“Cái..gì thế này…?”
Fanblog ‘Thiên thần đáng yêu Ayase-tan’ đăng một tấm ảnh Ayase tay trong tay cùng một người đàn ông ra khỏi khách sạn ---- đương nhiên là không có vụ này, chỉ có hình Ayase đang mua đồ thôi.
“Cái này là ….cửa hàng otaku mà Kirino vẫn thường mua đây mà?”
Chính là cái cửa hàng lần trước phát chữ ký của Hoshino Clara. Kirino từng kéo tôi đi vài lần nên tôi vẫn nhớ rõ.
Nhưng mà….Ayase vốn cực ghét otaku mà cũng đi tới chỗ này ----
Với cả…trong tay cô bé không phải là figure em gái đấy sao? Ayase…thật sự mua cái này sao?
“Ừ….”
Lần trước cô bé có hỏi tôi mua figure…bình thường, có lẽ chả bao giờ có chuyện này, nhưng chỉ cần thêm điều kiện là ‘vì Kirino’ thì Ayase dám làm tất cả luôn.
….Có lẽ cái hình này chụp lúc cô bé mua figure em gái cho Kirino.
Tại sao Ayase lại làm thế?
Tôi gãi má trầm ngâm..
“…Xem ra chủ cái blog này đang điên lắm đây ~”
Cũng giống như hồi Ayase gặp Kirino ở Summer Comiket. Nhưng ít nhất giờ cũng đỡ hơn nhiều rồi.
---- Ayase-tan, chị định phản bội người hâm mộ sao?
“Mình biết ngay mà ~”
Đại khái tôi cũng biết vì sao chủ blog lại điên thế.
Suýt nữa thì quên. Chơi với đám Kirino, Kuroneko và Saori lâu rồi, tôi cũng biến thành otaku, thành ra cảm thấy otaku cũng bình thường không vấn đề gì – như người ngoài thì không nghĩ thế. Kirino cũng từng nói rồi:
“Nhưng trong xã hội otaku bị mọi người nhìn bằng ánh mắt rất thiếu thiện cảm. Anh có biết ở Nhật Bản ai ghét dân otaku nhất không?”
Thế nên em gái tôi không dám công khai sở thích của nó.
Một năm sau, chuyện này lại lặp lại trên đầu Ayase.
Tôi nhìn qua bộ đếm và phát hiện trung bình mỗi ngày có mười người vào cái trang này.
“Trong cái rủi có cái may.”
Càng ít người thấy cái post này càng tốt.
Giờ là 12:30 phút sáng. Bộ đếm dừng ở số 3 – nói cách khác, bao gồm chủ blog và tôi, có tổng cộng ba người đã xem.
Nhưng mà…cái loại trang web cò con này chắc chả có vấn đề gì. Chưa kể chủ blog cũng bảo nếu Ayase tự kiểm điểm sẽ tha thứ ngay.
Chắc là – sẽ không vì chuyện nhỏ này mà không làm người hâm mộ Ayase nữa đâu.
Đối với tôi mà nói, nếu cái blog này dừng kể cũng buồn.
“Nhưng mà….”
Trong cái post này – có một đoạn đáng chú ý.
….Em muốn post những hình đó (chị chắc biết đó là những hình của chị và người nào đó đúng không?) nhưng em sẽ cho chị một cơ hội nữa
Những hình đó…là thế nào?
“Đừng bảo là hình kiểu gì còn tệ hơn cả hình mua figure nhé….”
….Kiểu như…..thế này…thế kia…hả?
Không không không không! Không thể nào! Mình đang nghĩ cái gì thế này!
Nữ sinh cấp hai sao có thể làm thế được, Ayase lại càng không. Tuyệt đối không. Cho dù có cố liên tưởng ‘chụp ảnh’ với ‘nữ sinh cấp hai’, nhưng hình tượng Ayase trong sáng không hợp với kiểu đó.
Nhưng mà…ít nhất có vẻ chủ blog không phải con trai.
Nếu Ayase có bạn trai – chủ blog quả thật có thể hóa điên mà viết thế.
Tôi mà thấy Ayase hôn thằng khác, tôi cũng chắc chắn gầm lên ‘thằng khốn kiếp đi chết đi!’.
Đương nhiên tôi cũng không đem post lên mạng.
Nhưng cứ yên tâm, Ayase không có bạn trai.
Vì Ayase – cả tháng này ngày nào cô bé cũng đến nhà tôi, chăm sóc tôi như một cô vợ mới cưới. Làm gì có thời gian đi chơi với bạn trai ------
“Waaaahhhhhhhhh!”
Mình đúng là thằng ngu! Chủ blog chỉ mình chứ còn ai nữa! Sao đến giờ mới nhận ra nhỉ!
“Bộ…chủ blog nhìn thấy Ayase ngày nào cũng tới nhà mình nên hiểu nhầm à!”
Ayase ngày nào cũng đến nhà con trai. Còn đi siêu thị mua đồ ăn nữa.
Trong mắt người khác, Ayase giống như một cô gái mới nếm thử hương vị tình yêu, ngày nào cũng tới chăm sóc bạn trai.
Chủ blog --- theo dõi cô bé mỗi ngày?
Rồi đến khi ---
“Cái này….bán ở đâu ạ?”
--- Trông thấy Ayase đi mua con figure ấy?
Thế nên mới post thế.
“Hiểu nhầm to đùng rồi….”
Cái blog này chả có địa chỉ mail gì cả! Cũng không mở phần reply/comment.
Thế này làm sao mình giải thích nổi giờ!
Mà….cho dù có cách liên lạc đi nữa, tôi cũng không biết nên viết gì mới phải.
--- Này, cái ảnh chụp chung em nói, hình như là chỉ anh thì phải,? Xin lỗi, là hiểu nhầm thôi nhé. À này, anh rất thích ảnh em chụp Ayase.
Có cho vàng mình cũng không dám viết thế….
Tôi đang ôm đầu suy nghĩ nên làm thế nào….
Bíp bíp bíp!
“Hửm?”
Di động vang lên làm tôi giật mình. Tôi vội bắt máy.
“Kousaka! Mày đã xem cái blog ấy chưa?”
“Akagi! Hóa ra mày là người cuối cùng!”
Tôi cũng không buồn mắng nữa. May quá trời, người cuối cùng lại là người quen.
“Mày nói cái gì thế?”
“Bỏ qua đi…Tao cũng xem cái blog ấy rồi.”
“Ayase-tan mua figure của otaku phải không? Thế là thế nào?”
“Tao biết thế quái nào được.”
Nhưng tao chắc chắn có liên quan đến Kirino.
Đáng lẽ hồi ấy phải vặn hỏi mới đúng…giờ thì hối cũng muộn rồi.
Mà này Akagi, đừng gọi ‘Ayase-tan’ nhé, buồn nôn quá. Gọi trong đầu là được rồi.
“Mà cái ảnh chụp chung là thế nào? Chả lẽ Ayase-tan có ảnh nóng à?”
“Không thể nào! Mày còn suy nghĩ bậy bạ về Ayase tao giết!”
Thằng như mày có khi còn quang minh chính đại yêu cầu bạn gái làm chuyện ‘đó’ nữa.
“Đùa thôi mà.”
Đùa thật không?
“Akagi…tao kể rồi nhỉ? Hồi tiệc ấy, Kirino nhờ Ayase giám sát tao.”
“À à….nhớ rồi.”
“Đại khái là thế.”
“Rồi rồi hiểu rồi. Nhưng mà…giờ phải làm sao đây. Cứ thế này không ổn.”
“Ừ, không ổn. Cứ thế này Ayase sẽ mất một người hâm mộ, mà cái blog này cũng tiêu luôn.”
“Ý tao không phải thế.”
“?”
“Ý tao là Ayase có thể gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?”
“Ừ. Chủ blog ngày nào cũng chụp ảnh Ayase phải không?”
“Thì sao?”
“Mày không để ý à? Toàn là ảnh chụp trộm thôi.”
“Sao mày biết?”
Tao còn tưởng là đồng nghiệp người mẫu của Ayase cơ.
“Nhìn kỹ góc chụp vào. Ayase không bao giờ nhìn thẳng vào ống kính đúng không? Nếu là bạn chụp thì quá bất thường. Hơn nữa tuyệt không có cái ảnh nào chủ blog chụp cùng Ayase cả.”
“Mày nói cũng đúng….”
Có vẻ khẳng định của mình sai rồi. Akagi nói đúng…
“Nếu người post bài chính là người chụp ảnh, nghĩa là có người lén theo dõi Ayase đến nhà mày rồi.”
“Nghe…đáng sợ quá.”
Ayase cũng từng làm thế với Kirino nên tôi chả thấy sợ lắm, nhưng khách quan mà nói thì không ổn thật.
“Chả có cách nào liên lạc với chủ blog cả, sao giờ mày?”
“Hừm…hay là thương lượng với Mikagami phát xem?”
“Mikagami?”
“Ừ. Thằng ấy cũng là người mẫu, chắc phải biết xử lý mấy vụ này thế nào chứ? Cho dù không biết cũng biết phải tìm ai.”
“Ừ --- để tao gọi.“
Chết tiệt…sao đúng lúc quan trọng này lại có vấn đề…
--- Gọi cho Akagi xong đã hơn một giờ, nhưng tôi vẫn nhá máy thử cho Mikagami.
Ơn trời là thằng cuồng eroge này vẫn chưa ngủ. Sau khi tôi giải thích…
“Tôi nghĩ không cần lo thế đâu – để cẩn thận, để tôi gọi cho bên quản lý.”
Mặc dù tôi hơi lo vụ Ayase mua figure bị lộ, nhưng Mikagami bảo ‘không cần lo chuyện đó’.
“Người đứng đầu bên đó rất biết nghe lý lẽ. Cùng lắm tôi có thể nhờ chị Misaki ra mặt nữa.”
Misaki là sếp của Mikagami. Xem ra tìm thằng này đúng là hợp lý.
“Làm phiền rồi.”
“Đừng khách khí. Cứ giao cho tôi. Kyousuke cứ học cho tốt đi.”
“Xin lỗi.”
“Không sao. Tôi cũng từng gặp mấy đứa bám đuôi rồi --- theo tôi vừa nghe, Aragaki-san mua một con figure với đến nhà cậu mỗi ngày đã làm gã này tức giận.”
Ừ? Thì sao?
“Nhưng con figure ấy cũng không phải hàng 18+. Cho nên Aragaki-san mua nó cũng chả có vấn đề gì. Còn cái gì mà hình tượng tan vỡ -- toàn là tưởng tượng của hắn ta thôi – hắn mới phải kiểm điểm!”
Wow…lần đầu nghe Mikagami nổi giận….
“Này, không cần nổi giận đâu.”
Nữ sinh cấp hai nghĩ thế cũng là thường thôi.
“…Xin lỗi…tôi cũng có kỷ niệm đau đớn với lũ bám đuôi này…”
Quả là tầng lớp khác có khác….
Tôi cũng chỉ có thể nói ‘thế à’ rồi quay lại chủ đề cũ.
“Sau khi báo cho bên quản lý --- cậu cho là người ta sẽ làm gì?”
“Chắc là báo cảnh sát. Tôi xử lý kiểu đó mà.”
“Báo cảnh sát?”
Có quá mức không? Kẻ bám đuôi chắc chỉ là học sinh cấp hai thôi mà.
“Đề phòng thôi. Đợi đến lúc có chuyện gì thì chỉ sợ trở tay không kịp rồi.”
“Ừ….”
Kể ra cũng thấy thương cho chủ blog. Mà tôi cũng khoái cái blog này.
Đương nhiên tôi biết Mikagami nói đúng, nên tôi cũng không cản.
“Nói cho Aragaki-san chỉ làm cô bé lo lắng thôi, theo tôi cứ dấu cái đã.”
“…Đồng ý.”
“Cho dù có vận dụng ít quan hệ nhờ cảnh sát, nhưng cũng không thể bắt ngay được kẻ theo dõi đâu.”
“Không thể à?”
“Không thể. Cho dù có chứng cứ quyết định cũng phải mất ít nhất ba tháng. Kinh nghiêm của tôi là thế. Máy chủ blog đặt ở Mỹ, mà họ chả có lý do gì để giúp cảnh sát Nhật Bản phá án cả. Có gửi mail sang cũng chưa chắc đã được trả lời.”
………
“Xem ra cậu cũng ăn không ít khổ đau nhỉ.”
“Thật ra thì, nghề gì cũng thế thôi. Hơi nổi tiếng một chút sẽ có lũ bám đuôi theo dõi. Nếu bị đám ấy lần ra địa chỉ, sẽ bị dọa đốt nhà hoặc vài ngày lại gửi cho một cái xác mèo chết. Mà cho dù có giấu địa chỉ cũng không được lâu. Có bị cảnh sát bắt đám ấy cũng không sợ, hôm sau lại thấy quay lại rồi. Ừm…nói thật thì chuyện này khá bình thường, coi như nổi tiếng thì phải chịu thôi. Tóm lại --- cần ít nhất ba tháng mới bắt được, nhưng trong thời gian đó tên này sẽ không dừng đâu, nên phải chuẩn bị đi.”
Như gã này nói thì đáng sợ thật. Thảo nào nhất định đòi báo cảnh sát.
…Mặc dù tôi không cảm thấy chủ blog tệ hại như Mikagami nói, nhưng nghe kinh nghiệm này xong tôi cũng hiểu vì sao cậu ta đòi cẩn thận thế.
“Tôi có làm gì được không?”
“Không. Chỉ cố hêt mình vì em gái là được. Cứ để Aragaki-san chăm sóc như thường.”
“Nhưng người ta nói nếu Ayase không kiểm điểm sẽ công khai ảnh. Để Ayase tiếp tục đến có ổn không?”
