Ria Hagry là một cô bé mười hai tuổi, bạn cùng phòng của Kirino hồi nó đi du học Mỹ. Theo lời con bé thì đó là “học sinh tiểu học chạy nhanh nhất thế giới.”
Thậm chí đến chính con em tài năng nổi bật ở các cuộc thi cấp quận cấp thành phố như nó cũng phải thừa nhận cô bé này là siêu sao.
Cô nhóc có nước da màu nâu sáng tràn đầy sức sống, chân dài dẻo dai, tóc buộc túm đuôi ngựa sau gáy. Trông nhỏ nhắn đáng yêu thế chứ tài năng và thành công thì không phải đùa, báo chí truyền thông ca ngợi thiên tài không dứt miệng.
Nhưng tôi lại khá dị ứng với hai chữ “thiên tài”. Trước đây, một người mà tôi tưởng là thiên tài thực tế chỉ là chăm chỉ nỗ lực hơn người mà thành thôi – đương nhiên như vậy vẫn đáng khen ngợi – nhưng tôi cho là nói toàn bộ mồ hôi nước mắt nó đổ xuống là hai chữ “thiên tài” thì quá mức sỉ nhục.
Con bé khác tôi, đương nhiên là tôi kém nó rồi.
Đương nhiên từ trước đến nay tôi chỉ dùng những câu từ đáng xấu hổ này để che cái lười của mình thôi. Thằng chẳng thèm nỗ lực như tôi thì làm gì có tư cách nói những lời như vậy chứ.
Mặc dù nói đi cũng phải nói lại, trên đời cũng có nhiều người có tài thật.
Thể trạng ưu tú, phản xạ vận động tuyệt hảo, thông minh hơn người, vóc dáng hoàn mỹ…..có một số rất ít những cá nhân sinh ra đã được ông trời ưu đãi rất nhiều. Từ một góc độ khác, trong số đó cũng bao gồm cả em gái tôi nữa. Nếu không, cho dù nó có cố gấp mấy chục lần đi nữa cũng không thể nào đa tài đến vậy được. Đơn giản mà nói, ngay cả dung mạo của nó thôi đã là kết tinh của thiên phú tài năng rồi. Nếu chỉ nỗ lực cố gắng mà được vậy thì tất thảy con gái trên đời sẽ chửi cho một trận.
À ừm, hơi lạc đề thì phải.
Tóm lại, ít nhất nói đến khoản chạy điền kinh thì con em tôi thực ra không đủ đạt mức thiên tài. Vì thế bảo nó so với thiên tài đích thực cũng tập luyện chăm chỉ như Ria là quá khập khiễng.
Nhưng vậy mà nó đã từng thắng đối thủ vô địch này được một lần duy nhất.
Không thể theo kịp chương trình điền kinh quốc tế, Kirino buộc phải bỏ dở quá trình du học Mĩ về nước. Tuy nhiên, nó chỉ thắng được một lần duy nhất trước Ria mà thôi.
Vậy tại sao Kirino lại thắng được một đối thủ hơn hẳn nó cơ chứ?
Nói thật, đến giờ tôi còn chưa biết tại sao là khác.
Mà thôi đừng nói mấy cái này nữa – tán chuyện mấy thằng lolicon xem nào!
………..Khoan, khoan đã! Tôi nói nghiêm túc đó!
Để tôi giải thích đã! Đây là vấn đề nghiêm túc thật đấy!
Lolita Complex – là chỉ cảm giác yêu đương và ham muốn nhục dục với thiếu nữ nhỏ tuổi. Từ này vốn bắt nguồn từ quyển sách Lolita của nhà văn Vladimir Nabokov.
Từ này thường được gọi tắt là lolicon. Chắc mọi người cũng nghe quen từ này rồi, không ít thì nhiều.
Nhưng trong xã hội nói chung thì mấy chữ lolicon chắc chắn là có ấn tượng xấu.
Nói gì thì nói, mẫy chữ lolicon đã làm người ta liên tưởng ngay đến mấy thằng ấu dâm rồi, ai đó mà bị gọi là lolicon thì tức khắc mặc nhiên bị hiểu là tội phạm tình dục. Tôi cũng từng bị mấy cái biệt danh là Kabiancomu[1] hoặc Senpai-chuyên-quấy-rối-tình-dục, chứ nói thật chả ai muốn bị gọi là lolicon cả.
Tuy vậy chứ con ranh Kanako – tuy nó coi tôi là lolicon, nhưng đó là hiểu nhầm mà thôi.
Chứng cứ hả? Chứng cứ là cho dù nhìn quần lót của con nhóc đó, sờ mó các kiểu khắp người nó rồi mà tôi vẫn chả thấy cảm giác gì cả.
Thấy chưa? Tôi không phải lolicon đâu mà. Nói thật nhé, nếu có thể tôi thích loại con gái trưởng thành già dặn như Ayase hơn.
Nếu phải xếp hạng những thiếu nữ mà tôi quen thì ---
Ayase-tan >>>>>>>>>>>>>>>>>>>> (bức tường thần thánh không thể nào vượt qua) >>>>>>>>>>>>>>>>>>> Sena >>>>> (bức tường ngực bự cũng không thể vượt qua) >>>> Fate-san >>> Bridget >>>>>>>>>>>>>>>>>>> Kanako.
Đại khái vậy. Mọi người hiểu cả rồi chứ?
Có lẽ là vì trong nhà có một cô em gái đáng yêu kinh khủng nên nhìn mấy thiếu nữ trẻ tuổi thái độ của tôi cũng hơi thiên vị một chút.
Trong bụng vẫn cảm thấy chả cần em gái. Chị gái thì…lại khoái đấy.
À ừm….đúng là ví dụ từ nãy đến giờ đều là từ eroge em gái mà ra cả.
Chả phải tôi muốn nên mới chơi mấy cái game đó đâu. Nếu tôi mà là lolicon thì con em tôi còn lolicon nặng gấp mười lần chứ không ít.
Đương nhiên, Kirino thì phải gọi nó là siscon mới đúng. Có điều giờ không phải lúc giải thích xem siscon với lolicon có gì khác nhau.
Giờ thật sự không phải là lúc ---
Giới thiệu mãi vậy cũng đủ rồi – nói vào chính sự thôi.
Đúng thế.
Tại sao tôi tự dưng lại phải nhấn mạnh “Mình không phải là lolicon” ? Lý do là vì – giờ có một cô nhóc học sinh cấp một đang đứng trước mặt tôi trong tình trạng không mảnh vải che thân.
“…………….”
Tôi không khỏi ngẩn ra nhìn.
Nhắc lại – một cô nhóc da nâu bóng loáng đang đứng sừng sững trước cửa nhà. Nhìn qua đã biết nhóc này không phải người Nhật rồi.
Có lẽ là vừa tắm xong, đầu tóc thân thể vẫn có chút ướt, toàn thân hơi có hơi nước bốc lên. Tuy tay cầm khăn tắm nhưng chả có vẻ gì là định dùng nó để che cơ thể đi cả.
Cô nhóc này hơi quay lưng về phía tôi nên giờ vẫn chưa nhận ra nhau.
Tuy không cao lắm, nhưng cô nhóc này có cặp đùi rất thon dài đẹp dễ, đường long ở lưng để ấn tượng rất đặc biệt.
“Cái….”
Sao vừa về đến nhà đã thấy một cô nhóc trần truồng trước mặt thế này.
Tôi đứng trợn mắt há hốc mồm ở cửa ra vào, giày cũng không kịp cởi.
“…………..Từ lúc nào mà eroge đã hiện thực đến thế này nhỉ?”
Nói ra thế kể cũng ngủ, nhưng mong mọi người hiểu cho.
Thì, đi học về, mở cửa ra kêu “Anh về rồi” rồi đụng ngay cảnh này! Chắc mọi người vẫn chả hiểu gì đâu, nhưng cứ từ từ tôi giải thích cái đã!
Đang lầm bầm, cô nhóc đó đã quay đầu lại nhòm.
“Ah…”
Đôi mắt nâu thấy tôi thì mở tròn xoe. Còn tưởng sắp có cảnh nhân vật nữ hét ầm lên, cơ mà….
“Ahahaha….”
Cô nhóc mình-trần-như-nhộng đó là toét miệng cười.
“Hí hí….”
Thật là một nụ cười quyến rũ – không không, giờ không phải lúc để ngây ra!
Tôi vội gồng mình tỉnh lại lấy tay che mặt.
“Em…em làm cái gì đó!? Nhanh…nhanh che người lại!”
“Hm? Che người lại?”
Cô nhóc còn vẫn có vẻ chưa hiểu ấy chứ! Tuy là nói được tiếng Nhật đấy mà sao có vẻ nghe không hiểu nhau là sao?
Toi rồi. Giờ mà có ai trông thấy thì ---
“Ria! Bị ngốc à! Đã bảo phải mặc quần áo tử tế vào rồi mới được ra ngoài cơ mà! Trần truồng chạy ra thế lỡ có ai về nhà thì sao hả!”
Nghe giọng con em mình, tôi vô thức hạ tay xuống. Đập vào mắt tôi là hình ảnh con bé quấn mỗi cái khăn tắm quanh eo đi ra khỏi phòng thay đồ.
“Ớ?”
“Ờ…à?”
Ánh mắt chúng tôi thoáng gặp nhau, cả hai đều đờ ra. Cái đầu của tôi đơn giản là không kịp suy nghĩ gì cả.
Đúng lúc đó --- khăn tắm quanh người Kirino tuột ra.
“Kyaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!”
Tiếng hét chói tai của nó vang vọng khắp nhà.
Rồi. Trong khi cô em gái đang nổi điên tìm cách xé xác tôi, để giải thích cái nhỉ?
Bắt đầu là vài bữa trước, ngay tối hôm bọn tôi thấy được “mặt thật” của Saori.
“Bố ơi, con có một cô bạn quen rất thân ở Mỹ, bạn ấy sắp qua đây, cho người ta ở nhờ nhà mình với nhé?”
Thời điểm là sau bữa tối, lúc cả nhà đang quây quần ăn cơm.
Bố khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
“Ở nhờ nhà mình…ý con là cho bạn con ở đây à?”
“Vâng.”
Ông khoang tay trước ngực, trầm tư một lúc. Bên cạnh, mẹ tôi thì cho là “Cũng được mà, ông nó?”. Bà lúc nào cũng về phe Kirino cả. Cơ mà xem ra chắc cũng không ai có ý định phản đối cả.
“Cũng được. Nếu bố mẹ người ta cũng đồng ý thì bố không có ý kiến.”
“Hoan hô! Cảm ơn bố!”
Kirino vỗ tay vui vẻ. Thấy nó không phải thể hiện đâu, trước mặt bố nó có vẻ thật lòng lắm.
Có điều yêu cầu của nó hơi khiến tôi thấy có vấn đề.
“Bạn thân bên Mĩ”….là chỉ cái đám mà Kirino chạy toàn thua chứ gì? Gặp lại mấy đứa đó liệu có thấy khó chịu không?
Ít nhất…tôi sẽ không muốn gặp lại lũ đã đánh bại mình thế này…nhìn thôi đã khó chịu rồi.
“…Anh nhìn cái gì? Có gì thì nói thẳng ra.”
Có điều nếu nó đã đề nghị thì thôi, với cả trông cái mặt chờ mong thế chắc là ổn. Với cả giờ phản đối cũng vô dụng, thôi nó vui là được.
“Không vấn đề gì. Chỉ mong là được một em nào xinh xắn chút thôi.”
Đương nhiên không nói thật được, tôi bịa đại ra một cái cớ.
Vừa nói xong, con bé nhìn tôi như nhìn cục phân bên đường vậy:
“Anh mà dám chạm vào người ta em giết! Đồ lolicon!”
“…Lolicon? Hả? Thế là sao?”
Có điều Kirino bơ tôi luôn. Bố cũng chả thèm để ý thằng con trưởng đang chịu nhục, chỉ hỏi:
“Kirino. Bạn con là người thế nào?”
“Tên bạn ấy là Ria-chan. Bố xem, đây này.”
Kirino lấy ra một quyển tạp chí (dường như đã chuẩn bị trước). Hình như là báo điền kinh.
À…thảo nào vì thế nó mới gọi mình là lolicon…
Trên báo, tôi nhận ra một cái tên mình đã từng nghe nói đến.
Báo viết --- Tiên nữ của đường chạy điền kinh – Ria Hagry-chan (Mười hai tuổi)
Ngoài ra, còn có hình một cô nhóc đã thực hiện ép dẻo. Da thịt màu nâu bóng khỏe, tóc đuôi ngựa, chân dài chắc chắn. Cứ tưởng tượng một con ngựa đua thuần chủng mà hóa thành người…là sẽ thế này.
