Sự Hài hòa Tiên định, Lần nữa
◇◆◇◆◇
Tôi đã nói với Claire về yêu cầu của Crane và cô ấy đã rời đi để tìm anh ta.
Tôi bắt đầu tìm kiếm Alice lần nữa. Sau khi đi quanh bữa tiệc được một lúc, tôi cuối cùng cũng đã thấy cô ấy đang ngồi tại một góc bàn cùng với Sophia.
"Hai người đang vui vẻ chứ?"
"Ah, Leon onii-chan. Em đang nói chuyện với Alice onee-chan về một loại bánh mới đấy.
"Một thứ bánh mới ư?"
"Đó là bánh kếp Mille(bánh kếp ngàn lớp). Sophia đã tự nảy ra ý tưởng về nó."
"Hee... Tuyệt vời thật đấy."
Một chiếc bánh tồn tại trên trái đất song cô ấy đã tự mình nảy ra ý tưởng về nó.
Tôi đã từng nghĩ rằng Sophia cũng trung bình giống như tôi, song xem ra cô ấy đã gia nhập vào nhóm những thiên tài khác, Alice và Claire rồi.
"Vậy, anh đang làm gì thế ạ Leon onii-chan?"
"Anh có điều gì đó mà mình cần phải nói với Alice, song nó có thể đợi để sau mà."
"Điều gì đó để nói với Alice onee-chan sao? Nếu là vậy thì em có thể rời đi mà. Em đã nói xong với cô ấy về ý tưởng bánh mới của mình rồi."
"Thật sao?"
"Yeah. Anh có thể ngồi chỗ của em đấy."
Ngay khi Sophia cố gắng rời đi, tôi liền nắm lấy tay của cô ấy.
"Em có thể ở lại mà, Sophia. Thay vào đó, những gì mà anh cần phải nói với Alice cũng có liên quan đến em đấy."
"Là vậy sao?"
"Yeah. Nó thực ra liên quan đến ngôi trường."
Và rồi tôi liền ngoảnh ánh nhìn của mình sang Alice.
Tôi e rằng Alice có lẽ sẽ biết những gì tôi định nói sau khi đề cập đến 'ngôi trường', song dường như không phải vậy. Cô ấy chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt xanh dương to tròn của mình.
"Leon, tại sao anh lại cần phải nói chuyện với em về ngôi trường vậy?"
"Đây là ý của anh."
Tôi bèn đưa cho cô ấy một gói đồ mà mình đã chuẩn bị từ trước. Bộ đồng phục mà cô ấy chỉ mới mặc thử một lần ở bên trong gói đồ kia. Kể từ đó, nó đã được cất bên trong một chiếc tủ quần áo.
"Đây là... bộ đồng phục của em?... Có lẽ nào anh muốn em làm điều gì đó biến thái trong bộ đồng phục của mình sao?"
"Làm ơn nghiêm túc đi mà!"
Lối suy nghĩ của cô ấy vẫn lạ lùng như thường lệ.
Còn về Sophia... làm ơn đừng dạy cho cô ấy những thứ kì lạ như vậy nữa. Chỉ có duy nhất một người sẽ dạy cho cô ấy những thứ này mà thôi... và người đó rõ ràng chính là Alice.
Sophia đã giết chết cha của mình và rơi vào bóng tối. Cô ấy đã được cứu khi tôi mang cô ấy theo cùng với Alice, nhưng... thật lòng mà nói, tôi không chắc liệu đó có phải là ý tưởng tốt nhất hay không đâu.
Tôi thực sự rất lo lắng đấy.
"Vậy, Leon? Tại sao anh lại mang theo bộ đồng phục của em vậy?"
"Đúng rồi. Em đã nói rằng mình muốn vào học tại trường trước đây, cho nên anh đã thu xếp cho em tham dự lớp học vào năm nay đấy."
Tôi liền nói nó ra mà không chút ngần ngại. Bởi những gì tôi đã nói trước đó, sự ngạc nhiên đã bị làm hỏng đi.
"... anh còn nhớ là em muốn đi học sao? Em tưởng rằng anh đã quên mất điều đó rồi cơ chứ."
"Anh chưa bao giờ quên nó đâu. Anh nghĩ rằng em muốn đi học như một cô gái bình thường. Đó là tại sao anh lại đợi cho đến khi hầu hết các học viên biết đến em đều đã tốt nghiệp rồi đấy."
"Đúng vậy... cảm ơn nhé, Leon. Em thực sự... em thực sự hạnh phúc lắm."
Tôi tự hỏi cô ấy sẽ hạnh phúc đến thế nào nhỉ. Tôi có thể thấy những giọt nước mắt đang trào ra từ đôi mắt to tròn của cô ấy.
Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ rất hạnh phúc, nhưng sau khi nhìn thấy điều này, tôi sẽ nói rằng nó quả là đáng tất cả nỗ lực được đặt vào để khiến việc này được hoàn thành.
"Alice onee-chan, chị sẽ vào học tại ngôi trường của chúng ta sao?"
"Umu, Sophia."