“Cho dù nghe theo yêu cầu đó cũng chả có gì đảm bảo hắn sẽ không công khai ảnh. Chưa kể cậu cho là mình có thể thuyết phục Aragaki-san đừng đến nữa mà không nói ra sự thật không?”
“Chịu.”
Tôi chắc chắn sẽ khai tuốt thôi.
“Vậy chúng ta lờ đi những thiệt hại đã có và tập trung xử lý các thiệt hại sắp có. Đại khái nếu ảnh bị công khai thì an ủi thế nào, đảm bảo an toàn cho Aragaki-san ra sao.”
“Ok, nếu vạn nhất có vấn đề gì tôi sẽ ra sức giải quyết hiểu nhầm này.”
“Nhờ câu. Khi cô bé ra ngoài, tôi sẽ đi theo. Đương nhiên là giả gái rồi ---“ “Tại sao phải giả gái ….?”
“Nếu con trai đi đưa đón sẽ có thể gây thêm hiểu nhầm. Mà tôi cũng không thể để con gái đi làm việc nguy hiểm thế. Nên thằng đẹp trai như tôi sẽ phải giả gái ---“
“Từ tận đáy lòng, tôi phục cậu rồi.”
Tôi chịu không làm nổi. Kirino từng rất tự nhiên bảo tôi ‘Giả gái đi’. Thật không ngờ có thằng dám làm thật.
Tôi từng so sánh Mikagami là ‘Kirino bản con trai’, hiện tôi rút lại những lời này.
Em gái của tôi không thể biến thái đến thế!
Hôm sau, tan học về đến nhà, tôi thấy một ‘cô gái rất đáng yêu’ đứng ở cầu thang. Tư thế này chỉ cần trộm liếc cái có thể thấy quần lót liền. Trên người cô bé là đồng phục giống với trường của Ayase – tóc nâu nhạt, một cái kẹp tóc quen quen.
Nhưng thật bất ngờ, tôi không động tâm chút nào.
Vì cô bé mặc quần áo giống em gái tôi – không, không đơn giản thế.
Nói thế nào nhỉ, mặc dù trông cũng xinh xinh đấy, nhưng có cảm giác kỳ lạ.
Nhưng quả là cô bé thu hút sự chú ý. Chẳng những đứng chắn hết lối đi, ánh mắt cô bé hoàn toàn trống rỗng. Giống như đôi mắt ảm đạm của Ayase – hoặc theo ngôn ngữ của eroge là ‘đôi mắt của nạn nhân bị hiếp’. Chả lẽ cô bé này bị bạn trai bỏ sao?
“…Ờ…cậu cần gì không?”
Tôi có bỏ đi cũng được, nhưng cuối cùng vẫn hỏi. Cô bé cứ giữ nguyên tư thế không biết xấu hổ ấy và nhìn tôi bằng cặp mắt ngây dại.
“À…cậu về rồi…”
“Hử? Ờ…bọn mình đã từng gặp nhau chưa?”
Cô bé xinh xắn vô lực chỉ vào mặt mình:
“Tôi là Mikagami đây mà.”
Tôi lập tức cho hắn một cước.
“Đau! Cậu làm gì thế?”
“Quần lót lộ ra kìa! Tôi giết cậu giờ!”
“Ờ…lý do này nghe gượng gượng kiểu gì ấy….”
“Thằng biến thái không có quyền nói!”
Một thằng học sinh cấp ba nhìn trộm váy của nữ sinh, sau đó đột nhiên đá người ta….
Đó chính là tôi vừa nãy. Cầu trời cho hằng xóm không nhìn thấy.
Thằng này….thật sự giả gái bám theo Ayase à? Thật không thể tin nổi.
“Mặc dù tôi mặc quần áo con gái, nhưng dù sao chúng ta cũng là bạn bè, sao cậu lại có thể không nhận ra….”
Vì tôi không ngờ cậu lại đổi sang mặc cả quần lót nữ!
“Nếu cậu ở đây thì ----“
Mikagami chỉ tay lên tầng 2:
“Ừ, cô bé đến rồi.”
“Thế, Mikagami, sao trông cậu như đưa đám thế?”
“Lúc tôi ăn mặc thế này đến đón Aragaki-san, cô bé lập tức nhận ra ngay ---“
“Aragaki-san? Chúng ta cùng nhau về thôi?”
“Tôi gọi cảnh sát đây!”
Phụttttttttttttttttt ----------!
“ ----- Tý nữa thì tôi bị cảnh sát tóm thật.”
Cậu tình nguyện nên cắn răng mà chịu đi. Nhưng tôi cũng hiểu cảm giác của cậu, nửa năm trước tôi cũng bị đối xử kiểu này.
“Sao cô bé lại mang theo còi báo động cá nhân chứ…thành thật mà nói, có bị tấn công thật giữa đường tôi nghĩ chắc cũng chả vấn đề gì đâu.”
Nhìn cũng thấy là cậu thảm rồi.
Bị đả kích mạnh mẽ, Mikagami gãi tóc giả, thở dài:
“Hà…sau khi thoát khỏi bảo vệ trường, tôi cũng định bí mật bám theo Aragaki-san --- mệt chết đi được. Cô bé không ngừng gửi tin nhắn cho tôi, nào là ‘biến thái’, ‘đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa’, ‘tôi báo cho bên quản lý đấy’. Thấy mệt quá đi mất. Cô bé này khó chiều quá.”
Thì bình thường mình cũng ăn mấy cú này suốt mà.
“Hà…xem ra tôi không phải là loại thích bị ngược đãi rồi.”
Với đôi mắt vô hồn, Mikagami lầm bầm:
“Cho dù là Kirino-san hay Aragaki-san --- chỉ có Kyousuke-kun là xử lý được họ.”
“Này này, nghe lời cậu nói thì bộ tôi thích bị ngược đãi lắm hả?”
“Ừ, nếu nói thế thì đúng Kyousuke-kun là dân cuồng ngược đãi rồi.”
“Làm gì có chuyện đó!”[1]
Đừng có tùy tiện chụp mũ người khác!
“Tóm lại, chốc nữa tôi còn phải lén đưa cô bé về nhà nữa. Chắc bên quản lý sẽ sớm phái thêm người thôi, nên cứ giao cho tôi đi.”
“…Nhờ cậu vậy.”
Cả hai chúng tôi cười khổ, sau đó tôi bước qua Mikagami.
Không quay đầu lại, tôi vẫy tay tạm biệt.
Sau đó, ngày nào Ayase cũng đến nhà tôi – mà tôi thì học hành cẩn thận
Tôi còn tưởng chủ blog – Sayaka sẽ tức lắm. Nhưng rất bất ngờ, cho dù Ayase không ‘tự kiểm điểm’, cái blog ấy vẫn không post ảnh nào của chúng tôi.
Nhưng đồng thời, cái blog đó cũng dừng update luôn.
Có thể là vì không chịu nổi nên bỏ cuộc không hâm mộ Ayase nữa chăng? Mặc dù có chút nuối tiếc, nhưng không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Kỳ thi thử càng lúc càng đến gần, câu chuyện đó cũng bị tôi dần quên.
Cứ thế đến một ngày tháng mười một. Hai ngày trước kỳ thì. Sau khi tan học.
Lúc tôi về nhà, rất ngạc nhiên, Ayase không ra tiếp.
“?”
“Anh về rồi đây….”
Vừa cởi giày tôi vừa bước vào trong.
Đi vào phòng, một cảnh tượng kinh ngạc đập vào mắt tôi.
Tôi chỉ nói một lần thôi, nên các bạn dỏng tai lên mà nghe cho kỹ này:
Ayase mặc đồng phục đang dẫm chân lên bụng Kuroneko trong bộ đồ gothic loli.
“Ahaha…hahahaha..Thế nào hả? Kuroneko-san…(ahaha)”
“Kuh…không thể nào…ngươi muốn….chi phối linh hồn ta sao….(ahaha).”
Hai cô bé ngốc này đang làm cái gì thế này?
….Chơi trò SM hả?
“Này -----“
“!”
Kuroneko và Ayase giật mình từ từ quay đầu về phía tôi. Cả hai toát mồ hôi lạnh, mặt mũi vặn vẹo.
“O…Onii-san? Cái...cái này là...."
“--- Không phải như anh nghĩ đâu!”
Cả hai luống cuống giải thích.
“Ừ…à…ừm….!”
Thật ra thì tôi cũng cuống. Giờ…giờ sao? Hỏi cái gì giờ?
“Ờ…à…mà này…hai em thân thiết nhau quá nhỉ?”
“Vì…vì……”
Vừa đung đưa đôi chân vẫn còn nguyên tất trên bụng Kuroneko, Ayase vừa vắt óc nghĩ cách giải thích.
Về phần mình, Kuroneko bắt lấy chân ngọc của Ayase, vừa thở một cách dâm mỵ, vừa đá đôi chân đeo tất đen.
“Từ từ…để …ta giải thích…”
“….”
Em nghĩ là giải thích rồi anh sẽ nghe hiểu nổi cái tình huống này á?
Kuroneko ngồi dậy (từ chỗ nằm dưới đất và bị Ayase dẫm lên), đối mặt với tôi.
Mặt cô bé vẫn hơi đỏ, ho khan vài tiếng, Kuroneko nói:
“Ừm….bắt đầu từ đâu nhỉ…”
Kuroneko giải thích ---
Tháng trước, Hinata thở hồng hộc chạy về chỗ Kirino và Kuroneko báo cáo:
“Chị Ruri! Chị Kirino! Anh Kousaka dẫn gái về nhà! Có một cô gái tóc đen rất xinh đẹp đang tắm trong nhà anh ấy!”
Con ranh con này! Biết ngay là nó sẽ thêm mắm thêm muối mà!
Đương nhiên Kirino với Kuroneko đã biết trước mỗi ngày Ayase đến nhà tôi rồi, thêm nữa nhìn cái mặt chỉ sợ thiên hạ không loạn của con nhóc nên chả ai mắc lừa cả.
“…Hinata, báo cáo cho chính xác xem nào. Nếu không lúc trời sáng, toàn bộ quần áo của người sẽ biến thành của ta!”
“Thế thì em làm sao mà đi học được!”
Bị hăm dọa, Hinata đành ngoan ngoãn kể lại rõ ràng. Sau đó ba cô bé tiến hành họp kín --- cuối cùng kết luận là:
“Đến xem một chút, nhưng tuyệt đối tránh làm ảnh hưởng đến quá trình học của tôi.”
Coi bộ mấy cô bé quyết định thế. Thế là thế nào!? Chả lẽ thật sự mấy đứa này nghi ngờ tôi?
Nhưng Kirino nói:
“Tôi không đi đâu. Cô đi thay tôi chuyến này. Mấy ngày nữa thi rồi, nhân thể cô khích lệ anh ấy một chút. Tôi nghĩ anh ấy chắc sẽ vui lắm.”
Có vẻ con bé nói thế.
Tôi chịu không hiểu nó có muốn giúp thằng anh của nó là tôi không nữa
Rõ ràng nó chỉ cần tự mình đến nói ‘Cố lên anh ơi’ một câu, lập tức tôi sẽ đồng ý nó là cô em gái đáng yêu rồi nỗ lực gấp đôi ấy chứ!
--- Cuối cùng, Kuroneko đến để khích lệ tôi.
Nhưng lúc cô bé tới thì Ayase đã đến rồi ---
“ --- Chào anh đã về, Onii-san --- ặc!”
Hai cô bé chạm mặt nhau.
Phần còn lại tự tôi cũng tưởng tượng được.
“Thế sau này rút cục là thế nào mà lại biến thành màn kịch biến thái đồng tính nữ này?”
“Đừng có ăn nói không biết xấu hổ thế! Đó là…đó là …’nghi thức’. Đúng, là nghi thức bóng đêm tà ác cho cô ta chuyển kiếp sang thân xác thần thánh…”
Thế rút cục nó là thần thánh hay tà ác?
Đoạn đầu Kuroneko nói cũng bình thường thôi, nhưng đoạn sau thì loạn quá, đến tôi cũng chịu chết không hiểu nổi.
“Thế tóm lại là nghi thức hòa giải hả?”
“Đại khái thế.”
Thế quái nào mà nghi thức hòa giải lại bao gồm việc dẫm lên bụng của nhau?
“Vì lần trước bọn em cãi nhau to.”
Ayase giải thích. Cô bé ngồi cạnh Kuroneko một cách bình thường, không còn bộ dạng kiếm bạt cung giương hồi nào nữa. Dùng một màn đồng tính nữ để hòa giải – có vẻ có tác dụng thật.
Nếu thế thì tốt. Tốt quá.
“Anh…đừng hiểu nhầm đấy, Onii-san.”
Ayase vội vàng thêm vào:
“Vì…em với Kuroneko-san chả mấy khi có cơ hội gặp mặt, nên nhân thể lúc này bọn em mới dốc hết ruột gan mà nói với nhau một chút.”
“Dốc hết ruột gan?”
“Vâng. Về Kirino…với cả về anh nữa…”
Cô bé có vẻ cố ý không nhắc tới nội dung cụ thể là gì.
“Sau khi bọn em nói hết xong…Kuroneko-san đột nhiên bảo em dẫm lên người ---“
“Thật không?”
Tôi quay sang Kuroneko. Cô bé gật đầu đáp:
“Trong lúc nói chuyện với cô ta, em nhận ra một chuyện. Sâu thẳm bên trong Aragaki Ayase có một ‘thiên thần bóng tối’ – một đại diện hùng mạnh của bóng đêm.”
“Anh đồng ý.”
“O…Onii-san! Anh muốn em giết anh không?”
Ý em là thế này hả, Kuroneko?
“Để hoan nghênh đồng loại của mình, em nhất định phải khiến sát tâm của ‘thiên thần bóng tối’ nổi lên.”
Theo máy dịch tiếng Kuroneko trong đầu tôi thì câu này có nghĩa là – ‘em là dân thích bị hành hạ’.