“Bạn này….em từng thắng người ta một lần nhỉ?”
“Ừ.”
Kirino lạnh nhạt đáp, sau đó nó quay qua cả nhà, giọng rất vui vẻ:
“Bọn con là bạn cùng phòng bên Mĩ. Chúng con rất thân nhau -- ừm….” Con bé bẽn lẽn cười “Thân như chị và em gái vậy.”
À. Giờ thì anh hiểu rồi.
Em…chỉ cần gặp em gái là em khoái ngay…
Ra là thế…
Một người Kirino coi là em gái muốn đến nhà…cái này hơi bị nhiều chữ “Nếu” đó…
Giả sử …Nếu Kirino có em gái sẽ thế nào?
Mà nếu cố hỏi nữa….Nếu tôi có một cô em gái nữa thì sao? Thôi đi, nói thật có một em gái là đủ lắm rồi.
Kế tiếp, “em gái của Kirino” đến nhà Kousaka.
Tôi cũng muốn biết sắp có chuyện gì xảy ra trong cái nhà này…
Vài ngày sau ---
“Cút ngay!”
“Ờ này…vừa nãy đâu phải lỗi của anh….”
“Không lằng nhằng nữa, đồ biến thái! Cút đi đâu thì cút đi!”
Nhìn “em gái của Kirino” khỏa thân một cái là gặp ngay đối xử kiểu này.
Cái quái gì thế này….sau khi Kirino đạp tôi vài cước, nó kéo Ria đi mặc quần áo rồi mới quay lại bảo:
“Đừng có quay về nữa!”
Mắt rơm rớm, nó vừa hét vừa đẩy tôi ra ngoài.
Nhân thể, từ đầu đến giờ tôi vẫn đứng đực ra ở cửa, giày còn chưa kịp cởi.
“Đợi đã! Từ từ đã Kirino ---“
Lý do khỉ gì thế này? Sao vừa về đến nhà đã bị sút ra khỏi cửa vĩnh viễn là thế nào?
Từ nãy đến giờ nghe tôi giải thích chắc mọi người cũng thấy, chứ tôi nào có ý xấu gì đâu. Lỗi ở đây là tại Kirino không chịu buộc khăn cẩn thận với con nhóc chạy lung tung ấy chứ --- Ria phải không nhỉ?
“Anh lúc nào cũng….”
Mặc kệ con em đang càu nhàu, tôi liếc hành lang.
Cô nhóc da nâu – Ria – đang thò khuôn mặt ngây thơ của mình ra ngó xem anh em bọn tôi cãi nhau.
“*Jiiiiiiiiiiiiiiiiiiii*”
Vừa sấy tóc, nhóc vừa nhìn bọn tôi bằng ánh mắt đầy hứng thú.
Nhưng ngạc nhiên nhất là đôi mắt đó quả thực ngây thơ trong sáng đến tột cùng, không có chút gì chán ghét hay cảnh giác tôi cả. Ít nhất cảm giác là thế.
Cô nhóc có vẻ vẫn đang thay đồ, vì thế từ đây có thể hơi thoáng thấy vùng xương cổ.
Ai mà ngờ chúng tôi vừa có “ấn tượng ban đầu xấu nhất trần đời” cơ chư….
Chả lẽ con nhóc này không biết ngượng à…cho dù là học sinh tiểu học đi nữa cũng phải biết phân biệt nam nữ chứ nhỉ?
“Đồ lolicon kia! Em đang nói mà anh nhìn đâu đó – hử?”
Nhận ra đang bơ nó, Kirino nhìn theo ánh mắt tôi và thấy Ria.
“R-Ria! Sao vẫn còn ăn mặc kiểu này!?”
“Aha, Kirino đáng sợ quá ~~”
“Lắm mồm! Mau mặc quần áo vào!”
Kirino quát Ria, giọng điên tiết thấy rõ.
Bị mắng, cô nhóc “Ui” một tiếng rồi rụt đầu lại.
Ủa? Vừa nãy là thế nào? Chắc nhiều người cũng đang thấy khó hiểu nhỉ.
Thì…
Bọn con là bạn cùng phòng bên Mĩ. Chúng con rất thân nhau -- Thân như chị và em gái vậy
Chả phải Kirino từng so sáng Ria như thế sao?
Tôi biết thừa con em gái mình là đồ siscon cuồng em gái móe, vì thế Ria trong đầu tôi cũng phải như loại em gái của eroge mới đúng. Ai ngờ lại là thế này cơ chứ?
“Aha – Kirino sao lại giận thế ~~?”
“Giận chứ còn sao nữa! Ria, quay vào trong ngay! Còn nữa, xảy ra thế này là vì cậu bảo chạy một mạch từ sân bay đến đây nên người đầy mồ hôi chứ sao!”
“Nhưng chính Kirino rủ hai đứa tắm chung mà?”
“Đúng…nhưng mà…!”
Cái này thì đúng là giống “chị và em gái” rồi.
Có lẽ con bé cũng chả đối xử với bạn ở trường thế này đâu.
Tuy cũng hơi tò mò đấy, nhưng nhìn nó nộ khí xung thiên thế này tôi cũng chả dám hỏi.
Thôi hỏi sau vậy. Tôi chắp tay lại xin lỗi nó:
“Anh xin lỗi mà Kirino! Tha cho anh đi!”
“Hả? Còn ở đây à? Đã bảo anh cút đi rồi cơ mà! Nhanh biến đi cho khuất mắt coi.”
Uugh – trật tự xem nào.
Con bé quá mức vô lý đến mức tôi cũng bắt đầu tức rồi.
“Anh đã xin lỗi rồi mà! Với cả đây chỉ là sự cố vô tình thôi! Ai lại chỉ vì chuyện nhỏ này mà đuổi anh ra khỏi nhà chứ!”
“Anh – anh…anh nói cái gì đó? Chuyện nhỏ? Thế là thế nào? Nhắc..nhắc lại xem nào! Anh có biết anh đã làm những chuyện gì quá phận với em không hả?”
“Chả biết. Nói thật nhé, có nhìn em trần truồng cũng có sao đâu. Bọn mình là anh em cơ mà. Em hơi bị cảnh giác quá rồi đấy.”
Tôi vừa nói dứt lời….
“Grrr……Grrrrrrrrrrrrrrrrrr…………….”
Kirino giận đến mức toàn thân run lên, dường như đang tích tụ năng lượng trước khi bùng nổ. Ôi – xem ra chạm vào nghịch lân của nó rồi.
Chắc chỉ vài giây nữa là nó nổ tung nhỉ?
Đây là lần đầu tiên kể từ khi nó về nước mà đôi anh trai/em gái bọn tôi thực sự cãi nhau một trận.
Thật lòng mà nói, tôi cũng chả thèm quản nữa rồi.
Không khí đầy mùi thuốc súng này cuối cùng lại được chính đầu sỏ - Ria phá vỡ.
Còn tưởng cô nhóc đã thay đồ rồi, nhưng – chả biết từ lúc nào (chả nghe thấy tiếng bước chân gì luôn), Ria đã chạy đến sau lưng Kirino, trên người mặc quần đùi, áo chạy điền kinh cho trẻ em, tóc buộc đuôi ngựa như trên tạp chí.
Anh em bọn tôi đang cãi nhau, cơ mà trong mắt Ria thì chả có vẻ sợ gì cả.
Cô nhóc chạy ra sau lưng Kirino (đang chuẩn bị nổ tung), giơ tay – đúng lúc tôi đang tự hỏi là định làm trò gì….
“Hyah!”
Lật váy Kirino lên rồi.
Con bé chỉ kịp “Hử Σ(oдo ;)” một cái rồi đã đờ ra…
Sau đó…
“Kyahhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!”
Nó hét toáng lên đồng thời vội kéo váy xuống.
Quay người lại, trước mặt nó là Ria đang cười hì hì đắc thắng.
“Ah----ah…ah….”
Vừa thẹn vừa giận, Kirino đỏ mặt, trừng mắt nhìn tôi:
“Anh thấy chưa?”
“Chưa…chưa thấy gì cả!”
Tôi vội chối đây đẩy, cơ mà dường như nó không tin thì phải.
“Nói dối! Nhất định là anh thấy rồi!”
…Sao...sao mình lại phải nói chuyện này với con em gái nhỉ? Đủ lắm rồi. Nói thật em toàn khoe mấy cái anh chả muốn thấy thôi.
Đã chuẩn bị tinh thần ăn đòn rồi, cơ mà đột nhiên Ria xen vào:
“Kirino mặc đồ lót mỏng nhỉ? Có bị lạnh không?”
“Đồ…đồ nhóc con chết tiệt!”
Kirino nổ tung rồi. Nó quay người lại tung một cú đấm. Nắm tay nó xé gió lao vu vù.
Nói thật, đòn này hiểm không kém gì những cú nó vẫn đánh tôi.
“Hì hì, trượt nhé ---“
Nhưng Ria cúi xuống dễ dàng trách được. Sau đó còn …
“Hya!”
Cô nhóc nhảy lộn ngược lại phía sau vài vòng.
Đó là một chuỗi động tác nhịp nhàng mà vô nghĩa, nhìn như mấy phim siêu anh hùng vậy.
Tuy không hiểu sao, nhưng thực sự là chả nghe thấy tiếng gì cả. Cứ như cô nhóc không có trọng lượng vậy.
“Tiếp đất an toàn!”
Ria tiếp đất nhẹ nhàng như một vận động viên thể dục nhịp điệu hạng nhất.
“Đồ ranh con….!”
Kirino lại vọt lên húc thẳng vào Ria.
“Úi.”
Lần này thì hết cách, Ria bị tóm gọn đè xuống.
Tuy không muốn quản đâu, cơ mà từ chỗ tôi đang đứng thì có thể thấy rõ mồn một quần lót của Kirino. Con bé vừa nãy còn điên tiết thế mà…
“Bắt được rồi nhé! Ria, ngoan ngoãn đi nào….!”
“Uhahahahah! Ki, Kirino, đừng cù nách!!”
“Kiểm điểm đi! Từ nãy đến giờ cứ chọc tớ làm gì hả!”
“Nhưng, nhưng Kirino phát giận lên tớ mà! Hahaha! Chuẩn bị cãi nhau với onii-chan ahahaha! Được rồi, được rồi, thua!!!”
Bị Kirino cù cho một trận, cuối cùng Ria trông khóc dở mếu dở, thở không ra hơi. Xem ra con bé bộc phát lại lần nó bị Kuroneko cù cho lên bờ xuống ruộng.
Nhưng ra là thế.
Ria tốc váy Kirino để chuyển hướng cơn giận của con bé về mình.
Xem ra cô nhóc này cũng không phải hoàn toàn là đồ ngốc. Nhờ thế (mặc dù lỗi vốn là từ nhóc này mà ra), Kirino cũng không giận tôi nữa.
Cũng nhờ công của nhóc này mà anh em bọn tôi không đánh nhau.
“Được rồi…cho qua. Hà..mỗi lần giận cậu là toàn biến thành con ngốc thế này.”
Kirino dừng cù, giọng mệt mỏi. Nói thẳng nhé, câu đó anh muốn nói với em không biết bao nhiêu lần rồi..
Thoát khỏi địa ngục tra tấn, Ria thở phào nhẹ nhõm.
“Phù – thoát rồi.”
Ria chậm rãi chống tay đứng dậy, lau vệt nước mắt.
“Ria, ở đây có thằng lolicon biến thái, bọn mình ra ngoài đi, khi nào mẹ tớ về thì mình về. Để tớ giới thiệu bạn cùng lớp cho cậu.”
“Ừ.”
Ừ cái gì! Khỏa thân chạy lông nhông trong nhà, lại coi người ta là lolicon, hai cô em gái này được giáo dục kiểu khỉ gì vậy?
Còn tưởng là Kirino đã nguôi giận, hóa ra không phải. Thậm chí ngôn tử cử chỉ của nó còn lạnh lùng hơn cả ngày thường ấy chứ.
“Kirino, Ria muốn đi tháp Tokyo!”
“Rồi rồi, chốc nữa sẽ đi. Cậu vừa bay sang đây mà đã hoạt bát ghê nhỉ, có bị jetlag khong đấy?”[2]
“Jetlag là cái gì?”
Con tiểu quỷ này đúng là tràn đầy sức sống. Nó vừa chạy từ sân bay đến đây nhỉ?
“Được rồi, vào phòng tớ chuẩn bị đi.”
“Ria chuẩn bị xong rồi mà?”
“Hả? Xong ở đâu? Nhìn đầu tóc kìa…chờ tóc khô xong phải buộc lại! Ugh, đã nói rồi….thôi để tớ làm! Cứ lên phòng đi!”
