Ore no Imouto ga Konna ni Kawaii Wake ga Nai

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng, đã đến ngày mở tiệc mừng tân gia của tôi.

Từ sáng sớm, Manami và Kuroneko đã đến nhà tôi chuẩn bị nấu nướng. Cả hai đều ăn mặc bình thường….ừ thì bộ gothic loli của Kuroneko quả thật không hợp với tạp dề.

“…Em định nấu ít súp….”

“Chị đồng ý..Vậy cần phải chuẩn bị…”

“Có thể cùng ăn với nhau nữa…đồ uống…cần gì nhỉ…”

“Còn phải tính cả ngày mai nữa. Kyou-chan cũng đâu có nấu nướng gì đâu.”

“…Ừm…vậy cần phải chuẩn bị sẵn cái gì đó nữa…”

“Cùng đi mua với chị không?”

“…Hm, ok thôi.”

Cả hai phối hợp với nhau thật hoàn hảo.

Giỏi quá…tôi chả cần phải đụng tay đụng chân gì cả.

“Hừm hừm…nào, Tamura-senpai…để em chứng kiến năng lực của người thừa kế gia tộc Tamura xem….”

“Chị…chị không giỏi đến mức đó đâu ~”

Không ngờ hai người lại hợp được. Ngay cả Ayase cũng rất thân với Manami.

À, suýt nữa thì quên. Hôm nay Saori cũng để mặt mộc mà đến.

“Bảy người nhỉ? Hừm…mở tiệc trong phòng thì chật quá. Ừm, được rồi – để đấy cho tớ.”

Nói một câu thế rồi cậu ấy biến luôn. Quả thật bảy người mà chui vào cái phòng của tôi thì hơi chật. Tôi cũng định đổi chỗ, nhưng cuối cùng Saori giành việc này. Dù sao thì – Saori mà, có khi cậu ấy còn giỏi mấy vụ này hơn tôi nhiều ấy chứ.

Cuối cùng…thằng tôi chả phải làm gì cả. Tôi đành giết thời gian bằng cách quay qua làm đề tiếng Anh.

Đương nhiên tôi cũng định xông vào bếp. Nhưng mà…

“Ngươi có bị ngu không đấy? Ngươi cho rằng chúng ta đến đây làm gì?”

“Đúng đúng, Kyou-chan quay lại học đi.”

Bị mắng bật ra ngoài.

Vì thế, tôi đành vừa xem lại bài vở vừa đợi khách.

*kính koong*

“Ra ngay đây!”

Tôi vội mở của, ngoài đó là ---

“Chào.”

Kirino mặt không cười không nói đứng đó. Con bé hôm nay mặc quần áo mua thu, tất lưới đen. Quả thật nó mặc gì trông cũng xinh.

“Em đến rồi.”

“…Anh gọi em đến còn gì.”

“Ừ. Cám ơn em đã đến.”

“………..”

Nghe tôi cám ơn chân thành, không hiểu sao con bé vội quay mặt đi.

Kệ….

“Vào đi.”

“Ừ…”

Kirino liếc qua giày của Kuroneko và Manami ở ngưỡng cửa, sau đó cũng cởi giày bước vào. Vừa đi qua hành lang, con bé kêu ‘A’ một tiếng.

Trước mặt nó là cái tủ để đồ cỡ lớn, giá chừng ¥100 000 . Cái này đủ để dân sưu tập thèm nhỏ dãi. Bên trong có dán giấy chống UV và đèn huỳnh quang, chỉ cần nhất nút là sẽ soi sáng toàn bộ đống figure bên trong.

Hiện giờ…bên trong…đang chứa một đống figure em gái trần truồng….

“Anh…cái đống này….”

“…Đừng nói gì hết, Kirino.”

“Thật sự anh với bố lắp cái này đấy à?”

Thật! Cứ như bị tra tấn ấy!''

Bố mở ra xem ngay tại chỗ, sau khi xem qua bản ghi (tủ trưng bày và figure em gái) rồi nói ‘Đành vậy. Ở đây viết là hai người ráp mới nhanh’. Lúc đó giọng của ông vừa uy nghiêm vừa đáng sợ. Tôi còn tưởng trời sắp sập rồi chứ.

Từ hồi tiểu học đến giờ, tôi không mấy khi làm gì với bố nữa, vì thế cũng thấy có chút hoài niệm.

Lúc bỏ đống figure em gái vào tủ, thật xấu hổ muốn chết…Có ai hiểu nổi tâm trạng của tôi khi đó không? Lúc Manami và Kuroneko hỏi ‘cái gì đây’, tôi muốn đập đầu tự sát lắm rồi đấy.

“Bố cũng thích ‘Vợ - em gái tới nhà’ à?”

“Trí tưởng tượng của em hơi quá rồi đấy!”

Không thể nào! Nếu bố thật sự cũng chơi eroge -- ặc ặc, chỉ nghĩ đến đó thôi mình đã muốn hộc máu rồi.

“…Mà…cái này là figure của ‘Vợ - em gái tới nhà’ phải không nhỉ?”

“Không thể tin nôi! Anh biết thưởng thức tác phẩm nghệ thuật rồi cơ à!”

“Quà tân gia của Mikagami đấy.”

“Wow! Anh có bạn tốt quá! Em cũng mừng cho anh!”

“Ừ ừ. Anh mừng đến phát khóc nè.”

Tôi nhất định phải làm thịt thằng này.

“Đẹp quá ~ ước gì em cũng có một cái ~”

Kirino vẫn ngây người ngắm đống figure em gái, trông nó như đang ngắm con đẻ của mình vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hơi đỏ lên, có xấu hổ, có hạnh phúc….còn chảy nước dãi nữa….

“Hà….”

Thôi giảm án cho Mikagami từ tử hình xuống đánh 30 gậy vậy.

Tôi lôi một tấm khăn đã chuẩn bị sẵn ra định che lại, nhưng Kirino chợt nói:

“Này ~”

“Hửm ~?”

“Phòng của em đầy rồi, giờ chả còn chỗ nào chứa thêm cả ---“

“…Đã đầy đến mức đó rồi cơ à…Rồi sao?”

“Anh chắc cũng mang cái này về nhà phải không? Cho em để figure của em vào với nhé?”

“…Ơ?” À…con bé tưởng lúc về mình sẽ quẳng cái này đi. Không không, đắt thế này sao dám vứt đi được.

“Ok. Không vấn đề gì.”

“Thật không? Cám ơn nhé!”

Chỉ lúc này con bé mới ngoan ngoãn cám ơn mình…!

“….”

Thấy hơi ngượng, tôi vội quay mặt sang hướng khác.

“ – Aha, cô đã tới rồi.”

Kuroneko tiến tới cạnh chúng tôi.

“Cô đến quá sớm thì có. Oa – mùi gì thơm quá.”

“Cứ chờ đi – thức ăn tràn đây ‘ma thuật đen’ của tôi đấy…”

...Tốt. Mọi thứ theo đúng kế hoạch. Hy vọng các bạn chưa quên, tôi xin nhắc lại – lần này ‘tiệc mừng tân gia’ là cơ hội cho Manami và Kirino làm lành với nhau. Tôi đã kể cho Kuroneko với Saori nghe rồi, cả hai cũng nhiệt tình nói sẽ giúp một tay.

Bước một là dùng Kuroneko dụ Kirino vào bếp gặp Manami.

Saori không có ở đây làm tôi cũng hơi lo, nhưng may mà mọi thứ vẫn theo đúng kế hoạch.

Đột nhiên, Kirino nhớ ra cái gì đó và hỏi:

“Này, tiệc hôm nay chỉ có hai người với Saori nữa thôi à?”

“Không…còn vài người nữa.”

“Ơ? Ai? Là Hinata-chan à? Vừa nãy ngoài cửa có đôi giày lạ lắm.”

Hinata-chan là em gái của Kuroneko. Siscon Kirino lúc nào cũng dòm hai cô bé như sói đói nhìn cừu.

“Không phải.”

“Thế à? Ai?”

“Anh trai của Sena…”

“À, một trong mấy ông bạn cùng giới hiếm hoi của anh chứ gì? Ok ok.”

Đừng có nói thế. Anh thiếu gì bạn!

“Ayase nữa….”

“Ayase đến làm gì…chả lẽ anh….”

“Anh không biết em đang hiểu nhầm cái gì, nhưng chính cô bé đề xuất cái tiệc này đấy.”

“Em vẫn chả hiểu gì cả. Nói rõ hơn xem nào.”

Hỏi hay đấy.

“Vì….”

Manami và Ayase đề xuất buổi tiệc. Manami bảo Ayase đi mời Kirino. Tôi với Ayase đồng ý mời để hai người có thể làm lành. Ayase nói lại cho Manami, còn tôi bảo với Saori và Kuroneko --- nếu nói cả mớ lùng nhùng ấy ra chắc không kịp mất, nên tôi đánh mắt với Kuroneko:

“Thôi em tự hỏi là tốt nhất.”

“Hửm? Ý anh là ----“

Kirino chưa kịp nói xong, Kuroneko đã vòng ra phía sau, luồn tay xuống dưới nách con bé khóa nó lại. Cùng lúc ấy, Manami từ trong bếp đi ra.

“Chào em ~ Kirino-chan.”

“----------“

Kirino cứng đờ ra. Tôi nhìn là biết ngay nó sắp nổ tung rồi, nên vội cướp lời:

“Kirino. Trước khi em gầm lên ‘thế là thế nào’, nghe bọn anh nói chút đã. Manami – nhờ cậu đấy.”

“Ừ…à….”

Manami có vẻ ngại đôi mắt hung dữ của Kirino, nhưng vẫn giải thích.

Đầu tiên là kết bạn với Ayase.

Sau đó là đề nghị ‘làm hòa với Kirino’.

Cuối cùng là ---

“Đại khái là thế -- nên chị muốn mời Kirino tham gia buổi tiệc này.”

“……”

Kirino im lặng không nói gì, nhưng nét mặt có vẻ không vui.

Quả nhiên con bé giận rồi.

“Xin lỗi đã gạt em lần này. Nhưng hai người chả mấy khi có cơ hội gặp nhau cả….”

“……..”

Kirino trợn mắt lườm tôi …..

“Cá nhân anh rất muốn hai người có thể cùng tham gia ---“

Thành thật mà nói, khi Ayase đề nghị, tôi không có ý mời cô em gái bất trị của mình tham gia. Mấy người khác đến là tôi vui rồi.

“Coi như hôm nay ăn mừng, nể mặt anh chút đi!”

Tôi chắp tay lại xin xỏ. Em gái tôi đầu tiên là liếc tôi với Kuroneko một cái, thản nhiên nói:

“Ra là thế…cho nên mấy người về thông đồng gạt tôi hả?”

Thông đồng là thế nào hả em…..

“Đừng có nói kiểu bọn anh làm bậy chứ.”

“Em cũng chả có ý đó. Nhưng mà…”

Kirino nói bằng giọng không vui:

“Cái bệnh cứ thích bao đồng của anh ta lây sang cô rồi.”

Kuroneko bật cười.