Quả thật nếu để cho người thích ngược đãi người khác như Ayase tiếp tục hành Kuroneko có khi hai người thật sự biến thành bạn tốt cũng nên.
“---- Rồi, đã hiểu.”
“…Ah….xem ra anh đã hiểu.”
Kuroneko cười đầy thỏa mãn.
“Em cảm thấy như Onii-san đang hiểu nhầm rất nghiêm trọng thì phải….”
Ayase vẫn không chịu thôi.
“Thế các em nói xong chưa?”
“Nói thế nào nhỉ. Ừm – cũng khá hơn lần trước?”
“Vâng ạ.”
Hai người nhìn nhau trả lời. Ừm, xem ra khá hơn thật.
“..Ít nhất sẽ không cãi nhau ầm ỹ như lần trước nữa. Giờ ít nhất bọn em cũng biết nguyên tắc và ý nghĩ của nhau rồi.”
“…Đừng…đừng có ăn nói kỳ quái thế chứ?”
Ruri-senpai, nét mặt của chị kích thích lắm đấy!
“Nhưng dù sao bọn em vẫn ở hai phe khác nhau…vẫn là đối đầu.”
“Đúng thế. Còn xa mới thỏa hiệp được.”
“Đúng thế.”
Kuroneko và Ayase – bạn bè với hai con người đối lập của Kirino.
Lần đầu hai người gặp nhau, tôi còn không nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Nhưng nếu hai người cải thiện quan hệ thì tốt. Tôi cũng thấy mừng lây.
“Aragaki Ayase – tôi thu lại những lời khi trước. Tôi sẽ không bao giờ nói ‘chuyện chả liên quan gì đến cô’ nữa. Người là một kẻ địch mạnh mẽ của ta, nhưng cũng là đồng minh với cùng một mục tiêu.”
“Thật là…tôi chả hiểu cô đang nói gì cả.”
Tuy Ayase nói thế, nhưng miệng cô bé lại mỉm cười.
Sau đó, mỗi ngày tôi đều học điên cuồng. Tôi không muốn em gái cứ phải thúc giục mình nữa.
Phải chứng tỏ cho con bé biết anh nó giỏi cỡ nào. Phải báo đáp sự giúp đỡ của mọi người.
Tôi tự thề với lòng mình như vậy. Đây cũng là động lực giúp tôi tiến bước.
Đã lâu rồi tôi không có cảm giác này…đã lâu lắm rồi Kousaka Kyousuke không dốc toàn lực làm gì như thế.
Cứ thế…
Đã tới ngày thi.
“Giấy dự thi – Ok! Đồ dùng trong phòng thi – Ok! Ví tiền – Ok! Đồ ăn và quần áo – Ok!”
Tôi đứng trước gương và kiểm tra lại toàn bộ.
“Ok, không vấn đề gì.”
Nhìn đồng hồ, tôi thấy còn khá nhiều thời gian trước khi đến giờ thi.
Rút điện thoại ra xem thử, tôi thấy em gái gửi mình một tin nhắn:
Nội dung là ---
“Cố gắng lên!”
“Hà…”
Bộ con bé có linh cảm hả. Tôi giờ cần nhấn đúng là thứ này.
“Đương nhiên anh sẽ cố gắng rồi ~”
Định tắt điện thoại, tôi chợt nhận ra còn một tin nhắn khác.
--- Của Mikagami.
“Hừm…tin nhắn từ tận hôm qua.”
Tập trung học quá thành ra không để ý. Hy vọng không có việc gì gấp.
Tựa đề tin nhắn là ‘đừng lo’.
“ – Sự tình đã trở nên nghiêm trọng, nên bên quản lý quyết định sẽ báo cho Aragaki-san. Trước mặt vẫn không vấn đề gì, đừng lo – cứ thi cho tốt đi.”
“---Hử?”
Sự tình đã trở nên nghiêm trọng…cái vụ kẻ theo dõi bám đuôi ấy hả?
“Dặn mình không cần lo nữa….”
Nói thế làm sao mà không lo cho được. Tôi vội mở máy tính lên vào trang blog ấy.
“!”
[Đây là tối hậu thư cho ngươi, đồ phản bội]
Vừa mở lên đã thấy một câu kinh khủng thế này.
Tôi nhìn thoáng qua và phát hiện cái này mới post hôm qua.
Ta đã cho ngươi cơ hội cuối cùng.
Nhưng ngươi không nghe lời khuyên của ta.
Vì thế…ta sẽ trừng phạt ngươi, quân phản bội.
“Này này --- chờ đã!”
Câu từ kinh dị thế này? Đáng sợ quá!
“Đùa nhau à --- sao lại nhè lúc này chứ!”
Cái này không đùa được nữa rồi!
“Ayase…hy vọng cô bé không sao…”
Mong là sau khi nghe xong, cô bé không hoảng loạn.
Tôi đang định rút điện thoại gọi Ayase thì dừng lại.
Khoan đã…nếu gọi…cô bé chắc sẽ thấy áy náy vì gây rắc rối cho mình. Nếu thế mà gây áp lực tâm lý không đáng có thì….
Mà gọi điện thì nói gì mới được cơ chứ? Kiểu như --- ‘ cứ để bên quản lý họ lo’ à? Rồi Ayase sẽ xấu hổ trả lời ‘em xin lỗi, đến nước này rồi mà vấn để anh lo lắng cho em’….Không ổn. Quan tâm của mình sẽ phản tác dụng mất.
“Phù.”
Tôi bỏ điện thoại vào túi.
Hôm nay rất quan trọng với mình. Cứ thi cử cho xong cái đã – thu được thành tích tốt rồi, cám ơn Ayase sau. Cũng phải cám ơn cả Kirino nữa.
Đúng. Việc của mình bây giờ là – thi cho thật tốt.
“Rồi, đi thôi.”
Tôi đứng dậy.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Từ tầng hai, tầm nhìn rất tốt. Trừ trạm xe bus ra, gần đây không có gì đáng chú ý. Lá cây cũng đang rụng dần. Mỗi lần hít vào, mũi tôi thấy đau nhức.
“Lạnh quá…”
Tôi kéo cái khăn quàng cổ Manami tặng năm ngoái sâu hơn.
Đang đi tới cầu thang, đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên.
“ --- Onii-san.”
Ayase mặc quần áo ngày thường xuất hiện trước mặt tôi.
“Chào buổi sáng!”
Hơi thở vẫn hơi gấp, cô bé nở nụ cười rực rỡ với tôi.
“Sao em ---“
Tôi không biết nên nói gì. Ayase đến đây – nghĩa là cô bé vẫn chưa biết mình bị bám đuôi..Thế này…có ổn không?
“Phù…may quá, em còn tưởng muộn.”
--- Vì thế…ta sẽ trừng phạt ngươi, quân phản bội.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, kể cả dưới cầu thang. Có vẻ không có gì bất thường. Vừa giữ nét mặt bình thường, tôi vừa hỏi:
“Em đến một mình à?”
“Vâng. Cùng Onii-san một tháng nay – nên cho phép em chúc anh cố lên.”
“Cám ơn. Anh rất vui. Anh sẽ cố gắng thi tốt.”
“Nếu không thì em thấy áy náy lắm. Đúng rồi – đây là…”
Ayase rút ra một cái bùa hộ thân.
“Em lấy từ chùa Yushima đấy.”
“…Cho anh à?”
“Vâng ạ. Có một cái cho Onee-san nữa.”
“Cám ơn em. Anh thấy tự tin lắm.”
“…Anh đừng hiểu nhầm đấy nhé. Cái này…em đi xin với mọi người…cho nên…không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu..”
“Ừ ừ…”
Sao cứ phải giải thích nhỉ? Em không sợ lại hiểu nhầm nữa à?
“Nhân thể, mọi người mà em nói là những ai?”
“…Kirino, em, Kanako, Kuroneko-san với Saori-san.”
Ayase trả lời, nét mặt phức tạp. Nói vậy nghĩa là các em có thể gặp nhau bình thường rồi sao?
“Tất cả mọi người cùng nhau – cầu mong cho hai anh chị. Nhân thể cũng xin một cái bùa hộ thân cho Kanako nữa.”
“…..”
Cám ơn tất cả mọi người.
Cho dù trên đời này không có thần thánh gì đi nữa, cái bùa này cũng mang lại may mắn cho mình.
“…Đúng rồi, nói chính xác thì kỳ thi thử hôm nay cũng chỉ là một bước tiến nhỏ mà thôi.”
Tôi nói, tay nắm chặt bùa hộ thân trong tay.
“Anh mà thất bại ở đây, chắc mọi người sẽ mắng anh đến chết mất.”
“Đúng thế. Anh nhớ phải chuẩn bị tâm lý đi. Mọi người sẽ mắng anh chết đi sống lại.”
Ayase cười đùa.
“Anh chả sợ.”
Tôi cũng cười ngạo nghễ.
Cuộc thi hôm nay…càng lúc càng trở nên quan trọng rồi.
Xem ra – Ayase vẫn chưa biết vụ theo dõi.
Có nên nói luôn với cô bé không nhỉ?
Chắc chả sao đâu. Giờ cứ giấu nữa có khi còn tệ hại hơn. Cũng may là còn khá nhiều thời gian.
Tôi đổi giọng nghiêm túc, nói:
“Ayase. Hơi đường đột một chút, nhưng anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
“Ơ…chuyện…rất quan trọng?”
Ayase hoảng hốt, mắt mở lớn.
“Cái…cái đó…anh đột ngột quá…em….em còn chưa chuẩn bị tâm lý….”
Chả hiểu sao cô bé đỏ mặt cúi đầu.
“…….”
Dù chả hiểu lắm, nhưng tôi cùng chờ vài phút cho cô bé chuẩn bị tinh thần.
Cuối cùng, Ayase ngẩng lên.
“Mời…mời anh nói.”
Chả hiểu sao khuôn mặt cô bé hơi cứng ngắc. Hà…nghĩ đến chuyện đáng sợ tôi sắp nói ra, trong bụng tôi lại quặn lên. Tôi hít một hơi và nói:
“Ayase…Nghe anh nói này.”
“ --- Vâng.”
“Có khả năng em đang bị một đứa bám đuôi theo dõi.”
“Ơ?”
Hử? Ayase còn ngạc nhiên hơn cả mình tưởng nữa.
“Ơ? Ơ? À…chả lẽ đây là kiểu tỏ tình biến thái ‘anh đang bám đuôi em’ sao?”
“Làm gì có chuyện ấy!”
Em hiểu kiểu gì thế này!
Sao lúc nào em cũng coi điều kiện tiền đề là anh là tên biến thái hả?
“Không phải là anh! Có một cô nào đó theo dõi em! Đó là một fan cuồng của em, thậm chí còn lập fanblog không chính thức cho em nữa cơ -- nhưng cả tháng nay em cứ đến nhà anh, thành ra hình như người ta hiểu nhầm.”
Tôi giải thích một hồi, cuối cùng cô bé cũng chịu hiểu.
“…Thật sự ngoài anh ra có người còn bám theo em ư?”
“Đúng thế!”
Bộ em thích anh theo dõi em lắm à?
“Em có nhớ -- tháng trước em đi mua figure đúng không? Tại cửa hàng gần trạm xe bus ấy.”
“Sao ….sao anh lại biết?”
“…Trên cái blog ấy có hình chụp em mua mà.”
Tôi rút điện thoại cho Ayase xem cái trang ấy.
“….!”
Ayase lập tức tái mặt.
“Từ đó đến giờ người này có vẻ tức lắm ---“
Tôi kể cho Ayase mọi chuyện.
“ – Sáng nay anh còn thấy cái post này. ‘Trừng phạt’ nữa chứ.”
“Đã đến lúc thi rồi…em vẫn để anh phải lo lắng….”
Ayase chán rản ủ rũ.
Hà…tôi không muốn cho cô bé chính vì không muốn nhìn cô bé như thế này mà.
“…Không sao. Có phải lỗi của em đâu.”
Lúc tôi đang định đặt tay lên đầu Ayase…
*Tách tách* Một tia sáng lóe lên cùng tiếng máy ảnh.
“Cái gì ---“
Quay đầu nhìn lại, tôi thấy một bóng người đứng dậy từ sau cái máy giặt bên nhà hàng xóm.
Kẻ bám đuôi trốn ở đó từ nãy đến giờ sao?
Đó là một cô gái trông khá cao lớn. Cô ta mặc một cái áo khoác đen, đeo kính râm, đầu đội mũ. Thoạt nhìn đã biết là cô ta cố tình ăn mặc thế, thành ra tôi không đoán ra được tuổi. Ngoài ra, cô ta còn mang một cái máy ảnh. Cách ăn mặc kỳ quái này tỏa ra một cảm giác kỳ lạ.
“Yahhh…..”
Ayase sợ hãi lùi lại. Tôi tiến lên một bước, vung tay ra bảo vệ cô bé rồi trừng mắt nhìn đối phương.
“…Cô đang làm gì thế?”
“..Cút đi!”
“Hả?”
“Cút khỏi Ayase mau!”
Cái…gì thế này? Tự dưng gào hét thế….''
Mặc dù nói ra hơi ngượng, nhưng chân tôi nhũn cả ra rồi. Nói thật này, vì cô này trông cao to kinh khủng….đã thế lại còn tỏa ra khí thế rất quỷ dị nữa.
Trùng hợp là, cảm giác này giống như lúc tôi đối mặt với Ayase đang nổi giận.
“Cô là…kẻ bám đuôi Ayase hả?”
“Có anh là đồ bám đuôi ấy!”
Cô ta phản pháo. Tôi cảm nhận được Ayase run lên sau lưng mình. Không ổn….phải bình tĩnh lại mới được.
Tôi nuốt nước bọt, lớn tiếng nói:
“Cô nói tôi là đồ bám đuôi? Tại sao?”
“Đừng giả bộ! Tôi vừa thấy chứng cứ đó thôi!”