“Được rồi ~ ahh…..phiền quá ~~”
Chị gái thì cứ lải nhải không ngừng, em gái thì tuy khó chịu nhưng vẫn yêu quý chị. Quả là một cặp chị em thân thiết.
“Đồ lolicon kia! Nhanh cút mau!”
Kirino lườm tôi ném lại một câu trước khi lên lầu.
Cuối cùng, còn mỗi tôi với Ria đứng đực ra ở cửa. Thậm chí tôi vẫn còn chưa kịp cởi giày cơ.
….Thử nghĩ cách bắt chuyện xem nào…
Cơ mà không khí xấu hổ quá…tự nhiên mình nhìn thấy người ta trần truồng thế này…nên nói sao mới phải?
Đang lúc do dự thì ---
“Ehehe.”
Ria nhìn tôi mỉm cười.
“Ừm – vừa nãy hơi lộn xộn chưa kịp giới thiệu…nhưng mà…ừm…my name is Ria! Tạm thời em ở lại đây!”
Đúng là con nhóc mặt dày không biết ngượng. Đương nhiên có khả năng là nhóc này nói tiếng Nhật chưa thạo nên dùng sai từ, nó đã có thiện ý bắt chuyện là tốt rồi.
“…Anh là Kousaka Kyousuke. Xin lỗi về vụ ban nãy.”
“À, không sao đâu, chuyện vặt ấy mà. Nếu thích em cho anh xem lần nữa nhé.”
“Khỏi cần!”
Em khoái khỏa thân đến thế cơ à?
Đó là lần đầu tiên tôi và Ria gặp nhau. Loạn hết chỗ nói luôn.
Tuy mới gặp đã đụng vụ khỏa thân này, chả hiểu sao cô nhóc chẳng những không ghét mà còn có vẻ khoái tôi là khác.
Mặc dù chắc đây chỉ là cảm giác cá nhân thôi.
Tóm lại – cô nhóc rất sáng sủa hoạt bát. Chỉ cần gặp một lần là tôi đã nhận ra rồi.
…Ấn tượng trước đó về Ria cũng theo đó mà đổ vỡ.
Khác với một ngôi sao điền kinh nổi tiếng, cô nhóc này có vẻ giống một đứa nhóc hiếu động thì đúng hơn. Chưa kể còn rất không sợ người lạ nữa chứ.
Nói thế nào nhỉ…ừm, nếu biến thằng Rock thành con gái chắc nó sẽ thế này. Ực, ví von kiểu này kinh quá.
”Xem nè, đại ca! Em biến thành con gái rồi này!”
Ôi chỉ nghĩ đến đã muốn nôn mửa rồi.
Vừa lấy tay xoa xoa hai bên đầu, vừa lúc Ria hỏi, mắt đầy hứng thú:
“Ừm…anh là anh của Kirino phải không?”
“Ừ đúng.”
Tiếng Nhật của cô nhóc này tuy lưu loát đấy, cơ mà nghe cứ kỳ kỳ. Chả hiểu học ở đâu nhỉ…
Từ Bridget đến nhóc này, sao mình toàn đụng mấy đứa có thiên phú về ngoại ngữ nhỉ?
Ria đặt tay lên môi, cười:
“Thế à….”
“…Cái gì thế?”
“Ừm – Ria rất muốn gặp ‘anh của Kirino’ đó. Em gọi anh là Kyousuke-onii-chan nhé?”
“Tùy em. Khoan đã, em vừa nói muốn gặp anh là thế nào?”
“À, em nghĩ anh chắc phải giỏi lắmmmmmmmmmmmmmm!”
“Ui. Xin lỗi đã làm em thất vọng.”
“Không. Anh giống hệt như em tưởng tượng!”
Ria lắc đầu quầy quậy. Tôi vội quay mặt đi chỗ khác.
“Thế à. Vậy thì tốt rồi.”
“À, anh không tin chứ gì. Ria nói thật mà…..”
“Ừ ừ.”
Tuy ngoài mặt không có gì chứ trong bụng cảm động quá. Lần đầu tiên từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ có thiếu nữ có hảo cảm thế này.
Hơn nữa những gì Ria nói thực sự là chân tình.
Chưa kể đột nhiên cô nhóc lại ôm chặt tôi nữa.
“Em rất thích anh đó, Onii-chan!”
“Uha?”
Hả? Sao lại thành thế này?
“Coi nè! Ria nói thật mà!”
“Anh, anh có nghi ngờ em đâu! Này này..mau bỏ tay ra nào!
“Ủa? Vì sao? Có sao đâu mà ~~”
“Kirino mà xuống nhìn thấy cảnh này là nó lại nổi trận lôi đình đấy!”
Tôi vội đẩy Ria ra xa.
Ực. Con tiểu quỷ này cứ như một cô em gái trong eroge mà ra ấy!
Hay là tất cả người ngoại quốc đều thế nhỉ? Chả hiểu người Nhật Bản thì xử lý mấy trường hợp này thế nào nữa…
Lại còn “rất thích” chứ. Cái này là like hay là love?
…Nhưng tại sao? Tại sao chỉ nhìn cô nhóc này mà ngực đau thế?
Cảm giác này…là gì?
Chả lẽ…chả lẽ mình ----
“Nhờ anh giúp đỡ, Kyousuke-onii-chan!”
….Chả lẽ máu lolicon trong người đang thức tỉnh hay sao?
Vừa nghe Ria lặp lại câu từ trong eroge, tôi vừa lo cho cái đầu của mình.
Đêm đó, cả nhà tổ chức một buổi tiệc nhỏ chào mừng Ria.
Vị khách nhỏ này có vẻ khoái các món mẹ nấu, cả buổi cứ trầm trồ khen “Cái này ngon quá, ngon quá”. Mẹ cũng rất vui vẻ “Cứ như hồi Kirino còn bé ấy”. Với cả nhìn bố gặp người nước ngoài căng thẳng ra mặt cũng vui. Từ lúc biết Ria sắp sang, ông đã học tiếng Anh suốt, cuối cùng lúc cô nhóc “Chào ông chú!” bằng tiếng Nhật thành thạo, cái mặt đó thật chết cười.
Nhân tiện, hình như Ria học tiếng nhật từ Kirino.
“Vốn Ria cũng biết chút tiếng Nhật rồi.”
“Ừ, cơ mà không nói chuyện với người bản xứ thì không tiến bộ được! Nhờ bạn cùng phòng với Kirino nên tiếng Nhật mới giỏi được đấy!”
“Thế à? Vậy thì tốt rồi.”
Ra là thế. Thảo nào tiếng Nhật của Ria có mùi như nữ sinh cấp hai, ra là vì cô nhóc học từ Kirino.
“Tiếng Anh của Kirino cũng giỏi lên nhiều chứ?”
“Có. Em với Ria cùng học của nhau.”
Hừm ~ nghĩa là tiếng Anh của Kirino giỏi như tiếng Nhật của Ria?
Nếu thế….thì phục thật. Đi du học Mĩ có mấy tháng rồi phải về mà Kirino đã giỏi tiếng Anh rồi. Tuy không có thành tích gì, nhưng tôi thấy thế là đủ rồi.
Cơ mà nói ra chắc nó sẽ cáu, nên tôi cũng yên lặng không bình luận.
Sau khi buổi tiệc kết thúc – tôi chui vào phòng tắm và hổi tưởng lại cả ngày.
“Nói đi cũng phải nói lại – Kirino ra dáng chị gái thật.”
Chỉ nghĩ đến là tôi đã mỉm cười rồi. Tôi biết là nó khoái em gái, khoái những cô bé ít tuổi hơn mình, nhưng không ngờ tình cảm đó lại được bộc lộ kiểu này.
Con bé không coi Ria như một đối tượng móe móe để yêu thích, ngược lại coi cô nhóc như em gái thật sự rồi
Không chỉ giới thiệu bạn bè người thân, còn cùng nhau luyện tập, cùng xem tivi, thỉnh thoảng trách móc …đúng là hình tượng người chị gái chăm chút cho Ria.
Mặt khác, Ria cũng có vẻ vì thế mà khoái Kirino. Cô nhóc cũng không ngại gì mà không thỉnh thoảng chọc chọc con bé cho vui cả.
Cái trò vén váy hồi sáng còn tính là nhẹ đấy…cô nhóc còn cầm áo ngực và đồ lót của Kirino đến khoe tôi cơ. Đến lúc phát hiện ra, Kirino cũng không ngại gì mà cho Ria một trận.
Chả lẽ vì bị ảnh hưởng từ Ria mà Kirino giờ lại chủ động đáp đòn với Kuroneko? Chắc chả có lý do nào khác nữa đâu nhỉ?
“À, tóm lại thì…”
Không ngờ cô em gái cuồng “em gái móe” của tôi lại có thể có quan hệ lành mạnh vậy với Ria. Nó vẫn thường nói đừng lẫn giữa 2D với 3D, ra là có ý này.
“….Nhà mình mà có thêm một cô em gái thì chắc sẽ thế này đây….”
Vừa tựa lưng vào thành bồn, tôi vừa tự nhủ.
Chắc nhờ có một cô “em gái” năng động hoạt bát thế nên Kirino mới sống nổi đến ba tháng không bạn bè người thân ở nước ngoài.
Đương nhiên, ngày nào cũng bị cô “em gái” này đánh bại khiến nó quyết tâm bảo tôi vứt sạch bộ sưu tập của mình đi.
Ria Hagry. Đối với Kirino, cô nhóc này là ---
Một cô em gái cực kỳ đáng yêu cùng sinh hoạt hàng ngày. Một trụ cột cho trái tim cô đơn lạnh lẽo của nó ở nước ngoài. Một đối thủ bất khả chiến bại trên đường chạy điền kinh.
Cũng chính là người cho Kirino thấy được sự khác biệt về trình độ, là người gieo vào lòng con bé mặc cảm tự ti.
“….Chả hiểu sao nghe quen quen thế nào ấy nhỉ…”
Chả biết hồi đó Kirino cảm thấy thế nào. Cũng giống một ai đó, giờ có cô em gái tài giỏi hơn mình về mọi mặt, không hiểu giờ nó nghĩ gì?
Nếu vậy, vì sao nó còn yêu thương Ria được như thế?
Đổi là người khác, chỉ sợ còn không muốn nhìn mặt cô em gái của mình nữa ấy chứ.
“….Mình kém quá.”
Con bé có thể đường đường chính chính làm những việc mà tôi không làm nổi.
Tôi cảm thấy thật hãnh diện. Hãnh diện thay cho phần của nó.
….Nhưng vì sao nó lại thích chơi eroge em gái?
Đột nhiên tôi lại nghĩ đến câu hỏi này, chả hiểu sao ngồi nghĩ lung tung một lúc lại ra được như thế. Xem ra ngâm mình trong bồn tắm lâu quá cũng không ổn, cả suy nghĩ cũng loạn rồi. Thôi kệ, cũng có gì quan trọng đâu, sao mà chả được.
Tôi với khăn lau mặt.
“Phù ~”
Nhưng nói đến eroge --- có một thiếu nữ xinh đẹp người nước ngoài đến trọ trong nhà, cái này hay gặp trong eroge lắm đấy. Trong mấy cái game này là sắp có “cảnh nóng của anh trai và em gái trong phòng tắm” rồi.
Ví dụ như Kirino với Ria đột nhiên tung cửa xông vào, trên người mặc mỗi đồ bơi thiếu vải …..
*Cạch cạch cạch – Rầm*
“Onii-chan! Mình tắm chung đi!”
“Oáiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!”
Tôi vội lấy tay che ngực như một thiếu nữ ngây thơ gặp thằng biến thái, toàn thân chúi xuống trong bồn.
“Ya? Sao anh phải lặn xuống làm gì?”
Tôi trồi lên, quay lưng về phía Ria, nói:
“Cái gì mà ‘sao lại phải lặn?’! Ai thèm cùng tắm chung với em chứ! Sao em lại trần truồng rồi là thế nào! Sao anh đang tưởng tượng mà lại biến thành thật là thế nào! Ít nhất cũng quấn khăn tắm vào! Không thì đồ bơi cũng được! Đồ bơi thì sao!?”
Ôi không ổn! Cuống quá nên vừa nãy nghe cứ như mình bảo học sinh tiểu học mặc đồ bơi vậy! Ý tôi không phải thế mà!
“Hm? Đồ bơi?”
Giọng cô nhóc có vẻ nghe vẫn chưa hiểu lắm.
“Tóm lại là trong lúc anh đang quay lưng lại thì che người lại! Em còn tệ hơn cả eroge nữa!”
“Eroge?”
Em không biết à? Trẻ con học cấp một mà trần truồng như thế đừng hòng có thể xuất hiện mà không bị che kín mít.
“Tóm lại ra ngoài cho anh nhờ! Sao em cứ thích khỏa thân cho anh xem là thế nào!?”