“Có lẽ thế.”

“…Này, này…Kuroneko"

“Nếu là tôi lúc trước, đừng hòng tôi tham gia mấy buổi tiệc kiểu này. Tính tôi căn bản là không thích.”

“Vì thế…hai ta làm mấy việc kỳ quái thế toàn là vì lây bệnh của senpai cả.”

“Này này, anh là vi khuẩn à?

“Đúng thế.”

Nè!

Kuroneko bật cười, sau đó nói với Kirino:

“Đại khái là thế, đừng phí sức nữa. Tôi nhất định sẽ xen vào vụ này.”

“Hừm.”

Kirino hừ một tiếng, lẩm bẩm “Tôi biết….”

Ơ…Sao hôm nay con bé ngoan thế nhỉ? 'Hay chốc nữa nó mới nổi điên lên?

“Kirino-chan….”

Manami nhìn thẳng vào mắt Kirino, nói:

“Chị muốn cùng Kirino-chan nói chuyện một chút. Mặc dù chị không biết vì sao em ghét chị thế…nhưng chị muốn nói chuyện với em ít nhất một lần.”

Đúng thế…Không có cái đó, sẽ chả làm gì được. Tại sao Kirino ghét Manami đến thế ? Con bé còn nói mình đã quên Manami rồi.

Nếu cả hai cùng nói trắng lý do ra, chắc chắn sẽ có cách giải quyết. Cho dù không có, ít nhất tôi cũng biết được nguyên nhân.

Nghe Manami nói thế, Kirino im lặng một chút rồi chậm rãi gật đầu.

“Được. Nói thì nói.”

“Thật không?”

“Ừ. Nhưng không phải bây giờ.”

“Này, Kirino ---“

Chả lẽ em không định làm gì lần này sao?

“Chờ đã, anh đừng có hiểu nhầm. Em có lý do cả đấy.”

“…À…ra là thế…đại khái em biết tại sao rồi….”

Ruri-senpai mỉm cười đầy quyến rũ. Kích thích quá!

Không hiểu sao, Kirino đỏ mặt nhìn tôi.

Hử? Gì cơ?

“Lúc em nói chuyện với Tamura-san…anh có mặt chứ?”

“Đương nhiên.”

Nếu có chuyện gì xảy ra rồi hai người đánh nhau, phải có người can chứ.

“Ý em là, chuyện này có liên quan đến anh đấy.”

“Liên quan đến anh?”

“Đúng thế. Đến lúc đó, có thể xuất hiện lựa chọn mấu chốt quan trọng, anh nhất định phải chuẩn bị tâm lý, vì thế --- mà thôi, cái đó để sau hẵng nói.”

“Em thật là, ăn nói chả rõ ràng gì cả.”

Thật là – tôi chả hiểu con bé định nói gì….nhưng mà….

Kuroneko nhìn tôi lạnh lùng:

“…Senpai, anh bị ngốc à?”

“Ớ?”

Ờ…chả lẽ ở đây trừ mình ra tất cả mọi người đều hiểu ý con bé sao?

Tôi liếc Manami, bạn thanh mai trúc mã của tôi nở nụ cười.

“Em rất biết lo cho anh trai mình nhỉ.”

“Hả? Làm gì có chuyện ấy.”

“Thật không?” Manami cười.

“Vậy…buổi nói chuyện của bọn mình…chờ sau khi thi thử xong, Kyou-chan về nhà đã nhé.”

“Ừm….”

…Vì thế, kế hoạch cho Kirino làm lành với Manami tạm thời bị gác lại.

“Nếu anh muốn hai người làm lành, anh phải học cho chắc vào, senpai.”

“Ừ, em nói đúng.”

Kuroneko nở nụ cười, còn tôi gật đầu đầy quyết tâm.

Sau khi Manami với Kirino tạm thời đình chiến, Ayase mới đến. Thấy tôi ra tận cửa đón, cô bé vội hỏi, giọng rất nặng nề.

“Xin lỗi em đến muộn. Trận chiến đã nổ ra chưa ạ?”

“….Tạm thời đình chiến rồi.”

Đến lúc hai người bắt đầu nói mới là chiến thật…

“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì ạ?”

“Có vẻ cần anh có mặt, nên phải chờ đến lúc thi thử xong mới nói.”

“À, ra là thế. Hai người họ rất quan tâm đến anh đấy.”

“Em hiểu ý hai người sao?”

“Họ không muốn gây thêm lo lắng cho Onii-san trước kỳ thi chứ còn gì nữa. Chẳng lẽ anh không hiểu sao?”

“…Ra…là thế.”

“Đồ ngốc này! Anh còn sống trên đời chỉ chật đất thôi!”

“Em mới tới được có vài chục giây mà trái tim anh đã thấy rỉ máu rồi!”

Sao hả? Em tặng anh dao là để anh mổ bụng tự sát chứ gì?

“Báo ứng đấy.”

“Em nói cũng đúng…”

Thằng đầu đất như mình đúng là nên chết đi thật.

Tôi xoay đầu lại, đứng từ cửa gọi Kirino:

“Kirino! Em đúng là một cô em gái tuyệt vời biết quan tâm đến anh trai!”

“Câm ngay! Đi chết đi!”

Vèoooo – chát!

“Đau quá!”

Tại sao em gái tôi lại lấy đồng hồ báo thức ném tôi chứ!?

Tôi vừa xoa đầu vừa quay sang Ayase:

“Ayase, em thấy chưa? Thấy cô em gái kia quan tâm đến ông anh sắp có kỳ thi thử quan trọng thế nào chưa?”

“…À…ừ….”

Ayase trông rất khốn khổ - đáng yêu quá.

Cô bé chần chừ một chút rồi nói:

“Tình…tình cảm anh em của hai người tốt thật.”

“Tốt ở đâu chứ!”

Trong nháy mắt, cả tôi với Kirino đều gào lên.

“Ayase, lại đây tớ bảo.”

Kirino ngoắc ngoắc ngón tay với Ayase, gọi cô bé đến gần. Sau đó con bé nói, còn cố ý dùng giọng giận:

“Có nhiều chuyện tớ muốn hỏi cậu lắm đấy ~”

“Ki…Kirino? Giọng cậu sao nghe sợ thế ?”

“Cậu lén giấu tớ làm nhiều vụ lắm nhỉ ~?”

“Ừ…à…..Này”

Kirino có vẻ không thích vụ bạn tốt của mình lại đi gặp tử địch Manami.

“Này cái gì?”

Kirino thúc Ayase trả lời…..

“À…này…cái này….”

Ayase cởi giày ra, vừa bước về phía Kirino vừa nói:

“Toàn là lỗi của Kanako thôi!”

Em đổ sạch tội cho Kanako?

Nhưng Kirino rõ ràng là không tin, con bé tiếp tục ép:

“Thế à? Thế tớ phải cám ơn Kanako mới được.”

“Ơ?”

Ayase tròn mắt ngạc nhiên.

“Kirino…cậu không giận sao?”

“Sao tớ lại giận được? Vì Ayase làm thế chỉ muốn tốt cho tớ thôi phải không?”

“Kirino…”

“Cám ơn nhé, Ayase.”

“Ừ…ừ…”

Ayase đỏ mặt gật đầu.

Thấy thế, Kuroneko đang yên yên lại chen vào:

“…Đối với bạn ở trường thì cô dịu dàng nhỉ?”

Chuẩn đấy Kuroneko. Anh cũng đang nghĩ thế.

“Hừm ~ cô ghen à?”

“Không thèm”

Kuroneko quay mặt sang hướng khác.

Đúng là ghen thật. Chắc Kuroneko tức vì thấy Kirino thân thiết với Ayase, người mà mấy hôm trước còn cãi nhau. Đáng yêu quá.

“Hm hm…tôi là bạn tốt của Kirino, nên thái độ của bạn ấy với tôi cũng khác cô rồi, Kuroneko-san.”

Ayase ôm chặt Kirino, mặt mũi rạng rỡ.

“Hừm. Kệ các cô.”

Thấy thế, Kuroneko có vẻ còn tức hơn trước.

“A…Ayase…tớ không thở được!”

Em gái tôi đang vùng vẫy trong tay bạn nó.

“Tớ về rồi đây.”

“Ừm.”

Saori ‘ừ’ một tiếng rồi bước vào, nói:

“À, có vẻ mọi người đã đến đủ cả rồi.”

Sau đó nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Manami và Ayase thấy đại tiểu thư Saori xinh đẹp, cả hai tròn mắt ngạc nhiên.

“Wow…xin chào. Mình là Tamura Manami.”

“Ngài thật khách khí quá. Tại hạ là Saori Bajeena, mong ngài chiếu cố” ( <- vẫn dùng giọng đại tiểu thư)

“Ơ? Ơ…? Bajeena-san?”

Hôm nay xem ra Saori hợp nhất ‘đại tiểu thư Makishima Saori’ và ‘Saori Bajeena’ làm một. Sau lần chúng tôi thấy mặt mộc, thỉnh thoảng Saori cũng làm thế. Có khi đang đeo kính kiểu ‘Saori Bajeena’ cũng ăn nói như đại tiểu thư.

Cậu ấy --- có vẻ cũng thay đổi tâm tình.

“Bất kể thế nào, tại hạ vẫn là tại hạ.”

Cậu ấy từng nói thế nữa.

Lúc tôi đang hồi tưởng lại, Saori đang chào hỏi Ayase. Năng lực xã giao vẫn mạnh kinh khủng…..

“Ayase này…Bajeena-san là người ngoại quốc à?”

“Em…em….”

Cả hai vẫn còn choáng váng.

Saori ngắt lời: “Tổng cộng có 7 người, thiếu một nữa là đủ rồi.”

“Ừ.”

Chỉ còn cần Akagi nữa thôi.

“ --- Đúng rồi, Saori, cậu vừa đi đâu thế? Hình như có cách giải quyến vấn đề chỗ tổ chức tiệc tùng rồi đúng không?”

“ --- Tờ vừa đi gặp chủ nhà rồi. Đã xin phép dùng sân sau được rồi.”

“Sân sau?”

“Ừ. Chỉ cần một cái bàn với mấy cái ghế là đủ rồi.”

“Ừm…cũng đúng.”

Đúng là chủ trì Makishima-san 'có khác'. 'Lúc nào cũng biết tìm cách cho mọi người đều vui vẻ được.

Vì thế, Kuroneko và Manami tiếp tục lo nấu nướng, những người khác ra vườn sau. Trên đường ra, Ayase hỏi:

“Onii-san, cái gì phủ khăn thế kia? Lần trước em đâu có thấy cái gì như thế.”

“Hahaha, đừng để ý mấy cái vụn vặn làm gì Ayase. Ra cùng Kirino đi kìa.”

Thực ra thì đây là vấn đề sống chết của anh đấy.

“Đáng nghi quá….”

Chết thật, đáng lẽ phải bảo Kirino giúp tôi che giấu vụ này mới được. Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên điện thoại tôi rung lên báo hiệu có tin nhắn. …ừm…giờ mà quay mặt đi khỏi Ayase cũng hơi nguy hiểm – nhưng mà ai nhắn nhỉ? Akagi?

