở to mắt nhìn tôi kinh ngạc.
Chắc chắn cô nàng đang rất sốc vì cơ thể không hề di chuyển và tay vẫn đang dơ lên.
Cô đứng hình mất một lúc, nhưng dần trở nên xấu hổ hơn khi bắt đầu nhận thức được tình hình.
Cô ấy đảo mắt nhìn xung quanh, thi thoảng lại chạm phải ánh mắt của tôi, mỗi lần như vậy cô đều chúi xuống rất nhanh, trông đáng yêu đến mức tôi chỉ biết ngoảnh đi ngay lập tức.
Đúng là cô ấy đã ngủ quên, nhưng tôi cũng thấy mình đã sai khi nhìn lén lúc người ta đang ngủ.
Giữa lúc tâm trí đang vướng bận về vẻ dễ thương của cô nàng và cả cảm giác tội lỗi của mình, tôi nhìn Saito một lần nữa và thấy cổ đang nhìn chằm chằm vào mình với đôi má ửng đỏ.
“... Tôi không ngủ đâu.”
Cổ thì thầm với giọng đầy ngại ngùng và xấu hổ.
“Chuyện đó,...”
“Không ngủ thật.”
“À, đúng vậy.”
Dĩ nhiên, cậu ấy muốn vờ như chuyện này chưa từng xảy ra. Ban đầu, tôi nghĩ chuyện đó thật vô lý, nhưng vì bị cô gằn giọng nên cuối cùng đã xuôi theo.
Đáng lẽ ngay từ đầu, cô ấy chỉ cần tỏ ra không quan tâm là chuyện sẽ xong thôi. Đằng này chẳng những không bớt được xấu hổ mà hai má của cổ lại càng lúc càng đỏ rực, khiến tôi một lần nữa không thể nhịn cười.