“Vì em rất, rất thích anh Kyousuke mà!”
“Ít nhất cũng chờ thêm ba năm nữa nhé!”
Đương nhiên sau đó Kirino cũng chạy vào, thế là hiểu nhầm lolicon của tôi còn nặng hơn trước.
Ra khỏi phòng tắm, tôi về phòng mình nằm rên rỉ.
“Trò gì đây….con nhóc này định giở trò gì đây….?”
Thật sự là không biết nên ứng xử thế nào trong trường hợp này nữa.
Bình thường gặp người lạ làm sao mà thân nhanh như thế được cơ chứ! Hôm nay mới gặp nhau lần đầu tiên, sao độ hảo cảm đã max kịch kim là thế nào?
Thế này hoàn toàn khác hẳn lần Kuroneko gặp Manami….
Có điều…lần đó chắc chắn là Kirino nói xấu Manami với Kuroneko rồi.
Hay là….mình ngầu quá? Đến mức Ria dính tình yêu sét đánh?
Tuy nghĩ kiểu này sặc mùi tự sướng, cơ mà nếu vậy thì sao ở trong trường chả có ma nào thèm để ý cả. Hay là mặt mình chỉ khiến người ngoại quốc khoái được thôi?
…………Không có khả năng. Chắc chắn là không.
Thế thì tại sao? Sao Ria lại khoái mình thế?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chả đến đâu, tôi đành dậy gọi điện một phát. Cũng không định xin ý kiến ai đâu, chỉ là muốn nói chuyện một chút thôi.
Cái này…gọi ai nhỉ….
Có khi gọi đứa cũng hao hao giống Ria, cũng từng đạp cửa phòng tắm cũng hay.
Tôi nhấc điện thoại lên bấm số.
*Reng reng reng*
“Chào mừng quý khách! Cửa hàng Tamura đây ạ!”
“Mày nghĩ giờ là mấy giờ rồi thẳng hâm này? Anh gọi số di động của mày, nói chuyện nghiêm túc xem nào!”
“Oa! Châm chọc ghê thật! Còn tưởng là ai, hóa ra là đại ca!”
Tôi gọi em trai cô bạn thanh mai trúc mã của mình – Rock.
Thằng nhóc vốn cũng không phải tên là Rock….nghe nó nhận đây là ngoại hiệu của linh hồn hay gì đó…
“Sao thế đại ca? Lâu lắm không gọi cho em.”
“Thằng hâm này. Anh mới qua nhà mày mấy hôm trước chứ mấy!”
“Ủa? Có à? Cảm tưởng như mấy năm rồi không gặp anh ấy…”
Thằng khỉ này nói cái gì thế? Bị dở hơi à?
Mà thôi, xin ít lạc quan từ nó cũng tốt.
“Anh hỏi cái, làm thế quái nào anh với chú mày lại là bạn bè được nhỉ?”
“Vừa gọi điện đã hỏi câu này, anh lạnh lùng quá vậy!”
“Không, ý anh là…ờ…chỉ muốn hỏi xem từ đầu thế nào thôi.”
“À…cái đó hả? Ừm…à….hồi em học tiểu học, địa ca đã cứu em một mạng, từ đó mới thân nhau?”
“Anh cứu chú mày một mạng? Lúc nào sao anh không nhớ nhỉ?”
“Hà hà, đại ca quên rồi à? Có lần em đi nhịn không nổi bĩnh ra quần, chính anh ra sức giúp em giải quyết đó mà!”
“Còn tưởng là cái gì, hóa ra là cái kỷ niệm dở nhất suốt thời cấp một của anh! Chú mày khơi lại kỷ niệm đau đớn rồi!”
“Nói thật, từ lúc đó em đã lập thệ cả đời phụng sự anh rồi! Anh cứ nhớ kỹ, sau này em nhất định sẽ báo đáp ơn này!”
“Thôi khỏi, khỏi, đừng có bám theo anh!”
Tôi dập máy thở dài.
“………..Ôi muốn quên đi quá.”
Đúng đúng. Đúng là có vụ đó thật.
Hóa ra vì thế mà thằng Rock khoái tôi.
Quen nhau đã lâu, cũng thân nhau, thành ra khi đó mới giúp nó như thế. Cái này cũng là bình thường thôi.
Nhưng Ria thì khác. Chúng tôi chưa từng gặp nhau, nhưng kể cả thế cô nhóc cũng khoái tôi như Rock vậy…ít nhất tôi nghĩ thế.
Rút cục là thế nào đây? Nghĩ vỡ đầu cũng không thông nổi!
Hôm sau, tôi và Kirino – cùng cô “em gái” mới Ria đi Akihabara. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, trời không một gợn mây. Các tia sáng chói chang khiến phần tay ở ngoài áo bỏng rát.
Thời gian trôi thật nhanh. Giờ đã là tháng bảy rồi.
Một năm một tháng trước, khi tôi mới đến đây lần đầu, thời tiết cũng y hệt thế này. Lúc đó cảnh tượng trước ga cái gì cũng có vẻ thú vị, giờ đã thành quen rồi.
Nhưng các công trình thì có thay đổi, các biển quảng cáo, nhà ga cũng khác đi.
Con đường này thay đổi cùng với thời gian, với thị hiếu chung.
Đây là đặc sắc của Akihabara.
Cứ mỗi lần đến đây, cảnh tượng lại thay đổi một chút, trong lòng lại nhói lên một phần cô đơn. Có lẽ chính mình cũng đã trở nên gắn bó với nơi này chăng?
Tóm lại sao bọn tôi lại ở đây? Rất đơn giản – Ria từ ngàn dặm xa xôi đến, vì thế Kirino muốn khoe những địa danh nổi tiếng của Nhật Bản, thế thôi.
Bố thì lại thêm “Cho học sinh tiểu học đi với học sinh cấp hai bố không yên tâm”, thế là tôi thành thằng đi kèm để trông chứng. Chưa kể tôi là người lớn, muốn mua cái gì 18+ cũng được….
….Hà…
Nói thật là chả muốn đến đâu, dù sao cũng là học sinh cuối cấp chuẩn bị thi đại học cơ mà. Tại sao lại phải đi tháp tùng cô “chị gái” bốc đồng và cô “em gái” đáng ghét cứ dính chặt lấy mình cơ chứ?
Có điều thế còn hơn để hai đứa nó đi một mình, nên dù không muốn cũng phải đồng ý.
“Này Kirino, sao khoe địa danh nổi tiếng của Nhật Bản mà em lại khoe Akihabara? Còn có nhiều chỗ khác lắm mà! Ria đòi đi tháp truyền hình Tokyo nhớ không? Hoặc là ra đó, không thì vườn thú Ueno, cùng lắm ra Shibuya cũng được. Em khoái Shibuya lắm mà?”
“Hả? Đi ngắm cảnh Nhật Bản thì chỉ có đi Akihabara chứ còn đi đâu được nữa! Chỗ khác đi sau!”
“Nhưng mà….”
Đây là ý kiến chủ quan của em cơ mà? Đang định nói thế thì ---
“Ohhhhhh ~~ ra đây là Akihabara lừng danh à! Em luôn muốn đến đây một lần cho biết!”
Ria trông có vẻ rất vui là khác. Cô nhóc đặt một tay lên trán như kính mắt, nhìn ngó xunh quanh. Chưa kể còn chạy tới chạy lui không ngừng….nhóc này đúng là không yên được nhỉ.
Hồi nãy trên tàu điện, cô nhóc cũng kêu ca không ngừng, nào là đi phương tiện giao thông công cộng chán lắm, tự mình chạy còn nhanh hơn, rồi nhìn ngang nhìn ngửa không chịu ngồi yên một chỗ.
Tuy chắc chắn chả ai chạy nhanh tàu điện nổi, nhưng cũng chứng tỏ cô nhóc tự tin vào cặp giò của mình đến đâu.
“…..Khá ngạc nhiên đấy. Cô nhóc có vẻ thích là khác.”
“Em đã bảo mà! Ở nước ngoài thì Akihabara nổi tiếng lắm!”
“Thế hử…?”
Đúng là trên phố có không ít người ngoại quốc, cơ mà vẫn tưởng chỉ có người như Bridget mới đến đây chứ. Nhưng đây chỉ là quan điểm của Kirino thôi, không thể cứ thế một phát tin luôn được.
“Cơ mà…anh hiểu lý do người ngoại quốc khoái đến Akihabara, nhưng dẫn một đứa trẻ ngây thơ trong sáng như Ria đến chỗ ….mờ ám thế này có ổn không? Chả lẽ em định dẫn cô nhóc này đi mua eroge?”
“Cái --- chả lẽ anh nghĩ rằng khu này chỉ bán mỗi eroge thôi à?”
“Còn không phải vì em anh mới nghĩ thế sao?”
Anh chả biết thừa ở đây còn bán những gì ấy chứ.
Nào là love doll, đồ chơi S&M[3], đĩa phim người lớn…
“Em không biết anh đang nghĩ gì trong đầu, nhưng những thứ em nói không phải những cái anh đang nghĩ đâu. Ý em là chỉ figure bình thường ấy, hoặc là trứng mềm, manga….”
Kirino nói tựa như đã nhìn thấu suy nghĩ trong bụng tôi. Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt kinh miệt như thế!
Có điều cũng ngạc nhiên thật.
Khi nghĩ đến “những thứ Akihabara có bán mà không phải eroge” trong đầu toàn hiện lên mấy cái bậy bạ thôi.
Từ lúc nào mà đầu óc mình bậy bạ thế nhỉ? Chắc chắn là tại cặp anh em thằng Akagi rồi!
Trong lúc đó ---
Tôi và Kirino đang đối thoại, Ria đã chạy vòng vòng quanh Radio Kaidan, vui vẻ gọi:
“Kirino! Kyousuke-onii-chan! Coi nè! Ở đây có người ăn mặc hay lắm nè!”
Cô nhóc chạy đến một cô hầu đang đứng phát tờ rơi.
“Ria! Đứng lại nào!”
Kirino lập tức chạy lại túm lấy mái tóc đuôi ngựa của cô nhóc kéo lại.
“Ái ôi! Đau! Đau quá! Kirino! Tóc! Kéo tóc là chơi xấu!”
“Không làm thế cứ né hoài khó chịu lắm! Nhóc con, phải biết nghĩ chứ!”
Kirino túm tóc Ria như thể đang kéo cương ngựa vậy. Rồi…
“Ừm…xin lỗi chị…”
Con bé thay Ria xin lỗi cô hầu.
“Đứa…đứa nhóc này bất lịch sự quá!”
“Uwaagh?”
“Không…không sao….không sao cả mà…”
Nhìn Kirino ra tay quá độc, đến cô hầu cũng sợ mà lùi lại.
Ở với hai đứa này vài bữa, giờ đại khái tôi cũng hiểu rồi. Kirino hành xử không hẳn là giống chị chăm em gái, giống mẹ quản đứa con tinh nghịch thì đúng hơn.
Nhìn hai đứa quay lại, tôi nói:
“Kirino, hôm nay đi đâu trước đây?”
“Hừm – em muốn đi xem đống blueray DVD của anime. Đã hứa với Ria rồi.”
“Tức là đi Animate trước rồi ra Toranoana hả?”
“Ừ.”
Đi với con bé đến đây bao nhiêu lần, tôi cũng quá quen với những tuyến phố rồi. Thậm chí kết luận đi đường nào cũng nhanh nữa, tựa như đi với Manami vậy.
Xem ra bị ảnh hưởng của Kirino giờ càng lúc càng bị nhiễm chứng otaku nặng….có khi hết thuốc chữa rồi cũng nên.
Ở bên cạnh, Ria cười toe toét:
“Hai người thân nhau thật!”
“T-Trật tự nào!”
“Ái! Đau! Lại kéo tóc nữa! Đây là ngược đãi trẻ em!”
“Cứ…cứ…ăn nói buồn nôn thế….”
Như thường lệ, có vẻ con bé không thích bị người khác bảo là thân với tôi. Tuy Manami nói sẽ có ngày quan hệ của tôi và nó càng lúc càng tốt lên, cơ mà liệu có ngày đó thật không?
Không…không nên bi quan. Tôi biết chứ.
So với trước kia, khoảng cách giữa hai đứa giờ đã gần hơn trước nhiều rồi.
Chúng tôi giờ đã có thể cùng nhau đi chơi, cùng lên tàu điện, tán gẫu nên đi đâu --
“Đi Radio Kaikan trước đi!”
Kirino chỉ tay về phía trước, giọng có chút nôn nóng.
“Này này, anh tưởng mình đi Animate trước cơ mà?”
“Êm đổi ý rồi! Đi nào, nhanh lên!”
“Ừ thì đi….”
