Đưa tay về phía Yuzuki đang nức nở trước cửa, tôi cảm nhận bàn tay cô nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay mình.
Tôi kéo tay cô ấy và dẫn Yuzuki đến ghế ngồi đặc biệt.
Yuzuki vừa sụt sịt vừa nhìn cái bát và tôi hỏi cô nàng lại một lần nữa.
“Cậu không đói à?"
"…Mình hông có đói."
“Có một bát chứa đầy thịt ở đây nè. Đó là món ăn kết hợp giữa 'Thịt heo bạch kim' và 'FavoChick nhà làm' đó. Thật không may, mình đã ăn xong phần bữa tối của mình rồi.”
“…Mình hông có quan tâm tới điều đó.”
“Nếu chúng ta cứ để nguyên như vậy thì phải cho cái bát cơm trộn mới làm này vào tủ lạnh mất. Hâm nóng lại vẫn sẽ ổn về mặt vệ sinh nhưng sẽ làm giảm đáng kể chất lượng của lớp bột giòn và cơm được nấu hoàn hảo. Mình không muốn điều đó xảy ra.”[note58154]
“…Thật lãng phí, nhưng cậu cũng đâu có làm được gì hơn.” (Yuzuki)
Đây là một nghi lễ. Hay còn được gọi là dọn bàn dâng tận miệng.
Cuộc thánh chiến này giữa hai đứa đã xảy ra biết bao lần.
“May mắn thay, trong phòng này còn có một người khác. Sẽ là một mũi tên trúng hai đích nếu cô nàng ăn nó. Mình sẽ rất hài lòng với tư cách là một đầu bếp, còn cô nàng kia thì sẽ thỏa mãn cơn đói chầu chực ”.
“Mình nói rồi mà, mình—”
—Grrrrrr
Trước khi cô kịp mở miệng, sinh vật cư ngụ trong dạ dày cô nàng đã lên tiếng hộ.
“…Cái gì thế này…” (Yuzuki)
Xấu hổ khi bị nghe thấy cảm xúc thật của mình, tai Yuzuki đỏ bừng.
Giọng cô ấy gắt gỏng, và bàn tay nắm chặt của cô hơi run lên.
Cô nàng đã tu tu khóc rồi lại còn thêm cả xấu hổ nữa.
"Vậy cậu định làm gì đây?"
Khi tôi nhếch mép cười, Yuzuki bực tức nghiến răng.
“…Nhưng ngày mai là ngày trọng đại của buổi họp fan mà.”
“Vậy thì cậu cần phải bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể khoẻ mạnh hơn.”
“Hơn nữa, mình sẽ bị đau bụng nếu nửa đêm ăn một bát cơm toàn thịt với dầu mỡ…”
"Cậu đang nói gì vậy? Dạ dày của cậu không yếu đến thế đâu.”
Trên thực tế, cô nàng hoàn toàn bình thường sau cái ngày ăn tô cơm thịt heo kia.
Nếu nói về đồ ăn thì tôi biết rõ Yuzuki hơn bất kỳ ai khác. Bây giờ chính là lúc để tiến công tổng lực.
“…Mình không muốn như này đâu, nhưng nếu cậu cứ khăng khăng không ăn thì mình đành xơi vậy…” (Suzufumi)
Khi tôi chộp lấy đôi đũa đặt ở phía bên kia bàn, Yuzuki không thốt ra lời nào, nhưng môi cô nàng tạo thành khẩu hình 'Ah'.
Cuối cùng, khi tôi đưa tay kéo cái bát lại gần phía mình, tay phải của Yuzuki chồng lên tay trái của tôi.
“Hửm, có chuyện gì thế?” (Suzufumi)
"… Mình sẽ ăn nó." (Yuzuki)
Yuzuki giật đôi đũa khỏi tay tôi.
“Mình đang hướng tới mục tiêu trở thành idol hàng đầu ── Chỉ nỗ lực thôi chắc chắn là không đủ.”
Cô vừa nói vừa kéo bát cơm về phía mình.
“Mình sẽ không nói rằng mình sẽ vứt bỏ ‘con người thật’ của mình đi nữa. Mình sẽ đáp ứng không chỉ mong muốn của người hâm mộ mà còn cả mong muốn của Sasaki Yuzuki và trở thành một idol lý tưởng. Mình sẽ giành được mọi thứ và trở thành idol tuyệt vời nhất!”
Giấu đi cảm giác nhẹ nhõm sâu thẳm trong lòng, tôi cố nở một nụ cười nói móc.
“Nếu vậy thì cậu không có gì muốn nói với mình sao?”
Điều gì xảy ra tiếp theo sẽ rất quan trọng cho kết quả của trận chiến giữa hai người.
Yuzuki chắc hẳn cũng nhận thức được điều đó.
Cô cắn môi dưới, đôi mắt tràn đầy quyết tâm.
“Nào, nói đi. Yuzuki muốn gì?”
"…Cho…mình…"
“Hửm? Mình không nghe rõ được cậu. Nói rõ ràng hơn đi.”
“~~~~~~”[note58158]
Toàn thân run rẩy một chút, cô hít một hơi thật sâu.
…Và sau đó.