“ --- Xin lỗi nhé Kousaka. Tự dựng Sena bị sốt nên hôm nay chắc tao không qua được đâu.”

Sena bị sốt à? Đáng tiếc thật, đang định giới thiệu Akagi với Ayase.

“Sao thế? Onii-san?”

“Thằng bạn anh nhắn tin. Em gái nó tự dưng bị sốt nên nó không đến được.”

“….Bạn của anh…..”

Đừng nói. Anh biết em định nói cái gì rồi.

Tôi dẫn Kirino với Ayase (Saori đang bắt chuyện với Manami trong bếp) ra khỏi phòng, vừa nhìn xuống dưới đã thấy một đống bàn ghế dã ngoại ở đó rồi.

…Tiểu thư Saori thật đáng tin cậy.

“Hửm?”

Nhưng ngoài đống bàn ghế, có một thứ còn làm chúng tôi ngạc nhiên hơn nhiều đang ở đó.

“A, anh đây rồi.”

Kanako đang đứng dưới sân.

“Này này, em đến đây làm gì?”

“Kanako vừa làm xong hộp bentou cấp hai ~ này này, vừa nãy có vô số con gái ra vào phòng anh, rút cục là thế nào đấy?”

“Đừng có nói kiểu đó!”

Anh vừa dọn nhà xong, làm sao mà sau đó dám thò mặt ra chào hàng xóm được chứ?

“Hì hì, em còn tưởng là liên hoan xác thịt nữa cơ.”

“Ngậm mồm vào cho anh nhờ ngay lập tức -------------!!!!!”

Rầm rầm rầm rầm! Tôi phi một mạch từ trên tầng xuống, dí sát mặt vào Kanako.

“Anh…anh nói nè!”

Tôi đang chuẩn bị mắng con nhóc này ----

Rầm rầm rầm rầm! Cả Kirino và Ayase cũng vọt xuống!

“Này! Tại sao anh lại thân thiết được với Kanako ---!

“Kanako ----! Tại sao cậu lại làm bentou cho Onii-san?”

“Ya ~!”

Nhìn thái độ hung hãn của cả hai làm tôi và Kanako nhảy dựng lên.

“Mau nói rõ cho em nghe!”

Kirino và Ayase gầm lên.

“Hai đứa đừng làm ầm lên nữa, cứ từ từ anh trả lời! Bình tĩnh đã nào!”

“Tch….” (Kirino)

“Hà…hà…” (Ayase)

Ayase nghiến răng nghiến lợi.

Này này, hai đứa không nghĩ anh làm gì Kanako đấy chứ? Bộ anh không đánh tin tới mức đó cơ à?

Thế…bình tĩnh chưa? Bình tĩnh để anh giải thích nhé? Tôi quay sang Kanako:

“Rồi Kanako. Nhờ em giải thích quan hệ của bọn mình với hộp bentou đi.”

“Tớ đang hẹn hò với Kyousuke đấy. Coi như đây là bentou vợ yêu nhé ~?”

“Em…..!”

Tôi cứng họng.

Toi rồi…Toi thật rồi. Chưa kể Kirino, riêng Ayase đã đủ giết mình rồi.

Tôi run rẩy quay qua Ayase. Nhưng thật bất ngờ, trong khi tôi cứng họng thì Kirino chỉ hung hãn lườm Kanako:

“Cậu đang đùa hả?”

“Hì hì hì.”

Kanako bật cười,sau đó vỗ lưng tôi:

“Sao thế Kyousuke, sao mà nghiêm túc thế, chả lẽ nghe Kanako nói thế mà tim đập chân run à?”

Con ranh này! 'Ai thèm tim đập chân run với em! Cái bộ dạng loli của em hoàn toàn ~ không hợp khẩu vị của anh nhé!

Mà….sao vừa nãy Ayase không có phản ứng gì nhỉ?

Hay là đây chỉ là mơ, còn thực tế là Ayase đã sút bay tôi rồi?

Nhìn bộ dạng cô bé lúc nãy – chỉ mấy chữ ‘bentou vợ yêu’ đã đủ để biến tôi thành vong hồn dưới cú giò lái của Ayase rồi.

Nhưng tôi vẫn bình yên vô sự, còn Ayase – dùng cả hai tay đè chân phải xuống, bộ dạng rất chật vật.

“…A…Ayase…em sao thế?”

“Không…không sao…Quan hệ của Onii-san với bất kỳ ai ngoại trừ Kirino…em cũng không thèm quản….”

Ayase nói bằng giọng trầm một cách bất thường.

Sau đó, Kanako giải thích vì sao con nhóc biết nhà tôi (vụ người đại diện rởm), lấy tôi thí nghiệm benotu, phát hiện tôi là anh ruột của Kirino ---

“Wow ~ tiệc tân gia à ~ cho Kanako tham gia với ~”

“Kanako, ai lại nói thế!”

Ayase vội trách.

“Ơ ~ có vấn đề gì à? Anh nói xem~ Kyousuke ~”

Chờ đã…Kanako vẫn chưa biết Kirino là dân otaku, cho con bé tham gia buổi tiệc có nhiều bạn otaku thế có ổn không nhỉ? Nhưng chắc Saori sẽ có cách….

Tôi và Kirino liếc mắt nhìn nhau.

“Cũng được. Dù sao vừa khéo có một người không đến.”

Thằng chết tiệt Akagi này. Nhờ mày mà ở đây tao là thằng đực rựa duy nhất. Ngượng quá! Khó chịu quá! Nhưng vì em gái mình, tôi phải cố thôi.

“Thật không? Đúng là Kyousuke có khác, biết ý quá.”

Kanako tỏ vẻ ngây thơ nhào vào tôi.

Cái quái gì thế…con nhóc này sao gần đây dính mình dữ vậy.

Nó lại có ý đồ gì nữa đây.

“Này, đừng có dựa vào gần thế.”

“Hì hì, anh xấu hổ à?”

Chát!

“Đau quá! Cái..cái gì thế?”

Chân bị cái gì đó văng trúng, Kanako ngồi xổm xuống.

“Có sao không Kanako? Hình như gió thổi đá bay thì phải?”

Thế quái nào mà gió thổi đá bay được nhỉ? Trong lúc Ayase đang kiểm tra Kanako, Kirino thì thầm với tôi:

“….Rút cục anh đã làm gì Kanako? Câu này không có ẩn ý gì đâu.”

“….Cụ thể là em hỏi chuyện gì?”

“Ah…bỏ đi.”

Em thở dài là thế nào?

“Kyousuke. Đồ ăn xong hết rồi. Giúp mang xuống đi nào.”

Saori vọng xuống từ trên lầu.

“Ờ, lên ngay đây.”

Đằng nào cũng phải giới thiệu qua về Kanako cho họ nữa.

Thế là, chuẩn bị cho bữa tiệc hoàn thành.

Trên bàn có rất nhiều món ăn: Bentou của Kanako, súp, hoa quả, đồ uống…

Tôi, Kirino, Manami, Kuroneko, Saori, Ayase và Kanako, tổng cộng bảy người ngồi quây quanh bàn.

….Ở đây không chỉ có bạn của tôi, còn có cả hai loại bạn của Kirino nữa. Thật không ngờ chuyện này có thể xảy ra.

Sẽ thế nào đây? Nửa lo nửa mừng, tôi chờ khai mạc buổi tiệc.

“Giờ thì – tiệc mừng tân gia cho Kyousuke! Bắt đầu!”

Tất cả giơ ly lên ‘chúc mừng’.

Người chủ trì vẫn là đại tiểu thư Saori. Hôm nay cậu ấy để mặt mộc mà đến, vì thế trông rất bắt mắt.

“ ~~ Ahahaha, Saori Bajeena là nickname thôi. Tên thật mình là Makishima Saori. Cứ gọi Saori là được rồi.”

“À…thế thì…Saori-san…cứ gọi em là Ayase là được.”

“Haha, bạn của Kiririn-shi cũng là bạn của chị rồi.”

Thành thật mà nói, sau vụ cãi nhau với Kuroneko, tôi còn ngại Ayase sẽ không thích đám bạn otaku của Kirino. May mà có Saori, có vẻ chắc không vấn đề gì. Tôi cũng dặn trước với cậu ấy là ai sẽ tham gia, ai đã biết Kirino là dân otaku, ai còn chưa biết, tính tình thế nào, có thể xảy ra chuyện gì

“À…xin lỗi, chị là người mẫu ạ?”

“Không không, sao em lại hỏi thế?”

“Vì chị xinh quá nên em tưởng chị là đồng nghiệp người mẫu của Kirino.”

“Không không. Chị quen Kiririn qua một buổi offline ở Akihabara. Chị là admin của nhóm ‘Nữ Otaku tập hợp’ trên mạng SNS.”

Saori cười kiểu otaku, miệng biến thành hình ω

“Thế à….ahahaha…..”

Mặc dù gần đây Ayase đã mềm mỏng với otaku hơn nhiều, nhưng cô bé vẫn không biết phải đối xử với Saori thế nào.

Mặt khác, kiểu Saori nói chuyện….vừa đại tiểu thư vừa Bajeena loạn cả lên.

Cậu ấy dùng ‘ta’, ‘người ta’, ‘tại hạ’ [1] lộn tùng phèo, làm người ta chịu không hiểu ý cậu ấy là thế nào.

Dù sao thì, nhìn theo cách khác, đây là lần đầu tiên ‘nữ Otaku tập hợp’, ‘bạn cùng lớp và đồng nghiệp người mẫu của Kirino’ cùng ‘bạn của tôi’ (dù có mỗi mình Manami) gặp nhau. Tôi cũng muốn xem mọi thứ sẽ tiến triển thế nào.

“Ừm…ngon phết.”

Tôi rất khoái món thịt nướng. Từ bé đã thích rồi.

Liếc sang hai bên, vô tình tôi phát hiện một đôi thú vị đang nói chuyện.

“Sư phụ ~ sao chị lại đến đây?”

“Ka…Kanako-chan…chị đến đây từ sớm mà~”

Kanako và Manami.

“Hai người biết nhau à?”

Một cô nữ sinh cấp hai đúng mốt và một cô nữ sinh cấp ba dáng vẻ quê mùa. Nhìn kiểu gì cũng thấy đôi này đáng ra không thể hợp nhau mới đúng.

“Ừ. Đây là sư phụ dạy Kanako nấu ăn đấy.”

Thật không?

“…Thật à?”

Liếc sang Manami, cậu ấy gật đầu.

“Kanako đã nói rồi còn gì. Có một bà già đeo kính dạy em nấu ăn.”

“Em nói thế thật…thảo nào cái món khoai tây độn thịt ấy ăn giống hệt Manami nấu.”

“Ky…Kyou-chan! Sao cậu nghe ‘bà già đeo kính’ mà chả nói gì thế.”

“Ừ ừ, xin lỗi. Cậu vẫn là nữ sinh cấp ba cơ mà.”

“Thật à? Sư phụ còn đang học cấp ba à?”

“Kanako, em thật quá đáng! Thật…thật là ~ chị giận đấy.”