Tôi đàng nhẫn nhịn bám theo công chúa. Có điều đúng lúc đó, Ria rưng rưng nước mắt chạy ngang qua, xoa xóa bím tóc, thì thào:
“Kyousuke-onii-chan…Kirino thỉnh thoảng cũng vô lý nhỉ?”
“….Ở Mĩ em cùng phòng với nó chắc cũng khổ….”
Ôi….không ngờ trên đời này có người thấu hiểu nỗi đau của mình! Ấn tượng với Ria từ chỗ chỉ có hình ảnh con nhóc trần truồng giờ đột nhiên hóa thành thân cận.
Ôi…có em gái cũng không tệ nhỉ…
Với những ai không quen đường, để tôi giải thích chút. Radio Kaikan là một khu trung tâm thương mại ở trước cửa ga Akihabara.
Nó còn có một tấm biển ghi chứ “Thế giới Radio Kaikan Akihabara” màu vàng rất bắt mắt ở ngoài nữa.
Bình thường người khu này toàn gọi nó là “Rajikan”. Nghe nói dân sàng đồ điện coi chỗ này như thánh địa vậy.
Riêng phần mình, ấn tượng của tôi về khu này là một phố đầy mùi quỷ dị mà lại bán thiết bị điện máy.
Mà nói thật, không phải chỉ ở đây, gần như toàn bộ Akihabara đều thế cả - mỗi tòa nhà đại đa số đều nối sang cả tòa nhà kế bên cạnh, đến mức cả khu rối như một cái mê cung vậy. Cửa hàng thì có thang máy ra vào đàng hoàng, cơ mà đến lúc ra lại phải đi thang bộ - cảnh này ở Akihabara nhiều như cơm bữa.
Cá nhân tôi đã lạc ở đây không ít lần rồi.
Vì thế ---
“Ơ? Ria đâu?”
“Con ranh đó lại chạy đâu đó mất …lạc rồi cũng nên.”
Đã đoán là sẽ thế này mà….
Giờ này hai đứa đang ở cạnh cửa hàng Yellow Submarine giữa khu Rajikan. Đây là một cửa hàng bán đầy figure các loại.
“Ực – con ranh đó biến mất từ lúc nào không biết nữa…”
“Anh đoán là nó lượn mất trong lúc em mải xem đống figure thiếu nữ xinh xắn….”
“…Nhưng mà có figure của Meruru mà….”
Kirino hối hận nhìn đống figure Meruru trong tủ kính. Tôi cũng đành bất đắc dĩ nói:
“Thôi để tranh thủ tìm vậy.”
“Ừ. Chắc bị lạc con ranh đó cũng sợ lắm.”
“Sợ? Anh còn tưởng cô nhóc sẽ thoải mái chạy một mạch về nhà ấy chứ?”
“….Anh đúng là đồ đại ngốc...”
Tuy câu này sặc mùi khinh miệt, nhưng tôi nhận ra trong đó còn có chút gì khác.
Nhưng Kirino không nói những gì nó đang nghĩ, chỉ lo lắng bảo:
“Nhanh đi tìm đi thôi!”
“Rồi rồi. Mà này Kirino, cô nhóc có điện thoại không?”
“Không.”
Hà …còn mù công nghệ hơn cả Manami nữa…
“Chia nhau ra mà tìm vậy. Tìm được gọi điện báo một câu nhé.”
“Ừ. Mà cho dù tìm không được cũng cứ năm phút phải gọi cho em một lần.”
“Được rồi. Tý nữa gặp lại.”
“Ừm. Mà này, anh nhớ tìm cẩn thận đấy, cấm lười!”
“Ừa ừa.”
Tôi giơ tay chào tạm biệt Kirino sau đó đi dạo một vòng quanh khu, nhưng vẫn chả thấy tăm tích Ria đâu cả.
….Hay là ra ngoài rồi?
Tôi mới lộn lại khu nhà ga Akihabara một chuyến, nhưng vẫn chả thấy đâu cả.
…Cô nhóc này đâu rồi cơ chứ…
Tôi vô tình ngẩng lên nhìn tòa nhà Rajikan, và….
“Hả?”
Đây rồi! Ra là ở đó! Còn đang vẫy tay gọi tôi từ nóc tòa nhà Rajikan nữa kìa!
“Kyousuke-onii-channnnnn! Em ở đây nèèèèèèèèèèèèèèèè !!!!”
“Con nhóc này….có biết anh đây lo thế nào không hả!”
Người ta bảo “khói và đồ ngốc thích chỗ cao” hóa ra lại đúng. Tôi vội chạy vào trong tòa nhà.
Thang máy lâu quá, vì thế đành phi một mạch lên nóc bằng thang bộ.
“Phù…phù…”
Mệt thật. Lên đến nơi thì đã thở không ra hơi rồi.
Có điều….
“Đâu rồi? Lại biến đâu mất rồi?”
Tôi chạy đến rìa tòa nhà nhìn xuống bốn phía, cuối cùng ---
“Yahoooooooo ~~”
Lại nghe tiếng Ria nữa.
Hướng đó --- là ở ngay trước mặt tôi, dưới cửa ra vào tòa nhà Radio Kaikan.
“Đùa nhau à? Cô nhóc này biết di chuyển tức thời à?”
Không thể ngờ được là chỉ mất một phút thôi Ria đã từ trên nóc nhà này chạy xuống đó rồi. còn đang toét miệng cười nữa. Chắc chắn là cô nhóc đi đường khác, cơ mà tôi lên là lên bằng đường ngắn nhất mà còn không gặp, lại còn thậm chí không có vẻ gì là mệt mởi cả….thể lực ở đâu ra mà lắm thế này?
“Kyousuke-onii-chan chậm quáááááááááááááá!!!!”
“Đứng yên ở đó!”
“Ahaha, không đứng đâu! Tìm em nè!”
Ria lè lưỡi chọc tức tôi rồi lại chạy tót vào trong tòa nhà.
Ôi con ranh này…định chơi trốn tìm đấy à?
Kể cũng nhục, nhưng thật sự chắc tôi đuổi không nổi cô nhóc đâu. Y như mấy con Metal Slime trong Dragon Quest ấy.[4]
Hết cách, đành gọi tiếp viện vậy.
Nhấc điện thoại lên gọi Kirino, giải thích thoáng cho nó cái đã.
“…Hiểu rồi. Tìm được gọi em. Anh không đuổi nổi nó đâu.”
“Ừ.”
Tuy biết đó là sự thật nhưng nghe nó nói ra vẫn thấy nản quá.
…..Ủa?
“Mà này, Kirino...”
“Gì? Còn gì nữa?”
“Chuyện này………đã từng xảy ra chưa nhỉ?”
“…………….Ai mà biết.”
Bíp một cái, cụp máy.
Nói thật, chính tôi cũng không hiểu sao mình lại đưa ra vấn đề này nữa.
“………Thôi kệ.”
Lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Giờ phải tìm được Ria cái đã rồi gọi Kirino. Cũng y như chơi đuổi bắt hồi còn bé thôi mà.
Đương nhiên chỗ không giống là “người trốn” chạy nhanh như thỏ ấy. Cực kỳ khó chơi.
Tôi với Kirino vòng vèo trong Radio Kaikan chừng mười phút, gọi nhau đến hai lần. Toàn phải cắm mặt vào tìm từ nãy đến giờ nên vẫn còn chưa kịp thở.
“Phù…phù….phù….tìm…thấy rồi!”
Cuối cùng tôi tìm thấy Ria trong một tiệm sách. Chỗ này có không ít đầu sách, thành ra có vài lần đi dạo Akihabara với Kirino và Saori đã rẽ vào đây rồi.
Trong tiệm toàn là otaku, thành ra một cô nhóc tiểu học da nâu nổi bật lên rất bắt mắt.
Ria đang đúng ở một góc chết trong tiệm nhìn cái gì đó trên kệ. Khách hàng hai bên đều đã để ý đến cô nhóc.
….Định đọc manga ở đây à? Chả thèm để ý bọn mình lo lắng gì cả.
Xem ra cũng không cần gọi Kirino rồi.
Tô rón rén từ đằng sau tiến đến định hù một cú, nhưng xem ra không nổi. Còn cách chừng năm thước thì ---
“Ah! Onii-chan! Anh đến rồi!”
Tựa như có mắt sau gáy, Ria quay lại ngoác mồm chào.
Xem ra không định chạy. Chắc chơi trốn tìm chán rồi chứ gì/
“Phù…phù…đừng có chạy lung tung nữa. Kirino lo lắm đấy.”
“Òa thế à? Xin lỗi nhá!”
Đúng như Kirino bảo, khó mà nổi giận với cô nhóc này được.
“….Nhìn em mê mẩn chưa kìa, có quyển nào muốn mua à? Nếu thích anh mua cho một hai quyển nhé?”
“Thật không?”
“Thật.”
Chiều chiều tý…là ngoan ngay…
Ria vui vẻ chìa ra một quyển manga. Đó là một bộ sách cỡ A5 với hình một cô gái da nâu trên bìa.
“Cô này rất giống Ria, em muốn quyển này.”
“Ừ đúng ---“
….Khoang…khoan đã…không đúng.
Cái này…chỗ này…hình như là….Ặc!
“Ria, quyền này không được! Không được mở nó ra!”
Có điều vẫn chậm mất một bước. Ria đã mở nó ra rồi ---
“*Híc*…Onii-chan…em thấy bìa thì đáng yêu….mà nội dung buồn nôn quá….”
“Đương nhiên rồi! Cái này không phải thứ dành cho trẻ con như em đâu!”
Ực! Thảo nào cả đống khách trong này cứ dòm Ria như thế!
Cái quái gì đấy!? Mọi người, nghe nè!
Giờ! Tôi! Ở đây với một cô nhóc trông sư sắp chực khóc.
Cả hai đang ở trong một quầy bán truyện hentai!
Đúng là cơn ác mộng tồi tệ nhất từ thủa cha sinh mẹ đẻ đến giờ! Cho dù “senpai-chuyên-quấy-rối-tình-dục” cũng không tệ đến mức này! Giờ có mùi tội phạm rồi! Không chạy nhanh là bị tóm cổ ngay tại chỗ cũng nên!
“…*Híc*…*Hức*…”
Ôi….tiêu rồi! Giờ mà khóc….không bị mời lên đồn uống nước mới là lạ….!
“Anh van em, đừng khóc mà!”
“Nhưng…nhưng….”
Ria nghẹ ngào đáp. Gay rồi, phải nghĩ cách….bố khỉ cuống lên thế này thì làm sao nghĩ ra gì được……Nào nào, giờ ên làm gì là hợp lý nhất nào?
Cuối cùng, tôi nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Ria.
“Nn…ah….”
Cô nhóc nhắm mắt lại có vẻ rất thoải mái.
“….Híc…cảm ơn anh ạ…”
Phù….xem ra có tác dụng rồi.
May mà cô nhóc này có vẻ khoái mình nên mới làm trò này để dỗ không khóc được.
Cũng may mánh này tôi học được cũng khá lâu rồi. Tuy không khoái dỗ trẻ con lắm, nhưng cần là lại dỗ rất ngon lành. Cứ nhìn Ria là biết.
“Nào, để anh mua kẹo cho nào. Đi với anh nào! Ngoan nào.”
“Anh…anh đang làm cái quái gì đấy!”
*Huỵch*”Hự!”
Có ai đó cho tôi một cú song phi vào lưng, báo hại tôi ngã lăn lộn ra sàn. Kể ra cũng hơi nhục, nhưng mà – gần như chắc chắn đây là Kirino rồi.
Quay đầu nhìn lại, đã thấy con bé đứng đó, vẻ kinh ngạc lẫn với sát khí hiện rõ ràng trên mặt.
“Anh…anh…anh anh anh…anh …chả lẽ anh….thích….”
“Không phải! Không phải thế mà! Anh chỉ…chỉ an ủi Ria một chút thôi!”
“Em…em thấy rõ ràng anh nhìn con bé xem sách đen mà sướng ra mặt! Định kiếm cớ lừa em hả!”
“Dừng lại Kirino! Anh Kyousuke không làm gì sai đâu!”
Lửa cháy đổ thêm dầu, Ria nhảy lên ôm chầm lấy tôi.
“Onii-chan, em thích anh nhất!”
Anh chả thấy sướng gì cả, mà em chọn lúc cũng dở quá mức!
Đương nhiên Kirino cũng điên tiết, con bé gào lên:
“Đồ lolicon! Tởm chết đi được! Đi chết đi!”
“Anh — anh không phải lolicon --- ôi trời ơi!”
Muốn khóc quá. Cô nhóc này khoái tôi thật đó, cơ mà thế chả hay ho gì hết. Có ai hiểu nỗi lòng của tôi không!
Mãi sau này nhờ Ria giải thích, Kirino mới chịu tha cho tôi.