Sau khi đã dồn hết can đảm đến tận xương tuỷ, Yuzuki cầu xin tôi, đôi mắt màu hổ phách của cô ấy ngập tràn nước mắt.
“──Xin hãy cho mình ăn món Suzufumi nấu♥♥♥♥”
Chiến dịch dụ dỗ cô nàng ăn đã đại thắng──
Cuối cùng, thời điểm đó đã đến.
Cuộc đọ sức giữa idol và nam sinh cao trung đã kết thúc với chiến thắng thuộc về Mamori Suzufumi.
“Đành vậy nhỉ. Nếu cậu nhất quyết như vậy thì mình sẽ cho cậu ăn.”
Cuối cùng tôi đã có thể buộc Yuzuki phải cầu xin theo ý mình.
Một cảm giác toàn năng chạykhắp cơ thể tôi và tôi có thể cảm thấy adrenaline đang bơm vào não mình.
Tôi thực sự đã làm được điều đó![note58156]
Tuy nhiên, dù đã cầu xin xong nhưng Yuzuki dường như vẫn chưa bắt đầu bữa ăn của mình.
"Chuyện gì vậy? Cậu không định ăn à?”
“…Mình đã nói thế à?”
Đột nhiên, đôi mắt của Yuzuki lấp lánh tinh nghịch.
“Hửm?” (Suzufumi)
Đôi đũa vừa lấy đi được trả lại cho tôi.
“Ủa là sao…" (Suzufumi)
Yuzuki đặt tay lên đầu gối và cầu xin tôi bằng cả tấm lòng.
“Vậy thì hãy làm cái 'Ahhn' cho mình ăn đi ♥♥♥♥”[note58154]"Gì cơ…!?"
"Hửm? Không phải cậu đã nói sẽ 'cho mình ăn' sao?"
“Không, mình không có ý như vậy…”
“Anh không định cho em ăn ư?”
Giọng điệu của cô nàng có vẻ trêu chọc nhưng cũng mang hướng cầu xin thực sự.
Cứ như thể thần tượng Arisu Yuzuki và Sasaki Yuzuki đang đồng điệu với nhau vậy
"…Được rồi, được rồi! Nhưng ít nhất hãy nhắm mắt lại hộ cái.”
“…Ừmmmm.”
Hành động của tôi ngày hôm nay đã khác xa so với thường ngày.
Tại thời điểm này, việc “Ahh” để cho cô nàng ăn không gì có thể so sánh được.
Yuzuki nhắm mắt lại.
Giống như một tác phẩm nghệ thuật, khuôn mặt của cô ấy hoàn hảo đến mức tôi có thể ngắm nhìn mãi không thôi.
Miệng cô nàng giống như nụ hoa trước khi nở, hơi hé ra như đang đòi được mớm cho ăn.
Đối mặt với một Yuzuki với cái cằm hơi hếch lên, tôi bỗng chợt nhận ra hoàn cảnh của mình hiện tại.
Cứ như thể chúng tôi là một cặp đôi sắp trao nhau nụ hôn thề nguyện trong một đám cưới vậy!
Tôi đã bảo Yuzuki nhắm mắt lại để bản thân bớt xấu hổ, nhưng nó lại phản tác dụng.
Đột nhiên, tim tôi bắt đầu đập mạnh.
Chắc chắn mặt tôi phải đỏ như miếng thịt heo bạch kim trước khi được nấu chín.
──Đã đi xa đến mức này thì không còn đường quay lại nữa.
Xoa dịu trái tim đang lo lắng của mình, tôi dùng đũa gắp thịt và cơm.
“…Nè.” (Suzufumi)
"…Dạ." (Yuzuki)
Thay vì lời thề nguyện của buổi hôn lễ, tôi lặng lẽ nói.
“Đây, 'ahhn'.”
Yuzuki nghiêng người về phía trước, tay vẫn đặt trên đầu gối của mình.
Bàn tay khép chặt của cô duỗi ra như tuyết tan vào mùa xuân.
“Ahhh♥”
Giống như một chú gà con đang đói ăn, đôi môi màu hoa anh đào nhạt của cô nàng hé mở.
Hàm răng đều tăm tắp cái lưỡi bóng mượt và cái cổ họng sắp để thức ăn trôi xuống – tất cả đều đánh cắp trái tim của tôi và không hề chịu buông ra.
Kìm nén sự xấu hổ của mình, tôi đặt miếng cơm lẫn thức ăn đầu tiên lên lưỡi Yuzuki.
Khi tôi rút chiếc đũa ra khỏi miệng cô nàng, đôi môi ấy lặng lẽ khép lại.
Mmm, mmpfh, rộp- nhom- nhom-
Ực-
"Nó thế nào?"
“…Ưmmmm♥”[note58157]
Giọng của cô ấy có chút gợi cảm.
Một câu trả lời thú vị hơn là chỉ thốt lên 'ngon'.
Dù vậy, sự ngượng ngùng vẫn dâng lên trong lòng tôi, và tôi biết mình không thể nhìn thẳng vào mặt Yuzuki.
Tôi đưa lại đôi đũa cho Yuzuki, giục cô ấy tiếp tục ăn.