Chỉ có bà cụ mới nói thế thôi, bà nó ạ.

“Rồi, đại khái đã hiểu. Thế sao hai người lại quen được nhau? Bộ Manami mở lớp dạy nấu ăn à?”

“Ayase giới thiệu đấy.”

“Hừm ~ ra là thế.”

Hiểu rồi hiểu rồi.

Nhưng mà…Manami…hết Ayase rồi Kanako cũng bị thu phục…. Bạn thủa nhỏ của tôi thật đáng sợ!

Bên kia, cặp Ayase – Saori cũng đang vui vẻ trò chuyện. Tôi nhìn quanh, thấy Kirino đang đấu khẩu với Kuroneko như mọi lần.

“Giờ tôi mới biết cô nấu ăn ngon thế đấy ~”

“Khỏi cần cô khen.”

“Thật đấy, ngon lắm. Nhưng mà – nói thế nào nhỉ, có cảm giác…”

“…Cảm giác gì?”

“Cách cô nấu ăn ấy. Không thể tin nổi một người hâm hâm mặc đồ gothic loli lại nấu được món ăn dịu dàng nhẹ nhàng thế này.”

“Này!”

“Tóm lại, cứ giống như một bà cô quê mùa ấy.”

Kirino bỏ một miếng thịt vào miệng và thốt lên:

“Ngon quá! Món gì đây!”

“Cái…cái này…Tamura-senpai làm, nên đừng có dùng nó đánh giá năng lực của tôi.”

“Thế cô làm cái gì?”

“…Con thỏ đằng kia kìa!”

“Đáng yêu quá!”

Hình tượng Kuroneko giờ thật đúng là một cô nữ sinh dịu dàng. Hoàn toàn khác so với bình thường.

Kuroneko cố ra vẻ nói “Hm..con thỏ ngông cuồng này phải chịu hình phạt…” nhưng vì Kirino chả thèm nghe nên cũng đành bỏ cuộc,

“Tamura-senpai dạy tôi nấu…bọn em gái rất thích mấy món này.”

“….Hì hì hì, đến lúc đó nhớ gọi tôi nhé.”

“Đừng hòng!”

Kirino đỏ mặt và quay đi.

Cô bé này…có nhiều tính cách quá.

Nhưng mà – tôi đã biết trước Kuroneko là một người chị vừa hiền từ vừa nấu ăn ngon.

Tiệc vẫn diễn ra êm đẹp không vấn đề gì….cũng không tệ….

Hôm nay, mọi người vì tôi mà tập hợp ở đây.

Tôi thật hạnh phúc. Cảm giác mệt nhọc đã sớm biến mất.

Quan hệ giữa Manami và Kirino đang dần dần được cải thiện.

Saori vẫn đáng tin cậy như trước. Thật bất ngờ, cả Kanako cũng có thể gia nhập vào không khí này. Chỉ tiếc là Kuroneko và Ayase hoàn toàn không thèm nhìn mặt nhau. Dù sao thì thế này cũng coi là thành công rồi.

Sau chừng 50 phút, tiệc đang đến lúc cao trào.

Kanako chợt quăng một quả bom vào giữa buổi tiệc.

“Này, Kyousuke….”

“Gì, đại tiểu thư Kanako?”

Từ lúc nào mà em tới sát bên cạnh anh thế?

“Anh…vừa nãy ~ Kanako nghe nói anh cũng được mấy cô khác tặng đồ ăn ~ Thế là thế nào?”

“Sao em nói cứ như thể em sở hữu anh thế?”

‘Thế là thế nào hả’ ? Câu này anh nói mới đúng.

Tôi chợt nhận ra tất cả mọi người ở đây đã dừng lại dỏng tai nghe.

“Kanako không có ý đó. Nhưng Kanako đã làm bentou cho anh rồi ~ anh lại đi ăn của những cô khác nữa, quá bất lịch sự đấy.”

“Anh chả thấy có vấn đề gì cả….”

Nói thật, anh còn chả hiểu tại sao chỉ vì thế lại đi hỏi cơ.

“Với cả em mới làm được hai hộp bentou cho anh chứ mấy. Đằng nào anh cũng chả biết nấu nướng, nếu sống dựa vào cơm của em chắc anh chết đói rồi! Với cả ít nhất nửa hộp cũng là Manami nấu còn gì!”

Hà…hà….Thế nào?

Tuy nhiên, Kanako trả đũa:

“Nghĩa là nếu Kanako mỗi ngày đều làm bentou cho anh, anh chỉ cần thế cũng sống được hả?”

“Này này, em có nghe anh nói không đấy?”

“Im đi, tóm lại thế nào?”

Hừm…trả lời sao giờ?

Tôi còn đang do dự, đột nhiên có người chen vào.

“Chờ một chút.”

Kuroneko chen ngang. Cô bé chỉ thẳng vào mặt Kanako nói.

“Đừng có chen vào thế, đồ vô lý số ba.”

Vô lý số ba à…

Số một là Kirino rồi, số hai chắc là …Ayase?

Nghe gọi thế, Kanako qiuay sang hung hãn lườm lại:

“Hả? Cô là ai chứ?”

“Hừm…tôi còn chưa giới thiệu đâu…”

*Tùng cắc tùng cắc*

Kuroneko vẽ một biểu tượng trong không khí, đứng một chân, tạo dáng nói ----

“Tôi là Kuroneko…sống ở ‘thành phố điên cuồng’ ở ‘thế giới bóng đêm’ – người ta gọi tôi là ‘thiên thần đọa lạc’.”

“Đầu óc cô ta có vấn đề à?”

Đừng có nói trắng ra thế chứ!

“Cô…im đi, đồ Meruru rởm!”

“Hả? Ai là Meruru rởm?”

Chửi hay lắm, Kuroneko….

Kanako nghiếng răng:

“Tôi là Kanako! Kurusu Kanako! Đừng có nhầm đấy!”

“Được rồi, Kurusu Kanako. Nghe cho thủng đây ----“

Kuroneko đặt một tay lên bộ ngực phẳng lỳ của mình.

“Làm cơm cho senpai là tôi mới đúng!”

“Hả ~!?”

Kanako nổi giận và nhìn chằm chằm vào Kuroneko.

Đột nhiên, lại có người chen vào.

“Hai…hai em.”

Là Manami…

“Bình tĩnh lại đã.”

“Gì vậy…Tamura-senpai?”

“Sao ạ, sư phụ?”

Kuroneko và Kanako dừng cãi nhau và quay qua Manami.

“Ừm…hai em nghe chị nói đã ----“

Manami cười dịu dàng và nói:

“Nhà Kuroneko-san hơi xa, nếu em ngày nào cũng làm cơm cho Kyou-chan thì khổ cho em quá.”

“….Ự…”

“Hì hì, nhìn đi. Bỏ cuộc đi~”

Kanako lập tức kích bác Kuroneko.

Nói thật, tôi cho là con nhóc này cũng chả muốn làm cơm cho tôi mỗi ngày, chỉ là muốn chọc tức Kuroneko thôi. Nhưng mà…

“Kanako, em cũng đâu có tự mình làm bentou được đúng không?”

Manami giơ một ngón tay lên, làm ra vẻ ‘bà ngoại’ trách móc Kanako.

“Ơ? Tại sao?”

“Kanako, em mới nấu được mỗi một món đúng không? Làm sao ngày nào Kyou-chan cũng ăn một món được.”

“…Vâng.”

“Ngay cả hộp bentou này cũng là sáng nay chị nấu còn gì.”

Biết ngay mà!

“Em sẽ tiến bộ rất nhanh thôi!”

“Nhưng vẫn có mỗi một món đúng không?”

“Tch ~”

….Xem ra Kanako không cãi lại nổi câu nào. Nhưng tôi hiểu cảm giác này, vì tôi cũng từng gặp rồi.

Chỉ cần Manami không nổi giận, bạn ấy cũng không có gì đáng sợ…nhưng không hiểu sao người ta sẽ cứ thế nghe lời bạn ấy.

Nhìn vẻ mặt như đưa đám của Kanako, Manami nói đầy tự tin:

“Vì thế….cứ để chị lo cho Kyou-chan.”

“Hả?????”

Cả Kanako và Kuroneko thốt lên.

“Sư phụ, thế là thế nào?”

“Ta…Ta …Tamura-senpai? Chị nói ‘lo cho’…nghĩa là còn hơn cả nấu cơm à?”

“Ừ. Quét nhà, giặt quần áo các loại ấy. Đằng nào chị cũng không bận gì, để chị lo cho Kyou-chan cho.”

Bạn ấy liếc tôi.

“…Được không?”

“…Cũng không phải là không được…nhưng thế phiền cậu quá….”

Có là bạn từ thủa nhỏ cũng đâu cần lo cho mình tới mức đó!

“Đừng lo! Tớ còn mong bọn mình có thể học cùng nhau nữa cơ.”

“Học cùng nhau hử….”

Tớ có cảm giác cuối cùng lại thành cậu dạy tớ mà thôi.

“…Chờ…chờ đã. Sao lại nói như thể mọi thứ đã được quyết định thế!”

“Đúng…đúng thế! Bàn thêm tý đã!”

Kuroneko và Kanako hồi phục.

Kanako thì bướng bỉnh không chịu thua, còn Kuroneko không hiểu sao có vẻ lo lắng. Ở đây chỉ cón Manami và Saori là giữ được tỉnh táo…

Nhân tiện ----

Có rất nhiều lần Ayase có vẻ muốn chen vào, nhưng lần nào cũng cắn môi dậm chân tại chỗ.

Còn Kirino ----

…Ánh mắt lạnh như băng thật kinh khủng….

Mấy thằng cha thích bị hành hạ chắc khoái lắm đây. Nhưng tôi không có cái sở thích ấy!

Manami vẫn bình tĩnh nói:

“Nhưng cả hai em đều có lý do để không thể làm được…nên cứ để chị làm là tốt nhất.”

“Nhưng…nhưng mà….”

“Có thể còn cách khác. Bàn thêm chút nữa đi!”

“Ừm. Ví dụ như cách gì?”

“Như…thay phiên nhau…”

“Không được, đồ ngốc này! Thế làm sao phân thắng bại được!”

“Ô hô? Đang phân thắng bại à?”

“Hả? Cô còn giả bộ nữa à?”

“Hai…hai em….bình tĩnh….”

Này này, cái quái gì thế. Sao từ chỗ nấu cơm cho mình mà thành loạn xạ cả lên thế này?

Không khí càng lúc càng nghiêm trọng, tôi đành quay sang người chủ trì đáng tin cậy.

“Saori, nghĩ cách gì đi.”

“Thế Kyousuke thích ăn cơm của ai?”

“Nếu vì thế mà ba người cãi nhau, tớ thà ăn bentou mua ngoài tiệm còn hơn.”

“Không được!” * 3

Ô hồ, ba người phủ quyết luôn kìa.

“….Haha…thế thì….”

Saori liếc nhìn Kirino với Ayase, sau đó nhìn tôi, miệng cười hình ω.

“Hì hì….”