À..thật ra, xem ra nó cũng chưa hoàn toàn là tha đâu.
“…………………Hừ -------“
Coi kìa, nhìn ánh mắt nó lạnh như băng kìa.
“Tóm, tóm lại đến chỗ tiếp theo đi. Mấy đứa muốn đi Animate xem đĩa blueray phải không? Đi nào?”
“…Rồi. Tha cho anh. Chốc nữa món nợ này em sẽ tính sau.”
“Tính cái gì? Em muốn anh phải thế nào?”
Kinh dị quá!
“Trách nhiệm! Anh phải chịu trách nhiệm với em! Nhỉ, Onii-chan?”
“Anh xin em đừng nói nữa! Vừa nãy nghe chả vui gì cả! Em học ở đâu được câu này hả?”
“Trong cái bộ manga lúc nãy có một cô trông giống Ria nói thế mà!”
Đừng có học trong mấy cái manga ấy!
Vừa chịu hai cô em gái tấn công tinh thần, tôi vừa lê lết đến Animate. Vừa đến nơi đã thấy màn hính lớn đang chiếu preview của Meruru mùa ba.
“Ah!”
Kirino đã vọt tới màn hình. Nhìn nó háo hức như một đứa trẻ con tiểu học vậy.
“Cảnh này ngầu ghêêêêêêêêêêê! Tranh vẽ lẫn âm nhạc đều tuyệt hảo!”
“Oa, đây là bộ mà Kirino kể đấy à?”
Ria nhìn màn hình thốt lên.
“Đúng! Chính là bộ tớ hứa cho cậu xem ở Mỹ đấy! Giờ sang đây sẽ cho cậu xem từ đầu đến cuối! Nhất định cậu sẽ thích!”
“Ồ…lần đầu tiên em thấy thứ này đó. Trông hay đấy.”
“Về nhà là xem luôn nhé!”
“Ok!”
Hà hà…chả hiểu trong hai đứa em đứa nào mới bé hơn nữa.
Một lúc sau, buổi chiếu thử kết thúc.
“Hà ~ phê thật ~ quá sướng ~ chỉ cần xem cái này cũng đáng để quay về Nhật rồi.”
Kirino đứng trước màn hình lớn của Animate nói.
“Mỹ không chiếu anime Nhật Bản à?”
“Muốn thì cũng có cách đấy. Ví dụ bảo anh thu lại rồi gửi cho em chẳng hạn. Nhưng mà, em cảm thấy thế chán chán thế nào ấy.”
“Với cả ký túc xá cũng chả có tivi.”
Ria thêm vào.
Mấy đứa này sang đó để tập điền kinh mà, làm sao mấy món giải trí có nhiều được.
Chắc vì thế mà Kirino mới tiều tụy thế. Otaku mà sống kiểu đó chắc khổ sớ lắm. Thậm chí thằng như tôi mà không có tivi cũng không ổn (gần đầy nếu không có mạng cũng có vẻ không chịu nổi rồi.)
“Ahaha, chỗ đó chỉ có tập luyện thôi nhỉ?”
Nhưng khác với Kirino, Ria không chút nào bất mãn, dường như không chút ảnh hưởng. Chẳ lẽ cái tuổi ăn tuổi chơi như cô nhóc này mà không vấn đề sao?
“Chả có tivi nữa mà? Ria không thấy chán à?”
“Ơ? Không, chả sao cả! Mỗi ngày đều được theo đuổi sở thích của mình, vui lắm!”
Ria vòng tay ra sau gáy nở nụ cười ngây thơ rực rỡ.
Trực giác cho thấy cô nhóc này thật lòng nói vậy.
Chỉ cần được chạy thì không có tivi không có vui chơi cũng không sao. Cô nhóc không cần gì cả. Trong sáng và ngây thơ thế thôi.
….Thảo nào mà Kirino không thắng được.
Tôi thật lòng nghĩ thế. Sống lưng không khỏi ớn lạnh.
Kirino nhún vai như đang châm chọc Kuroneko:
“Anh nói gì cũng vô nghĩa thôi. Em thề là con nhóc này chắc là cái xe đua trẻ con chuyển thế cũng nên.”
“Ít nhât cũng phải ví với ngựa đua hay gì chứ. Đồ chơi có phải là sinh vật sống đâu.”
“Nhưng thật mà. Con nhóc này cứ chạy một mạch đến hết pin thì thôi, còn lại chả thèm quản cái gì khác.”
Tuy giọng điệu có chút châm chọc, tôi nghe ra một tia ngưỡng mộ trong lời của Kirino.
Còn tưởng Ria sẽ giận, hóa ra cô nhóc lại gật đầu:
“Đúng, em chả quản cái gì khác đâu.”
“Thấy chưa? Em biết ngay sẽ thế mà.”
Kirino cười gượng tựa như đã bỏ cuộc.
Vì sao Kirino chạy không lại Ria?
Chỉ vài câu nói qua lại mà lý do đã rõ như ban ngày.
Kirino luôn ôm trách nhiệm lớn lao với cô nhóc mình từng đánh bại này, nó mới lao mình đi luyện tập. Nó phải cân bằng việc làm người mẫu, việc học hành, sở thích, bạn bè….tất thảy đều quan trọng với nó cả. Cách sống đó quả thật là rất đáng tự hào, đáng khen ngợi. Chính tôi cũng thấy phục nữa. Nhưng đồng thời như thế có nghĩa là nó phải chia nhỏ sức lực, thời gian cho rất nhiều thứ.
Chính vì thế mà khi gặp phải những người có thể tập trung toàn bộ tâm trí, thời gian cho một thứ duy nhất…
Đấu với những người coi chạy điền kinh là lẽ sống, làm sao nó thắng cho nổi chứ.
Nếu muốn thắng, nếu thật sự muốn thắng, nó phải vứt bỏ những gì mà nó coi trọng trong lòng. Chỉ có thế mới cân bằng được khoảng cách giữa hai bên.
“…..”
Giờ đã hơi hơi hiểu vì sao con bé lại gửi cho tôi cái tin nhắn đó rồi.
Đúng là đứa em ngốc. Ai chả có sở trường sở đoản riêng. Quýnh hết cả lên cũng có thay đổi được gì đâu.
Với cả, Ria cũng đâu có đến mức gọi là “dốc hết sức mình” đâu cơ chứ.
Đúng, cô nhóc bỏ qua các loại giả trí, ngày nào cũng tập luyện chăm chỉ. Nhưng với Ria những thứ đó cũng bình thường như hít thở vậy…có thể thoải mái cười đùa vui vẻ.
Vì sao anh biết? Vì em cũng thế mà, Kirino.
Ngày cũng như ngày, em làm người mẫu, chạy điền kinh, học bài vở, chơi eroge --- nhưng tuy lịch kín đặc mà em vẫn thoải mái vui cười đó thôi. Cũng giống nhau cả thôi mà.
Những gì em cảm nhận được từ Ria, anh cũng cảm nhận được từ em. Đều là cảm giác mong muốn những thứ mà mình không có.
Nhưng đương nhiên, em giỏi hơn anh nhiều lắm.
Có điều…nếu em muốn tạm thời bỏ gánh nặng này xuống, anh sẵn sàng giúp em một tay.
Vừa nghĩ thầm trong đầu những lời này, tôi vừa liếc em gái mình, đã thấy nó đang tán gẫu cùng Ria:
“Ria. Cậu nói ngoài chạy điền kinh ra thì chả quản cái gì khác phải không?”
“Hmm?”
“Vì thế tớ mới dẫn cậu đến đây. Tớ muốn cho Ria xem những thứ mà mình yêu thích. Tớ giải thích không được rõ ràng lắm, cũng không hẳn là vì câụ…vì chính mình thích thì đúng hơn.”
“Thế à….”
Ria cười thẹn thùng, đưa mắt nhìn xung quanh.
Đây là Akihabara mà Kirino yêu mến.
Bên đường, một màn hình TV lớn đang phát Meruru.
Cosplayer đi lại tự nhiên ở khắp nơi. Nhạc bật vang rền. Một đám đông tụ tập chơi thử bản miễn phí của một game.
Có manga, có anime, có âm nhạc, có figure, có wifi, có mô hình tự ráp, có máy game thùng, có maid café….toàn bộ văn hóa 2D của Nhật Bản đều ở đây.
Đây là nơi mà vô số kỷ niệm đẹp của anh em chúng tôi ra đời.
Là nơi chúng tôi gặp những người bạn mới.
Hiện tại, là nơi Kirino muốn giới thiệu cùng Ria.
Và rồi ---
Không hiểu vì sao, Ria nhìn thẳng vào tôi:
“Hiểu rồi, Kirino.”
Cô nhóc gật đầu như đã hiểu, mỉm cười với Kirino:
“Tớ cũng thích những thứ này lắm. Ehehe, Kirino cứ lo xa hoài.”
“Mwu….ý tớ không phải thế.”
“Đúng, Ria chỉ cần chạy là thích rồi. Nhưng chơi những cái khác cũng vui mà. Đùa nghịch với bạn bè hay gì đó.”
“Hmm. Thế còn nghe được.”
Kirino tuy tỏ ra bất mãn, nhưng tôi cảm nhận được nó đã an tâm.
Con bé là đang lo mình ép sở thích cá nhân lên cô bạn chỉ thích điền kinh có vấn đề gì không. Ria cũng nhận ra điểm này nên mới bảo “Kirino cứ lo xa hoài”. Mặc dù…cô nhóc nói bản thân cũng không khó chịu nếu phải làm những trò khác, tuy nhiên nếu không có cũng chẳng sao. Tuy rất khoái những gì hiện tại, nhưng so với chạy điền kinh thì bạn bè với vui chơi là ưu tiên số hai.
Ít nhất tôi nghe ra ý này. Học sinh tiểu học chạy nhanh nhất thế giới --- danh hiệu này có được chính nhờ tâm lý có chút lệch lạc đó.
….Nói thật, nhìn nụ cười ngây thơ như cún của Ria mà thấy có chút sợ rồi.
Mà Kirino còn thắng nữa chứ…giỏi lắm!
Có điều nếu thế lại càng sinh ra nhiều nghi vấn không lời giải.
Vì sao Ria – người coi chạy điền kinh như lẽ sống – lại bỏ chỗ có điều kiện tốt như Los Angeles mà chạy đến Nhật Bản?
Cho dù là tình cảm với Kirino rất tốt, hoặc là khoái Nhật Bản – nhưng những cái này đúng ra không có nhiều ý nghĩa gì với Ria mới đúng.
Chưa kể tôi còn chưa hiểu vì sao cô nhóc này cứ dính lấy tôi, miệng gào “rất thích” nữa.
Liệu có lý do nào giải thích những thứ này mà nghe có lý một chút không?
“……………..”
Tuy không chắc lắm….nhưng tôi đã nghĩ ra một lý do.
Lý do thực sự mà Ria đến Nhật Bản.
“Nàoooooo…. Giờ bọn mình quyết thắng bại đi!”
Trên đường về, bằng giọng tràn đầy sức sống, Ria lên tiếng.
Đúng lúc bọn tôi vừa đi ngang qua trường cấp hai mà Kirino đang theo học.
Lúc này đã là chạng vạng tối. Mùa hè thì ngày dài, nhưng lúc này cũng đã tối rồi.
“Quyết thắng bại?” Kirino hỏi, vẻ mặt mờ mịt.
“Ừ. Thi chạy. Chạy thi.”
Ria dừng lại chỉ tay vào sân trường:
“Xem kìa, có chỗ chạy lý tưởng kìa. Cũng tương tự sân điền kinh chứ mấy.”
“Ngốc à? Mặc quần áo này làm sao mà chạy được.”
Kirino có vẻ bực. Ria cười tinh nghịch:
“Aha, Kirino lại giả ngốc nữa rồi ~~”
“Cái gì? Giả ngốc cái gì?”
“Giày. Quần áo nữa.”
Ria vừa nhìn chân Kirino vừa nói, mắt đưa lên cao dần.
“Ăn mặc quần áo vận động thế này lại còn nói là Mặc quần áo này làm sao mà chạy được . Với cả giày này tuy không phải giày đinh nhưng cũng là giày để chạy còn gì. Kirino luôn ăn mặc thời trang vậy mà lại đi cái giày này thì lạ quá.”
“…..”
Bị Ria chất vấn, Kirino chỉ lẳng lặng lắng nghe. Cứ như tội phạm bị thảm tử bóc mẽ vậy.
Hai đứa đã rút vào thế giới riêng của chúng nó rồi, tôi cũng không tiện xen vào, chỉ có thế đứng đực mặt ra như con bù nhìn rơm.
Ria nợ nụ cười chiến thắng:
“Ngay từ đầu cậu đã chuẩn bị chạy rồi phải không?”