Vừa nãy? Nói hơi quá rồi đấy.
“Tôi chỉ…định đặt tay lên đầu Ayase thôi? Chứng cứ khỉ gì cái đó?”
“Anh là đồ bám đuôi Ayase, định ép chị ấy nghe lời anh!”
Chết tiệt! Không cách nào nói chuyện nổi…Mặc dù Kirino với Ayase cũng thế, nhưng cô này còn tệ hại hơn nhiều. Cảm giác như cô ta không hiểu tiếng người ấy….
Tôi vô thức lùi lại một bước.
“…Onii-san, xin anh tránh ra…”
Ayase đột nhiên thu hết can đảm lại tiến lên một bước.
“Cô ta có vẻ là kẻ bám đuôi …”
“Hình như thế thật…”
Tôi khẳng định xong, Ayase lập tức lườm đối phương.
“Cô…là ai?”
“Em là người mộ của Ayase mà! Em đã thích chị từ rất lâu rồi!”
“Rất lâu…? Chúng ta đã từng gặp nhau à?”
“Ngày nào cũng gặp mà! Chuyện gì của Ayase em cũng biết!”
“----------------“
Nghe câu miêu tả đầy ý nghĩa này, Ayase một lần nữa run rẩy ôm lấy người.
Ừ, nghe một cô ăn mặc kỳ dị nói thế cũng chả hay ho gì. Nghe cứ như là ‘em ngày nào cũng theo dõi chị đấy.”
Kẻ theo dõi lắc đầu, sau đó chỉ vào tôi:
“Ayase, chị bị thằng bám đuôi này lừa rồi!”
“---- Đừng có ăn nói lung tung. Tôi…tôi gọi cảnh sát đấy!”
Tôi không ngờ câu cửa miệng của Ayase lúc này lại hợp lý thế.
Tôi cũng nghe câu này nhiều rồi, nên tôi biết người nghe đau đớn thế nào.
Nhưng thật bất ngờ, nó lại không có tác dụng gì.
“Gọi cảnh sát? Được – mau gọi cảnh sát đi. Sẽ biết ngay ai đúng ai sai thôi.”
“…….”
….Có cái gì đó không đúng.
Cô ta thật sự tin rằng mình đúng. Trong tình huống này, chỉ cần gọi cảnh sát là sẽ xong xuôi hết, cô ta thì bị bắt, bọn tôi thì an toàn ---
Chính vì thế nên bọn tôi nói gì cũng như nước đổ lá khoai. Thậm chí cô ta còn tự hiểu mấy câu của chúng tôi thành ngược nghĩa.
“Thế nào? Mau báo cảnh sát đi.”
“Ôi….”
Bình thường đối với tôi hoặc Mikagami, Ayase đã nhấn còi báo động cá nhân rồi. Nhưng tôi cũng biết sao cô bé không dám. Cô bé sợ không muốn làm gì kích động người đang đứng trước mặt nữa…
Nói cách khác, cô bé sợ rằng nếu nhấn nút --- kẻ theo dõi sẽ làm ra chuyện gì bất ngờ.
Cho nên cô bé không nhấn. Nếu người kia dám xông lên, Ayase chắc chắn sẽ không do dự mà nhấn, nhưng sau khi chứng kiến kẻ theo dõi kỳ dị này, Ayase không thể quyết định được.
“Tôi…tôi báo cảnh sát thật đấy ----“
Ayase cuối cùng cũng lấy điện thoại ra định gọi…So với nhấn còi báo động, cô bé có vẻ quen báo cảnh sát hơn.
Lúc này, kẻ theo dõi đột nhiên vọt tới.
“Oahhhhhhhhhhhh!!”
Cô ta gào lên.
“Yah -----“
Quá bất ngờ, Ayase cừng đờ ra không động được. Tôi đành đưa mình ra chắn.
“Cẩn thận, Ayase!”
Kẻ theo dõi va phải tôi.
“Hự…..”
Mặc dù lực va chạm không mạnh như tôi tưởng, nhưng cô ta dẫm lên chân tôi ---
“Đau quá!”
Đau muốn khóc luôn! Mặc dù tôi cũng bị Kirino cũng dẫm chân tôi vài lần rồi, nhưng lần này tệ hơn mọi lần trước. Bộ cô này mang giày đế sắt chắc?
“Cô làm cái quái gì đấy!”
“Im đi ---! Toàn là lỗi của anh cả!”
Cô ta vung vẩy hai tay kêu la ầm ỹ.
“Mau…dừng lại….”
Tuy là con gái, nhưng đấm bừa thế cũng không dễ chịu gì. Mặc dù tôi đã chống cự, nhưng cô ta không chịu dừng.
“Đừng có chạm vào tôi, buồn nôn quá! Bẩn thỉu! Quân xấu xa ---!”
“Đừng….có làm loạn lên nữa ----“
Nhìn tôi một mình chịu trận, Ayase cũng không nhịn được chen vào.
Thế là, ba chúng tôi lôi nhau từ từ kéo tới cầu thang.
“Tất cả là do anh lừa Ayase ----“
“Đã bảo là hiểu nhầm cơ mà! Nghe người ta nói cái đã!”
“Bình tĩnh, hai người mau bình tĩnh đã ----“
“Câm ngay, đồ xấu xa! Trả Ayase thật lại đây ----“
Cô ta đấm tôi thêm một cú.
“Hử ----?”
Tôi cũng không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Toàn thân đột nhiên có cảm giác bay bổng ---
*Rầm rầm rầm*
Tôi rơi một mạch xuống cầu thang.
“Á á á á á á á á!!”
Tai tôi thấy ù ù. Mơ hồ nghe được tiếng con gái khóc.
Nhưng mắt tôi chỉ thấy trời đất quay cuồng, rồi rầm một cái.
Hai mắt tối sầm --- sau đó là tuyệt đối yên lặng kéo dài chừng mười giây.
“Ự….”
Tôi thấy đau. Mặc dù đầu váng mắt hoa nhưng ít ra tôi vẫn nhúc nhích được. Tay phải và lưng đờ cả ra, nhưng có vẻ cũng không việc gì.
“Onii-san!”
Ayase vội chạy tới.
“Anh có sao không?”
“Ừ…à…chắc là không.”
Mặc dù đau thấu trời, nhưng tôi vẫn ra vẻ bình tĩnh.
“….Thật không?”
“Thật. Hoàn toàn không sao cả.”
Nghe thế, Ayase thở phào nhẹ nhõm. Cô bé trừng mắt nhìn lên trên:
“ --- Đây là hình phạt mà cô nói hả?”
“Không…em…em…em….”
Giọng Sayaka nghe cứng ngắc ---
Có vẻ cô ta – cũng không cố ý làm thế.
…Mặc dù trên blog thì đòi trừng phạt, nhưng có vẻ cô ta cũng chả có lá gan ấy. Xem ra là tức giận nhất thời viết bừa thôi…dù mới gặp, tôi cũng đoán được bụng dạ Sayaka rồi.
“…!”
Sayaka quay người chạy
“Chờ đã…!”
Ayase đột nhiên có phản ứng.
“Chờ đã! Đừng có chạy!”
Cô bé lao lên cầu thang.
“Từ từ thôi!”
Nhưng cô bé bỏ ngoài tai lời khuyên của tôi. Tôi lôi cơ thể đau nhức của mình theo.
Lên đến tầng hai, đã thấy Sayaka bị Ayase tóm gọn.
Quả là Ayase có khác…nếu cô bé không sợ thì tóm ai đó dễ như trở bàn tay.
“Cô…!”
“Á…ôi…xin lỗi…”
“Từ từ từ từ! Anh bảo hai đứa dừng lại cơ mà.”
Tôi vội chạy đến tách hai người ra, lớn tiếng nói:
“Bình tĩnh lại coi nào!”
“Làm sao mà em bình tĩnh được! Cô ta đẩy anh ngã xuống thang cơ mà! Không có thời gian đâu – Onii-san, anh mau đến trường thi đi!”
“Làm sao anh có thể bỏ mặc em trong lúc này được!”
“Đừng lo cho em! Loại con gái thế này cứ báo cảnh sát tóm cổ là tốt nhất!”
“Không!”
Sao em cứ hơi tý là báo cảnh sát nhỉ?
“Ít nhất cũng nghe cho rõ ràng cái đã.”
“Cái…gì?”
“Ơ?”
Không chỉ Ayase, ngay cả Sayaka cũng ngạc nhiên sau khi nghe tôi nói câu này. Ayase tròn mắt vài giây rồi thốt lên:
“Anh…anh bị ngốc à! Anh quá tốt, tốt đến mức không có thuốc chữa nữa rồi! Nhưng hôm nay --- hôm nay không phải lúc! Em với kỳ thi, cái nào quan trọng hơn!”
“Đương nhiên là em rồi.”
Mặc dù cô bé muốn tôi nói là kỳ thi, nhưng tôi không làm thế được.
Không ngờ lúc này mà Ayase vẫn để ý chuyện ấy, cô be đỏ mặt, không nói nên lời.
“Cái…cái ----“
“Tháng sau còn một kỳ thi nữa cơ mà. So với bạn bè thì chả có ý nghĩa gì cả.”
“Sao…làm sao anh có thể nói thế được! Với cả…hồi nãy em lỡ lời thôi!”
“Anh biết.”
Ý em là – so với cái tình huống rối như cánh hẹ của em, kỳ thi thử của anh quan trọng hơn chứ gì?
Anh biết chứ. Cho dù đối với tôi hay Ayase, kỳ thi thử này cũng không phải một câu ‘tháng sau thi lại’ là xong được. Trên vai anh mang theo vô số kỳ vọng của bao người. Cái đó anh rõ ràng hơn ai hết.
“--- Anh cũng không định bỏ thi. Còn thời gian mà. Cứ bình tĩnh nghe người ta nói cái đã.”
“Em…em nghĩ là không cần đâu….”
Tôi hiểu ý Ayase là không muốn tôi bị phân tâm.
Nhưng tôi không bỏ mặc được. Con người tôi là thế, lúc này tôi rất dễ bị phân tâm bởi mấy thứ thế này.
“Anh nghĩ bọn mình hiểu nhầm nhau rồi.”
--- Trả lại Ayase thật cho tôi.
Tôi đã từng nghe một câu tương tự.
“Cô ta chỉ là kẻ bám đuôi mà thôi…”
Tôi cũng biết cứ gọi cho bên quản lý là nhanh nhất --- thật ra mà nói, cái tình huống hai bên không thể hiểu nhau này cũng đủ để gọi rồi.
Nhưng…hiện giờ tôi không muốn làm thế.
Cho dù cuối cùng gọi cảnh sát, để cô ta chịu trách nhiệm vì hành vi của mình, tôi cũng muốn nói chuyện chút đã.
“Tôi – từ hồi tháng trước, tôi đã định giải thích hiểu nhầm của cái post ‘Ayase-tan, chị làm sao thế?’ rồi.”
“…Anh cũng xem rồi hả?”
Sayaka chậm rãi nói.
“Ừ hử, xem rồi. Và – tôi nhớ ra năm ngoái – cũng xảy ra một vụ tương tự.”
“----------------!”
Ayase giật mình. Cô bé biết ngay tôi đang nói đến cái gì. Đúng thế, chính là lúc em cạch mặt Kirino ấy.
“Hồi ấy, có hai cô bé đang là bạn tốt của nhau…Họ hiểu nhầm nhau, cãi nhau một trận ra trò. Sau đó hai người chịu trải lòng với nhau – khi đó tình hình mới tiến triển đôi chút. Cuối cùng giải quyết cái hiểu nhầm ấy, giờ hai người lại là bạn tốt của nhau.”
“Tình huống khi đó khác hẳn bây giờ!”
Ayase phản đối.
Ý cô bé hẳn là – đừng có so sánh bạn tốt của em với con bám đuôi chả biết từ đâu mọc ra này.
“Anh biết. Khi đó khác với bây giờ. Nhưng mà….”
Trong một năm nay, tôi học thêm được rất nhiều kinh nghiệm.
“Ít nhất trải lòng ra, biết đâu sẽ cải thiện được chút gì.”
Đúng thế. Không làm thử sao mà biết được.
Ngay cả cô em gái hung hãn cũng đã có thể cười nói với tôi đấy thôi.
“Vì thế cứ thử xem sao đã.”
Tôi cố nở nụ cười. Ayase thở dài một tiếng.
“…Em hiểu rồi. Anh đúng là --- quá tốt.”
Thật ra, trước kia anh không thế đâu. Kousaka Kyousuke vốn là một thằng con trai chỉ mong sống một cuộc đời bình thường thôi, thích làm gì thì làm cái đó.
Thật là…hồi đó mình sai rồi ---
Vì thế, tôi, Ayase và cô bám đuôi vào nhà ngồi. Ayase nghiêm nghị nhìn đối phương, còn Sayaka vẫn cúi đầu.
Trong gian phòng nhỏ, không khí rất trầm mặc và lúng túng.
Hai cô bé một câu cũng không nói.
“Onii-san, sắp đến giờ….!”
“Khỏi lo.”
Tôi đặt chén trà xuống sau đó ngồi vào giữa hai người. Cảnh này cứ như là phiên tòa ấy. Tôi ho khan một tiếng rồi nói:
“E hèm….”
Cố gắng dùng giọng thân thiện hết mức, tôi nói:
“Tự giới thiệu cái đã nhỉ. Tôi là – “
“Kousaka Kyousuke phỉa không.”
Sayaka cắt lời.
“Hử? Sao biết?”
“Điều tra thử rồi….”
Cô ta lại cúi đầu, bỏ kính đen ra. Quả là dân bám đuôi theo dõi có khác. Nhưng tôi cũng không ngạc nhiên. Vì ngay cả chìa khóa nhà tôi Ayase cũng có một cái cơ mà. Tôi giơ tay, ý bảo cô bé đừng vội chen vào, nói tiếp:
“Vậy cô biết những gì về tôi nào?”