“….Gì…thế…”

Đừng có bỏ kính ra nhìn thẳng thế. Cậu xinh lắm đấy! Mà này…không thấy xấu hổ nữa à? Từ lúc nào không có kính cậu cũng thoải mái thế?

Tôi vội quay mặt đi, nhưng Saori bám vào tay tôi luôn.

“Nếu thế, để tớ lo cho Kyousuke cho.”

“!”

Cả ba đều bị sốc vì hành động đột ngột này.

“Ara, không có vấn đề gì phải không? Tớ có nhiều thời gian rỗi lắm, còn chuyện cơm nước quét dọn cứ dùng sức mạnh của đồng tiền là xử lý được tuốt.”

“Cậu, cậu – bỏ kính ra xong cậu lúc nào cũng thích lạm dụng sức mạnh đồng tiền!”

Trả Bajeena lại đây!

Với cả bỏ tay tớ ra mau. Ánh mắt những người khác đáng sợ quá!

“Tớ thử xem đại tiểu thư sẽ làm gì trong tình huống này! Coi như kinh nghiêm thực tế luôn!”

Ahahahaha…Saori còn cố ý giơ tay lên che miệng cười…Ah…Saori để mặt mộc ngày càng trở nên khó đoán….

“Tóm lại, phương án này cũng không tệ nhỉ?”

“Không được, bà già này! Biến đi!”

Em hơi quá rồi đấy Kanako. Mấy câu này với người khác thế nào thì không biết, nhưng với Saori thì….

Saori không bỏ qua như bình thường. Thái dương cậu ấy run rẩy, nụ cười biến mất….

“…Ha…ha…em cũng liều đấy Kanako-san…Đây là lần đầu tiên có người dám chọc tức chị như thế….”

Saori! Đại tiểu thư không nên nói thế!

“Tóm lại, bất kể thế nào, chị cũng không lùi. Chị nhất định sẽ lo cho Kyousuke bằng bất cứ giá nào!”

“Chờ chút đã, cậu nói thật đấy à?”

Người hòa giải của tôi đâu rồi?

Đúng…đúng là! Sau khi bỏ kính xuống không còn khả năng chịu đựng tốt như trước nữa.

Mình nhớ Saori Bajeena quá… Chờ đã….bộ dạng thế này có khi cũng chỉ đang bày trò mà thôi. Nhưng chả biết có thật hay không, tóm lại đã thành lửa cháy lại đổ thêm dầu rồi.

“Kyou-chan. Cậu phải quyết đi không thì không xong đâu.”

“Kyousuke, chọn đi. Anh mà chọn Kanako, em sẽ hẹn hò với anh luôn ~”

“Thế…anh….”

Tiếng cãi vã càng lúc càng lớn --- sắp thành ầm ỹ rồi.

“ĐỦ RỒI ĐẤY!!!!!”

Một tiếng quát vang trời nổ ra khiến tất cả im bặt

Chúng tôi quay về người vừa quát – Kirino đã đứng dậy và đang ngạo nghễ nhìn xuống mọi người. Em gái tôi đập bàn quát:

“Đừng có làm phiền Kyousuke nữa!”

….Em…vừa nói gì cơ?' Kirino…có ai làm phiền anh đâu….

“Tháng tới anh ấy có kỳ thi thử rồi…Đây là kỳ thi cực kỳ quan trọng, quyết định xem anh ấy có được về nhà không! Anh ấy dọn ra ở riêng để học – đừng có quấy rầy anh ấy nữa!”

Yên lặng.

“Tôi có quấy rầy anh ấy đâu….”

“Đúng đúng ~ Tớ còn giúp anh ấy nấu cơm nữa.”

“Cuối cùng vẫn cứ quấy rầy, làm anh ấy phân tâm mà thôi.”

“Nhưng mà…chị không đồng ý cho Kyou-chan ăn bentou mua ngoài tiệm mỗi ngày. Chị có thể vừa chăm sóc Kyou-chan vừa không làm ảnh hưởng….có được không?”

“Không là không.”

“Tại sao?”

“Tôi không thích.”

Đúng là Kirino có khác – nữ hoàng vô lý.

“Có thể sau khi nói chuyện xong thì khác. Nhưng đó là sau này, còn bây giờ là bây giờ. Bây giờ tôi không thích.”

“Thế à?”

Cho dù bị từ chối, Manami vẫn mỉm cười.

“Thế thì hết cách rồi.”

Có thể nhẹ nhàng hóa giải ác ý của đối phương như vậy, cô bạn này của tôi lớn lên chắc chắn sẽ giỏi xử lý mẹ chồng lắm đây.

“Nhưng biết làm sao? Kyou-chan có nói ‘để tôi tự lo’ chắc cũng chả ai đồng ý đâu nhỉ.”

Manami nhìn quang, còn mọi người gật đầu.

….Mình cũng đang định nói thế.

Manami cười với Kirino:

“Chả lẽ - Kirino-chan muốn tự mình chăm sóc Kyou-chan?”

“Hả? Thật buồn nôn, sao tôi lại phải chăm sóc anh ta?”

Yên tâm đi, có chết anh cũng không cần em lo.

“Thế…em định thế nào?”

Saori hỏi. Kirino nhìn quanh một lượt rồi ---

“Xin cậu đấy, Ayase!”

“Ớ?”

Tôi nghĩ ở đây ai cũng ngạc nhiên thế.

“Nhờ tớ? Ơ? Kirino? Thế là thế nào?”

Ayase hỏi lại, rõ ràng vẫn đang không hiểu.

Kirino trả lời dứt khoát:

“Tớ cũng biết thế phiền cậu lắm, nhưng làm ơn, nhờ cậu lo cho anh ấy một tháng hộ tớ với!”

“Vì…vì vì vì vì sao lại là tớ?”

Sao em trông chán ghét thế! Anh bị tổn thương đấy!

“Ayase, cậu ghét anh ta đúng không?”

“Ừ.”

Đáp ngay không cần nghĩ!

“Cho nên cậu là nhân tuyển hợp lý nhất.”

“Lý do kiểu quái gì thế! Anh chả hiểu em đang nói gì cả!”

Tôi không nhịn được thốt lên…

“Anh nín ngay!”

Bị đánh bật về luôn….Đáng ghét…đây là chuyện của tôi mà….

“Kuroneko với Kanako đều có vấn đề riêng. Saori nhà xa quá, em không đồng ý Manami. Em cũng không thể tự mình lo vụ này được. Còn lại mỗi Ayase, không chỉ tính tình cẩn thận, cũng ghét anh, nấu nướng lại tốt…Nhân thể giám sát anh luôn.”

“Này này Kirino, cái đoạn giám sát là thế nào?”

Em độc mồm quá! Mà tại sao anh lại phải bị giám sát trong một tháng này!?

“Hừm!”

Kirino hừ một tiếng, sau đó rút ra một tập giấy giơ ra trước mặt tôi.

“Cái này!”

Tôi thốt lên đầy ngạc nhiên. Vì tôi từng thấy tập giấy đó rồi.

Cái này…là….

“Cái báo cáo bố bảo anh viết đây mà!”

“Đúng!”

Kirino gật đầu, nói:

“Nghe nói anh viết cả quá trình học tập, nên em mở ra xem chút --- kết quả cái gì đây? Em thấy anh căn bản không cố gắng chút nào cả!”

“Vớ vẩn! Anh rất cố gắng rồi!”

Cả đời anh có lúc này là học nghiêm túc nhất đấy!

“Với anh mà nói có thể thế là cố gắng rồi, nhưng vẫn chưa đủ! Anh phải cố nữa lên!”

“……”

Đúng, mặc dù tôi thì cho là học thế đủ rồi…nhưng với người lúc nào cũng nỗ lực hết mình như Kirino thì vẫn chưa đủ…Con bé này lúc nào cũng ép chính mình đến mức tối đa.

“Anh quá rộng rãi với bản thân rồi!”

Toàn bộ im lặng. Kirino ném tập giấy vào mặt tôi rồi nghiệm nghị nói:

“Nếu anh muốn về nhà, phải cố gắng hơn nữa!”

Hơn nữa hả ---? Anh thấy…đã đủ rồi..

“Hay là – anh định làm nô lệ cho em cả đời?” [2]

“Ự….”

Tôi điên rồi đấy. Quả thật thỉnh thoảng con bé cũng đáng yêu thật – nhưng lúc này tôi điên lắm rồi đấy!

“Anh có chết cũng làm được! Cứ chờ xem, con ranh này!”

Anh sẽ đạt được A và ép em phải nghe một mệnh lệnh của anh.

“Hừm….khí thế thì tốt đấy, nhưng thế cũng chưa đủ đáng tin được ----“

Kirino đổi giọng dịu dàng với Ayase:

“Tóm lại là thế -- Ayase. Tớ cũng biết nhờ cậu thế là quá bất ngờ…Nhưng van cậu đấy, thay tớ giám sát anh ấy một tháng đi. Chỉ cần một tháng thôi, đến lúc thi thử xong là được.”

“Nhưng mà…để tớ giám sát Onii-san…”

Ayase vẫn chần chừ không quyết.

Các bạn thử tưởng tượng xem – trước mặt tôi, một cô gái xinh xắn được nhờ chăm sóc tôi, sau đó nhíu mày tỏ ra chán ghét!

Đau quá! Đau lòng quá!

“Ôi…ôi….”

Ayase tỏ ra xấu hổ, cô bé đỏ mặt rồi dùng tay tự ôm lấy cơ thể.

Thấy thế, Kirino bồi thêm một chiêu sát thủ. Giống như lần trước dùng với tôi, con bé chắp tay trước ngực nói bằng giọng nhờ vả làm nũng.

“Tớ không nhờ được ai nữa rồi…Nhờ cậu đấy ~~”

“Ah…ah…”

Đổ rồi.

“…Được rồi, tớ đồng ý – tớ đồng ý!”

“Cám ơn Ayase! Đúng là bạn tốt nhất của tớ có khác!”

Kirino ôm chầm lấy Ayase để tỏ lòng biết ơn.

“Thật là…hết cách rồi…”

Em gái tôi có khi có phép thuật cũng nên….

Nét mặt Ayase từ hạnh phúc như ở thiên đường, vừa quay qua tôi đã biến thành vô cùng phức tạp ( tôi không muốn nói ra là vô cùng căm ghét)

“Tớ…thật sự…không muốn làm thế…buồn nôn quá…Nhưng nếu Kirino nhờ….”

Ayase lớn tiếng:

“Cứ để tớ lo cho Onii-san!”

Đừng có đùa nhé, em?

Rút cục thì em gái mình đang nghĩ cái khỉ gì nhỉ?

Mấy hôm sau, nghĩ lại cái lý do này, tôi thấy không hợp lý lắm. Ayase ghét tôi, tính tình lại cẩn thận, người khác lại có vấn đề -- nên cô bé là nhân tuyển tốt nhất để giám sát tôi.

Lý do này có vấn đề. Kirino đã đánh cá với tôi – con bé cá là tôi không đạt được A, không về nhà được. Và tôi sẽ phải làm nô lệ cho nó cả đời.