“Ừ…đã đoán là…Ria sẽ yêu cầu thế rồi….”
Kirino thở dài thừa nhận.
“Coi như đề phòng nên mới mặc sẵn bộ vớ vẩn này. Biết ngay là nhìn chả ra gì mà ---“
Khoan khoan, anh chả nhận ra gì cả!
“Với cả Ria…đừng bảo lý do cậu đến Nhật Bản là --- “
“Còn phải hỏi à! Đương nhiên là để trả thù rồi!”
Ria toét miệng cười. Kirino bất đắc dĩ đáp:
“Biết ngay mà. Tch, đúng là chỉ có hâm mới mong cậu nhớ đến chị gái. Đúng là đồ tiểu quỷ vô tình.”
“Không không không ~ có nhiều nguyên nhân khiến tớ muốn gặp Kirino lắm.”
Ý này tức là cô nhóc không chỉ muốn gặp lại bà chị đáng yêu Kirino, còn muốn gặp lại đối thủ đã đánh bại mình.
“Ria, hồi đó chỉ là phong độ tốt nên…mà thôi, nói cậu cũng chả nghe phải không?”
“Ừm. Đừng có giỡn mặt tớ! Ria sẽ không thua vì cái lý do vớ vẩn này đâu.”
Ria bĩu môi hờn dỗi, nhưng giọng đầy tự tin.
Chả lẽ cô nhóc tin chắc rằng đấu với Kirino thì bất kể thế nào cũng trăm trận trăm thắng?
Nói với nhau được mấy câu mà không khí giữa hai đứa đã nặng nề hẳn, tia lửa điện bay tung tóe.
Tuy mặt vẫn mỉm cười nhưng mắt Ria không còn cười nữa rồi.
“Ngày hôm đó Kirino quả thật còn nhanh hơn Ria nữa. Rõ ràng mới hôm trước cậu còn không phải đối thủ của tớ, sao chỉ một ngày đã biến hóa nhiều như vậy. Vì sao chỉ một ngày mà đã chạy nhanh như thế. Vì sao thắng Ria rồi là cậu về Nhật Bản luôn?”
“Ria –“
“Những thứ hôm nay Kirino cho tớ xem chính là những thứ khiến cậu mạnh mẽ hơn, phải không?”
“Ừ.”
Kirino khẽ gật đầu.
So với ánh mắt sắc bén của Ria, vẻ mặt con bé bình thản tự nhiên hơn nhiều.
“Tớ là thế đấy. Giờ tớ mới biết, con người bên Mỹ không phải – là mình. Cho nên tớ mới quay về. Về đây, về chỗ con người thật sự của mình vẫn sống.”
Tuy nó không nói với tôi, nhưng vẫn thấy trong lòng trào lên một cảm giác vui sướng.
…Thì ra…em…em coi trọng nơi này như vậy.
“Ria bảo tớ coi thường điền kinh tớ cũng không cãi được. Nhưng…tớ không thể vứt bỏ những gì mình yêu quý. Điền kinh, bạn bè, gia đình, sở thích – phải có những thứ này thì tớ mới là chính mình được.”
Sau khi về nước, Kirino mới nhận ra điểm này phải không?
Nó lao tâm khổ tứ suy nghĩ mãi …rồi mới đi đến kết luận này. Chả ai có quyền gì mà chen vào cả.
Đột nhiên, em gái tôi ưỡn ngực đầy kiêu ngạo (cá nhân tôi cho là rất hợp với nó), tuyên bố:
“Tớ sẽ thắng cậu bằng đúng con người như thế.”
“Đã thế Ria sẽ đánh bại Kirino sau đó mới quay về Los Angeles.”
Ria chậm rãi ngồi xuống, đưa tay về phía mắt cá chân.
“Ahaha, huấn luyện viên bảo trừ lúc đi tắm thì đều phải đeo cái này vào, cơ mà…”
Thịch. Thịch Tiếng như cục gì nặng lắm vừa bị rơi xuống đất.
“Cầm hộ em cái, onii-chan.”
“Ah, ui…”
Là vật nặng đeo ở chân, quanh mắt cá. Nặng ra phết.
“….Con nhóc này cứ như nhân vật chính trong truyện đánh đấm ấy nhỉ….”
Nói thật là ngạc nhiên nhiều hơn là khâm phục. Thậm chí còn không châm chọc được câu nào ra hồn.
Cô nhóc này…cả nó lẫn huấn luyện viên đều chập chập điên điên tuốt. Cái này là huấn luyện gì, là khổ tu thì có.
“Sẵn sàng. Nào --- Kirino, dùng toàn lực quyết thắng thua xem nào!”
Hai đứa quyết phân thắng bại trên sân trường cấp hai mà Kirino đang theo học. Trên khoảng sân vắng lặng này chỉ có ba người bọn tôi mà thôi.
Tôi làm trọng tài đứng ở vạch đích, nhìn hai đứa đang sẵn sàng ở tư thế xuất phát thấp.
Kirino lẫn Ria đều cúi thấp người giống hệt nhau chờ hiệu lệnh xuất phát. Tư thế này đã được khoa học chứng minh, được đúc kết từ vô số kinh nghiệm để phát huy tối đa ưu thế chạy ngắn
Quả thật như hai quả đạn pháo chuẩn bị rời nòng ấy.
“Bắt đầu thôi nào ---“
Cho dù cách xa trăm mét, tôi cũng cảm nhận được không khí căng thẳng vô cùng.
Và rồi ---
Tôi hét lên một tiếng, đồng thời vung tay xuống.
Rầm một tiếng, sau đó cả hai bắn mình lao đi.
Chắc chắn là nghe nhầm, không đời nào lại tiếng to thế được --- nhưng quả thật tôi nghe tiếng vang khi chân đạp vào đất. Gia tốc của Ria đáng sợ đến mức đó cơ đấy.
Có dùng “hỏa tiễn” cũng không đủ để miêu tả cô nhóc. Những ai từng cố dốc hết sức ra chạy chắc mới biết vụ này bất thường đến độ nào.
Con…con nhóc này….ngay từ bước đầu tiên đã chạy nhanh kinh dị rồi!
Một bước. Hai bước. Ba bước, bốn bước….chỉ vài bước đã đạt đến tốc độ tối đa.
Nhưng Kirino vẫn còn kém xa. Giờ nó còn mới bắt đầu tăng tốc.
Chạy chưa được chục mét mà khoảng cách giữa hai đứa đã khá lớn rồi.
Tôi không nghĩ Ria có ý này – nhưng chạy thế đúng là như đang “cho thấy sự chênh lệch giữa hai bên lớn thế nào.”
Tôi mà là Kirino….nhìn cảnh này là đã đủ tuyệt vọng lắm rồi.
“…………..”
Nhưng ánh mắt Kirino vẫn rực sáng, chiến ý vẫn bừng bừng.
Nó đã biết từ trước chênh lệch của mình với Ria lớn đến đâu rồi. Cho dù có bị bỏ lại xa hơn nữa, nó vẫn bình tĩnh tiếp tục tăng tốc. Ánh mắt nó đang nói bản thân sẽ cứ tiếp tục chạy như trong các buổi luyện tập đã làm.
Đôi mắt tôi cứ thế dõi theo hai cô gái đang chạy trong sân. Cả hai chạy với cùng một tư thế giống hệt nhau.
Tôi không biết tư thế này gọi là gì. Lưng thẳng, hai tay vung, sải chân bước dài. Không hiểu sao những động tác cường điệu như vậy mà cũng đẹp được đến vậy.
Ở đó là Ria, vừa chạy, mặt vừa lộ rõ niềm hạnh phúc từ tận trong tim.
Đó là Kirino, chạy với đôi mắt rực lửa nhìn theo bóng lưng đối thủ.
Tư thế giống nhau, nhưng thể hiện ra lại khác. Đó là sự chênh lệch về trình độ.
Khi chạy được năm mươi mét, khoảng cách lại càng lớn hơn trước.
Giờ này thì Kirino cũng chả có phép màu nào mà chuyển bại thành thắng nữa rồi – cả dân ngoài nghề như tôi cũng nhận ra.
Ria đã báo thù thành công rồi.
“Cố lên Kirino….”
Tôi không tự chủ được thốt lên…
“Cố gắng lên Kirino….”
Từ vạch đích, tôi bắt đầu cổ vũ cho em gái mình.
Những cảm xúc hừng hực cháy trong tim cuộn lên và bộc phát ra.
”CỐ LÊN KIRINO!!!!”
Tôi thật sự không thể cứ đứng xem được nữa rồi.
Cũng giống tôi trong quá khứ, Kirino bị một người giỏi hơn mình về mọi mặt dồn vào tuyệt cảnh.
Nhưng khác tôi, nó không chạy trốn mà ước ngực đấu tranh.
Làm sao tôi có thể đứng nhìn mà không cổ vũ cho nó được.
“Kirino! Đừng thua!!!”
Không chỉ mình nó đang chạy. Cả tôi cũng ở đây nữa.
Đó là thằng tôi trong quá khứ, thằng bị em gái nó đè đầu cưỡi cổ một chuyện từ A đến Z.
Tôi nhìn em gái tôi đang đối chọi, đang đấu tranh không chút do dự, nhìn chính bản thân mình theo nghĩa bóng.
Tiến lên! Còn kịp mà! Đừng bỏ cuộc!
Có cảm giác như ánh mắt chúng tôi vừa chạm nhau.
Khoảng cách giữa nó và Ria dường như đã ngắn lại một chút.
Không – thật sự đã ngắn lại rồi.
Tốc độ tối đa của Kirino – lớn hơn Ria.
“Có cơ hội mà! Vượt lên…vượt qua đi! Kirino!”
Còn ba mươi mét. Tôi gào lên hết mức.
Đời cũng giống như eroge mà chỉ có một file lưu game ấy.
Chọn rồi thì không thể quay đầu lại được.
Thất bại cũng không thể xóa đi. Chả có kỳ tích nào may mắn hiện ra cả.
Cái gì không làm được là không làm được. Chuyện gì vô phương là vô phương.
Nhưng ai có quyền quyết định chuyện đó!? Cái gì là không làm được? Cái gì là vô phương? Không thử sao mà biết được! Không phải thần thánh làm sao biết tương lai sẽ thế nào!?
Khỏi cần khách khí, tiến lên! Vượt qua đi Kirino! Vượt qua lẽ thường đi!!
”Tiến lên!!!!”
Chỉ còn chút xíu nữa là tới vạch đích.
Kirino chạy đã gần kịp Ria rồi.
Có lẽ Ria cũng không thích tôi chỉ cổ vũ cho mình Kirino.
Xin lỗi Ria…em đúng là cô nhóc đáng yêu, đúng là cô nhóc rất yêu quý anh…
Nhưng nếu phải nói thành lời thì đây đã là thói quen rồi. Đúng, thói quen của thằng anh trai có em gái. Thói quen sẽ về phe em gái mình. Đúng, để nói cho rõ ràng…
”Anh không phải lolicon! Anh là siscon!!! Thắng đi! Thắng đi Kirinoooooooooooooo!!!!”
Nói thật, chính tôi cũng chả biết mình đang nói cái gì nữa. Tóm lại muốn dùng cả linh hồn để cổ vũ em gái mình.
Dường như muốn đáp lại lời cổ vũ này, Kirino chạy còn nhanh hơn trước ---
Và rồi…
Kirino vẫn cứ thua.
Sau khi cuộc tranh tài đã chấm dứt.
“…Phù…phù….phù…..”
Sau khi chạy hết sức, Kirino dừng lại bên tôi, cúi đầu, hai vai run rẩy.
“Phù ~”
Mặt khác, tuy Ria có thở dốc nhưng cũng không đến mức mệt thế này.
“……..”
Nhìn không khí này có lẽ không nên chen vào.
Tuy thua, nhưng em cũng đã dốc hết mình --- có chết cũng không nói ra được những lời này.
“À…thua rồi à….”
Kirino ngẩng lên nhìn trời cảm thán. Ánh mặt trời phản chiếu mồ hôi trên người nó lung linh.
Ria tiến lại gần, giơ tay hình chữ V cười đắc ý:
“Kirino! Eheheh, Ria thắng rồi!”
“…Biết rồi….khỏi cần nhắc đi nhắc lại…còn đang chán đây này. Cậu không thể nghĩ cho người thua một chút được hay sao?”
“Không! Thắng là thắng! Hyahahaha! Trả thủ thành công rồi! Ehehe, thấy tớ lợi hại chưa!
Ria nhảy cẫng lên sung sướng.
Cô nhóc đấu thật không chút lưu tình…nhưng lại có chút sảng khoái.
Đương nhiên nghe vậy chỉ khiến Kirino sôi tiết lên mà thôi.
“…Con…con ranh này…tức chết đi mất! Tức chết đi mất! Aaagrhh --- điên quá!”
