Dường như Mọi người đều Nhìn Thấu Tôi
◇◆◇◆◇
Mọi thứ đều sẵn sàng cho Alice vào học tại trường rồi. Tất cả những gì còn lại là để tôi làm cho cô ấy thật ngạc nhiên tại bữa tiệc mừng tốt nghiệp của những học viên kỳ thứ tư mà thôi.
Tôi đã cố gắng tránh lộ mặt tại trường nhưng tôi sẽ cần phải làm vậy để tham dự bữa tiệc. Miễn rằng tôi chỉ trông như là một học viên tốt nghiệp, hẳn sẽ ổn khi các học viên nhìn thấy Alice và tôi ở cùng với nhau thôi.
À thì, Hầu tước Gramp cũng sẽ tham dự, cho nên không giống như là tôi có thể né tránh việc tham dự đâu.
Đó là tại sao, khi tôi đang tìm kiếm Alice tại bữa tiệc, tôi đã bị phát hiện bởi Hầu tước Gramp.
"Đã được một thời gian rồi, Leon. Kể từ bữa tiệc mừng tốt nghiệp năm ngoái nhỉ?"
"Nghe có vẻ đúng là vậy. Dạo gần đây ngài đã ra sao rồi?"
"Bởi vì những công nghệ mà cậu đã cung cấp, chúng ta không cần phải đối phó với bất kỳ tình trạng thiếu thực lương thực nào nữa. Thực tế, năm nay chúng ta thậm chí còn có một lượng dư thực phẩm kìa. Ta còn có thể ngủ ngon vào ban đêm là nhờ vào mọi thứ mà cậu đã làm đấy."
"Ngài đang phóng đại rồi, nhưng tôi mừng rằng mọi thứ dường như đã đi vào hoạt động đối với ngài và người của ngài đấy, Hầu tước Gramp."
"Oi, chẳng phải ta đã nói với cậu rằng chỉ Crane là ổn rồi hay sao?"
"Vậy thì... Crane."
"Ta gọi cậu là Leon mặc dù ta rất mang ơn cậu. Nó khiến ta cảm thấy hơi khó chịu một chút khi cậu vẫn sử dụng tước hiệu. Mặc dù, sự khác biệt về tuổi tác giữa chúng ta cũng khá là nhiều. Ta không biết liệu bỏ đi tước hiệu của ta có làm cho cậu cảm thấy không thoải mái hay không đâu."
"À thì, có hơi lạ một chút đấy. Ngài rõ ràng lớn tuổi hơn, nhưng tôi cảm thấy dường như chúng ta đã trở nên gần gũi hơn nhiều rồi. Hơn nữa, tôi không muốn cư xử bất lịch sự với những người xung quanh mình đâu."
"Ha, điều đó nghe có vẻ giống như thứ gì đó mà cậu sẽ nói ra đấy."
Vấn đề của Hầu tước đã được giải quyết bằng công nghệ mà chúng tôi đã cung cấp. Công chúng tin rằng Hầu tước đang cung cấp hỗ trợ cho chúng tôi để tạo ra công nghệ này.
Quyền lực chính trị của Crane đã đi lên do điều này. Mặc dù, tôi không biết liệu anh ta có phải đã trở nên tự đại với vị thế chính trị mới này hay không.
"Đúng rồi, Leon, ta có một chuyện muốn nhờ cậu đây."
- Có lẽ anh ta không nghĩ như vậy đâu.
"Nó là gì thế? Miễn là không liên quan đến Claire, tôi sẽ lắng nghe."
"Hmm, khá là đáng thất vọng đấy. Nếu ta biết rằng cậu tài năng đến vậy, ta có lẽ đã cố gắng hợp tác với cậu sớm hơn rồi."
"Ngay cả khi ngài cố tâng bốc tôi, tôi sẽ không thay đổi ý định của mình về điều đó đâu."
"Ta chỉ đang đùa thôi mà. Ta không có ý khiến cậu tức giận đâu. Ta chỉ muốn xem liệu sẽ có thể để cậu chấp nhận thêm học viên từ lãnh thổ của ta trong học kỳ tới không mà thôi."
"Tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể xoay xở bằng cách nào đó nếu tôi nói chuyện với Claire, nhưng... Tại sao lại bận tâm hỏi tôi về chuyện này vậy?"
Tôi nghĩ rằng chúng tôi chấp nhận đủ hết người của anh ta rồi, song đâu giống như là chúng tôi đã từng quyết định số lượng tối đa người của anh ta mà mình sẽ nhận mỗi học kỳ. Nhưng dường như học viên sắp tới mà anh ta đang nói đến không phải là thường dân từ lãnh thổ của anh ta, mà là con gái của một trong những người quen của anh ta.