Nhưng Kirino cũng chỉ muốn tốt cho tôi nên mới nhờ Ayase giám sát mà thôi. Mặc dù có hơi tùy hứng, có chen vào đời tư của tôi thật, nhưng nó vì tôi mà cúi đầu với Ayase. Trách tôi chưa nỗ lực đúng mức.

Tôi không hiểu nổi – sao con bé nói một đằng làm một nẻo là thế nào?

Rõ ràng nếu tôi mà thắng, nó phải làm theo một mệnh lệnh của tôi mà.

Tại sao nó còn ra sức giúp tôi?

“Đừng có quấy rầy Kyousuke nữa”

Tại sao nó lại tức giận như thế?

“Ah ~ chết tiệt, em gái mình thật đáng ghét.”

Tôi vữa gãi đầu gãi tai vừa rảo bước.

Hôm nay là một ngày sau buổi tiệc tân gia.

Vừa về tới nhà, tôi thấy cửa đã mở sẵn. Thế là tôi đi thẳng vào trong.

“…Anh về rồi đây.”

“A, Onii-san, anh đã về.”

Ayase mặc tạp dề ra chào tôi như một cô vợ mới cưới.

….Tôi thiếu chút nữa phá lên cười….

“Sao? Anh có ý kiến gì?”

“Không…không có gì…chỉ là…trông em vui vẻ nhỉ.”

“Làm gì có!”

Em đang mặc tạp dề hình con gấu mà còn nói là không vui à….

Tôi đang tận hưởng nhìn Ayase trong bộ dạng vợ mới cưới này thì chợt nhận ra.

“Hử? Trên tóc em có….”

“Aha, anh chú ý rồi à?”

Ayase vuốt tóc khoe ‘cái đó’ cho tôi.

Trên tóc cô bé là cái kẹp tóc mà Kirino lúc nào cũng đeo. Ayase cười tươi nói:

“Kirino cho em đấy. Bạn ấy bảo để cám ơn em đã chăm sóc anh, nên em xin cái kẹp tóc này.”

“Thế à? Rất hợp với em đấy.”

“Hì hì ~ em cũng giống Kirino rồi.”

Ayase vui vẻ chìa cho tôi xem điện thoại cô bé.

Ở đó là hình Ayase và Kirino, hai đứa đều có cái kẹp tóc giống nhau.

Đồng phục giống nhau. Kẹp tóc giống nhau. Kiểu tóc giống nhau.

“Haha, trông hai đứa như chị em ấy.”

“Thật…thật ạ? Hì hì…xấu hổ ghê…em phải cám ơn Kirino mới được.”

…Kirino tặng em cái này để cám ơn, em cám ơn lại làm sao con bé dám nhận?

“Mặc dù không liên quan, nhưng theo anh cũng đâu đến mức đó. Cái này cũng có đắt đỏ gì đâu.”

Thật ra thì cái kẹp tóc này rất bình thường. Tôi còn không hiểu sao Kirino lúc nào cũng ăn mặc hợp mốt lại đeo nó. Kiểu gì chắc cũng chỉ chừng ¥500 là cùng.

“Anh nhầm rồi, Onii-san. Cái kẹp tóc này không bán nữa đâu. Em đã tìm khắp nơi rồi, chỉ có cái tương tự chứ giống hệt không đâu có bán cả.”

Với tính cố chấp của Ayase, nếu thế chắc chắn là ngừng bán rồi.

“Vậy Kirino mua ở đâu?”

“Bạn ấy nói hồi bé khi biết nó sắp bị ngừng bán, bạn ấy gom tiền mua một đống lớn trữ xài dần. Cũng không còn nhiều lắm nên mấy cái này rất quý ---“

Thực sự là ngừng bán rồi sao?

“Thế thì hiếm là phải rồi.”

“Vâng. Với em cái kẹp tóc này rất quý.”

Vậy sao…thế thì tốt rồi….

Nhìn Ayase hạnh phúc vuốt ve cái kẹp tóc, tôi cũng thấy vui lây.

“Nhân tiện…cũng phải xin lỗi em. Kirino đưa ra yêu cầu vô lý thế chắc khó cho em lắm.”

Tôi ấp úng xin lỗi. Ayase xấu hổ quay mặt đi.

“Không – thực ra em rất vui là khác.”

“Hử?”

“Vì…”

Vì….? Vì sao?

“Vì thế em mới có món quà quý thế này…hơn nữa…”

Ayase dùng hai tay che lấy đôi gò má đỏ ửng.

“Đây cũng là dịp để em đáp lại lòng tốt của Kirino.”

Tôi thiếu chút nữa ngã ngửa ra!

“Kirino nhờ nên em mới chăm sóc anh, đừng có hiểu nhầm đấy, Onii-san!”

“Ừ…ừ…”

Ra là thế. Cô bé không vui vẻ với tôi, mà là vui vẻ với Kirino.

Đáp lại lòng tốt của Kirino hử…

Tôi cũng hiểu cảm giác này. Ví dụ…nếu Saori hay Manami gặp khó khăn gì rồi nhờ tôi giúp – tôi chắc chắn cũng sẽ dốc toàn lực.

Với Ayase, có lẽ Kirino cũng như thế.

“Vì thế ---“

Ayase rút một con dao làm bếp ra.

“Cho em mượn bếp của anh nhé, Onii-san.”

“Ừ…ừ…cám ơn….”

Về mặt nào đó, tim tôi đập rộn lên như một đôi vợ chồng mới cưới. Nhưng nếu nghĩ kỹ, có lẽ …cảnh Ayase cầm dao dọa tôi vỡ mật.

Tôi tự nhủ với bản thân: trong bất kỳ trường hợp nào, tuyệt đối không thể chọc vào Ayase đang cầm dao.

Ayase bước vào bếp. Tôi cũng đi theo.

“Mua nguyên liệu hết bao nhiêu?”

Khoản này đúng ra tôi phải trả, nhưng Ayase lắc đầu.

“Còn thừa một chút thức ăn từ buổi tiệc hôm qua. Onee-san với Kuroenko-san chắc đã chuẩn bị cả rồi, nên trong tủ lạnh còn đủ ăn một bữa.”

“Ừm. Tốt quá.”

Đây là lòng tự ái của nữ chủ nhân mỗi gia đình sao?

“Trong tủ lạnh, món gì còn thừa đều ghi rõ ràng, tất cả đều được chế biến tốt…Họ rất lo cho anh đấy, Onii-san”

Hình như đoạn cuối cô bé có hơi lên giọng, nhưng tôi tự thuyết phục mình là nghe nhầm.

“Thật không biết phải cám ơn người ta thế nào.”

“…..”

“Sao…thế?”

“Không có gì…Mà, Onii-san, anh đi học đi.”

“Ừ ừ.”

“Nhưng trước đó, anh phải nói rõ vài chuyện đã.”

Ánh mắt Ayase lóe lên một cái, khuôn mặt dịu dàng hiền lành biến thành lạnh lùng khinh miệt, tựa như đang nói ‘đừng có đùa’.

“…Em không nhớ mình có đồng ý loại phục vụ này.”

“Đừng có ra vẻ em là hầu gái của anh!”

Bộ em tưởng mặc tạp dề vào anh sẽ coi em là hầu gái sao!

“Anh cũng không định đùa, nhưng anh nghĩ mình nên đặt ra ít quy tắc mới được.”

“Quy tắc?”

“Ừ. Cho dù chỉ sống cùng nhau trong thời gian ngắn, nhưng anh em mình cũng phải đặt ra chút quy tắc chung chứ.”

“Sống…sống cùng nhau cái gì!”

Không hiểu vì sao Ayase lại phản ứng mãnh liệt với từ này. Cô bé lập tức vung vẩy dao về phía tôi:

“Anh …anh anh anh…đang nghĩ gì thế! Vô liêm sỉ! Em gọi cảnh sát đây!”

“Hả?”

Em phản ứng mạnh quá rồi Ayase! Cô bé này…tiêu chuẩn gọi cảnh sát của em càng lúc càng thấp.

“Đừng có vung dao về phía anh nữa!”

Trông em không giống như ‘định gọi cảnh sát’ nữa rồi. Em giống ‘định giết người’ hơn!

Ayase vẫn chĩa dao về phía tôi, lẩm bẩm:

“Vì…sống cùng nhau....nghe như anh với em…là…là…..”

“…Em nói gì cơ?”

Đoạn cuối giọng em nhỏ quá, anh chả nghe thấy gì cả.

“Em…em nói là ---“

Ayase cúi đầu nhìn xuống một lúc, sau đó liếc tôi:

“…Sống cùng nhau như thể người yêu….”

“…Hả? Em nói gì cơ?”

Ý thức bản thân to đùng của cô bé này lại gây hiểu nhầm nữa rồi. Chỉ một câu này thôi đã làm quyết tâm không bao giờ quấy rối tình dục Ayase nữa của tôi dao động mạnh mẽ.

Thật ra, tôi cũng biết sức mình tới đâu. Thằng tôi chỉ dám nắm tay bạn gái thôi đã thấy sướng lắm rồi.

Nhưng chính vì thế, tôi cần vài quy tắc chung để tránh phiền toái.

Chát! Tôi vỗ mặt một cái, lặp lại:

“Xin lỗi, để anh nhắc lại. Ayase, Kirino nhờ em chăm sóc anh, nhưng cả hai anh em mình đều có cuộc sống riêng nữa….”

“Ừm.”

“Nên anh mới muốn có vài quy tắc chung. Ví dụ như một tuần em qua mấy lần, từ lúc nào đến lúc nào ----“

“Lúc nào đến lúc nào….A! Tại sao…anh lại hỏi em đến lúc nào làm gì? Đến tột cùng là anh có ý đồ gì!?”

“Anh còn chưa kịp nói gì cơ mà ----!”

“…Anh định dụ em ở lại đến khuya, rồi nói ‘đằng nào cũng không còn xe bus hay tàu điện nữa, sao giờ? Ngủ lại đây qua đêm không?’ đúng không?” [3]

“Làm gì có chuyện đó! Sao em cứ làm như anh là thằng lưu manh định xơi bạn của em gái nó hả!”

Với cả, từ đây về nhà em thì đi bộ cũng được!

Này, sao em lại ăn nói kiểu đó? Cô bé này bộ không ngừng tưởng tượng bị tôi quấy rối tình dục hay sao?

Không…không ổn Kyousuke. Bình tĩnh lại nào. Đừng để bị Ayase dắt mũi. Hít vào ~ thở ra ~ hít vào ~ thở ra. Tôi điều chỉnh lại nhịp thở rồi nói:

“Anh nghĩ dù sao em cũng còn việc người mẫu nữa, nên làm sao em ngày nào cũng đến đây được – anh chỉ đề nghị thế thôi.”

“Hừm….ra thế.”

Ayase cong môi lên như trẻ con, sau đó trả lời:

“Nhưng mà…hôm qua em đã xóa trắng cả lịch hẹn của mình rồi…cho nên thời gian này em rất rảnh…”

Cho dù Kirino nhờ, hình như thế cũng hơi quá….