"Thật sao ạ!? Yay! Điều đó có nghĩa là, từ tháng Tư trở đi, ba người chúng ta có thể dành thời gian bên nhau tại trường rồi!"
"Yep!"
Hai người họ trông rất phấn khởi, nhưng...
"Ai là người thứ ba vậy? Alice, Sophia, và ai khác nữa đây?"
— Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy như thể nhiệt độ của căn phòng vừa mới hạ xuống vậy.
"... Hey, Leon. Em chỉ đang kiểm tra thôi, nhưng anh cũng sẽ đi học nữa, đúng không?"
"Không, anh sẽ không đi đâu. Chỉ em..."
Sau khi nghe thấy những lời nói của tôi, đôi mắt Alice liền nheo lại.
"Trước khi em nổi giận, anh có thể nói với em tại sao được không?"
"Eh, ý em là em sẽ nổi giận bất kể có là gì đi chăng nữa sao?"
"Đừng nói em là do một căn bệnh bí ẩn mà anh không thể đến trường đấy nhé."
Gì cơ!?... không, hẳn phải có một ý nghĩa sâu xa hơn trong lời nói của cô ấy. Tôi sẽ trấn an cô ấy trước vậy.
"Anh ổn mà, anh không bị bệnh đâu. Chỉ là nếu anh đi với em, các học viên khác có lẽ sẽ biết anh là ai mất. Nếu điều đó xảy ra, em sẽ không thể học tại trường như một cô gái bình thường đâu."
"Ah, vậy ra đó là ý của anh. Cảm ơn vì đã rất chu đáo nhé. Cảm ơn anh. Em hạnh phúc lắm đấy - em thậm chí còn không biết phải nói sao với anh chàng Bakarion này nữa!" (Trans Eng: Bakarion chỉ là 'Leon Ngốc nghếch' song nó lại phù hợp hơn với những dòng tiếp theo nếu để nguyên xi như vậy.)
"Bakarion!?"
Tôi đã trở thành một con robot khi nào vậy? — Đợi đã, đó đâu phải là những gì mà tôi cần phải nghĩ đến! Tại sao Alice lại đang gọi tôi là ngốc nghếch vậy!? Tôi bối rối quá!
"Umm...... Chính xác thì tại sao em lại tức giận đến thế vậy?"
"Có lẽ nó có liên quan đến việc em đi mà không có anh đấy nhỉ? Anh còn bất cứ điều gì khác để nói không vậy?"
"Anh không thể đi với em được... Nó đâu giống như là chúng ta sẽ không gặp nhau. Chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày khi em trở về từ trường mà."
"Không."
Uwaa, thật là lạnh lùng! Làm thế nào mà nụ cười của cô ấy lại có thể đáng sợ đến thế được cơ chứ!? Có cái gì với thứ sức mạnh này vậy!? Tôi thật sự khiếp sợ lắm đấy!
"Hey, Leon. Em đã cất bộ đồng phục của mình ở phía sau tủ quần áo của em. Tại sao anh lại có được nó vậy?"
"À thì... Anh muốn làm cho em thật ngạc nhiên cho nên anh đã nhờ Milli lấy nó cho anh."
"Nói cách khác, anh đã lục lọi khắp tủ quần áo của em nhỉ?"
"Không, không đâu, anh đã nhờ Milli làm nó cho nên bản thân anh không thấy gì bất cứ thứ gì cả đâu!"
"Nhưng anh đã ra lệnh cho Milli làm nó, đúng không? Cho nên điều đó có nghĩa là, Leon đã lục lọi hết quần áo và đồ lót của em để tìm bộ đồng phục của em nhỉ."
"Cái-!?"
"… chẳng phải đúng là vậy hay sao?"
Lại một nụ cười khác nhưng đôi mắt của cô ấy đang không hề cười chút nào. Một giọt mồ hôi liền lăn xuống gò má của tôi.
"Hey, Leon? Anh là một tên biến thái đi trộm đồ lót của một cô gái và xứng đáng bị trừng phạt? Hay là anh chỉ làm vậy để có thể khiến cho em thật ngạc nhiên và đi học cùng với em đây?"
"Tất nhiên! Lý do duy nhất anh lại lấy bộ đồng phục của em là để anh có thể đi học cùng với em rồi!"
Tôi đành đưa ra một câu trả lời lập tức.
Tôi còn có thể đưa ra câu trả lời nào khác nữa đây? Lựa chọn duy nhất còn lại quả là khủng khiếp. Tôi đành phải nhượng bộ thôi. Đó là cách duy nhất để tôi có thể sống sót!
Và do vậy, tôi đã quyết định sẽ đi học cùng với Alice.
... à thì, tôi vẫn hơi miễn cưỡng một chút, nhưng tôi cũng không định nói không với Alice đâu.
Tôi sẽ không phàn nàn về nó nếu đó là những gì mà cô ấy thực sự muốn. Tôi sẽ nỗ lực hết mình hỗ trợ Alice để chúng tôi có thể sống một cuộc sống học đường thật hạnh phúc bên nhau.