Tô cơm thịt heo Sutadon đặc biệt.
Món đầu tiên tôi nấu cho Yuzuki.
“Sắp xong rồi, vậy giờ cậu có thể giúp mình lau bàn được không?”
“Dừng lại đi!”
Giọng của Yuzuki vang vọng khắp căn phòng.
“Làm ơn, mình xin cậu… dừng lại đi…”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng Yuzuki đau đớn như vậy.
“Mọi thứ sẽ quay trở lại như cũ nếu Suzufumi thất vọng về mình….. Tại sao cậu cứ quan tâm đến mình thế? Làm sao cậu biết được mình đang đau khổ nhường nào? Tại sao cậu lại tốt bụng như vậy… ”
Và rồi, tôi có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt rơi xuống sàn nhà.
“… Mình đã luôn nghĩ rằng Yuzuki thật tuyệt vời.”
Không hề có chút khoa trương, tôi đang thổ lộ những lời từ tận đáy lòng mình.
“Kể từ khi chúng ta gặp nhau với tư cách là hàng xóm, mình đã luôn dõi theo con người thật của Yuzuki. Nhưng cậu thấy đấy, ngay cả các idol cũng biết đói, họ ngấu nghiến thức ăn và cũng sẽ có mùi như tỏi nếu ăn tỏi. Điều đó là hiển nhiên thôi, nhưng chúng ta lại thường quên rằng idol cũng như bao con người bình thường khác”.
Ừm, mọi thứ chỉ đơn giản như vậy thôi.
Cho dù cô nàng có theo đuổi hình tượng 'Arisu Yuzuki' đến mức nào,
con người 'Sasaki Yuzuki' cũng không thể bị chia cắt hoàn toàn.
Yuzuki cuối cùng cũng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng nặng nề của cô.
“…Nhưng idol như thể một cái lọ chứa đựng những ước muốn, hy vọng và ước mơ của mọi người. Họ phải thể hiện lý tưởng của mọi người bằng cách khắc ghi những điều đó vào bản thân. Sasaki Yuzuki chỉ là vật cản mà thôi. Vì lợi ích của mọi người, mình cần phải nhanh chóng từ bỏ con người cũ…”
“Vậy cho mình hỏi, ‘mọi người’ ở đây có bao gồm cả Yuzuki không?”
"…Gì cơ?"
Đôi mắt Yuzuki nhìn lại tôi trống rỗng.
Có lẽ không hề sai khi nghĩ như vậy.
Sức nặng trong lời nói của Yuzuki, người đã theo dõi hàng chục, thậm chí hàng trăm idol từ khi còn nhỏ, khác với tôi, người chỉ mới tiếp xúc với thế giới của idol
gần đây.
“Đây chỉ là ý kiến riêng của mình — nhưng mình không nghĩ idol nên vứt bỏ hoàn toàn ham muốn của mình và chỉ sống vì người hâm mộ là một điều hay. Làm vậy thật cô đơn quá.”
Tôi biết rằng nói vậy nghe có vẻ thiếu tôn trọng.
Tùy thuộc vào cách cô ấy tiếp nhận nó, lời nói của tôi thậm chí có thể được coi là sự phủ nhận tất cả những gì Yuzuki đã làm cho đến nay.
Nhưng liệu có thực sự ổn khi vứt bỏ mọi thứ chỉ để hoàn thành lý tưởng của mọi người?
Đó có phải là tất cả những gì Yuzuki muốn làm?
Chính xác thì lý tưởng của Yuzuki là gì và ở đâu?
“Không phải tốt hơn là ta nên chấp nhận những ham muốn của bản thân, thoả mãn chúng, biến chúng thành máu thịt của mình mà vẫn là idol lý tưởng trước mặt người hâm mộ sao?”
Có thể có những người coi khinh nó như một 'sự lừa dối' hay một 'ảo tưởng'. Nhưng tôi thấy cũng chả có gì sai với mấy từ đó.
Sự lừa dối kia chính là lời cầu nguyện
'tôi muốn trở thành ai', 'tôi muốn được nhìn nhận ra sao'.
Sự ảo tưởng chính là biểu hiện của lời cầu nguyện đó.
Idol là những điều dối trá, những ảo tưởng, nhưng chúng đẹp đẽ vì chúng đại diện cho 'lý tưởng' của chúng ta.