“Cho nên…vì thế, em định ngày nào cũng đến.”

“Thế…thế à?”

“Anh không thích em đến à?”

“À không, không phải thế.”

Tôi lắc đầu. , quay mặt đi trả lời

“Anh rất vui. Thật đấy…nhưng mà, như vậy anh nợ em vài món nhân tình…”

Tôi không xứng đáng – nhưng mọi người đều tốt với tôi quá…Thành thật mà nói, tôi thấy áy náy quá.

Nhưng nghe tôi nói thế, Ayase mỉm cười dịu dàng.

“Chỉ mình anh nghĩ thế thôi, Onii-san.”

“…Thật sao?”

“Vâng. Onee-san, Kanako, Saori-san, Kuroneko-san, Kirino, cả em nữa --- Bọn em đều từng được anh giúp đỡ, nên giờ chỉ là báo ơn mà thôi.“

-------------- Tôi ngây người ra.

“Anh tưởng em ghét anh lắm?”

“Đương nhiên rồi.”

Kirino cũng nói thế.

Rồi rồi, tôi cũng chả lấy thế làm buồn.

“Mặc dù thế, em vẫn rất cám ơn anh.”

“Anh đã làm gì đáng cho em cám ơn sao?”

Tôi không nhớ có vụ gì.

Ayase bỏ dao xuống ( cuối cùng cũng trút được gánh nặng), sau đó quay người nói với tôi:

“Khi tình bạn của em với Kirino suýt nữa là tan vỡ, nhờ anh bọn em mới làm lành được với nhau.”

“…..”

Đó là một ký ức tôi không muốn nhớ tới.

Khi đó, tôi tự nhận mình là ‘thằng anh trai biến thái yêu chính em gái ruột của nó’ và chịu hiểu nhầm của Ayase để có thể giải quyết rắc rối này. Vì thế - từ đó, Ayase bắt đầu xem thường tôi. Nhưng ít ra cô bé cũng làm lành với Ayase.

Sau đó ---

“Anh cũng giúp em với rất nhiều lần thảo luận nhân sinh nữa.”

“Ừ…có vụ ấy thật.”

Ayase không hiểu sao lại đi hỏi một thằng biến thái, quấy rối tình dục, một thằng cô bé ghét cay ghét đắng để nói chuyện.

Mua quà tặng Kirino. Giả làm người đại diện dụ Kanako tham gia cosplay. Hồi đó vì tôi gợi ý một bộ cosplay siêu thoáng mát, cô bé cho tôi một cú giò lái kinh hồn.

Khi Kirino vì khoái chơi eroge mà bơ Ayase, cô bé cũng khóc lóc chạy tới tìm tôi, nhờ tôi giúp tìm hiểu sở thích này – cùng chơi eroge với tôi. Dù cuối cùng tôi cũng lại ăn thêm một cước nữa.

Lần tiếp theo giả làm người đại diện cho Kanako, lần cô bé mời tôi vào nhà, còng tay tôi lại, lấy lửa đốt….nhiều chuyện quá.

“Hà…nghĩ lại lần nào cũng thất bại hết.”

Tôi không nhớ nổi cô bé đã dọa báo cảnh sát bao nhiêu lần nữa. Tôi bị đá, tát, đánh đập vô số lần. Nhưng mà…kỳ lạ thay, hảo cảm của tôi với Ayase không giảm chút nào, tôi cũng không rõ vì sao? Mà phải nói rõ tôi không phải thằng thích bị ngược đãi nhé.

“Vâng. Anh làm em thấy ngượng quá.”

Hồi tưởng lại khi đó, Ayase đặt tay lên ngực.

“Nhờ em mà lắm lúc anh cảm thấy không muốn sống nữa.”

“Haha…anh tự làm tự chịu đi.”

Cô bé lại nhìn tôi bằng ánh mắt ‘thằng quấy rối tình dục này, muốn bị lôi lên cảnh sát không’.

Mặc dù tôi không phải thằng thích bị hành hạ, cũng không phải dân quấy rối tình dục, nhưng tôi không ghét ở với Ayase.

Đúng, tôi cũng có hối tiếc vài câu hiểu nhầm mình từng nói.

Cho dù cô bé coi tôi là biến thái cũng không sao – cũng hơi có sao, nhưng không vấn đề gì.

“…..”

“…..”

Một sự im lặng đầy lúng túng.

“…Onii-san..cho em hỏi anh nghiêm túc câu này nhé?”

“Ừ. Em hỏi đi.”

Thái độ của Ayase đột nhiên nghiêm túc khiến tôi cũng căng thẳng…cô bé định hỏi gì đây…?

Có thể chủ đề rất khó chăng? Ayase chậm chạp không nói. Gò má em đỏ ửng, cúi đầu xấu hổ.

Tôi nuốt nước miếng ực một phát….

“Cái…cái kia….”

Ayase hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên chỉ vào góc tường:

“Cái tủ đằng kia chứa gì thế?”

“Phụtttttttttttttttt!!!!!”

Là chuyện này à trời! Cứ mỗi lần tôi buồn như đưa đám toàn là vì lý do kiểu này!

Mà, em cũng biết trước rồi đúng không! Được rồi, được rồi, anh hiểu rồi! Muốn đá anh chứ gì! Vào đây. Đá giò lái, đá song phi kiểu gì anh cũng chơi tuốt ~

“Ayase…em đã xem rồi?”

“Vâng. Trước khi anh về đến nhà em đã xem rồi.”

“Thế à….”

Quân biến thái! Đi chết đi! ---- Tôi đã chuẩn bị tâm lý để ăn đòn, cắn chặt răng chờ cơn đâu, nhưng không hiểu sao Ayase không xuất cước, chỉ hỏi:

“Mấy cái này….bán ở đâu ạ?”

“Hả?”

Quá bất ngờ, tôi thốt lên.

“…Chờ…chờ chút..Ayase…em xem trong tủ rồi đúng không?”

“Vâng…ạ…Bên trong có mấy cái tượng không biết xấu hổ….”

“Mấy con figure ấy…”

“Vâng?”

“Là figure trong eroge ‘Vợ em gái đến nhà’ đấy.”

“!”

Chân phải Ayase hơi động. Nhưng trước khi biến thành cú đá, cô bé lấy tay đè nó xuống.

Hà…phù…xem ra cô bé cũng dễ dãi hơn rồi.

Nhưng nghĩ lại tôi thấy mình cũng liều thật. Đi sai một nước là toi đời rồi.

“Em gái….nói cách khác, mấy cái này của Kirino hả?”

“Không không, là quà tân gia của Mikagami!”

“…Có bạn bè cùng sở thích tốt quá nhỉ.”

“……….”

Tôi muốn phản bác! Muốn cãi lại! Nhưng trước mặt Ayase, tôi vẫn phải tiếp tục đóng vai ‘ông anh trai biến thái yêu em gái ruột’ --- ôi ….khó chịu quá….

Nhìn tôi đang đau khổ vạn phần, Ayase có vẻ không biết nên nói gì, nhưng cuối cùng cô bé thốt lên:

“….Nhưng mà..Kirino…cũng thích mấy cái đó phải không?”

“Con bé siêu thích là khác.”

Chuyện đó là sự thật hiển nhiên rồi.

“Tại sao?”

“Ơ?”

“Tại sao Kirino – thích mấy cái tượng người bậy bạ này? Cả game nữa?”

Cô bé hỏi ngay vào vấn đề căn bản.

Lý do Kirino thích em gái, thích eroge, thích đồ otaku….

“Vì -----“

“Vì?”

“Vì mối ‘liên kết tình yêu’ với anh.”

Đương nhiên câu này là bốc phét, nhưng tôi cũng chỉ có thể nói thế với Ayase thôi. Cho dù cô bé sút bay tôi nữa cũng đành chịu.

“Nhưng mà….”

Ayase vẫn không tức giận, ngược lại còn tỏ ra ‘em biết ngay mà’.

“Liệu còn lý do gì khác không? Ngoại trừ ‘liên kết tình yêu’ chẳng hạn?”

Hỏi giỏi lắm. Cô bé đã nhìn ra tôi có lời không thể nói ra.

Trước kia, Kirino từng nói :

------ ‘Em không biết! Thật sự không biết! Không biết từ lúc nào em đã thích mấy thứ đó rồi….’ [4]

Tôi cũng không rõ vì sao em gái mình lại thích eroge.

Nên tôi chỉ có thể nói:

“Có thể là có, nhưng anh không biết. Anh nghĩ Kirino cũng không biết chắc.”

“Thế à….”

“Ừ…nhân thể sao em lại hỏi cái này?”

Chẳng lẽ em nhận ra sơ hở gì trong lời nói của anh à?

“Không…không có gì! Anh làm ơn quên chuyện này đi dùm em,”

Nếu em định mua tặng Kirino cái gì đó, anh cũng sẵn lòng giúp thôi. Nhưng Ayase cố ý đổi đề tài.

“..Thế…anh đi học đây.”

“---Vâng. Cố lên nhé, Onii-san.”

Thế là --- mỗi ngày, Ayase đến nhà tôi.

Tuy trên danh nghĩa là Kirino nhờ, nhưng có một một cô bé xinh đẹp ngày nào cũng tới chăm sóc, quả thật tôi thấy mình như đang ở trên thiên đường. Nhưng mà, đáng lẽ tôi phải có thể tập trung học hành ----

“Kết quả hoàn toàn không phải như thế!”

Trên bàn tôi la liệt sách vở với đề cũ. Nhưng nói thật bây giờ tôi một câu cũng không trả lời được.

Mặc dù tôi cũng thấy hơi mất mặt sau khi mạnh miệng trước mặt Kirino, nhưng thật sự bây giờ tôi thúc thủ vô sách rồi. Thật đấy! Vì ----

Ayase đang tắm vòi sen trong nhà tôi.

Phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

…………..Để tôi giải thích cái đã.

Hôm nay sau khi tan học đột nhiên trời đổ mưa. Tôi về đến nhà thì cũng ướt như chuột lột rồi. Sau khi thay quần áo, đột nhiên chuông cửa vang lên….và bên ngoài là Ayase cũng ướt sũng từ đầu đến chân.

Vì lý do lịch sự, tôi mời cô bé vào nhà tắm rửa.

Tôi cũng chuẩn bị quần áo cho cô bé thay (dù toàn là quần áo của tôi mà thôi) rồi quay về bàn, thử tập trung học. Nhưng chả nói cũng biết là hoàn toàn thất bại.

“……”

Tình cảnh này…cũng giống như khi tôi chui vào khách sạn tình yêu với Kirino. Nhưng Ayase không phải là em gái tôi!!!

“Chết tiệt! Bình tĩnh! Bình tĩnh lại coi!”

Tôi liếc nhìn cửa phòng tắm đầy nôn nóng…

*Ực….* *Leng keng!* *

Wahhhhhhhhhhhhh!!!!

“Cái…cái gì trời….!”

Tôi sợ gần chết. Ai! Là ai lại đến vào giờ này?!

*Leng keng!* *

Tôi vội ra mở cửa, ở đó là một nhân vật bất ngờ…

“Chào anh ~”

“Hi..Hinata-chan!”