“Tên họ…trường học, tuổi tác.”
“Quan hệ với Ayase?”
“Anh trai của Kirino.”
Ra là thế….nếu quả thật là người hâm mộ Ayase thì biết Kirino cũng không khó hiểu.
Nhưng mà – nghe giọng cô ta cứ trẻ con kiểu gì ấy. Ừ thì, tôi cũng không nhìn ra được cô ta bao nhiêu tuổi, kiểu như Ayase với Kirino mà tự nhận là học sinh cấp ba chắc ai cũng tin.
Sayaka nói tiếp, giọng đầy chán ghét “Với cả….”
“…Anh là bạn trai của Ayase.”
“Không…không phải…!”
Ayase vội đứng lên phủ nhận.
“Từ từ. Để anh nói cho.”
Tôi lại giơ tay lên ngăn cô bé lại.
“Ừ ~ quả nhiên là hiểu nhầm nhau rồi. Vậy giải thích cái này trước. Nhưng đầu tiên, có thể nói tôi nghe tên cô được không?”
Mặc dù nickname là Sayaka rồi.
Cô ta thì thào ”Kakei Sayaka.”
“Giống hệt nickname à?”
Tôi hỏi ngược lại. Cô ta gật đầu.
“Mười hai tuổi….”
“Em là học sinh tiểu học?”
“…Có vấn đề gì?”
“Không..chẳng qua anh thấy em cao quá mức so với một học sinh tiểu học….”
“Em chỉ cao có 1m55 thôi.”
“Hả?”
Tôi nhíu mày. Sayaka lúc này mới đứng thẳng lên.
--- Hử? Sao thấp thế? Nãy còn cao lắm cơ mà?
“Em đeo giày mà.” Sayaka thì thào.
Tôi liếc ra ngoài cửa…À à…giày cao quá nhỉ. Thảo nào đạp đau thế.
“Thảo nào…nhìn cao thế.”
“Cả mũ nữa…”
Sayaka từ từ bỏ mũ và kính xuống.
Ra là thế…em nhét cả vào mũ nữa. Quần áo kỳ cục cộng với chiều cao giả mạo gây ra ảo giác đáng sợ.
Kẻ bám đuôi đáng sợ hóa ra lại là cô nhóc học tiểu học.
Sau khi biết được trò này, tôi bừng tỉnh.
“Này, việc gì em phải giấu giếm? Trông em cũng khá đáng yêu đấy chứ!”
“Wah!”
Tôi có ý định đùa cho bớt căng thẳng, nhưng hình như phản tác dụng. Sayaka lại đội mũ lên, còn cố che kín mặt luôn.
Tôi tiếp tục:
“Làm sao em quen Ayase?”
“………”
Sayaka im lặng không trả lời. Tôi liếc Ayase, cô bé lập tức đáp “Em không biết cô bé này”. Nhìn sắc mặt ấy, cô bé vẫn đang giận, mặc dù cũng có thể thông cảm được. Nhưng Sayaka tỏ ra không tin nổi vào tai mình khi nghe Ayase nói thế.
“Ơ….”
Bị chấn động mạnh, toàn thân cô nhóc đờ ra.
“Em..em học cùng trường với chị mà….”
Sayaka trông như sắp òa khóc đến nơi. Không đành lòng, tôi vội thêm một câu:
“Thế em là lớp dưới của Ayase ở trường tiểu học à?”
Sayaka gật đầu. Nhưng Ayase lại lắc đầu.
Hừn….lớp dưới của Ayase hồi tiểu học --- nhưng hai người không biết nhau, chỉ có Sayaka đơn phương nhận ra Ayase rồi hâm mộ thôi – đại khái thế.
“Hỏi thêm nhé – em chắc không phải người mẫu đồng nghiệp của Ayase hả?”
Hai mắt rưng rưng, Sayaka lắc đầu. Nhìn bộ dạng như đưa đám này…cô bé chắc tưởng rằng Ayase nhất định sẽ nhớ mình.
Thật ra thì kiểu hiểu nhầm này cũng đầy ra. Tôi cũng gặp không ít rồi. Thỉnh thoảng gặp mấy đứa bạn hồi tiểu học – thu hết can đảm ra chào mới biết người ta còn chả nhớ mình là ai. Mình thì tưởng hai đứa là bạn tốt, nhưng người ta lại không nghĩ thế, chuyện này rất bình thường.
“Nếu không phải đồng nghiệp, làm sao em có thể vào chụp ảnh lúc Ayase làm việc?”
“…Em điều tra lịch làm việc…rồi dùng ống kính tầm xa chụp…”
Chụp trộm hả?Mình cũng không rõ ràng lắm về khoản này, nhưng không ngờ xa thế mà cũng chụp được ảnh đẹp vậy. Đáng ra phải trách Sayaka, nhưng bản thân cũng cảm thấy có chút khâm phục. ''
“So với một học sinh tiểu học, em cũng khá đấy chứ.”
Nói hơi khó nghe một chút – nhưng tôi nhận ra Sayaka đã bình tĩnh lại nhiều rồi. Giờ nói chuyện cũng dễ hơn trước. Lúc cô nhóc này nổi giận thì đúng là nói gì cũng không nổi.
Rồi, chắc thế là đủ. Nói chuyện chính thôi.
“Được rồi, trước hết, phải nói rõ là anh với Ayase không hẹn hò với nhau.”
Phải không Ayase?Quay sang liếc một cái, cô bé cũng gật đầu.
“Nhưng hai người đã quan hệ rồi chứ?”
“Phụttttttt!”
…Con nhóc này đang nói gì thế?
“Quan…quan hệ?”
“Biết ngay là có mà….”
“Làm gì có chuyện ấy!”
“Bọn chị không làm thế!”
Tôi và Ayase đồng thời thốt lên.
“Nhưng chị ấy ngày nào cũng đến đây – thế thì vì sao?”
“Có chút nguyên nhân nên cô bé đến nấu cơm cho anh mà thôi!”
Cái quái gì đấy? Con nhóc này đang nghĩ gì trong đầu thế?
Thật là, cái đám trẻ con giờ chả có luân thường đạo lý gì cả.
“Ờ thì…em biết Kirino chứ? Ayase đến nhà anh mỗi ngày vì ----“
Tôi kể lại một lượt nguyên nhân, đương nhiên mấy chỗ chuối quá thì bỏ qua. Nghe xong, Sayaka có vẻ cũng hơi hơi hiểu.
“Thật sự là không quan hệ chứ….”
“Ừ.”
“Nhưng mà….”
Liếc sang Ayase, Sayaka cong môi nói:
“Thế sao chị ấy lại nhảy chân sáo tung tăng trên đường về ----“
Vừa nói tới đó, tay của Ayase đã chộp được cổ họng Sayaka.
Chỉ cần một tay thôi đấy.
Nhanh như mấy nhân vật trong truyện đánh nhau ấy. Bằng đôi mắt trống rỗng vô hồn, Ayase nói:
“Đủ rồi đấy – nhãi con.”
Wa, em gọi nó là nhãi con luôn kìa.
“Này này này! Này này --- em làm gì đấy?”
“Không..không có gì cả ạ.”
“Thế mà không có gi?”
“Em..chỉ định diệt khẩu thôi mà.”[2]
Mặc dù giọng nói như đùa, nhưng tôi có cảm giác cô bé định làm thế thật…!
Ayase bỏ tay khỏi cổ Sayaka, sau đó giơ tay, vào tư thế thuyết giáo của Manami:
“Tóm lại, cái đó không có ý nghĩa gì đặc biệt cả. Đừng có nhiều chuyện.”
“…Vâng…vâng….”
Nhìn Sayaka vẫn nói chuyện bình thường, tôi biết cô bé cũng không dùng lực quá mạnh.
Còn vụ tung tăng nhảy chân sao là thế nào – tôi rất muốn biết, nhưng cứ bỏ qua một bên cái đã.
“Tóm lại…đã giải quyết cái ‘anh với Ayase đang hẹn hò’ chưa?”
“…Ừ, em biết hai người chưa quan hệ với nhau.”
Xem ra cô nhóc này chỉ coi vụ này là quan trọng thôi.
Nói chuyện với học sinh cấp hai đã mệt rồi – nói với học sinh tiểu học còn mệt hơn nữa. Mấy đứa này coi trọng tình cảm hơn là logic, tầm mắt cũng hẹp hơn nhiều. Chỉ thấy được những gì chúng muốn thấy mà thôi.
Xem ra muốn nói chuyện với nhau được, tôi cần tìm ra xem đối với cô nhóc này chuyện gì ‘quan trọng nhất’.
Tôi nghĩ bảo theo dõi người khác là không tốt chả có tác dụng gì. Sayaka cũng biết cái đó rồi.
Quan trọng hơn là – dù biết không tốt, cô nhóc vẫn cứ làm.
Cách đây khá lâu – tôi biết chơi eroge em gái là sai, nhưng vẫn cứ chơi.
Vì…con bé cho tôi thấy rất nhiều ‘lý do’ nó làm như thế.
“Em tự nhận mình là người hâm mộ Ayase đúng không?”
“Vâng.”
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
“Tại sao em lại thích chị ấy? Có lý do gì không?”
“….Có chứ!”
Đang buồn như đưa đám đột nhiên Sayaka thốt lên. Những gì cô nhóc sắp nói sẽ quan trọng đây….
“Nhà em gần nhà chị Ayase. Hồi trước, bọn em cùng một nhóm đi học cùng đường.”
Hồi trước là hồi nào, bây giờ em vẫn còn là trẻ con đấy thôi.
Nhân tiện, tôi cũng giải thích luôn cái vụ nhóm đi học cùng đường. Đại khái thế này, học sinh tiểu học cùng một khu sẽ lập thành một nhóm, sau đó kiếm một đứa lớp ba lớp bốn gì đấy làm đội trưởng dắt chúng nó đi. Ví dụ nếu thằng học sinh tiểu học Kyousuke mà ngủ quên thì đội trưởng Manami sẽ chạy tới thúc nó dậy.
Phiền toái chết đi được.
“Ayase là đội trưởng nhóm của em – từ hồi em học tiểu học, chị ấy đã dẫn em đi học rồi…chị ấy rất dịu dàng….”
Hay đấy. Anh cũng muốn được đàn chị Ayase dắt đi học.
Ayase lúng túng nhìn Sayaka.
Xem ra cô bé không nhớ rồi ~.
“Hồi em bị bắt nạt…Ayase cứu em…Chị ấy là ân nhân của em…”
Trên blog còn viết, hồi Ayase tốt nghiệp, cô nhóc này khóc như mưa.
Xem ra đàn chị Ayase rất được lớp dưới yêu quý. Vừa dịu dàng, xinh đẹp vừa đáng tin cậy.
Đọc fanblog, hình ảnh Ayase hiện lên như thế trong lòng tôi. Không chỉ là tiền bối khi làm người mẫu, còn là ân nhân, là bạn tốt cùng lớp quan hệ rất tốt ---
Ayase cũng từng tưởng tượng Kirino như thế.
Cô bé tự ép Kirino trong đầu mình lên Kirino bằng xương bằng thịt
Sayaka – cũng giống Ayase ngày đó.
Đang yên lặng lắng nghe, Ayase nói:
“Cho nên em coi chị là đàn chị vừa xinh đẹp vừa hoàn mỹ, lý tưởng từ đầu đến cuối phải không?”
“Sao lại coi? Chị đúng là thế mà. Từ trước đến nay em vẫn hâm mộ chị mà – thấy chị trở thành người mẫu, em rất vui. Mục tiêu của em là giúp chị được càng nhiều càng tốt ---“
“Vậy sao em lại phản bội chị?”
Ayase cắt lời. Sau đó cô bé cười tự giễu.
“Onii-san, em rút lại những lời lúc nãy. Mặc dù tình huống khác nhau….nhưng cô bé này với em hồi ấy là giống nhau. Bọn em bị ảo giác của chính mình đánh lừa --- nên bọn em mới làm ra những chuyện ngu xuẩn ấy. Em không thể nghe tiếp được nữa.”
“Ý…ý chị là sao?”
Sayaka giận giữ hỏi lại.
Ayase nhìn thẳng vào mặt Sayaka, ánh mắt cô bé lạnh như băng.
“Xin lỗi đã phá hỏng hình tượng của em. ‘Đàn chị Ayase’ mà em yêu thích hay ‘Ayase’ chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của em mà thôi --- Kakei-san. Kakei Sayaka-san.”
“-----------“
Sayaka tròn mắt, nhưng vẫn cố phản công:
“Anh chị không phải định giải thích hiểu nhầm sao? Vừa nãy chỉ là em nghĩ lung tung thôi ----“
“Đúng. Giải thích hiểu nhầm. Nhưng vốn chị thấy không cần thiết ---“
Cô bé nhìn tôi, nói.
“Có điều ông anh quá tốt này lại cứ quyết phải làm thế.”
Ừ đúng.
“Nhưng cho dù có giải thích xong đi nữa, chị vẫn không phải là ‘Aragaki Ayase’ như trong tưởng tượng của em.”
“Không phải như thế ----“
“Không phải như thế? Đàn chị Ayase của em trong có ba năm đã quên mất lớp dưới hâm mộ mình. Vì vài nguyên nhân, chị đi mua figure eroge. Chị ghét nhất lời nói dối, nhưng chị lại dối trá và lợi dụng bạn bè của mình – còn chụp hình tượng trong đầu mình lên bạn thân nhất đến mức cãi nhau một trận to. Chị còn tự lừa dối chính mình, rồi hối tiếc vì đã gây ra những chuyện không thể nào cứu vãn nổi…! Chị là loại con gái như thế đấy!”
Giọng Ayase càng lúc càng to – cuối cùng, cô bé không thể che giấu sự tức giận với chính bản thân mình nữa.