“Thèm các món ăn ngon là chuyện bình thường mà. Cho dù cậu có đang ngấu nghiến một bát cơm thịt heo, cho thêm phô mai vào món Doria kiểu Milan, thưởng thức món galette thật no nê, nằm ườn ra thỏa mãn sau khi ăn xong món Jiro nhà làm hay ăn vặt FavoChick sau giờ học. Cậu biết đấy — ham muốn của Sasaki Yuzuki càng lớn thì khi Arisu Yuzuki kiềm hãm chúng và đứng trên sân khấu lại càng thêm ấn tượng.”
Không chỉ là về các món ăn.
Chắc chắn, ngay cả các idol đôi khi cũng muốn ra ngoài vui chơi hoặc kết bạn ở trường.
Họ có thể khao khát được hẹn hò giống như bất kỳ ai khác và thậm chí cả phải lòng ai đó nữa.
Đây là những mong muốn bình thường mà ai cũng có.
Đây không phải những điều để mà cảm thấy tội lỗi khi nghĩ đến. Không cần thiết phải chôn giấu chúng.
“Vì vậy, hãy lắng nghe không chỉ tiếng nói của fan mà còn cả tiếng nói của chính Yuzuki.”
Trên hết, tiếp tục là biểu tượng của khát vọng trước các fan, và qua đó, hãy sống thật với chính bản thân──
Đó chắc chắn là điều tuyệt vời.
“Mình thích một Yuzuki tỏa sáng trên sân khấu. Mình càng thích Yuzuki hơn khi cô ấy chăm chỉ làm việc mỗi ngày để đạt được mục tiêu. Ít nhất, 'Sasaki Yuzuki' mà cậu muốn vứt bỏ cũng quan trọng với cả mình nữa."
"Mình… mình…"
Giọng của Yuzuki run rẩy.
Cô đang tuyệt vọng kìm lại thứ gì đó dường như đang sẵn sàng trào ra bất cứ lúc nào.
“…Mình muốn trở thành idol lý tưởng mà bản thân hằng mong ước, nhưng mình không có đủ thời gian và kỹ năng, nên cách duy nhất để đến gần hơn với lý tưởng đó là gạt bỏ những điều mình muốn… Điều duy nhất mình có thể làm là cắt giảm mọi thứ đến mức giới hạn…”
Chịu đựng, chịu đựng, chỉ là kiên trì chịu đựng.
Rồi sao? Cô nàng nhất định sẽ tan vỡ vào một ngày nào đó.
“Mình không nói là hãy nuông chiều bản thân mà ý mình là hãy yêu bản thân nhiều hơn một chút. Yuzuki, cậu không phải là một con robot vô cảm. Cậu không phải là ảo ảnh chỉ có thể sống trên màn hình. Cậu là một con người bình thường, một nữ sinh cao trung có thể tìm thấy ở bất cứ đâu; cậu đơn giản chỉ là hàng xóm của mình mà thôi.”
Tôi quay lại bếp và bắt đầu làm một món khác.
Vớt thịt ra khỏi đống dầu ngập,
tôi dùng dao thái nó thành từng miếng vừa ăn.
Hơi nước bốc lên từ mặt cắt ngang của con gà.
Tôi đặt vào nửa bên trái tô, cho thêm vài giọt nước sốt muối chua đặc biệt của mình, rắc mè trắng và lá tía tô cắt nhỏ, vậy là món ăn đã hoàn thành.
“Yuzuki, cậu nói cậu muốn thử cái này.”
Đó là cuộc trò chuyện trên đường về nhà hôm nọ.
──Mình thấy trên một trang web công thức nấu một biến thể của món này tên là 'FavoChick Donburi' hay gì á.
──Chà, mình rất muốn thử món đó, nhưng lượng calo chắc chắn phải khủng khiếp lắm~
Tôi muốn cô nàng được hạnh phúc.
Tôi muốn cô ấy mỉm cười.
Tôi muốn cô ấy ăn ngay một bát cơm đầy thịt béo ngậy.
“Nên là, cậu thấy đó, đừng khóc nữa nha.”
Chiếc mặt nạ “giả dối’ vỡ tan trong màn nước mắt.
Tôi lau dọn chiếc bàn con và đặt bát cơm đặc biệt lên.
Đưa tay về phía Yuzuki đang nức nở trước cửa, tôi cảm nhận bàn tay cô nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay mình.
Tôi kéo tay cô ấy và dẫn Yuzuki đến ghế ngồi dành riêng cho cô.[note58113]