"Nếu là vậy, tôi sẽ nói chuyện với Claire về việc đó."
◇◆◇◆◇
Mặc dù tôi đã rút ra rìa của bữa tiệc chính, không khó mấy để tìm Claire. Tôi có thể trông thấy cô ấy đang ở trung tâm của bữa tiệc, được bao quanh bởi một nhóm đông người.
Những ai đang ở xung quanh cô ấy vậy nhỉ... họ trông giống như những quý tộc và các nhân vật có chức trách đến từ các khu vực xung quanh. Chúng tôi sẽ tiếp nhận những học viên của họ vào học kỳ tới, song tôi tự hỏi tại sao họ lại đang ở tại bữa tiệc mừng tốt nghiệp này nhỉ.
"–Hmm?"
Tôi nghĩ là Claire vừa mới để ý thấy tôi - Cô ấy bèn cúi đầu chào mọi người xung quanh và nhanh chóng bước đến chỗ tôi. Cô ấy liền nắm lấy tay của tôi và bắt đầu rời khỏi bữa tiệc.
"C-Claire?"
"Đi với chị ngay bây giờ đi." (Trans: Rủ nhau đi trốn chứ còn gì nữa...)
"E-Eh?"
Tôi thực sự không hiểu những gì đang xảy ra, song tôi đành đi theo cô ấy. Cô ấy đưa tôi đến một góc của căn phòng, cách xa phần còn lại của bữa tiệc.
"Giờ thì, otouto-kun, em có điều gì đó muốn nói với chị à?"
"Em có, nhưng... mọi chuyện đều ổn cả chứ?"
"Mọi thứ đều ổn. Những người đó đang cố gắng thuyết phục chị kết hôn vào gia đình của mình đấy."
Tôi hiểu rồi. Vậy ra, cô ấy đã sử dụng tôi như một cái cớ để trốn khỏi họ.
"Nhưng mà, có thực sự ổn khi cứ bỏ mặc họ hết như thế không vậy? Họ đều là quý tộc hoặc quan chức cấp cao đấy. Chẳng phải sẽ là một ý tưởng tốt khi xây dựng chút mối quan hệ thân thiết với họ hay sao?"
"Sẽ ổn thôi. Chị đã nói chuyện với bất cứ ai mà chúng ta có thể thấy hữu ích rồi. Đặc biệt những người nói tốt về em; chị nhớ khuôn mặt và cái tên của họ một cách rõ ràng luôn đó."
"Claire..."
Nó quan trọng đối với cô ấy đến mức nào khi những người kia quý mến người mà cô ấy thích vậy?
"Chị đang phụ trách lãnh thổ nhà Grances, nhưng đó chỉ tới một phạm vi nhất định mà thôi. Otouto-kun, em chính là bộ mặt của gia đình Grances đấy. Bất cứ ai không tôn trọng em, hoặc không có bất kỳ quan hệ nào chúng ta có thể sử dụng, đều không đáng tốn thời gian của chị đâu."
"A-Ah ~, em hiểu rồi. Điều đó hợp lý đấy."
Q-Quả là bất ngờ. Thật là tuyệt khi nghe, nhưng chẳng phải Claire thích tôi quá nhiều —
"Fufu ~, chị cá là em đang tự hỏi rằng chị phải yêu em nhiều đến thế nào nếu sẽ sẵn lòng phớt lờ người ta chỉ vì họ không thích em đấy nhỉ."
Tôi đã bị lộ mất rồi!!
K-Không, đợi đã. Tôi cần phải bình tĩnh lại mới được. Claire đâu có năng lực đọc cảm xúc của tôi giống như Sophia. Tôi hẳn sẽ có thể đánh lừa được cô ấy nếu chỉ giả bộ câm lặng thôi mà.
"Tại sao em sẽ lại nghĩ vậy cơ chứ?"
"Nó được viết hết trên mặt của em rồi kìa."
Vô dụng mất rồi.
"Chỉ đùa thôi. Chị biết là em sẽ hiểu nhầm lời nói của chị và nghĩ về điều đó mà."
Một lần nữa, cô ấy chỉ đang đùa giỡn với tôi mà thôi.
Chết tiệt. Rốt cuộc, Claire cũng là một đối thủ khó nhằn. Tôi đã từng nghĩ rằng cô ấy rất dễ thương khi làm điều này cơ đấy.