Cô bé giận ai? Là chính mình trong quá khứ? Hay là….?
“Thật ra, chỉ có người nào tự cho mình là chính trực nhất mới có thể nói ‘tôi hiểu rõ bạn hơn bất kỳ ai’ – bởi vì bất kể ai cũng không có cách nào hoàn toàn hiểu rõ người khác cả.”
“Ayase…”
Ayase không để ý tới tôi, đau đớn nói tiếp:
“Kakei-san – Kakei Sayaka-san. Nếu em còn hâm mộ chị -- vậy mời em nhìn kỹ con người thật của chị đi. Kết thúc cái hiểu nhầm này, mời em nhìn kỹ xem chị là loại người gì. Biết người mình ngưỡng mộ lại là một con bé ngu xuẩn như thế, hẳn em sẽ thất vọng lắm.”
“….Em…em…..”
Nghe chính thần tượng của mình nói thế, Sayaka tái xanh. Cũng giống như Ayase lúc cô bé chính mình nghe thấy Kirino nói ra sự thật. Tuy nhiên, có một điểm khác biệt mấu chốt so với khi đó.
Không như Kirino đang muốn nối lại tình bạn của mình, Ayase chưa từng có ý định sửa chữa quan hệ của mình với Sayaka. Hoặc nói chính xác hơn là, thái độ của cô bé chỉ đơn giản là ‘cho chị xem em thất vọng thế nào khi biết được con người thật tràn đầy khuyết điểm của chị’.
Khó chịu lắm rồi đấy.
Đủ rồi. Anh không chen vào để rồi nhận được cái kết cục này.
“Rồi, thế là xong rồi nhé.”
Tôi vỗ tay một cái.
“------“
Hai người quay mặt nhìn tôi. Oa, đáng sợ quá. Ý hai đứa bảo anh đừng quấy rầy hai em hả?
Tôi cố gắng nói nhẹ nhàng hết mức.
“Bỏ qua cái chủ đề nghiêm trọng này cái đã nhỉ. Lúc nãy anh bảo Sayaka anh sẽ giải quyết cái hiểu nhầm này phải không? Đừng bảo giờ lại không muốn anh chen vào nhé?”
“Nhưng mà…Onii-san…”
“Rồi rồi, cứ để anh lo.”
Tôi gãi đầu đứng dây, sau đó đi tới góc phòng.
Tới chỗ cái tủ chứa figure…..
“Em viết là --- ‘Ayase-tan, sao chị lại làm thế’ phải không? Rồi, để anh giải quyết hiểu nhầm cho.”
Soạt một tiếng, tôi kéo khăn che xuống.
Cả tủ chứa cùng đống figure lộ ra mồn một trước mặt mọi người.
Tủ chứa đầy những con figure eroge vừa to vừa nóng bỏng Mikagami tặng tôi.
Tất cả đập vào mắt cô nhóc tiểu học ---
“Cái ….cái…!”
Sayaka trợn mắt há hốc mồm….
“Wahhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!”
Cô nhóc hét ầm lên.
“Ya ---! Ya----! Wah!!!!!”
Khóc rồi. Khóc ầm ỹ. Cái mũ rơi xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ con non nớt. Cô nhóc để tóc dài hai mái.
“Anh…anh anh anh…anh…rút cục anh định làm gì hả---!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sayaka đỏ hồng như quả táo chín.
“Hừm hừm…..”
Hà ~ đã thề sẽ không quấy rối tình dục nữa rồi, thế mà giờ lại phải muối mặt làm trò này…
Tôi cũng chuẩn bị ăn một đạp của Ayase rồi, nhưng cô bé chỉ ngơ ngác nhìn. Có vẻ hai lần rồi nên cô bé cũng biết đại khái những gì sắp xảy ra.
Đúng thế, tình huống này --- chính là lúc cho Kousaka Kyousuke chứng tỏ bản lĩnh.
“Nhìn đi cô nhóc tiểu học! Đây là lý do Ayase trong sáng lại đi mua figure của eroge.”
“Em chả hiểu anh đang nói gì cả!”
“Đống figure này toàn bộ đều là nhân vật trong game ‘vợ em gái tới nhà’.”
“Em không muốn nghe!”
“Hừm, anh cứ nói, em cứ phải nghe. Trong số bạn bè của Ayase – có một đứa là otaku rất khoái chơi eroge em gái….”
“Biết ngay mà! Là anh chứ gì!”
Thật ra thì không…Nhưng thôi, để có thể nói tiếp thì đành chịu vậy. Bị hiểu nhầm cũng được…
“Rồi…vì thế Ayase muốn đi tìm hiểu về dân otaku, nhất là sở thích của họ.”
“Ơ ----?”
Ayase giật mình, giống như vừa nghe thấy cái gì bất ngờ.
Này này…em tưởng anh không biết à? Còn có thể có lý do gì khác để em đi mua figure chứ? Anh có đầu đất cỡ nào cũng đoán được.''
“Ayase rất ghét dân otaku, cô bé cho là đám này rất buồn nôn – còn có lần vì hình tượng bạn bè sụp đổ mà suýt nữa thì tuyệt giao luôn. Nhưng cô bé rất yêu quý bạn bè của mình…nên Ayase phải tự lừa đối mình để làm lành với người đó.”
Đúng thế -- thật ra nghĩ thoáng qua là biết.
“ANH --- ANH YÊUUUUUUUU EM GÁI CỦA MÌNHHHHHHHHH!!!!!!”
Cái câu bốc phét vừa mới nghĩ ra ấy làm sao có thể lừa nổi Ayase.
Ayase chắc cũng biết là tôi nói dối.
Nhưng dù thế -- cho dù cô bé ghét otaku, cô bé vẫn yêu quý người bạn otaku của mình, vì thế cô bé chọn tin vào lời nói dối ấy. Cô bé đành tự lừa dối chính mình.
Tất cả vì Kirino.
“Onii-san, em ----“
Tôi quay sang Ayase, nói:
“Anh rất cám ơn em! Vì anh là thằng ngốc, anh không biết phải nói thế nào…Hơn nữa có nói ra, có cúi đầu cũng không đủ để biểu thị lòng biết ơn của anh! Cám ơn những gì em đã làm!”
Tôi gào lên, biểu lộ nội tâm đang sôi sục của mình.
“--- Thế thì tại sao!? Tại sao em lại trách Ayase?”
Tôi nhất định phải nói ra.
--- Gửi ông anh trai dối trá
Nhờ anh giúp, em đã làm lành với Kirino. Đương nhiên, em vẫn không đồng ý với cái sở thích đó của bạn ấy, cũng không có ý thay đổi quan điểm của mình mấy hôm trước…nhưng cho dù em không thể quyết định, không thể chấp nhận sở thích ấy, em sẽ tiếp tục làm bạn của Kirino.[3]
“Em…đương nhiên em không chấp nhận! Mặc dù thế…nhưng đây là dịp ăn mừng…coi như một lần cá biệt…hơn nữa nếu tặng quà, em muốn tặng bạn ấy cái gì bạn ấy thích nhất cơ…Với cả sau vụ lần trước…em có cùng nói chuyện với Kirino …về vài cái anime không bậy bạ.”[4]
Một năm nay – Ayase đã đối mặt với Kirino, cố gắng đi tìm hiểu sở thích của bạn mình.
Cô bé ghét nói dối, nhưng cô bé tự ép mình phải tin vào một lời nói dối.Cho dù đau đớn đến mấy, cô bé cũng lựa chọn sao cho có lợi nhất đối với tình bạn của hai người. Cả tôi với Kirino đều biết chuyện này rõ hơn ai khác.
Vì thế --- tôi nhìn thẳng vào mắt Ayase, tuyên bố:
“Nghe cho kỹ đây. Bất kỳ ai vì thế mà trách móc Ayase, anh cũng không tha cho đâu.”
Bao gồm cả chính bản thân em nữa.
“ --- Hiểu không?”
“…Vâng ạ.”
Ayase ghẽ gật đầu.
“………”
Mặt khác, Sayaka vẫn cắn môi.
Vì Sayaka không biết về tình bạn của Kirino với Ayase, có thể cho nhóc không hiểu ý tôi.
Nhưng tôi chỉ mong bản thân Ayase có thể hiểu là tốt rồi.
Giống như khi đó Ayase đã chấp nhận Kirino.
“Thật ra thì lần này….Ayase được người bạn đó tặng một món quà – cho nên dù ghét otaku, chị ấy vẫn định đi mua một con figure – đại khái thế.”
Tôi đoán thế. Chắc Ayase định tặng Kirino cái đó.
Tôi nói với Sayaka:
“Em còn hiểu nhầm không?”
“…….”
“Thế nào? Em muốn thấy đàn chị dịu dàng trong mơ của mình? Chị ấy ghét otaku --- nhưng chị ấy vẫn cố tìm hiểu sở thích của bạn bè. Cái đó có làm hỏng hình tượng của em về Ayase không?”
“Nhưng mà…cái đó…tởm quá….”
“Lo gì. Cái blog của em cũng tởm chả kém.”
“Cái….”
“Nếu em muốn làm bạn với Ayase, cứ nói thẳng có phải dễ không? Nhưng thay vào đó em bám theo chị ấy mọi lúc mọi nơi, bí mật chụp ảnh rồi post lên blog, thêm vào vài câu ngọt ngào. Bộ em không thấy thế là tởm à?”
Cái blog ấy biến thái thành truyền thuyết rồi.
“Anh…anh xem hết rồi à!?”
“Xem hết rồi. 134 post tất cả. Blog của học sinh tiểu học – cũng thú vị phết.”
Đương nhiên khi đó anh không biết em còn học tiểu học.
Sayaka vội đứng dậy chạy tới chỗ tôi.
“…Biến thái! Đừng có khoe khoang blog của em nữa!”
Bị một đứa biến thái gọi là biến thái kể cũng đau….
“Wah…wah…ueahhhhh….!”
Khóc rồi. Khóc như mưa.
Thật là – bị nói vài câu đã khóc à?
Nhưng mà…tôi hiểu tâm trạng cô nhóc này.
Cho dù blog hay không – bị người nào đó không quen đọc thì ngượng lắm. Giống như nhật ký bị đọc trộm, ai cũng không thích cả. Đó chính là vấn đề riêng tư trên mạng Internet.
Người nào quen rồi thì không tính, nhưng ai chưa thì không biết cách tự bảo vệ chính mình. Cho dù tôi học trung học phổ thông rồi, viết blog cũng không đơn giản.
“…Hức…hức….”
Sayaka lại xụt xịt.
“Nè…Sayaka….”
Tôi còn chưa kịp nói, cô nhóc đã đá tôi một cái. Bộ con nhỏ này định trút giận à? À bỏ đi, dù sao tôi cũng quen bị đá rồi – so với cú sát nhân phi cước của ai đó thì cái này đáng gì.
“Đau nào! Này, anh bảo, Sayaka!”
Tôi lặp lại:
“Mặc dù em làm thế là sai – nhưng anh khoái cái blog của em. Đọc qua là biết em thích Ayase tới mức nào. Với cả trong hai năm nay, kỹ thuật chụp ảnh của em đã tiến bộ không ít.”
Lúc đầu, đa phần ảnh mờ mờ không rõ.
Sau mỗi post – có thể thấy rõ cô nhóc này tiến bộ hàng ngày.
“Thực ra thì tại hồi đầu em chụp bằng điện thoại thôi…sau này em mới mua máy ảnh.”
“Anh biết.”
Anh cũng đọc cái post ấy rồi.
“Em rút toàn bộ tiền tiêu vặt tiết kiêm được, tiền mừng tuổi, làm nũng bố, đạt 100 điểm ở bài thi. Cuối cùng em mới được mua máy ảnh phải không?”
Khi anh đọc cái post ấy, anh có thể thấy em vui vẻ tới chừng nào.
Đương nhiên ngay sau đó là một bài văn buồn nôn khác.
Từ đó, ảnh càng lúc càng đẹp.
“Đống ảnh em post lên blog, anh tải xuống hết rồi. Khoảng một tháng trước, anh thấy blog của em – mỗi ngày anh đều mong em update. Từ khi bắt đầu học thi một tháng trước, blog của em đã an ủi linh hồn anh. Nếu anh thi tốt…cũng có một phần công của nó.”
“Anh vừa nói nó tởm còn gì…”
“Thì sao?”
Tôi nhìn cái tủ, nói:
“Tởm thì sao? Không tốt thì sao? Chả ai có quyền xem thường sở thích của người khác cả.”
Vì sở thích của mình, em có thể bị phạt. Vì xa lánh. Nhưng chuyện đó đành chịu thôi.
Có điều, em tuyệt đối không được coi thường sở thích của người khác.
Vì thế cũng giống như coi thường chính mình.
Vì thế ---
Mình vẫn phải nói lời thật lòng đã …
“Anh thích ảnh của em. Hy vọng còn tiếp tục được xem tác phẩm của em.”
Vì thế, em mở lại blog đi nhé?
Vòng vèo một hồi mới nói được câu này.
“Có điều, em phải xin lỗi Ayase vì chụp hình mà không xin phép. Sau đó phải xin phép mới được chụp. Chị ấy là người mẫu đẹp thế, chụp trộm phí quá.”
“Nhưng…nhưng em ---“
“Em ghét Ayase rồi? Vì hình tượng đã tan vỡ, nên em không muốn chụp cho chị ấy nữa? Nếu thế…”
“Không phải! Em..giấc mơ của em là---“
Sayaka ngần ngừ nói:
“Trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, sau đó chụp hình cho chị Ayase!”
Cuối cùng cũng chịu nói thật.
“Biết mà.”
Đọc blog của em là biết.
“Vậy thì – để thực hiện giấc mơ ấy, em biết phải làm gì chứ?”
“------“
Sayaka nhìn vào mắt tôi, gật đầu.
Sau đó quay sang đàn chị của mình, cúi xuống.
“Em xin lỗi.”