Con bé dẫm chân bực bội, hai mắt đã rơm rớm. Nó lấy tay lau mặt, làu bàu:
“Ria…thích cậu thì thích thật, nhưng giờ cậu là đứa đáng ghét nhất trên đời đấy!”
“Eh? Thế à? Hehehe, Ria cũng thích Kirino lắm, nhưng nói thật Ria đến Nhật Bản chỉ đề nhìn cái mặt của cậu bây giờ thôi!”
Vừa nói, Ria vừa vui vẻ chĩa tay vào Kirino, khiến con bé nổ tung luôn.
“Ugggghyaaaaaaaa! Hiểu rồi! Hiểu cả rồi! Em gái thật toàn đồ vớ vẩn! Em gái 2D vẫn là tốt nhất!”
Em làm gì có tư cách nói những câu này cơ chứ!
Tôi không khỏi châm chọc thầm một câu.
Hôm sau ---
Sau khi hoàn thành “trả thù ngọt ngào, nhìn Kirino khóc lóc nỉ non”, Ria lập tức tuyên bố sẽ quay về Mỹ.
Nhìn quá trình cả đi lẫn ở đều nhanh, tôi không khỏi kinh ngạc thốt lên:
“:…Chả lẽ em thật sự đến Nhật Bản chỉ vì lý do ấy?”
“Eh? Ahahahahaha, Onii-chan đúng là ngốc ---“
Này, thế là thế nào? Anh không muốn bị đứa ngốc gọi là ngốc đâu.
Sau khi kiểm tra hành lý xong, Ria đang ngồi cạnh tôi trên sofa trong phòng khách. Cô nhóc dí mặt lại gần tôi, tép miệng, đung đưa ngón tay từ bên nọ sang bên kia.
“Ria nói anh có nghe không đó? Đúng, trả thù Kirino là mục đích chính! Nhưng đâu chỉ có thế!”
“À…nhóc muốn đi ngắm cảnh, đi gặp Kirino chứ gì? Nhưng mà….”
Mấy cái đó làm sao mà lý do gì nặng nè được chứ? Trả thù xong rồi thì chả còn lý do gì ở lại Nhật Bản nữa phải không?
“Không không không. Hoàn toàn không phải thế ~~”
Chả hiểu nói sai cái gì mà Ria lại ôm bụng phá lên cười.
Có lẽ là tưởng tượng, nhưng có cảm giác…trong mắt Ria lóe lên một tia nghiêm túc, trưởng thành trước tuổi.
“Ria luôn muốn biết vì sao hôm đó mình lại thua Kirino. Thế nên em đến đây để tìm hiểu xem thứ gì đã giúp Kirino chạy nhanh như vậy ngày hôm đó. Đó mới là mục đích thật sự. Ở Mỹ cũng nói đã nói qua với mọi người rồi – nhưng vẫn phải thấy tận mắt mới được.”
“…….”
“Giờ em hiểu rồi. Thế nên em về đây. Không về tập luyện chăm chỉ là bị Kirino đuổi kịp mất. Cho nên em phải tranh thủ mà luyện tập.”
Thì ra là thế.
Tớ muốn cho Ria xem những thứ mà mình yêu thích.
“Hiểu rồi, Kirino.”
Đây là những gì Ria hiểu ra sau khi đi một vòng Akihabara sao?
Nói cách khác…lần duy nhất mà Kirino thắng được là khi tôi đến Los Angeles. Khi đó nó bảo “Em ra ngoài làm mấy cái” rồi đi luôn.
Có lẽ nhờ được chơi eroge nên nó mới thư giãn hơn…mới có thể thách đấu Ria.
“Ở nước ngoài, Kirino thiếu những thứ mà mình yêu thích nên cơ thể không được tốt. Cô nhóc em đánh bại bên Los Angeles không phải Kirino thực sự. Khi nó khôi phục thực lực em ngạc nhiên là phải rồi.”
“Ủa? Vậy là anh hiểu cơ à?”
“Đừng có xem thường anh nhóc con. Nhóc nghĩ anh là ai chứ?”
“Anh trai mà Kirino yêu quý?”
“L…Làm thế quái nào mà lại có kết luận này?”
“Vì Kirino đến Mỹ rồi căng thẳng buồn bã do không được gặp anh nữa. Rồi bạn ấy đột nhiên nhanh như vậy cũng là nhờ anh đến, phải không?”
Cô…cô nhóc này…hiểu nhầm nghiêm trọng rồi…!
Kirino mệt mỏi ủ rũ hoàn toàn không phải vì không gặp được anh…
Là vì có em làm bạn cùng phòng nên nó không chơi được eroge thì có!
Với cả nó bị ảnh hưởng vì không gặp được bạn bè, kiểu Kuroneko hay Ayase!
Sau đó nó đột nhiên sống lại là vì anh chơi eroge với nó thôi.
Chứng cứ? Chứng cứ chính là nó chính miệng nói ra ”Có điều lâu rồi em không được làm những gì mình thích…đương nhiên em thấy vui rồi.”, “Chơi eroge một lúc em thấy khá lên nhiều rồi.”
Nói thật giờ nghĩ lại mới thấy lý do bình phục này quá mức dớ dẩn. Tưởng tượng cảnh mình đi gào lên với cô nhóc hồn nhiên ngây thơ này “Em bị đánh bại vì sức mạnh của eroge!” thật là…khó đỡ.
Đành…đành chịu vậy…đành tiếp tục vụ hiểu nhầm này thôi.
“Ria, đúng như em nói đấy. Kirino gặp lại anh trai yêu quý của mình nên mới phục hồi.”
“Ô ồ ồ ồ….là sức mạnh của tình yêu phải không?”
“Ừ…ừ…đại khái thế.”
Ôi buồn nôn quá. Tởm quá.
“Em biết mà! Nếu Ria cũng yêu anh thì có phải em cũng chạy nhanh hơn không?”
“Không! Làm sao có vụ đó được!”
Giờ thì hiểu rồi! Ngay từ lần gặp đầu tiên mà độ hảo cảm đã kịch kim là vì cái logic vớ vẩn này đây!
“Đừng có dính vào anh nữa! Tháng này nóng chết đi được!”
“Kyousuke-onii-chan, em rất rất thích anh! Mnn --- *chụt chụt*”
Rầmmột tiếng, cửa phòng khách bị đạp tung luôn.
“Hai…hai người…lại nữa rồi! Phải mắng bao nhiêu lần mới đủ đây! Đồ lolicon! Rác rưởi!”
Ughhh!!!
Kirino, sao cứ những lúc bết bát nhất thì em lại đạp cửa xông vào là thế nào!?
Bực thật…có lẽ mình thôi cứ làm lolicon vậy.
Cuối cùng đã đến lúc nói lời tạm biệt với Ria.
Tôi và Kirino đứng ở cửa tiễn cô em gái nhỏ đi.
“Gặp lại sau nhé Ria. Lần sau tớ sẽ báo thù, chuẩn bị đi.”
“Không thành công được đâu ~! Ria sẽ không thua mấy người như cậu đâu, tập chạy điền kinh vì mấy lý do kỳ quái. Cậu cứ cả đời chạy sau lưng Ria đi.”
“Hm, mồm mép cũng ghê chưa. Đúng, tớ chả chạy điền kinh vì một lý do đơn thuần hay yêu thích gì cả, nhưng đừng tưởng tớ sẽ ngoan ngoãn chịu thua nhé.”
“Thật không? Cậu đã đạt được mục đích trước mắt rồi còn gì?”
“Nhưng giờ điền kinh cũng là một phần của tớ rồi. Cũng như những thứ khác mình yêu quý, tớ không vứt nó đi đâu.”
“Nghe cậu nói thế…vừa thấy mờ mịt khó hiểu vừa thấy khó chịu…nhưng chắc không phải thế đâu nhỉ? Kirino chạy nhanh vậy chính là nhớ thứ đó phải không?”
“Đúng. Hơn nữa…mục tiêu thì…cậu cũng là mục tiêu rồi.”
Kirino ưỡn ngực, mặt đầy tự tin không chút e dè.
“Èo, vậy thì, cố lên nhé. Nhưng tớ sẽ không thua Kirino đâu. Tuyệt đối tuyệt đối không thua đâu. Trong lúc cậu còn đang phải lo những thứ khác thì Ria đã tập điền kinh suốt ngày rồi!”
“Chả sao cả. Cứ chờ bị trả thù đi.”
“Aha, ok.”
Cả hai lấy nắm đấp cụng nhau.
Đây là một đoạn hội thoại mà người khác không thể tham gia. Hai cô thiếu nữ này đã tâm ý tương thông rồi.
“….Tớ đi đây nhé.”
“Ừ. Bye bye, Ria.”
“Bye bye, Kirino.”
Ria cười có chút lưu luyến – sau đó quay lưng lại.
Cô nhóc vừa đặt tay lên cửa, Kirino lên tiếng “Nè…”
“Ria, quên có cái này chưa hỏi.”
“Cái gì?” Ria đầu ngoảng lại.
“Trong trận đấu ở Los Angeles, cậu có đeo vật nặng ở chân không?”
“Đương nhiên là không rồi. Phải tháo ra chứ, đấu nghiêm túc mà lại.”
“Thế à. Vậy thì tốt rồi.”
Kirino cũng ngoảng mặt đi chỗ khác.
Ria chạy ra ngoài, lần này quay lại hoàn toàn:
“Kyousuke-Onii-chan! Bye byeeee ~! Lần sau Ria đến Nhật Bản bọn mình kết hôn đi! Sau đó cả hai cùng về Los Angeles nhé! Hứa rồi đấy!”
“Ai hứa cái đó hả! Cút đi, nhóc con!”
“Ahaha! Anh liệu có tiếc không đấy! Lỡ lần sau gặp lại em thành đại mỹ nữ thì sao!?”
Bỏ lại mấy câu này, Ria chạy tót luôn.
Có lẽ là định chạy một mạch đến tận sân bay rồi…
Geez.
Từ nước ngoài chạy đến, làm ầm lên một hồi rồi lại biến luôn – đúng là như một cơn bão vậy.
“…Đi rồi.”
“Ừ.”
Tôi và Kirino đứng nhìn theo hướng Ria vừa đi.
“Kể ra cũng có chút cô đơn nhỉ.”
“Lolicon.”
“Anh – anh không có ý đó!”
“À đúng rồi. Anh là siscon cơ mà nhỉ?”
Kirino nói mỉa. Con nhóc này….đang định chọc mình đây mà. Xem ra nó nghe thấy tôi gào lên rồi.
Vừa nhịn cười, nó nói tiếp:
“Nè, em có cái này muốn nhờ anh.”
“Thảo luận nhân sinh nữa hả?”
Ôi trời, nghe cái giọng hơn hở của mình mà thấy hối hận quá.
Có điều con bé lắc đầu.
“Không phải. Em đã bảo lần trước đã là lần cuối cùng rồi còn gì.”
“Ừ…cũng đúng.”
Xem ra lần “thảo luận nhân sinh cuối cùng” giữa tôi với em gái mình đã xong rồi. Kirino sau này sẽ không đòi “thảo luận nhân sinh” nữa.
À mà, dù sao….mấy cái thảo luận nhân sinh này vốn không thể nào có đầu tiên lẫn cuối cùng được.
Rút cục thì “thảo luận nhân sinh” với “nhờ vả” thì khác nhau ở chỗ nào? Sao thấy chỉ có tên gọi là khác nhỉ?
Nhưng nếu Kirino đã nói thế…thì tôi chả còn gì để thêm cả.
Cơ mà kể cũng lạ. Khi lần đầu tiên Kirino hỏi thảo luận nhân sinh, tôi chắc chắn là cá nhân mình rất không tình nguyện trả lời cơ mà. Nhưng giờ --- không, không không. Hiện giờ vẫn là ghét mà.
“Thế em muốn nhờ anh cái gì? Hôm nay anh đang vui, nói anh nghe.”
Dù sao giờ thật sự nói không lại nó, thôi cứ nghe nó trình bày đã.
Tôi muốn tiếp tục sinh hoạt với cô em gái chẳng đáng yêu chút nào của mình như thế.
Mặc dù…cũng hy vọng cứ thế này cũng không tệ.
“Ừm..à…nói ra cũng hơi khó….”
“Anh, làm bạn trai của em đi.”
Chú thích
↑ Một site AV của Nhật
↑ Jetlag là hiện tượng người khi di chuyển giữa cách múi giờ chênh lệch lớn thì đồng hồ sinh học không điều chỉnh kịp gây mệt mỏi, ủ rũ.
↑ Đồ chơi phục vụ người bạo/khổ dâm, gồm roi, xích…các kiểu.
↑ Một con quái hiếm, rất dễ chạy trong game này.