“Chào ~ anh Kousaka ~ lâu rồi không gặp ~ ”

Cô bé đang giơ tay chào tôi đầy khí thế là em gái của Kuroneko – Hinata.

Tôi cũng vui vẻ chào lại:

“Ừm, đúng là lâu rồi không gặp – anh cũng nhớ em lắm!”

“Em cũng thế em cũng thế! Hì hì~”

Bọn tôi khá hợp nhau. Mặc dù Hinata vẫn đang học tiểu học, nhưng tán gẫu thấy rất thú. Tóm lại, cô bé gây cho tôi cảm giác như Kanako.

“Em đến làm gì thế?”

Mà cụ thể là, sao em biết địa chỉ nhà anh?

“À ~ ừm ~ ‘đọa thiên sứ đại nhân’ ~ ‘ma thú’~~”

“Ra là thế, anh hiểu từ đầu đến cuối rồi.”

À mà này, Hinata, không phải ‘đọa thiên sứ’ mà là ‘đọa thiên thánh’. Em nhầm thì chị em sẽ giận đấy.

“Ơ? Thật không? Nói thế mà anh cũng hiểu được?”

“Ừ. Đại khái là Kuroneko lo cho anh, nhưng bận bịu gì đó nên không dám tự mình đến. Chị em thấy nôn nóng khó chịu. Sau đó em hỏi Kirino xem chuyện là thế nào rồi tự ý quyết định đến đây --- thế chứ gì?“

Tôi liếc nhìn Hinata, ý hỏi ‘anh nói có sai không’. Cô nhóc giật mình:

“Kousaka-kun giỏi quá! Sao anh kết luận tài thế?”

“Hừm hừm, đây là sức mạnh của tình yêu đấy.”

“Với em hả ~?”

“Với Kuroneko và Kirino thì có….”

“Ngầu ghê ~! Mà nói ra anh không thấy ngượng à?”

Thật ra thì có. Không cần em phải nhắc.''

“Gần đây chị Ruri có vẻ buồn ~ mà có hỏi chị ấy cũng chả chịu nói, nên hôm qua em đi tìm chị Kirino hỏi. Lúc đó em mới biết anh Kousaka đang sống một mình, sau đó chị Kirino không chọn chị Ruri để chăm sóc anh mà lại đi chọn người khác đúng không? Em nghĩ chị Ruri cảm thấy chị Kirino không tin mình nên buồn bã ~ nhưng khách quan mà nói, chị Kirino quyết định thế là đúng. Chị Ruri mà đến đây thì anh làm sao mà học được.”

“……”

Lắm lời quá, con ranh này.

“….Thế nên em mới tới tìm anh?”

“Ừ.”

“Kirino cho phép em đến đây?”

“Chị ấy cấm em làm phiền anh ~”

Thế mà còn đến? Đồ con nít không nghe lời.

“Bỏ đi, em có vào nhà không?”

Trời mưa thế này, ở ngoài nữa ướt chết.

Giống như Ayase, con tiểu quỷ này dùng hai tay ôm lấy cơ thể, đỏ mặt nói:

“Chả lẽ…anh đang dụ em vào phòng hả?”

“Này!”

Trước khi con nhóc này kịp nói thêm câu gì nguy hiểm, tôi lôi tọt nó vào phòng.

“Á!”

“Cầu trời không ai nghe thấy….!”

Hinata lấy tay áp lên má, vui vẻ nói:

“A ha ~ hóa ra anh định ra tay với học sinh tiểu học hả! Giống như trong mấy cái doujin bậy bạ của chị Kirino ấy!”

“Này con ranh tiểu học này! Đừng có đùa!”

Mà Kirino, em cho học sinh tiểu học xem cái gì thế trời!

“…Bỏ đi. Coi như an toàn qua ải này.”

Đóng cửa lại là xong, không còn lo bị ai nghe trộm nữa.

…..Sao mình lại cư xử như thằng bắt cóc trẻ con thế này! Không được khong được! Chỉ là con nhóc học tiểu học thôi mà ---

Tôi dẫn Hinata vào nhà rồi bảo:

“Hinata-chan….em cứ ngồi đây chờ anh chút. Anh đi kiếm chút đồ ăn vặt và -----“

Nói đến đây, tôi chợt nhận ra một truyện vô cùng quan trọng.

Phòng tắm vẫn còn có tiếng nước chảy!

Toi rồi ----! Ayase đang tắm! Mình vừa làm gì ngu xuẩn thế này ….!

Nhưng tôi không có thời gian hối hận, vì đúng lúc đó cửa phòng tắm mở tung, một thiên thần hạ phàm bước ra.

“Onii-san, cám ơn bộ quần áo của …..anh”

Nhìn thấy Hinata sau lưng tôi, Ayase cứng đờ ra.

“Wow ~ bất ngờ ghê ta ~ Kousaka-kun…”

Về phần Hinata thì chỉ ngạc nhiên mà thôi.

Nhân tiện, quần áo tôi cho Ayase mượn là một bộ đồ thể thao mặc ở nhà. Đúng là người mẫu có khác, em mặc gì cũng hợp – nhưng mà…đồ lót của Ayase cũng bị mưa ướt hết….nên….nên….

Đại khái là…đó đó…..

Thằng ngu này, giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện đó!

Tôi tỉnh lại và hít sâu vài hơi, lấy lại bình tĩnh.

Ayase phục hồi khỏi trạng thái cứng đờ, run rẩy chỉ vào Hinata nói:

“O…Onii-san! Anh thừa dịp em đang tắm để dụ dỗ trẻ con vào nhà ----!”

“Con bé là khách! Là khách!”

Đừng có nhìn anh như thể nhìn tội phạm như thế!

“Đây là Hinata, là em gái của Kuroneko!”

“Anh…anh ra tay với cả em gái của Kuroneko-san…?”

“Em thiếu lòng tin với anh tới mức đó sao!?”

Cố ý đúng không? Em cố ý nói thế đúng không?

“…Em đùa thôi, Onii-san. Cho dù anh có không bằng cầm thú đi nữa cũng không thể làm gì với trẻ con được.”

“…..”

Em hiểu là tốt rồi, nhưng cái câu sau hơi thừa thì phải.

Lập tức, đến lượt Hinata mắng tôi:

“Anh…anh Kousaka bắt cá hai tay nhé! Anh bảo là sống một mình, thế sao còn dẫn gái về nhà!?”

“Hiểu nhầm thôi, nghe anh giải thích cái đã!”

Tôi vội giơ tay lên giải thích.

Chết tiệt, sao mình lại phải giải thích với một con nhóc học tiểu học chứ? Muốn khóc quá…..

Và thế là, lại một cái hiểu nhầm nữa được sinh ra.

“Anh đã nói là Kirino chọn một người khác để giám sát anh còn gì? Chính là Ayase đấy!”

“Đúng…đúng thế! Chị bị mưa ướt…nên mới phải mượn phòng tắm của Onii-san.”

“Hừm ~ vậy hai người không có làm gì trái với lương tâm đấy chứ?”

“Không không.”

Cả tôi và Ayase đồng thanh.

Nghe chúng tôi nói thế, Hinata ‘hừm hừm’ rồi liếc mắt nói:

“Tóm lại, em sẽ báo cáo toàn bộ cho chị Ruri.”

“Tùy em, sao cũng được.”

“Không…đừng!”

Ayase chen vào.

“…Ayase?”

Tôi ngạc nhiên nhìn sang, phát hiện Ayase đang luống cuống chân tay:

“Không…đừng…vì…em sợ Kirino lại hiểu nhầm gì đó…nên…”

“Cứ giải thích rõ là được rồi. Chỉ cần con nhóc này không thêm mắm thêm muối là được.”

Tôi nhẹ nhàng búng trán Hinata một cái, khiến cô bé vội nói ‘em sẽ không làm thế đâu’.

“Cám ơn Kuroneko cho anh, bảo anh đang học rất tốt, chị ấy không cần lo lắng.”

“Rồi, đã rõ…nhưng mà…trừ cái này ra….em sẽ có chuyện khác phải báo lại cho chị.”

….Ý em là thế nào?

Hinata nói xong lập tức bỏ về, nhưng tôi chưa kịp hiểu ý câu cuối cùng nghĩa là gì.

“Phù…hôm nay thế là đủ.”

Chừng một giờ sáng, tôi kết thúc buổi học tiếng Anh của mình. Tập trung học quá nên giờ cổ tôi cứng ngắc. Tập trung quá lâu nên giờ hai bên thái dương đau nhức, trán cũng thấy hơi sốt. Khác với vận động, kiểu suy nghĩ lâu dài này không mang lại cảm giác thoải mái gì cả.

“À ~ không được không được ~ mình phải cố gắng hơn nữa ~”

Tôi không giống mấy đứa chăm chỉ học giỏi. Không hiểu Kirino học hành thế nào nhỉ.

“Gửi tin nhắn trêu nó phát xem nào.”

Trong một phút cao hứng, tôi lấy di động gửi cho em gái mình một tin:

“Anh trai em hôm nay học chăm chỉ lắm!”

Rồi, đã gửi.

Chừng mười giây sau…lập tức có tin nhắn trả lời.

“Câm đi! Buồn nôn quá!”

………..

“Thật là...chả lẽ em gái mình không thể dịu dàng với mình một chút hay sao?”

Chả mấy khi tôi gửi tin nhắn cho nó cả.

Lần nào cũng thế này. Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng được vẻ mặt con bé lúc nó nổi giận.

“Thôi thử đi xem fanblog của Ayase để chữa trị tổn thương tâm lý xem nào.”

Tôi mở máy tính lên và vào trang web ‘Thiên thần nhỏ đáng yêu Ayase-tan fanblog.” Cái trang này cứ vài ngày lại up hình của thiên thần Ayase. Tôi đã lưu lại địa chỉ rồi, ngày nào cũng xem.

Đương nhiên, có bao nhiêu hình là tôi tải hết xuống.

“Không biết hôm nay có ảnh nào không ~”

Kuroneko với Kirino mà nghe thấy tôi nói thế chắc chắn sẽ cho tôi ăn tát.

Click click. Tôi nhấn nút….

Không đợi được thêm nữa rồi ~~

“Hửm?”

Có gì đó…khác với ngày thường.

[Ayase-tan, chị làm sao thế?

Hình tượng của em đã bị phá hủy. Ayase-tan, sao chị lại làm thế?

Chị định phản bội người hâm mộ sao?

Chắc chắn không phải, đúng không? ….Em muốn post những hình đó (chị chắc biết đó là những hình của chị và người nào đó đúng không?) nhưng em sẽ cho chị một cơ hội nữa.

Vì em rất thích Ayase-tan.

Đừng là những chuyện đáng xấu hổ ấy nữa và tự kiểm điểm lại đi!

Người hâm mộ lớn nhất của chị, Sayaka.]

Chú thích

watashi, watakushi, sessha

Kế khích tướng của em thâm vãi @.@

Ý tưởng hay đấy….

Volume1, chương 1

Truyện Chữ Hay