Một lời xin lỗi khá hợp với học sinh tiểu học.
Ayase đặt một tay lên ngực, nhìn tôi cười giễu cợt.
“Anh thật là …đên cùng thì anh định giúp em đến bao giờ?”
“Cứ để anh lo. Mấy lần anh cũng giúp.”
Mặc dù cuối cùng cũng kết thúc theo kiểu chả ra đâu vào đâu đúng phong cách của tôi, nhưng vì đến giờ thi rồi nên tôi vội chạy tới trường.
Ayase và Sayaka ở lại nhà tôi. Cũng không biết hai cô bé nói với nhau những gì.
Có điều chắc chả sao đâu. Xin lỗi làm lành là xong ngay ấy mà.
Chờ thi xong có lẽ phải hỏi Ayase phát nữa.
Nói thật, cá nhân tôi rất mong tối nay thấy cái fanblog ‘Thiên thần nhỏ đáng yêu Ayase-tan’ update nữa ---
“Kyou-chan, đây nè đây nè!”
“Ừ ừ! Xin lỗi đến muộn”
Manami đứng đợi tôi trước cửa.
“Không sao ~ còn thời gian mà. Mà…cậu vừa đi đâu thế?”
“Chả liên quan đến cậu.”
Tôi cười trả lời như mọi khi.
Manami cũng cười:
“Chắc khó khăn lắm…cố lên nhé.”
“Không sao, lần này cũng không mệt lắm.”
“…Thật không?”
“Ừ. Lần này tớ chỉ chọc một con nhóc tiểu học phát khóc bằng cách cho nó xem đống figure eroge thôi.”
“Sau cậu lại phải làm thế….?”
Manami có vẻ không hiểu. Nhưng bạn ấy rất nhanh đã khôi phục như thường.
“Đi thôi.”
“Ừ. À – để tớ qua phòng y tế cái đã.”
Tôi vẫy tay, không thèm cố tỏ vẻ lên gân.
…Trước mặt Manami, mình không cần quan tâm đến hình tượng gì hết.
“Thật ra thì tớ vừa ngã lúc nãy…tay tớ đau thấu trời xanh nè…”
“-----“
Manami đầu tiên tròn mắt, sau đó thở dài.
Bạn ấy nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng:
“Cậu đúng là đồ ngốc.”
Ai cũng có sở trường sở đoản khác nhau, nhưng mà ---
“…Sao trên đời này lại có cái món tiếng Anh nhỉ?”
Thi xong, tôi rất muốn hét ầm lên như thế.
Nhất là phần nghe, khó muốn chết luôn. Mà phần thi viết cũng chả dễ dàng gì. Tôi nghĩ ngoài tôi ra còn vô số người khác nghĩ thế.
Nhưng thật bất ngờ, bài thi tiếng Nhật lại trôi chảy. Cứ tưởng…..
Có điều…mình đoán..cũng không sao?
Hy vọng mọi thứ đều thuận lợi.
Với tâm trạng vừa tự tin vừa hồi hộp, tôi bước ra sân trường.
Sau này, tôi còn một kỳ thi thật nữa với Manami – nếu mọi thứ theo đúng kế hoạch, mùa xuân chúng tôi sẽ vào đại học.
“Kyou-chan, cậu thế nào?”
“Hửm? Trừ tiếng Anh ra còn lại chắc không vấn đề gì ---“
“Tớ không hỏi cái này – à không, cái này cũng cần hỏi.”
“Thế cậu định hỏi cái gì?”
“Tay cậu thế nào rồi?”
“Vẫn còn đau ơi là đau.”
Tôi thành thật trả lời.
“Nói thật, cầm bút cũng chịu luôn, tớ toàn lấy tay trái di chuột với bấm nút máy tính đấy chứ. Có điều cũng chả ảnh hưởng gì đến điểm chác cả.”
Cho dù là Manami, tôi cũng đùa một chút.
Tay bị đau nên không đạt nổi A – có đau đến thế thật tôi cũng không nói ra.
“Thế à. Ừm…vẫn phải đi khám nhé.”
“Ừ. À này, Manami, có chuyện này tớ muốn nói.”
“Gì cơ?”
“--- Cám ơn. Nếu tớ đạt A thật, cậu cũng góp một phần công.”
Đương nhiên có cả công những người khác nữa…tôi cũng cần cám ơn họ nữa.
“Giờ còn chưa phải lúc để cám ơn đâu.”
Chờ kết quả đã nhé – Manami ý nói thế. Sau đó bạn ấy rảo bước đi trước.
“Tớ về trước nhé.”
“Sao vội thế? Có việc gì à?”
“Không có gì – nhưng ở đây sẽ quấy rầy cậu mất.”
Bạn ấy nói một câu không ra đầu không ra đuôi.
“Chào nhé.”
Manami giơ tay lên vẫy.
Coi chừng nhé đồ hậu đậu – có ngã tớ kệ đấy.
Lúc nhìn theo Manami --- lập tức tôi hiểu ra vì sao bạn ấy lại về trước.
Có một người đang đứng tựa vào cổng trường.
“--- Xong rồi hả?”
Là Kirino.
“Thi thế nào? Trượt rồi hả?”
Câu đầu tiên của con bé là thế. Gặp lại anh trai vừa thi xong là nói thế hả? Nhưng mấy câu như ngày thường thế này lại khiến tôi không nhịn được mỉm cười.
Vì thế, tôi cố ý bày ra một bộ dạng tràn đầy tự tin trả lời:
“Chả vấn đề gì – đừng quên vụ đánh cá của bọn mình đấy.”
“Rồi rồi, giờ anh nói gì mà chả được.”
Kirino tựa vào cổng, hai tay để trong túi áo.
Hôm nay con bé đội mũ lên, mặc áo khoác – hiếm khi tôi thấy nó mặc quần áo nam tính thế.
Nhìn nó, tôi mới nhận ra mùa đông đã thực sự tới rồi.
“Mà này, sao em lại ở đây?”
“Ayase kể là anh bị ngã.”
Trông em chả có vẻ gì là lo lắng cả.
Mà này Ayase, sao em phải kể hết cho Kirino là thế nào?
“Ngã? Em đang nói cái gì thế?”
“Đừng có giả bộ. Anh là đồ ngốc hả? Còn cố lên gân nữa….”
“Ự…”
Con bé rất giỏi chọc giận mình….
“Đau không?”
“Chả đau tý nào.”
Tôi giơ tay phải băng bó kín mít lên. Con bé lập tức túm lấy luôn.
“Đau nào!”
Con nhóc này làm gì thế hả?
“Biết ngay là đau mà.”
“Em…..”
Kirino bước vài bước, sau đó quay lại gọi tôi:
“Anh còn làm gì đấy? Đi khám thôi nào.”
“………….Ừ.”
Tôi nghiến răng và bước song song với em gái mình.
Bọn tôi cứ đi trong trời lạnh…đột nhiên, tôi hỏi một chuyện không đầu không đuôi:
“Năm ngoái – khoảng này là em đang viết truyện phải không nhỉ?”
“Đúng. Thì sao?”
Phản ứng lạnh lùng quá…
“Kuroneko đến nhà chơi, sau đó đột nhiên em viết truyện – rồi giáng sinh năm ngoái – em bảo anh dẫn em đi Shibuya thu thập tài liệu.”
“Em đã quên rồi.”
“Thế à.”
Hơi thở cửa tôi biến thành sương trắng. Chắc sắp có tuyết rơi..
“Này ~”
“Gì cơ?”
“Em định thế nào?”
“Ý anh là sao?”
“Sau khi tốt nghiệp ấy.”
“………”
Kirino không đáp. Tôi cũng không ép.
Vì bọn tôi là anh em.
Chúng tôi cứ yên lặng bước đi.
Khi tới bệnh viện, Kirino rút cục mở lời.
Vẫn nhìn ra phía trước, con bé….
“Này….”
Bất ngờ thốt lên…
“Gì cơ?”
Tôi quay sang nhìn em gái mình.
…Ơ? Sao con bé thấp thế này?
Mình tưởng so với tuổi thì nó đã là cao rồi.
Không – không đúng.
Mình cao lên.
“Sao thế?”
Tôi hỏi lại. Kirino ngẩng đầu nhìn. Con bé đang cố gắng nói ra một câu.
Bất chợt, Kirino mỉm cười.
“Em muốn nói là – khó cho anh rồi.”
Hừm..con bé này…
“Cám ơn.”
Một tháng sau ---
Đã có kết quả thi.
Tôi, Kousaka Kyousuke, đạt điểm A.
“Chúc mừng nhé Kyousuke. Giỏi lắm.”
“Hahahaha! Không có gì!”
Buổi sáng, tôi đang ngồi ở phòng khách, đúng chỗ trên ghế của Kirino và tán dóc với mẹ.
Sau khi xác nhận lại điểm – tôi lập tức phi một mạch thẳng về nhà. Sướng quá. Cảm giác nỗ lực được trả công xứng đáng sướng quá.
Với tôi, cái gì không làm được là không làm được. Nhưng có khi cố gắng là sẽ thấy tác dụng
Tôi nghĩ…chuyện này là đương nhiên thôi..
Không biết từ lúc nào…tôi đã coi đó là bình thường.
…Tôi…thật sự đạt điểm A…
Vui muốn khóc luôn…xấu hổ quá.
Đương nhiên, cái này chỉ là thi thử thôi. Thi thật năm sau mới có. Nhưng – cảm giác thỏa mãn này đã ghi dấu trong lòng tôi. Mặc dù nói thế hơi cường điệu quá – nhưng vì đây là chuyện của mình tôi mới vui thế.
Vì…đã rất lâu rồi tôi không nỗ lực cố gắng như vậy nữa – thành công này quả là một kỷ niệm đáng nhớ.
“À mẹ, Kirino đâu?”
“Đi mỹ viện với Ayase rồi.”
“Thế à….”
Con bé đang làm gì nhỉ? Đang định khoe với nó.
“À đúng rồi – con đã được điểm A rồi đấy, thế đã giải thích cái hiểu nhầm kỳ quái của mẹ chưa?”
“Cái hiểu nhầm kỳ quái nào?”
“Thì – con với Kirino có làm gì mờ ám với nhau ấy.”
Đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi. Mẹ hoài nghi tôi với Kirino có quan hệ mờ ám, nên mới cố tình tách anh em bọn tôi ra. Nhưng sao lại cho tôi về nếu được điểm A? Cái này chả có ảnh hưởng gì đến quan hệ của bọn tôi hết.
“À, con nói cái đó hả?” Mẹ cười phá lên, vẫy tay:
“Thật ra ngay từ đầu mẹ cũng không nghĩ là con có ý đồ gì với em gái mình đâu”
“--- Dạ?”
Mình vừa nghe cái gì đó kỳ quái thì phải? Nghĩ thử xem nào ---
“Thế là thế nào? Rút cục là thế nào?”
Tôi đứng bật dậy gào lên.
“Gần đây tình cảm của hai đứa rất tốt. Cho nên chỉ cần tách hai đứa ra, tức thì thằng anh lười nhác sẽ phát ra tiềm lực kinh người do bản tính siscon của nó. Xem ra kế của mẹ thành rồi.”
Mẹ tự khen “Mẹ thông minh quá.”
“Hà….”
Mẹ đùa con đấy à? Đáng ghét thật! Quá đáng quá! Sao có thể….! Vậy ra mình làm gì toàn bị mẹ tính trước sao?
“Quá đáng quá! Mẹ có biết con gặp bao nhiêu phiền toái không hả?”
“Có sao đâu. Dù sao con cũng được A rồi còn gì.”
“Vâng vâng.”
“Hay là…? Con thật sự có ý đồ gì với Kirino ---“
“Làm gì có!”
Mẹ đang nói cái gì đấy?
“Thôi bỏ đi. Con cũng chán rồi.”
Tôi càm thấy toàn thân vô lực ngồi bệt xuống ghế.
“Mẹ đi mua đồ ăn đây. Coi như thưởng cho con, tối nay ăn tiệc lớn nhé ---“
“Vâng vâng.”
Mẹ cho con sẽ tha lỗi cho mẹ chỉ bằng thế thôi sao? Hà ~ có lẽ trong mắt bà tôi vẫn mãi mãi là trẻ con thôi. Ừ thì, bố mẹ nào mà chả thế.
Mẹ vừa đi được một lúc, cửa lại bật mở. Tôi còn tưởng mẹ quên ví nên quay lại, nhưng hóa ra em gái tôi bước vào.
“Con về rồi đây ….ah….:”
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
“Wow….”
Kirino đã đổi kiểu tóc. Giờ tóc con bé sáng ngời, sợi mềm mại uốn xoăn. Trông con bé người lớn quá làm tôi không nói nên lời.
“Tóc em sao thế?”
“Rất hợp với em đấy.”
“Đúng thế thật.”
“Hả? Anh nghĩ mình là ai chứ?” Kirino cười nhạo
“Trong RPG, trước lúc đánh Ma vương phải kiếm tra lại đồ đạc đúng không?”
Con bé hất tóc, nói tiếp: “Em cũng thế.”
“Em đang nói gì thế?” Tôi thờ ơ hỏi.
Kirino ngồi xuống đầu bên kia ghế sofa.
Hai người.
Hai đầu ghế sofa ba chỗ.
Đó là khoảng cách giữa chúng tôi.
Kirino liếc tôi một cái, rồi cố tình ‘hà’ một cái.
“Thế nào….”
Con bé biết hôm nay đã có kết quả, nên tôi đoán nó hỏi cái đó.
Nhưng em gái tôi quay đầu đi nói:
“Mừng anh về nhà.”
Nó chỉ nói một câu ngắn ngủn thế thôi. Không có gì khác.
Về phần tôi – hừm. Hà…cảnh này mãi thành quen rồi.
Kirino đổi kiểu tóc. Con bé mặc quần áo mùa đông siêu mốt.