Bây giờ tôi cảm thấy dường như, mặc dù tôi có kinh nghiệm từ kiếp trước của mình, cô gái tuổi teen này vẫn có thể điều khiển tôi rất dễ dàng luôn.
"Vậy, otouto-kun, em có việc gì với onee-chan của mình nào? Em sẽ đến trường sớm thôi nhỉ. Em đã tự chuẩn bị chưa vậy?"
"Eh? Chẳng phải em đã nói là mình sẽ không đi học rồi hay sao."
"... Oh, otouto-kun, em vẫn chưa nói chuyện với Alice sao?"
"Em chưa..."
"À thì, nếu em sẵn sàng để đi, chúng ta có thể thêm một hoặc hai học viên mới vào bất cứ lúc nào đấy."
"Oh, chắc chắn rồi. Ah, điều đó nhắc em nhớ."
"Hmm?"
Tôi đã bắt đầu cảm thấy như thế về Claire từ khi nào vậy? Mái tóc dài ánh bạch kim của cô ấy bồng bềnh vắt qua đôi bờ vai và mùi hương ngọt ngào của cô ấy lấp đầy mũi của tôi.
Claire sẽ lên mười sáu tuổi vào năm nay. Cô ấy đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều qua nhiều năm và, bởi vì điều đó, cô ấy trở nên xinh đẹp và nổi tiếng hơn. Nó hợp lý rằng sẽ có rất nhiều người cố gắng thu xếp một cuộc hôn nhân với cô ấy.
Khi tôi lần đầu gặp cô ấy, tôi chỉ không muốn cô ấy bị ép buộc vào một cuộc hôn nhân mà cô ấy không muốn mà thôi, nhưng giờ đây tôi lại cảm thấy khác biệt. Tôi không muốn bất kỳ ai khác có được cô ấy. (Trans: Ơ... Siscon hóa thành công cmnr!? :v)
... khoan đã, tôi thậm chí còn đang nghĩ đến cái gì nữa vậy? Tôi không muốn giao cô ấy cho bất cứ ai ư? Tôi đã trở thành một thằng siscon khi nào vậy? Uwaa, tôi muốn xóa ký ức của mình trong vài giây qua luôn quá.
"... Otouto-kun?"
"Ha!? A-Ah, không có gì cả đâu."
"Không có gì... Chẳng phải có điều gì đó về việc chấp nhận thêm học viên hay sao?"
"Chị nói đúng!"
"... Chị ư?"
"Có điều gì đó mà em muốn nói chuyện. Nói thật với chị, một lát trước –"
Tôi đã nói với Claire rằng Crane muốn ghi danh một học viên khác vào đây.
"Hee ~... vậy ra, đó là con gái của ai đó mà anh ta biết sao?"
"Vâng."
"Điều đó khiến chị hơi lo lắng một chút. Chị cảm thấy dường như Crane sẽ còn có thể có thêm quyền lực và ảnh hưởng hơn nữa đấy."
"Ngay cả khi chúng ta nói chuyện với anh ta về Patrick, em cảm thấy dường như anh ta toàn bộ đều là về kinh doanh mà thôi."
"Vậy thì, có lẽ rất khó cho anh ta để nhờ em một chuyện đấy."
Tôi lấy làm lạ. Anh ta thực sự chẳng hề ngần ngại gì khi anh ta hỏi tôi.
"À thì, bỏ qua những gì đã xảy ra với Patrick - Nếu chị mà hỏi Crane điều tương tự, anh ta sẽ lắng nghe. Chẳng phải chị cũng nghĩ vậy hay sao?"
"À thì... đây chỉ là những gì chị nghĩ mà thôi, nhưng xem xét rằng chúng ta đã cho anh ta bao nhiêu, sẽ chỉ hợp lý khi anh ta ít nhất sẽ cân nhắc nó."
"Em hiểu rồi..."
Hầu tước Gramp mắc nợ chúng tôi một khoản rất lớn.
"À thì, còn có một khả năng khác nữa."
"Thật sao?"
"Cô gái hoặc chị em gái của cô ấy, nếu cô ấy có, có thể còn trẻ và rất xinh đẹp."
"Ah..."
Tôi đã nghi ngờ rằng Crane là một tên lolicon.
Không, đó không chỉ là một mối nghi ngờ đâu. Ví dụ, tôi sẽ không bao giờ cảm thấy an toàn khi để Sophia ở lại trong cùng căn phòng với anh ta.
"Dù sao đi nữa, nó có vẻ thú vị đấy. Chị sẽ xem xét nó một chút về sau."
"... Thú vị ư? Em đoán vậy."