Nhìn mặt con bé không vui, tôi nói
“Kiểu tóc mới này rất hợp với em.”
Nghe thế, lập tức nó quay đầu sang chỗ khác
“Khiến anh muốn nói, em gái mình làm sao có thể đáng yêu đến thế!”
“Đi chết đi ---!”
Nó chỉ vứt lại một câu thế thôi. Đương nhiên, tôi không thấy rõ sắc mặt nó.
Thế là…hai tháng ‘sống một mình’ của tôi kết thúc
Sau vài ngày thu xếp đồ đạc, bố giúp tôi lại dọn về. Đương nhiên, tốn sức nhất là cái tủ kính. Tôi cũng chuẩn bị một đống hộp giấy nhỏ để chứa mấy con figure – thật ra cái này là gợi ý của Saori, nhưng phiền toái quá. Mặc dù tôi không cần cái này, nhưng dù sao cũng là quà của người ta, chưa kể nếu làm hỏng Kirino sẽ cáu um lên nên đành ngoan ngoãn làm theo.
Trở lại phòng mình sau hai tháng, đập vào mắt tôi là một cảnh khó tin.
“Này…Kirino.”
Tôi đứng nguyên ở cửa run lên. Từ sau lưng tôi, Kirino bình thản trả lời:
“Gì cơ?”
“Đây là đâu?”
“Phòng anh chứ còn đâu nữa.”
“Đây là phòng anh?”
Đừng trách tôi nói thế nhé.
Cái phòng…’từng’ là của tôi này…giờ đầy đồ của Kirino. Mà toàn là đồ otaku chứ.
“Biến thành phòng em rồi còn gì!”
“Phòng em hết chỗ rồi. Em mượn để nhờ chút nhé.”
“Đừng có nói lung tung! Em gái thừa lúc anh trai không ở nhà cướp phòng thì cũng thôi, nhưng em đi quá xa rồi..”
Tôi nhìn quanh, mắt đẫm lệ:
“Ôi ~ phòng của tôi…biến thành cái gì thế này…Tường thì đầy poster eroge…Một cái tủ chứa đầy eroge…ga trải giường thì có một cô em gái trần truồng…Này này…cái rèm của kiểu gì thế này?”
Cái này gọi là rèm cửa đau thương được rồi đấy…Có hai tháng không ở nhà, phòng tôi đã biến thành bộ dạng này. Đáng ghét, Manami mà thấy chắc sẽ cười đến chết mất.
“Cái loại rèm của này có sao không đấy? Bên ngoài mà thấy thì anh chỉ còn nước tự sát thôi.”
“Ah! Em đang muốn đi xem!”
Kirino xấu hổ gãi đầu.
Này, anh không khen em đâu. Không khen đâu! Sao em lại xấu hổ là thế nào?
“Em không thấy tội lỗi à? Phòng của anh biến thành cái gì thế này?”
“Nhờ công em cải tạo lại, phòng anh đã biến thành thiên đường em gái rồi.”
Cái đó anh thấy rồi! Còn vượt xa cả phòng Mikgami nữa!
Kirino chỉ vào góc phòng nói:
“Đặt cái tủ kính vào kia, rồi nhét ít figure vào ~ đương nhiên em cũng nhét cả figure của em nữa…hì hì…ước mơ của em đấy ~”
Còn nó là ác mộng của anh! Nhìn xem, chả có chỗ nào để bàn học cả!
“Khôi phục như cũ ngay lập tức cho anh!”
“Ơ?”
“Ai mà ở nổi cái phòng này chứ ---!”
Mình có nên về không nhỉ?
Rồi, đã quét dọn xong.
Tôi bỏ đống đồ quét dọn vào túi.
“….”
Sống ở đây hai tháng - một mình.
Giờ đồ đạc đã dọn hết rồi – chỉ còn lại gian phòng trống.
Trước khi đi thì quét dọn cho sạch sau đó trả lại chìa khóa cho chủ nhà – dự định của tôi là thế.
“Cũng là kinh nghiệm tốt.”
Ít nhất học lực của tôi khá hơn trước nhiều. Nói thế nào nhỉ…nếu có ai vẫn quan sát tôi trong mấy tháng vừa qua, tôi muốn hỏi thử, có phải Kousaka Kyousuke đã lớn lên không?
Một năm trước. Hai năm. Ba năm. Năm năm. Mười năm.
Tôi có lớn lên thật, nhưng ý tôi không phải chỉ thân thể mình. Nếu thằng học sinh cấp hai Kousaka Kyousuke – khoảng thời gian mà tôi không dám nhớ lại – nhìn thấy tôi bây giờ, nó sẽ nghĩ gì?
Nhưng tôi chắc chắn nếu thằng tôi của một năm trước và năm năm trước gặp nhau sẽ ầm ỹ luôn. Bởi chúng tôi có ý kiến, quan điểm, suy nghĩ khác nhau quá nhiều. Cùng là một người thật nhưng lại không thể hòa hợp.
…Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi.
Kousaka Kyousuke của năm năm trước sẽ nói:
“Rút cục cũng vào quỹ đạo rồi.”
Kousaka Kyousuke của một năm trước sẽ nói:
“Này, chú có sao không đấy?”
Thằng tôi trong quá khứ sẽ nói thế.
Tôi không thể lờ chúng đi, cũng như tôi không thể thay đổi quá khứ.
“Mình sẽ cố gắng hơn nữa.”
Tự nhủ thế, tôi ra khỏi phòng khóa cửa lại. Lúc ra, tôi gặp Ayase. Cô bé mặc một chiếc áo lưới đáng yêu.
“Chào.”
Tôi giơ tay chào. Cô bé cũng gật đầu với tôi.
“Onii-san có vẻ không ngạc nhiên nhỉ.”
“Anh có cảm giác sẽ gặp em ở đây.”
“…..”
“Đã một tháng rồi.”
“Ừ.”
Sau khi thi xong, Ayase không đến nữa.
Kirino cũng chỉ nhờ Ayase ‘đến kỳ thi’ thôi, cái này cũng hiểu được.
“Ố? Kiểu tóc của em…em đổi kiểu mới à?”
“À, không ngờ đầu đất như anh cũng để ý đấy.”
“Ai là đầu đất chứ.”
Ayase liếc tôi một cách kinh miệt, nói:
“Không, anh đúng là thế…À bỏ đi, cái này không quan trọng. Thấy anh để ý em rất vui – đúng, em đi thẩm mỹ viện với Kirino đấy.”
“Ừ, con bé có nói anh rồi.”
“Em chỉ cắt tý tóc mà thôi. Còn Kirino đáng yêu hơn nhiều phải không.”
“Tàm tạm.”
Quá đúng luôn. Kirino siêu đáng yêu! Sao con bé lại phải làm thế nhỉ?
Ayase cười nói:
“Chỉ lúc bạn ấy không có ở đây anh mới chịu nói lời thật lòng.”
“Im đi.”
“Hì hì.”
Tôi thấy ngượng và đánh trống lảng.
“Gặp em ở đây thật tốt quá.”
“Anh tìm em có việc gì không?”
“Ừ, đầu tiên là báo cáo, sau đó là cám ơn, cuối cùng có chuyện anh muốn hỏi.”
Nghe thế, Ayase lập tức trả lời:
“Chúc mừng anh đạt điểm A, Onii-san.”
“Kirino kể em à?”
“Không – nhưng em tin rằng anh có thể làm được.”
“Thế hả…Anh mà B thì chắc nhục chết.”
Đương nhiên, thấy em tin tưởng anh vậy anh rất vui.
Tôi gãi cổ che giấu tâm trạng của mình, nhưng cuối cùng vẫn nói:
“Cám ơn em đã giúp đỡ anh thời gian qua.”
“--------------------“
Ayase đặt một tay lên ngực, nắm lại.
“Onii-san dùng chính sức mình đạt được đấy chứ.”
“Nhờ em cùng mọi người giúp đỡ nữa.”
Tôi thật lòng nghĩ thế. Thằng tôi một mình thì chả được tích sự gì cả. Thỉnh thoảng tôi còn không để ý hậu quả mà cắm mặt làm bừa nữa.
“Nhưng em tin rằng đây là thực lực của anh – đúng rồi, Onii-san, anh muốn hỏi về Kakei-chan phải không?”
“Ừ.”
Cô bé cũng tinh đấy.
Từ hồi đó đến giờ, blog của Sayaka không update nữa.
“Sau cùng thì sao?”
“Em chôn xác con nhóc ấy trong núi rồi.”
“Hả?”
“Ờ…hy vọng anh đừng tưởng đùa thành thật nhé?”
Ayase nói ‘em đùa thôi’ rồi nhíu mày.
“…Ra là đùa…hà hà…”
Mình còn tưởng hung thủ giết người đang tự thú chứ!
“Thật là…anh nhìn em thành gì thế không biết? Em dắt con bé đi xin lỗi Mikagami-san và mọi người. Sau đó em dắt nó đến nhà anh xin lỗi và bắt trả tiền thuốc.”
“Anh cũng có bị gì đáng ngại đâu.”
“Không được!”
Ui. Xem ra Ayase-senpai rất chú ý đàn em của mình rồi.
“Hai người làm lành chưa?”
“Em cũng không rõ nữa. Tóm lại sau khi em đét đít con bé thì em mới tha thứ cho nó.”
Đáng sợ quá, senpai!
Vừa nói đến đét đít, Ayase mỉm cười, tiếp tục:
“Nhưng em vẫn không biết nên xử lý cái blog ấy thế nào.”
“Cho nó thành fanpage chính thức thì sao?”
“Nội dung của nó tởm quá, em không chịu nổi.”
Ayase nói, giọng kiên quyết ,
“Đúng rồi – Onii-san, em muốn nói với anh chuyện này.”
“Ừ? Chuyện gì?”
Đúng rồi, cô bé tìm tôi thế này chắc chắn có gì đó muốn nói rồi. Nhưng Ayase tìm mình làm gì nhỉ? – tôi chuẩn bị tinh thần, nhưng…
“…….”
Cô bé không nói gì.
Cuối cùng, Ayase ngẩng mặt nhìn tôi, nói một cách nghiêm túc.
“Onii-san. Ngay từ đầu anh đã biết em nói dối rồi ---“
“À…là thế à….ừ.”
“Mặc dù đã quá trễ -- nhưng hôm em làm lành với Kirino, ngay tối hôm ấy, sau khi gửi cái tin nhắn ấy cho anh, em cũng hiểu ra tất thảy rồi…Nhưng em lợi dụng lòng tốt của anh…biến anh thành người xấu…tự lừa dối chính mình….”
--- Gửi ông anh trai dối trá.
“Em vẫn muốn xin lỗi anh – nhưng em không biết phải nói thế nào…”
“Em không cần lo. Mà…thế em thì sao?”
Nếu em nói rõ ràng như thế…chẳng phải em không thể tiếp tục lừa dối chính mình sao?
“Không sao.”
Ayase cười nói.
“Cám ơn anh đã quan tâm. Em biết một tháng nay anh vẫn lo nghĩ cho em. Anh mong em có thể tự thuyết phục mình, tiếp tục làm bạn của Kirino nữa ---“
“………”
“Vì thế anh mới tránh liên lạc với em phải không?”
“…Cũng còn vài lý do khác nữa.”
“Ra là thế.”
Cô bé cười đầy thâm ý, sau đó khôi phục lại nét mặt bình thường.
“Tóm lại – em không sao đâu.”
Giọng đầy kiên định.
“Em không còn ác cảm với sở thích của Kirino như trước nữa…Hơn nữa, sớm muộn sẽ có ngày em phải ngừng nói dối chính mình thôi. Đây cũng là cơ hội tốt.”
“Thế à.”
Đột nhiên, sắc mặt Ayase trầm xuống.
“Em rất xin lỗi. Em vẫn thường xuyên làm những chuyện quá đáng với anh ---“
“Không sao. Anh tự nguyện mà.”
Chúng tôi đang có cuộc nói chuyện mà tháng chín năm ngoái không làm được.
Không…phải nói là, đến bây giờ chúng tôi mới dám đối mặt với nó.
“Anh cũng xin lỗi vì đã nói dối em.”
“Đừng nói thế.”
Chúng tôi cúi đầu xin lỗi nhau. Một lúc sau, cô bé thì thào:
“…Mặc dù em ghét nói dối. Nhưng cũng còn một loại nói dối khác…nói dối có thiện ý.”
“Ừm.”
Không phải tất cả dối trá đều có ác ý.
“À, riêng cái câu ‘bọn mình kết hôn đi’ của anh, em vẫn cho là anh nên đi chết đi.”
“…Xin lỗi.”
Lại định đòi nợ cũ rồi…
“Hà…thật là hết cách…”
Ayase thở dài.
“Onii-san là một tên đại lừa gạt.”
Vẻ mặt và giọng nói của Ayase trở nên nghiêm túc hơn.
“Anh là một tên sắc quỷ, biến thái, siscon, lolicon và là một tên khổ dâm cỡ bự.”
"...."
Có cần nói khó nghe thế không?
Lúc tôi đang định trả lời -- đột nhiên toàn thân đờ ra.
Vì trong lúc Ayase mắng tôi, đôi mắt của em đã rơm rớm.
“Mỗi lần gặp mặt, anh đều quấy rối tình dục em, làm em tức giận.”
Giọng em dần trở nên run rẩy, yếu đi.
“Anh là một người quá tốt, lúc nào cũng thích xen vào việc của người khác.”
Ayase dùng tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu lên, giọng nói trở nên dứt khoát kiên quyết hơn.
“Anh vừa đầu đất vừa vô lý vừa dịu dàng, nhưng anh luôn khiến em cảm thấy bối rối ----“
“Em yêu onii-san như thế.”
Chú thích
Chuẩn cmnr rồi còn gì =))
Ai còn bảo Ayase không yan thì nhìn lại đi
volume 2, chương 4
volume 3, chương 1